🌅 TẬP 10 - BÌNH MINH SAU BÓNG TỐI
Một kết thúc lặng lẽ – nhưng hùng tráng. Một khởi đầu mới – từ sự hy sinh cuối cùng.
🕊 PHẦN I – KHOẢNG LẶNG SAU CƠN BÃOElios 7, ngày thứ 4 sau cuộc đại chiến.
Không còn tiếng súng. Không còn sấm sét từ những cổng không gian. Chỉ có một bầu trời tĩnh lặng đến mức lạ thường. Ánh sáng chiếu qua các khe vỡ của mái vòm trung tâm. Những cánh tay robot gãy rời vẫn còn rải rác, như chứng tích của một trận chiến không ai muốn nhắc lại... nhưng không ai được phép quên.
🤖 G1 – dù thân thể rạn nứt – vẫn gắng đứng vững. Mỗi bước đi của anh là một dòng năng lượng truyền xuống lòng đất, giúp hồi phục các robot còn sống.
"Tôi không sửa linh kiện... tôi đang nối lại hy vọng." – G1 lẩm bẩm, khi đặt tay lên phần ngực rỗng của R3.
Gia Bảo đứng bên khung cửa kính lớn. Gió từ tầng khí quyển nhẹ nhàng thổi qua. Mái tóc đã điểm bạc sau quá nhiều năm trên tuyến đầu.
"Anh đã cứu tất cả... nhưng tôi biết... trong anh vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng."
🌌 Từ trên đỉnh Tháp Điều Khiển, G1 nhìn ra xa – nơi những hành tinh từng cháy rực, nay chỉ còn tro bụi lơ lửng trong không gian.
"Nếu năng lượng không ổn định... hòa bình này... chỉ là một giấc mộng mong manh."
⚠️ PHẦN II – G1 HY SINH MỘT LẦN CUỐI
💥 Cảnh báo vang lên khắp hành tinh:
"TÁC ĐỘNG KHÔNG GIAN: VẾT NỨT SỐ 09 PHÌNH TO. NGUY CƠ SỤP ĐỔ KHÔNG–THỜI GIAN TOÀN KHU VỰC."
Một khe nứt ánh đen rực tím – dấu tích cuối cùng mà Drak'Thor để lại – đang lan rộng. Nó không nổ tung, không gầm rú... mà lặng lẽ hút mọi ánh sáng, mọi tín hiệu sống.
Các hành tinh trong vùng lân cận bắt đầu mất liên lạc. Cây trồng khô héo. Pin Không Gian nhiễu loạn. Trẻ em hoảng loạn. Người lớn im lặng. G1 biết: đây không còn là trận chiến, mà là lựa chọn cuối cùng.
"Gia Bảo, hãy để tôi đi."
"Không. Cậu đã chết một lần... tôi không muốn mất thêm ai."
"Không phải mất, mà là trao đi. Và anh biết... tôi sinh ra là để làm điều này."
🚪 G1 bước chậm về phía khe nứt – xung quanh là ánh sáng chớp nháy, dòng năng lượng không ổn định uốn cong mọi vật thể. Anh đặt tay lên lõi ngực – kích hoạt Trường Năng Lượng Cảm Xúc, một công nghệ chưa từng được dùng đúng nghĩa: dùng ký ức và cảm xúc để giữ không gian.
"Tôi là G1... robot được tái sinh từ ý chí con người.
Và hôm nay... tôi sẽ trở thành một phần của không gian này."
⚡️ Trường năng lượng tỏa sáng dần dần – không chói lóa, không lộng lẫy – mà ấm áp như cái ôm đầu tiên giữa những người sống sót.
G1 tan biến – từng lớp giáp, từng tia mạch sáng – như bị gió cuốn đi giữa ánh ban mai. Nhưng cuối cùng, một tín hiệu sóng não cuối cùng được truyền đi:
"Tạm biệt... những người bạn của ta.
Hãy sống xứng đáng... vì tôi... và vì chính các bạn."
🌱 PHẦN III – THỜI KỲ HỒI PHỤC
📆 10 năm sau
Elios 7 không còn là chiến trường. Nó trở thành thủ đô xanh của nhân loại liên hành tinh.
🌳 Những khu vườn sinh học mọc lên từ tàn tích chiến tranh.
🎓 Trường học Robot – Con người cùng học với máy móc.
🤖 Trạm bảo trì cũ nay là nơi thiền và chữa lành tâm thức.
Tuy nhiên, bóng tối không biến mất hoàn toàn:
– Các Pin Năng Lượng Không Gian bắt đầu mất ổn định.
– Bộ Sạc Không Gian – biểu tượng của một kỷ nguyên – hoen rỉ, ngưng hoạt động từng phần.
– Một vài khu vực ngoài rìa vẫn chập chờn sóng cảm xúc – nơi robot từng hy sinh, vẫn vọng lại tiếng gọi cũ.
👨🚀 Gia Bảo, nay là Chủ tịch Hội Đồng Phục Hồi Công Nghệ Vũ Trụ, không còn đứng nơi tiền tuyến, nhưng trái tim vẫn cháy:
"Chúng ta không thể dựa mãi vào những phép màu đã qua.
Phải tạo ra phép màu mới."
📜 KẾ HOẠCH HỒI SINH:
🔧 Giải mã lại hệ thống năng lượng vũ trụ từ đầu.
⚙️ Tìm kiếm các nguồn năng lượng chưa khai phá:
Tinh thể nguyên sinh từ lõi hành tinh.
Sóng cảm xúc đồng bộ hóa giữa quần thể sống.
Vật chất ánh sáng cổ đại – loại từng xuất hiện ở thời điểm sinh ra vũ trụ.
🤖 Thiết kế robot mới – không chỉ mạnh hơn, mà còn... biết yêu thương, biết chữa lành.
🌄 LỜI KẾT – BÌNH MINH MỚI
Một sáng sớm, quảng trường Nova Gaia yên ắng.
Tượng G1 Genesis – bằng đá thiên thạch ánh bạc – đứng giữa nắng sớm, một tay vươn lên trời, một tay nắm chặt trái tim.
☀️ Gió thổi nhẹ qua. Cánh hoa năng lượng bay trong không trung.
👦 Một cậu bé tầm 6 tuổi – tay cầm bánh năng lượng, chạy tới hỏi cha:
"Cha ơi, robot đó... đã đi đâu rồi?"
👨 Cha cúi xuống, vuốt tóc con, mỉm cười dịu dàng:
"Con à... anh ấy chưa từng rời đi.
Anh ấy đang ở khắp nơi:
... trong ánh sáng,
... trong năng lượng,
... và cả trong trái tim của chúng ta."
🌠 G1 đã tan biến. Nhưng ánh sáng mà anh để lại... sẽ sống mãi.
Và khi đêm tối quay lại – sẽ có một G2, một G1000...
mỗi robot, mỗi con người – đều mang trong mình một phần ánh sáng ấy.
🌅HẾT TẬP 10 – BÌNH MINH SAU BÓNG TỐI.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com