Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hanh trinh tim lai

PHẦN 2 - HÀNH TRÌNH TÌM LẠI.

Chap 1:

Nó là T, T là nó. H là em, em là H. Nó yêu em, em cũng yêu nó. Và...

Vào 1 ngày cả nước đang đón xuân thì thần chết đã mang em đi, mang em đi ngay trước mắt nó, trong vòng tay nó, ánh mắt đó, nụ cười đó, hơi thở đó...làm sao quên.

Em ra đi trong muôn vàn tiếc thương của người thân, bạn bè, bà con lối xóm. Đau thương, tuyệt vọng nhất lúc đó là mẹ em, bố em và cả nó nữa. Tại sao lại là em? Tại sao? Tại sao? những câu hỏi mà nó nhắc đi nhắc lại nhiều lần,nhưng ai trả lời được cho nó bây giờ. Chúa? hay là ông trời? cũng thế cả thôi. Tại sao lại đúng lúc đó, khi mà niềm tin, hi vọng, hạnh phúc đang ngập đầy.

Ngày đưa tang em vang đâu đó là tiếng khóc ai oán, tiếc khóc tiếc thương, bạn bè đông đủ, cúi mặt tiễn đưa em. Nó, nó không còn nước mắt để khóc, cổ họng nghẹn cứng không thành lời nữa, chỉ biết lê lết cái chân theo sát xe tang em. Từng đợt gió cứ ùa về, làm tung lên những chiếc khăn tang đáng sợ, trời đất như u ám, ai oán.

"Gió heo may về lạnh lắm em ơi, nhà đó, bếp lửa đó sao em không dùng, lại ra đây, nơi trống vắng đìu hiu"

Em khuất dần dưới lớp đất kia, để lại đó những người thương người nhớ. Tập thể lớp vẫn đứng đó, không ai muốn quay lưng về, không ai muốn để em đó, một mình. Nó ư? nó lúc này không còn là nó nữa. Xơ xác tiêu điều ngồi gục bên nấm mộ em. Mới hôm qua thôi nó còn thấy em cười, nhưng... sao mà nhanh thế, chóng vánh đến lạ thường.

Đâu đó có bàn tay lay nhẹ, giọng nói yêu ớt xen lẫn tiếng khóc nức nở cất lên.

"Về thôi T ơi. Xa rồi, mất rồi, hết thật rồi.."

Tiếng Thùy tựa như lời khóc than, thôi đành ngoành lại, cô ơi, chú ơi, đừng khóc nữa. Xa hơn nó 1 chút là chú, chú đang dìu cô đã kiệt sức, ngất lên ngất xuống bao lần, còn trên gương mặt có phần hốc hác của chú là đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Gió heo may vẫn thổi, và em đang nằm đó, thôi...phải về thôi...

"Đừng ngoảnh lại T ơi, không được. Đừng...đừng..."

Có ai đang giữ chặt cánh tay nó, ôm cái đầu nó để không cho nó ngoảnh lại..giãy dụa khóc than trong vô vọng..em đã khuất rồi..

Chap 2:

Về nhà, cảm giác của nó bây giờ là Chán, chỉ có vậy thôi. Nó như con chó bệnh, chán ăn, chán ngủ, mà ngủ nó đâu ngủ nổi, nằm xuống thôi, nhắm mắt lại thôi là hình ảnh em hiện về. "Anh ơi, em đau lắm" lời nói cuối cùng của em với nó cứ văng vẳng đâu đây, cứ rất gần rồi lại rất xa, cảm giác em đang xa dần nó mà không sao dữ lại được, tuyệt vọng, bất lực. Hình ảnh em lịm dần trong vòng tay nó cứ hiển hiện, làm toàn thân nó đau nhức, con tim nó tê tái, nó như người hoảng loạn, xen lẫn những kỷ niệm đẹp là máu, máu của em cứ thế chảy, nhưng nó bất lức, bất lực hoàn toàn. Tại sao? tại sao? tại sao? Nửa đêm giật mình ngồi ở góc nhà, chẳng làm gì cả, vò đầu, cắn chặt môi, nước mắt cứ chảy, Tau cầm chai rượu, ngụm này rồi qua ngụm khác. Tường nhà là nơi mà cái đầu nó đập vào, ứa máu, cứ thế, nó cứ vô hồn, tình vụt bay, bay mãi rồi. Mẹ nó thấy nó thế cũng chỉ biết ôm con mà khóc, khóc theo con chứ mẹ cũng có làm cho em sống lại được nữa đâu.

"Con ơi, đừng con ơi, con cứ thế này thì bố mẹ cũng khổ lắm con à.." Mẹ thương nó, khóc cùng nó, cũng chỉ có thể như thế vì mẹ cũng thương em như chính nó vậy, nhưng có lẽ nỗi đau của mẹ còn hơn nó, mẹ đau khi chứng kiến thằng con trai của mẹ ngày nào giờ tiều tụy đến thế, ước mơ, hoài bão đi đâu cả rồi..

"Con không sao mẹ, để con buồn thêm mấy ngày nữa thôi" Nó thương mẹ, nhưng tim nó lúc này đang rỉ máu. Ừ thì cái đầu nghĩ phải đứng lên, nhưng...đâu có dễ dàng đến vậy. Thằng con trai xin lỗi mẹ, lúc này con không thể đứng lên được, hãy cứ để từ từ,từ từ thôi mẹ nhé, lòng con đã quá đau rồi..

Mỗi ngày nó lại ra mộ em 1 lần, ngồi rất lâu, nói như người vô hồn, cứ thế kể cho em tất cả, kỷ niệm của 2 đứa khi ở bên nhau và những lúc mỗi đứa 1 phương nữa, cứ nói cứ cười, rồi lại khóc. Thằng con trai trong nó đâu rồi, mất rồi, lúc này thật sự mất rồi. Đau, đau lắm.

Tổ chức 3 ngày cho em, nó cứ ngồi thẫn thờ trước di ảnh em, không nói, cũng chẳng cười, cũng chẳng thể khóc nên lời nữa, nước mắt cũng đâu còn. Hết rồi, nó khóc hết rồi.

Xung quanh là Thùy, là Văn, là bao bạn bè trong lớp, nhìn ai cũng đôi mắt đỏ khoe, cố cắn chặt bờ môi để không cất lên tiếng khóc. Mẹ em đâu rồi, cũng như nó thôi, nhưng đang nằm trong phòng, mẹ không còn sức nữa, khóc suốt mấy ngày rồi, ngất lên ngất xuống. Chỉ có chú, chú vẫn là một người đàn ông, một người chồng, và là một người bố vững vàng. Ừ, thì sóng gió, chú vẫn nín chặt nỗi đau để cô còn gắng gượng, để động viên bao nhiêu người khác.

"Con, đứng dậy đi. Hạnh đi rồi, con không thể như thế này được. Thằng con trai mà Hạnh yêu trong con đâu rồi, đứng dậy, đứng dậy cho chú nhanh"

Bố em ôm lấy đầu nó vỗ về, an ủi, động viên. Chú cố bình tĩnh để vực mọi người, nhưng ai cũng nhìn thấy được trong thâm tâm chú là một nỗi đau vô bờ, trong đôi mắt chú là hàng lệ đang rơi.

"Chú ơi, sao Hạnh đi nhanh thế, bỏ chú, bỏ cô, bỏ con lại thế chú"

Nó cứ hỏi, hỏi vô hồn, ừ thì khóc cho thỏa, khóc cho người ra đi.

"Ừ...nó nhẫn tâm vậy đó con, vì thế con phải đứng lên, phải hận nó nghe con. Dậy đi, đứng dậy, bên con còn bố con, mẹ con, bao nhiêu người cần con đó. Nghe chú đi con"

Chú vẫn miệt mài với nó, chú xem nó như là con chú vậy, nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn ra. Ngoài đó, có bố nó gầy yếu, có mẹ nó cũng mòn mỏi vì thằng con, có bao nhiêu bạn bè đó. Ừ, thì lúc này, lúc này nó phải đứng lên đã, ít nhất là lúc này.

"T, ra ngồi với cả lớp" Nhận ra, bên nó lúc này không phải là chú nữa, bàn tay của Văn (thằng V) vô vai đó, kéo nó ra. Vừa ra bàn có Th ngồi, Th ghim lên ngực áo nó một chiếc băng đen. Dù không quen biết, không thân thích với nhau, nhưng cả lớp để tang em, cùng đéo giải băng để tưởng nhớ, nhớ đến em như một thành viên của gia đình 12A.

Vĩnh biệt em, vĩnh biệt người vợ của anh, hãy để anh buồn thêm ít nữa em nhé, anh cũng muốn rằng mình phải mạnh mẽ đứng lên, nhưng em vết thương lòng này nặng quá, nhanh quá, đánh gục anh mà anh chẳng thế phản ứng gì em à.

Chap 3

Nó đặt chân vào mảnh đất đà nẵng với tâm hồn nặng trĩu. Giờ đây, trên con đường nó đi không còn em nữa, sẽ là những ngày tháng tồi tệ đang chờ nó. Nó biết thế, vì nó đã mất em.

Về đến ký túc, nó nhìn man mác. Mặc dù sinh viên cũng đã lên nhiều nhưng nó vẫn thấy mọi thứ ảm đạm, buồn chán, trống vắng, quạnh hiu. Nó đang lạc lõng giữa cái không gian ồn ào đó. anh Linh thấy nó khác với ngày thường liền hỏi luôn.

"Thằng này mày vào đó rồi à? Mà có chuyện gì mà mặt mũi như đưa đám thế?"

Nó cười kiểu chán ngán cái cuộc đời rồi "dạ" 1 tiếng. Mọi người trong phòng cũng thây lạ vì nó, và đều không ai hiểu nó đang nghĩ gì, như thế nào? thật ra thì nó đếch nghĩ gì cả, chỉ thấy trong cái đầu nó không còn tồn tại cái gọi là "ý nghĩa" nữa.

Nó mặc cho những câu hỏi của bạn bè cùng phòng, cứ đơn giản là "em đang mệt, có gì đâu". Anh Linh với mấy thằng cũng chỉ biết thế. Nó nằm ngủ 1 giấc mong lấy lại sức, hì vọng sau cái giấc ngủ đó sẽ có cái gì đó sáng sủa hơn.

Đến 7h thì anh Linh đập nó dây.

"T, dậy mày, ngủ cả chiều rồi"

"dậy làm gì anh? Em ngủ thêm tí"

"Dậy đi làm vài ly liên mừng gặp mặt"

"Để hôm khác đi anh, hôm nay em không muốn"

"Thôi, đi, hôm nay cho mới. Nhìn chú buồn thảm thế chắc có chuyện gì, đi làm vài ly rồi nói cho anh em nghe còn biết"

"Thôi, có gì đâu, để mai đi"

"ĐM, dậy. Bình, Dương lôi nó dậy đi"

Thế là 2 thằng kia lôi nó dậy, thôi thì lê cái chân mà đi. Uống cho quên sầu đi cũng được.

Mấy anh em đi ra bờ sông hàn gọi 2 con cá đuổi với rượu. 1 ly, 2 ly vẫn thấy rượu đắng, dần thì rượu trở nên ngọt, nó cứ im lặng và nó uống. Mọi người cứ ăn, nó cứ uống. Anh Linh ngạc nhiên hỏi.

"Thằng này, mày chi mà uống khiếp thế?"

Nó cười đúng kiểu cười ra nước mắt.

"Có rượu thì uống thôi anh"

"ĐM, mày mới có 1 tết mà mày hơn tao rồi đó"

Cả đám cười, nó thì im lặng, uống ực thêm 1 ly, nhìn ra bờ sông mà mắt nó cay cay. Nhớ em da diết.

Đến chai thứ 3 thì anh Linh kêu nó ra hỏi chuyện. Lạ, hôm nay lại kêu nó đi riêng.

2 anh em đứng cạnh cái lan can bờ sông, nó chống tay lên thành lan can, anh Linh đứng bỏ tay vào túi quần rồi anh hỏi.

"Nhìn chú buồn thê thảm, có chuyện gì nói anh nghe"

"Dạ, không có gì đâu anh"

"ĐM, còn dấu. Mày là thằng anh em tốt, nói đi, ngại cái éo gì"

"Có gì đâu. Bạn gái em mất" Mắt nó cúi sầm xuống, nhắc đến sự ra đi của em mà lòng nó lại buồn.

Anh Linh vỗ vai nó.

"Ừm. Buồn thật, chân thành chia buồn với chú. Thế mà éo nói với bọn tao"

"Thì chuyện buồn nói làm gì anh"

"Ừm, nhưng ít nhất để bọn tao hiểu. Cố lên chú mày, đừng suy nghĩ nữa."

Nó im lặng, nhìn dòng nước lấp lánh ánh đèn, nhớ cái ngày em vào đà nẵng, đứng trên cầu ôm em. Tim nhói đau.

Đứng thêm lúc nữa rồi anh em lại bàn uống tiếp. Anh linh lại nói.

"Bọn bây, hôm nay uống mệt thì thôi, không về được thì anh em lang thang"

Bọn đó đồng thành hô ok. Nó lại cầm ly uống, mắt nhìn bâng quơ. Thấy nó uống nhiều quá thằng Bình cản.

"T, thôi mày, uống vừa thôi, mày toàn uống vậy"

Anh linh nhắc thằng bình.

"Để thế Bình, mấy thằng cũng uống với nó đi. Nhiệt tình vào. ok"

Đến cuối buổi thì nó nôn thốc nôn tháo. Vừa nôn nước mắt nó vừa chảy, rồi lại gục xuống đường mà khóc. Uống cho say, cho xỉn để quên đi tất cả, nhưng nó lại một lần nữa bất lực.Nó chắc lúc này thê thảm lắm.

Sáng sớm tỉnh dậy thì nó đang nằm trên giường, trong phòng nó, cũng chả biết làm sao nó về được phòng. Lơ ngơ vệ sinh rồi đi học.

Đầu năm nên việc của lớp trưởng cũng nhiều hơn, nó cũng vẫn làm, vẫn học, nhưng nó ít nói chuyện hơn, mà gần như nó không nói chuyện với ai, ai hỏi thì cũng ừ, gật đầu cho qua. Ly thấy nó thế cũng như muốn hỏi xem nó đang có chuyện gì, nhưng hình như Ly cũng nhận ra lúc này ko nên hỏi nó gì cả nên thôi... Cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra trong sự im lặng, buồn bã của nó.

Chap 4:

Chiều về, nó lại ngủ, vì không ngủ nó cũng chẳng biết làm gì, mà thực sự lúc đó nó cũng chẳng thiết làm gì cả. Mặc kệ cho những chiều thể dục rộn ràng dưới sân, nó cứ ủ rủ trong phòng, đến giờ nó đi ăn, nhấm nháp tí cơm rồi bỏ bữa đó. Với nó cuộc sống lúc này thật vô vị, mọi thứ đều vô nghĩa.

Tối đến nó lại lang thang, tay cho vào túi quần, lúc cúi mặt, lúc ngẩng mặt lên trời mà đi. Qua quán net mà nó vẫn vào online để nói chuyện với em, mắt nó lại cay, nó đứng thần người nhìn vào đó, nhớ lại cách đây không lâu là nó tung tăng tung tẩy khi có tin em, khi được nói chuyện cùng em.

Mặt nó lại gục xuống, tay trong túi quần nắm chặt, miệng cắn chặt lấy môi. Rồi lại ngửa mặt lên trời, nước mắt lại chảy, một mình cứ đứng trong bóng tối, mặc cho người qua lại, mặc cho trong cái không gian sáng kia là những tiếng cười đùa.

Rồi nó lại lang thang tiếp, đi vẩn vơ trong sân trường lại gặp đúng chỗ nó từng bị em tát, cái tát ngập tràn hạnh phúc, cái tát mà sẽ không bao giờ nó có lại, nó chỉ mong ngày nào cũng được em tát như thế. Nhưng trước mắt nó lúc này chỉ là ánh đèn mờ ảo, hàng cây đang đứng im, ủ rũ theo nó, không một chút gió.

"Khóc cho nhớ thương vơi trong lòng.

Khóc cho nỗi sầu nhẹ như không.

Bao nhiêu yêu thương những ngày qua.

Đã tan theo khói mây bay thật xa."

Nó đứng đó mà thét mà gào, chán nó lại đưa tay lên mà cắn, máu nó chảy, nhưng chả thấy đau. CHỉ thấy nước mắt vào miệng nó mắn chát. Nó đang ngửa mặt lên trời thì thấy bóng ai đứng cạnh nó, không nói gì chỉ nghe tiếng sụt sịt. dần thành tiếng nấc, tiếng nấc làm nó tò mò. Nó ngoảnh sang thì Ly đang đứng đó. Không biết vì sao Ly biết nó ở đây.

Nó quay sang, Ly thấy nó máu trên tay đang chảy, vừa nấc Ly vừa nói với nó

"T ơi, đừng làm Ly sợ, nhìn T thế này Ly sợ lắm"

Nó đang không sợ gì thì Ly sợ gì chứ, sợ cái quái gì, hay sợ nó. Nó lấy tay gạt nước mắt cho Ly rồi cười như một thằng điên, có lẽ hành động của nó chỉ có ở viện tâm thần thôi. Thấy nó thế Ly quay sang nó, ôm lấy nó mà tiếp tục khóc. Nó chẳng biết làm gì, cứ đứng thế, 2 tay buông lỏng, nhìn hàng cây nước mắt lại chảy, nó buồn. Máu từ tay nó dình vào áo Ly, nhìn máu nó lại sợ. Đẩy ly ra nó chạy, chạy và chạy. Ly đằng sau hét lên

"T ơi, đừng thế nữa.." rồi Ly òa khóc, nó nghe tiếng khóc của Ly to hơn, có gì đó bất lực trong tiếng khóc đó, nó đứng lại, ngoảnh lại nhìn Ly thì thây Ly đang gục xuống, 2 tay chống xuống đất mà khóc. Ly khóc vì cái gì chứ, vì nó ư, vì một thằng điên như nó ư.

Nó từ từ lại gần chỗ Ly. Ly vẫn cứ khóc, nhìn Ly nhỏ bé, còn nó thì thảm hại. Nó đã làm em, và giờ là Ly phải khóc.

"Ly.. đứng dậy đi"

Nó ngồi xuống đỡ lấy Ly từ 2 vai. Nghe lời nó Ly từ từ đứng dậy, tiếng khóc lại to hơn, rồi lại ôm nó mà khóc. Nó một tay buông lỏng, 1 tay vô lưng Ly.

"Đừng khóc nữa Ly.."

"Đừng khóc nữa ... T xin đó"

Rồi Ly nín dân, nhưng vẫn gục vào người nó. Nó cũng chẳng biết phải làm sao, cứ đứng đó mặc cho màn đêm buông xuống. Đâu đó là những đứa sinh viên đi chơi về đang đứng nhìn nó với Ly, bàn tán, xì xào, nhưng nó có để ý làm gì nữa đâu, thân xác nó nó còn không tiếc thì những thứ gọi là xấu hổ giờ cũng chẳng tồn tại trong nó nữa.

Màn đêm buông xuống, một người đi, một người đau và làm 2 người đau, ít nhất là lúc này....

Chap 5:

Bỗng Ly giật nó, đẩy nó ra, rồi chạy. Lần này Ly chạy chứ không phải nó chạy. Nó không hỏi gì, không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn theo. Tự nghĩ, chắc có lẽ ai rồi cũng bỏ nó đi bất ngờ vậy thôi. Đưa đôi bàn tay lên vuốt mặt kêu trời mới biết máu đã chảy rất nhiều xuống 2 bàn tay, nhỏ từng giọt xuống đất. Quay đầu lủi thủi đi về thì Ly lại chạy vào,trên tay Ly là bông băng, thuốc. Giờ thì nó hiểu Ly vì sao lại chạy, trên tay Ly cũng là những giọt máu của mình.

"T ngồi lại ghế, để Ly băng tay lại cho" Ly đã bình tĩnh lại, giọng nhỏ nhẹ, vừa kéo mình lại chỗ ghế đá.

"Thôi, cần gì, 1 tí nó hết thôi, chảy hết đi cũng được, hết là chết, chết là hết"

"T nói gì vậy, ngồi xuống đi, đừng làm Ly sợ nữa"

Bây giờ nó mặc nhiên cho Ly muốn làm gì thì làm, đối với nó mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì, kể cả bản thân nó. Dưới ánh đèn xen qua những kẽ lá, Ly chăm chút từng tý để băng lại những vết răng lún trên tay nó. Ly xức thuốc khử trùng, lúc này nó thấy đau, bất giác nó rên lên.

"T chịu đau tí thôi, băng lại là hết đau đó" Ly nhẹ nhàng vỗ về nó. Một thằng con trai nhưng bây giờ như trẻ con, dễ khóc, và có người đang ở cạnh an ủi.

Đôi trẻ cứ ngồi đó, màn đêm cứ dần về khuya, im lặng, không ai nói với ai câu gì. Nó ngồi thẫn thờ, còn Ly ngồi nhìn nó với ánh mắt muốn dò xét, nhưng có lẽ Ly ngại hoặc cũng có thể Ly hiểu đang có nỗi đau vô hình trong nó.

"Ly, về đi, muộn rồi. Về đi không mẹ lo"

"Ừ, tí nữa Ly về"

"Về đi, T cũng về nghỉ đây" Đến lúc nó thấy mệt, một phần vì máu nó ra, một phần cũng muốn nằm ngỉ, ngủ cho quên đi tất cả.

"Ừ, thế mình về thôi"

Nó đứng dậy đi về, tưởng rằng 2 người 2 ngả, nhưng Ly lại theo lối nó đi.

"Ly về đi" Nó dừng lại, mặt vẫn cúi xuống đường, 2 tay vẫn bỏ vào túi quần vừa nói với Ly.

"Ly vào lấy xe. Nãy qua phòng T nhưng không thấy T"

"Ừm"

Giữa màn đêm lại có 2 con người cạnh nhau, nhưng giường như họ đang độc bước. Sân ký túc xá giờ vắng vẻ, trong các phòng, hành lang thì vẫn nhộn nhịp. Nhìn cảnh ấy nó lại thấy cô đơn, trống trải.

"Ly vào lấy xe đi. T đứng chờ"

"Ừm"

Nó chờ Ly lấy xe, hồn vẫn lạc nơi đâu. Chiếc xe Ly chạy ra.Nhớ những lần em chạy xe sang nhà nó, cũng chiếc xe ga, cùng màu.

"T lên nghỉ đi. Ly về đây"

"Ừ, Ly về đi"

Chiếc xe chạy dần khuất, nó đứng ngóng theo nhớ về hình ảnh quen thuộc. Lòng nó lại đau. Nó ngồi xuống đó, mặt ngửa lên trời mà hỏi ông trời "tại sao lại đối xử như thế với con?" Nước mặt lại chảy từ khóe mắt. Có ai đó đang ngồi xuống cạnh nó.

"Thôi, mọi chuyện qua rồi, mày buồn anh em cũng buồn, đời mày con dài, còn bao nhiêu thứ mày phải làm. Đứng dậy nào, giờ về đi ngủ" Tiếng anh Linh điềm đạm cất lên bên nó, động viên nó.

Nó vẫn ngồi im, vì nó chẳng biết nói gì cả, mặc dù nó biết anh em trong phòng cũng đồng cảm với nó lắm, nhưng ước gì nỗi đau có thể dễ vượt qua như cơn gió thoảng.

"Thôi, về nào. Chú mày mạnh mẽ lên" Anh Linh vừa nói, vừa kéo nó đứng dậy. Rồi 2 anh em lên phòng.

Hình như hôm nay mấy thằng trong phòng cố tạo ra nhiều trò để làm nó vui, để cả phòng nhộn nhịp. Nhưng nó cũng chỉ có cười trong nước mắt, buồn cho cái sự đời.

Sáng hôm sau, nó đang ngủ thì bị mấy thằng thức dậy. Bọn đó biết,nếu bọn đó đi trước thì chưa chắc nó đã muốn đến lớp.

"T, dậy, dậy đi học"

"Dậy đi ăn sáng đi học mày"

Cả mấy đứa cứ xúm lại, bắt nó dậy để đi cùng như muốn động viên nó. Ừ, thì cũng dậy, la lết cho hết ngày, ngày rồi lại qua ngày cho quên đi nỗi đau.

Có đau thương, có hoạn nạn thì mới thấm tình anh em, mới biết ai sống thật với mình. Ít ra lúc này nó cảm thấy, nó không thật sự cô đơn.

Lên đến lớp, nó đi thẳng tới chỗ nó, mặc cho có những ánh mắt dò xét nó. Một lúc sau thì Ly tới. Ly bước tới chỗ nó, lại an ủi.

"Này, vẫn buồn thế à, đừng buồn nữa"

"Ừm, có buồn đâu, chỉ mệt thôi mà"

Đến lúc này thì lớp nó bắt đầu xôn xao. Hình như sáng sớm ở lớp đã có những thông tin gì rồi.

"Chà...đôi trẻ âu yếm nhau quá cơ"

"Lại còn ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo nữa"

"Khóc sướt mướt...ôi...lãng mạn quá đi"

Bọn đó vừa nói vừa cười mỉa mai, còn nó mặc kệ. Ly đứng lên đáp lại mọi người.

"Mọi người nói gì vậy. Đừng nói linh tinh nữa, không như mọi người nghĩ đâu" Cảm thấy Ly như yếu ớt trước những lời chọc ghẹo của Lớp.

"Thôi Ly, kệ đi, quan tâm làm gì"

Thấy nó cản LY cả lớp lại chọc ghẹo mỉa mai.

"Đấy, thấy chưa, chối làm gì nữa"

"Ừ, yêu nhau chứ có gì đâu mà chối"

...

Thấy 2 đứa giả bộ cảnh lúc tối qua nó với Ly mà nó không chịu được.

"Mọi người biết gì mà nói. Để cho Ly yên được không. Sướng lắm à, mọi người thấy làm người khác khó xử sướng lắm à. Im hết đi, hay mọi người thấy tôi đau, tôi khóc nên sướng thế. Phải, tôi đau đấy, tôi buồn đấy, nhưng mọi người biết gì không. Không biết thì im lặng đi, im hết đi, để Ly yên, để chúng tôi yên."

Bọn đó lúc này mới chịu yên, còn nó bỏ đi trong im lặng, trong sự sửng sốt của mọi người. Ly chạy theo nó, ra đến cầu thang thì Ly đuổi kịp, níu tay nó lại.

"T, đừng quan tâm mấy bạn đó. Ở lại học có sao đâu"

"Thôi, T về, Ly vào học đi"

Nó về, mặc cho Ly đứng đó. Lang thang sân trường, nó lại gọi anh Linh ra đi uống rượu

Chap 6:

Lững thững giữa sân trường, nó gọi cho anh Linh cùng đi uống rượu

-Sao thế mày?

-Anh xuống sân trường đi, anh em mình đi đâu đó làm tí.

-Mày chờ anh tí, mà có chuyện gì thế?

-Thì anh cứ xuống đi

5 phút sau anh Linh xuống, nó ngẩn ngơ quay đầu nhìn anh chờ anh đi tới.

-Sao thế? Chú lại buồn à?

-Không, tại ngồi học chán quá, kêu anh ra tìm chỗ nào ngồi anh em uống tí

-Ok, đi ra tìm chỗ nào ngồi, nhưng không uống rượu nữa.

-Uống tí thôi anh, cho cái đầu nó quên đi, thế này em chịu sao nổi.

-Mày, nhìn mày tao đéo hiểu sao giờ mày thế này. Không nói nhiều, ra ngồi cafe thôi.

2 anh em ra quá cafe sinh viên ngồi. Anh Linh vừa ngồi vừa xem phim cười một mình, còn nó ngồi thẫn thờ nhìn ra đường, ngắm dòng người qua lại.

Nơi con đường ấy, nơi nó từng nắm tay em đi, giữa đèn đêm sương rơi mờ ảo.

Ngồi đến 9h anh Linh lên lớp điểm danh, còn nó cũng về. Một mình ngồi trong phòng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, nhìn ra trước sẽ thấp thoáng thấy sông hàn, ra phía sau lại là biển, những thứ đó cứ làm nỗi nhớ em trong nó thêm lớn hơn và con tim nó đau hơn.

Nó nằm xuống giường úp mặt xuống gối ngủ, giấc ngủ giờ đây không còn sâu nữa, người mệt mỏi.

Đến gần trưa thì cả phòng đi học về, nó nằm ngủ, nó biết mọi người về đó nhưng nó vẫn cứ mặc kệ, nằm quay mặt vào tường coi như nó đang ngủ. Nhưng có ai đó lay lay vai nó.

-Nè, dậy mà ăn cơm.

Giọng của Ly đang nói với nó. Nó vẫn nằm yên thế.

-Ly về đi, không cần phải lo cho T đâu.

-Dậy ăn đi, dậy đi ăn với Ly

-T nói rồi, T ăn sau, Ly về đi

Nó quay ra lớn tiếng với Ly, mặc cho Ly ngơ ngác, nó lại quay mặt vào tường. Sau đó anh Linh lại nói với Ly, bảo ly về.

-Thôi, cứ để nó đó bọn anh lo cho, em cứ về đi, mai mốt nó lại bình thường thôi.

-Nhưng T có chuyện gì thế anh

-Không sao đâu, em cứ về đi.

Một ngày buồn chán nữa lại trôi qua, một đêm lang thang nữa lại đến.

Chap 7:

Ngó ngang, ngó dọc chẳng thấy quán nước vỉa hè nào. Nó lủi thủi đi tới quán cafe mà nó vẫn hay ngồi, theo sau nó vẫn là Ly. Thấy thế nó quay lại.

_Ly, lên học đi, theo T làm gì.

_Không, Ly sợ. - Thấy nó đứng lại, Ly cũng đứng lại cách nó khoảng hơn 1m. mặt cúi xuống trả lời nó.

_Sợ gì? Lên đi, T không sao đâu.

_Hông. - Ly vẫn cúi gằm mặt, không nhìn nó mà trả lời.

Lắc đầu chịu thua, nó mặc kệ, đi tiếp tới quán. Ly cũng theo nó tới.

_Vẫn như cũ à em? - Chị chủ quán hỏi nó.

_Dạ

Ly cũng ngồi chung với nó luôn. Lỳ quá, nhìn cũng tội, dành tình cảm cho ai không dành, lại dành cho nó.

_Em gái uống gì? - Chị chủ hỏi Ly.

_Cho em giống anh này chị ạ.

Nó mặc cho Ly làm gì thì làm, cứ thế ngồi nhấp ngụm trà, lúc này chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa, vừa buồn, lại vừa thương Ly.

2 ly cafe đen được mang ra. Ngồi chờ cafe tan trong im lặng. Nó nhìn ra phía đường, còn ly ngồi nhìn nó.

Pha thêm chút đường vào ly cafe, Ly cũng thế, nhưng nhiều hơn nó. Đưa ly nhấp 1 ngụm, thưởng thức cái đắng của cafe, đắng từ lưỡi cho đến cổ họng, và đắng cả lòng. Thất thần ngồi nhìn không điểm đích, miệng cắn hướng hạt dưa.

_Nè, nói gì đi chứ - Ly lay lay cái tay nó.

_Gì? Biết nói cái gì đây, Ly ngồi yên đi.

_..... cứ buồn hoài.

_.......... - nó thở dài mà chẳng nói gì.

_Lại im lặng nữa rồi.

_Ngồi yên đi.

_Không.

_Làm sao biết?

_Biết gì?

_Còn hỏi, nói đi

_Không biết.

_Nói - Nó buồn nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc

_Th

_Ừm.

Lại tĩnh lặng trong sự im lặng. Ngồi tới 9h30 thì nó lên lại lớp, đâu đó có đôi ánh mắt nhìn nó với Ly như muốn thăm dò. lần này Ly đi gần như ngang với nó, nó cũng không để ý Ly đang nghĩ gì, làm gì, nó cứ thế cúi mặt mà đi. Chắc có lẽ mọi người xung quanh tưởng rằng nó với Ly đang là một đôi dỗi hờn. Trong đầu nó giờ như bất cần điều gì nữa.

Chap 8:

Trưa hôm đó, sau khi tan học, nó rủ mấy đứa cùng lớp đi nhậu, nhưng chúng nó chẳng đứa nào thèm đi. Nó quay sang gọi cho anh Linh, thêm mấy thằng cùng phòng nữa.

_Alo

_Anh à, đi nhậu đi.

_Chú máy sao cứ đòi nhậu suốt thế, về đây

_Cuối tuần, đi uống tí cho dễ ngủ anh ạ

Thuyết phúc một lúc thì anh Linh đồng ý, chờ thêm lúc nữa thì mấy anh em ra chỗ nó, nó đang đứng ở cổng trường.

Ra biển T20 ngồi uống rượu với ốc. Bọn nó chưa ăn cơm nên cứ ngồi ăn, còn nó ngồi uống, lúc nào cũng thế. Lần này nó uống như không còn biết gì nữa, anh Linh lần này cũng mặc cho nó uống, vì anh với mấy thằng kia cũng uống nhiều. Kết quả tiếp theo thì nó không biết được nữa, chỉ biết rằng lúc nó mở mắt ra thấy nó đang nằm ở một nơi khá xa lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy Ly ngồi bên cạnh nữa.

_Ly, T đang ở đâu đây.

_Ôi, T tỉnh rồi, T tỉnh rồi mọi người ơi.

Nó còn chưa hiểu chuyện gì thì Th, anh Linh cùng mấy đứa nữa chạy vào.

_ĐM, nhìn mặt chú mày, nhợt nhạt quá, chú mày làm bọn anh sợ quá.

_Nhưng..

_Tỉnh là tốt rồi. - Ly nói, đúng lúc đó có cô bác sỹ đi vào. Giờ thì nó hiểu là nó đang nằm bệnh viện

_Tỉnh rồi à em?

_...

_Chị ơi, bọn em cho bạn ấy ăn cháo được chưa ạ

_Để chuyền thêm chai dịch nữa, chiều nay ăn cháo sau.

Nhìn cảnh mọi người nó cay cay khóe mắt, đúng là trong họa có phúc, bên cạnh nó vẫn còn bao nhiêu người tốt hơn. Trò chuyện với mọi người thêm một lúc thì biết được nó uống quá nhiều nên xuất huyết dạ dày, nghĩ lại nguy hiểm thật. Nhưng có lẽ, chết đi biết đâu lại được bên em.

Chai dịch được cắm vào tay nó, thuốc ngấm dần làm nó buồn ngủ..và rồi nó thiếp đi.

Chap 9:

Lúc tỉnh dậy, anh Linh cùng những người trong phòng đã nhường chỗ cho thành viên lớp đó đến thăm nó. Mắt nó đưa nhìn khắp phòng. Mọi người cười cười nói nói, đi thăm người bệnh mà đùa như nơi công cộng vậy. Chỉ có mỗi Ly đang loay hoay gọt trái cây. Một cô bé gần như là tiểu thư gia đình khá giả, nay lại chăm nó, lo cho nó hơn chính bản thân mình.

_T tỉnh rồi hả, thấy trong người sao? - Bảo lớp phó hỏi nó.

_Ừ, không sao đâu. Trên lớp có việc gì không?

_Cũng không có gì đâu, T cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khỏi cần lo.

_Ừ, có gì Bảo thay T giải quyết cái.

Mọi người ngồi ăn trái cây xong thì kéo nhau về, còn lại nó với Ly. Ly ngồi xuống cạnh nó, vừa nói chuyện với nó vừa cầm cuốn tiểu thuyết đọc.

_Hôm nay thứ mấy rồi Ly?

_Thứ 3, sao thế?

_Không sao, ngày thứ 3 rồi à? Bao giờ được về nhỉ?

_Ly không biết. Để tí bác sỹ vào hỏi thử coi.

_Ừm, Ly cũng về nghỉ đi, Mọi người đâu cả rồi?

_Mọi người về nghỉ rồi. - Ly lơ đi việc nó bảo Ly về nghỉ.

_Ừm, Ly mệt rồi, cũng về nghỉ đi, T nằm một mình không sao đâu.

_Về gì mà về. - Mặt ly buồn.

_Về đi mà. T muốn một mình - Nó thực sự muốn một mình, cũng muốn Ly về kẻo người nhà mong.

_Không về.

_Ly. Coi như T cầu xin Ly đó. Ly đừng làm mọi thứ vì T như thế nữa.

_.... - Ly ngồi im lặng, chẳng nói gì, mặt chăm chăm vào cuốn tiểu thuyết, còn nó ngước mắt nhìn Ly, nó biết Ly đang buồn, 2 con mắt đang đỏ, biết rằng Ly đang cố nín chặt môi để khỏi khóc.

_T xin lỗi. - Ly vẫn ngồi yên sau câu nói của nó, mặt Ly không còn nhìn cuốn tiểu thuyết nữa. Ly ngoảnh nhìn ra cửa, hình như muốn che đi những giọt nước mắt trên má.

_Lần sau mọi người cứ để T chết đi cũng được, sống thế này khổ lắm. - nó nói như đang ai oán, nói cho Ly nghe nhưng như là chẳng cho ai cả, nó đang nói cho chính nó, cho chính các thời gian tồi tệ này.

_T ích kỷ lắm, T hèn lắm - Ly ngồi yên hướng đó, nói bâng quơ nhưng đang nói chính nó.

Nó im lặng, nó chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi cái tình trạng này, và cách tốt nhất là chết đi, chết đi nó sẽ gặp được em.

_T không nghĩ cho bao người bên cạnh T, quan tâm, lo lắng cho T à?

_T có nghĩ, T sống thế này thì Hạnh yên nghỉ được không?

_Tưởng T mạnh mẽ, biết suy nghĩ, nhưng Ly đã lầm rồi. - Ly nói xong cầm gấp cuốn tiểu thuyết, cầm lấy túi xách rồi đi, không nhìn lại phía nó.

_Ly để cho T một mình đó..

Nó nhìn theo Ly đang khuất dần, nhưng trong nó giờ đây không còn chút cảm giác gì nữa. Nhắm mắt lại cho nước mắt chảy ra. Nó mặc cho những thứ diễn ra quanh nó, đầu nó trống rỗng. Tại sao đời lại nghiệt ngã với nó thế này chứ.

Khoảng 1h sau thì Bình với Dương tới, 2 thằng tới cầm 2 quả táo ăn mà chẳng thèm hỏi han gì nó cả.

_Ăn đi mày, thằng T bị dạ dày anh em mình được nhờ

_Chuẩn. Bữa sau dẫn nó đi uống nhiều nhiều, lại có táo ăn.

_Cho tao miếng. - nó quay lại nhìn 2 thằng kia rồi đùa với chúng một câu.

_Mày lo nằm đi, ăn gì mà ăn - thằng Bình đùa lại

_Mà mày có cháo của Ly, ăn gì thứ này, bụng dạ không tốt. Khà khà - thằng Dương tiếp lời

Nó chỉ biết nằm cười, đã lâu nó mới cười một nụ cười vô tư như thế.

_Mà mày làm cái gì mà con Ly nó bỏ về thế. Đang ngủ ngon lành, nó cứ gọi bắt bọn tao lên đây bằng được.

_Tao nói gì đâu, bảo nó về nghỉ thôi mà.

_Đéo tin. Mà hôm mày uống giữ quá, làm bọn tao sợ chết.

_Sợ gì chết, tí ra làm ít nữa cho chết luôn.

_Thằng này hết thuốc chữa rồi. Dương, ra mua ít vào cho nó uống. Sẵn có mấy quả xoài đây, nhắm luôn

Cứ thế 2 thằng ngồi nói đùa với nó hết buổi. Kết quả là trái cây lớp đưa lên thăm nó bị 2 thằng chén hết. Nó nhìn sang những giường bệnh bên cạnh, thấy họ có người nhà chăm sóc, ân cần, nó chỉ ước lúc này em còn,và ở bên nó. Nhưng ít nhất lúc này, nó vẫn đang sống giữa tình bạn bè.

Khoảng 5h30, Th xách cặp lồng cháo lên. Thấy Th vào, thằng Dương hóng hớt.

_Ủa, hôm nay cháo Th à? Thằng này sướng ghê bây.

_Cái thằng, cháo Th là thế nào. Th nhể?

_Ừm.hì. - Th cười nhưng chắc chắn trong Th lúc này cũng đang buồn không khác gì nó.

Th tiến tới chỗ nó. Đặt cháo xuống bàn, ngồi xuống giường cạnh nó.

_Dậy ăn tí cháo tí uống thuốc.

_Ừm. Mà Th lên sớm vậy, không về tắm rửa đi đã.

_Ừ, Th cũng định lên tí rồi về tắm rửa, tối qua chơi tiếp. Đi đến cổng thì gặp Ly đang đứng đó. Cháo này của Ly đó.

_Thế Ly đâu rồi?

_Bạn ấy về rồi. T lại nói gì Ly à?

_Không có chi, bảo Ly về nghỉ ngơi thôi.

_Haizz, T đừng ủ rũ nữa. Làm mọi người buồn theo.

_Ừm.

Nó cầm cháo ăn, cháo vẫn còn nóng, từng thìa cháo trôi dần vào bụng nó, nó không biết cháo hay tình bạn nơi đây làm nó ấm lòng nữa.

Vừa ăn xong cháo thì bác sỹ vào tiêm cho nó, nó hỏi xem bao giờ thì được xuất viện. Bác sỹ bảo khoảng vài ngày nữa, bây giờ nỗi lo của nó là chuyện tiền bạc. Nó đã nằm 3 ngày rồi, thêm 2 ngày nữa thì lấy đâu ra tiền, nó mà nói về nhà thì bố mẹ sẽ lo lắm, mà nó cũng đâu dám gọi về nhà chứ.

Tiêm xong, nó cầm máy nhắn tin cho Ly để xin lỗi.

"Cảm ơn Ly nha. Cháo ngon lắm. T xin lỗi"

Chờ 1 tin nhắn trả lời nhưng không thấy, chắc lần này Ly sẽ bỏ nó, quên đi cái gọi là tình yêu với nó rồi. Nghĩ cũng tốt, đừng nên yêu thằng như nó. Nghĩ thế nhưng trong nó vẫn mong giữa nó với Ly đừng là lòng thù hận.

Thuốc ngấm, nó ngủ lúc nào không hay. Chỉ đến nửa đêm, khoảng 1h, nó mơ gặp em, vui đùa cùng em và nó tỉnh dậy, tỉnh dậy với thực tại, với nỗi cô đơn giữa màn đêm, nó bật khóc. Tay nó lay động làm ai đó giật mình tỉnh giấc. Không phải Th, không phải Bình hay Dương.

_T đau à? - anh mắt ly nhìn chăm chăm vào nó, tràn đầy sự yêu thương.

_Ly à, không, mà sao lại là Ly? Mấy đứa đâu?

_Mấy người về rồi, đêm nay Ly ở lại để mọi người về nghỉ. Mấy đêm mọi người thay nhau trực rồi.

_À, ừ, T xin lỗi - Nó nằm lấy tay Ly, nhìn vào mắt Ly mà xin lỗi, nó không muốn mất đi một người bạn như Ly, nó có quá ích kỷ, có quá tham lam không.

_Ừ, thôi, ngủ đi.

_Ừ..Ly lên đây luôn đi.

_Không, Ly ngồi thế này được rồi.

_Không, lên đi.

Ly lên nằm cạnh nó, chiếc giường nhỏ nhưng Ly vẫn giữ một khoảng cách với nó, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ thôi Ly có thể rơi xuống nền nhà.

Nó nằm dịch ra một phần gối, đưa tay nhấc đầu Ly lên kê gối.

_Không cần đâu, T cứ nằm đi - Ly khẽ nói.

_Kê đầu lên gối đi, nằm thế sao được. - Nó vừa nói vừa kéo đầu Ly đặt lên gối, Ly mặc dù nói từ chối nhưng vẫn để nó mặc nhiên làm.

Một lúc sau thì Ly ngủ ngon lành, còn nó thì không ngủ được nữa. Đến lúc ngủ say, Ly ép sát hơn vào người nó, mặt úp vào vai nó. Thấy Ly co ro vì lạnh, nó kéo chăn sang đắp cho Ly, như thấy được hơi ấm, Ly gác luôn chân lên chân nó. Cái hình ảnh này làm nó nhớ đến em, lần đầu tiên 2 đứa chung 1 phòng, cũng ở cái đất đà nẵng này.

Trên giường bệnh có 2 người cạnh nhau, nhưng mỗi người nhớ về một người.

Chap 10:

Nó thì chẳng thể ngủ được nữa, "thức đêm mới biết đêm dài", nó thức có nửa đêm mà đã thấy dài rồi.

_Ly..dậy sớm về đi học

Tỉnh dậy trong sự bối rối, vì thấy mình đang nằm trong chăn cạnh nó. Tròn mắt nhìn nó, miệng lắp bắp như ngượng ngùng. Rồi ngồi thần người với cái đầu bù xù, Ly nhìn nó cười nhẹ.

_Chuẩn bị về đi học đi còn cười gì nữa.

_À, ừ, để Ly xuống mua cái gì cho T ăn đã.

_Thôi, không cần đâu, tí T nhờ người mua cho. V đi học đi kẻo muộn.

_Để Ly mua cho, sao đâu.

_Thế để T đi cùng.

_Không được, T cứ ngồi đó.

Nó chưa kịp làm gì thì Ly đã chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng cho nó. Nó chỉ biết thầm cảm ơn Ly, còn để nhiều hơn thì có lẽ rằng không thể, vì rằng trong nó bây giờ như đã mất tất cả, một người sống chỉ để tồn tại.

Sáng hôm đó, Ly về đi học, còn Th vào chơi với nó, đến chiều Th về đi học, anh Linh với thằng Hùng vào chơi với nó. Mấy ngày nó nằm viện gần như ngày nào cũng có người cạnh nó. Ngày mai, nó sẽ được ra viện, nay nó nhờ anh Linh về xoay cho ít tiền để nó đóng viện phí. Giờ cũng chỉ biết nhờ anh ấy xoay cho chứ biết nhờ ai nữa, khỏe lại đi làm thêm kiếm tiền trả nợ thôi.

Tối đó, Cu Bình vào ngủ lại với nó, Ly với Th ngày đó không vào lần nào nữa, ngủ với thằng này nó xoay ngang xoay dọc, giường đã bé mà nó ngủ chẳng yên. 2 thằng ngồi tâm sự đến tận khuya muộn mới ngủ. Số là thằng này tết về có say một cô bé cùng quê, cứ ngồi kể lể đủ thứ về cô bé đó làm nó chỉ man mác buồn thêm, nhưng nó vẫn cứ ậm ừ theo để khỏi làm Bình tụt hứng.

Sáng hôm sau, Ly đến từ sớm, một lúc sau là Th, tiếp đến là anh Linh. Ngày nó ra viện có tận 4 người đưa nó về cơ đấy, có nhất thiết phải như thế không nhỉ.

Cả nhóm ngồi nói chuyện chờ đến giờ làm thủ tục về nhà. Đến 8h hơn gì đó thì anh Linh ra làm thủ tục

_Để anh ra hỏi làm thủ tục được chưa, về mà ăn sáng cái chứ đói meo

_Em đi nữa - Ly đòi đi theo anh Linh.

_Thôi em ở đó. Mình anh đủ rồi.

_Kệ, em đi với.

2 anh em dắt nhau đi làm thủ tục xuất viện. Xong thủ tục thì nó được về, mọi người thu dọn đồ cùng nó rồi về, sung sướng, ít nhất về sớm ngày nào hay ngày đó, đỡ tiền viện phí. Tạm thời nó chưa biết tổng thiệt hại là bao nhiêu cả.

Sáng chả ai đi xe sang cả, cả nhóm thuê chiếc taxi về, về đến ký túc nó được chào đón bởi bao ánh mắt (những người học chiều). Những lời hỏi thăm, động viên. Cất đặt đồ đạc xong, mọi người rủ nhau đi ăn sáng. Nó đang là con bệnh, đi đâu cũng được chăm sóc cẩn thận, xuống cầu thang có người dìu. Nghĩ bụng bệnh nhiều nhiều, nghỉ học không cần lý do, lại có người chăm sóc.

Ăn sáng xong ai về nhà đó. Nó với mấy anh em lên phòng nghỉ ngơi. Phòng giờ còn nó với Bình, anh Linh.

_Anh, nãy hết bao nhiêu thế anh?

_6 triệu.

_Ôi, nhiều nhỉ. Mà anh vay ai được nhiều thế, để mấy hôm khỏe em làm thêm em gửi trả anh, em chẳng dám gọi về nhà đâu.

_Ừ, anh vay được 3 triệu thôi, khi nào có thì trả dần cho anh, còn 3 triệu là của Ly.

_Dạ, em nợ Ly nhiều quá...Mà em cảm ơn anh.

_Ơn huệ gì. Chú mày giờ đừng nghĩ tiêu cực nữa, làm bao nhiêu người lo.

_Dạ..

_Bác sỹ dặn hôm nay mày vẫn phải ăn cháo đã, chưa ăn cơm được đâu.

_Dạ. Tí anh với Bình đi ăn thì mua giúp em bát cháo.

Trưa, gần giờ ăn thì lớp nó tới phòng thăm nó nữa, thấy đông nên anh Linh với Bình đi ăn luôn. Tiếp chuyện một lúc thì bọn nó về, Ly đang tính ở lại nhưng mình không cho, thuyết phục một lúc thì Ly cũng chịu về, trước lúc về nó cũng không quên gửi Ly một lời cảm ơn. Nó biết, bây giờ có cảm ơn Ly bao nhiêu cũng không đủ.

Tuần này nó xin nghỉ đến hết tuần. Mấy ngày sau khi nó ra viện, cứ trưa học xong Ly ghé qua chỗ nó 1 chút, những lúc ăn cháo thì Ly mua cháo, đến lúc ăn được cơm thì Ly mua cơm lên, tối thì Th ngày nào cũng sang chỗ nó 1 chút. Hình như mọi người đang muốn khỏa lấp mọi thời gian rảnh của nó, để nó không làm gì dại dột. Nhưng thật sự nó chỉ cảm thấy có lỗi với mọi người, thấy một chút gì đó là ái ngại.

Thứ 7, cả ngày nó chỉ ăn với nằm ngủ ở phòng, chẳng chơi với ai cả. Đến tối thì Ly qua chơi. Phòng giờ chỉ còn mình nó.Hôm nay Ly mang cho nó bao nhiêu là thứ, nó chẳng dám nhận, nó nhận của Ly quá nhiều rồi.

_Ly này, hôm sau Ly đừng làm thế nữa, T biết Ly tốt với T, lo cho T, nhưng thật sự T không dám nhận của Ly nữa.

_...Sao đâu... - Ly buồn hẳn khi nghe nó nói như thế.

_Ừ, với Ly thì không sao, nhưng với T, những điều Ly làm là quá lớn, nó làm T cảm thấy mắc nợ Ly à.

_Ừ, vậy Ly xin lỗi.

_Không, Ly không có lỗi gì hết. Ly quá tốt ly à.

_.... - Ly thở dài, có lẽ nó đã làm Ly buồn, buồn từ ngày đầu Ly gặp phải nó.

_Ít bữa nữa khỏe, T đi làm kiếm tiền gửi lại Ly nha.

_T cứ lo giữ gìn sức khỏe đi, chuyện đó bận tâm làm gì.

_Không được, dù tốt thế nào thì vấn đề tiền bạc cũng phải rõ ràng Ly ạ.

_Ừ, cứ thế đi..- Nói xong Ly nhổm dậy đi về, ngày cuối tuần của Ly là thế đó, nó đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, nhưng thật sự giờ trong nó chẳng có gì nữa cả.

_Ly làm tất cả là vì sao? vì cái gì? - nó nói theo khi Ly vừa bước ra cửa. Nghe nó nói Ly dừng lại ngay ở cửa, không ngoái đầu nhìn lại.

_Vì bạn, vì người Ly yêu, điều đó T biết rồi còn hỏi

_....-nó im lặng, nó chẳng biết nói gì nữa, tất cả những gì cần nói nó đã nói từ rất lâu rồi. và quan trọng hơn, cái gọi là tình yêu trong nó đã chết rồi, chết hết rồi.

Ly chẳng nói gì nữa, bước đi.

_Đừng yêu T nữa, sẽ đau khổ đấy Ly à.. - nó nói theo bước chân Ly đang đi, nhưng Ly không ngoảnh lại nữa. Cái im lặng đáng sợ, chưa bao giờ nó gặp ở Ly cả.

Hình như nó đã làm mất đi một điều gì đó nữa, nhưng lúc này nó bất cần tất cả, nó chỉ cần duy nhất một điều, cần em lại về với nó. Nằm nhắm mắt suy nghĩ, lòng nó lại đau, và càng ngày con tim nó càng rỉ máu, băng giá, dòng máu nóng trong nó giờ đang lạnh dần. Đêm khuya, nó nhắn cho Ly, cũng là câu nói quen thuộc.

"T xin lỗi vì tất cả, T không muốn ai đi trong vòng tay mình nữa"

Và cái nó nhận được vẫn chỉ là sự im lặng.

Sáng thứ 2, nó đi học lại, đến lớp nó nhận được sự chào đón của cả lớp. Giờ thì hình như ai cũng đã hiểu được hoàn cảnh nó bây giờ.

Nó đến 1 lúc thì Ly đến, không nói, không nhìn đến nó nữa. Một Ly hoàn toàn khác rồi. Đôi chút hụt hẫng nhưng chắc đó là sự trả giá cho nó, và như thế có lẽ cũng sẽ tốt hơn cho Ly, rồi Ly sẽ gặp được người tốt hơn nó.

Từ hôm đó, Ly với nó như người xa lạ, mặc dù đôi khi nó vẫn hướng ánh mắt nhẹ nhàng dành cho Ly, nhưng mọi thứ không còn như cũ nữa..Nó không chỉ làm mất đi một tình bạn thân mà còn mất đi một người bạn dù là bình thường.

Mấy ngày sau nó tìm việc để làm thêm. Nó qua lại quán cơm cũ để hỏi nhưng đã có người mới, nó lại lang thang đi tìm. Sau mấy ngày, nó cũng tìm được một chỗ, làm trông xe cho quán cafe tận bên đường bạch đằng gần sông hàn, quán khá sang trọng. Lương cũng tầm 800 một tháng, ngày nào nó làm từ 1h đến 11h thì sẽ được cộng thêm.

Ngày đầu tiên đi làm, nó mượn xe thằng Hùng, mặc dù 1h mới đến ca nó, nhưng nó đi học về là đi luôn, đi dọc đường mua lấy cái bánh mì ăn tạm. Đến nơi nó được phát cho bộ đồ dành cho nhân viên bảo vệ. Mặc vào oai ra phết.

Chủ của quán là một chị cũng khoảng 28 tuổi, nhìn còn trẻ, ăn mặc sành điệu lắm. nhận việc từ quản lý một lúc thì bà chị kia đến, chạy cái spacy nhật (giờ mới biết nó xịn).

_Này em, dắt chị cái xe, nhân viên mới hả?

_Dạ, dạ, chị để đó em ạ.

Nó cứ thế lẳng lặng làm, không quan tâm mọi thứ xung quanh, cũng chẳng nói nhiều, một phần vì nó chưa quen ai, một phần nó cũng chẳng biết nói gì. Mấy đưa bưng bê phục vụ có trang phục quán, nhìn đẹp hơn hẳn cái bộ đồ bảo vệ của nó. Cũng có khá nhiều cô gái tầm tuổi nó, nhưng nó chỉ lo phía ngoài, chẳng ngó nghiêng gì vào trong cả. Có khách thì nó làm việc, không thì chỉ việc ngồi trông xe, ngắm đường phố. Cũng may ở trong này không lạnh như ngoài quê, chứ nếu như thế thì chắc co ro vì rét mất thôi.

7h thì nó được 1 em phục vụ bê ra cho một đĩa cơm. Nó cũng đói lắm rồi, một cái bánh mỳ chịu từ trưa đến giờ.

_Bạn ơi, ăn cơm nè. - Con bé nhẹ nhàng cười với nó. Nó cũng đáp bằng cái cười gượng gạo.

_Ừ, mình cảm ơn.

Cầm đĩa cơm ngồi ăn ngon lành ngay dưới cái ô cho người trông xe. Thấy sao cơm ngon quá. Vừa ăn xong thì có khách đến, nó đặt đĩa đó dắt xe cho khách, đang dắt thì thấy bé lúc nãy quay ra cầm đĩa nó vào. Còn nhìn nó cười một cái nữa. Nghĩ chắc là có thêm bạn, cũng vui.

Đến 10h, quán bắt đầu hết khách, nó thu dọn mấy thứ ngoài này vào rồi tính về, trong quán mấy đứa bưng bê cũng đang lục đục quét dọn để ra về.

Mọi thứ xong xuôi, mọi người ra về, nó định về thì chị chủ gọi nó lại.

_Em, lại chị nói chuyện chút.

_Dạ.

Tiến tới, lòng thắc mắc không hiểu có chuyện gì, chẳng lẽ nó bị đuổi ngay ngày đầu tiên đi làm.

_Em là nhân viên mới?

_Dạ

_Hôm qua nghe thằng em chị bảo mới tuyển được nhân viên trông xe. Chị tưởng hổ báo lắm.

_Dạ. Sinh viên làm gì có hổ báo chị.

_Ừm, làm trông xe vất, em có làm được không?

_Dạ, không sao chị ạ, ngồi suốt ngày.

_Haha, ừ, ngồi giữa mưa nữa đó. Chịu nổi thì làm tiếp.

_Dạ, em làm được chị ạ

_Ừ, vậy chị nói thế này, ở đây chỉ cần chăm chỉ, thật thà, chịu khó. Sẽ thưởng công xứng đáng.

_Dạ, em biết ạ.

_Ừ, vậy thôi, em về đi kẻo muộn. Mà em học đâu.

_Dạ, em học kinh tế.

_À, thế à, chị cũng có đứa em họ học đó.

_Dạ, thế à chị.

_ừ, thôi em về đi.

_Dạ, em chào chị.

Ngày công đầu tiên của nó suôn sẻ. Có chút bỡ ngỡ nhưng không quá xa lạ. Đạp xe về đến phòng vừa 11h kém 5, may sao ký túc chưa đóng cửa... Chào mọi người rồi đi ngủ, mệt mỏi.

Chap 11:

Ngày hôm sau, sáng nó vẫn đi học như thường, hôm qua đi làm về mệt nên sáng nay nó lên lớp với tâm trạng uể oải, người mệt mỏi. Giờ đây, cứ như thói quen, mỗi lần đến lớp nó nằm luôn ở ghế. Ly đến cũng chẳng thèm để ý dến nó, nó cũng mặc kệ.

Nằm nhắm nghiền mắt mặc cho đời trôi, nhiều khi buồn nó lại bỏ tiết xuống sân tìm chỗ vắng vẻ ngồi. Với Ly, dẫu cho Ly đang cố tỏ ra vui với những người khác, nhưng cũng không tránh khỏi nỗi buồn vương trên khuôn mặt ấy.

Tan học, nó vẫn như ngày hôm qua, vẫn chiếc bánh mỳ, vẫn chiếc xe đạp đi làm. Tới nơi, nó vào thay đồ rồi ra luôn, mặc cho những ánh mắt dò xét của những đứa phục vụ trong quán. Nó ra chỗ quen thuộc của nó, cái ghế, cái ô và bụi đường.

Ngồi ngắm dòng người qua lại, thỉnh thoảng nó bắt gặp đôi trẻ đèo nhau trên những chiếc xe, xe đạp có, xe máy có, cứ ríu ra ríu rít với nhau, nhìn nó lại thèm, lại nhớ, nhớ cái cảm giác có em ngồi sau luôn miệng hỏi, đùa nghịch với nó. Cái buồn được xua đi khi có 1 cô gái tầm tuổi nó vào quán.

- Chị để xe em dắt cho.

Cô gái ấy chẳng nói gì, nhìn nó rồi cười, cười như gặp vật thể lạ vậy, chắc nhìn nó buồn cười lắm, hay câu nói của nó buồn cười.

Cô gái quay đi nhưng vẫn kịp quay lại ném vào nó một cái nhìn kỳ lạ cọng nụ cười cũng kỳ lạ không kém, nó mặc cho người ta nghĩ gì thì nghĩ, quay lại chỗ ngồi.

Có lúc vô tình nhìn vào quán thấy cô gái ấy đang nói chuyện với anh quản lý, chả lẽ cái thái độ của nó làm cô ta không hài lòng, để ý lúc thì thấy 2 người nói chuyện vui vẻ, nghĩ bụng chắc là bồ anh quản lý thôi.

Giờ này khách cũng không nhiều, có vài ba khách ngồi trong quán, vì thế nó cũng khá rảnh. Ngồi rảnh thế chỉ tổ làm nó suy nghĩ vẩn vơ mà buồn thêm.

Ngắm dòng sông hàn gợn sóng nhẹ, em đềm, bình thản. Dong sông nà đã in bóng nó với em, in bóng vào một đêm cũng bình yên như thế này.

Ngồi thêm tí nữa thì cái bé phục vụ đưa ra cho nó mấy miếng xoài chua. Xoài chua khiếp, con gái quả là tài, chua thế mà ăn như hạm vậy. Với nó, xoài này mà có thêm ít men nữa chắc sẽ hợp hơn.

- Nè, ăn xoài nè.

- Ừ, mình cảm ơn - nó cầm miếng xoài, trả lại ánh mắt cảm ơn như gặp được ân nhân, còn nó như kẻ ăn xin vớ được thức ăn vậy. Nó lặng lẽ cắn từng miếng không cảm xúc, không cười, không nói, không ngoái nhìn.

Tưởng đưa xong con kia quay vào, ai ngờ nó đứng đó luôn.

- Nè, sao nói ít thế - cô bé kia hỏi nó như thể ngạc nhiên.

- Ừ..- nó ừ, rồi chỉ biết cười nhẹ, nhếch mép như chán ngán mọi thứ, có nói thêm nó cũng chẳng biết nói gì nữa.

- Nè, bạn là sinh viên à?

- Ờ, sao biết.

- Nghe mọi người bảo thế.

- Ừ.

- Trường nào zậy.

- Kinh tế.

- Bạn nói chuyện hay nhỉ?

- Hay gì?

- Tiết kiệm quá chứ còn gì.

- À, ừ.

- Lại thế. Mà mình cũng là sinh viên nè.

- Ừ, trường nào thế.

- Hì. Ngoại ngữ. Bạn lên đó bao giờ chưa.

- Chưa.

- Ờ, sao bạn ít đi chơi nhỉ. Mà kinh tế có em chị chủ cũng học đó.

- Ừ, nghe chị nói rồi.

Đang nói thì có khách đến, nó tiếp tục công việc, bỏ dở câu chuyện ở đó. Con bé kia đi vào, nó dắt xe. Cảnh tưởng 1 thằng ngồi một mình lại tiếp diễn. Cứ thế, nó hết đứng rồi ngồi, đi chán thì ngồi chơi rắn bắt mồi. Chơi cho điện thoại sạch pin thì cầm chiếc là xoay xoay, văn văn, rồi vò nát.

Khách mỗi lúc một nhiều hơn. Công việc của nó nhiều hơn, và những lúc như thế, vô tình nó nhìn vào trong quán, bắt gặp những ánh mắt đang nhìn nó. Là của bé phục vụ, và của con bé (hình như là bồ anh quản lý), mà lạ, con bé kia thỉnh thoảng cũng bưng bê phục vụ nữa. Nó nhìn vậy thôi chứ cũng không để ý làm gì, xong việc lại quay ra cái ghế ngồi hướng mặt ra đường hít bụi. Mà cái mặt nó cũng quan trọng đấy chứ, là người đầu tiên khách nhìn thấy khi đến quán, cũng là cái thằng cuối cùng khách phủi khi ra về.

Đến tối, cơm lại được đưa ra, lại là con bé hôm qua. Nay nó bê tận 2 đĩa cơm. Woa, chả lẽ nó hôm nay được ăn tận 2 suất. Ra đến nơi, nó cầm 1 đĩa, tưởng con kia đưa luôn đĩa còn lại nhưng không, con kia ngồi xuống ăn luôn.

- Mình ngồi đây ăn luôn.

- Thế ngồi đây mình vào trong được không.

- Thế ai trông xe.

- Bạn chứ ai.

- Nè, người ta ngồi cho vui mà thế đấy hả.

- À ừ, thế thì ngồi đấy.

Nó im lặng ngồi ăn, mặc cho con kia muốn làm gì thì làm, nhưng có vẻ như thái độ của nó làm con kia không vui.

- Nè, lại im lặng hả. Bộ không muốn nói chuyện với mình hả.

- Đâu, đói quá. Ăn đã

- Bạn tên gì?

- T

- Gì T.

- Bùi T

- Ngắn thế thôi à.

- Ừ.

- Dễ sợ chưa, kiêu ghê.

- Ăn đi.

- Mình tên Lan.

- Ừ, đẹp đó. Ăn tiếp đi.

- Bạn học sáng à?

- Ừ. - Nó cứ trả lời ngắn gọn rồi ăn tiếp, đói quá, hơn nữa cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với gái.

- Ông này bệnh rồi, nói gì ngắn ngủn không à.

- ....biết nói gì đâu.

- Sao không hỏi đôi chút về mình.

- Hỏi gì?

- Học hành, quê quán, đại loại là thế.

- À, ừ. thế bạn học buổi nào mà thấy ngày nào cũng cả ngày thế.

- Mình 2 hôm nay đâng được nghỉ nên đến làm cả ngày.

- Ừ.

Nó vẫn chưa thả cái hồn vào trong những câu chuyện được, thôi thì cứ mặc kệ thế đã.

Đang ăn dở thì có khách, một cặp nam thanh nữ tú vào. Nó thả đĩa cơm ra dắt xe, con kia cũng bê đĩa cơm vào trong luôn. Đôi trẻ này đi chiếc xe cũng xịn (giờ không nhớ nổi xe gì nữa, lúc đó thấy đẹp thôi). Nhìn ăn mặc khá lịch sự, họ bỏ xe, bỏ cả chìa khóa lại luôn.

- Dạ, để xe em dắt anh ơi.

Họ chẳng nói gì, đi vào trong luôn. Dắt xe xong nó vào trong trả chìa khóa.

- Dạ, chìa khóa xe của anh đây ạ.

- Ừ... - Đúng lúc đó, chị đi cùng vị khách đó ngước nhìn nó, thấy có vẻ chăm chú, nó chỉ dám liếc một chút rồi lơ đi.

Lúc này quán đa số đang ăn cơm nên con bé (bồ anh quản lý) ra tiếp khách. Nhìn kỹ hơn mới thấy khuôn mặt khá là xinh. Dáng người cũng khá chuẩn.

- Dạ, anh chị dùng gì ạ. - Giọng con bé kia nói, cái chất giọng đó pha trộn với giọng đà nẵng nghe dễ vào lòng người lắm.

- Cho 2 nâu đi em. - Anh khách kia nói.

Con bé quay lại quầy chờ đồ uống, nó cũng đi ra. Ra đến ghế thấy đĩa cơm của nó không còn nữa, loai hoay chút thì thấy có em bé ăn xin đang cầm ăn cách đó tầm 10m (thời gian này đã nẵng đang bắt đầu gom người ăn xin). Thấy nó, cậu bé kia bỏ cơm đang ăn dở chạy đi. Nó gọi lại.

- Nè, Em cứ ăn đi.

Cậu bé kia vẫn đi.

- Ăn đi, không sao đâu em.

Cậu bé quay lại ăn tiếp, nó tới gần chỗ cậu bé, nhìn cậu bé ăn ngon lành quá. Nó cũng đang đói lắm, nhưng nhìn cậu ta ăn cũng thấy ấm lòng.

- Em quê ở đâu.

- Dạ, Quảng Trị

- Ừ, em vào đây lâu chưa.

- Em không biết ạ.

Lúc đó vừa có khách đến.

- Ừ, em cứ ăn đi, anh sang làm việc đã - Tí đưa đĩa lại cho anh nghe.

Nó quay lại để dắt xe cho khách thì thấy con bé (bồ anh quản lý) đang đứng nhìn nó. Khách vừa vào thì con bé nói với nó.

- Cho nó ăn, đói lắm đó.

- em cũng no rồi chị.

- Haha, Người ta thế này mà gọi chị à. - con bé kia cười ngặt nghẽo, chắc câu nói của nó buồn cười lắm. Nó chỉ biết gãi đầu gãi tai.

Đang ngượng ngùng với con bé kia thì chị chủ tới. Nhìn thấy chị nó ngoan ngoãn chào hỏi.

- Chị đến rồi ạ.

- Ừ - Chị trả lời nó ngắn gọn rồi quay sang con bé kia luôn.

- Mày vẫn ở đây à, không về ăn cơm đi, mẹ mày đợi đó.

- Dạ, giờ em về chị.

- Anh dắt hộ em cái xe - Vừa nói con bé vừa đưa cho nó chùm chìa khóa.

- Dạ, dạ. - Nó vẫn theo thói quen nghĩ nó là em con bé kia.

Nó quay đi dắt xe thì phía sau nghe chị chủ với con bé kia cười. Họ nói nhỏ nhưng cũng đủ cho nó nghe.

- Chị tìm đâu ra anh này thế.

- Mới đó cô. Sao lại mê zai à.

- Đâu chị, nhìn quê mê sao nổi.- Xời, giờ mới nhìn thấy nó quê cơ đấy. Mà cũng chẳng mắc mớ gì đến nó.

- Sinh viên trường cô đó cô ơi.

- À thế à. Thế thì em phải chọc mới được.

- Thôi đi cô.

Vừa lúc đó mình dắt xe ra nên câu chuyện của họ kết thúc. Chẳng đợi con kia chọc, nó chơi luôn.

- Dạ, xe của chị đây ạ.

- .. - con kia cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh, lạ lẫm, cười tủm tỉm.

Chạy xe đi rồi còn quay lại cười khó hiểu với nó nữa. Nó lại mặc kệ, ngồi cho khỏe người. Thì ra cái cô em chị chủ là cô này đây. Chắc là chảnh lắm. Haizz.

Ngồi một lúc mới thấy đói bụng cồn cào, ăn được có chút cơm, sực nhớ là cái đĩa cơm với thằng bé ăn xin, nhìn sang thì không thấy nó đâu, nhìn thêm chút nữa thì thấy đĩa cơm đã được để phía gần cái xe cuối. Cầm cái đĩa đưa vào trong. Con bé phục vụ đưa cho nó cái bánh mỳ.

- Nè, cầm ăn đi kẻo đói đó.

- Đâu ra thế. Mà ăn cơm rồi.

- Ăn đi, cơm có ăn đâu mà ăn rồi. Lo cho mình không lo đi lo cho ăn xin.

- Ừ. Cảm ơn.

Nó cầm lấy bánh mỳ, đi ra thẳng chỗ để xe ngồi ăn. Cái bánh mỳ có tí, ăn cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ tổ làm giun lên quấy.

Trời bắt đầu có gió, có mây, và có mưa, những cơn mưa chỉ làm đỡ bụi, nhưng sẽ làm bẩn đường, làm lạnh hơn những người cô đơn. Mưa nhỏ nhưng dày, kèm theo gió. Lạnh. Cái ô bé tí không đủ che cho những hạt mưa bay trong gió, cứ thế mưa hắt vào người nó, áo ướt, lạnh run người. Vừa lúc đó chị chủ gọi nó.

- Này em, vào trong này ngồi kẻo mưa lạnh

- À, dạ.

Nó vào kéo ghế ngồi cạnh cửa để tiện trông xe bên ngoài. Nhìn trong quán khách khá đông, từng đôi, từng nhóm vui vẻ nói chuyện, đùa giỡn với nhau, lòng nó thấy lạnh ngắt, buồn. Nó lại quay ra, ngồi nhìn mưa không nghĩ gì, thả hồn theo những hạt mưa bay bay, nó giờ cũng giống như thế, trong lòng nó cũng là những hạt mưa lạnh mà thôi.

Thỉnh thoảng có khách ra, vào nó lại đội mưa dắt xe cho khách. Công việc của nó cứ thế, đơn điệu, tẻ nhạt.

Đến 9h mưa tạnh, khách trong quán cũng bắt đầu về, do mưa nên khách đến gần như không còn nữa. Mấy đứa phục vụ đã bắt đầu quét dọn, còn nó lại ra vị trí cũ, ngồi chờ chực coi có khách không.

Đợi mãi đến 10h kém, không thấy khách nên chị chủ quyết định đóng cửa sớm. Nhân viên lục đục ra về. Con bé phục vụ mà nó quen dắt một chiếc xe ga, lạ thật, đi xe ga mà vẫn đi làm bưng bê. Có thêm vài đứa nữa cũng đi xe máy, một số nữa đi xe đạp. Còn nó, sau khi cất đặt ô, ghế xong cũng dắt cái xe đạp mà đi.

Dắt xe ra, con bé kia đang đứng đó.

- T đi ăn khuya với Lan nha.

- Đi đâu, ăn gì. Mà T không đi đâu.

- Đi cho vui, có mấy đứa nữa.

- Thôi, để hôm khác.

- Ừ, vậy thôi. - Mặt con bé có vẻ buồn, nhưng nó mặc, nó cứ về nhà đã.

Hôm nay nó chẳng lang thang nữa, về phòng tắm chứ người vừa bẩn vừa lạnh. Đi qua cầu có đôi chút xao xuyến, đôi chút nhớ thương, và đôi chút nước mắt ở trong lòng.

Về đến nhà, tắm xong cũng mệt nên nó ngủ luôn. Nằm nhắm mắt nhưng đâu ngủ được, ngoài hành lang đang là những tay ghi ta không chuyên đàn hát, hát giống như đang gọi bạn tình, những bản tình ca không dành cho ai, thả vào không gian tĩnh lặng, thả vào tai tất cả những sinh viên trong ký túc này. Nó thấy nhớ em da diết.

Chap 12:

Sáng, đến lớp nó vẫn chỉ nhận được từ Ly cục lơ to tướng, giờ nó cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Mặc kệ Ly nghĩ gì thì nghĩ, làm gì thì làm.

Việc của nó thì nó làm,ko có thì ngồi cho có cái mặt thằng lớp trưởng để lỡ giảng viên có kêu còn có người mà thưa.

xong ở trường nó vi vu xe qua quán. Nay để an toàn nó dừng ăn cơm bụi, cơm ngày đó sao rẻ, 4 nghìn một đĩa cơm, toàn đồ biển. Tới quán, cái

việc tẻ nhạt của nó cứ thế tiếp diễn, đi vào trong quán thấy cái con bé em chị chủ đã đến, ngồi tám với anh quản ly.

- Em chào anh, chào chị. - Nó chào anh quản lý rồi quay sang chào con bé kia. Con kia quay qua nguýt nó.

- Hứ, chị gì mà chị. - nó mặc, đi vào thay đồ luôn, anh quản lý thì ngồi cười. May sao mới ướt chút nước mưa hôm qua giờ cũng đã khô.

Lúc quay ra nhận được ánh mắt hận thù đầy thách thức của con bé kia.

Vừa ra đến cửa thì con bé Lan vừa tới.

- T đến sớm nhỉ.

- ờ ờ.

Nó trả lời với thái độ hờ hững rồi đi thẳng ra ghế ngồi. Nay,giờ này không có khách nào, chỉ có mấy cái xe của mấy đứa phục vụ, cái dream

của anh quản lý, 2 cái xe ga của 2 con bé kia. Nhìn 2 cái xe, một cái giống của em quá, nó nhớ lần đầu chở em đi,cũng trên chiếc xe ga của

em, nó chỉ biết cười cho những kỷ niệm đó, một thực tế dù đau lòng nhưng nó phải chấp nhận: em đã xa nó mãi mãi.

Đang thả hồn ngắm xe suy tư thì cái con em chị chủ quay ra đứng ngay trước mặt nó.

- Ai cho anh nhìn xe chị - con này kỳ lạ, đã anh lại còn chị, mà nó ngắm vậy chứ đâu bảo là ngắm xe cô ta chứ.

- Dạ, đâu có ạ chị

- Ngoan quá, dắt cho chị cái xe

- Dạ - nó cầm lấy chìa khóa lại dắt xe cho bé kia.

- Ngoan - vừa xoa đầu nó vừa phán cho nó một câu rõ ngon lành. Nó chẳng thèm quan tâm, lại ghế ngồi luôn.

Con kia nhìn có vẻ tức nó lắm nhưng cũng dắt xe đi. Vừa chạy đến mép cổng thì dừng lại, chống xe ngon lành ở đó rồi lại vào. Đi qua nó ném vào nó ánh mắt thách thức và lời ra lệnh.

- Dắt xe chị vào nhé em ngoan.

Nó đang ngơ ngác với cái thái độ đó thì con bé kia đã chạy tót vào trong. Thôi thì ra dắt cho con quỷ cái đó vậy.

Ra lắc lắc cái xe thì ôi thôi, bị khoá cổ rồi. Con này chơi nó thật rồi. Tạm để xe đó, nó vào tìm con kia, nhìn đi nhìn lại chẳng thấy

đâu. Anh quản lý cũng ở đâu không biết nữa, nó qua hỏi Lan.

- Nè, biết con em chị chủ đâu không.

- Vừa chạy vào trong không biết làm gì. Có việc gì không.

- cái xe thôi, vậy thôi.

Nghĩ là đang cố tình chơi nó nên nó không tìm làm gì nữa. Quay ra cố xoay xoay cái xe cho nó vào chỗ. Định bụng để thế cho chừa, nhưng mà con này để ngay giữa lối đi nên đành phải xếp gọn dành lối đi cho khách.

Vừa ngồi xuống ghế thì con bé kia ở đâu chui ra.

- Dắt chị cái xe đi em.

Nó im lặng, chìa tay ra chẳng nhìn lấy cô ta.

- Gì thế?

Nó nhứ nhứ cái tay, con bé như hiểu ý nên xịu cái mặt, đặt lên tay nó chùm chìa khoá. Nó cầm, dắt xe ra đúng chỗ hồi nãy. Con bé kia lại lên xe, lại chạy, lần này nó không ngồi nữa, đứng luôn cho chắc ăn. Nó tính quả không sai, con bé lại dựng xe như cũ, khoá cổ rồi quay đi

vào. Nó giang 2 tay chặn lại.

- ơ, anh này, gì thế. Định ôm chị hả?

Con bé nhìn nó với ánh mắt thách thức. Nó chẳng nói gì, chìa tay ra.

- Gì nữa thế anh ngoan, dắt xe đi chứ còn xin gì nữa.

Nó đứng nguyên, vẫn chìa cái tay ra, con bé gần như hiểu.

- Thái độ thế à

- Vâng, thư cô. - nó nói dứt khoát

Lạ thay khi nó dứt khoát thế con bé tủm tỉm cười vui sướng, quay ra xe

đi luôn. Khó hiểu. Con này đúng rảnh việc thật.

Ngoảnh lại quay lại ghế thì thấy cơ số em phục vụ đang đứng nhìn nó cười. Cùng lúc đó anh quản lý đến đứng sau mấy đứa đó nói vọng ra.

- Đừng chấp con zời kia em ơi.haha

Nó gãi đâù cho qua, lại quay lại với chiếc ghế, mấy con kia cũng vào quán.

Cả chiều hôm đó cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả. Cái con Lan thỉnh thoảng ra tám chuyện với Nó, vẫn như hôm qua, hôm kia, một người nói một người nghe, một người hỏi, một người ậm ừ.

Đến tối lúc ăn xong, có 1 đoàn khách tới, dẫn đầu là cái con bé em chị chủ, đi cùng có 4 cái xe nữa. 5 cái xe dừng ngồn ngang ngay trước mặt nó. Đi qua con kia còn đưa cái nhìn cọng điệu cười nham hiểm vào nó nữa. Con này chắc thích gây sự đây, kệ, tự nghĩ mình là lính làm thuê, chịu thôi cho khỏe người. Cũng may con kia chẳng gây thêm rắc rối cho nó nữa.

Vào trong ngồi, cái nhóm con kia cười hả hê, chả biết chúng nó có cái gì hay mà cười như điên thế, chỉ tổ ồn tai, ồn quán.

Nhóm đó ngồi tầm hơn 1 tiếng thì ra về. Đang loay hoay dắt mấy xe kia thì con bé nói sau lưng.

- Anh kia, nhanh cái đi.

-  ... - Nó im lặng tiếp tục công việc.

- Dắt xe tôi đã này.

- ... - Nó vẫn im lặng dắt những xe khác, cảm thấy mệt với con này lắm rồi.

- Này anh kia, thái độ thế à

Con kia vừa đứng vừa nói nó, nó cứ thế im lặng mặc cho nó nói trời nói đất gì thì nói, mấy đứa đi cùng thấy thế cũng cười hùa theo như muốn khinh miệt thằng nhà quê đang lúi húi dắt xe ra. Chẳng biết mọc đâu ra cái người con gái như thế. Sao anh chị nó hiền lành thế mà con này điêu thế. Chọc thì cũng có giới hạn thôi chứ.

Lại ngồi ngắm đường, đang thả hồn xuống sông thì con bé Lan ra chỗ nó.

- Nè, T làm cái gì mà con Nhi nó bắt nạt thế.

- Làm gì đâu, chắc nó điên. Mà với ai nó cũng thế à?

- Đâu, cũng bình thường, nhưng với T nó như thế, chắc ông làm gì nó rồi.

- Mệt, mất công đâu gây chuyện với nó.

- Ờ, lạ nhỉ.

- Haizzz, kệ nó, mà Lan xe chạy ngon lành thế đi làm làm gì cho mệt người.

- Đi cho vui.

- Vui nhỉ, giờ mới biết đi làm cho vui đó.

- Hì.. đi cho có va vấp cuộc sống thôi mà.

- Ừ..mà có khách, vào đi.

Ngày hôm đó cứ nhẹ nhàng thế trôi qua, cái cuộc sống tẻ nhạt cứ thế tiếp diễn. Ngày hôm sau và sau đó cuộc sống của nó vẫn như thế, tẻ nhạt ở trường và trầm ngâm ở quán, có chăng thỉnh thoảng trò chuyện cùng bé Lan, cũng có nói chuyện nhiều hơn trước, chị chủ có vẻ dần quý nó hơn, cái con rắc rối kia thỉnh thoảng chọc nó. Cứ thế 1 tuần, rồi tuần thứ 2 sắp trôi qua, nó càng ngày càng không muốn lên lớp, lên lớp chỉ là cái trách nhiệm chứ lên đó lại nhận được cái thái độ bơ của Ly làm nó chỉ thấy có lỗi.

Tối thứ 6, như bao ngày khác nó lang thang đạp xe về sau một ngày mệt mỏi. Đang đi đoạn gần cầu sông hàn thì thấy ai như Ly đang ngồi nhậu với một thằng con trai nào đó. Tiến lại gần hơn thì đó là Ly, Ly liên tục uống, hết cốc này rồi cốc khác cứ thế đưa lên cụng với thằng kia. Có vẻ như Ly đang gần như sặp nằm rồi, còn thằng kia vẫn ngon lành. Nó tiến tới bàn Ly đang ngồi, đúng lúc Ly nâng ly bia lên. Nó giật lấy cốc bia trên tay Ly, kéo Ly đứng dậy

- Đi, về, làm cái gì thế hả?

- Bỏ ra, tui phải hỏi anh mới đúng, anh có quyền gì mà bắt tui về.

- Ly say rồi, về.. - Nó kiên quyết nhưng Ly vẫn không chịu, thằng con trai kia nhìn chằm chằm vào nó

- Này, cậu kia, làm gì thế hả?

Nó ngước mắt nhìn thằng kia, nhìn như đã gặp đâu rồi thì phải, sực nhớ hình như thằng hôm qua đến cùng con bé Nhi.

- Dạ, dạ, em là bạn Ly, Ly say rồi anh ạ.

- Tui hông say, mặc tui - Ly chen vào với giọng mất kiểm soát.

- Mày nghe rồi đấy. - Nghe thế Ly cầm Ly bia định uống, nó mặc kệ cho thằng kia nói gì, nó giật cốc bia của Ly rồi quay sang thằng kia.

- Này, anh phải thằng con trai không, thấy con gái say mà còn chuốc thêm bia hả.

- Thì sao, kệ tao - Mặt thằng đó câng lên, thách thức nó.

- Thôi, T về đi, được rồi đấy - Ly đẩy nó ra.

Nó mặc cho Ly đẩy, đứng thế, cười nhếch mép nói lại thằng kia.

- Anh dám thì uống với tôi, làm gì phải uống với con gái. Còn thích hơn nữa thì tôi cũng chiều anh thôi. - Nó giờ cũng bất cần, muốn thì nó chiều, nó thách thức lại thằng đó.

- Hai người thôi đi, T về đi, giờ Ly về, được chưa.

Thấy Ly nói thế thằng đó cũng hạ hỏa, nó cũng thôi không đôi co nữa, hụt hẫng quay đi. Nó đạp xe một chút rồi đứng đợi coi Ly thế nào. Thấy ngay sau đó thằng kia gọi thanh toán rồi chở Ly về với thái độ không chút vui vẻ. Nó cũng yên tâm ra về, chắc một người như Ly không dễ cho thằng kia làm gì đâu.

May sao Ly cản lại, chứ bụng dạ nó thế kia mà uống chẳng nó lại vào viện, lại có táo cho bạn bè ăn.

Về đến phòng, anh Linh nói nó luôn.

- Chiều Th vào hỏi máy đấy.

- Dạ, có gì không anh?

- Không, nó hỏi dạo này mày mất tích đâu thôi.

- À, dạ.

Nó quay ra đi tắm, tắm xong ngồi nói chuyện với anh em trong phòng tí rồi ngủ. Càng ngày nó càng quen với cảm giác đi làm muộn nên giờ về đến phòng không thấy uể oải nữa. Nó nói chuyện nhiều hơn với mọi người, nhưng chôn chặt trong sâu thẳm là hình ảnh em.

Chap 13:

Sáng thứ 7, vẫn học bình thường. Ly có vẻ ái ngại khi gặp nó, nhưng vẫn không ai nói với ai điều gì. Buổi học đơn điệu như bao buổi học khác trôi qua. Chiều đó nó xin nghỉ làm để đi họp cán bộ toàn khoa. Buổi họp để thông qua kế hoạch giải bóng đá nữ của khoa. Lớp nó, nó với con bí thư đại diện. Từ năm nhất giờ họp chung với bí thư nó chưa đi lần nào.

Do nó ở kí túc nên đến sớm nhất, đang ngồi lơ ngơ nhìn ra cửa sổ thì có con bé nào đó cứ lấp ló, đi qua đi lại ngoài cửa, dáng người quen quen, khuôn mặt cũng quen. Sau mấy lần hụt thì nó cũng bắt được cái khuôn mặt đó, thì ra là con rắc rối kia. Mà nó làm gì đây nhỉ, họp chăng, không phải chứ.

Mọi người bắt đầu vào đông đủ, thấy con kia vẫn đứng ngoài, nghĩ bụng chắc nó đứng chơi, vô tình lạc đến đây thôi.

Đang chuẩn bị cuộc họp thì anh bí thư khoa gọi con kia.

- Nhi, vào họp chứ đứng gì đó nữa.

- Dạ - con bé lí nhí thưa, bước vào phòng, 2 ánh mắt bắt gặp, con kia nhìn nó 1 thoáng rồi ngại ngùng bước xuống phía dưới. Lúc em nó đi qua 1 đoạn, Nó quay xuống nhìn lại đúng lúc con bé nhìn Nó, Nó cười rồi quay lên, em nó cặm cụi đi xuống, khuôn mặt đầy xấu hổ. Kể cũng lạ, trái đất tròn, tưởng cùng trường ai ngờ nay cùng khoa, học dưới 1 khóa, lỡ gọi chị rồi từ này gọi luôn.

Buổi họp đó Nó được chọn vào thành viên ban tổ chức, cả năm cả tháng nó có biết đến mấy việc tổ chức này đâu. Giải diễn ra 2 tuần, nghĩa là trong 2 tuần đó nó sẽ phải nghỉ một số buổi.

Lúc ra về, Nó với con bé kia vô tình chạm mặt nhau ở cửa nữa, Nó đang vừa đi vừa bàn bạc với mấy người khác thì con kia ở sau đi nhanh qua. Không biết do vội quá hay xấu hổ với nó mà bước nhanh xuống mấy bậc thang, không may trẹo chân té ngã. Có lẽ đồng chí ta đau quá hay sao ấy, ngồi ôm chân suýt xoa.

- Úi..

Nó thấy thế chỉ buồn cười, vừa cười vừa tiến tới em nó.

- Làm gì mà hấp tấp thế chị - cái từ chị được Nó nhấn mạnh hơn. Lấy tay sờ cái cổ chân em nó coi có sao không, thấy thế em nó gạt tay Nó ra.

- Hờ hờ, sao không? - Nó vẫn nhẹ nhàng với cô bé đó. Cô bé đưa cặp mắt tròn xoe liếc nhìn nó.

- Cảm ơn, không sao, đỡ tui dậy cái còn ngồi đó nữa.

Nó nhẹ nhàng đỡ cô bé dậy, vừa đứng dậy cô bé đi ra phía nhà xe, không ngoảnh lại, nó cười lắc đầu rồi về lại ký túc xá.

Nó về ký túc thay cất cuốn sổ rồi lại chạy xe qua quán. Sáng giờ thằng làm ca sáng trực thay cho nó đến chiều rồi. Nó phải sang cho thằng kia về nghỉ nữa.

Vừa đến quán, tất bật vào thay đồ, chạy qua quầy nó chào anh quản lý tiếng tính vào trong luôn. Đang hối hả thì bị anh quản lý gọi lại.

- T đứng lại đó đã. - Nghe ổng gọi cấp bách thế nghĩ bụng nó làm gì sai rồi.

- Dạ.

- Con Lan đâu, thằng bảo vệ của mày tới rồi này. - con đứng quầy chọc Lan. Nó như hiểu ra vấn đề.

- Ôi, thôi, em vào thay đồ. Mệt quá.

- Dễ sợ chưa.... - con kia tiếp, nhưng nó đã chạy vào trong.

Vừa thay xong đồ quay ra thì gặp ngay con Lan đang bước vào, con này tính hiếp Nó à.

- Nè, chiều giờ ông chạy đâu thế.

- À, bận ở trường.

- Ờ ờ, tưởng...ờ, thôi ra đi.

Nó lạ lùng không hiểu thái độ con bé nữa. Kệ, ra làm việc đã.

Ra nhận bàn giao cái ghế với cái ô từ thằng làm ca sáng, nó hướng mặt ra đường tiếp chuỗi ngày tẻ nhạt. Trong quán ai đó đang mở bài "Vầng trăng cô đơn", giai điệu bài hát cứ như ngầm dần vào nó làm tâm trạng nó chùng xuống, nó thả hồn theo bài hát, và con tim bắt đầu lại đau.

Đang đắm mình với nỗi đau thì đâu đó nghe cái "cộc", và cái gì đó lao tới dừng trước mặt nó.

- Để chỗ nào đây. - Nó ngước lên ngạc nhiên, cái con này hôm nay không hành nó nữa à ta.

- Để đó dắt cho.

- Khỏi khỏi, đây nha - vừa nói con bé Nhi vừa chỉ vào chỗ cạnh xe đạp Nó.

- Ờ, chỗ nào rảnh thì để.

Nghe xong Nhi nhe vừa đủ 10 chiếc răng ra cười rồi chạy xe vào chỗ. Không biết tối nay nó có hành gì nữa không đây.

7h, Lan đưa ra cho nó đĩa cơm

- Nè, ăn cơm.

- Ờ, cảm ơn - Nhìn lên đĩa cơm nó có tận 2 miếng sườn to. Ngoảnh sang thấy Lan đang nhai nhỏm nhẻm. Nó hỏi.

- Hôm nay chị chủ tăng suất cơm cho tụi mình à?

- Không, vẫn vậy.

- Ờ, sao hôm nay thức ăn nhiều. - Nó ngạc nhiên

- Chắc ưu tiên bảo vệ đó.

- Ưu tiên gì chứ, sao cơm Lan ít thức ăn thế.

- Ít đâu, ăn đi.

Thấy thái độ Lan khác khác, nó cũng mơ màng nhưng thôi, ăn đã, đói meo rồi.

Đang phùng mồm cắn miếng sườn thì có khách tới, Lan đi vào trong, nó vội đặt đĩa cơm xuống dắt xe cho khách.

- Dạ, để xe em dắt anh ơi. - Nó chào khách khi chiếc thứ nhất vừa chạy tới, đang hì hục đẩy vào chỗ thì chiếc thứ 2 cũng đáp.

Xong xe thứ nhất, nó quay ra thì ngỡ ngàng..Thằng hôm kia và Ly. Thằng kia hằm hằm nhìn nó, Ly cũng tròn mắt nhìn nó.

- Dạ, anh chị cứ vào để xe em dắt cho ạ - Nó nhỏ nhẹ thưa với anh chằng kia, mặt không biến sắc, không nhìn Ly. Ly cũng im lặng cùng gã ta đi vào, nó cúi đầu dắt xe nhưng cũng kịp quay lại nhìn khi Ly đã đi. Ly đi đến chỗ cơm đang ăn dở của nó thì đứng lại nhìn 1 lúc rồi tiếp vào trong.

Cầm tiếp đĩa cơm ăn thấy mọi thứ thật trớ trêu. Ăn xong nó bình thản bước vào, băng qua quầy ba để cất đĩa cơm, lén nhìn Ly thấy Ly cũng không thoải mái gì, bắt gặp ánh mắt nhau rồi quay đi hướng khác.

Ngỡ rằng cuối tuần bình yên một chút...

Đang đi ra thì thằng đi cùng Ly ới anh Bình (anh quản lý).

- Anh Bình, cho em bầu đá.

Nó nghe giật mình, chẳng lẽ tụi này uống bầu đá thật, nó định giết Ly à.

- Với xem có ai tiếp rượu ra tiếp bọn em nhé anh. - Nó tiếp lời

- Để anh, đây có ai uống được đâu mà dám tiếp chú.

- Có đấy, cho thằng bảo vệ vào cùng đi anh.

- Thôi, để nó làm, anh ngồi cùng cho.

- Không được, anh chiều em đi, phải là nó.

Đúng lúc Nó vừa tới quầy, kéo vai anh Bình.

- Anh, để em cho, em uống không khá nhưng không sao đâu anh.

- Em cứ ra làm việc đi, để anh nói hộ cho.

- Không sao đâu anh

Nó không chờ anh Bình trả lời nữa, bước thẳng tới bàn thằng đó. Kéo ghế ngồi đối diện Ly.

- Rồi, tôi đây. Luôn đi - Nó quay sang gã kia nhìn thẳng vào mặt nói

- Haha, nhóc đừng vội. Để anh mày bảo luật đã.

- .... Tôi nghe đây.

- 2 người thôi đi, làm gì vậy - Ly bực tức nói can ngăn.

- Em ngồi yên, nó thách anh đấy - Thằng kia nói như mắng vào mặt Ly. Lạ thay Ly chẳng nói gì nữa.

Vừa lúc đó anh Bình cũng tới.

- Thôi, để hôm khách đi, hôm nay để chú ấy làm.

- Không được, nó thách thức em trước, hôm nay phải uống.

- Không sao đâu anh - Nó quay lại nói nhỏ nhẹ với anh Bình, chơi thì chơi, đời nó có cái đếch gì nữa đâu mà không chơi.

- Nếu mày gục trước, thanh toán tiền rượu, lạy tao 3 lạy, đừng để tao nhìn thấy mặt.

- Nếu ngược lại thì..

- Thì tùy mày..

- Rồi, rót đi thôi, anh chờ gì nữa.

Xung quanh mọi người đang tập trung vào đó. Cuộc chiến bắt đầu, cứ thế hết ly này qua ly khác. Thằng này uống cũng khá lắm, nó vẫn lo rằng với cái bụng này thì nó thua mất thôi. Mỗi lần nâng ly lên uống, nó nhìn thẳng vào mặt Ly, ném vào Ly cái nhìn khó hiểu, khó hiểu với thay đổi bất ngờ của Ly.

Đến bầu rượu thứ 4 thì bụng nó có dấu hiệu đau, buồn nôn, và...vừa uống thêm 1 ly nữa thì nó nôn tại bàn, nôn ra máu và gục xuống nền nhà. Một cảm giác đau rát ở bụng, chắc chắn nó lại tái phát rồi. (kể cũng may, mấy lần như thế nhưng sau 1 thời gian thì mình lại uống khá, khá hơn trước nữa, cái này nhờ nhân sâm ). Ly chạy tới chỗ nó, dìu nó gượng dậy.

- Anh Bình, gọi taxi, anh ấy xuất huyết dạ dày đó.

Cái cách anh Bình gọi taxi luống cuống cũng đủ thấy anh ấy lo thế nào. Bé Lan cũng tới cạnh nó, lấy khăn lau miệng cho nó. Một lúc sau nó ra taxi, xỉu.... Lúc mở mắt thì thấy đang nằm ở bệnh viện đa khoa đà nẵng. Tối thứ 7 yên bình của nó đây ư?

Chap 14:

Gần trưa chủ nhật tỉnh dậy, trước mặt nó hội tụ gần như đầy đủ anh hùng hào kiệt tứ xứ về tiễn đưa Nó. Có anh Linh, có Th, có Lan, có Nhi, và tất nhiên là có cả Ly nữa. Ly và Th ngồi cạnh nó, còn mấy người kia chỉ được đứng ở hành lang. Nghe loáng thoáng anh Linh đang nói đùa cười ha hả với thằng Bình với 2 em kia.

- Thằng này cao số lắm, không chết đâu mà lo. - ổng nói đúng lúc nó mở mắt, nghe làm nó cũng buồn cười.

- Anh trù em đấy à anh Linh - Nó yếu ớt nói đùa lại anh Linh. Nghe nó nói mọi người đi vào, haizzz, phòng đã bí còn bu kín giướng nó nữa.

- Thằng này, tao tưởng mày đi làm. Cuối cùng lại vào đây à. Mà lần này tao đéo có tiền cho mày nằm viện đâu đó. - anh Linh tiếp tục đùa với nó. Câu nói đùa vô tư của anh làm Nó nhoẻn miệng cười, cố gượng dậy ngồi nói chuyện với mọi người nhưng cái bụng, vùng lưng đau ê ẩm, đau chảy nước mắt.

Mọi cười cũng cười theo, có lẽ trong lòng ai cũng thấy nhẹ nhõm. Đến nó cũng thấy nhẹ nhõm thì mọi người là tất nhiên rồi. Khẽ đưa mắt nhìn Ly, Ly đang ngồi nhìn vào "T rym" nó, mắt thâm quầng ửng đỏ. Chắc có lẽ đêm qua thức canh nó đây. Nhưng lúc này không hiểu sao nó không muốn nhìn Ly, không muốn nói với Ly chút gì cả.

- Giờ ổn rồi đấy, ai về nhà nấy được rồi. Mọi người về nghỉ đi, để anh em tụi tui ở lại cho - Anh Linh trấn an mọi người. Kể ra nó cũng dại, chỉ vì một chút sĩ diện mà phải khổ sở thế này. Như anh Linh nói đó, tiền nợ chưa trả được xu nào thì lại vướng phải nợ tiếp.

Mọi người bắt đầu ra về, còn anh Linh, Bình ở lại. Th cũng được cho về nghỉ, còn Ly, anh Linh bảo mãi mới chịu về. Khi về còn căn dặn anh Linh

- Đừng cho anh ấy uống rượu - bố cô, sao không cản từ sớm, nhìn tôi đau cô sướng lắm nhỉ. Mà tôi mức này rồi còn uống được nữa à cô. Nghĩ thế thôi chứ nó biết Ly đang rất khổ tâm, nhưng lúc này có lẽ lòng tự trọng của nó không cho phép nó gần hơn với Ly.

Đang hổn hển nói chuyện với anh Linh, thằng Bình thì y tá vào chuyền dịch, cái này nghe quen quá rồi. Trò chuyện với anh Linh một lúc nghe bảo lần này cũng nhẹ hơn. Nhanh nhanh ra còn đi làm mà trả nợ nữa.

- Sao chú nông cạn thế - Anh Linh bỗng hỏi nó.

- ...

- Mới bị vẫn chưa trừa hả, hay chú muốn theo bồ chú.

- .....

- Chấp gì mấy thằng đó mà chú làm thế hả.

- ...........

- Mày ngu lắm.

Khi còn mình nó với anh Linh, anh đổi giọng thật sự, dạy nó như dạy 1 thằng em hư hỏng.

- Không phải tại T đâu anh, tại em hết... - từ từ đi vào ở cửa, có lẽ Ly đứng ngoài nghe hết rồi. Thấy Ly vào Nó quay mặt đi như không muốn nhìn thấy Ly nữa.

- Sao em chưa về? - Anh Linh hỏi Ly.

Ly không để ý lời anh Linh, tiến tới giường nó, ôm lấy nó mà khóc.

- T ơi, Ly xin lỗi, tất cả là do Ly. hu hu. - Cứ thế Ly ôm hẳn người nó mà khóc, nhưng nó vẫn mặc kệ. Nó không biết nó nghĩ gì nhưng lúc này nó không muốn nhìn Ly. Cô có biết cô ôm tôi thế đau lắm không,huhu.

- Thôi, em về đi, T đang đau em đừng ôm thế, không sao đâu - anh Linh nhẹ nhàng vỗ về Ly.

- Bình, đưa Ly xuống đi. - anh Linh quay sang thằng Bình.

- Dạ. - thằng Bình đáp.

Có lẽ anh Linh bắt thằng Bình đi theo để chắc chắn Ly sẽ về. Ly khuất dần, anh Linh quay sang nói nó.

- Mày sao thế, Ly có lỗi gì đâu mà mày làm thế?

- ...không có gì đâu anh

- Tao nghe nó kể hết rồi. Do mày cả đấy chứ.

- Dạ...em mệt, em nghỉ tí.

- Ừ, ngủ đi. Tao đi ăn cơm đã. Tí tao lên.

anh Linh đi, Nó quay mặt nằm ngửa. Lòng đau, không hiểu sao đau thế, nước mắt ứa ra. Bao nhiêu thứ lại về, nhất là kỷ niệm về em. Nó biết, nó sai rất nhiều, nhưng nó bây giờ đâu cần gì nữa đâu. Thốc ngấm, nó chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh dậy khoảng 4h chiều, anh Linh, Bình chẳng thấy đâu, thấy con bé Nhi đang ngồi một cục đó. Thấy mắt nó mở, con bé nhe răng ra cười. Lạ, bữa nay có vào thăm nó một mình cơ đấy.

- Tỉnh rồi à, ngủ yêu ghê cơ. - Tôi xin cô đấy, cô bị như tôi rồi nằm mà ngủ coi còn yêu nổi không.

- Chị cứ đùa. - Nó cũng nhếch răng mà đáp nó cái.

- Đừng gọi người ta chị nữa..

- Ờ ờ, gọi là gì?

- ....ừm.... em, hay là nhóc, hay là...

- Là bà chị. Haha - nó nói buồn cười quá, nó cười to, động đến bụng lại đau. Co rúm người lại

- Đang đau mà cứ... - vừa nói cô bé vừa đưa tay xoa xoa cái bụng Nó. Con này cũng tâm lý đó chứ nhỉ.

Đang cái cảnh khá hót đó thì anh Linh với cu Bình ở đâu vào.

- Chết cha, ra ngoài tí mà có người tranh thủ quá.

- .. - Nó cười, còn con bé Nhi quay lại nhìn anh Linh.

- À, lại là em à. sáng quên hỏi tên.

- Mày sướng lắm T ơi

- Em lo cho nó làm gì, nó chỉ tổ làm khổ người khác thôi, anh đây này em - anh Linh đùa với Nhi.

- Ui da, anh khỏe thế thì khi nào mới được chăm, phải là cái anh này thỉnh thoảng còn được chăm chứ anh.hè hè. - Nhi cũng móc không kém. Nó lại rắc rối nữa rồi.

- Haha, bọn mày hay lắm, cơ mà em có đối thủ đó nha.

- .. ai vậy anh?

- Biết rồi còn phải hỏi.

- À, cũng tạm cho là biết đi, cơ mà em chẳng sợ đâu.

Haizz, thật sự mệt với 2 con người này quá đi. Nó chẳng xen vào câu chuyện làm gì, nằm nhìn họ nói chuyện và cười, thằng Bình cũng thế.

Buổi chiều của nó kết thúc bằng chai dịch nữa, chuyền gì mà chuyền lắm thế không biết.

Có Nhi ở đó, anh Linh và Bình về tắm rửa, ăn cơm. Nhi cứ ngồi cạnh nó nói lung tung, nói chán lại ngoảnh ngược lên nhìn chai dịch đếm từng giọt. Haizzz, con này chuyên gia rắc rối đây mà...

Chap 15:

Chuyền được một lúc, thuốc ngấm, mắt nó bắt đầu ríu lại, muốn mở cũng không mở nổi nữa. Thấy vậy Nhi khua tay trước mặt nó mà hỏi.

- Nè nè, ngủ hả.?

- Ừ, buồn ngủ.

- Ngủ thiệt haahả?

- Buồn ngủ lắm. Để em ngủ chị ơi. Nó vừa nhằm mắt vừa nói.

- Ngủ thì tui chơi với ai? - con này lạ, đến thăm người ốm lại còn đòi có người chơi.

- Mệt em quá, để anh ngủ cái đi

- haha, gọi em rùi hả, thôi, ngủ ngoan đi

Cái con này đúng là bị gì rồi, xem Nó như trẻ con không bằng.

Nó nằm ngủ, mặc kệ con bé ngồi đó muốn làm gì thì làm.

Cô nữ bác sỹ vào tháo kim tiêm làm Nó giật mình. Mắt nó mở thì bắt gặp 2 cặp mắt đang nhìn nó. Một cặp mắt đầy vui vẻ kèm theo mấy chiếc răng của cô bé Nhi, đối lập với đó là Ly, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt bình thản, nhẹ nhàng đầy nỗi buồn. 2 người hình như đang nói chuyện với nhau.

Đang ngẫm nghĩ về 2 con người đó thì con bé Nhi tới gần nó.

- Dậy rồi hả. Ngủ gì mà say tít à.

- Ờ ờ, mở mắt ra lại gặp cô. Không về ăn cơm hả.

- Giờ về, chờ ông tỉnh tui mới yên tâm về báo cáo.

- Ờ, thế đủ để báo cáo rồi đó, về đi thôi - Nó nói xong nhìn ra phía Ly, Ly không còn dáng vẻ lăng xăng như lần trước Nó nằm viện nữa, thay vào đó Ly cứ im lặng cất những dây sữa vừa mang tới, đôi mắt đầy vẻ u buồn.

- Ờ, muốn đuổi người ta hả?

- Ly ơi. Mua chi nhiều thế, T đã ăn được đâu - Nó lơ đi lời nói của Nhi, nói với Ly như một lời cảm ơn và xin lỗi.

Ly quay lại nhìn nó cười nhẹ nhưng vẫn im lặng. Cùng lúc đó con bé Nhi cũng quay lại nhìn Ly, sau quay lại nhìn nó.

- Thôi, tui về, ông nhanh khỏe về mà dắt xe cho tui.

- Ờ ờ, vâng, thưa chị.

- Đừng gọi chị nữa..tui về - Hình như thái độ của nó dành cho Ly làm cô bé bực tức. Cô bé tha cái mặt méo xẹo ra về.

Nhi vừa về, Ly mở hộp sữa mang lại cho nó.

- Uống sữa đi, sữa đậu nành tốt cho dạ dày.

- Đã được uống chưa?

- Rồi đó, Ly hỏi bác sỹ rồi.

- Ừ.. - Nó cầm hộp sữa uống. Nhìn Ly, đang định hỏi coi mấy hôm nay Ly sao lại như thế, nhưng..

- Đừng nhìn Ly như thế, đừng hỏi gì cả. Lỗi là của Ly hết.

- Lỗi gì cơ, T nghĩ là T mới đúng, vì T xuất hiện ở cái đất này để rồi...T để Ly gặp phải T.

- Thôi, đừng nói gì nữa. T nghỉ ngơi cho khỏe đã. Mà đi làm sao không nói với Ly một tiếng.

- Nói làm gì?

- ....ừ, mà cũng nói làm gì nhỉ.

Ly lại ngồi ở đuôi giường bệnh, Nó hút sột soạt hộp sữa khi đã cạn.

- Mà sao T quen Nhi thế?

- Nó ở quán T làm, mà Ly biết Nhi à?

- Ừ, cũng biết qua thôi.

- Ừ. - Nó cũng biết vậy thôi chứ cũng chẳng quan tâm nhiều.

- Mà sao hôm đó T dại thế, biết uống sẽ ảnh hưởng mà vẫn cứ..

- Ừ, dại thiệt.

- Từ nay, đừng uống nữa...được không.

- Ừ.....nhưng biết đâu được, đời mà.

- Hứa đi.

- Không hứa được, việc không chắc chắn làm được thì không hứa được.

- Sao không làm được chứ? Không uống nghĩa là không uống, có thế thôi.

- ...ngấm vào máu rồi, chịu, cơ mà Ly yên tâm, thời gian tới không uống đâu, khỏe để còn đi lạy người ta nữa chứ.

- Đừng nói thế nữa, tại Ly cả...

- Đâu phải tại Ly, tại T cả đó chứ. Bỗng dưng đi thách thức người ta.

- .... - Ly trầm ngâm

- Mà thôi, bỏ qua đi, T ngu thì phải chịu thôi..

- ...

- À, mà tối nay Ly về nghỉ, sáng mai đi học nha. Chiều mai lớp bắt đầu đá bóng đó.

- Không, mai cũng không.

- Hay nhỉ? định không đi học chắc.

- Đợi T khỏe rồi Ly học cũng không sao.

- Không giỡn đấy chứ, không được đâu.

- Thế sớm mai Ly về sớm..

- Không sao đâu mà, giờ khỏe rồi nè.

- Không..

- Lỳ quá...Giờ có định về không?

- ..Không..

- Thế Ly ở lại, T về.

- Ừ.

- Thôi, T thua, sợ rồi..

- Hì..- Lần đầu tiên trong ngày hôm nay thấy Ly cười vui thế. Chắc lần trước được ôm Nó ngủ nên giờ mới vui thế đó.

- Cười gì. Cho ngủ đất.

- Ờ, cũng được, hì...

Thế đó, lại một tối nữa 2 con người ấy nằm cạnh nhau. Một người nép vào một người để cảm nhận hơi ấm. Còn một người nằm yên với cái bụng chưa lành và con tim lạnh lẽo.

Chap 16

Sáng sớm, Ly lần này đã biết dậy sớm để về đi làm. Mở mắt thấy tay đang đặt ngang bụng nó, Ly ngước mắt nhìn nó đầy âu yếm.

- Chết, Ly có làm T đau không?

- ..Không..Ly chuẩn bị dậy về đi học đi nha - Nó mỉm cười nhìn Ly.

- Ừ, để về kẻo có người đuổi.

Ly nói xong lè lưỡi, tròn xoe đôi mắt nhìn nó, vẫn có đó chút thâm quầng trên đôi mắt, nhưng cũng đỡ đi phần nào rồi. Trước khi về Ly mở một hộp sữa đưa cho nó, có cần thiết không nhỉ? Nó giờ cũng có thể với lấy được rồi mà. Nhìn Ly đi khuất dần sau cánh cửa, nó mỉm cười. Bạn tôi đã trở về rồi.

Sáng đó chẳng có ai đến với nó cả, có lẽ cũng tại vì hôm nay ai cũng đi học, nó cũng nằm viện lần thứ 2 chứ đâu phải lần đầu nữa. Cả buổi sáng nó chỉ thỉnh thoảng trò chuyện cùng với những bệnh nhân, người nhà bệnh nhân cùng phòng nó. Đến gần trưa thì anh Bình với con bé Lan vào.

- ôi, em chào anh, phiền anh quá - thấy anh Bình bước vào nó nhẹ nhàng chào.

- chú cứ khách sáo làm gì. Nhanh khỏe còn về trông xe. Phía sau Lan đang đặt bịch hoa quả lên bàn.

- Dạ dạ, mai mốt em về liền.

- Đùa chú thôi, cứ nghỉ cho khỏe đi, anh tuyển người mới rồi..chú cứ yên tâm.

- Yên tâm sao được anh, thế là em mất chỗ kiếm cơm rồi.

- Haha, mất sao được, chị với anh thống nhất chuyển chú vào chân chạy bàn rồi đó.

- ôi, em cảm ơn anh chị, anh chị tốt với em quá.

- chú lại khách, mấy ngày nghỉ anh vẫn trừ lương đó, không tốt đâu,haha.

- Dạ dạ. Không làm đâu được hưởng anh.

- Nè, bác sĩ bảo bao giờ được về? - Lan chen vào câu chuyện.

- Cũng không rõ nữa, chắc mai mốt gì đó thôi à.

- Ờ, nhanh nhanh về bưng bê với tui.

- Lính mới có bị ma cũ bắt nạt không nhỉ?

- Dễ sợ, ai là ma hả hả hả?

- Hai đứa bây, về nhà rồi tính. Mà chú ăn cháo được chưa?

- Dạ, chắc rồi anh - Lan cầm tiền đây ra mua cháo cho nó, cũng trưa rồi.

- ấy, thôi anh, tí em nói bạn đi mua. - Lan đang đứng nhìn.

- Ơ, em đi đi chứ nhìn gì nữa. - anh bình nhìn sang lan nói.

- Hì.. - Lan cười rồi quay đi luôn. Đi được một lúc thì thằng Dương với Th vào, trên tay Th cầm cặp lồng cháo.

- Khỏe hơn chưa mày? - Thằng Dương hỏi.

- Đỡ hơn chưa T? Dậy ăn cháo.

- Ừ, cũng đỡ rồi, mà sao 2 người không nghỉ tí chiều vào. Mà Th cũng mua cháo à? Anh Bình ơi, gọi cho Lan bảo đừng mua nữa.

- Ừ, để anh gọi, mà chú mày vip quá, bao nhiêu người lo, đến anh muốn lo cho chú bữa cháo mà còn hụt.haha.

Anh Bình đang định gọi thì Lan vừa lên, tay cầm một bịch cháo. Cả mấy người nhìn Lan cười, Lan ngơ người không hiểu chuyện gì?

- Để mình ăn cháo Lan mua cho. May mình chưa ăn trưa.ha. - thằng Dương nói đùa. Lan cũng dần hiểu vấn đề khi thấy Th

đang mở cặp lồng cháo.

- Cháo anh em mình hụt mất rồi anh ơi - Lan quay sang anh Bình than thở đùa.

- haha, chứ còn gì nữa. - anh Bình nói

- Lan coi có ai ăn không mời họ đi, để không thế tiếc của lăm. - Nó nói lan sang các giường cạnh mời họ.

- À,ừ nhỉ.hì.

Lan sang giường cô người quảng nam cách nó 1 giường, cũng may cô ấy nhận tấm lòng của Lan. Nó cũng cầm cặp lồng cháo của Th ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người. Thằng Dương có vẻ thích Lan, thấy luôn muốn tìm cách chọc Lan.

Nhưng thấy Lan chỉ trả lời cho qua. Ăn được nửa thì..Ly vào, và tất nhiên trên tay Ly cũng là cặp lồng cháo. Mọi người ngoảnh lại nhìn Ly.

- Em chào mọi người - Ly chào mọi người nhưng vẫn chưa thấy nó đang ăn cháo. Ly bước tới bàn đặt cặp lồng xuống rồi

quay sang nhìn nó, Nó 1 tay cầm thìa, tay giữ cháo nhìn Ly.

- Ly..lại cháo à?

- Ơ, ăn đó rồi à? Sợ T đói nên..

- Ừ..ăn rồi..Th mang vô. Ly ăn cơm chưa? Chắc chưa?

- Ăn rồi, sáng lớp được nghỉ sớm nên về nấu cho T.hì.

- Ừ..nhưng...

Cả nhóm lại cười. Nó tồi tệ vậy mà cũng có lúc sướng thế này à.

- Để mình mang đi mời mọi người,hê hê. - Thằng Dương lại tinh nghịch cầm lấy cặp lồng cháo của Ly đi mời mọi người. Thằng này đẹp trai lắm.

- Mọi người chưa ăn thì cũng làm đi ăn đi kẻo đói.

- À ừ, để anh mời mấy đứa bữa nhỉ. Coi như mừng duyên gặp mặt.

- Hay đó anh.

- Rồi, ai chưa ăn thì ta đi nhỉ?

4 anh em họ đi, để Ly với nó ở lại. Ly chờ nó ăn xong rồi lấy cặp lồng rửa sạch sẽ, xong ngồi nói chuyện với nó. Kể về không khí lớp sáng nay, kế hoạch bóng đá của lớp buổi chiều. Mọi người ăn xong thì còn Th với Dương lên chơi với nó. Anh Bình với Lan nhờ nhắn là về quán luôn.

Nó ở viện thêm 1 ngày nữa thì được về, trong 1 ngày đó có người này,người kia qua chơi với nó nên cũng đỡ buồn, mỗi lần nằm viện là mỗi lần mấy đứa trong phòng được ăn hoa quả no nê. Riêng Ly đêm nào cũng ở cạnh nó. Nói gì cũng không chịu về.

Do là bệnh nhân nên sau khi ra viện nó đã được cho out ra khỏi cái ban tổ chức giải bóng đá nữ của khoa, thay cho nó là con bí thư, thế cũng tốt cho nó.

Những ngày sau đó, ngày nào lớp đá bóng là nó laị được Ly đến đón đi xem. Nó vốn dĩ là thằng thủ môn, nên suốt những trận đấu cứ chầu chực quanh cầu môn để chỉ cho đứa thủ môn. Sau lần này, Ly giám sát nó kỹ hơn, mọi lúc mọi nơi. Khổ thế đó.

Ngày chủ nhật, nó đi làm trở lại. Ngày chủ nhật trước mở mắt ra nó đã ở bệnh viện, chủ nhật này nó đã về lại quán.

Dừng xe ngay chỗ mà nó vẫn thường ngồi, thay vào vị trí nó là một người khác, cũng tầm tuổi nó.

- anh để em cất xe - cậu ta tưởng nó là khách, mà xe đạp cũng được dắt à. Nó nhìn cậu kia rồi cười mỉm.

- Thôi, để mình dắt vào. Giờ nó đã là thằng bưng bê mà.

Cất xe, Nó bước vào quán, mọi người quay lại nhìn nó.

- Chào mọi người, em chào anh Bình.

- Ơ, chú khỏe chưa mà đến đó rồi?

- Ngon rồi anh.

- Ờ ờ, chú mà xỉu nữa là chết với anh đó.

- Dạ dạ,ko có nữa đâu anh.

- Ừ,ko sao nữa đâu anh ạ, T có bao nhiêu người chăm thế mà - Lan xen vào chọc nó.

- em thì không sao rồi.haha. Thế giao T cho em đấy nhé. - Sao lại cho em?

- thì chỉ cho nó quen chứ còn gì nữa

- à, dạ, hì..

- Vậy có đồng phục chưa anh?

- Chưa.mấy hôm nữa.

Vậy là buổi làm mới với công việc mới của nó bắt đầu, một công việc khá nhẹ nhàng, có vẻ như dễ hơn việc dắt xe, ít nhất là cái khoản mưa,bụi.

Đang làm ngon lành thì Nhi tới, thấy nó Nhi hí hửng.

- Ui cha, anh chàng phục vụ mới à anh Bình?

Hỏi thì hỏi anh Bình mà lại nhìn nó. Anh Bình cười, Nó cũng cười. Nhi vừa bước vào khỏi cửa thì có đám bạn của Nhi cũng vào, trong số đó có anh chàng hôm uống rượu với nó, chắc Nhi cũng không nghĩ nó đã đi làm.

Nó thả khay xuống, bước tới trước mặt anh ta. Anh ta cũng chững người lại, đứng nhìn thẳng vào nó. Mọi người đổ sự chú ý vào nó và anh kia. Giữa sự ngơ ngác của mọi người, Nó từ từ quỳ xuống trước mặt anh ta, và 3 lạy được nó trả. Nhi chỉ kịp kêu lên

- Này ... - rồi Nhi ngồi xuống kéo nó dậy, nhưng nó vẫn thực hiện đủ 3 lạy.

Xong việc nó đứng dậy ngay đó. Anh ta bước qua một bên để vào bàn.

- Hôm đó tiền rượu là bao nhiêu?

Anh ta im lặng bước đi. Nó thở dài đứng như trời trồng. Khi anh ta bước khuất sâu vào trong, anh Bình lại chỗ nó

- chú đâu cần làm thế?

Nó chỉ nhìn anh Bình rồi cười như bất cần bản thân

- Thôi vào làm việc tiếp đi. Nó tiếp công việc của nó mặc cho nhưng ánh mắt dò hỏi của những người chưa biết.

Chap 17:

Nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vẫn làm việc bình thường, chỉ có điều từ khi đó nó không nói câu nào với ai nữa. Nhóm Nhi ngồi khoảng hơn 1 tiếng thì ra về, lúc ra về mấy người khác ra trước, Nhi với anh kia lại chỗ nó. Nó cũng thấy lạ, quay mặt nhìn họ.

- 2 người nói chuyện đi nhé. - Nhi để nó với anh ta đứng đó.

Nó cười, anh ta cũng nhìn theo đưa Nhi ra rồi ngoảnh lại nói với nó.

- Sức khoẻ chú ổn rồi chứ, bỏ qua đi nhé.

- Bỏ qua gì nhỉ?

- (anh ta cười)..thế nhé

anh ta quay mặt đi, nó im lặng.

- Hẹn chú một hôm nào đó..ok?

Anh ta quay lại nói với nó, nó đưa ánh mắt nhìn như đồng ý. Uống tiếp chắc

nó cũng ra đi không lời từ biệt.

Buổi chiều êm ả, cơm trưa xong vắng khách. Thỉnh thoảng có đôi chút tĩnh lặng.

Ngày hôm đó trôi qua không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra nữa(nói đúng hơn là nhớ không chắc chắn nên thôi không kể).

10h nó được nghỉ, dắt xe đi về lòng thấy nhẹ nhõm.

Chuẩn bị đạp xe hành trình về phòng thì Lan dừng bên nó.

- Nè, đưa điện thoại đây.

- Hả? Làm gì?

- Thì cứ đưa đây.

Nó cũng nhẹ dạ cả tin đưa cho Lan. Lan hí hoáy 1 lúc rồi trả lại nó

- Thế thôi à, làm gì có chút thế.

- Tui lấy số ông.hì.

- Ui dời, tưởng gì. Thôi về.

Nó thong dong trên chiếc xe đạp. Hình như có một chút niềm vui đang dần hình thành trong nó, là niềm vui với sự bận rộn, với sự cố gắng, nhưng....vẫn trước mắt nó là nỗi lo trả nợ, nợ cũ và nợ mới, ôi cuộc đơi.

Về đến phòng vừa tắm xong thì có tin nhắn.

- Ngủ chưa ông..?

Máy hiện lên là Thu Lan, nó không nghĩ ra là ai,vì nó có khi nào lưu số ai là Thu Lan đâu nhỉ, lúc đó nó cũng không nghĩ là con bé Lan đâu?

- Ơ? Thu Lan nào đây nhỉ? Xl vì lưu số mà quên mất rồi

- Ông có lưu số tui đâu mà quên.hihi. Tui Lan nè, ở quán chị Ý đó.

- Ui dời, tưởng ai, lúc nãy Lan lưu luôn vào máy T đấy à?

- Hì, ừ. Tên tui đẹp không?

- À, cũng đẹp, mà đi ngủ đi.

- nói chuyện tí đã, ông đang làm gì đó?

- Đang chuẩn bị ngủ, thế nhé - tin nhắn này vừa bấm gửi thì có thông báo tài khoản không đủ, kết quả nó vẫn treo.

Nó cũng chẳng mượn máy nhắn tin lại nữa, đi ngủ khoẻ người.

2 ngày sau, sáng đến lớp, nó chờ mọi người đến đông đủ để kêu gọi chiều đi cổ vũ cho trận bán kết mà lớp nó góp mặt, năm đầu tiên để hụt ngay ở vòng này.

Đang nằm chờ ở ghế thì Ly tới, nó bật dậy ngồi nói chuyện với Ly. Ly chẳng nói câu gì, nhìn nó như lâu ngày mới gặp.

- Gì thế? - Nó nhìn khắp người mình coi có gì hớ hênh không, ngơ ngác hỏi.

- Không có gì. - Ly mỉm cười nói rồi ngồi xuống.

- Không có gì..sao lạ thế?

- À, không có gì..có người sợ T rồi đó.

- Ai?

- Không ai cả.hì.

- Ờ ờ, hâm giống mình quá.

- Ai hâm hả?

- À....không ai cả.

- Đúng là hâm..

- Haha...- nó cười rồi đi lên phía bục giảng để thông cáo báo chí với lớp về vụ chiều nay. Được cái lớp nó đoàn kết nên ủng hộ nhiệt tình.

Lúc vừa xuống lại chỗ ngồi thì Ly nói nhỏ với nó.

- Hôm qua anh Cảnh gặp Ly.

- Ờ..sao nữa?

- à mà anh Cảnh là anh nào? - có cắt lời khi Ly định nói.

- Anh mà được T lạy sống đó.

- Biết rồi à? Mà ra là anh Cảnh à? Giờ mới biết.

- Ừ, ảnh nhờ Ly hẹn T một buổi ngồi nhậu với ảnh.

- À ừ..nhưng để sau đi, giờ để bụng lành đã, không lại thêm 3 lạy nữa thì nguy.haha.

- Không, ảnh lần này không thi thố gì nữa đâu.

- À thế à, cũng mừng.hề.. Ly cứ bảo anh ấy lúc nào cũng được.

- Ừ..thế đã,học đi.

Buổi sáng cũng trôi qua, chiều nó xin phép nghỉ làm để đi với lớp, cũng may giờ làm chân bưng bê nên nghỉ cũng đỡ áy náy.

2h hành trình sang sân quân khu 5, đội quân hùng hậu của lớp nó do nó dẫn đâù đã tập kết, như thường lệ nó với Ly chung một xe.

Bắt đầu vào trận thấy bên kia chiến tuyến là cái con Nhi. Ô,hóa ra đối thủ là lớp Nhi à.

Bọn con gái lớp nó tụ lại một chỗ phía cầu môn nhà, còn 8 thằng được phân ra 8 góc, Nó được giao đứng gần thủ môn để chỉ đạo thủ môn với 2 con hậu vệ (sở dĩ chỉ 2 hậu vệ vì đội hình 7 người, mình chỉ đạo đá 2 - 3 -1, muốn áp đảo ngay từ tuyến giữa và tấn công từ đầu, cũng muốn đánh chặn từ xa luôn).

Trận đấu hấp dẫn từ đầu, đứng hò hét hô hào được lúc thì con Nhi chạy tới phía cầu môn lớp nó.

- Lại đây làm gì? Đi đi đi..

- kệ người ta, ta qua đây cỗ vũ lớp ta.

- về địa phận bên kia nhá

- Tui muốn đứng đâu tui đứng nha ông tướng.

- À, ừ..thế cứ đứng đó.

Nó lại quay ra chỉ đạo, oách phết. Nếu nó bảo hậu về chạy ngược thì Nhi bắt chước bảo chạy xuôi, ức chế, con này tới phá đám đây mà. Một lần Nó dặn con hậu vệ (con này khá đô).

- Khi nào họ tới gần vòng cấm thì lao ra, đừng để họ tiến thêm,cứ áp sát, phạm lỗi cũng được,cho họ sợ nhé.

Nhi nghe được réo lên.

- Ui cha ôi, dễ sợ chưa, định lấy thịt đè người à,muốn con người ta bẹp dí à..Mai ơi nhớ tránh xa chị ú ú này ra..

Con hậu vệ lớp Nó nghe được, quay lại lườm Nhi 1 phát. Nhi im luôn, Nó cười khoái chí.

- Để rồi coi ai thắng, hừm..

- Ok thôi,giờ tránh ra.

- Không tránh,hứ..

- thì đứng đó..khà khà..

Bỗng lúc Nhi đang hằm hằm nhìn Nó thì lớp nó ghi bàn. Nó sung sướng hét lên. Rồi quay sang chọc Nhi.

- Kìa kìa, về nhặt bóng kìa..

- Ghéttttttt.

Xong Nhi bỏ về với lớp kia. Nó vui sướng vì lớp nó ghi bàn, đó cũng là bàn duy nhất, lớp nó thắng.

Để chúc mừng chị em, nó ký tấm sec trích công quỹ ra mở buổi liên hoan chè nhẹ động viên chị em..Lấy xe đi, nó ới sang phía Nha cũng đang buồn bã lấy xe về.

- Chị Nhi ới, đi liên hoan với lớp em không?

- A..... Cấm kêu người ta chị. Không thèm đi với mấy người..

- Haha, thế lớp em đi nhá chị..

Nhi lườm nó 1 cái, nó lơ đi, kéo lớp ra quán chè.. Đang ăn chè thì lại nhận được tin nhắn của Lan

- Hôm nay không đi làm à? Có chuyện gì không vậy?

Nó chịu, đâu còn tiền mà nhắn lại, hơn nữa cũng đang bận rộn thế này.

Đã lâu nó mới có ngày vui như vậy. Để cho cái niềm vui nhỏ đó tạm lắng xuống, tối nó đạp xe qua quán làm việc, phải tranh thủ thôi, vừa kiếm thêm tiền vừa tự tìm cho mình niềm vui.

Tới quán, Lan bĩu môi rồi nói nó.

- Hôm nay kiêu nha, sao giờ mới đến thế? - con này láo, nó đâu phải là quản lý đâu mà dám hỏi nó

- Bận

- Bận? Bận gì mà nhắn tin cũng không thèm trả lời.

- Đi chơi, điện thoại hết tiền.

- Sao không nói

- Haizz, nói bằng cách nào. Mệt quá, làm việc đi.

Suốt buổi làm việc Lan cứ nhìn nó hậm hực. Nó coi như không có gì, tập trung cao độ vào bưng bê,đón khách.

Một ngày nữa trôi qua, có đôi chút cung bậc cảm xúc đến với nó.

Đặt tấm thân mỏi mệt nằm ngủ, lòng không ngẫm nghĩ, không âu lo, mặc dù nó nhận thức được trước mắt nó là khó khăn, là chặng đường dài đang chờ đón.

Từ ngày đó đến cuối tháng không có quá nhiều sự kiện, là sự quan tâm nhẹ nhàng trong công việc của Lan, là cái tinh nghịch cố dấu diếm của Nhi, là sự âm thầm trong vô vọng của Ly, là những lời động viên, những bữa ăn đêm của Th. Anh Cảnh kia vẫn chưa thấy gọi nó.

Từ ngày nó đi làm nó ít có thời gian trò chuyện với anh em trong phòng, nhiều lúc nó áy náy, nhưng hoàn cảnh nó đành chịu..Nó tính sang tháng được nhận lương sẽ mời mọi người đến quán một bữa như một lời cảm ơn chân thành.

Ngày đầu tháng, sau buổi đi học là hành trình tới quán của Nó. Đến quán thì anh Bình kêu nó.

- T, vào nhận lương nhé.

- Vâng thưa anh, có lương rồi ạ, sướng.

Vào trong, ổng cầm đưa trực tiếp cho nó

- Đây, của chú, 800 tròn, đếm đi.

- Ôi anh, sao nhiều thế ạ, em nghỉ nhiều hơn cả đi làm mà anh.

- Chú cứ cầm đi. Hỏi nhiều làm gì. - anh Bình nói xong đi ra ngoài, nó cũng cất tiền vào túi rồi đi ra, lòng đầy biết ơn.

Nó ra ngoài, nhắn tin cho anh Linh, cho Th, cho Ly bảo mọi người tối nay qua quán nó khao tháng lương đầu tiên.

Lan cũng chạy tới đòi khao.

- Nè, nhận lương, khao đi nào.

- Ơ, khao gì nhỉ? - Nó giả bộ làm lơ.

- Mặc kệ, khao đi.

- Hờ hờ, cứ làm việc đi đã, đang giờ làm thì khao gì chứ.

..

7h vừa ăn cơm xong thì mọi người ùn ùn kéo đến, hình như mọi người hẹn nhau hay sao ấy, thấy đến cùng một lúc. Anh Bình thấy mọi người đến cũng hồ hởi chào hỏi.

- Ô chà, hôm nay quán anh có phúc quá ..

- Chào anh..chào anh..chào anh.. - mỗi đứa thay chào chào anh Bình 1 câu. Nó chạy tới xếp mấy cái bàn gần nhau để ngồi cho đông vui. Lan cũng lại làm bồi cho mấy cái bàn này.

- Mấy đứa cứ ăn uống thoải mái đi, mấy khi được người có lương khao. - thằng Dương hớt lẻo.

Cả nhóm cười đùa làm náo loạn cả quán. Mỗi người gọi một thứ, nó và Lan làm chân phục vụ cũng khá là vất vả với mấy người.

Anh Linh từ từ bước lại chỗ anh Bình, mời anh ấy qua ngồi cùng luôn. Nhờ cái thằng ngu như nó nằm viện mà giờ mọi người đều quen nhau hết. Lúc này, anh bắt đầu quay sang chọc Dương với Lan (hình như là có sự sắp đặt trước).

- Dương, mày suốt ngày muốn xin số Lan thì xin đi kìa.

Lan bối rối, còn Dương quay ra giả vờ trách móc né tránh.

- Cái anh này, sao lại bô bô cái miệng thế chứ.

- Mày cứ giả vờ, suốt ngày ở nhà bảo nhớ Lan còn gì. Lan, cho nó số khỏi mất công nó hành bọn anh.

Lan chỉ im lặng thờ ơ như không biết gì. Kiểu này chắc cu Dương tạch rồi. Kết quả là Lan vẫn không hé dù chỉ một số cho Dương, khổ thân thằng bé.

Cả nhóm tiếp tục bàn về kế hoạch hôm nào tổ chức đi chơi. Định làm một bữa du ngoạn bà nà hill. Chủ đề đang xôm thì cái con Nhi rắc rối lại tới.

- A..mọi người đông vui quá, sao không gọi em.. - Vừa nói vừa quay sang trách móc nó.

- Cô thì cần gì gọi, chỗ nào đông vui cô chả ngửi được - anh Bình cũng chọc Nhi.

- anh toàn nói xấu em, định cho em ế à..

- hôm nay nhận lương, mời mọi người thôi mà, em thì ngày nào cả vui mà phải gọi nhỉ? - Nó nói với Nhi

- Nhớ cái mặt đó - Nhi dơ nắm đấm ra dọa nó rồi kéo cái ghế lại ngồi cùng luôn,

- Ơ, ai cho ngồi đây mà ngồi.

- Kệ tui, tui cứ ngồi đó.

Buổi tối khá là vui, 9h mọi người rủ nhau đi hát, đây là lần đầu tiên nó đi hát kara kể từ khi cha sinh mẹ đẻ nó ra. Nó đang nhờ con thu ngân tính tiến thì anh Bình xua.

- Bữa nay để đó tính cho anh, mấy khi mọi người tới quán.

- Đâu được anh, em khao mọi người mà.

- Thì chú khao, còn anh trả tiền, có ai cướp tiếng của chú đâu.

Sao nhiều người tốt với nó thế nhỉ. Lúc lấy xe đi, Nó như thói quen cầm xe Ly, Lan và Nhi có vẻ không thích, nhưng cuối cùng cũng không làm gì được, Dương lại thành ra chở Nhi, Bình chở Lan. Chợt suy nghĩ hay nhờ mấy đứa kia bắn bớt vệ tinh đi nhở, hay đó.

Powered by Đọc truyện hay - 2012

Copyright © 2012, VinaGame.Pro

Chap 18:

Vào quán, việc đầu tiên của đám con trai là khui bia, còn tụi con gái chọn bài. Nó quên đi cái bụng nó đang yếu, cầm cốc bia nóng lên cụng với mọi người, vừa hô 3 tiếng đang định tu một hơi cho hết thì Ly giật cốc bia, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

- Không uống, chưa chừa à?

- Thì..1 cốc thôi mà..

Cả đám quay sang nhìn nó rồi cười, có 2 cặp mắt nhìn nhưng không hề vui chút nào.

- Không được.

- Thì thôi..

Nó giờ chịu sự giám sát rất kỹ lưỡng của Ly, ăn gì, uống gì cũng phải được phép của Ly, khổ thế đó. Không hiểu sao lời nói của Ly cũng làm nó sợ.

Trong buổi hát, nó không hát bài nào cả, ngồi thả hồn theo những giai điệu của từng bài hát. Còn Lan thì được Dương chăm sóc kỹ càng, tuy nhiên Lan vẫn dành cho Dương sự thờ ơ, hay đúng hơn là cả buổi trên khuôn mặt Lan là nét buồn vời vợi, chắc có lẽ chính cái cách Ly quan tâm nó và cách nó nghe lời Ly từng chút một như thế.

Riêng Nhi thì vẫn vô tư hát hò nhất, giống như là live show của Nhi vậy, hát từ đầu đến cuối buổi..Kể ra, cái tâm tư và suy nghĩ của Nhi làm nó khó đoán nhất..cái con bé này chả biết nó nghĩ cái gì, và nó sẽ làm cái gì tiếp theo cả.

Riêng Th có vẻ trầm hơn cả, không một chút sắc thái biểu hiện lên mặt, cứ ngồi nói chuyện bình thường với Bình, anh Linh với một số người khác nữa, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra bấm bấm, có lẽ nhắn tin với ai đó. Chắc trong Th vẫn còn một chút tiếc nuối, và vương lại một chút nỗi buồn vì mất đi một người bạn rất thân, có lẽ rằng trong những người bạn cùng lớp với Hạnh thì Th là người đau thứ 2 sau Nó.

Đang giữa buổi tiệc thì thấy Lan đánh ánh mắt sang nhìn Nó, rồi đi ra ngoài. Lúc đó nó ngu ngơ đâu biết ý của Lan là muốn nó ra ngoài cùng. Nó kêu Dương qua chỗ nó, ghé vào tai thủ thỉ với nó.

- Mày ra với Lan kìa, cơ hội nói chuyện đó.

- Tự dưng ra vậy à, ngại chết, hình như Lan ra có chút chuyện thì phải.

- Ngại gì, cứ thoải mái đi, mày căng thẳng thế thì làm ăn được gì.

- Chờ tí nữa, nếu vẫn ở ngoài đó thì tao ra.

- Ờ ờ.

Dương vừa về chỗ nó thì Nhi rắc rối tới chỗ nó. Đúng lúc Nhi vừa tới thì điện thoại nó có tin nhắn. Mở máy ra chưa kịp đọc thị bị cái con thọc mạch Nhi cướp.

- Này, làm gì thế, trả đi - Nó vừa nói vừa đưa tay với hòng dành lại điện thoại.

- Không...nhắn tin cho ai mà phải dấu diếm,haha, để tui đọc cho nha.. - Nhi chống cự quyết liệt, một tay đẩy nó ra, một tay bấm đọc tin nhắn.

Tin nhắn mở ra, Nó cũng thấy được nội dung. Là tin nhắn của Lan..

- Ra ngoài nói chuyện chút với Lan..

Nhi đọc xong, im hẳn, quẳng lại điện thoại cho Nó rồi ngồi im. Nó cũng ái ngại, ngồi im không nói gì cả. Nhi ngồi chút nữa rồi quay sang bên kia hát hò, con này chắc chẳng buồn quá được 5 phút. Chờ Nhi qua bên kia, Nó nhắn tin lại cho Lan.

- Vào đi, trong này đông vui, ra đó làm gì?

- Không thích, cứ ra chút đi.

Nó để mọi người đó, đi ra coi Lan có chuyện gì

Ra thấy Lan đang ngồi ở ghế gần ngoài cửa, nhìn ra ngoài đường, chẳng biết ngắm cái gì.

- Sao ngồi đây, lên với mọi người đi.

- Hơi ồn, nên không thích.

- À thế à, vui mà.

- Ừ, vui..nhưng hôm nay Lan không thấy vui.

- Sao tự nhiên lại không thấy vui nhỉ?

- Không biết, chắc tại...thời tiết thôi.

- Ờ ờ, thế thì nên lên trên, ở đây bụi hơn trên kia đó.

- .. - Lan cười mỉm. Nó cũng im lặng.

- Thế lên nhỉ?

- Ừ..

Bước chân lên nhưng hình như trong Lan vẫn có điều gì đó muốn nói nhưng chưa nói được. Có lẽ là cái cách nói chuyện của nó làm cho Lan không nói được điều muốn nói.

Lúc cả 2 bước vào phòng, cả Nhi và Ly đều nhìn nó. Với Ly, khi bắt gặp ánh mắt nó nhìn lại thì Ly đánh mắt đi hướng khác, còn cô bé Nhi thì cứ hướng cặp mắt theo nó làm nó bối rối. Nhưng nó cũng không giải thích làm gì, vì trong tất cả nó chẳng có cái gọi là tình cảm với ai cả.

Vừa ngồi xuống thằng Dương chạy qua ghé vào tai hỏi nó.

- Có chuyện gì không thế? Thấy Lan có vẻ không vui.

- Không có gì. Chắc có tâm sự,nhưng chẳng thấy Lan nói gì.

- Ờ..thấy nó buồn buồn.

- Lúc nãy mày ra thì hay rồi

- Hay gì..lại làm nó chán thì nguy

- Ờ ờ, thôi hát tiếp đi, tranh thủ.

Tối đó, sau khi đi hát về, thằng Dương mon men năn nỉ nó xin số điện thoại của Lan.

- T, đưa tao số của Lan đi.

- Đó, Thu Lan. May tự tìm đi, nhưng như thế thì không hay lắm đâu.

- Sao không hay?

- Thì mày làm sao xin mà nó cho thì mới có cơ hội.

- Xin mà nó cho thì đã chẳng cần xin mày. Nó cứ để ý đến mày thế thì xin cái nỗi gì.

- À, ừ..thì kệ mày đó, mà nó không có gì với tao đâu, mày cứ nhiệt tình đi.

- Ờ ờ, thử cái coi sao.

Nó biết Lan luôn để ý, quan tâm nó, nhưng nó giới hạn để mọi thứ không đi quá xa. Để không có một Ly thứ 2 nữa.

Lên nằm được một lúc thì nhận được tin nhắn của Lan.

- Có lẽ thời gian là chưa đủ để 1 ai đó tồn tại trong một ai đó phải không T? Lan cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, cứ thao thức, cứ bồn chồn, cứ nhớ nhung, rồi lại buồn vu vơ. Chắc có lẽ T đã đánh cắp mất cái gì đó của Lan rồi..ngủ ngon T nhé. (tin nhắn dài hơn, chi tiết hơn nhưng lâu quá không nhớ rõ được).

Đọc tin nhắn của Lan mà nó không biết phải trả lời sao cả. Nó cũng chẳng muốn suy nghĩ về vấn đề đó nữa.

- Đừng yêu T lan nhé, điều đó là không thể đâu Lan à. Lan biết Ly chứ, đó..bạn gái T đó, T biết Lan tốt với T, lan cũng là người con gái tốt, lại giỏi giang, nhưng T không muốn phá vỡ mọi thứ..T quý Lan..nhưng chỉ như là em gái thôi Lan à..Đừng trách T nhé.

Không thấy Lan nhắn tin lại, Nó cũng đi ngủ, chờ ngày mai tới, ngày kia tới...và ngày 100 kia tới..Cuối tuần này là 100 ngày em rồi..100 ngày rồi ư? Nhanh hay chậm nhỉ? Có lẽ là nhanh, nhanh vậy sao?

Sáng hôm sau, lúc đang học thì nhận được tin nhắn của Th.

- Định hôm nào về? - Nhắc đến chuyện về 100 ngày em mà nó buồn hẳn, tâm trạng chùng xuống.

- Thứ 6 nhé Th.

- Ừ, vậy học tiếp đi.

Mấy ngày đó tâm trạng nó bồn chồn, không muốn nói chuyện với ai hết, Nó đang dần khá hơn, chỉ sợ rằng kỷ niệm ùa về sẽ làm nó yếu đuối.

Chiều đến quán, đi đường nghĩ đến cái tin nhắn lúc tối của Lan làm nó suy nghĩ, không biết phải đối mặt với Lan sao đây.

Bước vào quán thấy Lan đang ngồi xem phim,giờ này cũng ít khách, Nó nhẹ nhàng vào trong mặc đồng phục, vừa ra Lan gọi nó lại, nó giật mình.

- Nè, sao cho người khác số tui mà không xin phép.

- Ai, mà số ai?

- Còn giả vờ hả?

- À thì..Dương lấy điện thoại rồi tự lưu số.

- Không tin.

- Thiệt...

- Ghét.

- Ừ. Làm việc thôi. Mà Dương cũng hay mà

- Hay gì..linh tinh.

- Ừ..thì linh tinh.

Khoảng 3h chiều thì nhận được cuộc gọi từ số lạ.

- Alo.

- Phải T không?

- Dạ, đúng rồi ạ.

- Mình là Cảnh, bạn Ly, chắc cậu nhớ.

- À, dạ, chào anh.

- Sức khỏe cậu ổn rồi chứ?

- Cũng ổn rồi anh.

- Cuối tuần rảnh chứ?

- Có việc gì không anh?

- Nếu rảnh thì gặp nhau làm bữa nhậu..

- Chắc để tuần sau đi anh, tuần này em về quê rồi.

- Ừ, thế lúc nào rảnh thì alo cho mình nhé.

- Vâng, chào anh..

Hôm nay, khi không hơi men, không ức chế tâm lý, thấy anh ta cũng là một người rất lịch sự, đó là cảm nhận ban đầu, còn thực tế thế nào thì cũng không biết, mà Nó cũng không cần biết làm gì cả.

Vừa cúp máy thì Lan chạy lại hỏi.

- Ai thế, nghe dạ dạ ngoan thế.

- Anh bạn.

- À, tưởng cô nào gọi.

- Haha, cô nào gọi thì sao, mà nếu là cô nào thì dạ thế cũng là tuổi đàn chị rồi đó.

Đang nói chuyện với Lan thì ở đâu ra cái mặt con Nhi. Lăng xăng chạy tới chỗ Nó với Lan

- Ê, có chuyện gì mà 2 người vui thế?

- À, chuẩn bị hôn nhau. - Nó đùa.

- Thiệt hả, hôn tui coi.

- Ờ, thế em hôn chị nhé chị yêu quý.

- Này...bảo không kêu người ta chị rồi mà.

- Thế tui hôn cô được không?

- Xí, mơ đi cưng.

- Chả thèm, không đến phần đâu.

Nó lại xí xớn chạy ra chỗ quầy ba bỏ lại Nó với Lan đó với những chuyện tào lao không nên kể.

Cái thái độ của nó hời hợt, chắc có lẽ vì thế nên vẫn chưa có ai dám gần hơn mức bình thường với nó. Ít nhất lúc này nó không cảm thấy mệt mỏi gì.

Chap 19

100 ngày em (thực chất là 99 ngày) không khí buồn lại bao trùm lên gia đình em, len lỏi vào trong lòng những người yêu quý em. Đặt chân về nhà được một lúc thì nó lên nhà em luôn, lên sớm để phụ cô chú (lúc này vẫn chưa quen gọi bố mẹ) chuẩn bị, cũng như chính nó muốn chọn những bông hoa, những trái cây mà em thích để đặt lên bàn thờ em. Haha, bàn thờ em đấy, đáng lẽ ra hoa sẽ được nó tặng em chứ, giờ lại là bàn thờ, sao lại là bàn thờ kia chứ. Đứng nhìn di ảnh em một chút rồi đi chợ, lòng thật sự nặng nề.

Th cũng đến sớm, Nó, Th, cùng cô đi chợ. Ra chợ, chọn cho em những đóa hồng trắng như tâm hồn tinh khôi của em, là những quả xoài, ổi,... và chính tay Nó chọn cho em một chùm nho căng mọng, Nho là thứ quả mà em thích ăn nhất, với em, ăn nho ngày này qua ngày khác cũng được.

(Cho mình bỏ qua đoạn này nhé)

Ngày kết thúc, Nó một mình ra nơi em nằm, đặt lên nấm mộ em 20 bông hoa hồng trắng, đứng nhìn em một lúc rồi ra về, để lại nơi đây tâm hồn đã mất, để lại nơi đây trái tim lạnh cô đơn.

Tối hôm đó, nó với chú ngồi nói chuyện rất nhiều, nhưng ý chú vẫn xoay quanh việc muốn động viên nó, muốn nó biết chấp nhận để sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Phân tích cho nó mục tiêu của một người đàn ông ở đời là như thế nào. Chú vẫn luôn tốt với nó.

Chủ nhật, Nó lên đường vào lại Đà Nẵng, nơi bao khó khăn đang chờ đón, nơi cánh cửa tương lai đang chờ nó mở. Riêng Th vẫn nán lại thêm một ngày nữa.

Xe xuất bến 5h sáng, vẫn là dáng vẻ gầy gò của người bố đưa nó xuống, nhưng lần này bố đã có xe máy đi, điều kiện gia đình cũng không quá khó khăn nữa, vì giờ đây ít ra anh chị nó cũng đã kiếm ra đồng tiền.

Tạm biệt quê hương, tạm biệt em nhé. 4h chiều nó đặt chân vào đất đà nẵng, vừa bước vào phòng thì Lan đang ngồi đó. Chả lẽ nó đến đón mình để đòi quà quê.

- Ơ, đến đây làm chi.

- Thích đến, sao nghỉ làm mà không nói gì cho tui thế.

- Nói làm gì? Hay tính đòi quà quê, mà sao biết phòng mà đến?

- Đó.. - Lan chỉ qua Dương, thằng này ngon.

- Haha, hiểu..mới mấy ngày mà hay à nha.

- Hay gì mà hay.. - Lan gắt nó.

- Nó qua tìm mày đó - thằng Dương trả lời xen vào.

- Hả, tìm làm chi?

- Đi đâu không nói, còn hỏi tìm làm chi à

- Về quê mà cũng phải báo à, mà báo với anh Bình rồi.

- Không biết.

- Không biết thì thôi.hè hè, Ăn cu đơ nè.

Nó vừa nói vừa đưa bịch cu đơ ra cho cả phòng ăn. Được cái món này ăn được lâu, nhai mỏi răng luôn.

Lan nhai được một miếng rồi không dám ăn thêm nữa.

- Trời ơi, cái gì mà cứng vậy, muốn nhổ răng à.

- Đặc sản đó cô, nhai đi - Cả phòng ngồi cười.

Lan thử cắn thêm miếng nữa. Nhai nhai rồi bỏ phần con lại ra, không dám ăn nữa.

- Hôm nay không đi làm à, sao sang đây.

- Có, đang làm, nóng ruột qua coi sao. Giờ biết rồi, về đây.

- Ờ, không chơi nữa thì về đi. Mà về có thằng nó lại buồn đó. - Nó vừa nói vừa nhìn qua phí Dương.

- Buồn gì, mệt. Thôi tui về. Em về nhé cả phòng.

Chào xong Lan quay gót đi về, bỏ lại cái nhìn hụt hẫng của thằng Dương. Nó nằm ngủ một chút chứ đi đường mệt quá.

(Giai đoạn này không có nhiều sự kiện, mình cố chắt góp lại kể lên đây, nói chung là hơi tẻ nhạt, như cái cuộc đời mình lúc đó thôi)

Đi làm lại đến ngày thứ 4, Nó đến đi làm bình thường, đến thì đã thấy Lan đến, buổi chiều khách vẫn có, nhưng hầu như là khách quen. Đến tối, khoảng 8h thì có 1 thằng theo nó đoán là hơn nó 1 tuổi vào quán uống cafe, ở người khách này có 1 điều gì đó khác lạ, cứ suốt buổi nhìn Lan và nhìn Nó. Mỗi lần Lan với Nó đứng nói chuyện thì hắn ta nhìn, khi đánh mắt nhìn lại thì hắn nhìn đi hướng khác. Có lúc thấy lạ nó hỏi Lan.

- Này, Lan biết người khách kia không - nó vừa nói vừa đánh mắt sang hướng người đó.

- Không. mà sao?

- Thấy cứ nhìn tụi mình.

- Thế hả, chắc vô tình thôi.

- Ừ, có lẽ thế.

Khách đến nhiều, công việc làm nó thôi để ý đến thái độ người kia. Người đó ra về lúc nào nó cũng không hay. Hôm nay, con bé Nhi vẫn chưa về nhà, con thu ngân xin nghỉ nên Nhi ở lại phụ tính tiền. Để ý em nó hay nhìn trộm Nó. Có lúc đôi ánh mắt gặp nhau Nó lại cười đáp lễ. Mỗi lần như thế Nhi dơ nắm đấm ra với Nó. 10h quán đóng cửa, dọn dẹp xong dắt xe về, ra đến công thì Lan chạy xe tới.

- Đi ăn khuya nha.

- Muộn rồi mà, Lan về đi kẻo muộn.

- Đi mà, nhiều lần từ chối rồi.

- ...

Nó đang chưa biết nói gì thì có chiếc xe máy chạy tới, dừng ngay trước xe nó với Lan. Trên xe có 2 thằng con trai.

- Thì ra là thế này à, vì nó mà em tránh mặt anh à Lan.

Nó ngước nhìn, thằng vừa nói là thằng ngồi trước, nó không biết, còn thằng ngồi sau chính là thằng ngồi trong quán.

- Anh nói cái gì thế?

- Gì nữa, em không hiểu hay giả vờ không hiểu thế, anh tưởng ai khá hơn, nhưng..cũng chỉ là vì hắn ta đẹp mã thôi à em.

- anh im đi. anh biết gì mà nói. - Lan cáu gắt.

- Rốt cục thì em cũng là người mê trai thôi.

Không để Lan nói tiếp, Nó xen vào.

- Xin lỗi, tôi có liên quan gì ở đây không nhỉ? Nếu không thì tôi xin phép nhé.

Nó nói rồi nhìn thẳng vào mặt thằng kia.

- Có đấy, cướp bạn gái của tôi giờ bảo không liên quan à.

- Tui đâu là bạn gái anh mà anh nói thế - Lan xen vào gắt như van xin.

- Đấy, Lan nói thế rồi chắc tôi không cần nói gì nữa nhỉ. Tôi xin phép đi được chưa.

- Chưa, đứng lại làm rõ mọi chuyện đã. - hắn ta cản nó lại

- Ok thôi, làm rõ gì làm đi.

- Thôi, T về trước đi, không sao đâu. - Lan nói.

- anh về đi, không lại gây chuyện đó - đằng sau có tiếng ai vọng lại, ngoảnh lại thấy là Nhi.

- Tôi với Lan chỉ là bạn, không hề có cái gọi là yêu nên anh đừng nói Lan mê trai, đừng nói tôi pha đám.

- Điều nữa, Lan với anh là gì? là gì? Yêu chưa? Hay anh đang đơn phương, anh nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi tự biết anh nên nói những gì, tôi không dám dạy khôn anh, nhưng đừng mù quáng quá.

Nó nhìn thẳng vào hắn ta nói dứt khoát, nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ẩu đả. Nghe xong hắn ta im lặng, chạy xe đi, Nó cũng lẳng lặng đạp xe về..Lan gọi theo.

- Lan xin lỗi..

- Về đi, cẩn thận - nó không quay đầu lại

Nó không nghĩ được lúc đó nó bình tĩnh được thế, nó giờ như thằng không biết sợ, muốn chém muốn giết nó cũng chơi. Dường như cứ mỗi lần dính vào gái là Nó lại gặp rắc rối với những vệ tinh của người con gái đó. Bước chân về phòng, Nó quay qua nói Dương.

- Này, mày có tình địch đấy?

- Địch gì?

- Lan đó.

- Hả, có ai tán Lan nữa à?

- ừ, mày nghĩ như Lan không có người tán mới lạ đó.

- sao mày biết?

- à, lúc nãy vừa giáp mặt, định tẩn tao thì phải.

- Rồi sao. Tẩn không?

- Không.

- Tưởng có thì hôm nào cho nó trận.

- Ờ ờ, lúc đó nó mà làm gì thì cũng đánh cho sướng, chết thì thôi.

- Mẹ, ngu chi mà đánh một mình.

Nói chuyện thêm tí nữa rồi nó đi ngủ. Ngày hôm sau, sang quán đi làm không thấy Lan, nó hơi lo, sợ tối qua có chuyện gì. Nó gọi hỏi.

- alo.

- Không đi làm à?

- Lan đang học - nghe đến đây nhẹ nhõm.

- Ừ, thế học đi.

Cúp máy chúi đầu làm việc (mang tiếng là chúi đầu chứ giờ này rảnh không). Đứng dựa cột thả hồn vào tiếng nhạc thì có tin nhắn.

- em đã từng chỉ xem anh như một trò đùa, nhưng dần em thấy mình yêu anh, khi đó e cảm thấy anh có chút gì đó với chị Lan nên em không dám, nhưng hình như ông trời cho em cơ hội. Dù không lưu số nhưng nó đoán được là ai nhắn tin cho nó. Nó lẳng lặng cất điện thoại vào túi, coi như không thấy gì, nó cũng không dám ngoảnh lại, vì nó biết Nhi đang nhìn nó.

- Sao anh im lặng thế? Em xin lỗi.

Lại là tin nhắn của Nhi. Lần này nó đứng im nhắn tin lại.

- Đừng yêu anh, vì con tim anh đã chết, anh nói thế thôi, mong em hiểu.

Cả ngày đó giữa Nó và Nhi là sự ngại ngùng khi nhìn mặt nhau, thật trớ trêu thay cho Nó, không biết đến lúc cả Lan đi làm nữa thì sẽ thế nào đây. Hết giờ làm, vừa đạp xe được khoảng 100m thì nghe tiếng xe máy rú từ phía sau, nó nghĩ chắc thằng nào chơi đêm chạy qua thôi, bỗng đâu một tiếng 'bốp' hông nó đau và nó ngã ngay xuống đường, ngoảnh mặt lên nhìn theo thì chiếc xe máy đã chạy khá xa. Nó đau không sao đứng lên được, tí sau thì Nhi chạy tới, sau đó anh Bình ra dìu nó vào lại trong quán, người mua bông băng, người mua thuốc để xức cho nó, vết bầm ứ máu.

Anh Bình muốn đưa nó vào viện coi sao, nhưng nó ko chịu, vết thương cũng nhẹ, vào viện lại thêm khoản nợ nữa thì nó lấy đâu tiền trả.

Đêm đó, nó được anh em trong quán hộ tống về phòng, anh Linh cùng mấy đứa tỏ ra bức xúc, muốn trả thù 2 thằng đi xe máy kia..nhưng thực sự thì biết ai mà trả thù...dù rằng trong mỗi người đều biết đó là ai. Thôi đành tạm chấp nhận, đặt cái thân đau nhức đi ngủ, cả đêm nằm thao thức vì đau.

Chap 20:

Sáng hôm sau, sau khi mọi người ngủ dậy,anh Linh mới tới hỏi nó rõ hơn.

- Để anh xem sao nào.

Nó nghiêng người để anh Linh coi vếtthương của nó. Mấy đứa kia cũng xúm lại coi.

- ĐM, thằng kia phang phát chuẩn phết nhỉ? - Anh Linh nói đùa, cả hội cười ngả ngớn.

- Biết bọn nó là ai không?

- em chịu, đang đi, nó làm phát chả biết trời đất gì nữa. Chắc là tụi hôm giáp mặt thôi. Nhưng kệ nó anh.

- Kệ sao được, gặp cho nó ra bã.

- Có gặp được nữa là không chứ.

- Chắc nó tưởng chú cặp với Lan, mà thằng này cũng điên.

- Đánh, để hôm nào tao nhử cho, nó cứ thấy cặp với Lan thế thì để tao nhử cho. - Thằng Dương xen vào.

Thằng này thế mà khôn, nhân tiện đang tán Lan, làm thế biết đâu cưa được Lan.

- Nhử gì mà như, nếu nó gây nữa thì chiến thôi.

- Cứ thế đi, chờ rồi tình tiếp, đi học đã. Mấy thằng bỏ nó đó với cái lưng như sắp gãy(nói sắp gãy cho to chứ cũng không đến mức đó đâu).

Đang lơ tơ mơ nằm liu riu thì nhận được tin nhắn của Ly.

- Sao không đi học thế? Hay tối qua uống rượu.

- Hả? Lâu giờ có dám uống đâu mà Ly bảo thế chớ, Hôm nay có chút việc nên phải qua quán.

- Mai đi học, không được lo làm quên học đâu đấy.

- Ờ ờ, Ly học tiếp đi.

Nằm nghĩ lung tung, sực nhớ đến anh Cảnh bạn Ly, Nó nhắn tin cho anh ta.

- Chào anh, em là T đây, anh còn nhớ chứ ạ, hôm anh có hẹn em gặp bữa nhưng em bận, cuối tuần này em cũng không có việc gì, nếu anh rảnh thì anh em mình gặp nhau ạ.

Nó cũng muốn gặp một lần kẻo người ta lại gọi điện nữa thì phiền, họ lại nghĩ Nó kiêu.

Đợi một lúc thì anh Cảnh trả lời, ảnh hẹn tối thứ 7 này gặp nhau làm bữa nhậu. Chỉ có 2 anh em. Nằm nhà đúng là chán, chả có việc gì làm, mang điện thoại ra chơi game. Chơi 1 lúc lại nhận được tin nhắn của Ly.

- Tối qua có chuyện sao dối Ly.

- Dối đâu, T đang bên quán, T bận tí nói chuyện sau nha. - Nó sợ Ly giả bộ bắt thóp nên chối.

- Còn dối, đỡ hơn chưa?

- Rùi. -Lần này thì chắc Ly biết rồi nên nó chẳng dám dối nữa.

- Ừ, nằm yên đó, tí vào. - khi nào Ly nhắn tin kiểu cụt ngủn này là Ly đang bực.

- Thôi, ở lại học đi, không sao đâu. Chẳng thấy nhắn tin lại, đảm bảo muộn nhất 15 phút sau Ly sẽ có mặt cho xem. Chuẩn bị tinh thần nghênh đón là vừa.

Khoảng 10 phút sau Ly có mặt tại phòng. Cái mặt hằm hằm tiến thẳng chỗ nó. Nó nhìn trân trối nhưng hỏng có ích gì. Ly ngồi cái xịch xuống giường nó.

- Quay ra

- Làm gì?

- Cứ quay ra. Nó vừa nắm sấp người thì Ly kéo áo nó lên, rồi lại hạ xuống.

- Sao lại bị đánh?

- Đánh đâu, tai nạn mà.

- Tai nạn? Lại còn cố chối nữa.

- Thì có biết à, ở đâu họ đánh, ai biết được.

- Không ai hơi đâu mà đánh, lại làm gì ai? Nằm viện chưa chán à?

- Chưa. - nó cố đùa, nói xong nhìn mặt Ly cười 1 cái, cơ mà Ly vẫn không biến sắc.

- Nằm đấy. Ly nói xong đi luôn, chả biết là đi đâu, Nó ngơ ngác thấy Lạ. Thôi mặc kệ.

Khoảng 15 phút sau thì Ly lai tới, mang theo 1 túi bông băng. Thì ra đồng chí ra mua bông băng, haizzz, cơ mà làm gì nhỉ, vết thương băng rồi mà.

- Nằm sấp lại - Ly nói như ra lệnh.

Nó ngoan ngoãn thực hiện. Ly bắt đầu lột những miếng băng cũ, Nó lại đau rát rít lên.

- Úi, đau.

- Chịu khó đi, băng cũ bẩn hết rồi. Ly nhẹ nhàng hơn, gỡ từng chút, từng chút. Nó cũng cố nín đau, nằm yên để Ly làm việc.

- Xong rồi đấy.

- Ờ, êm ái dễ chịu quá, sao ko băng thêm lúc nữa, sắp ngủ được rồi.

Ly chẳng nói gì đánh nó 1 cái, vào đúng chỗ đau. Nó đau điếng kêu lên.

- Á, đau.. - đúng là đau thất, nó co người, miệng xuýt xoa. Ly thấy thế ngồi cười khúc khích.

- Cho chừa.

- Chừa gì, đau chết đi được.

- Mà sao hôm qua bị đánh thế? - Không biết, chắc có ai tưởng T cặp với Lan.

- À, ra thế, thế thị kệ.

- Sao kệ?

- Không kệ thì biết làm sao

- Ờ, thôi thì kệ, khổ, ai cũng hiểu nhầm.

Ly im lặng nhìn ra ngoài. Chắc Lan đang nghĩ Nó và Lan có gì đó.

- Chắc có lẽ từ nay phải giữ khoảng cách với Lan. - Nó cố tình nói bâng quơ, nhưng muốn Ly biết.

- Sao phải thế, họ buồn đấy.

- Ừ, để Lan hỏi hiểu nhầm, để những người theo đuổi Lan khỏi hiểu nhầm, khỏi bị đánh nữa.

- ...khi người ta đã muốn thì khó lắm đó, với lại nếu con tim thực sự muốn thì đừng sợ điều gì cả.

- Ừm, tim ai muốn?.

- Không phải người con gái thì là người con trai.thế thôi.

- Haha, Ý Ly là tim T à?

- .... - Ly im lặng.

- Tim T còn đâu nữa, mọi thứ chết rồi.. - Nó trầm giọng lại. Cả 2 lặng thêm 1 lúc thì Dương, Bình đi học về. Thấy Ly, thằng Dương

nhanh miệng.

- A. Vào đây rồi à, nhanh thế? Nghe cu Dương nói nó biết chắc sáng nay nó nói cho Ly biết. Nó nhìn thằng Dương đầy nghi vấn.

- Nhìn gì mày?

- Nghi lắm.

- Ly hỏi đấy, trách gì Dương. - Ly bào chữa cho Dương.

- A..không phải em - Thằng Dương tinh nghịch chối.

Đợi mọi người đi ăn xong thì Ly về, trước khi về còn kịp mua cho nó một hộp cơm bao nhiêu là thức ăn. Ăn cơm trưa xong lại nằm ngủ, thấy cuộc đời trôi qua vô vị quá,, cứ ăn với ngủ, đáng lẽ ra những lúc này phải làm được điều gì đó có ích như kiếm tiền trả nợ. 3h chiều vừa mở mắt được lúc thì Lan với Nhi tới, mắt nó ngơ ngác khi thấy 2 con gái đứng trước cửa phòng. Nó lạ là 2 đứa này đi với nhau cơ đấy.

- Ơ, 2 người đi đâu đây?

- Thăm ông chứ đi đâu nữa - Nhi lanh chanh, con này hình như quen hết cái cảm giác hôm qua rồi thì phải. Lan thì có vẻ buồn buồn.

- A cha, Lan.. - thằng Dương từ xa hóng hớt.

Lan nhoẻn miệng cười rồi cả 2 vào phòng ngồi. Cu Dương chạy ngay tới ngồi cạnh Lan. Nhi thì ngồi ngay góc giường nó.

- T sao rồi? Đỡ hơn chưa? - Lan nhẹ nhàng hỏi.

- Ờ, có gì đâu, ngoài da thôi mà.

- Còn đùa nữa. Chắc lại là ông L rồi.

- Ai? Mà chắc gì?

- Hôm T gặp đó. - À, Long à, tên giống người nhỉ, giàu. Mà có gì đâu. Hè

- Lan xin lỗi.

- Ui dời, tự nhiên đi xin lỗi.

- ... - Lan im lặng.

- Mà 2 người không làm à, bỏ sang đây chi

- Sang coi ông chết chưa.haha. - con quỷ Nhi lên tiếng.

- Còn lâu tôi mới chết nha cô. - vừa nói Nó vừa nhui đầu Nhi 1 cái.

Cả phòng lại cươì vui vẻ. Lúc 2 đứa về, Dương với Bình nhiệt tình tiễn. Chẳng biết lúc xuống nói được cái gì mà 2 thằng lên sung sướng như vớ được vàng.

- 2 thằng mày nhặt được vàng à? - Nó hỏi đùa.

- Hơn vàng đấy chứ

- Ngon. Mà có gì hay thế.

- khà khà, không liên quan đến mày.

- Ờ, thế thôi. - anh Linh có tiền e vay tí em đi mua hộp keo vuốt tóc - thằng Dương hỏi đùa anh Linh.

- mày đổi tính à. Còn keo nữa, dẹp.

- đi cafe với gái thì phải đẹp tí chứ.

- a, thằng này ngon, với ai, Lan à? - Không nó thì là ai nữa.

- Ô cha, tiến bộ thế bây - Nó cũng vào câu chuyện cho xôm.

Từ đó đến tối phòng rộn ràng vì cái việc cafe đó, thì ra là 2 chàng rủ rê được 2 cô ta thứ 7 đi chơi. Ngày hôm sau nó đi học lại, chiều hôm sau nữa (tức là thứ 6) cũng ghé quán chơi, ngồi chơi không cũng chán nên nó xắn tay vào làm việc, mặc dù cái hông vẫn còn đau.

Ngày làm việc trôi qua bình thường, cũng chỉ là những lời nói đùa của mọi người, không ai tỏ thái độ gì cả. Khuya đạp xe về, giờ mỗi khi nghe xe máy nổ to to lại gần là nó cảnh giác hơn. Tối đó về nhà suôn sẻ. Mấy hôm đó cũng không thấy động tĩnh gì nên mọi người cũng quên đi cái thằng đánh nó. Vì giờ mọi người cực chẳng đã mới tính đến chuyện đánh đấm, khi đã đánh đấm sẽ không chỉ ảnh hưởng đến những người trực tiếp mà còn những người xung quanh nữa.

Lên giường nằm ngủ. Một ngày nữa lại trôi qua.

Chap 21:

Ngày thứ 7 bận rộn, thứ 7 máu chảy về tim, nó thì chả biết máu chảy về đâu. Tan buổi học, Nó cùng Ly lang thang một chút sân trường, chiều nó phải họp nên nó xin nghỉ, nghỉ cả tối nữa, vì tối có hẹn với anh Cảnh.

- Ngồi đây tí đi. - Vừa tới ghế đá, Nó bảo Ly ngồi cùng nó một chút, chẳng biết vì sao hôm nay Nó muốn thư thái một chút giữa sân trường như thế này nữa, có lẽ là do thời tiết đẹp, gió nhẹ nhàng khẽ đưa cành lá, gió vờn lên tà áo dài của nữ sinh.

Ngồi xuống, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt hít một hơi thật sâu cảm nhận cái mùi vị của hoa, của lá, của cỏ cây, dành cho lòng một chút bình yên, một khoảng lặng giữa dòng đời.

- Sao bảo ngồi nói chuyện mà im lặng thế? - Ly nhẹ nhàng hỏi nó, chắc Ly cũng thấy lạ vì có một ngày chính nó rủ Ly ngồi lại khi đã tan trường.

- Gió mát, cảm nhận tí đã. - Nó đưa mắt nhìn Ly một cách nhẹ nhàng, nhìn người con gái ấy, hôm nay hình như có gì đó đẹp hơn, dịu dàng hơn so với Ly cách đây một năm. Khác với cái cô bé ăn mặc sành điệu, dày cao gót, đôi mắt lanh lẹ bước vào lớp nó, thay vào đó là nét đằm thắm..và đầy tình người. Nó cứ thế đưa mắt nhìn Ly.

- Hôm nay T lạ quá, mà sao nhìn Ly dữ vậy. - Ly tròn mắt nhìn nó lạ lùng, rồi cúi xuống thẹn thùng nhìn cây cỏ dưới chân khi bắt gặp ánh mắt nó, Nó mỉm cười, nhìn thêm một lúc rồi thôi.

- Cảm ơn Ly nhé - Nhìn lá đung đưa, nó khẽ cảm ơn Ly.

- Ơ, sao hôm nay lại cảm ơn, lạ lắm.

- ...- Nó mỉm cười nhìn Ly, Ly cũng chẳng dám nhìn nó.

- Oa, chiếc là đẹp không này. - Ly cúi xuống nhặt một chiếc lá, chiếc là màu đỏ pha tím. Rồi đưa lên, quay sang nhìn Nó, xoay xoay chiếc lá.

- Đẹp gì đâu.

- Đẹp chứ còn gì nữa, màu đỏ của con tim, màu tím cho sự thủy chung.hì.

- Ừ, là con tim thủy chung, nhưng mà nó đã rụng, nghĩa là nó sẽ héo đi. Nếu được thì T vẫn muốn nó ở trên cành, như bao chiếc là kia, dù là màu xanh, nhưng đầy sức sống. - Nó nói như đang nói chính những gì đến với Nó vậy, ước chi ai đó không rụng về cội, dù xấu thì vẫn hơn là đẹp để rồi là vĩnh hằng.

- À..ừ.. - Ly im lặng suy tư, Nó biết Ly đang nghĩ gì, nhưng có lẽ cứ để cho Ly nghĩ một mình sẽ tốt hơn. Câu nói của nó đã làm Ly mất đi cái mạch suy nghĩ của Ly..một trái tim chung thủy, nhưng nó vô tình làm đau trái tim đó.

- Tối nay T gặp anh Cảnh đó. - Nghe xong, Ly ngoảnh sang nhìn nó, rồi lại nhẹ nhàng quay về tư thế cũ.

- Thế à, không thấy anh ấy nói gì cả.

- Ừ..chắc anh ấy chỉ muốn gặp riêng T thôi.

Ly không hào hứng khi Nó nhắc tới anh cảnh, nên Nó cũng thôi câu chuyện ở đó. Chờ thêm một chút, 2 con người lại lặng lẽ chào nhau.

Đứng nhìn bóng Ly xa khuất, Nó cũng quay bước đi về. Giá như tôi có thể yêu thì sẽ yêu người con gái ấy, nhưng trong tôi bây giờ chỉ giữ mỗi mình ai.

Chiều họp xong, cũng còn khá sớm, nhưng nó tự cho Nó một ngày nghỉ, một ngày thư thái, một ngày mà bao người gọi là ngày cuối tuần. Cuối tuần thường làm gì nhỉ? Đôi trai gái hẹn hò? Đi chơi? Nó cũng chẳng biết là như thế nào cả, cái gọi là thứ 7 máu chảy về tim đó đã là dĩ vãng rồi, cải cảm giác tối thứ 7 chờ chực quán net giờ đã là dĩ vãng.

Về thay lại bộ đồ ở nhà, Nó đứng hành lang nhìn mọi thứ, cảm giác cũng hay..lâu lắm rồi nó không có cái cảm giác đó. Về chiều sinh viên bắt đầu đổ ra sân tập thể dục, đá bóng có, chạy bộ có, cầu mây cũng có, và đá cầu nữa. Hình như ngày nó đá cầu gần nhất cũng 5 tháng rồi, trời ơi, sao mà lâu thế. Hôm nay nó cũng muốn tham gia lắm, nhưng chịu thôi, cái lưng này đá sao nổi.

Chợt nghĩ, hay ra chỗ Th chơi..cũng tiện thể đi bộ chút cho dãn gân dãn cốt.

Nó đi, ra đến nơi thì hình như có khách..hình như là nam, nó định quay về thì gặp Th ngay cổng xóm trọ.

- Ơ T, đi đâu đây.

- À, định qua chỗ Th thôi, nhưng mấy đứa gọi ra có chút việc.

- Hôm nay không đi làm à? có anh bạn chị gái tới.

- Ừ, cũng nghĩ là Th có khách, mà khách tới Th lại đi đâu thế. T xin nghỉ ở nhà họp.

- À, Th bên nhà bạn, anh ấy gọi nên giờ về.

- À, ừ..thế Th vào đi.

- T cũng vào đi..

- Thôi, T ra coi mấy đứa co việc gì không?

- Ừ, mà tối đi ăn chè với mấy đứa bạn Th nha.

- Tối chắc T qua quán luôn.

Chào nhau ra về, giờ chẳng lẽ lại về phòng..Nó lững thững bước đi, chẳng có đích đến là đâu cả, đi xuôi phía chợ rồi lại vòng ngược về trường, lượn lờ trong sân trường thả hồn vào mây vào gió. Nó như cố tận dụng lây cái giây phút tĩnh lặng trong lòng này.

Tối đến, 7h thì anh Cảnh gọi cho nó. Ảnh gọi ra chỗ bờ sông hàn, chỗ lần nó thấy ảnh uống bia với Ly.

Nó mượn xe đạp ra, đến nơi thấy đúng là anh đi một mình. Nó bước tới rất tự nhiên.

- Chào anh. anh đến lâu chưa ạ.

- Ừ, chào chú. Cũng vừa tới thôi.

- Dạ. Anh gọi gì chưa?

- Rồi..uống gì đây?

- Dạ, bia đi ạ.

- Bụng chú uống được chưa, nếu chưa thì thôi.

- Dạ, cũng không sao đâu anh, em cũng chỉ uống ít thôi.

Chủ quán đưa một con cá đuối nướng với ít đồ nhậu ra. Nó lấy chai bia khui, mỗi người một chai. Cụng ly đầu tiên thì anh Cảnh nói tiếp.

- Hiểu nhầm giữa anh với chú, chú bỏ qua đi nhé.

- Gì à anh? em có nhớ cái gì nữa đâu?

- Haha, ừ, quên đi.

- dạ, uống tiếp đi anh. - Lại nâng ly thêm hớp nữa

- Chú khá lắm. Đối thủ đáng gờm đấy.

- Đối thủ gì hả anh?

- Giờ ảnh hiểu tại sao Ly lại yêu chú thế

- À..ý anh là đối thủ..em với Ly không là yêu nhau gì đâu anh ạ. Nhưng Ly là người quan trọng với em, Nên nếu anh có yêu Ly thì cũng đừng làm đau Ly

- Ha..yêu gì nữa đâu chú, anh theo cô ấy từ lâu rồi, nhưng Ly dứt khoát lắm.

- Dạ..điều gì cũng có thể xảy ra mà anh.

- haha, thôi bỏ đi, uống tiếp đi chú.

Đang ngồi đàm đạo với anh Cảnh thì có điện thoại của Lan.

- Alo.

- Đang ở đâu vậy, đi chơi với tụi Lan

- Lan đi với 2 đứa kia đi, đang bận rồi.

- Bận gì chứ, đi đi mà.

- Bận, thế nhé.

Nó mặc kệ cho thái độ Lan ra sao, cúp máy lại ngồi với anh Cảnh tiếp.

Ngồi anh em nói chuyện chân tình, từ cuộc sống, đến chuyện gia đình. Đến 9h hơn thì Ly nhắn tin cho Nó.

- Về chưa? người đang đau về sớm đi.

- Ừ, sắp rồi.

Cất máy, Nó nhìn anh Cảnh nó đùa.

- Ly anh ạ, lại bắt em về sớm.

- Haha, Chú bảo không yêu mà nghe lời nhỉ.

- ..có những điều chỉ em với Ly mới hiểu được thôi anh ạ.

- Ừ..anh cũng nghĩ thế, hôm Ly bỗng nhiên trao cơ hội cho anh, anh tưởng tình cảm mình đã làm lay chuyển được Ly, nhưng đâu có phải..

- Dạ..

Buổi gặp kết thúc bằng một li bia, bởi chính anh Cảnh cũng muốn Nó về khi nghe Ly nói như thế.

Cuộc gặp gỡ của một thằng (cứ tạm gọi nó là thằng trẻ con) và một người đàn ông (anh Cảnh nhé) kết thúc, Bước đi về trong nó vẫn thế, chẳng đọng lại được chút gì hơn, nhưng ít nhất nó cũng bớt đi một người đối lập, để thêm một người bạn, tạm thời nó cứ tin thế.hap 22:

Nếu trong cuộc đời ai đó khẳng định mình không sai lầm thì có lẽ tôi không tin. Nhiều khi tôi cứ nghĩ(hoặc cố tình) rằng tôi chưa phạm phải sai lầm nào đó quá nghiêm trọng, nhưng chính tôi không nhận ra rằng mình đã sai lầm từ rất lâu,rất lâu rồi. Và để giờ đây lại sai lầm nữa, sai lầm cứ nối tiếp sai lầm. Tôi cứ nghĩ rằng mình sống thể là ổn...nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Nay đứng trước bức di ảnh tự vấn lương tâm và cúi đầu tự trách bản thân vì không sống tốt hơn, làm tốt hơn những gì đang có, đang đến.

Trở về với ngày xưa, ngày xưa của sự bồng bột, ngày xưa của một thằng trai bị tổn thương.và ngày xưa của những nỗi buồn mà Nó vô tình gieo vào những người quanh nó.

Bước về phòng, lúc này cũng chưa muộn. Bao cuối tuần nay nó mới được hưởng cái cuối tuần về đêm như trước, tối cuối tuần đầy những bản nhạc nơi hành lang. Phòng nó cũng đi chơi đâu hết, Nó lê cái thân ra ngồi ngay cửa, ngồi như một thằng thất thểu, xõa xuống ngang cửa mà nghe tiếng đàn. Dù là những tiếng đàn không chuyên nhưng cũng đủ lay động lòng người, tiếng đàn hòa cùng tiếng gió vi vu làm không gian thêm sâu lắng.

Ngồi nghĩ về buổi nói chuyện cùng anh Cảnh, Nó lại thấy thương Ly..nó nghĩ về tất cả những hình ảnh của Ly từ ngày nó gặp để rồi nó mỉm cười một mình. Cuộc đời này cũng lạ, người này đuổi người kia, người kia lại đuổi người kia nữa.

10h hơn thì 2 thằng kia về. Nó được kéo ra khỏi những dòng cảm xúc đó khi thằng Bình đá nó một cái.

- Thằng này, tránh cho đại ca vào. - Nó co chân ngước lên thấy 2 thằng cười đầy nham hiểm và sung sướng.

- Sao ngồi giữa nhà thế mày. - thằng Dương tiếp lời hỏi nó.

- Ngồi chờ mấy đại ca về. Đi chơi sao, chắc là vui nhỉ, nhìn cái mặt bây sung sướng quá.

- Mẹ, hai đứa đó lừa bọn tao, bảo đi cafe mà bắt lượn lờ khắp nơi. Mệt vã người chứ được cái đếch gì đâu - thằng Dương trách móc nhưng đầy sung sướng.

- Đừng nghe nó, nó được chở Lan, sướng quá giờ nó giả nai đó - thằng Bình chen vào, 2 thằng này đúng lạ, cả ký túc không kiếm lấy con mà dạo trong trường, vừa khỏe vừa đỡ tốn tiền

- Ô, ngon, làm được gì chưa?

- Mẹ, làm đếch, nghe thằng Bình có mà to bụng. Nó với Nhi mới ghê.

Cứ thế qua lại giữa 2 thằng, nó ngồi há hốc mồm ra nghe, buồn cười 2 cái thằng này. Nhưng có lẽ chính 2 đứa đang giúp hộ nó tránh những điều khó xử với cả Nhi và Lan. Ít nhất 2 người con gái đó sẽ gặp được 2 thằng mà nó tin tưởng và thấy tốt. Cũng như nó sẽ không vì sự vô tình mà làm 2 người con gái đó đau.

Thời gian cứ thế trôi, một ngày, 2 ngày....Để tránh những điều không cần thiết và cũng để cho cái tâm trí của Lan và Nhi dành thời gian cho Dương và Bình, cứ thế Nó cũng dần quen với việc mặc kệ cho cái cảm giác trong những người quanh nó như thế nào đi nữa.

Kỳ thi lại tới, một ngày của nó giờ chỉ là ở thư viện và quán cafe, Nó cũng không muốn nghỉ, vì như thế thì nó biết khi nào mới trả hết nợ, tuy nhiên, thời gian trên quán ít hơn, nó thường lên lệch buổi với Lan nên cũng ít phải đụng mặt, cũng ít thấy Lan nhắn tin hỏi thăm như trước, chắc Dương đang dần lấy được cảm tình từ Lan. Còn nó, sáng lên quán, chiều lên thư viện, và luôn cùng nó là Ly, Ly đi học đều đặn nên luôn bên nó cùng ôn thi, cứ thế 2 đứa học cùng nhau từ chiều đến 9h tối. Cùng học, cùng ăn, cùng nghỉ ngơi. Cũng chẳng biết giữa nó với Ly là gì nữa, nhưng nó khẳng định khi ai hỏi rằng không phải là yêu.

Một chút quá khứ thế thôi, giờ mình đi làm việc cần làm đã, chẳng biết đúng hay lại sai, mọi người chúc mình may mắn đi nhé, cứ biết thế thôi, đừng hỏi thêm điều gì, lúc này mình không thể nói gì thêm đâu. Ôi cuộc đời.........

Chap 23:

Chiều ngày thi môn gần cuối, Ly không qua học cùng nó, tối đó nhà Ly có tiệc mời khách, Nó cũng chỉ nghe Ly nói thế mà không thắc mắc gì, Nó tính ăn cơm xong rồi lên thư viện một mình.

Chiều đó, Nó dành một chút ít thời gian thư giãn, cũng lạ là chiều nay đang mùa ôn thì mà vẫn tụ tập đá cầu dưới sân, nó cũng lân la xuống.

- Ê, thằng T nay có đá cầu hả, mày dạo này như chạch ấy nhỉ, lẩn mất tăm - Cái thằng Huy nói nó, thằng này ở trọ ngoài, nhưng chiều nào nó cũng vào đây đá cầu, vì đa số bạn nó đều ở trong ký túc.

- Thế tao có được đá không, tao không đá thì có thằng mất đối chứ gì đâu. - Nó đáp lại, trước khi còn hay tham gia đá cầu với mấy đứa bạn thì thằng Huy

với nó đá rất ăn ý, còn khi chia sân đá thì chỉ Nó với có thể có những cú vớt thần kỳ từ những cú đá của Huy. 2 thằng như khắc lối đá của nhau, Huy

thiên về tấn công trên lưới, cón Nó là thằng phòng thủ hiệu quả.

- Giờ thì xưa rồi nha cu, giờ tao chấp chân trái. - Nó dám chấp cũng đúng thôi, vì giờ chân nó khá cứng rồi.

- Thôi thôi, em không cần anh chấp gì cả, cứ thoải mái đi.

Thế là nó nhập cuộc, đúng là lâu ngày không đá nên cảm giác cầu cực kỳ không tốt, lỡ nhịp liên tục. Như thường lệ là những cú vuốt tầm cao và xa

của thằng Huy, nếu là nó cách đây 5-6 tháng thì những cú đó không khó để bắt, nhưng giờ cái cảm giác vừa chạy vừa xoay vừa giơ chân nó không chính

xác như trước để mà đỡ được quả cầu nữa. Chắc có lẽ phải mất một vài buổi Nó mới lại có cảm giác như trước được.

- Thằng này, tưởng mày vẫn bắt ngon mấy quả đó chứ? - Thằng Huy nhìn nó lắc đầu có vẻ ngán ngẩm.

- Ờ, phải có lúc phong độ nó kém chứ mày - Nó bao biện.

- Quan trọng là ở cái đẳng cấp. Haha - Huy ra oai.

- Thì anh Huy đẳng cấp, chờ ít hôm nữa xem , để coi đẳng cấp nó thế nào nhỉ?

- Xời, đẳng cấp anh là mãi mãi rồi em ơi - Thằng Huy kênh kiệu cái mặt, lúc nó đá cầu là ghét nhất, nhưng cũng công nhận một điều là Huy đá cầu rất khá.

Thấy mấy quả hụt nên thằng Huy ít dồn cầu cho nó hơn, bắt đầu tập trung đá vui để những người xung quanh cùng đá. Những người nhập cuộc ngày càng

đông, có mấy đứa con gái phòng bên, thằng Bình cũng xuống. Đám con gái thì khỏi phải nói rồi, đá trúng cũng cười vui sướng, đá trượt cũng cười hả hê,

thằng Bình thì mỗi lần cầu ngang tầm ngực thì quả cầu lại bay theo hướng không như ý muốn của nó, cầu đến nó thường ưỡn ngực, đẩy luôn cả thân để đỡ, thực ra nó muốn cầu nẩy cao, nhưng vô tình làm mất cân bằng và mất vị trí đứng, kết quá là quả cầu lệch vị trí nó cần. Mỗi lần như thế thằng Bình lại chửi đổng.

- Cha nó chứ, sao tao đỡ toàn bay đi đâu.

Nghe nó chửi thế cả hội lại nhìn nó cười. Thằng Huy chỉ nó.

- Cầu ngang ngực mày chỉ cần ưỡn ra thế này là đủ rồi, cần gì dùng lực mạnh - Huy vừa thực hiện động tác vừa chỉ.

- Đấy, mày là mày phải nghe cao nhân, cái gì khó hơn để thì hỏi tao - Nó đứng đưa tay vuốt cái cằm ra vẻ.

- Ui cha, hỏng suốt mà lên mặt - Huy vừa nói vừa tung ngay quả cầu về phía nó.

- Tách.. - Nó khom người rồi đưa bàn chân móc, đưa một cách vô tình nhưng chẳng may đỡ được đường cầu, cầu bay ngược về phía Huy, do bất ngờ nên Huy không kịp đỡ.

- Ô cha, thằng này hay bây - Huy giả bộ khen Nó.

- Thôi xin, định chơi tao à, khà khà - Nó cười lên sung sướng, xung quanh là những tiếng cười châm chọc.

Bỗng nhiên nó thấy yêu cuộc sống sinh viên lạ thường. Đây, đó là những người bạn vô tư, là những tiếng cười sảng khoái. Đang nhìn mọi người thì thằng Huy điều cầu về phía thằng Bình, vừa bay đến thì nó hỏi Bình luôn.

- À Bình, tối qua tao thấy mày đi với con nào thê?

- Đâu, con nào? - thằng Bình ngây ngô đáp.

- Ngoài cổng trường khoảng 100m gần quán cafe, không mày thì là ai nữa. - Huy khẳng định với Bình.

- Mày nhìn nhầm rồi, tối qua tao ở nhà mà - Thằng Bình có vẻ lúng túng.

Nghe đến đây nó chợt nhớ tối qua lúc ở thư viện với Ly về không thấy Bình đâu, đến hơn 10h mới thấy nó về, nhưng mặc đồ cũng chẳng phải đi chơi mà. Mấy đứa con gái được thể quay sang chọc thằng Bình.

- Bình nhìn thẩm lẩm thế mà ghê ta, có em nào hôm nào cho mọi người ngó cái xem.

- Bậy, đá đi, bạn thôi - Cái thằng này dốt quá, đã dấu thì dấu kín đi, giờ hoá ra là công nhận điều thằng Huy nói.

- Đó nha, lúc nãy thì chối, giờ lại là bạn. -Bọn nó chọc Bình tiếp.

- Bạn thật, không có gì đâu. - Bình lúng túng đáp.

- Có ai nói không phải bạn đâu, haha, bạn đấy mọi người à - Mấy đứa con gái vẫn không buông tha cho Bình, chọc quê nó rồi quay ra cười ngả ngớn với nhau. Bình xấu hổ.

- Nhi à Bình - Nó quay sang hỏi nhỏ Bình, nhưng cố tình để mọi thứ xôm hơn.

- Đâu, lâu giờ có nói chuyện với nó mấy đâu.

- Nhi..có phải con Nhi dưới 1 khóa không T - con phòng cạnh hỏi Nó.

- Ờ, sao biết. - Nó ngạc nhiên hỏi

- Có bạn quen, mà không cần biết, thằng Bình đâu, khai đi,haha. - mấy con này đúng là phởn quá đi.

- Thôi, tối rồi, nghỉ thôi - Bình lơ đi, chuyển đề tài để tránh sự phiền phức của mấy con kia. Giờ mới để ý là cũng đã muộn. Cả hội giải tán.

Tắm rửa xong, Nó, Bình, Dương cùng đi ăn cơm. Hôm nay anh Linh cùng mấy thằng đi đâu từ lúc thi xong.

- Hôm nay ăn 4 nhỉ? - Nó hỏi Bình

- Ừ, ăn bù năng lượng thi cử. - Bình trả lời nó.

- Tao 3 thôi nhé, Cá với trứng nhé. - Dương nói với nó.

2 thằng kia ngồi xuống lau bàn, chuẩn bị đũa thìa, Nó tới gọi cơm.

- Hôm nay cho 2 4, 1 3 nhé chị, suất 3 cho cá với trứng, còn lại tùy chị.

Chờ chị bếp sắp cơm lên đĩa, Nó lấy tay bốc một miếng ở khay thức ăn, vừa đưa lên miệng nhai ngon lành thì có con bé đứng một bên nhìn Nó cười. Nó mút tay, cười lại với cô bé đó rồi bê đĩa cơm ra cho 2 thằng kia.

Đang ăn cơm thì thằng Bình có điện thoại, Nó bỏ đĩa cơm đó đi ra xa nghe. Thấy lạ, đã bao giờ nó phải nghe trốn tránh thế đâu nhỉ. Một lúc sau Bình quay lại.

- Ai thế cu? - Dương hỏi Bình.

- Bạn ấy mà? Nó bảo tối qua chỗ nó học ôn. - Bình trả lời nhưng vẫn có chút ấp úng.

- Ra đó học nổi không? - Nó quay sang hỏi Bình.

- Gì mà không, yên tĩnh là đằng khác.

- Trai hay gái thế? - Dương hỏi.

- Hỏi làm gì? Trai.

- Tưởng có em nào. Thế tối tao với mày lên thư viện thôi T nhỉ.

- À, ừ.

- Tối Ly qua không? - Dương hỏi.

- Không, nhà Ly có việc nên không qua.

- Huống gì hôm nay nhàn hạ thế này.

- Liên quan gì đến Ly mày?

- Thấy nó quản mày chặt quá thôi.

- À, mày với Lan dạo này sao? - Nó hỏi Dương để đổi chủ đề.

- Hắn bảo ôn thi nên ít nhắn tin hơn. Thấy cứ nhạt nhạt sao ấy. - Dương nói có vẻ chán ngán, Bình nghe thế cúi ăn chăm chỉ hơn.

- Ơ thế à, tao tưởng mày chăm em nó mạnh quá nên em nó ít nhắn tin cho tao hơn, đang mừng, nghe mày nói buồn quá.

- Kệ đi, thi xong rồi tính.

3 thằng ăn cơm xong về phòng. Nó với Dương lên thư viện, còn Bình cắp sách qua nhà bạn.

Lên thư viện, Nó với Dương chọn 2 chỗ tận trong góc, ngồi chỗ đó ít người qua lại hơn. Một lúc sau thì có 2 đứa con gái ngồi 2 ghế đối diện với Nó và Dương. Nó đang ngồi cặm cụi đọc thuộc thì con bé đối diện đưa cho thằng Dương 1 mẩu giấy (đoạn này mình có kể rồi..Ngu TA).

2 con kia thỉnh thoảng nhìn thằng Dương cười, mắt chớp chớp, Nó thì vẫn không quan tâm, cúi mặt đọc thuộc. Đến gần cuối buổi thì 2 đứa kia dậy về trước, Dương thấy thế liền hỏi luôn.

- 2 bạn đi ăn chè không? -Thằng này được khoản này là nhanh.

- Hì. Để khi khác - Con bé kia nhẹ nhàng cười đáp.

- Khi khác gì nữa, đi luôn nhân dịp làm quen. - Dương năn nỉ.

2 đứa kia cũng đồng ý. Nó và Dương cũng thu dọn sách vở đi luôn. Quán chè giờ này cũng khá đông, vì sinh viên học thư viện bắt đầu ra ăn.

- Cô ơi, cho con nợ 4 ly chè - Nó mở đầu câu chuyện bằng lời nói đùa.

- T, lâu giờ mày đi đâu mà không thấy qua cô ăn chè. Nay cô mời mày luôn đó. - Cô bán chè hồ hởi đùa với Nó.

- Ối, thế à cô, kiểu này cứ vài tháng con qua lần, lại được cô cho ăn miễn phí.

- Một lần thôi con ơi, để cô kiếm tí nuôi con chứ.

- Haha, dạ thư cô, mang cho con nhanh đi cô.

Nó cứ mặc nhiên đùa với cô, còn cu Dương ngồi nói chuyện với 2 đứa kia. Nó chọn ngồi cuối cái bàn nhựa nhỏ nhìn ra phía đường, 2 con kia ngồi một phía, còn Dương ngồi phía đối diện với 2 con bé kia. 4 ly chè được mang ra, nó cầm 2 ly chuyển qua cho 2 con kia, của Dương thì tự lấy. Nó cặm cụi ăn, không quan tâm gì đến 2 đứa kia nghĩ gì. Dương lại tiếp chuyện với 2 đứa kia.

- Hai bạn học khoa nào? - Dương hỏi

- Bọn mình học ngoại thương. - Nghe thế nó ngước mặt lên nhìn.

- A..biết Ly không? - Dưởng hồn nhiên hỏi 2 đứa.

- Biết, học cùng nửa kỳ đầu, sao biết Ly vậy, bộ là bạn trai Ly à? - 2 đứa kia nhìn nhau cười lém lỉnh. Nó đánh mắt nhìn qua Dương như ý muốn Dương không nhắc gì về Nó.

- À, bạn trai gì đâu, quen biết thôi, cũng chơi chút ít.

- Nghi lắm, nghe đồn Ly yêu bạn nào đẹp trai lắm, hay là bạn đó - con bé kia đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Dương.

- Không, không phải mình đâu, chết chết. Mà 2 người chưa gặp thằng đó à? - Dương giả vờ.

- Từ khi Ly chuyển lớp nên ít chơi, nghe mọi người nói vậy thôi. - Nghe thấy thế nó trộm nghĩ, đúng là miệng thiên hạ, có thành không, không thành có.

- Ly chưa yêu ai đâu, mọi người đừng nghe linh tinh mà tội Ly. - Nó nhìn 2 đứa kia bình thản nói.

- Ủa, sao bạn biết? con bé ngồi cạnh ngạc nhiên.

- Cái bạn nào đó là mình đây chứ ai. - Nó mỉm cười rồi nói.

- Thiệt không vậy? Không tin.

- Ừ, không tin thì thôi, đừng tin nữa. - Nó nói tỉnh bơ, kiểu bất cần, xong cúi xuống ăn chè tiếp. 2 con kia có vẻ ngơ ngác.

- Cô ơi, cho con ly nữa đi - Nó quay lại gọi thêm ly chè nữa, quay về thì thấy 2 con kia có vẻ gì đó nhìn nó kỳ lạ

- Hai bạn ăn nữa nhé, để mình gọi - Nó mời luôn.

- Thôi thôi, bọn mình đã hết đây đâu - 2 đứa kia nói nhưng nó chỉ nghe cho có, vì nó đang bị thu hút bởi ở phía bên kia đường. Thằng Bình vừa xuống cái xe máy, lại là người con gái kia, sao lại thế nhỉ? thằng Bình đi học nhà bạn kia mà. Nó cứ ngơ ngác nhìn rồi tự hỏi như thế.

Ly chè thứ 2 được đặt trước mặt nó làm nó bỏ đi cái nhìn lạ lùng sang bên kia.

- Con xin - Nó nói vội với cô chủ quán rồi quay sang nhìn phía bên kia tiếp, nhưng chiếc xe đã đi, Bình cũng đã đi vào. 1 con ngồi xa nó thấy nó nhìn, cũng quay sang nhìn cùng hướng với nó, rồi quay lại.

- Ủa, bạn nhìn cái gì mà chăm chú thế - Con bé nói làm con còn lại và thằng Dương cùng nhìn, nhưng may là thằng Bình đi vào rồi.

- À, không, ngắm đường thôi. - Nó trả lời cho xong rồi cúi xuống ăn chè tiếp.

Từ đó đến lúc về chỉ mỗi thằng Dương nói chuyện với 2 con bé kia. Đầu nó suy nghĩ về việc thằng Bình với người con gái kia. Chả lẽ..

No xôi, chán chè..rủ nhau ra về. Trên đường về, Dương quay sang hỏi nó.

- Mày thấy con kia sao?

- Con nào, ngoài hay trong?

- Trong.

- Cũng được, mày tính tán à?

- Đâu, thấy hay hay thôi.

- Ừ, mà Lan thế nào rồi?

- Cũng nói chuyện,đong đưa cũng thấy phản đối gì?

- Ừ, lạ nhỉ?

- Lạ gì?

- À không, không có gì?

Đúng lúc đó mấy đứa con gái phòng bên đi qua, Dương xí xớn chọc. Chờ đi qua hẳn Nó quay sang hỏi Dương.

- Ê, nếu giờ tao yêu Lan thì mày nghĩ sao?

- Bình thường thôi, mày mà yêu nó chết mày ngay.

Thế là nó thấy bình thường à, thế thì chắc cũng dễ xử lý rồi.

- Tao đùa thôi, coi mày nghĩ sao thôi.

- Ế, ý gì thế, nhìn mặt mày gian.

- Gian gì mày?

- Mày tính yêu Lan à, Ly để cho ai.

- Gì, tao đùa thôi, tao chẳng yêu ai hết.

Về đến ký túc, dù mùa ôn thi nhưng vẫn có một dàn nghệ sỹ đứng dạo đàn. Bước vào phòng thấy Bình vừa tắm ra.

- A thằng Bình, về khi nào thế? - Dương nói với Bình.

- Vừa về mày. Bữa nay nhìn cái mặt mày phởn ra thế. -Nó nhìn mặt thằng Bình, trông nó vẫn điềm tĩnh. Nó vừa nói vừa lau đầu vừa nói với Dương.

- Ơ, về mà bọn tao không thấy nhỉ? - Dương hỏi tiếp.

- Bọn mày ở đâu?

- ăn chè trước cổng trường luôn - Dương hồn nhiên ngon lành nói.

- À thế à, tao không thấy - Bình lúc này có vẻ lo lắng hơn. Rồi ỉm đi luôn, leo lên giường mở vở ra học.

Nó cũng biết thế, cất sách rồi ra hành lang đứng hóng gió nghe đàn.Mọi việc thắc mắc nó để đó chờ thi cử xong xuôi đã, cũng như để xác minh mọi thứ rõ hơn đã.

3 ngày sau, sau buổi thi cuối cùng, con bí thư đứng lên vỗ bàn.

- Mọi người, lớp chúng ta cũng đi đâu liên hoan nghỉ hè chứ nhỉ?

- Đi hát - Tất cả đám con gái đồng thanh nêu ý kiến, đúng là con gái, chỉ thích hát với hò.

- Đi nhậu - khi con gái vừa dứt thì Nó ý kiến yếu ớt. Giọng nó vừa dứt thì cả đám con gái quay lại

- Lớp trưởng lúc nào cũng nhậu. Đi hát - Một lần nữa con gái lấn át. Thôi thì đành chịu thôi, âm thịnh quá mà.

- Ừ thì đi nhậu. - Nó giả vờ.

- Nhậu gì mà nhậu. Đi hát.

Lớp nó kéo qua quán kara gần đó, vào ngồi, bọn con gái chúm vào chọn bài, còn 8 thằng con trai thi nhau khui bia, mỗi thằng một chai, chuẩn bị ực ực thì Ly nhìn nó với ánh mắt của một sát thủ.

- Hì...một chai thôi - Nó nhoẻn miệng cười, khoe cái mà lúm đồng tiền, ánh mắt đầy vẻ chứa chan mong Ly cho nó uống.

- Nhớ đó, 1 chai thôi đó. -Ly vẫn giữ cái vẻ mặt đó.

- Ừm -Nó ừm với cái giọng buồn bã.

Một chai tu 2 hơi hết mất, chẳng lẽ ngồi nhìn mấy thằng kia uống. Nó nhìn qua Ly, nhưng Ly vẫn tỏ thái độ không cho. Thấy vậy nó sang phía Ly, ngồi cạnh, lấy vai đẩy vai Ly.

- Thêm một chai nữa nha -Lúc này nó như thằng con nít xin mẹ kẹo vậy.

- Không được, khát thì uống nước lọc. -Ly vẫn dứt khoát.

- Đi mà, một nữa thôi mà - Nó năn nỉ

- Không được.

- Thì thui - Trong lúc nó năn nỉ thì mấy thằng kia cứ zô liên tục như muốn trêu ngươi nó, Nó lủi thủi đi vào góc ngồi.

- Một chai nữa thôi đấy - Ly nói từ phía sau, mắt nó sáng rực lên khi nghe câu đó.

- Ờ ờ, he he. Ly tốt bụng quá cơ

- Đi nịnh người khác, đây không quen.

Nó quay ra cầm chai bia khui, zô ngon lành với mấy thằng, lần này nó chẳng dám tu như lúc nãy nữa, mỗi lần làm một ngụm, tiết kiệm tối đa để còn bia uống đến hết buổi không là phải ngồi nhìn. Thỉnh thoảng Ly lại nhìn Nó cười tủm tỉm, nó thì cái mặt cứ cụp xuống buồn bã.

6h, anh Linh gọi cho Nó. Chắc chưa thấy nó nên gọi về để họp thôi mà. Nó bước ra ngoài.

- Dạ anh.

- Chú đang ở đâu, về còn đi chứ.

- Dạ, tí nữa em về, không vắng mặt đâu.

Quay lại phòng hát, không ai tra khảo nhưng nó tự khai.

- anh Linh gọi về - Nó ngồi cạnh Ly, nói nhỏ với Ly.

- T định về à?

- Thì chờ thêm tí nữa

- Ừ, mà tối có việc gì à?

- Ừ, phòng liên hoan tí để mai mọi người về - Lúc này nó mới để ý Ly hôm nay cứ buồn buồn, nó hiểu được cảm giác đó, vì hết học kỳ rồi mà, nghĩa là Ly nghĩ nó sẽ về quê.

- Ừm..- Cái im lặng của Ly thật buồn.

Ly ngồi cầm bịch bim bim ăn, mặt đăm chiêu.

- T không về. - Nó không nhìn Ly mà nói.

- Về mà nghỉ. -giọng Ly vẫn buồn.

- Không, ở lại làm thôi

- Về mấy ngày rồi vào lại - Ly ngước mắt nhìn Nó.

- Ừm, để tối T nghĩ đã - Nó quay lại cười với Ly.

Ly lại ngồi ăn, Nó cũng ngồi lắng nghe mọi người hát, mấy thằng kia thì uống bia, Nó muốn uống cũng chịu, phần của Nó đã hết.

- Tí đi cùng phòng nha.

- Hả? hôm nay có mời Ly đi cùng à? - Ly ngạc nhiên.

- Hì..mọi người cũng muốn gặp Ly mà.

7h, lớp nó cũng chịu rời cái phòng hát, Nó với Ly lẳng lặng tách để về đi với phòng, còn những đứa còn lại kéo nhau đi ăn. Hát gần trường nên chặng đường về phòng cũng ngắn, 2 đứa nói với nhau dăm ba câu đã đến ký túc. Nó cùng Ly bước lên phòng, mọi người đã xếp đồ sẵn rồi, chờ sáng mai đến là ai về nhà đó. Trong nó có một chút buồn, nhưng nó qua nhanh bởi lời nói của anh Linh.

- Thằng này định mang mẹ đi cùng à?

- Hả? Mẹ nào.

- anh Linh, dám nói em thế à - Ly ngỗ ngịch.

- haha, em không giống mẹ nó thì giống cái gì? Mày tối nay tội rồi, ngồi mà nhìn bọn tao uống. - anh Linh vừa đùa với Ly, rồi quay sang chọc nó.

- anh không cho em đi chứ gì?

- Đâu đâu, em là thượng khách của phòng anh rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy phòng mình thật tuyệt, cái cảm giác xa lạ ban đầu giờ đã chứa chan. 7h30 mọi người bắt đầu cùng nhau đi bộ tìm chỗ nhậu. Đi vòng quyết định ra lại bờ sông hàn, đi bộ thế mà xa kinh. Bờ sông hàn này chứa nhiều vụ nhậu của nó lắm rồi.

Vào nhậu, đĩa cá nướng được nó chăm chỉ ngồi ăn, còn mấy người kia cụng ly.

- A, thằng này, mày định ăn hết phần bọn tao à? hôm nay định ngồi nhìn thật à? - anh Linh chọc nó.

- Dạ, em ngồi nhìn thôi, mặc dù cũng thèm - Nó buồn rầu nhìn Ly rồi quay sang nói với anh Linh.

- Sao em? - anh Linh đánh mắt sang nhìn Ly

- ...-Ly im lặng cười nhẹ.

- Ít thôi đó - cười tí rồi quay sang nhìn cái mặt tội nghiệp của nó.

- hì..-Nó cười sung sướng, anh mắt đầy lòng cảm động, được uống rượu sướng rân cả người.

Và nó bắt đầu ngồi chiến, cuộc vui như bắt đầu. Mỗi lần ực một phát là cái ánh mắt ly có vẻ giữ dằn hơn. Đến Ly thứ 6 thì nó bị Ly cản lại.

- Thôi, được rồi, dừng.

Nó đánh ngậm ngùi nuốt đắng dừng lại, anh Linh cùng mấy thằng nhìn nó mà cười hả hê. Không uống thì ngồi ăn.

Đến nửa chừng, khi mọi người cũng đã phê, nó kêu Bình ra gần bờ sông nói chuyện, nó muốn hỏi về cái việc hôm trước nó thấy.

Chắc sẽ có nhiều người đọc sẽ không đi vào câu chuyện mà tim một thắc mắc là 2 ngày rồi mình đi đâu, nếu vẫn có câu hỏi đó thì cho phép mình chưa trả lời, từ từ mình trả lời nhé. May mắn thường đi cùng những cố gắng....

Chap cuối:

Lúc vừa rời bàn một chút thì mọi người nhìn 2 thằng.

- Ê, 2 thằng bây ra đó chi? - Dương hỏi vọng từ xa, Ly ngoái đầu theo.

- Tâm sự, mày lo uống đi - Nói với Dương rồi quay sang nhìn ánh mắt ly như muốn Ly cứ ở đó, không có chuyện gì to tát cả.

2 thằng đứng nhìn ra dòng sông, phải nói về đêm đứng ngắm dòng sông hàn lấp lánh ánh đèn rất đẹp.

- Mày nhớ hôm mày đi học ôn nhà bạn không?

- Ừ, có.

- Đi với Lan à? - Nó nhẹ nhàng cười với Bình.

- Không, sao tự nhiên mày hỏi thế? - Bình bắt đầu ấp úng.

Nó chỉ quay sang nhìn Bình rồi cười, một điệu cười đủ để Bình hiểu nó đã biết.

- Mày thấy rồi à?

- Ừ, tưởng mày với Nhi, không nghĩ là với Lan.

- Thật ra chưa có gì đâu, chỉ là nói chuyện nhiều, có đi chơi.

- Ừ, thì tao có nói gì đâu, hôm hỏi Dương thì Dương bảo ít nói chuyện, để Lan học.

- Ừ, cũng ngại Dương nhưng chưa có gì?

- Ngại gì, mày cứ thẳng thắn có khi hay hơn, để sau Lan với Dương còn nhìn mặt nhau nữa chứ, lỡ mày với Lan thành đôi thì sao?

- À, ừ. Nhưng chưa có gì thật mà, định tí nữa về gọi điện tỏ tình rồi mai về quê đây.

- Ừ, thế mai gặp rồi tỏ tình, qua điện thoại không hay đâu.

- Để coi đã. Thấy nó cũng chưa có ý gì

- Ừ, tao chỉ biết thế thôi, còn sau này sao, với Dương sao thì tao tụi mày giải quyết. Đừng để mất bạn bè.

- Mày yên tâm đi.

- Ừ, mà 2 đứa bây nói chuyện với nhau hồi nào vậy. Kín quá.

- Hay đi với Dương, chọc nó vài ba câu, dần nói chuyện cho vui, rồi mỗi lúc nó buồn lại gọi tao.

- Ừ, có mỗi mày thôi à, hay cả Dương.

- Hình như cũng có cả Dương.

- Ừ.

2 thằng lại quay lại bàn, Nó nghĩ Lan cũng lạ, sao lại quanh quẩn ở những người bạn của nhau nhỉ. Lan đang có ý gì đây, nếu chỉ Bình, không Dương thì nó còn hiểu, còn đằng này cả 2, thật khó hiểu quá.

Tan tiệc, đi bộ về trường, mấy thằng kia say vừa đi vừa ngêu ngao. Còn nó lẳng lặng đi bộ, nép bên nó vẫn là Ly, có lẽ rằng ai đi qua nhìn thấy như thế cũng nghĩ răng Nó với ly là một cặp, khối người nhìn vào phải ganh tị. Nhưng ít ai biết rằng trong 2 con người ấy là 2 tâm hôn lạc lõng, cô đơn, dù biết 2 tâm hồn cô đơn nhưng 2 tâm hồn ấy vẫn không thể bên nhau, .........vì nó.

Về đến sân trường, Nó đứng lại một chút, giữ luôn Ly ở lại.

- Dạo sân trường tí.

Ly quay sang nhìn nó nhẹ nhàng, ánh mắt như đồng ý. 2 đứa bước lững thững trong sân, cảm nhận chút gió, mùi cây, mùi lá. Tay Ly khoác vào tay nó, nép gần hơn vào nó. Trong đầu nó nghĩ nếu cứ mãi thế này sao được, nó không thể ích kỷ giữ Ly bên mình mà không mang lại hạnh phúc cho Ly được.

Tiến đến bậc cầu thang tại khu giảng đường A, Nó kéo Ly ngồi xuống.

- Ly này, T có quá ích kỷ không?

- Sao hôm nay T hỏi vậy? - Ly đưa ánh mắt nhẹ nhàng quay sang nhìn nó.

- Thì T thấy vậy, không mang lại cho Ly được điều gì, còn làm Ly suốt ngày phải lo, phải buồn.

- Không phải do T, mà Ly thích như thế. - Ly cúi xuống nhặt những chiếc lá, ánh mắt buồn.

- Hay Ly cứ bỏ mặc T, thằng con trai như T sẽ không sao đâu, Ly phải tìm cho mình một người xứng đáng.

- Đừng bắt Ly làm điều không muốn, hãy cứ để như thế, được không T?

Nhìn ánh mắt Ly như đang van xin, Nó thật sự thấy thương, thương người con gái đó, nó chỉ biết giờ sống cho tốt để khỏi phụ lại tấm lòng của những người như Ly. Nó quàng tay ép Ly vào sát vai nó.

- Bên T, Ly buồn nhiều quá nhỉ. T xin lỗi vì tất cả nha. - Nó đăm chiêu nhìn Ly, Ly ngại ngùng cúi xuống.

- Nếu một ngày nào đó T có thể yêu lại, thì Ly sẽ là người T yêu. - Có lẽ chính câu nói đó đã làm Ly gắn liền với nó tận sau này, dù rằng con người Ly đã thuộc về nơi khác.

Cuộc sống của nó tiếp theo cứ thế lặng lẽ trôi, và bên cạnh nó vẫn có 2 người "bạn" âm thầm, Th và Ly. Ngày hôm sau, Bình tỏ tình với Lan, nhưng vẫn là con số 0 tròn trĩnh, vì Lan làm như thế vì Nó, vì muốn nó ghen, nhưng đó có lẽ là sai lầm của Lan. Tuy nhiên, theo thời gian thì mọi thứ trở lại bình thường. Theo thời gian, những người bạn Nó cũng tìm cho mình được mảnh tình vắt vai, ra trường có đôi thành, có đôi không. Đôi thành công duy nhất là anh Linh.

Ngày Nó rời trường, Ly ôm nó khóc nức nở, lòng nó cũng đau, nhưng lúc đó Nó chỉ muốn làm theo những gì đã hứa hẹn với em ngày xưa. "Ở hà nội 3 năm, rồi về quê" và nó đã thực hiện như những gì đã nói. Ra đi, để lại đó con tim cô đơn, tình yêu sâu sắc. Ra đi, nó cũng mang theo cả một con tim cô đơn.

Chuyện tôi thế đấy, cứ ngỡ rằng đứng dậy là rất khó, nhưng giữa bộn bề lo toan, giữa tình cảm bạn bè và sự chân thành, Nó đã đứng lên và bị đứng lên. Cảm ơn, cảm ơn tất cả những người bạn của tôi.

--------- Hết ---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: