Tương lai
Tên truyện: 未来
Tác giả: Ferity Sniper
Link: https://feritysniper.lofter.com/post/1f56d015_1ccfd43d8
“Trong khoảng thời gian có thể làm chủ hiện tại, trước khi tương lai chưa xác định nhấn chìm chúng ta, tớ muốn gặp cậu.”
_______________________________________
Hoàng Kỳ Lâm đôi khi tự hỏi, liệu cậu và Hoàng Vũ Hàng có tương lai không?
Sẽ có ngày cùng nhau hát một bài hát, nhảy một điệu nhảy chứ?
Cậu đem câu hỏi này hỏi Hoàng Vũ Hàng, anh ấy nói rằng anh không biết.
Hoàng Kỳ Lâm cũng không biết.
Tương lai luôn chứa đầy ẩn số, nếu không thì sao có thể gọi là tương lai. Cũng như chuyện cậu không biết Hoàng Vũ Hàng sẽ đột ngột từ Nhật Bản trở về, cũng không biết Hoàng Vũ Hàng sau khi tham gia Thanh 3 sẽ mất tích một thời gian, càng không biết đến lúc nào cậu và Hoàng Vũ Hàng sẽ bất ngờ gặp nhau sau hậu trường của một bữa tiệc nào đó.
Tương lai của thế giới này có rất nhiều ẩn số, nên mới được gọi là tương lai.
Hoàng Kỳ Lâm chính là nghĩ như vậy.
“Tôn Diệc Hàng Tôn Diệc Hàng, chúng ta đến khi nào mới có thể gặp nhau.”
Sau khi gửi đi tin nhắn giọng nói, Hoàng Kỳ Lâm ném điện thoại sang một bên, lầm bầm từ đầu giường xuống cuối giường, rồi lại từ cuối giường lên đầu giường, cứ như vậy lặp đi lặp lại ba bốn lần thì âm báo tin nhắn điện thoại vang lên.
Sau khi đến Thượng Hải, cậu ấy thường gọi Hoàng Vũ Hàng là Tôn Diệc Hàng, yêu cầu của công ty chỉ là một phần, cậu ấy cũng có một chút ích kỷ.
Bắt đầu một cuộc sống mới đương nhiên phải nói tạm biệt với quá khứ. Cái tên Tôn Diệc Hàng có liên quan mật thiết với Lâm Mặc, cái tên Hoàng Vũ Hàng thì không mấy liên quan đến Hoàng Kỳ Lâm. Cậu ấy muốn Hoàng Vũ Hàng là lớp trưởng của mình và Tôn Diệc Hàng là người cùng cậu về Trùng Khánh ngắm hoàng hôn.
Cậu chạm vào điện thoại đọc tin nhắn, Tôn Diệc Hàng nhắn lại ba chữ “Tớ không biết.” Cậu bĩu môi, cau mày gõ, “Sao cái gì cậu cũng không biết. Mỗi lần hỏi cậu đều không thu được gì.”
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh, Tôn Diệc Hàng nói: “Nhóc con, tớ còn chưa được “khai quật”, còn chưa biết là sống hay chết.”
Cậu nhìn tin nhắn đó mà không nhịn được cười, yêu cầu một cuộc gọi, ngay khi kết nối liền lập tức hỏi:
“Tôn Diệc Hàng, sao cậu lại xui như vậy?”
Lời chúc ở lễ tốt nghiệp tớ dành cho cậu mong cậu sẽ gặp may mắn trong tương lai dường như không có mấy tác dụng, Tôn Diệc Hàng vẫn không may mắn như vậy, dường như luôn luôn đứng ở ngã ba đường mà trước mặt đều là những con đường vô định mờ sương.
Tôn Diệc Hàng nói vài câu khiến người trong điện thoại điên cuồng bật cười, anh nghĩ rằng nếu bây giờ người này ở bên cạnh, nhất định là sẽ vừa cười vừa vỗ lên chân của anh, mỗi lần đều đau muốn chết.
Ừm.... Hiện tại có chút nhớ cảm giác đau ấy.
Hoàng Vũ Hàng cậu có phải là tự mình tìm ngược không??
Cuộc trò chuyện diễn ra liên tục hơn mười phút, trong phút xuất thần Tôn Diệc Hàng luôn cảm thấy rằng mình đã quay trở lại thời điểm đang chuẩn bị cho kỳ thi năm cuối cấp. Vì dịch bệnh nên không thể dự thính ở Thượng Hải được, cả Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc đều trở về nhà để chuẩn bị cho kỳ thi, họ cũng sẽ xuất hiện trong “Phòng trò chuyện Dịch An” giữa lúc chuẩn bị cho kỳ thi. Sau mỗi buổi “phòng trò chuyện” kết thúc, hai người sẽ gọi thêm nhiều cuộc điện thoại nữa, cũng không nói gì nhiều, mỗi người làm việc riêng, thỉnh thoảng đối phương nói vài câu rồi vọng lại vài câu hồi đáp, hoàn toàn giống với trạng thái hiện tại.
Cứ như thể họ chưa bao giờ tách rời nhau.
Nhưng Tôn Diệc Hàng biết rằng một số thứ đang lặng lẽ thay đổi, làm sao có thể như chưa từng chia xa, làm sao có thể quay trở lại như những ngày trước? Từ buổi sáng sau “Không nói lời tạm biệt”, Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc đã bắt đầu đi vào hai con đường khác nhau, hai con đường này có thể không gặp nhau. Có lẽ là lúc này, tương lai của Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc không còn liên quan đến nhau nữa.
Còn hai người họ thì sao?
Trong lòng Tôn Diệc Hàng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Tương lai mà hai người không còn liên quan đến nhau là cái gai trong tim anh. Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc thì sao, mà không, Hoàng Vũ Hàng và Hoàng Kỳ Lâm hai người họ thì thế nào, tương lai của bọn họ còn có quan hệ sao?
“Lâm Mặc, cậu đang ở đâu?”
Anh ấy đứng dậy, lấy một chiếc túi trên móc treo tường, người bên kia điện thoại vẫn chưa trả lời, anh hỏi lại lần nữa.
“Lâm Mặc, cậu đang ở đâu?”
“Tớ á, tớ đang ở ký túc xá. Tôn Diệc Hàng cậu làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Tôn Diệc Hàng vừa lấy sạc dự phòng và khẩu trang trên bàn nhét vào túi, vừa bảo Lâm Mặc gửi định vị ký túc xá cho anh.
“Cậu điên rồi Hoàng Vũ Hàng, bây giờ là 11 giờ đêm! Cậu có bệnh hay sao mà bây giờ đến đây, cậu điên rồi.” Lâm mặc không thể tin được.
“Ừm, tớ sẽ đến.” Tôn Diệc Hàng mở cửa phòng bước xuống cầu thang.
“Tôn Diệc Hàng cậu điên rồi mà bây giờ đến đây! Đã muộn lắm rồi…”
“Lâm Mặc”
“Tớ muốn gặp cậu.”
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh nào, sau đó Lâm Mặc buông một câu “Tớ gửi địa chỉ cho cậu” rồi cúp điện thoại. Tôn Diệc Hàng đi ra cửa thay giày, đồng đội ngồi ở phòng khách liền hỏi anh ấy đi đâu.
“Em ra ngoài một chuyến và sẽ trở về muộn.”
“Ài, được rồi, em nhớ chú ý an toàn.”
Anh ấy đáp lại và đẩy cửa bước ra.
WeChat Hoàng Kỳ Lâm gửi ngoài định vị ký túc xá còn có lời nhắc gửi tin nhắn cho cậu ấy khi đến nơi. Tôn Diệc Hàng tắt điện thoại và lên xe, chạy về hướng tương lai chưa xác định trên những con đường ở Bắc Kinh.
Đèn đường được thắp sáng trong đêm đen như mực ở Bắc Kinh, soi rõ từng bước tiến về phía trước của Tôn Diệc Hàng. Anh ấy ngồi ở ghế sau của xe, hơi thở gấp gáp, tay cũng có chút run rẩy.
Nói rằng đây là hành động liều lĩnh, tôi không nghĩ như vậy.
Nói rằng đây là lời chia tay cuối cùng, tôi cũng không nghĩ như vậy.
Cuộc gặp mặt của Hoàng Vũ Hàng và Hoàng Kỳ Lâm thì có gì sai.
Trong thế giới phồn hoa nhộn nhịp và vòng tròn chạy theo danh lợi này, Hoàng Vũ Hàng chỉ muốn tới gặp người đã cùng anh ấy lớn lên thì có gì sai.
Anh ấy không biết sẽ gặp lại cậu ấy ở hậu trường nào, phần tự giới thiệu của hai người có thể có các tiền tố khác nhau, không biết đến khi nào người bên cạnh mình sẽ là cậu ấy, không biết đến khi nào mới có thể lại hát cùng bài hát và nhảy cùng điệu nhảy với cậu ấy. Trên thế giới này, nơi mọi thứ đều chưa được xác định, chỉ là tại thời điểm này Hoàng Vũ Hàng muốn nhìn thấy Hoàng Kỳ Lâm và trái tim Hoàng Kỳ Lâm muốn nhìn thấy Hoàng Vũ Hàng là chân thành và kiên định.
Tôi chỉ là muốn gặp cậu ấy.
Tôi chỉ là muốn gặp cậu ấy.
Trước khi tương lai chưa xác định đến, trước khi tương lai chưa xác định nhấn chìm chúng tôi, tôi chỉ muốn gặp cậu ấy.
Điều này có sai không?
Tôi nghĩ là không.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại bên phía đường đối diện với khu dân cư, một bóng người quen thuộc đang đợi trên con đường nhỏ cạnh phòng bảo vệ, Tôn Diệc Hàng xuống xe đứng bên vệ đường. Anh ấy không bước sang, chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng ấy.
“Hoàng Kỳ Lâm, ngẩng đầu.”
Lâm Mặc nhận cuộc gọi, cầm điện thoại nhìn lên, một bóng hình mờ ảo hiện ra trong mắt cậu ấy.
“Cậu có bệnh à Tôn Diệc Hàng sao lại đứng đó, cậu định làm gì? Thấy tớ đang đợi cậu ở bên này thật vui vẻ đúng không? Cậu có ý gì Tôn Diệc Hàng, cậu lại phát điên à.” Lâm Mặc không khỏi dậm chân và phàn nàn. “Cậu có định vào không, không muốn cho bảo vệ ngủ sao?”
“Tớ đã nhìn thấy cậu rồi, cậu cũng nhìn thấy tớ phải không?”
“Ừ, có gì sao, cậu vào nhanh cho tớ, đừng làm phiền tớ, nhanh qua đây đi.”
“Hoàng Kỳ Lâm, tớ đi đây.”
“Cậu có bệnh hả Tôn Diệc Hàng, cậu nửa đêm gọi xe từ xa như thế đến đây rồi lại bỏ đi, cậu có phải bị bệnh rồi không. Tớ nói này tiểu tử cậu rất rảnh hả, tớ thật không nói nên lời, cậu..., tớ không thèm mắng cậu nữa, cậu biến đi, đừng đến tìm tớ nữa.”
Tôn Diệc Hàng ở bên kia đường cúp điện thoại, anh ra hiệu với bóng dáng đó, rồi xoay người rời đi.
“Tôn Diệc Hàng!”
“Thần kinh, tớ với cậu đi ăn thịt nướng.”
Lâm Mặc từ phía sau vội vàng chạy đuổi tới, vỗ lên vai anh, không nhịn được đảo mắt, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, “Tớ có bệnh mới nửa đêm không ngủ mà ra đợi cậu, bây giờ còn muốn đi ăn thịt nướng với cậu.”
“Ừm ừm, vất vả cho cậu rồi.”
“Cái gì, cậu đừng hành động kỳ quái với tớ, nếu không tớ đánh cậu.”
“Bớt đi được không, cậu không thể đánh lại tớ, lực cậu yếu như thế.”
……..
Trong khoảng thời gian có thể làm chủ hiện tại, trước khi tương lai chưa xác định nhấn chìm chúng ta, tớ muốn gặp cậu.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com