Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Bữa sáng của ác mộng (và bơ tan chảy)

Vicky tỉnh dậy trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ánh sáng mờ mờ len qua khe rèm cửa sổ. Trong đầu cô vẫn vọng lại giọng nói nhẹ nhàng pha chút bí ẩn của Hannibal: 

"Nếu cần tôi nấu bữa sáng ngày mai, chỉ cần gõ ba lần vào tường."

Vicky không thực sự nghĩ người như Hanibal thực sự sẽ nói đùa. Nếu cô thử gõ cửa liệu hắn có thực sự đến?

Mắt còn nhắm nghiền, cô vô thức đưa tay gõ nhẹ... một, hai, ba lần... lên bức tường đối diện giường. Tiếng gõ vang vọng trong phòng yên tĩnh. Cảm giác lạ lùng khiến cô chợt ngồi bật dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ. 

"Mình làm gì vậy?" Vicky thầm hỏi, rồi thở dài.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô choàng dậy, vội chạy ra mở cửa thì thấy Hannibal đứng đó với bộ vest lịch lãm, tay cầm một khay bạc được phủ khăn trắng tinh tươm. Nụ cười ông dịu dàng, không hề giống cái ánh mắt sắc lạnh thường ngày.

"Chào buổi sáng, Vicky. Tôi nghe tiếng gõ của cô," ông nói, giọng trầm ấm pha chút tinh tế. "Tôi mang đến bữa sáng, hy vọng cô sẽ thích."

Vicky ngạc nhiên đến mức suýt bật cười. Ông nghiêm túc đấy hả? Mình gõ tường trong lúc ngủ à?

"Anh đã đến, tôi không nghĩ anh nghiêm túc đến vậy" Vicky mông lung nói.

Hannibal mỉm cười tinh quái: "Có lẽ. Nhưng tôi không bỏ qua cơ hội giúp đỡ."

Cô mời ông vào bếp, ánh mắt vẫn đầy tò mò. Hannibal đặt khay lên bàn, nhẹ nhàng vén khăn ra, để lộ ra một bữa sáng tuyệt đẹp. Có những lát bánh mì nướng vàng giòn, điểm trên đó là bơ tan chảy óng ánh, vài quả trứng trần lòng đào mềm mại, cạnh đó là những lát thịt xông khói thơm nức và một ít rau xanh tươi ngon như vừa hái.

Vicky hít một hơi thật sâu, mùi thơm ngọt ngào của bơ bơ tan chảy, mùi thơm khói của thịt, mùi thơm béo ngậy của trứng... làm cô ngẩn ngơ. Cô xúc một miếng bánh mì có phết bơ, đưa vào miệng. Vị bơ mặn ngọt hòa quyện với bánh mì giòn rụm khiến cô thốt lên: 

"Ôi trời, ngon quá!"

Từng lớp hương vị lan tỏa trong khoang miệng, mềm mại, đậm đà nhưng không hề ngấy. Trứng lòng đào béo mịn như tan chảy ngay khi chạm vào đầu lưỡi, thịt xông khói hơi giòn nhưng vẫn giữ được độ mềm và vị đậm đà. Rau xanh tươi mát, nhẹ nhàng làm dịu sự béo ngậy.

Vicky ngồi im, thưởng thức từng chút, mắt nhìn Hannibal như thể ông đang làm phép thuật. Nhưng sâu trong ánh mắt đó vẫn lóe lên chút rùng mình. Cô tự hỏi, liệu có điều gì "không ổn" trong món ăn tuyệt vời này không?

Hannibal ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng quan sát cô, nụ cười thoáng qua trên môi. 

"Tôi rất vui khi cô thích nó," ông nói.

Sau khi ăn xong, Vicky thở dài, nhìn đĩa ăn trống rỗng.

 "Mình vừa ăn gì vậy nhỉ?" cô thầm thì.

Hannibal chỉ cười nhẹ, đứng dậy rót cho cô một tách trà thảo mộc ấm áp. 

"Đôi khi, những điều tốt đẹp nhất lại đến từ những nơi không ngờ tới."

Vicky nhìn ông, vẫn còn bối rối và không chắc mình có nên gõ tường lần nữa không.

Vicky ngồi lại, đẩy nhẹ chiếc ghế về phía bàn, cô bắt đầu cảm nhận rõ từng dư vị còn sót lại trong khoang miệng. Lớp bơ tan chảy còn lưu lại cái vị béo ngậy pha chút mặn mà, hòa cùng chút ngọt dịu của bánh mì mới nướng — như thể cả một bản hòa tấu tinh tế đang chơi trong từng giác quan của cô. Nhưng sự ngọt ngào đó không che nổi cái cảm giác rợn rùng nơi gáy, như thể có một đôi mắt lặng lẽ quan sát cô từ phía sau bóng tối.

"Anh Hannibal, món này... thật sự ngon tuyệt," Vicky nói, giọng vừa ngạc nhiên vừa chút bối rối, "Anh có bí quyết gì không vậy? Hay là... có gì đặc biệt trong đó?" Cô thầm nghĩ, có lẽ nào món ăn này là một cái bẫy?

Hannibal cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh một vẻ gì đó khó nắm bắt. "Tôi chỉ sử dụng những nguyên liệu tốt nhất, và nấu với một chút tâm huyết. Còn bí quyết? Đó là sự tỉ mỉ và một chút kiên nhẫn." Ông cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhẹ nhàng.

Vicky gật đầu, nhưng vẫn không thể rũ bỏ cái cảm giác "gai gai" trong người. Cô nhìn quanh căn bếp — nơi vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên những bức tranh treo tường, những chiếc dao sắc lấp lánh trong giá, và cả những chiếc ly pha lê đặt ngay ngắn trên kệ. Mọi thứ đều quá hoàn hảo, đến mức... bất thường.

Rồi cô bắt đầu nhớ lại những lần trước, khi vừa gặp Hannibal, lúc nào ông cũng lịch lãm, tinh tế, biết nấu ăn ngon, nhưng cũng khiến cô có cảm giác như đang đứng bên bờ vực. Cảm giác "nguy hiểm" cứ thoang thoảng, len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhất, như mùi hương thoảng qua của một loại gia vị không thể gọi tên.

Bỗng có tiếng chim hót nhẹ ngoài cửa sổ, phá tan khoảng lặng. Vicky mỉm cười, tự nhủ: "Chắc tại mình hoang tưởng nhiều quá." Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn.

Nhưng ngay lúc đó, Hannibal đặt một chiếc đĩa nhỏ lên bàn — trên đó là một chiếc bánh nhỏ xinh, phủ lớp kem mịn màng, bên trên trang trí vài lát quả mọng đỏ rực. "Đây là món tráng miệng," ông nói, giọng vẫn dịu dàng, "Hy vọng cô thích."

Vicky nhìn chiếc bánh với ánh mắt sáng lên, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng. Vị ngọt thanh của kem hòa quyện với vị chua nhẹ của quả mọng tạo nên một cảm giác thú vị, như một bản nhạc du dương. Nhưng đồng thời, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể có một điều gì đó sắp xảy ra.

Cô lặng lẽ đặt đũa xuống, nhìn Hannibal, ánh mắt chứa đựng nhiều câu hỏi chưa có lời đáp.

Hannibal mỉm cười, đứng dậy rót thêm trà, rồi nhẹ nhàng nói: "Cuộc sống là sự pha trộn giữa những điều bất ngờ và những bí ẩn, Vicky. Và có lẽ, chúng ta nên biết thưởng thức cả hai."

Vicky nhìn ông, lòng vừa ngưỡng mộ, vừa lo sợ. Nhưng rồi cô tự nhủ:

 "Có thể lần này là cơ hội sống sót cuối cùng của mình"

___________

Mình không bão chap nhưng nếu có thể mình sẽ thêm ngoại truyện, được không mấy em 🥴❓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com