Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Câu nói đậm mùi tiền hừng hực khí thế của Lưu Vũ khiến Santa bị sốc, hắn câm nín một lúc lâu, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với một thanh niên có học thức ở khoảng cách gần như vậy.

Trên bàn vuông bày ba món hết cả bàn, hai người ngồi xuống băng ghế gỗ. Santa ngồi ở rìa gần như thận trọng. Hắn không dám nhìn người bên cạnh, hai tay chắp lại, đứng thẳng như một học sinh tiểu học đang nghe giáo viên hướng dẫn.

Lưu Vũ đứng dậy dọn cơm cho hắn.

Cơm trắng chất lượng cao mềm dẻo, một bát đầy như ngọc, hương thơm phảng phất ngay trước mặt Santa, hắn như một con thú đang nhìn thấy mồi ngon, bụng không tự chủ được mà kêu òng ọc.

Hắn không thể kiểm soát được âm thanh đó.

Khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng, bị hắn che lại vì xấu hổ, lại chỉ có thể lắp bắp, không dám nhìn vào mắt của người thanh niên trí thức: "Xin lỗi, buổi chiều tôi đi làm quá lâu ..."

"Em biết," Lưu Vũ nhỏ giọng đáp lại, trong mắt không có trêu chọc mà tràn đầy chân thành cảm kích: "Em nên cảm thấy xấu hổ mới phải, nếu không nhờ anh giúp em làm việc, e rằng quản lý đã bắt em ra đồng. Với cái thân thể ốm yếu này ai nói trước được là có thể sống qua nửa tháng hay không... "

"Ai dám bắt em!"

Santa quay đầu lại, nhướng mày, giọng nói lớn hơn rất nhiều. Lúc này hắn không còn ngại ngùng nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói với Lưu Vũ:

"Nếu có ai bắt nạt em, hãy nói cho tôi biết, không cần phải nhịn." "Nơi này không được tráng lệ như thành phố, cho dù gặp phải ai cũng đừng sợ, họ đều là mấy kẻ ăn mềm không ăn cứng, có gì tôi sẽ ra mặt giúp em."

Nghe được lời nói của Santa, đôi mắt ướt của Lưu Vũ chớp chớp, hai gò má mềm mại như miếng đậu hũ trắng mịn màu sữa. Trong túp lều nhỏ buổi hoàng hôn, ánh sáng vàng cam hắt vào qua cửa sổ, phản chiếu khuôn mặt của hai người họ tạo thành một vầng sáng ấm áp.

Santa nói xong, bị đôi mắt Lưu Vũ nhìn chằm chằm, mới nhận ra mấy lời này quá đột ngột, trên khuôn mặt màu lúa mì một luồng nhiệt bốc lên từ từ nhuộm đỏ cả khuôn mặt.

Hắn vội vàng giải thích: "Tôi, tôi không có ý gì khác, chỉ là ..."

Chỉ là muốn bảo vệ em. Nhưng nửa câu cuối lại không phát ra tiếng.

Hắn tự bịt miệng mình bằng một miếng thịt lợn kho tàu nóng hổi. Miếng thịt với độ dày vừa phải liền tan giữa kẽ răng, gần như không thể phân biệt được đâu là mỡ đâu là thịt, tất cả đều mềm tan trong miệng.

Lưu Vũ cười cười, tự mình cầm lên một đôi đũa khác, nhai nhai như một chú mèo con, nuốt xuống rồi mới nói: "Em biết rồi."

Thanh niên có học thức đến từ thành phố, trước mặt dân làng luôn mang vẻ lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Santa, cậu chưa từng nén nụ cười trên khóe miệng, Lưu Vũ giống như đã dành hết cho hắn sự dịu dàng, khiến hắn tưởng như đang chìm trong làn nước mát lành của một con suối nhỏ.

"Em đã ở đây được nửa tháng rồi, sao mà anh vẫn còn căng thẳng như vậy?" Lưu Vũ liếc mắt trách cứ, Santa chưa kịp nói gì thì cậu đã gắp thịt cho vào bát cơm đầy của Santa rồi xoay người.

"Ngon không?"

Santa gật đầu chân thành: "Ngon."

Không chỉ ngon, mà còn ngon hơn những nhà hàng quốc doanh mà hắn từng đến. Hắn thường đến thành phố để chạy việc vặt, từng may mắn được ở trong một nhà hàng lớn, nơi những người phục vụ còn ăn mặc đẹp hơn hắn, đồng phục sạch sẽ, họ mang những chiếc đĩa sáng bóng phủ đầy những món ăn nóng hổi. Nhưng họ không làm ra được mùi hương như vậy. Ngoài món thịt lợn kho tàu màu kẹo này, còn có một đĩa bắp cải nhỏ được xào với dầu, vài nhánh tỏi và ớt chuông đỏ, xanh, trắng ăn rất vừa miệng. Tuy nhiên Santa nhìn món cuối cùng một cách nghi ngờ. Đó là một chiếc bát mẻ được đậy lại, không ngửi được mùi thơm.

"Đây là?"

"Ừm ..." Lưu Vũ nhẹ giọng đáp: "Món này gọi là bánh ngọt. Em sợ chuẩn bị đồ ăn cho anh không đủ, lát nữa ăn có thể bày ra bát."

Một cái bát nhỏ được lấy ra, bên trong là một miếng bánh ngọt lớn màu be trông mềm và xốp. Dưới đáy bát đổ một lớp nước đường nâu nóng chảy, hơi lạnh tỏa ra thành làn khói trắng trong bầu không khí nóng nực. Cậu lại chỉ vào bàn bếp, chớp đôi mi dài rậm nhìn Santa, ánh sáng trong đồng tử như bị phân tách thành từng mảnh: "Em là người An Huy, thích ăn ngọt và cay. Lâu rồi không làm món này, nếu anh ăn không quen thì nói cho em biết, em có thể đổi cách làm khác."

" Không cần!" Santa gần như vùi đầu vào bát cơm, hắn ngẩng đầu lên, nói: "Vị gì tôi cũng ăn được hết, chưa kể em làm ngon như vậy!"

Hắn thực sự bị thuyết phục bởi tài nấu ăn của thanh niên trẻ tuổi, không hề hoa mỹ mà chân thực bày tỏ cảm xúc của mình: "Trước đây tôi sống một mình, cũng không để ý nhiều lắm, có cái ăn là được, đồ em nấu so với đầu bếp nhà hàng còn ngon hơn, tôi làm sao có thể không thích chứ."

Cơm và thịt ngon như vậy, ngay cả gia đình bình thường, ai ăn mà chả thấy ngon miệng, huống chi là người nông dân nghèo khổ. Hắn nhìn Lưu Vũ, mặt đỏ bừng, nhưng lại thành thật nói: "Lần sau đừng mua đồ đắt tiền như vậy, tôi biết ở thành phố cuộc sống rất tốt, nhưng ở trong thôn thì khác, trợ cấp cho thanh niên có học thức không nhiều, thà giữ tiền trong tay còn hơn, hơn nữa ... người đông nhiều ánh mắt dị nghị đàm tiếu, ai mà biết được bọn họ mỗi ngày đều thấy em mua đồ, trong lòng sẽ nảy sinh suy nghĩ xấu xa gì..."

"Tôi ăn gì cũng được, đừng lo lắng cho tôi, em chỉ cần giữ cho cơ thể chính mình thật khỏe mạnh là tốt rồi."

Người nông dân trẻ tuổi nở một nụ cười giản dị, chiếc răng nanh trắng trên khuôn mặt màu lúa mì đặc biệt dễ nhìn, tạo cho hắn một sức hấp dẫn hoang dã mà thuần khiết.

Lưu Vũ nhìn hắn, nghe rõ từng chữ, trong mắt ánh sáng càng ngày càng rực rỡ.

Nhìn Santa đến mức khiến hai tai hắn nóng rực, Lưu Vũ cười thành tiếng, tinh nghịch chạm vào chóp tai đang đỏ ửng của người đàn ông, thì thầm vào tai hắn: "Anh tốt thật đấy." Sau đó cậu nói: "Đừng lo cho em, nếu anh thực sự không vượt qua được thì hãy giúp em thu dọn bát đĩa, được không?"

Santa dừng lại khi những ngón tay mát lạnh của cậu chạm vào vành tai hắn, cảm giác như bị điện giật khiến hắn ngơ luôn rồi, suy nghĩ cứ miên man cho đến khi Lưu Vũ Khi đứng dậy trở về phòng, hắn mới che mặt đỏ bừng thở ra một hơi.

Quá phạm quy rồi.

Có phải tất cả những chú mèo đến từ thành phố đều quyến rũ như vậy không ...

-----

Mưa bắt đầu rơi từ chiều. Mưa mùa hạ vừa rơi liền rơi đến tối, lúc sắc trời chuyển sang đen kịt thì chuyển thành mưa to xối xả. Santa tắm rửa rồi đi ra, đóng mọi cửa sổ và cửa ra vào trong túp lều, kiểm tra chỗ rỉ nước, sau đó quay trở lại căn phòng chật chội và nhẹ nhàng đi lên.

Trên tấm ván gỗ, hương thơm cơ thể nhẹ nhàng khuếch tán vào không khí cùng hơi nước ẩm ướt. Santa chợt nhớ ra nụ cười ấm áp mơ hồ đó, tim hắn lại đập thình thịch.

Hắn không thể không quay lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ, với âm lượng giống như một chú mèo con đang gọi tên hắn. Khẽ nói "này" một tiếng, hắn nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng với đôi mắt sáng rực trong đêm. Trái tim hắn tan chảy ngay lập tức, giống như đất ướt bị nước mưa cuốn trôi đi mất, Santa chìm vào trong đó, tâm trí giống như rơi vào một vũng đầm lầy không muốn thoát ra.

"Sao vậy?"

Lưu Vũ nhỏ giọng nói: "Em lạnh."

Santa đơ người, mặc dù nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, nhưng hắn chỉ cảm thấy hơi man mát, thậm chí còn có chút nóng.

"Vậy để tôi lấy thêm cho em đệm và chăn bông ...?"

"Không cần." Một đôi cánh tay trắng như hoa sen vươn ra từ vách ngăn, Lưu Vũ dùng đầu ngón tay móc hắn, thanh âm dường như cũng khẽ run lên: "Hình như em phát sốt rồi, anh có thể vào đây chắn gió được không?"

Santa choàng tỉnh từ cơn buồn ngủ mơ hồ. Hắn thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên trong nháy mắt, dường như chỉ cần rơi xuống liền có thể biến thành một đống củi hừng hực cháy, thiêu đốt cơ thể hắn thành ngọn lửa.

"Có được không?" Lưu Vũ hỏi lại.

Hắn nghe thấy giọng nói khô khan của chính mình: "Được."

Chiếc giường này do Santa làm cho riêng mình. Thân thể hắn vốn cao lớn, không gian của chiếc giường lại không nhiều, hai người nằm chung thì miễn cưỡng vừa đủ chỗ, nhưng nhất thiết phải nằm sát lại, khi làn da của họ chạm nhau, sự tiếp xúc này khiến cho Santa rùng mình.

Mưa ướt át và nặng hạt, đập vào cửa sổ như đá. Santa nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Còn lạnh không?"

Lưu Vũ nhẹ giọng mềm mại trả lời hắn: "Không lạnh." Ngừng một chút, lại dịu giọng nói: "Chúc anh ngủ ngon." Thanh âm như cơn gió tuyết đầu xuân.

Santa ngửi thấy mùi hương trên người cậu, đột nhiên buồn ngủ, thả lỏng thân thể, cong môi đáp lại: "Ngủ ngon."

Sau một hồi lâu, cơn mưa vẫn khiến cửa sổ kêu lạch cạch. Thanh niên trí thức đang co ro bên cạnh thân thể nóng rực như bếp lò của Santa đột nhiên mở mắt, dùng đầu ngón tay khẽ chọc vào tấm lưng cường tráng của người bên cạnh.

Không di chuyển.

Cậu chỉ biết chống tay ngồi dậy, nhìn khuôn mặt rắn rỏi của người nông dân trong ánh đèn lúc tỏ lúc mờ giữa màn đêm. Sau khi quan sát một lúc, Lưu Vũ thận trọng nghiêng người, vòng tay qua eo Santa, nhẹ giọng mắng: "Đồ ngốc."

.

Mango: sen nông dân hiền lành chất phác đã bị mèo thành phố mưu mô lừa 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com