Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8

" Cái chuyện yêu đương là việc thường tình ở đây rồi không cần thắc mắc "

Bright với đôi ngươi đờ đẫn cộng đôi quầng thâm như con gấu trúc, đáng sợ đến nỗi làm ai trong lớp cũng hãi đến không hó hé được câu nào.

Chỉ có mỗi cô nàng Violet cứ mãi làm phiền người thất tình, không ngừng lảm nhảm

" Nhìn anh tiều tụy như kẻ thất tình ấy với lại không phải chuyện học sinh và giáo viên yêu nhau là chuyện vô lí nhất sao? "

Bright chỉ cặm cụi lau bảng, cất giọng mệt mỏi: " Hiệu trưởng đã không nói gì thì thôi hội học sinh chúng ta còn được phép xen vào đời tư của một giáo viên sao? "

Violet hừ một cái mỉa mai, cau mày giận lẫy trước câu trả lời hết sức bình thản của cậu bạn

Cậu thở dài, đi lại đặt trước mặt cô một cuốn sổ nhỏ khẽ cười trên gương mặt xanh xao

" Giúp tôi báo cáo kết quả cuộc hẹn với công chúa lắm tiền của cô nhé! Chúc một đêm noel vui vẻ Violet "

Nàng chống lấy chiếc cằm nhỏ cũng khẽ khàn đáp lời: " Chẳng hiểu sao tôi lại thấy anh biết rõ chúng tôi vậy"

" Tựa như cánh hoa héo tàn một lần nữa nở rộ trong mắt người nhưng liệu người có biết chúng đã hiểu thấu hồng trần không? ~ "

Cậu ngân nga câu thơ hệt như đang tự nói lên tấm chân tình đã bỏ trong một góc khuất, ánh mắt khép hờ khiến nàng thơ như ngợ ra tâm tư của câu thơ đơn giản, tròn mắt ngớ người trong khung cảnh trắng xóa chỉ thấy thân ảnh của cậu học sinh mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng nhưng trong ánh sáng chói chang đó cô lại như nhìn thấy đôi hoa tai và chiếc áo trắng quen thuộc. Vệt xăm trên đôi mắt trong hư không mà hiện lên trên đôi mắt thẫn thờ vô hồn đến lạ.

" Đóa hoa cuối cùng của chiến trường ~ "

" Bright... "

Violet với tay muốn nắm lấy thân ảnh thật sự của vị thánh giả năm xưa đang mỉm cười với nàng, một tà áo trắng và đôi hoa tai quen thuộc làm cô chỉ muốn thốt lên một tiếng khóc nhỏ nhoi
Nhưng chợt đôi tay của Bright ở thực tại ra hiệu cho cô im lặng

" Suỵt... Chỉ là bí mật của tôi và cô "

Cô chỉ ngồi đờ ra đó, hướng ánh nhìn vẫn cứ đăm chiêu nhìn lấy bóng lưng cậu bước đi bên hành lang dài vô tận, đôi môi chỉ kịp mấp máy một câu

" Anh... Nhớ rồi "

.

.

.

.

.

" Ê thằng cu! Có chắc đường này không vậy "

Tên Volkath cũng học hỏi cách ăn nói thân thiện ở đây nhanh quá nhỉ

" Anh nói nhiều vừa thôi Bright không lẳng lơ như anh đâu! "

Cô nàng Ilumia cũng á khẩu theo Volkath cả hai vẫn phải cắn nhau cho bằng được mới là yên bình, Bright bất lực bị chen giữa 2 con cọp hổ báo không ngừng cắn nhau từng giây một

Cậu phải bỏ buổi học để dẫn họ về đây, dù gì cũng có Tulen làm thay ca rồi... cũng tập cho anh ta tự lập sẽ tốt hơn

" Tới rồi "

Sau một hồi đi muốn rã cặp dò thì họ cũng đến được một căn nhà nhỏ với một vườn hoa đầy rau quả và những đoàn hoa lily xinh đẹp, Volkath và Ilumia như bị những đóa hoa lily quyến rũ mà không ngừng rời mắt khỏi chúng, Bright chỉ khẽ cười rồi bấm chuông cửa

Ting

" Ai vậy? "

" Con đây ạ "

Edras phì cười nhẹ ngàng mở cửa mà nói

" Sao con không vô thẳng nhà đi? Con có chìa khóa mà... "

Ông chợt ngừng lấy một hơi, tròn mắt run run như chẳng tin vào mắt mình

Là hai người học trò năm xưa đang đứng trước mặt ông ngay lúc này

" Volkath... Ilumia... Là tụi con đúng không? "

Ilumia mím môi lo lắng rồi cũng tự tin chạy đến nắm lấy tay ông mà dịu giọng

" Con về rồi thầy ơi "

" Con cũng về rồi... Thưa thầy "

Chỉ có Volkath là im lặng nhìn ông một hồi lâu rồi cũng buông siết lấy nắm tay mà dịu giọng

Hắn thật sự muốn làm lại tất cả

Cả 3 người ôm lấy nhau có những tiếng thút thít nhỏ xen vào làm không khí như trở nên ấm áp hơn thảy

Đại gia đình Edras đã đoàn tụ từ ngày hôm ấy

Tối hôm đấy ngôi nhà nhỏ như bừng nắng hạ, câu chuyện ấm áp của một gia đình nhỏ đầy tiếng cười và hạnh phúc đã được khắc họa trong cuộc đời đầy khổ nhọc và đau thương, họ ôm nhau mà khóc... Những dòng lệ hạnh phúc nhất cuộc đời họ

Bright ngồi trên bàn nhìn cả 3 người cười đùa rất vui vẻ, cuối cùng họ cũng đã tha thứ cho tất cả mà gác kiếm làm lại cuộc đời, chỉ có cậu là vẫn ôm nổi đau khổ một mình... Chỉ một mình thôi, cậu chỉ thầm cười nhạo bản thân vì quá yếu đuối và ích kỷ

" Con ổn không Bright? "

" Dạ!? "

Cậu giật mình ấp úng nhìn toàn ánh mắt của 3 người đối diện, họ nhìn cậu với ánh nhìn thắc mắc và có phần lo lắng

Cậu chỉ lắc đầu né tránh, ậm ừ vài câu rồi cậu cố ý bỏ đi nhốt mình trong phòng
Chỉ muốn nói rằng...
Con chẳng ổn chút nào

" Thằng bé... Có lẽ đang rất tuổi thân... "

Ilumia lo lắng nhìn lên phòng, Edras động viên nàng không cần lo dù trong lòng ông cũng có phần nghi hoặc, Volkath chỉ im lặng nhìn cậu chắc là hắn nhìn được tâm tư của cậu chăng?

" Em xin lỗi... Em ích kỉ quá nhỉ? "

Bright cuộn tròn lại trong góc phòng tối, thì thào từng câu chữ nghẹn ngào
Từng dòng chảy lấp lánh như pha lê chảy bên đôi mi khép hờ, cậu chẳng còn hơi sức để thét lên một lần nào nữa... Cậu quá mệt mỏi rồi

Lorion Ánh trăng sáng của em...
Nhìn anh ôm em mà khóc như vậy anh biết em đau lắm không... Vết thương này chẳng thể đau bằng việc em nhìn anh khóc cả... Chỉ muốn nói rằng đừng khóc nữa em ở đây rồi... Nhưng sao anh lại không thể nghe thấy em

Chẳng thể an ủi anh lúc anh tuyệt vọng nhất, anh làm tất cả vì em nhưng sao anh lại đau khổ như vậy
Tựa như em chẳng còn đủ tư cách để nhận lấy sự hy sinh của anh nữa rồi...

Anh là kẻ thua cuộc
Em là kẻ nói dối
Một cuộc tình vượt qua thế giới
chúng ta lại chẳng thể bên nhau

Một cuộc tình thảm hại

Thôi thì... Em sẽ ở đằng xa
Nhìn anh đi cùng tiểu thiên thần khác... Thật hạnh phúc và cười thật tươi
Em chấp nhận làm kẻ phía sau anh
Nhìn anh hạnh phúc dù người kề bên anh ko phải là em
Em cũng bằng lòng

" Nhìn anh ko còn đau khổ vì em nữa... Là em vui rồi "

" haha... Em vui... Rồi "

Tiếng cười nhỏ vang lên trong căn phòng yên ắng
Chỉ là nụ cười đó có vị mặn...

.

.

.

.

.

" Lorion? Lại đến Tân Liên Hiệp sao"

" Ừm "

" Ta luôn thắc mắc rằng... Liệu ngươi có thật sự là kẻ xấu ko? "

" Đó là chân lí cuộc đời ta "

" Chân lí của ngươi thật khó hiểu "

" Ta vốn là kẻ xấu nhưng chỉ là người tốt với mỗi ngươi "

" Haha nếu vậy thật vinh hạnh cho ta"

Ta Cũng chỉ trao mỗi tình yêu này cho một mình anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com