Khoảnh khắc và vĩnh cửu
Tên gốc: 瞬间与永恒
Tác giả: 柳风拂酒
Link: https://nantingxiliu.lofter.com/post/31fb814e_2b8085bf9
________________________
Khi còn nhỏ Lâm Mặc rất thích pháo hoa, mỗi lần nhìn thấy những chiếc hộp bình thường sau khi châm lửa, trong giây tiếp theo tia sáng bay vút lên trời cao trở thành những bông pháo hoa rực rỡ đều cảm thấy rất thần kỳ. Nhưng bình thường pháo hoa không phổ biến, vì vậy cậu ấy rất mong chờ những dịp lễ hội lớn, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời xa xôi, cảm giác cả người cũng trở nên tự do theo những tia lửa.
Vì vậy, cậu ấy nói với Tôn Diệc Hàng rằng năm nào cũng phải cùng cậu ấy đốt pháo hoa. Tôn Diệc Hàng sau khi nghe xong không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là dùng chổi đánh nhẹ vào bắp chân Lâm Mặc, bảo đối phương nhấc chân để anh ấy dọn dẹp, sau đó hỏi:
"Cậu lại học theo mấy thứ lãng mạn này ở đâu thế hả?"
Lâm Mặc phớt lờ anh ấy, cùng lúc gửi vài tấm ảnh pháo hoa qua wechat, "Tôn Diệc Hàng, năm nay tớ muốn đốt mấy loại này."
Sau này khi lớn lên, cậu ấy nói với Tôn Diệc Hàng rằng cậu ấy không còn thích xem pháo hoa nữa. Tôn Diệc Hàng trong tay cầm cây pháo hoa anh ấy vừa chạy một quãng đường dài mua về cho Lâm Mặc, cười khổ mắng.
"Lâm Mặc, cậu lại đang phát điên cái gì vậy?"
Lâm Mặc nhìn Tôn Diệc Hàng dùng bật lửa đốt pháo hoa. Viu ~ những tia lửa rơi xuống đất cùng âm thanh răng rắc. Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Tớ cảm thấy pháo hoa thật đáng thương."
Tôn Diệc Hàng chuẩn bị lần đốt tiếp theo, hất đầu rồi hỏi làm sao thế.
"Khoảnh khắc đẹp nhất của pháo hoa chỉ ngắn ngủi vài giây, mà khoảnh khắc ngắn ngủi này trong cuộc đời chúng ta căn bản không đáng nhắc đến."
Lâm Mặc ngồi bên lề đường, đặt cánh tay lên chân Tôn Diệc Hàng.
"Tôn Diệc Hàng, chúng ta thật độc ác, những cây pháo hoa này dành cả sinh mệnh đem lại niềm vui thoáng qua cho chúng ta, còn chúng ta chẳng mấy chốc liền quên tất cả một cách sạch sẽ."
Tôn Diệc Hàng không nói gì, chỉ là khi chùm pháo hoa tiếp theo nở rộ, anh ấy nhẹ nhàng dùng tay che mắt Lâm Mặc, sau đó dịu dàng đặt lên mí mắt cậu ấy một nụ hôn.
"Lâm Mặc, quà tặng cậu đang ở dưới lầu, cậu có tiện đi xuống không?"
Lâm Mặc sau khi ăn xong bữa tối tất niên liền nằm ì trên sofa trong phòng khách, vừa nghe cô cháu gái nhỏ bắt chước chương trình trên TV vừa cười ha hả.
Sau khi nhận được tin nhắn Lâm Mặc từ trên ghế nhảy dựng lên, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
"Quà cậu nói không phải là chính mình đấy chứ!"
"Xuống lầu cẩn thận một chút, đừng gấp, tớ vẫn chờ ở đây."
Mặc dù Tôn Diệc Hàng bảo cậy ấy chậm thôi, nhưng Lâm Mặc vẫn như một cơn gió chạy nhanh xuống lầu. Đợi đến lúc ra khỏi tòa nhà mới phát hiện bên ngoài khá lạnh, đi ra còn không quàng khăn, cơn gió thổi qua làm cậu ấy bất giác rùng mình.
Tôn Diệc Hàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, trong lòng thầm đếm ngược.
3, 2, 1 —
Ngay lập tức anh ấy bị bao vây bởi một cái ôm từ phía sau.
"Tôn Diệc Hàng cậu nhớ tớ không?"
"Nhớ." Tôn Diệc Hàng xoay người lại, cởi khăn quàng cổ ra quấn lên người Lâm Mặc.
"Sao cậu không mặc thêm áo, lát nữa lại than lạnh cho xem."
Lâm Mặc tuy mạnh miệng nói "Đâu có lạnh" nhưng hai tay lại thành thực chen vào giữa hai tay của Tôn Diệc Hàng, để người kia giúp cậu ấy xoa ấm. Nhìn thấy Lâm Mặc vui vẻ hớn hở, Tôn Diệc Hàng thầm nghĩ quả nhiên năm con thỏ tới rồi, Lâm Mặc trông hoạt bát dễ thương giống như một bé thỏ đáng yêu.
"Thỏ con tối nay muốn làm gì?"
Lâm Mặc nghe vậy nhìn quanh, "Thỏ con ở đâu cơ?"
"Còn không phải là cậu sao?"
Tôn Diệc Hàng vươn tay phải nhéo nhéo mặt Lâm Mặc, "Ăn nhiều một chút, cậu gầy quá."
"Vậy thì cậu là gì Tôn Diệc Hàng?"
"Tớ là Cáo Nick."
Lâm Mặc lắc đầu, "Không phải."
"Thế cậu nói xem tớ là gì?"
Lâm Mặc chu môi, "Cậu là một tên ngốc."
"Còn cậu là kẻ điên sao?"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì tên ngốc sẽ luôn ở bên cạnh kẻ điên."
Lâm Mặc dậm chân, giả vờ tức giận quay đầu, sau đó liền chạy đi. Tôn Diệc Hàng vừa hét vừa đuổi theo phía sau, vừa định vươn tay chạm vào bả vai người phía trước, Lâm Mặc liền tăng nhanh tốc độ.
Tôn Diệc Hàng chạy theo phía sau, bọn họ lướt đi trong gió, thời gian dường như quay ngược trở lại những ngày chơi đùa trên đường từ trường trung học về nhà, bọn họ vui vẻ chạy nhảy như những đứa trẻ dưới bóng cây.
Lâm Mặc thật sự rất thích Tôn Diệc Hàng theo sau cậu ấy, như thể giữa hai người họ có một sợi chỉ đỏ vô hình, kết nối họ chặt chẽ, cho dù cậu ấy đi đâu thì Tôn Diệc Hàng vẫn sẽ ở đằng sau đi cùng cậu ấy.
Có người nói linh hồn của con người ẩn giấu trong bóng tối, Lâm Mặc bỗng nhiên dừng lại để xem xét cẩn thận, cậu ấy cảm thấy linh hồn của mình dường như có chút lang thang vô định, cho đến khi Tôn Diệc Hàng đuổi kịp và đứng bên cạnh, cậu ấy lại nhìn lại lần nữa, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
"Á, cậu giẫm lên tớ rồi!"
Tôn Diệc Hàng vội vàng phản bác, "Đâu có! Tớ không có!"
Lâm Mặc chỉ chỉ ngón tay, "Đây này, cậu giẫm lên bóng của tớ."
"Xin hỏi cậu là con nít sao, thật trẻ con."
Lâm Mặc gật gật đầu, "Vậy làm phiền cậu đừng giẫm lên nữa, nó sẽ rất đau."
"Cậu phải đứng đằng sau nó rồi đi theo nó. Đây là linh hồn của tớ, nếu như cậu không bảo vệ nó an toàn, nó sẽ biến mất đó."
Tôn Diệc Hàng vô cùng nghe lời lui về sau hai bước, đứng ở bên rìa chiếc bóng rồi cẩn thận đi theo, như thể thật sự sợ linh hồn của Lâm Mặc thoát ra ngoài.
Trên đường người người qua lại, Lâm Mặc luôn rất thích quan sát mọi thứ, khi nhìn thấy những đứa trẻ non nớt nô đùa chạy nhảy lướt qua, cậu ấy sẽ tưởng tượng ra trăm ngàn dáng vẻ khi chúng lớn lên, khi nhìn thấy một cặp vợ chồng ân ái dính chặt nhau, cậu ấy sẽ chú ý đến ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương của bọn họ...
Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đôi lúc thật sự có thể nhìn thấy cả tương lai.
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh, Lâm Mặc vô thức rụt cổ vào trong khăn quàng, cảm giác hơi ấm bao trùm trở lại. Cậu ấy hít một hơi thật sâu, cảm giác khoang mũi nồng nặc mùi khói của pháo hoa, ngửi kỹ còn có thể cảm thấy mùi nắng còn vương trên sợi len.
"Hoàng Kỳ Lâm."
Cậu ấy nghe thấy Tôn Diệc Hàng gọi mình, Lâm Mặc quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy một màn pháo hoa lộng lẫy hoành tráng trên bầu trời, còn người kia ôm một bó hoa hồng vừa mua bên đường vẫy tay bên dưới.
Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy một giây dài như vĩnh cửu.
Nhiều năm sau, có thể Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc không còn tồn tại trên đời, nhưng Hoàng Kỳ Lâm sẽ mãi mãi ở bên cạnh Hoàng Vũ Hàng.
end.
2019
2020
2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com