Phiền não ngọt ngào
Một lần nữa Hannibal lại tự hỏi vì sao Will tiếp tục chọn những nơi có khí hậu ấm áp như vậy cho họ. Hắn không thích cảm giác đổ mồ hôi, những ngày này mồ hôi thường xuất hiện trên lông mày và đọng lại nơi hõm cổ. Hắn ghét ẩm ướt, ghét cái cách nó tiếp nhận mọi mùi hương khó chịu và trộn lẫn vào nhau, cách nó khiến mọi thứ trở nên nhớp nháp.
Cửa sổ đang mở nhưng không quan trọng lắm, đặc biệt là khi Will đang nằm gối đầu lên ngực hắn. Lớp ga giường bằng lụa bên dưới còn làm cái nóng trở nên tồi tệ hơn, lớp vải gối ướt đẫm và khó chịu.
Will ậm ừ trong giấc ngủ và mơ màng nắm lấy cánh tay còn lại của Hannibal – cánh tay không nằm dưới cơ thể Will, cánh tay mà máu vẫn lưu thông bình thường – và kéo hắn, buộc Hannibal phải nhích lại gần để ôm lấy lưng Will.
Will mỉm cười, một nụ cười nhỏ, ngọt ngào, ngái ngủ và vô thức. Anh vùi sâu hơn vào ngực Hannibal, hoàn toàn không bị nhiệt độ ảnh hưởng.
Những ngày này Will rất thoải mái với cơ thể Hannibal, anh di chuyển hắn theo cách anh thích, sử dụng Hannibal để khiến anh thoải mái hoặc vui vẻ, hoặc cả hai. Will không bao giờ xin phép, anh chỉ lấy những thứ anh muốn. Nếu Hannibal có thể, hắn sẽ đưa cảm giác mà Will mang lại cho hắn vào tác phẩm nhưng đến giờ vẫn không có gì thực sự tương xứng.
Một cơn nóng kinh khủng khác ập đến với Hannibal và hắn thở dài khi áp mặt vào mái tóc Will, hắn ước ao được ngủ hoặc có một làn gió đến từ cực Bắc tràn qua. Hoặc chết. Chết sẽ là một sự giải thoát.
Will chạm vào đùi Hannibal, lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó thô bạo hơn, anh kéo chân Hannibal lên trên chân mình cho đến khi anh hoàn toàn bị bao phủ trong cơ thể Hannibal, oi nóng, đầy mồ hôi và nặng nề.
Hannibal thở dài một lần nữa, những đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Will, hắn lặng im như một nấm mồ cho đến khi Will lại chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn không dám di chuyển dù chỉ một inch.
**
"Ưm," Will thốt lên khó nhọc và chống tay mình lên phần gỗ đầu giường. "Anh giữ nguyên tại đó, đừng nhúc nhích."
Hannibal không nhúc nhích, hắn thậm chí còn không thở. Oxy chắc chắn chỉ là thứ yếu so với bữa tiệc đang được bày ra trước mặt hắn; Will úp sấp chống một khuỷu tay, dùng đầu giường làm điểm tựa để đẩy ngược cơ thể anh trở lại phần cương cứng của Hannibal.
"Chúa ơi, đúng là-" Câu nói của Will bị bóp nghẹt lại bởi tiếng rên rỉ sâu thẳm, trán anh vùi sâu vào chiếc gối bên dưới.
Đùi Hannibal bỏng rát vì phải duy trì vị trí cũ và hắn khao khát được nghiêng người về trước để nếm thử giọt chất lỏng đặc biệt đang trườn xuống xương bả vai Will. Nhưng hắn không làm vậy, hắn phải giữ nguyên tư thế.
Dù vậy hắn vẫn rên rỉ khi cảm nhận được cái siết chặt quanh hắn, hắn biết là Will sắp đến nhưng hắn vẫn im ắng nhìn Will tự đẩy hông về phía sau, càng ngày càng mạnh hơn, xương sống Will uốn cong một cách mềm mại.
"Ưm, anh làm em sắp đến rồi."
Thứ cương cứng của Hannibal co giật và Will thì rên rỉ, nghiến chặt khi cơn cực khoái tràn đến, cơ thể anh siết lại một cách nhịp nhàng. Khung cảnh tuyệt đẹp vượt trên mọi từ ngữ, Hannibal chiến đấu để giữ bản thân bất động như Will nói, từ chối việc nhắm mắt và bỏ lỡ khoảng khắc Will đạt đỉnh khoái cảm.
Tiếng rên rỉ của Will biến thành tiếng thút thít và cuối cùng anh bất động, cơ thể mềm nhũn ngã sõng soài xuống giường. Sau đó, cơ thể ấm áp đang bao chặt lấy Hannibal biến mất, thứ cương cứng của Hannibal đập vào bụng anh khiến anh phát ra một tiếng rên rỉ không rõ ràng.
"Will."
"Em biết mà," Will khẽ nói rồi quay lại bắt chước theo tư thế của Hannibal, quỳ gối và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khuôn miệng đang thở hổn hển của Hannibal.
Bàn tay dính đầy tinh dịch của anh quấn lấy phần thân cứng ngắc của Hannibal khiến cơ thể Hannibal như bốc cháy.
"Cứng thật đấy anh à," Will thì thầm bên môi hắn, vuốt ve và chặn lại phần đầu đang rỉ tinh dịch, "Anh sắp đến rồi đúng chứ?"
"Đúng vậy," Hannibal thở dài, các dấu hiệu cho thấy cơn cực khoái của hắn đang đến rất gần.
Nhưng Will – tàn bạo, ác nghiệt và rực rỡ - nắm lấy phần gốc cương cứng của Hannibal và chặn lại đợt cao trào của hắn một cách đau đớn.
"Chờ đã nào," Will cúi xuống, lướt môi mình qua hàm Hannibal, lên tai và trở lại bên miệng hắn. "Vẫn chưa được."
Hannibal nghiến răng, siết chặt bụng và nắm chặt cánh tay Will, hắn không thể ngăn được những cú thúc từ hông mình. Hắn cảm thấy quá sức, một cơn nóng man rợ ngột ngạt từ những đầu ngón chân bắt đầu hướng dần lên trên khiến hắn không thở bình thường nổi. Will đang nhìn hắn một cách chăm chú, âu yếm và điều đó chẳng giúp ích được gì. Hannibal không chắc Will đang đợi gì, đang muốn xem gì nhưng hắn vẫn không gạt tay Will ra để đuổi theo khoái cảm của bản thân.
Hắn chờ đợi trong sự đau đớn, hắn áp trán vào má Will. Tim hắn đập dồn dập như cái cách nó thường đập trong những ngày này. Chờ đợi. Chờ đợi. Chờ đến khi hắn không thể tiếp tục nữa vì phổi hắn có thể bị tổn thương vĩnh viễn nếu hắn không được giải tỏa.
"Will à, xin em đấy," Hannibal khẽ nài nỉ, không xấu hổ vì khao khát của hắn, gần như nhào về phía trước khi đôi chân cứng đờ của hắn cố di chuyển.
Will đỡ được hắn, một nụ cười nhẹ tuyệt đẹp hiện trên khuôn mặt anh khi anh nói, "Được rồi, Hannibal," và trượt bàn tay dính nhớp của anh dọc theo phần cơ thể cứng như đá của Hannibal, cuối cùng, cuối cùng thì cũng được, Will vuốt ve Hannibal thật nhanh.
Hannibal không hét lên nhưng cũng gần như vậy, giọng hắn vỡ ra thành một tiếng rên rỉ bị ép vào bờ vai ẩm ướt của Will. Will thì thầm khen ngợi và Hannibal ước gì máu trong tai hắn ngừng sôi sục để hắn có thể nghe rõ hơn.
Hắn cần thay ga trải giường, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị bồn tắm cho Will và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Sau đó Will sẽ dùng chút thủ đoạn với hắn cho đến khi hắn tựa đầu vào người Will, những ngón tay Will nhẹ nhàng tách mái tóc ướt đẫm của Hannibal, và dường như không còn thứ gì khác đáng để quan tâm nữa.
**
Hannibal vẫn thích Tattle Crime. Tất nhiên là vậy rồi, ít nhất sáu mươi phần trăm các câu chuyện của cô nàng bây giờ là những giả thuyết hoang đường về sự sống sót của Hannibal và Will, và chúng có thể là những lời khuyên ẩn danh mà Hannibal đã gửi cho chính mình.
Hắn đang đọc một trong những bài báo nói trên thì cảm giác được phần ghế sofa bên cạnh lún xuống, chiếc máy tính bảng hắn đang cầm bị lấy đi và đặt ngay ngắn sang một bên.
"Anh giúp gì được cho em đây?"
Will cười, chỉ là một cái nhếch môi hạnh phúc và thỏa mãn. Hannibal muốn ăn tim anh.
"Mhmm."
Will không giải thích gì thêm mà chỉ cởi áo sơ mi của mình ra, cố tình ném nó đi và nằm sấp xuống gối đầu lên đùi Hannibal. Anh cố gắng lấy chiếc máy tính bảng từ chân của mình và chuyển nó trở lại cho Hannibal sau đó nằm im mặc kệ sự đời.
Hannibal dành tám mươi sáu phút tiếp theo để vuốt lưng cho Will và giả vờ đọc Tattle Crime. Hạnh phúc. Thỏa mãn.
**
"Anh đã hứa là lần tới anh sẽ moi ruột nó mà."
Cơn rùng mình nóng cháy trườn dọc sống lưng Hannibal mỗi khi Will nhắc đến nạn nhân của họ như một thứ đồ mà không phải là con người. Không có gì để lãng phí sự đồng cảm. Hannibal muốn trở thành trọng tâm của lưỡi dao đặc biệt đó, sắc bén, không khoan nhượng vầ đẹp đẽ tàn bạo.
"Mổ bụng không phù hợp với hoạt cảnh mà chúng ta đã lên kế hoạch đâu Will."
Will chỉ nhướng mày, khoanh tay trước ngực. "Anh đã hứa rồi."
Hannibal dừng lại, thở dài và tính toán lại.
Khi bối cảnh được sắp xếp xong và tim lợn (không phải thận vì Will là một cậu chàng hoang dại) được gói cẩn thận trong thùng làm lạnh, họ cùng rời khỏi kho, tản bước cạnh nhau. Cánh tay Hannibal bị đẩy nhẹ và sau đó lại thêm một cú đẩy khác trước khi hắn nhẹ nhàng áp tay vào lưng Will, hắn tìm kiếm trong tâm trí một lựa chọn khả thi cho phép hắn lưu giữ tiếng thở dài hài lòng của Will và sống ở đó đến khi chết.
**
Trời nóng trở lại. Trời luôn nóng như vậy, vì Will không chịu để Hannibal lắp điều hòa. Ngột ngạt, nghẹn thở, ẩm ướt và khốn đốn.
Will kéo cánh tay Hannibal vòng qua eo anh, áp lưng vào ngực hắn, bướng bỉnh thì thầm, "Em yêu anh. Sáng nay mình lại ăn crepe đi anh."
Hannibal nhắm mắt lại và hắn thách thức bất kỳ người nào, thần thánh hay thế lực tự nhiên nào dám cố cướp điều từ tay hắn. Cái nóng oi ả và tất cả mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com