Cá Tháng Tư
Tên truyện: 愚人节
Tác giả: 西原子
Link: https://xiyuanzi35634.lofter.com/post/4c728110_2b50aea16
Bgm: 《Xuân hạ thu đông》- Trương Quốc Vinh
______________________________________
"Thắp sáng cuộc đời mù sương
Tớ thật may mắn làm sao
Chẳng ai luôn ở trong tâm trí tớ như cậu
Chưa một lần nghi ngờ
Sự tốt đẹp của thế giới này."
......
Công việc hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ, tắm rửa xong nằm trên giường lướt điện thoại, cậu mới nhận ra hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng Ba.
Có lẽ là do lúc trở về cơn mưa bất chợt trên trời rơi xuống khiến lòng cậu dâng lên chút hụt hẫng, tiếng mưa ngoài cửa sổ dần ngớt liền có ý nghĩ muốn ra ngoài đi dạo.
Chào hỏi qua người đại diện, từ chối lời đề nghị đi cùng của anh ấy, cuối cùng chỉ cầm điện thoại và khẩu trang rồi một mình ra ngoài.
Gió xuân vẫn đem theo hơi lạnh, thỉnh thoảng vài giọt nước từ tán cây rơi xuống chạm vào cổ khiến cậu bất giác run lên.
Sau khi đi ra khỏi khu biệt thự một đoạn đường dài, những giọt mưa lất phất trở nên nặng hạt, nhìn thấy trạm xe buýt ở phía xa, vội vàng chạy tới kịp lúc xe buýt vừa dừng lại, cùng nhóm người đang chờ lên xe.
Cậu ngồi vào ghế sau và đeo tai nghe, thế giới ngoại trừ âm nhạc dường như không còn gì khác.
Buổi đêm ở Bắc Kinh luôn rực rỡ ánh đèn, thời gian từng giây từng phút không ngừng trôi qua, bước chân của người đi trên phố cũng như vậy chưa bao giờ ngừng vội vã.
Cậu thích ngắm nhìn khung cảnh cuộc sống bên ngoài cửa sổ như thế này, thỉnh thoảng cũng thích ngước nhìn bầu trời, vươn tay hứng những hạt mưa rơi bất chợt.
Đợi đến lúc trời tạnh mưa, không biết đã đến trạm nào, người trên xe cũng ít hơn rất nhiều, cậu đứng dậy xuống xe.
Cho đến khi Tôn Diệc Hàng gọi điện thoại hỏi cậu đang làm gì thì cậu đã ngồi ở một quầy hàng ven đường đợi thịt nướng.
"Bên ngoài là ở chỗ nào?"
Không biết chính xác mình đang ở đâu nên cậu trực tiếp gửi định vị, dù sao lát nữa vẫn phải gọi xe về nên không biết cũng chẳng sao.
"Một ít xiên thịt cừu, da gà và mề gà?"
Những thứ mà cậu và Tôn Diệc Hàng thích ăn thực ra rất giống nhau, chỉ là cân nặng của một người không dễ kiểm soát nên chỉ gọi một ít thịt nướng và vài xiên que nhỏ để tránh lãng phí.
"Thêm cả váng đậu và những thứ tớ vừa nói, đợi tớ hai mươi phút."
Có lẽ do trời vừa mới mưa, những người ở quầy hàng ngoại trừ cậu đều đóng gói mang đi, chỉ có cậu ấy vẫn ngồi trong cửa hàng.
Bước tới quầy lấy thêm vài loại xiên que rồi quay lại chỗ ngồi, cũng không nghĩ tới bây giờ đã muộn như vậy, nếu như người kia chỉ là nói đùa thì cậu phải làm sao.
Hai mươi lăm phút sau Tôn Diệc Hàng xuất hiện, muộn hơn năm phút.
Từ xa cậu đã nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình, đầu vẫn đội mũ, sau khi ngồi xuống mới nhận ra áo khoác của người kia bị dính chút nước mưa.
"Quanh đây không có điểm đậu xe đạp nên phải mất một chút thời gian đậu xe ở bên kia rồi đi bộ qua đây, thế nào rồi, đồ nướng đã xong chưa?"
"Vừa xong."
Thực ra thịt nướng đã sớm dọn lên, chỉ là cậu đã nhờ ông chủ chưa đưa ra vội, để đợi ai đó đến.
Là người Trùng Khánh nhưng khi ăn ở ngoài bọn họ rất ít khi gọi thêm cay, thường ăn theo khẩu vị của cửa hàng, luôn cảm thấy rằng như vậy sẽ nếm được các loại hương vị đặc sắc khác nhau.
Gọi thêm hai chai coca, hai người họ đã tận hưởng một bữa tiệc nướng vào lúc hơn mười một giờ đêm.
Đợi đến khi dạ dày bắt đầu cảm thấy khó chịu, cả hai ngầm hiểu đến lúc đứng dậy trở về.
Đi qua chỗ đậu xe đạp mà Tôn Diệc Hàng nói, vừa đi vừa nghe anh ấy cằn nhằn một hồi về việc đậu xe bất tiện như thế nào.
Tiếp tục đi theo hướng mà anh ấy đi đến, trên đường vắng tanh không có ai, hiếm khi bọn họ được tháo khẩu trang khi ra đường.
Đèn đường lờ mờ chiếu vào hai người, cậu cúi đầu giẫm lên bóng lưng của Tôn Diệc Hàng, từng bước từng chậm rãi đi theo phía sau. Tôn Diệc Hàng thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với cậu, sau đó không ngoài dự đoán khi Tôn Diệc Hàng đột nhiên dừng lại cậu đã va vào người anh.
Cậu liền ôm mũi ngồi xổm xuống không chịu nhúc nhích, mãi cho đến khi người kia đưa tay ra dùng lực kéo mạnh mới chịu đứng dậy, sau đó không ai buông đôi tay đang nắm.
Tay của Tôn Diệc Hàng rất ấm.
Thực ra tay của cậu dài hơn Tôn Diệc Hàng, nhưng bàn tay của Tôn Diệc Hàng dày hơn một chút, lúc ở Thượng Hải bọn họ thường so sánh kích thước bàn tay, mặc dù cuối cùng không hiểu lý do gì thường là mười ngón tay đan chặt vào nhau. Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là bàn tay của Tôn Diệc Hàng rất ấm, còn cậu thì thích nhiệt độ đó.
Cậu thích khoảng thời gian hai người ở một mình với nhau như thế này, thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất như thế này, về con mèo nhỏ gặp hôm qua, bông hoa nở bên đường, cửa hàng nhỏ trên phố, viên gạch ở công trường, chiếc lá mới nhú trên cây, hay là cơn mưa bất chợt này, chỉ cần là người kia, mọi thứ đều thật thú vị.
Bọn họ không mang theo ô nên chỉ có thể vội chạy vào vào trạm xe bên đường để trú mưa, xe buýt ban đêm đã nghỉ, rất trống trải nhưng cũng rất yên tĩnh.
Tôn Diệc Hàng nhìn bộ dạng bết bát với mái tóc rũ xuống của cậu, quay người che miệng lén cười, nhưng vẫn là bị cậu phát hiện.
Ngồi trên băng ghế, cậu giơ tay ra đánh Tôn Diệc Hàng, người đang đứng bên cạnh, sau khi né được vài lần anh ấy cuối cùng ngoan ngoãn nhận thua.
Vì vậy cậu thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy bày ra vẻ mặt ấm ức, nhưng thật ra là tự nguyện cởi mũ ra đội lên đầu cậu, sau đó còn như vô tình lau đi những giọt nước mưa dính trên mặt cậu.
Nhìn thời gian, đã qua mười hai giờ, vậy hiện tại có thể tính là tháng Tư.
Thật lâu sau, cậu nghe thấy chính mình nói:
"Tôn Diệc Hàng, chúng ta ở bên nhau đi."
"Được."
"Ý của tớ là, đợi đến khi hợp đồng kết thúc chúng ta đừng chia xa nữa."
"Được."
"Cậu sẽ không thay đổi đúng không? Tớ cũng sẽ không."
"Ừm, chúng ta đều sẽ không thay đổi."
Giọng nói không lớn, tiếng mưa rơi trên mái che phát ra âm thanh tí tách.
Nhưng cậu nghe rõ.
Mưa tạnh rồi, bọn họ cũng nên trở về thôi.
"Tôn Diệc Hàng, Cá tháng Tư vui vẻ."
"Lâm Mặc, Cá tháng Tư vui vẻ."
Trước khi chia tay, bọn họ ôm nhau, độ ấm cơ thể của nhau trong màn không khí ẩm ướt là nhiệt độ duy nhất mà hai người có thể cảm nhận được.
Cậu nghe thấy Tôn Diệc Hàng nói:
"Lâm Mặc, cậu biết tớ không quan tâm ngày Cá tháng Tư."
"Ừm, tớ cũng không quan tâm."
Bầu trời đêm nay nhiều mây đến mức không thể nhìn thấy các vì sao, nhưng cậu biết các vì sao vẫn luôn ở đó.
......
"Có thể tình cờ gặp nhau trên hành tinh này
Là một loại duyên phận
Tớ vui mừng biết bao
Nếu như ly biệt cậu vẫn luôn ở trong trái tim tớ
Thà rằng có tiếc nuối
Cũng muốn gần cậu hơn một chút."
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com