Làm sao tớ có thể không yêu cậu
Tên gốc: 我怎么会不爱你呢
Tác giả: 拂晓
Link: https://weifeng96846.lofter.com/post/73f47e1c_2b45c486e
______________________________________
"Lâm Mặc, cậu đừng nháo nữa."
Tôn Diệc Hàng có chút bất lực nhìn Lâm Mặc, đối diện với Lâm Mặc Tôn Diệc Hàng thật sự không thể làm gì.
Nhưng Lâm Mặc căn bản như không nghe thấy, chân vẫn tiếp tục đá vào giày của Tôn Diệc Hàng, lâu lâu lại cố tình giẫm lên.
"Người cậu yêu nhất là ai?"
Lâm Mặc đột nhiên hỏi, Tôn Diệc Hàng không hiểu đầu đuôi, nghi hoặc nhìn cậu.
"Ừm?"
Mà Lâm Mặc từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, chỉ nhất quyết đá vào giày của Tôn Diệc Hàng, giống như đang tự tìm vui, cũng giống như đang âm thầm trút bỏ chuyện gì đó.
"Bỏ đi, hỏi cậu cũng chẳng hỏi được gì."
Lời nói của Lâm Mặc nhẹ như gió bay, nhưng âm thanh lại mang theo bao địch ý.
Rất không bình thường, Lâm Mặc trước nay chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế này.
Tôn Diệc Hàng dùng tay giữ người Lâm Mặc, có chút mơ hồ hỏi:
"Lâm Mặc, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Thật không dễ dàng gì, đợi đến lúc hợp đồng nhóm hết hiệu lực, ngay khi concert tan rã kết thúc Tôn Diệc Hàng đã lập tức vội vàng trở về Thượng Hải. Tất cả mọi người đều tiến tới ôm anh chào đón anh, chỉ mỗi Lâm Mặc một chút phản ứng cũng không có.
Từ lúc bước vào cửa, Lâm Mặc đã khoanh tay đứng đó, xem anh ấy như không tồn tại. Rõ ràng không nói một lời nhưng Tôn Diệc Hàng có thể cảm nhận sự địch ý không thể giải thích được.
Không đợi được một câu đáp lại của Lâm Mặc cũng thôi đi, kết quả Lâm Mặc vẫn khoanh tay đứng yên ở đó lạnh lùng nhìn Tôn Diệc Hàng, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Tôn Diệc Hàng không hiểu...
"Tớ không sao, tối qua ngủ không ngon. À đúng rồi, mừng cậu trở về."
Giọng nói không ấm không lạnh, Lâm Mặc di chuyển, cách Tôn Diệc Hàng xa hơn một chút.
Vốn dĩ thái độ thờ ơ lạnh lùng đã khiến Tôn Diệc Hàng đủ khó chịu, giờ đây hành động tưởng chừng rất bình thường của Lâm Mặc thực sự đang thách thức giới hạn của Tôn Diệc Hàng.
Tôn Diệc Hàng cố gắng hết sức kìm chế cơn giận của mình, nở một nụ cười nửa miệng cố ý nói:
"Thì ra là không nghỉ ngơi tốt, hôm nay làm khó cậu rồi, thực ra không cần chờ tớ trở về, đã rất muộn."
Nói xong, liền chuẩn bị quay đi.
"Tôn Diệc Hàng, cậu thật sự không có lương tâm."
Lâm Mặc nghiến răng, mặt mày u ám nhìn về hướng Tôn Diệc Hàng.
Kể từ lúc bắt đầu xem concert tan rã Lâm Mặc đã rất không thoải mái, Tôn Diệc Hàng ở trên màn hình phát sóng trực tiếp luôn tươi cười rạng rỡ, tại sao khi đối mặt với cậu liền thay đổi thái độ?
"Người yêu nhất?" Tôn Diệc Hàng bị MC hỏi, anh ấy có chút xấu hổ mỉm cười.
Người hâm mộ bắt đầu kích động và ầm ĩ, dưới khán đài lớn tiếng gào thét:
"Lhw~ Lhw~ Lhw~ "
"Đương nhiên là yêu tất cả thành viên IXFORM của chúng tôi, còn có các bạn, những người hâm mộ yêu mến chúng tôi." Câu nói này là nói với người hâm mộ.
Nhưng người hâm mộ dường như chưa được thỏa mãn, vẫn tiếp tục gào thét:
"Lhw~ Lhw~ Lhw~ "
Những tiếng la hét làm Tôn Diệc Hàng có chút khó xử, anh ấy xua xua tay và lặp lại lần nữa:
"Aiya, đều yêu, đều yêu tất cả mọi người."
Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp Tôn Diệc Hàng luôn cười đùa vui vẻ, bên ngoài buổi phát sóng sắc mặt của Lâm Mặc đã tối sầm, sau khi nhìn thấy màn vừa rồi Lâm Mặc trực tiếp đứng lên, không nói một lời quay người rời đi.
Những người khác đều sửng sốt trước hành động đột ngột của cậu ấy nhưng không dám nói gì.
Nghĩ đến đây Lâm Mặc bỗng trở nên nóng nảy vô cớ, cố ý dùng lời nói kích động Tôn Diệc Hàng.
"Thế nào, những cp trước kia đều đã be, bây giờ tìm thấy tín ngưỡng trong lòng nên lưu luyến không buông được phải không?"
Một câu đánh trúng vết thương trí mạng của Tôn Diệc Hàng.
Tôn Diệc Hàng giờ phút này không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì, anh ấy lộ ra vẻ mặt khó tin như nghe lời hoang đường, mệt mỏi nhìn Lâm Mặc.
Lâm Mặc cố ý châm chọc anh ấy, nếu như cậu ấy đã đau, Tôn Diệc Hàng cũng đừng mong dễ chịu.
"Đúng vậy, lưu luyến không buông được thì làm sao?"
Tôn Diệc Hàng không chịu yếu thế phản bác lại Lâm Mặc.
Khuôn mặt Tôn Diệc Hàng đỏ bừng vì tức giận, giọng nói run rẩy, nhưng dù vậy cũng không đành lòng lớn tiếng với Lâm Mặc.
Tôn Diệc Hàng nắm chặt bàn tay rồi rất nhanh lại thả ra, anh ấy cảm thấy lời nói của mình có thể đã hơi nặng, liền vươn tay muốn kéo Lâm Mặc.
Lâm Mặc hất tay của anh ấy ra, không chỉ vậy còn lùi lại một bước, nhìn Tôn Diệc Hàng với vẻ mặt đề phòng.
Tôn Diệc Hàng bị ánh mắt này đâm mạnh một nhát, trái tim thắt lại, khó chịu như bị bóp nghẹt.
Anh ấy nhịn xuống cảm giác đau đớn, đến cuối thở dài để lại một câu:
"Cậu chú ý nghỉ ngơi, tớ về ký túc xá trước."
Sau đó chỉ còn Lâm Mặc một mình đứng lặng.
Rốt cuộc tôi đang nói gì thế này.
Lâm Mặc có chút buồn phiền, không nhịn được tự tát bản thân một cái rồi yếu ớt ngã xuống sô pha.
...
Tôn Diệc Hàng trở về phòng, Trì Ức đã ngủ, anh ấy nhẹ nhàng cởi quần áo rồi trực tiếp nằm xuống giường.
Trong túi còn có một chiếc máy ảnh, vốn dĩ anh ấy muốn đưa cho Lâm Mặc nhưng không ngờ rằng đêm hôm nay lại nháo thành một thế cục khó chịu như vậy.
Cũng không biết, bữa tiệc của các thành viên đã kết thúc hay chưa.
Tôn Diệc Hàng cầm điện thoại lên, nhấn vào giao diện liên lạc, một lúc sau lại đặt xuống.
Bỏ đi, chắc đã sớm kết thúc rồi.
Mệt quá, trên người còn mùi khó chịu quá, ngày mai rồi tắm......
Tôn Diệc Hàng lẩm bẩm một hồi rồi thiếp đi trong vô thức.
Nửa đêm, có người rón rén đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng bước đến bên giường của Tôn Diệc Hàng.
Lâm Mặc đứng cạnh giường nhìn Tôn Diệc Hàng hồi lâu, cảm thấy vẫn không đủ lại ngồi xổm xuống, cẩn thận ngắm nhìn Tôn Diệc Hàng, lớp trang điểm trên mặt Tôn Diệc Hàng vẫn chưa lau đi, dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ mệt mỏi.
Lâm Mặc vươn tay lau phấn mắt của Tôn Diệc Hàng, nhưng không lau được.
Lâm Mặc lại dùng lực chà xát mạnh, nhưng vẫn không có dấu vết nào bị xóa đi.
Lâm Mặc có chút cố chấp muốn tiếp tục lau, nhưng Tôn Diệc Hàng đã nắm lấy tay cậu.
"Tiểu Kỳ, đừng nháo nữa."
Tôn Diệc Hàng trút bỏ tất cả dỗ dành Lâm Mặc, giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mỏi mệt.
Lâm Mặc cảm thấy lòng bàn tay bị người trước mặt xoa nhẹ hai lần, đôi mắt cậu ấy đột nhiên có chút khó chịu, không được tự nhiên nhấp nháy vài lần, sau đó cởi giày rồi chui vào trong vòng tay của Tôn Diệc Hàng.
Cậu ấy nức nở trách móc Tôn Diệc Hàng.
"Tôn Diệc Hàng cậu thật bẩn, mặt cũng không rửa, tớ lau thế nào cũng không sạch."
"Ừm, vậy ngày mai tớ rửa được không?" Tôn Diệc Hàng phụ họa theo lời Lâm Mặc.
"Tớ nhìn thấy máy ảnh rồi, quá lộ liễu, cậu không thể giấu kín hơn một chút để tạo bất ngờ cho tớ sao?" Lâm Mặc nói, nước mắt đã chảy dài trên cổ Tôn Diệc Hàng.
Hì, nhóc con vẫn đang khóc.
Trong lòng Tôn Diệc Hàng nghĩ vậy nhưng miệng thì không ngừng dỗ dành.
"Vậy cậu đưa tớ, tớ đem đi giấu lại có được không?"
"Không được." Lâm Mặc vỗ mạnh vào lưng Tôn Diệc Hàng.
Đau đến mức Tôn Diệc Hàng suýt nữa đã kêu lên.
Tên nhóc này thật là, dùng lực thực sự không kiêng nể gì.
"Vậy người cậu yêu nhất là ai?" Lâm Mặc trầm giọng nói, tay vẫn để trên lưng Tôn Diệc Hàng.
Chỉ cần Tôn Diệc Hàng dám nói là người khác, cậu liền tự tay bóp cổ anh.
"Tiểu Kỳ."
"Ừm?" Lâm Mặc nhíu mày, hai tay rục rịch.
Haiz, đồ ngốc.
Tôn Diệc Hàng lén cười Lâm Mặc nhưng miệng vẫn lặp lại.
"Tiểu Kỳ."
Đến lúc này Lâm Mặc mới hiểu ra, cậu ấy ôm cổ Tôn Diệc Hàng không buông, rồi ghé sát vào tai anh ấy.
"Hoàng Vũ Hàng, người tớ yêu nhất chính là cậu."
Tớ biết, cậu sớm đã nói với tớ cả ngàn lần.
Lâm Mặc ôm chặt Tôn Diệc Hàng, còn Tôn Diệc Hàng thì xoa đầu Lâm Mặc như lúc nhỏ, từng chút từng chút dỗ Tiểu Kỳ của anh vào giấc ngủ.
Cơn buồn ngủ của Tôn Diệc Hàng biến mất, anh ấy vẫn luôn vỗ về Lâm Mặc, đợi đến lúc Lâm Mặc ngủ say mới nhẹ giọng thú nhận bên tai cậu ấy.
"Đồ ngốc, làm sao tớ có thể không thích cậu?"
end.
Phấn mắt không thể lau đi là quầng thâm của Tôn Diệc Hàng, Lâm Mặc đau lòng nhưng vì có chút kiêu ngạo nên mới nói Tôn Diệc Hàng thật bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com