Chương 1 | Ngọn lửa và ước mơ
Trời Sài Gòn tối nhẹ, ánh đèn sân khấu phản chiếu lên sàn đen bóng như mặt hồ phẳng lặng. Giữa không gian rộng lớn đó, một người đàn ông bước ra, dáng vẻ điềm tĩnh, giọng trầm ấm quen thuộc—giọng nói mà hàng triệu khán giả Việt Nam đã từng nghe và yêu mến.
Trấn Thành.
Anh đứng giữa sân khấu, đôi mắt sâu, ánh nhìn ấm áp
"Chào mừng tất cả quý vị đến với chương trình…"
Anh dừng lại một nhịp, mỉm cười tinh tế.
"Hành Trình Thanh Âm."
Đèn sân khấu dần sáng lên, chạm nhẹ vào những tấm màn LED khổng lồ phía sau.
Nhạc nền vang lên—trầm, cảm xúc, chậm rãi.
"Âm nhạc chữa lành.
Âm nhạc kết nối.
Âm nhạc kể câu chuyện của mỗi chúng ta."
Anh cúi đầu nhẹ, như đang nói một điều thiêng liêng:
"Bởi vì trong từng nốt nhạc… luôn có một nỗi lòng mà ta từng giấu.
Âm nhạc mang những trái tim tưởng chừng rất xa đến gần nhau hơn.
Và đôi khi, những điều ta không thể nói thành lời… âm nhạc sẽ nói thay, một cách chân thật và đẹp nhất."
Một làn khói mỏng lan ra từ hai bên sân khấu.Một video ngắn được bật lên
"Tôi đến đây để tìm hào quang cho chính bản thân mình"
"Tôi đến đây để tìm lại cảm xúc viết nhạc "
"Tôi đến đây để chứng minh mình không chỉ là một người viết nhạc sau sân khấu tôi là một nghệ sĩ thực thụ"
" Tôi đến chủ để tìm niềm vui, buồn không viết nhạc được đâu"
Từng câu nói từng âm thanh cứ vang lên cụm từ "Tồi đến đây" vừa là một lời khảng định mục tiêu của mình vừa là một câu nói về mong ước của bản thân
Video vừa dứt, tiếng vang cuối cùng của cụm từ “Tôi đến đây…” vẫn còn lơ lửng trong không gian như một làn khói chưa tan.
Trấn Thành bước lên một nhịp, ánh đèn follow dịu xuống, chỉ còn lại anh và dáng đứng điềm tĩnh quen thuộc.
Anh nhìn vào ống kính — ánh nhìn vừa hiểu, vừa thương.
“Các em đến đây vì rất nhiều lý do khác nhau…
Nhưng điểm chung là: các em đã dám bước lên sân khấu này.”
Anh đưa tay đặt nhẹ lên ngực mình, như nhấn mạnh từng chữ:
“Dám kể câu chuyện của chính mình.
Dám đối diện với cảm xúc thật.
Và dám để âm nhạc của mình được lắng nghe.”
Một đoạn nhạc nền vang lên—ấm, rộng, giống hơi thở của thành phố khi đêm xuống.
Trấn Thành tiếp lời, giọng chậm rãi nhưng chắc:
“Không phải ai cũng có ước mơ nghệ thuật.
Nhưng ai cũng có một câu chuyện để kể.
Ở đây… âm nhạc sẽ là nơi kể thay.”
Camera xoay một vòng chậm, bắt lấy từng góc sân khấu, từng làn khói đang tan, như thể câu nói của anh đang len vào từng chi tiết.
“Đối với người đứng trên sân khấu… điều khó nhất không phải là hát hay, rap giỏi, hay trình diễn hoàn hảo.”
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhẹ như đang giữ nhịp cho cảm xúc.
“Điều khó nhất…
là thành thật.”
Ánh sáng chuyển màu xanh lam dịu — màu của sự lắng nghe.
“Và hôm nay, trong hành trình này, tôi muốn tìm xem…
giọng hát nào chạm vào trái tim người nghe một cách thật nhất.
Câu chuyện nào xứng đáng được bước tiếp.
Và ai… sẽ tìm thấy phiên bản đẹp nhất của chính mình.”
Anh mỉm cười — nụ cười mà khán giả quen thuộc, vừa ấm vừa tin tưởng:
“Chào mừng các em…
đến với Hành Trình Thanh Âm.
Hãy để âm nhạc dẫn đường.”
Đèn sân khấu bùng sáng.
Nhạc intro chính thức nổi lên.
Màn hình LED hiển thị dòng chữ:
“12 nghệ sĩ – 12 câu chuyện – một hành trình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com