C16
Tối hôm đó, mưa đổ xuống ào ạt như trút nước, từng giọt nặng nề đập lên cửa sổ như muốn nhấn chìm cả không gian nhỏ hẹp của Will. Lecter ngồi ở sofa, với quyển sách trên tay nhưng dường như không thực sự đọc. Hắn cảm nhận được sự căng thẳng âm thầm bao quanh căn phòng, như một bóng tối vô hình luôn đè nặng ở đây.
Will cố gắng không nghĩ đến những phiền não khi bước vào phòng ngủ, nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh hắn vẫn hiện rõ. Cậu nằm xuống, mắt nhìn trần nhà, chờ đợi sự mệt mỏi kéo mình vào giấc ngủ. Và rồi, giấc mơ lại đến.
Trong giấc mơ, Will thấy mình đứng giữa một khu rừng rậm rạp, cây cối cao ngút như những quái vật tĩnh lặng vây quanh. Không gian dày đặc sương mù và mùi mục rữa. Tiếng cành cây vỡ vang lên đâu đó xa xăm, như có ai đang theo dõi cậu. Ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời bị che khuất bởi những tán lá dày, và cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quấn lấy làn da.
Cậu quay đầu lại, và bóng lưng ấy xuất hiện – cao lớn, sừng sững, với sự lạnh nhạt quen thuộc trong mỗi giấc mơ. Hắn đứng im, không quay lại nhìn, nhưng Will biết hắn đang đợi cậu. Bước chân Will như tự động tiến về phía trước, mặc dù cậu không muốn. Lòng bàn chân chạm vào mặt tuyết lạnh giá, nghe thấy tiếng răng rắc của lá khô và những nhánh cây dưới chân.
Bóng lưng ấy bắt đầu di chuyển, lặng lẽ bước về phía một con đường mờ ảo trong sương. Will theo sau, không thể dừng lại dù cậu cảm thấy nỗi kinh hoàng đang dâng lên từng hồi trong ngực. Cả khu rừng như bị tách ra, mở đường cho hắn. Càng tiến sâu hơn, cảnh vật xung quanh trở nên méo mó, như thể mọi thứ đang rã ra và tan chảy. Những thân cây quằn quại, những nhánh cây vươn ra như những cánh tay xương xẩu muốn kéo cậu xuống vực thẳm.
Họ đến một căn nhà cũ kỹ, với những bức tường gỗ mục nát và cửa sổ vỡ nát, gợi nhớ về một giấc mơ trước đây – nơi cậu từng đứng ngoài căn nhà này, nhưng không dám bước vào. Giờ đây, bóng lưng ấy đứng trước cửa, quay lại đối diện Will, như mời gọi cậu vào. Gương mặt của hắn vẫn bị che khuất bởi bóng tối, nhưng cậu có thể cảm nhận ánh mắt của hắn – một ánh mắt sâu thẳm, không có sự nhân từ.
Will không thể tránh khỏi, bước chân cậu tự động tiến vào nhà. Không khí bên trong đặc quánh, như bị hút cạn hơi thở. Mùi ẩm mốc, máu khô và thối rữa bốc lên. Cậu nhìn quanh, nhận ra mọi thứ đã ở đây từ trước – từng món đồ đạc, từng cái bóng di chuyển trong bóng tối. Đây không chỉ là giấc mơ. Đây là nơi mà cậu đã đến rất nhiều lần, nhưng luôn tỉnh dậy trước khi đi quá xa.
Will giật mình thức dậy, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả người. Căn phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng nhạt từ đèn hành lang hắt vào qua khe cửa. Nhưng một cảm giác bất an vẫn đeo bám cậu. Cậu lắng tai nghe, và từ phòng khách, tiếng mưa vẫn rơi không ngớt, hòa vào nhịp thở đều đặn của Lecter bên ngoài cửa.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng hé mở, và Lecter bước vào, đôi mắt bình tĩnh nhưng có chút lo âu thoáng qua. “Tôi nghe thấy tiếng động?” hắn nói, giọng trầm ấm, nhưng lại như âm vang từ một nơi xa xăm.
Will bật dậy trên giường, hơi thở vẫn dồn dập, đôi mắt nheo lại để cố nhìn rõ khuôn mặt của Lecter. Nhưng không hiểu sao, mọi thứ như mờ dần, khuôn mặt của hắn không rõ ràng, cứ như một bóng tối mơ hồ đang bao phủ lấy từng đường nét của hắn.
"Không..." Will nghĩ, cảm giác hốt hoảng dâng lên. Có phải cậu vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ đó? Bóng lưng quen thuộc kia – phải chăng nó đã bám theo cậu, ngay cả khi cậu đã tỉnh giấc? Will cố gắng hít sâu, giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ vô hình ấy cứ siết chặt lấy cậu.
Lecter đến gần ngồi xuống cạnh mép giường, không nói gì, đôi mắt chăm chú theo dõi từng biểu hiện trên gương mặt Will. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Will không thể phân biệt nổi đâu là hiện thực, đâu là giấc mơ. Bản năng của cậu khiến bàn tay run rẩy, rồi từ từ cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên má của Lecter. Da thịt hắn mát lạnh dưới lòng bàn tay của Will, như thể Lecter là một hình bóng lạ lẫm nào đó mà cậu không thể nắm bắt.
Will thở hổn hển, lòng bàn tay dán chặt vào gò má Lecter, mắt mở to nhưng không thể rõ ràng liệu cậu đang tỉnh hay vẫn bị kẹt trong cơn ác mộng. Sự rối loạn đó khiến cậu siết chặt lấy hiện thực duy nhất mà cậu có thể cảm nhận — Lecter.
Hắn không phản ứng ngay, chỉ đơn giản ngồi ở đó, để Will cảm nhận sự tồn tại của mình. “Will” Lecter nói nhẹ nhàng, âm điệu mang theo sự vững chãi, như thể đang kéo Will trở về từ bờ vực.
Hắn ngồi yên lặng, không cử động khi cậu chạm vào khuôn mặt mình. Hắn để mặc cho cậu cảm nhận từng đường nét, như thể muốn xem Will sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng điều Lecter không ngờ tới là khoảnh khắc tiếp theo, khi đôi môi của cậu nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Động tác của Will đầy run rẩy, như thể cậu vừa bước qua một ranh giới mỏng manh mà chính mình không nhận ra.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn tiếng mưa bên ngoài rơi tí tách và hơi thở đứt quãng của Will. Cậu hôn hắn, như tìm kiếm một sự xác nhận về thực tại — về những gì đang xảy ra trước mắt. Nhưng bàn tay của Will dần run lên, không chắc mình có nên tiếp tục hay rút lui. Khi những ngón tay của cậu sắp rời khỏi khuôn mặt của Lecter, hắn đột ngột nắm lấy tay Will, giữ chặt lại.
Lecter dụi nhẹ má mình vào lòng bàn tay Will, một cử chỉ lặng lẽ nhưng đầy ẩn ý. Hắn không vội vàng đáp trả nụ hôn, nhưng cũng không lùi lại. Mỗi chuyển động đều như muốn khẳng định điều gì đó giữa họ, một thứ không thể nói ra nhưng lại rõ ràng đến mức không thể phủ nhận.
Will nhìn vào đôi mắt của Lecter, đôi mắt sâu thẳm như đang dò xét tâm hồn cậu. Hắn giữ lấy bàn tay người nọ, nhẹ nhàng nhưng kiên định, như thể không muốn để cậu rời xa. Trong khoảnh khắc đó, không có lời nói nào cần thiết. Tất cả chỉ là sự hiện diện, sự chạm vào nhau giữa hai người — một sự liên kết mà không ai trong họ có thể hoàn toàn hiểu rõ, nhưng lại không thể trốn tránh
“ Ông đã theo tôi.. hằng đêm..” Will thốt lên, lời nói đầy ngập ngừng nhưng rõ ràng, như thể vừa khẳng định một sự thật không chỉ trong hiện thực, mà còn trong những giấc mơ ám ảnh cậu mỗi đêm. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lecter, mong chờ một thứ gì đó, một phản hồi, bất cứ điều gì để cậu hiểu được sự hiện diện không ngừng của hắn trong cuộc sống và trong những giấc mơ của mình.
Nhưng Lecter không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn Will, đôi mắt sâu thẳm và khó đoán. Rồi, không chút báo trước, hắn nghiêng người tới và hôn Will sâu, mãnh liệt. Nụ hôn đến quá bất ngờ, khiến Will ngạt thở trong khoảnh khắc. Lecter không giống như cậu — hắn không run rẩy, không ngập ngừng. Đôi môi của hắn chiếm đoạt, như thể muốn khẳng định quyền lực của mình lên Will, không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho sự nghi ngờ hay từ chối.
Will không thể cưỡng lại, cơ thể cậu bị cuốn theo, hoàn toàn đắm chìm vào cơn lốc cảm xúc đột ngột này. Những ngón tay cậu siết chặt lấy vai Lecter, như tìm điểm tựa giữa sự hỗn loạn trong lòng. Hơi thở của họ hòa lẫn vào nhau, nồng nàn và dữ dội. Lecter không nói một lời, nhưng nụ hôn của hắn đã nói lên tất cả — rằng hắn đã ở đây, trong cuộc sống của Will, trong tâm trí cậu, và giờ là cả trong sự gần gũi thân mật không thể phủ nhận.
Khoảnh khắc kéo dài như vô tận, và khi Will tưởng như không thể thở nổi nữa, Lecter mới từ từ rời môi, để lại một cảm giác trống trải và choáng váng. Hắn vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng và lạ lẫm kia dường như đã tiết lộ nhiều hơn bất kỳ lời nào hắn có thể thốt ra.
Nhưng Will không chắc.
Lecter nhìn Will, đôi mắt hắn tối sầm lại với sự khát khao đang bùng cháy. Một nụ hôn thôi là chưa đủ. Hắn muốn nhiều hơn thế, cần nhiều hơn thế. Những năm tháng tìm kiếm Will, theo dõi cậu từ xa, giờ đây dồn nén lại thành dục vọng mãnh liệt. Hắn không còn muốn chỉ là một sự hiện diện trong những giấc mơ của Will. Hắn muốn chạm vào cậu, chiếm lấy cậu, giữ cậu trong vòng tay mà không bao giờ buông ra.
Lecter cúi người gần hơn, hơi thở hắn phả vào tai Will, nặng nề và dồn dập. Ánh mắt hắn không rời khuôn mặt của Will, như thể đang dò xét từng phản ứng nhỏ nhất. Hắn cảm nhận được dục vọng đang trỗi dậy, căng cứng, không thể kìm nén thêm nữa. Cảm giác chiếm hữu đẩy hắn tới bờ vực, và sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
“Will…” giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, mang theo một sự đòi hỏi khó cưỡng lại. Hắn đưa tay nắm chặt lấy eo Will, kéo cậu lại gần hơn, như muốn hòa tan cả hai vào nhau. Những ngón tay của hắn xiết chặt, không cho phép bất kỳ khoảng cách nào giữa họ.
Dục vọng đè nặng trong không khí, một sự căng thẳng đầy nguy hiểm nhưng lại không thể cưỡng lại.
" Tôi chưa biết tên ông." Will gục vào vai hắn thì thầm.
" Hannibal. Hannibal Lecter." Hắn lặp lại.
"Hannibal."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com