Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[52.53.54] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

[52] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

****

Lúc hai người tới kiểm tra thì được chú ý không ít, dù sao thì---

Nhạc Hàm cao 1m75, Kỳ Tuân cao 1m85.

Nhạc Hàm có chút gầy yếu, trên người còn khoác một chiếc áo gió không phù hợp kích cỡ.

Kỳ Tuân cao lớn, chân dài.

Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm, mặt Nhạc Hàm thì sưng đỏ--- rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông cao lớn này không bị gì cả, mà người nhỏ nhắn kia thì thương thích đầy mình. Người vóc dáng nhỏ này có thể hung ác sao? Hay là bị người cao lớn kia đánh?

Còn nữa, sao trông hai người này trông sặc mùi gay vậy chứ?

Nhạc Hàm bị nhìn tới xấu hổ, hơn nửa ngày mới thành công đẩy Kỳ Tuân ra.

Kỳ Tuân bất đắc dĩ đi theo phía sau, lại không nỡ để Nhạc Hàm mệt mỏi nên giúp xếp hàng trả tiền, lại đi mua thức ăn nước uống, chăm sóc Nhạc Hàm cực kỳ cẩn thận.

Nhạc Hàm giống như đang ngâm mình trong nồi chè, trong lòng tràn đầy vị ngọt.

Kết quả sau khi vào WC một chuyến, nhìn gương thấy rõ dáng vẽ đầu heo của mình bây giờ thì nhất thời bị dọa tới phát khóc.

Kỳ Tuân ở bên ngoài chờ nửa ngày không thấy Nhạc Hàm ra ngoài, lo lắng chạy vào xem thì chỉ thấy Nhạc Hàm chống tay bên bồn rửa mặt trừng mắt nhìn mình trong gương, tựa hồ đã đóng băng.

"Nhạc Hàm, sao vậy sao?" Kỳ Tuân đi tới.

Nhạc Hàm nhỏ giọng ai oán một phen rồi che kín mặt mình.

Kỳ Tuân hoảng sợ, vội vàng ôm người vào lòng hỏi: "Sao vậy? Đau ở đâu? Cho anh xem nào?"

Nhạc Hàm lắc đầu, bi thương nói: "Em, mặt của em!"

Khi nãy tuy có thể cảm giác được mặt mình bị sưng lên nhưng Nhạc Hàm tuyệt đối không nghĩ tới lại sưng thành dáng vẻ như vậy! Xấu khủng khiếp!

Khóe miệng và thái dương coi như thôi đi, còn phần giữa trán nữa--- nơi mà cậu húc vào đầu Hứa Tĩnh Sâm khi nãy sưng lên thành một cái bánh bao lớn, là ngay chính giữa trán luôn đó!

Cả gương mặt cậu đều biến hình!

---Mặc dù Nhạc Hàm không phải là soái ca tuyệt thế nhưng cũng rất chú ý tới hình tượng bên ngoài của mình!

Kỳ Tuân nghe Nhạc Hàm nói vậy thì dở khóc dở cười: "Đến bây giờ em mới phát hiện à?"

"Khi nãy sao anh không chịu nói!" Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt.

"Không sao, không sao mà, trời tối vậy ai thấy rõ được đâu." Kỳ Tuân dỗ dành.

Trong bệnh viện khắp nơi đều là đèn, ai cũng thấy đó có được không!

Nhạc Hàm còn nghĩ, Kỳ Tuân sáp tới gần như vậy thì lại càng thấy rõ hơn. Nói không chừng ngoại trừ vệt thuốc sát trùng màu nâu, những mảng bằm xanh đỏ tím vàng cũng nhìn thấy rất rõ.

Nhạc Hàm cảm thấy thật mất mặt, nghĩ lại chuyện khi nãy lại cảm thấy ủy khuất.

Cũng không biết có phải có người cưng thì đặc biệt làm nũng hay không.

Thời cấp ba trước đây Nhạc Hàm bị đánh cũng không phải lần một lần hai, có vài lần cũng bị đánh thành dáng vẻ này nhưng cậu vẫn có thể bình tĩnh lạnh nhạt. Có lẽ cậu biết rõ trong lớp sẽ không có ai dám chống lại Hứa Tĩnh Sâm và Vu Mạn Mạn để quan tâm mình, giáo viên cũng không có khả năng dỗ dành mình.

Thậm chí ngay cả ba mẹ cũng chưa tiếp nhận được xu hướng tính dục của cậu, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chỉ càng bực bội hơn vì chuyện cậu thích đàn ông.

Bởi vì biết sẽ không có ai dỗ dành mình nên cho dù gặp phải chuyện thế nào, Nhạc Hàm chỉ có thể lặng lẽ dìm những cảm xúc đó xuống.

Nhưng bây giờ không giống, Kỳ Tuân ôn nhu dỗ dành như vậy giống như tất cả oan ức phải chịu đựng suốt bấy lâu tìm được nơi phát tiết, vành mắt Nhạc Hàm rất nhanh đã đỏ ửng, nước mắt cũng dâng lên.

Kỳ Tuân còn chưa dỗ được hai câu đã phát hiện tình huống không đúng, Nhạc Hàm khóc mất rồi.

Kỳ Tuân lúng túng, vội nâng mặt Nhạc Hàm nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy em? Sao lại khóc?"

Nhạc Hàm khóc tới chảy nước mắt nước mũi, lắc đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Kỳ Tuân đau lòng rút khăn giấy lau nước mắt giúp Nhạc Hàm, dỗ dành nói: "Không sao, không sao đâu mà, thật sự không xấu, sao lại vì chuyện này mà khóc chứ?"

"Nhạc Hàm?" Thấy dỗ dành không được, Kỳ Tuân liền hít một hơi, nhịn không được nói: "Bảo bối à, đừng khóc mà."

Nhạc Hàm đang khóc thật hăng say, vừa nghe thấy hai chữ 'bảo bối' thì giật mình nấc một cái, khiếp sợ nhìn Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân nói ra khỏi miệng nhưng không hề ý thức được, thấy Nhạc Hàm rốt cuộc cũng ngừng khóc thì thở phào nhẹ nhõm lau nước mắt cho Nhạc Hàm, sau đó lại rút một tờ khăn giấy nhéo nhéo mũi Nhạc Hàm, giúp cậu lau nước mũi.

Kỳ Tuân thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Anh sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết thích một người, lúc muốn cưng chiều liền coi như bảo bối mà cưng. Thấy Nhạc Hàm khóc tới đỏ bừng mặt, anh thật sự chỉ hận không thể vo người thành lại thành quả bóng rồi nhét vào trong tim.

Thấy Nhạc Hàm vẫn còn hít hít mũi, Kỳ Tuân bất đắc dĩ mỉm cười, nhéo nhéo mặt cậu hỏi: "Sao vậy? Nói anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì nào? Sao lại khóc thành như vậy chứ?"

Nhạc Hàm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kỳ Tuân, nấc một cái, im lặng một hồi rồi đột nhiên giang hai tay.

Dáng vẻ này, rõ ràng đang biểu lộ 'ôm một cái'.

Chậc, Kỳ Tuân thầm nghĩ, dồi ôi, dáng vẻ nhó xinh này, muốn gì mà anh không cho chứ? Cậu nhóc này muốn gì là anh cho hết.

Vì thế anh không nói thêm gì lập tức ôm người vào lòng.

Vừa ôm vừa xoa đầu Nhạc Hàm, Kỳ Tuân cố ý hỏi: "Vậy quan hệ của hai chúng ta là sao đây?"

Nhạc Hàm dụi đầu vào lòng Kỳ Tuân, rầu rĩ nói: "...khi nãy không phải anh đã nói rồi à?"

"Anh nói gì?" Kỳ Tuân sửng sốt.

"Thì..." Nhạc Hàm bấu áo Kỳ Tuân: "Khi nãy An Khả hỏi anh và em có quan hệ gì ấy..."

An Khả?

An Khả là ai?

Khi nãy xảy ra chuyện gì?

Kỳ Tuân nghĩ lại một chút liền nhớ ra khi nãy có một nữ sinh đã hỏi quan hệ của hai bọn họ là gì, anh liền tự chủ trương nói mình là bạn trai Nhạc Hàm.

Nghĩ thông suốt, Kỳ Tuân hài lòng, khẽ bật cười trêu đùa: "Anh nói gì vậy? Em nói lại anh nghe đi."

Nhạc Hàm không ngẩng đầu, đạp anh một cước.

Kỳ Tuân bị giẫm mà lại bật cười--- cái kiểu làm kiêu này, đáng yêu chết được.

Aiz.

Thở dài một hơi, Kỳ Tuân hài lòng ôm Nhạc Hàm vuốt lông, chuyển về chủ đề chính.

"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Kỳ Tuân muốn hỏi chuyện Nhạc Hàm đột nhiên hạ cảm xúc: "Sao khi nãy lại khóc?"

Nhạc Hàm dựa vào lòng Kỳ Tuân một chút thì tâm tình cũng bình ổn lại.

Cậu không muốn nói những chuyện đó, dù sao cũng khá phức tạp.

Nhưng cậu thật sự muốn nói, dù sao thì nhiều năm như vậy cậu quả thực chưa từng tâm sự rõ ràng với ai về chúng.

Đối với cô Lư, Nhạc Hàm biết ơn những gì mà cô làm cho mình, nhưng cậu không muốn gia tăng thêm phiền phức cho cô, vì thế cô Lư nói gì cậu cũng ngoan ngoãn đáp lời, nhưng cô Lư nói nếu cậu có phiền não gì cứ việc nói với cô nhưng cậu chưa bao giờ mở miệng.

Đối với cha mẹ... thành thật mà nói, khoảng thời gian cấp ba đó, chỉ nội chuyện chống đỡ áp lực ổn định thành tích thì Nhạc Hàm đã phải tốn rất nhiều sức lực rồi, căn bản không dư tinh lực để làm công việc đả thông tư tưởng cho hai người. Đợi tới khi ba mẹ hiểu cậu, Nhạc Hàm lại cảm thấy nói về những chuyện trước kia là không có ý nghĩa, lại càng giống như cậu muốn trách móc họ, gia tăng tâm lý hổ thẹn của họ.

Nhạc Hàm nghẹn đã lâu.

Rất nhiều chuyện, mặc dù cậu không nói nhưng không có nghĩa là cậu không để tâm.

Chỉ là Nhạc Hàm chưa bao giờ nghĩ tới, người đầu tiên mà mình tâm sự những chuyện này lại chính là bạn trai mình, là Chiến Ca, là Kỳ Tuân.

Nhạc Hàm an tĩnh hồi lâu mới nói: "Người đàn ông khi nãy tên là Hứa Tĩnh Sâm, hắn muốn cường bạo em."

Nghĩ lại thì, Nhạc Hàm hận nhất chính là ý đồ của Hứa Tĩnh Sâm khi nãy.

Kỳ Tuân nghe mà siết chặt nắm tay, tuy đã biết nhưng khi nghe chính miệng Nhạc Hàm nói ra thì anh vẫn rất tức giận.

Anh lạnh lùng nói: "Nếu nó có can đảm đó, khi nãy nó đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đó."

Nhạc Hàm ôm chặt tay Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân hơi khom người, điều chỉnh tư thế, chuyện thành chân chính ôm chặt Nhạc Hàm trong lòng mình.

Nhạc Hàm hốt hoảng, chỉ cảm thấy thấy cảm giác an toàn hóa thành ấm áp, từng chút một từ tay chân lan vào trong cơ thể.

Hai mắt Nhạc Hàm nhắm nghiền, giọng nói hơi khàn kể lại những chuyện xưa.

Chuyện ba mẹ bị gọi tới trường lần thứ hai.

Chuyện đám Hứa Tĩnh Sâm đã chặn cậu lại trong nhà vệ sinh.

Chuyện xảy ra với ba mẹ sau khi về nhà.

Chuyện học tập.

Chuyện buổi tối ngủ không yên giấc.

...

Nhạc Hàm nói thật lâu, lời nói có hơi loạn, Kỳ Tuân vẫn chăm chú lắng nghe, trái tim không ngừng siết chặt.

Anh không lên tiếng ngắt lời Nhạc Hàm, anh cũng không biết Nhạc Hàm có hiểu được hay không--- trạng thái của mình khi đó thật ra có chút nguy hiểm.

Đám học sinh kia sao lại quái đản như vậy chứ?

Kỳ Tuân nhớ rõ khi mình học cấp ba thì bạn bè trong lớp rất hòa thuận, cũng rất đoàn kết, thân thiện.

Đương nhiên anh cũng xem qua không ít tin tức về bạo lực mạng và trường học, chỉ là trước kia anh cảm thấy những chuyện đó quá xa xôi với mình.

Trước đây khi ở trong game nghe 'Oa Oa' nói về nó, anh đã rất buồn bực--- anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra trên người mình thích.

Mà cô giáo, tuy là cô giáo tốt nhưng chuyện mà cô có thể làm có hạn, cô không thể nào bảo vệ tuyệt đối mọi lúc mọi nơi được.

Về phần cha mẹ--- Kỳ Tuân không tiện xen vào, dù sao đó cũng là cha mẹ Nhạc Hàm, mà theo lời Nhạc Hàm thì tới tận khi kỳ thi đại học kết thúc bọn họ mới tiếp nhận.

Kỳ Tuân nhịn không được nghĩ, sau kỳ thi mới tiếp nhận, vậy trước kỳ thi thì sao?

Khoảng thời gian Nhạc Hàm khổ sở nhất lại không có ai ở phía sau ủng hộ, để một mình cậu đối mặt với những chuyện bẩn thỉu trong trường, quả thực là---

Kỳ Tuân nhanh chóng ngừng suy nghĩ, dù sao thì càng nghĩ chỉ càng làm anh tức giận mà thôi.

Anh trịnh trọng hứa: "Anh tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt em nữa đâu."

Nhạc Hàm khẽ mỉm cười.

Kỳ Tuân cùng Nhạc Hàm tách ra một chút, anh dùng trán mình chạm vào phần trán không bị thương của Nhạc Hàm, khẽ nói: "Bây giờ sao rồi? Em ngủ và ăn uống thế nào? Nhìn em gầy quá."

Ánh mắt Nhạc Hàm lóe sáng, ngoan ngoãn nói: "Bây giờ tốt rồi, sau khi có kết quả tốt nghiệp cấp ba thì không còn áp lực nữa."

Mặc dù cậu biết nó không có nghĩa là đời này mình sẽ không gặp lại đám người này nữa---

Nhưng cậu vẫn chống đỡ áp lực, đạt được mục tiêu của mình.

Cậu cảm thấy rất thành công, cảm thấy mình đã chiến thắng.

Thắng được những kẻ cuồng vọng muốn đè bẹp mình, được cha mẹ thấu hiểu, cũng nắm chắc được cuộc đời của mình, rốt cuộc có thể vượt qua tăm tới hướng tới giai đoạn mới.

Ngày có kết quả, Nhạc Hàm cảm thấy bầu trời trong xanh thăm thẳm.

Kỳ Tuân nhếch khóe môi, thấp giọng nói: "Em rất giỏi."

Nhạc Hàm mở to mắt.

Kỳ Tuân có chút không giải thích được tâm tình của mình lúc này.

Anh nghĩ, mình rốt cuộc đã thích một người như thế nào vậy?

Thoạt nhìn thật nhỏ bé yếu đuối làm người ta muốn bảo vệ, nhưng kỳ thật nội tâm lại cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy mới vừa nãy đã ở trong lòng anh khóc một trận nhưng khoảng thời gian đó, em ấy đã thuận lợi vượt qua được giai đoạn mà người bình thường rất có thể sẽ bị sụp đổ tinh thần.

Đến giờ đây, khóc xong, phát tiết xong, chỉ một nụ cười thì tất cả đều tan biến như mây khói.

Kỳ Tuân xoa nhẹ đầu Nhạc Hàm, không nói gì.

Đợi đến khi Nhạc Hàm nghi ngờ, Kỳ Tuân mới nói: "Nhạc Hàm, anh sẽ làm em hạnh phúc."

Nhạc Hàm sửng sốt, đỏ mặt.

Kỳ Tuân nghĩ, anh nhất định sẽ bảo vệ người này thật tốt, sẽ không để em ấy gặp chuyện gì không vui nữa.

Anh sẽ mang toàn bộ những gì tốt nhất đến trước mặt người này.

Ở trong bệnh viện kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì lớn, bác sĩ xử lý vết thương của Nhạc Hàm, sau đó hai người rời đi.

Hai người một lần nữa gọi taxi.

Sau khi lên taxi, Kỳ Tuân mở miệng định báo điểm đến thì hơi khựng lại.

Anh nhìn sang Nhạc Hàm, hơi nhướng mày: "Tới chỗ anh nha?"

[end 52]

[53] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

****

Đánh nhau một trận, lại loanh quanh trong bệnh viện nửa ngày, còn khóc một hồi, mông Nhạc Hàm vừa đặt xuống ghế taxi liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.

Kết quả vừa nghe thấy lời Kỳ Tuân, Nhạc Hàm giật mình tỉnh táp lại, luống cuống 'ôi chao' một tiếng.

Kỳ Tuân nghiêm nghị hỏi: "Bằng không em định vác dáng vẻ này về nhà à? Rồi giải thích thế nào với ba mẹ đây?"

"Cái này..." Này cũng là một vấn đề, Nhạc Hàm do dự.

Kỳ Tuân sâu xa nói: "Sao, sợ anh hả?"

Nhạc Hàm: "..."

Cũng không biết có phải Kỳ Tuân cố ý hay không, hai người ngồi gần như vậy, rõ ràng không cần phải hạ thấp giọng rồi áp sát thì thầm ở bên tai kiểu trêu chọc người ta như vậy.

Mặt Nhạc Hàm nóng lên.

Từ 'sợ' mà Kỳ Tuân nói bây giờ hiển nhiên không phải ý Nhạc Hàm sợ hãi Kỳ Tuân như trước đó, mà là...

Nhạc Hàm đỏ mặt, không phục... người đàn ông này có gì phải sợ chứ!

Cậu chỉ xấu hổ, có chút thấp thỏm thôi... dù sao, dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới xác nhận quan hệ, đêm nay phải tới chỗ Kỳ Tuân... chỉ nghĩ tới thôi thì Nhạc Hàm đã sung huyết não, xấu hổ muốn ngất đi rồi...

Kỳ Tuân bây giờ chính là bạn trai cậu rồi đúng không?

Cậu tới nhà bạn trai sao? !

Không đúng, giờ phút này trí nhớ của Nhạc Hàm phát huy tác dụng mạnh mẽ, cậu nhớ tới Kiều Duệ từng nhắc một câu, Kỳ Tuân một mình sống trong một căn hộ ở ngoài, nói cách khác nếu cậu đi theo Kỳ Tuân thì tối nay chỉ có hai người bọn họ? ? ?

Trong bóng tối, Nhạc Hàm trợn tròn mắt nhìn trừng trừng ghế trước, kiên quyết không dám nhìn sang bên cạnh.

Tài xế taxi ngồi ở phía trước, khó hiểu sao hai đứa nhỏ này cứ dây dưa bàn xem nên đi đâu, ông nhịn không được liếc nhìn vào kính chiếu hậu.

Người thanh niên trẻ cao lớn hơn chống lại ánh mắt tài xế, ông chỉ thấy đối phương hơi nhếch môi, báo ra một địa chỉ.

Cơ thể Nhạc Hàm có chút căng thẳng.

Xe bắt đầu xuất phát, trong xe cũng chìm vào không khí an tĩnh vi diệu.

Nhạc Hàm cảm nhận được bàn tay ấm áp của đối phương bao lấy tay mình.

Âm thanh mang theo ý cười lại có chút cưỡng ép vang lên bên tai: "Tới chỗ anh, gọi điện cho ba mẹ nói đêm nay em ở lại nhà bạn."

Kết quả khi tới nơi, xuống xe ở trước khu nhà, Nhạc Hàm chờ Kỳ Tuân trả tiền xong bước xuống xe mới rầu rĩ nói: "Ngày mai em về nhà thì ba mẹ cũng sẽ hỏi vì sao em bị thương mà?"

Vết thương của cậu không thể nào lành lặn ngay trong một buổi tối, vì thế đêm nay về nhà hay ngày mai về nhà có gì khác biệt đâu chứ? Khi nãy cậu bị Kỳ Tuân dọa nên đã không nghĩ tới điểm này!

Kỳ Tuân không kiềm chế được nữa, phì cười.

Nhạc Hàm giận tới mức đập Kỳ Tuân một cái, người đàn ông này thực đáng ghét mà, cứ hố cậu miết thôi!

Kỳ Tuân kéo người tới, áp sát bên tai Nhạc Hàm cười khẽ nói: "Anh chính là muốn lừa em về nhà đấy."

Mặt Nhạc Hàm 'soạt' một tiếng đỏ lựng.

Thế là Nhạc Hàm đỏ mặt bị Kỳ Tuân dẫn đi lên lầu.

Kỳ Tuân ở tầng hai mươi, căn hộ đơn một phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn.

Lúc tới trước cửa, trái tim Nhạc Hàm đập thật nhanh, cả người vừa căng thẳng lại thấp thỏm.

Kỳ Tuân vừa lấy chìa khóa ra thì ở bên kia cửa đã truyền tới tiếng chó sủa kích động.

Nhạc Hàm nhớ tới hình con chó up trên blog của Kỳ Tuân, tò mò hỏi: "Là Thùng Cơm hả?"

"Ừ."

Kỳ Tuân mở cửa, một con chó săn thỏ liền bổ nhào tới lắc lắc đuôi, đồng thời tò mò nhìn Nhạc Hàm, còn tiến tới bên chân cậu ngửi ngửi.

Kỳ Tuân xoa xoa Thùng Cơm, sau đó lấy dép lê cho Nhạc Hàm.

Vừa mở đèn lên thì Nhạc Hàm nhìn thấy một căn phòng khách lộn xộn.

Nhạc Hàm: "..." Sao người này dám dẫn cậu về hay vậy?

Kỳ Tuân sờ sờ mũi, ho khan rồi hàm hồ nói: "Em tìm chỗ ngồi xuống đi, anh dọn dẹp một chút."

Hôm nay trước khi ra ngoài, Kỳ Tuân đương nhiên không nghĩ tới mình có thể dẫn người về nhanh như vậy. Chỉ là anh không phải người vì không dọn dẹp nhà mà xấu hổ không dám dẫn người về, đối với anh, có thể lừa được người về nhà quan trọng hơn hết.

Nhạc Hàm chú ý tới trên mặt sàn phòng khách của Kỳ Tuân có rất nhiều trang giấy, bên trên đều là nhạc phổ, thấy Kỳ Tuân thực thô bạo dọn dẹp đồ đạc, cậu cũng chủ động ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy kia lên, cẩn thận xếp thành một xấp.

Lúc ngoan ngoãn giao xấp nhạc phổ vào tay Kỳ Tuân, ánh mắt Kỳ Tuân nhìn cậu ôn nhu tới sắp chảy ra nước luôn rồi.

Nhạc Hàm ngượng ngùng rũ mi mắt.

Hai người tốn khoảng mười phút dọn dẹp sơ lại căn hộ, Nhạc Hàm rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống ghế sô pha. Mà Thùng Cơm cũng chạy tới, nằm trên ghế.

Kỳ Tuân làm nóng một ly sữa mang tới cho cậu.

Nhạc Hàm chú ý tới trong phòng khách có một bộ máy vi tính bàn, còn có vài công cụ vẽ, liền tò mò hỏi: "Bình thường anh còn vẽ tranh nữa hả?"

Kỳ Tuân biết Nhạc Hàm nói tới cái gì: "Kiều Duệ không nói cho em biết à? Anh học thiết kế, tuy bây giờ chưa có công việc nghiêm túc bên mảng thiết kế nhưng cũng thường xuyên hợp tác với công ty của nhóm đàn anh đàn chị, gửi một vài bản thiết kế cho bọn họ."

"Là thiết kế lĩnh vực nào vậy?" Nhạc Hàm bưng ly sữa.

Kỳ Tuân nói: "Thiết kế trang sức."

Kỳ Tuân đáp, lại tiến tới kiểm tra vết thương của Nhạc Hàm hỏi: "Còn đau không?"

"Chỉ một chút thôi, không phải quá đau." Nhạc Hàm lắc đầu.

Nói xong lời này, hai người lại im lặng một chốc.

Kỳ Tuân kiểm tra vết thương của Nhạc Hàm xong thì đối diện với ánh mắt của cậu.

Nhạc Hàm liền né tránh ánh mắt đi.

Né tránh xong thì lại lén lút meo meo liếc nhìn lại, xấu hổ lại nhút nhát một lần nữa đối mắt với Kỳ Tuân.

Khoảng cách của hai người rất gần, hô hấp gần như phả lên mặt đối phương, không khí rất nhanh trở nên mập mờ.

Kỳ Tuân không nói gì, cứ vậy chăm chú lại ôn hòa nhìn Nhạc Hàm, hàng mi dày rũ thành một tầng bóng ma.

Rất nhanh Nhạc Hàm đã bị nhìn tới hốt hoảng, con ngươi đen ướt át tràn đầy bóng hình Kỳ Tuân.

Mà Kỳ Tuân thì chỉ im lặng đưa tay vuốt ve gò má Nhạc Hàm, vén tóc cậu ra sau vành tai, khẽ vuốt tai cậu, động tác thực lưu luyến. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng đó làm Nhạc Hàm mẫn cảm nghiêng đầu đi. Tay Kỳ Tuân đặt bên mặt Nhạc Hàm, Nhạc Hàm nghiêng đầu như vậy thì giống như chủ động dịu ngoan cọ vào lòng bàn tay Kỳ Tuân.

Khoảnh khắc đó, hô hấp cả hai người đều khựng lại.

Đầu ngón tay Nhạc Hàm khẽ run, cả người cũng sắp nổ tung tới nơi.

Nói gì đó đi... đừng có chỉ nhìn cậu như vậy...

Tim Nhạc Hàm đập loạn, bắt đầu liều mạng uống sữa.

Kỳ Tuân khẽ nói: "Uống chậm thôi."

Nhạc Hàm bị sặc, vài giọt sữa văng lên mũi.

Kỳ Tuân cười khẽ, rút khăn giấy cẩn thận giúp cậu lau sạch.

Nhạc Hàm cứ cảm thấy Kỳ Tuân chăm sóc mình giống như chăm sóc con nít vậy.

Kỳ Tuân giúp Nhạc Hàm lau xong, nhìn cũng nhìn thỏa thích rồi, vì thế nói: "Uống xong thì đi tắm đi, mặc quần áo của anh, tối nay ngủ cùng anh."

Nhạc Hàm: "..."

Nhạc Hàm lúc này thật sự đã bỏ cuộc rồi, da đầu đã tê dại hết rồi.

Kỳ Tuân đại khái có thể đoán được Nhạc Hàm đang nghĩ gì, anh rất hưởng thụ dáng vẻ xấu hổ tới sắp nổ tung cực kỳ đáng yêu của Oa này, nhưng cũng không đành lòng trêu đùa cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, tối nay anh sẽ không làm gì em đâu."

Dừng lại một chút, Kỳ Tuân thực hư hỏng bổ sung một câu: "Dù sao thì trong nhà ngay cả bao cũng không có."

Nhạc Hàm: "! ! !"

Lưu manh! ! !

Có điều bây giờ thật sự đã muộn, Kỳ Tuân có muốn làm gì cũng không có thời gian, vì thế sau khi giúp Nhạc Hàm chuẩn bị quần áo xong liền dẫn người tới phòng tắm, mở nước.

Người trong lòng đang ở trong phòng tắm căn hộ, có lẽ lúc này đã lột sạch sẽ rồi, suy nghĩ của Kỳ Tuân có chút hỗn loạn nhưng tốt xấu gì vẫn còn nhớ tới việc gọi điện cho Chu Diêu.

Chu Diêu bắt máy xong liền hỏi: "Bên anh thế nào rồi?"

"Không sao." Kỳ Tuân hỏi: "Còn cậu, cậu với Lạc Diễn thế nào rồi?"

Chu Diêu nghe Kỳ Tuân hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Anh... anh biết hả? ! Anh biết Lạc Diễn chính là Lộc Giác hả? !"

Chu Diêu hoảng hốt tới tận bây giờ.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay thật sự quá quỷ dị!

Đầu tiên là một mình Chu Diêu trên sân khấu, thầm chờ mong và khẩn trương tiền hành màn thông báo của mình, kết quả cẩn thận quan sát một vòng người bên dưới thì không có ai đặc biệt kích động cả.

Trong lòng Chu Diêu đầy dấu chấm hỏi, cứ vậy có chút mất tập trung hát xong hai bài trong kế hoạch, kết quả không có ai lên thay vị trí, Chu Diêu chỉ có thể cứng ngắc chống đỡ, tới tận khi hát xong bài thứ năm thì bóng dáng Lạc Diễn mới xuất hiện.

Lạc Diễn nhận lấy micro, Chu Diêu vừa định chạy ra sau sân khấu tìm nhóm Kỳ Tuân thì Lạc Diễn đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, bảo cậu khoan đi.

Chu Diêu không rõ người này muốn làm gì--- dù sao thì quan hệ của bọn họ cũng không quá thân, người này hát thì cứ hát đi, bảo cậu ở lại làm chi?

Nhưng Chu Diêu cũng không muốn cạch mặt với người này trong trường hợp thế này, vì thế cố nhịn xuống ở lại.

Chuyện xảy ra ngay sau đó, Chu Diêu có nằm mơ cũng không ngờ được.

Ở trong game, Lộc Giác nói với cậu, ám hiệu của bọn họ là 'bé dễ thương', Lộc Giác nói sẽ tìm được cậu.

Khi ánh đèn sân khấu chớp sáng, người đàn ông không quá thuận mắt cứ vậy lạnh nhạt ôm đàn ghi-ta ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Chu Diêu.

Ánh mắt đó không hiểu sao làm Chu Diêu cảm thấy hồi hộp.

Ngay sau đó, người đàn ông này mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Bài hát đầu tiên là bài hát do tôi sáng tác dành tặng cho một người, tên bài hát là 'bé dễ thương'."

Nháy mắt Lạc Diễn nói ra câu đó, Chu Diêu chỉ cảm thấy mình bị sét đánh ngang tai!

Cái tên Lộc Giác cứ bám dính lấy cậu như một kẻ ngu kia--- một người dính người như Lộc Giác, sao lại có thể là cái hủ nút Lạc Diễn này chứ? !

Sau đó, Lạc Diễn chặn Chu Diêu lại ở hành lang, hai người ầm ĩ một trận, không đúng, nói là cãi nhau thì không đúng lắm, dù sao thì hình như Lạc Diễn vẫn luôn dỗ dành cậu. Chu Diêu thật sự... sắp điên mất rồi!

Chu Diêu tức giận: "Anh vậy mà lại giúp tên kia lừa em? ! Có còn là anh em nữa không chứ?"

Kỳ Tuân gãi gãi mắt: "Chu Diêu, tôi biết cậu ta là Lộc Giác từ hai ngày... trước khi hai cậu kết hôn."

Nói tới chuyện này, Chu Diêu liền oán giận: "Mới vừa nãy em cũng hỏi em gái em, cái ngày con bé onl nick hố em vào khu 'Hỉ Kết Liên Lý', con bé đã up ảnh lên vòng bạn bè, vừa nãy con bé đã nói là ngày đó Lạc Diễn quả thực có hỏi con bé là đã xảy ra chuyện gì!

Sớm biết vậy thì khi đó cậu đã lập tức logout rồi--- tuy khi onl cũng sẽ xuất hiện ở khu 'Hỉ Kết Liên Lý' nhưng ít ra sẽ không bị Lạc Diễn tìm được! Khi đó Chu Diêu nhất thời không mò ra được quy tắc của khu trò chơi, vừa vội vừa hồ đồ, chỉ muốn thừa dịp chộp một món đạo cụ để Kỳ Tuân dễ dàng nhận ra mình, tranh thủ giải quyết chuyện này! Kết quả---

Nói tóm lại, Chu Diêu thật sự sầu não!

Kỳ Tuân giải thích: "Thật ra đoạn thời gian đó tôi cũng cảm thấy thái độ của Lạc Diễn đối với cậu không đúng lắm, khi tôi phát hiện Lạc Diễn chính là Lộc Giác, cậu ta còn đặc biệt dặn tôi đừng nói cho cậu biết. Tôi hỏi cậu ta với cậu rốt cuộc có chuyện gì, xoay một vòng lớn mới chịu thẳng thắn với tôi là muốn theo đuổi cậu."

Kỳ Tuân cũng nghĩ không thông, anh không hiểu được vì sao Lạc Diễn lại coi trọng Chu Diêu. Huống chi khi đó, chuyện hai người anh em trong ban nhạc yêu nhau đối với Kỳ Tuân thật sự là một chuyện khá ảo tưởng.

Vì thế khi chuyện xảy ra, anh bị kẹp ở giữa hai người, rốt cuộc trở nên khó xử.

"Sau đó tôi quyết định không chen vào, thứ nhất là tôi thấy cậu ta thật lòng thích cậu, cũng không có ý muốn tổn thương cậu, thứ hai..." Kỳ Tuân khựng một chút, thành thật nói: "Tôi không ngờ cậu ta thật sự theo đuổi được cậu. Kết quả lần login vào 'Hỉ Kết Liên Lý' đó, chỉ một đêm cậu đã..."

Chu Diêu: "..."

Chu Diêu xấu hổ lại tức giận muốn chết: "Được rồi, anh đừng có nói nữa! !"

Kỳ Tuân nghe vậy lại nói: "Tôi biết cậu thích cậu ta rồi, chuyện này tôi lại càng không thể chen vào, chỉ có thể chờ Lạc Diễn thẳng thắn. Khi đó Lạc Diễn cũng đảm bảo với tôi là sẽ nhanh chóng nói rõ với cậu. Mà rốt cuộc thì bây giờ hai người thế nào rồi?"

Chu Diêu ngơ ngác: "Em không biết."

"Bộ hai người có thâm thù đại hận gì à?" Kỳ Tuân khó hiểu: "Tôi nhớ trước đây khi hai người mới quen, cậu sờ trống của cậu ta nên bị cậu ta hung ác một chút đúng không?"

Chu Diêu bật dậy rống lên: "Cái gì mà hung ác một chút chứ! ! ! ! Em nhớ đến tận bây giờ đây nè! !"

Kỳ Tuân: "..."

Hai người lại trò chuyện vài câu, mạch não của Chu Diêu có lẽ khó mà thông được ngay, Kỳ Tuân liền để cậu ta tự suy ngẫm.

Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Tuân sờ cằm ngẫm nghĩ, may mà anh sớm dỗ được Nhạc Hàm.

Một mình Nhạc Hàm trong phòng tắm, loay hoay cả nửa ngày, bị hun nóng tới cả người đỏ rực mới chịu lau người.

Lúc cầm lấy quần lót Kỳ Tuân chuẩn bị cho mình thì Nhạc Hàm sững sờ, nhìn chăm chăm cái quần thật lâu, trong đầu cũng không biết xuất hiện mớ lộn xộn gì.

Nhạc Hàm vụng về mặc quần vào, nháy mắt vải vóc dán vào làn da, Nhạc Hàm nhắm mắt lại, run bắn cả người.

...mặc dù là quần mới nhưng đây vốn là quần của Kỳ Tuân, mặc vào quả nhiên lớn size hơn cậu...

Nhạc Hàm mắc cỡ chết đi được.

[end 53]

[54] Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

****

Sau đó, Nhạc Hàm mặc áo ngủ của Kỳ Tuân, tất nhiên là rộng thùng thình.

Mặc quần áo xong, Nhạc Hàm dè dặt mở cửa phòng tắm, thò đầu ra.

Kỳ Tuân đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Hàm trong phòng tắm ló đầu ra.

Tim, mềm nhũn.

Kỳ Tuân ôn nhu nói: "Em vào phòng ngủ ngủ trước đi, anh trải giường xong rồi, anh tắm xong sẽ vào."

Nhạc Hàm đỏ mặt gật đầu, lẹp xẹp đi dép chạy vào trong phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng Nhạc Hàm mặc đồ ngủ của mình, ánh mắt Kỳ Tuân tối sậm đi, trái cổ khẽ lăn lộn.

*

Lúc nhìn thấy cái giường kia, Nhạc Hàm liền che mặt lại.

Đây chính là giường của Kỳ Tuân a a a!

Cậu nhào lên giường, chui vào trong chăn.

Giường tuy không quá chật nhưng dù sao cũng là giường đơn, vì thế cũng không rộng được.

Nhạc Hàm hơi nghiêng người, cả người trốn ở trong chăn, vì quá hưng phấn nên nào còn xíu buồn ngủ nào.

Cậu vừa ngượng ngùng lại kích động ngửi một chút, cảm thấy trong chăn tràn đầy hơi thở của Kỳ Tuân.

Đúng lúc này Kiều Duệ gọi điện tới--- nói tới thì lúc đánh nhau điện thoại của Nhạc Hàm bị rơi xuống đất, mặt kính đã bị nứt!

Nhạc Hàm bắt máy liền nghe thấy Kiều Duệ lo lắng hỏi: "Hàm Hàm, về tới nhà chưa?"

Nhà...

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ trả lời: "Rồi, về tới rồi!"

Kiều Duệ: "Tới bệnh viện kiểm tra chưa?"

"Ừ, không sao cả, ông yên tâm đi." Nhạc Hàm hỏi: "Bên bọn ông cũng kết thúc rồi hả?"

"Xong rồi, bây giờ tôi đang trên đường về phòng ký túc xá này."

Kiều Duệ không phải người nơi này, nhưng vì buổi biểu diễn ra mắt fans vào dịp lễ này nên cậu ta mới không về nhà.

Sau khi xác nhận Nhạc Hàm không có vấn đề gì, Kiều Duệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lại bắt đầu mắng: "Đám kia là bạn cấp ba của ông hả? Hôm nay cũng tại ông cản lại đấy, lần sau bọn nó còn dám chạy tới gây sự, tôi nhất định sẽ đập chết bọn nó luôn!"

Kiều Duệ không chút do dự muốn bảo vệ cậu, Nhạc Hàm nghe mà cảm thấy thật ấm áp, cười cười nói: "Chắc là... không có đâu."

Chắc là không đâu, Nhạc Hàm thầm nghĩ.

Nhưng cậu cũng không thể đảm bảo được, chỉ có thể trấn an Kiều Duệ.

Kiều Duệ dừng một hơi mới mất tự nhiên nói: "Có anh Kỳ ở đây, chắc bọn họ không có gan dám bắt nạt ông nữa đâu."

Xem dáng dấp bị dọa sắp tè ra quần của bọn kia khi biết bối cảnh của anh Kỳ, có lẽ bọn chúng thật sự không có lá gan này.

Nói tới chuyện này, Nhạc Hàm có chút bất an: "Trước đây sao chưa từng nghe ông nói tới gia thế Kỳ Tuân lợi hại tới vậy vậy..."

"Cái này có gì hay mà nói chứ." Kiều Duệ nói: "Bình thường anh Kỳ cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, sao, bị giật mình hả?"

Nhạc Hàm ngượng ngùng nói: "Có chút."

Cứ cảm thấy khoảng cách của mình và người đàn ông này thoáng chốc đã bị kéo ra thật xa.

Mặc dù Kiều Duệ rất bất mãn với chuyện Kỳ Tuân bắt cóc Nhạc Hàm, nhưng lúc này vẫn trấn an: "Ông đừng nghĩ nhiều quá, cho dù anh Kỳ là con trai của Kỳ Diệu Danh thì cũng chỉ là một người bình thường thôi. Với lại trước giờ ổng cũng không dựa dẫm vào nhà mình, cũng không thích... dù sao thì ông cũng không cần quá áp lực đâu."

"Ừ!" Nhạc Hàm đồng ý, nhưng nghĩ lại vẫn cắn răng nói: "Tui phải cố gắng học tập thêm nữa mới được!"

Cho dù không nói tới bối cảnh gia đình, trong mắt Nhạc Hàm thì Kỳ Tuân rất xuất sắc, đủ để làm Nhạc Hàm có cảm giác nguy cơ.

Cậu cảm thấy mình phải cố gắng thêm nữa, trở thành một người tài giỏi hơn.

Ngay lúc này, Nhạc Hàm cảm giác được nệm giường phía sau lưng mình lún xuống.

Cậu hiểu được là Kỳ Tuân lên giường nên vội vàng xoay người lại. Người đàn ông kia liền vươn tay ôm cậu vào lòng, hôn trán cậu một cái.

Cơ thể Kỳ Tuân rất nóng, ôm vậy thì hơi thở ấm áp của anh liền đập vào mặt Nhạc Hàm.

Hai người nằm trong chăn, thân mật ôm lấy nhau, trái tim Nhạc Hàm nhộn nhạo, thoải mái híp mắt lại.

Kỳ Tuân khẽ thì thầm bên tai cậu: "Ai gọi thế?"

Nhạc Hàm dùng khẩu hình nói: "Kiều Duệ."

Kỳ Tuân không quá quan tâm, bởi vì khoảng cách rất gần nên anh có thể nghe thấy tiếng Kiều Duệ trong điện thoại.

Anh chăm chú nhìn Nhạc Hàm, bàn tay ở dưới tấm chăn bắt đầu lần xuống sờ soạn, ngay lúc này lại nghe thấy Kiều Duệ ở bên kia đầu dây gian ác nói: "Hàm Hàm, bây giờ ông áp lực lớn như vậy, kỳ thực có một cách, làm một mẻ là khỏe cả đời luôn."

Nhạc Hàm bị đôi tay hư hỏng tác quái dưới chăn của Kỳ Tuân làm cho đỏ mặt tới tận mang tai, hô hấp có chút rối loạn.

Cậu chụp lấy tay Kỳ Tuân, trừng mắt.

Kỳ Tuân cười khẽ xoay người lại đè lên người Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm chung quy vẫn chỉ là một chàng xử nam, cho dù bình thường ảo tưởng nhiều cỡ nào thì cũng chưa từng bị một người đàn ông đè trên người, hơn nữa người này lại còn là bạn trai chính thức của cậu.

Cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông trên người mình, bị đối phương hoàn toàn bao phủ, Nhạc Hàm ngẩn ngơ, lúc Kỳ Tuân khẽ vuốt ve rồi cúi đầu xuống chạm chóp mũi vào chóp mũi cậu, cậu đã không còn tâm tư để nghe điện thoại của Kiều Duệ nữa rồi, ánh mắt cũng ươn ướt.

Kỳ Tuân hé miệng, môi dính vào môi Nhạc Hàm, hơi thở hai người giao hòa.

Cơ thể Nhạc Hàm mềm nhũn, theo bản năng thở hổn hển, tay vòng qua bên hông Kỳ Tuân, vuốt ve lưng người đàn ông này.

Lúc này hai người nghe thấy Kiều Duệ cười bí hiểm nói: "---ông đá anh Kỳ thì không phải được rồi à?"

Nhạc Hàm: "..."

Kỳ Tuân: "..."

Ách.

Kỳ Tuân không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, anh giật lấy điện thoại Nhạc Hàm tức giận nói: "Lặp lại lần nữa coi thằng nhóc kia? !"

Kiều Duệ nghe thấy giọng nói của Kỳ Tuân thì cũng sửng sốt, không dám tin nói: "Anh ở trong nhà Nhạc Hàm? !"

Kỳ Tuân cười nhạt: "Không phải tôi ở trong nhà Nhạc Hàm, là Nhạc Hàm ở nhà tôi, đang ở trên giường tôi đây này!"

Nhạc Hàm: "..." Bây giờ cậu ngất đi còn kịp không vậy?

Kiều Duệ bùng nổ: "Anh muốn làm gì hả? ! Anh mau thả Hàm Hàm ra!"

Kỳ Tuân bật cười: "Thả? Sao phải thả? Không thả!"

"Anh mau trả điện thoại lại cho Nhạc Hàm!" Kiều Duệ tức giận.

"Không." Kỳ Tuân lạnh lùng vô tình nói: "Kiều Duệ, làm ơn suy nghĩ một chút đi, cẩu độc thân đừng có gọi điện thoại cho người có bạn trai vào giờ này, cám ơn."

Nói xong, Kỳ Tuân không thèm để ý tới chuyện Kiều Duệ sẽ nổi điên cỡ nào khi nghe thấy lời mình, trực tiếp cúp máy, còn thuận tay bỏ số Kiều Duệ vào danh sách đen, ngay cả wechat cũng chặn nốt.

Một loạt thao tác làm thực là nhanh, chờ đến khi Kỳ Tuân để điện thoại xuống thì chỉ thấy Nhạc Hàm dùng hai tay bụm mặt.

Kỳ Tuân bật cười, kéo tay Nhạc Hàm: "Xấu hổ gì chứ?"

"Anh nói gì với Kiều Duệ vậy hả?" Nhạc Hàm kêu rên: "Nhất định là cậu ấy hiểu lầm rồi!"

"Hiểu lầm?" Kỳ Tuân nhướng mày, trêu ghẹo: "Nếu không phải trong nhà không có bao, bây giờ hiểu lầm đã không phải là hiểu lầm rồi, mà là sự thật."

A a a a a a!

Nhạc Hàm đá người đàn ông này một cú, xấu hổ kêu lên: "Em mới không có làm gì đó với anh nhanh vậy đâu!"

Kỳ Tuân bật cười nắm lấy mắt cá chân Nhạc Hàm, trêu tức: "Vậy phải sao mới chịu hả? Có tiêu chuẩn nào không? Anh thật sự không ngại đâu... cho em duyệt cả người luôn này."

Trong đầu người đàn ông này đều là phế liệu màu vàng gì vậy chứ!

Nhạc Hàm thật sự hít thở không thông, đồng thời cũng cảm thấy thật buồn cười, cậu giả vờ tức giận muốn đạp Kỳ Tuân thêm vài cú, chỉ là mắt cá chân bị đối phương giữ chặt, đạp được hai cái thì bật cười.

Kỳ Tuân vẫn còn trêu cậu, khom người tới cười khẽ: "Muốn check không? Vị trí nào trước đây?"

"Anh..." Âm thanh Nhạc Hàm mềm nhũn, nhịn không được bật cười: "Anh đáng ghét thật ấy!"

Giọng điệu này... hô hấp Kỳ Tuân trở nên nặng nề, anh thật sự không chịu nổi loại làm nũng này.

Oa này thật là...

Nhạc Hàm không hề ý thức được, đạp đạp chân một cái rồi đột nhiên kêu lên: "Aiz, tuột quần rồi!"

Kỳ Tuân: "? ? ?"

Nhạc Hàm nhướng người dậy muốn kéo quần, Kỳ Tuân giở chăn lên nhìn, chỉ thấy Nhạc Hàm thật sự đã lộ ra nửa cái mông. Nhưng phần mông đó thậm chí còn không bị quần lót che đi, bởi vì ngay cả quần lót cũng bị tuột.

Nhạc Hàm xấu hổ nói: "Đồ của anh... size lớn quá."

Kỳ Tuân: "..."

Nhạc Hàm kéo quần lên, vừa nâng mắt lên thì cứng ngắc cả người.

Vị trí kia của Kỳ Tuân đã không còn kích cỡ của trạng thái bình thường nữa rồi.

Nhạc Hàm đỏ bừng mặt, kinh ngạc nói: "Anh..."

Kỳ Tuân im lặng nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, dây thần kinh giật giật.

Nhạc Hàm cảm nhận được bàn tay nắm mắt cá chân mình của Kỳ Tuân siết chặt hơn, trái tim cậu cũng giống như bị bóp chặt, cả người trở nên hốt hoảng.

Có, có phải cậu đã gây họa rồi không... aiz, làm sao bây giờ!

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

May mà sau một chốc giằng co, Kỳ Tuân hít sâu một hơi, rốt cuộc khó khăn dùng lý trí lần áp kích động, bình ổn lại.

Lúc Nhạc Hàm khẩn trương tới sắp nổ tung, Kỳ Tuân vuốt mặt, giọng khàn khàn nói: "...anh đi tắm lại."

Lại phí phạm thêm một chút nước nóng, Kỳ Tuân một lần nữa quay trở lại giường, chỉ là lần này cho dù anh làm thế nào thì Nhạc Hàm cũng sống chết nhắm mắt, dáng vẻ như đã ngủ rồi.

Cuối cùng Kỳ Tuân chỉ có thể hết hi vọng, xám xịt ôm người vào lòng, tiếc nuối ngủ.

Hôm sau, Nhạc Hàm tỉnh dậy vì tiếng đồng hồ báo thức trong điện thoại của mình.

Cậu nhớ tới vì hôm qua muốn chuẩn bị nên cậu đã cài giờ khá sớm, mà tối qua thì đã quên chỉnh lại.

Nhấn tắt đồng hồ, phía sau truyền tới tiếng hừ khẽ rầu rĩ, lúc này Nhạc Hàm mới phát hiện cả người mình nằm gọn trong lòng một người.

Một thân thể cao lớn cường tráng dán chặt lấy cơ thể cậu, tiếng hít thở đều đều của người đàn ông vang lên bên tai.

Nhạc Hàm lập tức tỉnh táo hẳn, nào còn chút buồn ngủ nào.

Nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, Nhạc Hàm hơi rũ mi mắt, khẽ cười trộm.

Không muốn quấy nhiễu đánh thức Kỳ Tuân, Nhạc Hàm nằm trên giường một chút, nhưng bởi vì tinh thần thực sự quá tỉnh táo nên không thể nào ngủ tiếp nữa. Lướt điện thoại cũng có chút buồn chán, cuối cùng ánh mắt Nhạc Hàm rơi vào mũ trò chơi đặt trên sô pha cách giường không xa.

Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quấy rầy Kỳ Tuân một chút, nghiêng đầu, áp bên tai Kỳ Tuân nhỏ giọng hỏi: "Kỳ Tuân, em muốn dùng mũ giáp của anh, được không?"

Kỳ Tuân hơi hé mí mắt, buồn ngủ 'ừm' một tiếng.

Nhạc Hàm liền rướn người với lấy mũ giáp, đội lên đầu.

Hệ thống của mũ trò chơi đều giống nhau, Nhạc Hàm quen thuộc tìm được app game Chiến Quốc trên màn hình tin tức, nhấn đăng nhập nick của mình, sau đó liền nhận được tin nhắn của Triệu Nhất Phi.

Triệu Nhất Phi nhắn là: "Onl thì mau mau tới đây [tọa độ]."

Nhạc Hàm khó hiểu không rõ là chuyện gì, đột nhiên có một giọng nữ bi thương vang vọng khắp bầu trời, dọa cậu hết hồn.

"Anh Kỳ, anh đừng ở cùng Đát Kỷ mà, cho em một cơ hội được không?"

"Chúng ta đã quen biết nhau sáu năm rồi, nấc, sao anh lại nhẫn tâm vậy chứ!"

"Thời gian anh và Đát Kỷ quen biết nhau có thể dài bao nhiêu chứ? Anh căn bản không biết nó là người thế nào, nấc, sao lại chọn gặp mặt nó nhanh như vậy chứ?"

"Em thích anh a... anh Kỳ, em thật sự rất rất thích anh!"

Âm thanh này muốn ai oán bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, muốn buồn bao nhiêu thì buồn bấy nhiêu, không khó nghe ra chủ nhân của âm thanh này đã rất say.

Nhạc Hàm vừa nghe liền biết là công chúa Tần quốc mua loa nhỏ một lần mười ngàn tệ để phát, nhưng sao cô ta lại trực tiếp gọi là 'anh Kỳ' chứ? ! Người thông minh trong game không phải sẽ đoán được 'anh Kỳ' chính là Mộc Dĩ Thành Chu à?

Nhạc Hàm bị màn say rượu của Tần công chúa dọa tới kinh hồn bạt vía, vội vàng nhấn vào tọa độ Triệu Nhất Phi gửi, chuyển map.

---Cảnh sắc trước mắt vừa chuyển, Nhạc Hàm phát hiện mình đang ở trung tâm chợ.

Tọa độ là Triệu Nhất Phi gửi tối qua, trước khi chuyển map Nhạc Hàm đã đoán là nó có liên quan tới Tần công chúa, mà thật sự đúng là vậy, bầu trời nơi này vẫn còn vang vọng giọng nữ kia, vẫn chưa tiêu tan.

Không biết là chợ của nước nào, có lẽ là Tần quốc, mà nơi này lớn như vậy lại có không ít người tụ tập, Tần công chúa nấc một hơi, chóng mặt ngồi xếp bằng ở chính giữa, tay không ngừng rải kim tệ, mỗi khi rải lại rống lên thật to: "Thêm một cái loa nữa!"

Người vây náo nhiệt ở xung quanh không ngại lớn chuyện lập tức hoan hô, người không biết có lẽ còn tưởng là hiện trường biểu diễn ca nhạc.

Nhạc Hàm: "..."

Một cái loa khói xuất hiện trước mặt Tần công chúa, Tần công chúa không quan tâm tới bạn bè ngăn cản, giống như hát hí khúc bi thương cất giọng: "Anh Kỳ! !....anh hỏi em yêu anh sâu đậm thế nào, em yêu anh nhiều bao nhiêu..."

Quần chúng vây xem vỗ tay 'bôm bốp', huýt sáo, ủng hộ nhiệt tình: "Hay, hát hay lắm!"

"Cố lên, tiếp tục!"

"Thêm một bài Vong Tình Thủy đi!"

Khóe miệng Nhạc Hàm co quắp điên cuồng--- thật sự tính mở hòa nhạc à? !

Triệu Nhất Phi đang ở hiện trường, thấy Nhạc Hàm tới thì lập tức đẩy đám người chen tới, hô lên: "Oa, sao bây giờ mới onl vậy? Mọi người đều biết ông với Mộc Dĩ Thành Chu gặp hôm qua! Tần công chúa ở đây khóc rống cả một đêm, tui cũng phục bả luôn, bả uống say tới vậy rồi mà sao vẫn còn sức quẩy thế không biết!"

Nhạc Hàm khiếp sợ: "Cả đêm? !"

"Ừ." Triệu Nhất Phi liều mạng gật đầu, líu lưỡi nói: "Ông không xem tin trên diễn đàn à, mọi người bàn tới điên rồi kia kìa!"

Nhạc Hàm có chút không dám tưởng tượng tới tình cảnh trên diễn đàn.

Ngay lúc này, Tần công chúa híp mắt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, tập trung về phía Nhạc Hàm ở trong đám người.

Cô ta đẩy Tiểu Đào, loạng choạng đi tới, rút kiếm quát to: "Mày chính là nick chính của Đát Kỷ đúng không? ! Dám cướp anh Kỳ của tao, nạp mạng đi!"

Triệu Nhất Phi cũng bị dọa giật bắn, anh làm hoàng đế mà không có chút cảm giác tồn tại nào, trước đó ở đây cả đêm mà không ai nhận ra, sao Nhạc Hàm vừa tới thì đã bị Tần công chúa nhắm trúng rồi?

Nghĩ một chút, Triệu Nhất Phi liền vỗ đầu--- quên mất, Tần công chúa không phải thông qua mình mà phát hiện Nhạc Hàm, cô ta vốn đã từng gặp qua nick chính của Nhạc Hàm ở Vạn Quốc Hội rồi!

Đám người ồn ào một trận, lùi sang hai bên, nhìn thấy Nhạc Hàm thì quần chúng liền xôn xao: "Đát Kỷ?"

"Đúng là nick chính là Đát Kỷ!"

"Đát Kỷ, Mộc Thần đâu rồi?"

"Đúng rồi, 'anh Kỳ' chính Mộc Thần! Mộc Thần không onl à? Đại mỹ nữ đã khóc thảm vậy rồi!"

Bị đám người trêu đùa, Nhạc Hàm được Triệu Nhất Phi kéo đi né tránh, kết quả vẫn bị một đạo kiếm phong của Tần công chúa chém lăn một vòng dưới đất.

---nick này của cậu căn bản không có chút giá trị vũ lực nào!

Nhạc Hàm ổn định cơ thể thì sửng sốt ngẩng đầu, trên mặt dính đầy bùn, mà Tần công chúa vẫn tiếp tục điên cuồng lao về phía mình!

Triệu Nhất Phi cũng từ dưới đất bò dậy, vội vàng nói: "Có gì thì nói chuyện đàng hoàn, đừng đánh nhau!"

Nhạc Hàm né tránh, đang do dự có nên trực tiếp bỏ chạy hay không, còn chưa nghĩ thông thì chợt nghe một quần chúng ăn dưa ở phía sau hô to: "Kêu Mộc Thần lên nói chuyện đi!"

Nhạc Hàm liền vô thức nói: "Nhưng ảnh vẫn còn ngủ mà!"

Nhất thời, yên lặng như tờ.

Nhạc Hàm cũng cứng đờ, rụt cổ.

Tư thế chém giết của Tần công chúa cũng khựng lại.

Rất nhanh, có người gượng gạo nói: "Giờ này vẫn còn ngủ cũng bình thường mà, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là đang ngủ."

Lời này được mọi người nhất trí đồng tình.

Tần công chúa lảo đảo, lại có sức tiếp tục chém Nhạc Hàm.

Một giây sau, chỉ thấy Nhạc Hàm giống như gặp chuyện gì đó ngoài hiện thực, đột nhiên nghiêng đầu dùng tay bịt tai lại, nhỏ giọng kêu: "Anh làm gì đó hả...."

Ngay sau đó, một âm thanh rõ ràng không phải do sóng điện não chuyển đổi, vừa nghe là biết đang mở micro của mũ trò chơi, thông qua hệ thống, từ bên ngoài trực tiếp truyền vào. Âm thanh này mang theo chút ngái ngủ, chút oán giận, lại có chút trầm thấp, gợi cảm chết đi được.

"...bảo bối chơi gì đó? Sao lại không chịu ngủ với anh..."

[end 54]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com