End
Hanma bất ngờ sao đột nhiên Kisaki lại đẩy hắn ra. Đôi mắt hắn mở to khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hắn nhìn Kisaki như đang mong chờ một lời giải thích từ cậu. Còn Kisaki sau khi đẩy Hanma ra cậu vội quay lưng về phía hắn không dám nhìn đối diện. Sau đó là một khoảng trời không im lặng. Chỉ còn tiếng sóng biển và tiếng gió.
Hanma bước lại gần bàn tay nhẹ nắm lấy tay Kisaki từ phía sau nhẹ nhàng hỏi
-"Có chuyện gì sao... Em làm sao vậy"
-"......"
-"Em nói gì đi. Đừng làm tôi sợ"
Kisaki vội đẩy tay Hanma ra. Cậu run rẩy nói
-"Hanma đến lúc rồi... Chú nên tỉnh lại đi"
-"Hả! Em nói gì vậy em đang đùa đúng không"
-".... Cảm ơn vì đã cho tôi hiểu cảm giác được yêu thương là gì. Cảm ơn chú"
-" Em đang cảm động sao thật là tôi sẽ yêu thương em cả đời mà đừng lo"
-"Tôi yêu chú. Nhưng mà đây có lẽ là lần cuối rồi. Những khung cảnh những gì chúng ta trải qua tất cả chỉ là giấc mơ mà chú tạo ra thôi"
-"Hả! Mấy lời em nói vô lý quá đấy. Đừng đùa nữa về thôi"
-"Đồ ngốc tôi không đùa đâu. Hôm qua tôi vừa nhận ra điều này... Hôm qua tôi đã quẹt trúng con dao đáng lẽ tôi đã phải bị thương nặng nhưng lại chẳng có vết thương nào.."
-" Chắc do hôm qua em nhầm thôi đừng suy nghĩ lung tung. Mọi thứ sẽ ổn thôi mà"
-"Ổn... Tỉnh lại đi chú đùa tôi sao tôi đã thử rồi cầm dao và đâm vào bản thân mình nhưng những thứ tôi nhận lại là không có một vết thương nào hết. Nói ra cũng lạ tại sao chú lại biết tôi, còn nói những lời kỳ lạ như thể chú biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra"
-"Tôi..tôi..."
-" Hanma sẽ chẳng có bình yên nào là mãi mãi đâu. Nhiêu đây là đủ rồi khoác lên mình vai diễn này tôi thấy mệt rồi chúng ta kết thúc nó nhé"
-"Tôi không muốn khó khăn lắm tôi mới tìm lại được em tôi sẽ không rời bỏ em đâu"
-"Nè! Sự dịu dàng ẩn sau trong tấm thân to lớn cùng với khuôn mặt mang nỗi buồn vương vấn ấy của chú đều khiến tôi cảm thấy trân quý. Cuối cùng tôi cũng ngộ ra yêu và được yêu là như thế nào"
-"...Đừng rời xa tôi được không. Khó lắm tôi mới được bên em mà làm ơn xin đừng rời xa tôi"
-"Hanma đừng cố chấp nữa. Cho dù tôi có đang ở ngay cạnh chú đi nữa thì tất cả điều đó cũng chỉ là một lời nói dối mà chú tưởng tượng ra thôi"
-"Nói dối cũng được ảo tưởng cũng được chỉ cần em bên cạnh tôi thôi là đủ rồi"
-"Hanma tôi cũng rất sợ khi phải rời xa chú nhưng... Tôi không thể nhìn chú đám chìm vào sự giả dối này mãi được vậy nên tôi sẽ giúp chú nhé. Tạm biệt... Hanma"
Nói xong Kisaki quay lại nhìn Hanma với khuôn mặt đau thương đôi mắt không ngừng rơi lệ. Thân thể cậu dần tan biến trong khung trời xanh dần hòa tan vào dòng biển ấy. Khi dần tan biến vào hư không cậu nhẹ đưa đôi bàn tay ra như thể cầu xin một cái ôm lần cuối. Môi cậu khẽ hở ra nhẹ nhàng nói
-" Đây sẽ là mệnh lệnh cuối cùng của tôi dành cho chú. Hãy sống thật tốt nhé. Cảm ơn"
Mắt hắn đẫm lệ đôi chân không ngừng chạy cuối cùng bàn tay của hắn vươn ra ôm lấy thân thể của cậu trai nhỏ đang dần tan biến kia. Ánh sáng chiếu rọi bóng mây kia, Kisaki dần tan biến đi hòa vào lòng đại dương, sóng biển vỗ vào chân hắn như muốn hắn mau quay trở về. Bỗng một cơn gió mạnh thổi đến làm hắn phải nhắm đôi mắt lại. Trong bóng tối mịt mù tiếng ai đó thì thầm dẫn lối cho hắn. Khi đó một ánh sáng hiện lên lời thì thầm cũng biến mất. Hắn trở lại với hiện thực. Hanma từ từ mở đôi mắt đang đau nhói kia ra. Thứ xuất hiện đầu tiên là trần nhà trắng bóng mùi thuốc khử trùng nồng nàn lan tỏa khắp nơi. Hanma bật dậy nhìn xung quanh ra là hắn đang ở bệnh viện. Phải rồi hắn đã bị tai nạn mà...
Hắn cuối xuống nhìn đôi bàn tay của mình. Hắn cứ ngỡ đây là 1 khởi đầu mới nhưng nào ngờ nó lại là khởi đầu của sự kết khúc. Hắn nhớ lại giấc mộng kia tưởng chừng như là hiện thực nhưng hóa ra lại là giấc mộng do hắn tạo ra. Hanma như điên tiết lên. Tâm trí hắn hỗn loạn cùng với trái tim như bị xé rách hắn bỗng cười lên cùng đôi mắt len lỏi vài giọt lệ. Hắn túm lấy kiêm tiêm ở tay mình rút ra, Hanma đã không còn giữ được lý trí hắn xô ngã mọi thứ đập tất cả những gì hắn cầm được. Vừa phá đồ hắn vừa cười nói
"Haha... Khốn kiếp tại sao tại sao sau bao nhiêu nỗ lực thứ mà tao nhận được lại là mất đi em ấy một lần nữa... Tại sao.."
Tiếng va đập vang lên khắp căn phòng cùng với lời than trách đầy đau thương hắn đã không giữ được bình tĩnh nữa. Đột nhiên hắn nhìn sang khung cửa sổ kia từ từ bước tới. Tay hắn mở cửa một cách mạnh bạo. Hắn cười rồi từ từ bước qua. Hanma muốn kết thúc sinh mạng này hắn mệt rồi ngay cái khoảng khắc hắn thấy khung cửa sổ ấy hắn đã nghĩ nếu hắn nhảy xuống và chết đi hắn sẽ sẽ được gặp lại cậu một lần nữa chăng. Chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ rơi xuống và kết thúc sinh mạng này rồi nhưng một cô y tá nghe thấy tiếng ồn từ phòng hắn nên đã chạy tới cô đã rất sốc khi thấy hắn đang định nhảy xuống. Cô y tá ấy không chần chừ gì mà lao đến kéo hắn lại. Cô dùng hết sức kéo hắn lại căn phòng bị phá tan này. Cuối cùng cô cũng kéo được hắn vào cô nhìn hắn rồi tức giận nói
"Cậu đang làm cái quái gì vậy cậu điên rồi sao"
"....tại sao lại kéo tôi lại nếu cô không làm việc này tôi đã có thể gặp được em ấy rồi...tại sao"
"Tôi không biết cậu đã trải qua những gì nhưng cậu nhất định phải sống nếu cậu chết đi cậu cũng không thể gặp lại họ nữa đâu cậu phải biết quý trọng sinh mạng của mình"
"Quý trọng...haha làm sao tôi có thể quý trọng sinh mạng này khi không còn em ấy ở bên chứ tất cả kết thúc rồi"
"Nếu cậu mất hết lý do để sống vậy tôi sẽ cho cậu một lý do hãy sống để nhớ tới họ nếu cậu mất rồi sẽ chẳng ai còn nhớ đến họ nữa họ sẽ bị lãng quên mất vậy nên cậu phải sống để nhớ tới họ nhé"
Câu nói đó làm Hanma suy nghĩ lại phải rồi nếu hắn mất đi ai sẽ nhớ tới cậu đây nếu hắn mất ai sẽ chăm sóc cho nơi cậu đang yên nghỉ đây ai sẽ đến thăm và trò chuyện với cậu đây. Cậu phải sống chứ mệnh lệnh của cậu hắn còn chưa hoàn thành mà hắn nhất định phải làm tốt nhiệm vụ của mình chứ. Sau đó Hanma ngồi trầm ngâm một lúc lúc này đây hắn đã bình tĩnh lại nhưng trái tim hắn vẫn đang đau nhói khi ấy hắn bất lực nhìn cậu rời đi trước mắt một lần nữa. Sau đó Hanma xuất viện hắn đi đến những nơi mà trong giấc mộng cậu cùng hắn trải qua.
Hanma đứng trước căn nhà ấy chẳng thay đổi gì cảnh vật vẫn như cũ chỉ là bây giờ cậu đã không còn ở đó. Hắn bước tới chạm vào từng nơi căn nhà đôi mắt buồn bã nhìn lấy hắn nhớ tới từng khoảng khắc khi bên cậu. Chỉ một lúc thôi hắn lại rời đi nơi tiếp theo hắn đến là bờ biển ấy. Hắn ngắm nhìn nơi xa xăm kia rồi tự hỏi hắn nên bắt đầu bằng những gì đây? Điều gì khiến hắn và cậu ngày càng mắc phải sai lầm nếu hắn tiếp tục hỏi thì ai sẽ trả lời lại đây.
Chữ tình này có quá nặng lắm không? Ở trong ánh mắt ấy chứa biển tình,chỉ có người trong mắt kẻ si tình mới nhìn thấy được điều đó. Hắn bước ra biển với trái tim nặng trĩu. Từng khoảng khắc ấy một lần nữa lại hiện ra bóng hình cậu đang vui đùa trên mặt biển trông thật hồn nhiên chỉ là cậu không còn nữa rồi. Hắn nhớ đến một kisaki hồn nhiên thoải mái là chính mình nhớ tới cậu bé thích hơi thở của gió biển thích bước trên bãi cát đẫm nước, nhớ tới câu hỏi con người khi chết có ai sẽ nhớ đến họ không. Thế giới này có thể đừng vứt bỏ họ được không. Hắn chỉ biết cười trừ cố gắng sống từng ngày để hoàn thành mệnh lệnh cuối cùng ấy. Khi trời dần tối ánh trăng dần hiện lên hắn lại di chuyển hắn đến cửa hàng mua một ít bánh dango mà cậu thích rồi đến chỗ cậu. Bước tới nghĩa trang lạnh lẽo ấy thứ ấm áp nhất mà hắn cảm nhận được là ngôi mộ của Kisaki. Hanma bước tới lấy bánh mà hắn vừa mua ra đặt xuống rồi cười nói
"Kisaki mày biết tao đã mơ thấy gì không... Tao mơ thấy mày lúc nhỏ đấy đã vậy mày còn nói thích tao..."
Lời nói vang vọng trong đêm tối nỗi nhớ cậu vẫn không phai đi. Hắn nhẹ tựa đầu vào ngôi mộ của cậu đôi mắt hắn không kiềm được mà rơi nước mắt. Nỗi nhớ khó tả sự trống rỗng cô đơn làm trái tim hắn càng đau hơn. Phải bao lâu nữa thì hắn mới được gặp lại cậu đây. Liệu hắn sẽ còn kiêm trì được bao lâu đây hắn sẽ không ngốc nghếch mà lại không màng sinh mạng để gặp lại cậu nữa chứ. Phải chăng ở một nơi nào đó cậu cũng đang nhớ tới hắn chăng. Trong màn đêm lạnh lẽo Hanma thì thầm
"Tôi nhớ em..."
Nói rồi hắn chìm vào giấc ngủ say... Trong mơ liệu hắn có được gặp lại cậu một lần nữa không...Tình yêu là thứ khiến ta hạnh phúc nhưng cũng là thứ khiến ta đau khổ nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com