Chap 3
Santa mơ màng rơi vào một giấc mộng.
Hắn mơ về một buổi tối ẩm ướt sau khi trời mưa, hoàng hôn dần dần buông xuống, mây mù như những sợi tơ màu gỉ sắt giăng kín bầu trời. Cánh đồng oi bức như bếp lò được người châm lửa, Santa bị nướng trên ngọn lửa đó, cả người chảy đầy mồ hôi. Cánh đồng bất tận êm đềm, gió thổi lên đồng lúa mì tạo thành tầng tầng lớp lớp như làn sóng biển, Santa bước chân trần xuống ruộng, phù sa ẩm ướt bám lên hắn, uốn lượn như những sợi dây leo khiến thân thể hắn dần chìm xuống.
Mùi thơm ngọt ngào đến khó tin của trái cây tràn vào khoang mũi của Santa, một mùi hương đặc sánh hơn hương lúa chín, ngọt hơn rượu ủ qua nhiều năm, chỉ cần hít một hơi liền có thể khiến người ta đắm say trong hương thơm này.
Làn hương này có mùi thơm thật kỳ lạ, nó vừa có tác dụng làm dịu tinh thần, vừa giúp cho cơ thể hoạt huyết. Khứu giác Santa như bị những sợi tơ mềm mại của râu lúa mì cọ lên, đầu tim cũng khẽ run rẩy, hắn cảm giác như đang thả mình vào đám mây bồng bềnh. Santa cảm thấy thân thể đột nhiên nóng rực. Một đám lửa nhỏ bùng lên từ bụng dưới, dần dần chạy dọc mạch máu lan ra toàn cơ thể, sợi tơ lúa mì luồn lách tới nơi mẫn cảm nhất của hắn, sợi mảnh uyển chuyển hơn cả sợi dây đàn, vô tình mà như cố ý bùng cháy nơi bên trong cơ thể. Tất cả mọi thứ khiến Santa chìm đắm đến thở không ra hơi, nhịn không được mà muốn níu giữ lấy sự mềm mại không thể chạm tới này. Hắn muốn cầu thêm nhiều nữa.
Khoảnh khắc tâm trí khẽ lay động, vào lúc hơi ấm của da thịt chạm vào nhau, đột nhiên hắn nhìn thấy một khuôn mặt tươi sáng thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh đồng lúa mì đầy ắp. Người ấy toàn thân trần trụi nghiêng người, cúi thấp làm lộ ra vòng eo mỏng manh tựa như trăng khuyết. Người vươn đầu lưỡi liếm môi vô tình làm rớt ra một sợi chỉ bạc mơ hồ óng ánh. "Vào đi"-Chàng trai khẽ thì thầm..Santa đột ngột bật dậy. Hắn thở hổn hển, tay nắm thành quyền, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Santa sững người khi nhìn xuống và thấy một mảng ướt đẫm giữa quần đùi.
Mùi xạ hương thoang thoảng trong không khí.
Hắn đột nhiên đỏ mặt, vội vàng kéo quần áo chuẩn bị xuống giường, động tác không nhỏ khiến người bên cạnh kêu lên một tiếng, Santa lại cứng đờ, trán ướt đẫm mồ hôi, ngay cả thân thể cũng không theo sự điều khiển của não bộ, gần như là dùng cả tứ chi bò xuống giường.
Cũng may...
Tim hắn đập thình thịch, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vài tia sáng mơ hồ le lói trên bầu trời đen kịt. Giờ này gà còn chưa gáy, hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, nghĩ rằng may mắn mình tỉnh lại đúng lúc, ít nhất Lưu Vũ sẽ không tỉnh dậy cho đến khi trời sáng.
Như thế này thật quá, quá mạo phạm rồi.
Santa ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận chỉnh lại chiếc quần đùi mỏng rồi gục đầu vào bức tường gạch đỏ vì xấu hổ. Hắn chốc lát lại quay đầu nhìn, chỉ sợ Lưu Vũ đột nhiên dậy sớm.
Tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng mưa rơi trên mái hiên nghe rõ mồn một. Hắn cúi đầu chà xà phòng, gương mặt cứng ngắc in bóng trên mặt nước, vết đỏ trên má còn chưa kịp tiêu tan. Trong ánh sáng xám xanh, bóng người không biết từ khi nào đã biến thành một khuôn mặt khác, làn da trắng như sứ, đôi mắt trìu mến khẽ nháy mắt với hắn, hương thơm trong mộng cũng mơ hồ vương vấn quẩn quanh, khiến tim hắn rục rịch rung động.
Bàn tay của Santa từ từ dừng lại.
Mãi cho đến khi có một tiếng xé vải, hắn mới choàng tỉnh, nhìn thấy những khớp ngón tay của mình trắng bệch, chiếc quần trên tay đã bị xé toạc một lỗ.
Santa: ...
Hắn đột nhiên đứng dậy, một hơi không nghỉ chạy đến nơi rất xa, hét lớn, giáng một cú đấm vào mặt đất lầy lội.
"A !!!!"
Lưu Vũ ngủ mãi tới khi mặt trời chiếu đến mông mới tỉnh dậy.
Cậu đang ôm chiếc chăn bông mềm mại, đôi chân trắng nõn mềm mại quấn vào chăn, giấc ngủ không được ngon, khi mở mắt ra, đầu cậu đã lăn từ chiếc gối này sang gối khác.
Đó là mùi thơm xà phòng sạch sẽ cùng với chút cảm giác an toàn trên thân thể người đàn ông, giống như hương thơm của lúa mì đang được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Cậu cong môi, vùi mặt vào gối dụi dụi mấy cái rồi mới đứng dậy xoa mắt, phát hiện bên ngoài khói đã bốc lên nghi ngút.
Lưu Vũ thở dài, cậu vỗ đầu tự trách - rõ ràng cậu đã lên kế hoạch giao đồ ăn cho Santa.
Thiếu chút nữa là muộn mất rồi.
Lưu Vũ vội vàng đứng dậy, khoác chiếc áo khoác nhỏ chạy ra phòng củi. Ở đó có một thùng to đầy nước, chiếc bánh nguội chưa ăn hôm qua đã đông cứng, một làn khói trắng bay ra. Tình cờ là số thịt mà Santa mang về cũng đã ở trên kệ nên cậu chỉ cần đặt nồi lên, trong khi nấu cơm, cậu nhanh chóng lấy tất cả các nguyên liệu đã chuẩn bị ra rồi bắt đầu sơ chế.
Khi còn bé, bố cậu thường được các đại gia mời tới làm cơm, cậu theo sau lưng bố như cái đuôi nhỏ, theo bước chân ông đến những nơi khác nhau làm việc.
Bếp củi đang hoạt động mạnh, trong lò củi bốc cháy mạnh mẽ, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt đỏ hây hây như được chạm khắc từ băng và ngọc bích của Lưu Vũ.
Lưu Vũ từ nhỏ mưa dầm thấm đất, với những thứ trên bếp có hiểu biết tinh tường. Cậu nhanh chóng rửa sạch thịt, thái nhỏ gừng, hành tỏi, nguyên liệu đủ màu xanh, trắng, vàng rồi cho tất cả vào nước xốt đã chuẩn bị sẵn, một bên lại đổ vào dầu nóng trên chảo phát ra tiếng xèo xèo. Người trong thôn không dám dùng thịt xa xỉ, nhưng cậu có nhiều tiền nên đã mua thêm, lúc đem ra dùng cũng chẳng thấy tiếc. Đun nóng một lúc đợi thịt lợn ráo nước rồi cho vào chảo, chiên cho đến khi chuyển màu táo tàu chín đỏ mới vớt ra. Theo ẩm thực Quảng Đông thì món này có tên là thịt lợn nướng, nhưng do không đủ thời gian nên tạm thời đổi công thức, nói chung vẫn đủ hai vị ngọt và mặn, bởi vì hôm qua cậu thấy Santa ăn khá nhiều.
Tất cả các công thức đều được cậu nắm trong lòng bàn tay, cậu tiếp tục một cách có trình tự, múc gần hết dầu ra rồi lại chiên thịt thêm lần nữa với súp và nước đã ướp, chiên đến khi có mùi thơm, thêm đường, thổi to lửa để lấy nước cốt. Khoảnh khắc nắp vung được nhấc lên, một mùi thơm ngon tràn ra từ phòng củi khiến người ta thèm thuồng, ngay cả Lưu Vũ cũng nuốt nước miếng một cái. Cậu lau mồ hôi rồi cho thịt, cơm, bánh ngọt vào trong một cái tô, dùng một lớp vải cách nhiệt phủ lên trên, cẩn thận đặt vào trong giỏ, cầm nó lắc lư, rồi mới hài lòng gật đầu một cái, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng. Cứ như thể cậu đã nhìn thấy người đàn ông ngốc nghếch kia ăn một cách ngon lành.
Đẩy cửa đi ra, nhiều bà vợ của các gia đình khác cũng bước ra khỏi cửa để đi đưa cơm, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí.
"Ô bà Vương, đi đưa cơm cho chồng à?"
Những người phụ nữ có quen biết đi cùng với nhau.
Nghe người đàn ông nói, Lưu Vũ không biết vì sao mà đỏ mặt, đôi mắt ướt át chớp chớp, đáy mắt hấp háy một tầng ánh sáng dịu dàng.
Santa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ rất xa.
"Này, San - ta -," Hồ Tử vẫy tay với hắn, giọng nói nhiệt tình như lửa được góp thêm gió: "Có người mang đồ ăn tới cho anh này-"
Santa sửng sốt một chút. Hắn vẫn chưa lập gia đình thì làm gì có ai mang thức ăn cho hắn chứ? Chẳng lẽ là cô gái nhà họ Trương lúc trước theo đuổi hắn?
Hắn cau mày, sắc mặt tối sầm lại. Santa thật sự cảm thấy không ổn, hắn muốn nói rõ ràng với cô ấy, nói với thôn dân nhiều lắm, đừng nên chần chừ vì hắn. Vừa cầm cuốc bước lên thì bị một người lao vào lồng ngực hắn y như một con thỏ. Hắn giật mình đẩy vội người đó ra, nói: "Cô Trương, xin cô đừng..."
"Cô Trương là ai vậy?" Santa sững lại một lúc.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Lưu Vũ, tay cầm một cái giỏ, đôi mắt sáng trong veo đang nhìn hắn.
"Tiểu Vũ?"
Lưu Vũ hướng hắn nở nụ cười, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "Cô Trương là ai thế?" Giọng nói rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng Santa có thể nghe ra được ý vị chất vấn ẩn hiện trong đó.
Hắn vội vàng giải thích: "Không phải, tôi, cái đó, nói ngắn gọn chỉ là một cô gái mà tôi không quen biết " Hắn hạ giọng nói thêm: "Trước đây cô ấy có tới tìm tôi vài lần, nhưng tôi đều phớt lờ cô ấy."
Đến chính bản thân Santa cũng không lý giải được tại sao mình lại phải giải thích chi tiết đến vậy.
Lưu Vũ chậm rãi khịt mũi, đưa giỏ trong tay cho Santa rồi nói: "Em làm đồ ăn cho anh nè."
Mùi thơm của thức ăn gần như không thể cưỡng nổi khiến cơn đói khát của hắn sống dậy nhưng Santa không quan tâm. Thay vì ăn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ, rất nhiều cảm xúc lóe lên trong đôi mắt đen huyền, cuối cùng dừng lại ở sự ngạc nhiên và xúc động. Nở nụ cười rộng đến tận mang tai, hắn nói một cách chân thành và nghiêm túc: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận đồ ăn từ người khác."
"Lưu Vũ, cảm ơn em."
Tiểu mỹ nhân trước mặt hai má ửng hồng, bàn tay mềm mại phủ lên lòng bàn tay thô ráp của hắn, ấn nhẹ.
"Ăn cơm đi."
Buổi chiều vẫn còn có việc, Santa mặc dù đã cố ăn chậm lại, nhưng hắn vẫn cứ hai ba bát đã ăn xong. Lưu Vũ ngồi trên bờ ruộng, ôm mặt nhìn hắn ăn xong, hỏi hắn còn đói không. Santa lắc đầu đầy thỏa mãn. Hắn nâng niu tất cả đồ ăn mình vừa ăn, Santa cảm thấy lần đây là đầu tiên hắn được ăn đồ ăn thơm như vậy, thơm đến nỗi hắn không nỡ đặt xuống.
Hắn nhịn không được khen ngợi Lưu Vũ, giơ ngón tay cái hướng về phía cậu. Lưu Vũ nhìn hắn cười, khẽ nói nhỏ: "Em biết làm rất nhiều món ăn, sau này sẽ làm cho anh, được không?"
Được không?
Santa giật mình, trái tim vừa bình tĩnh lại đập thình thịch như nhịp trống dồn dập. Hắn không thể không nghĩ đến sự việc đáng xấu hổ vào buổi sáng nay. Thân thể mềm mại trắng nõn, hương thơm khiến người ta động lòng. Hắn vội vàng cúi đầu, giống như con gấu lớn trốn tránh, hắn không dám nhìn vào mắt Lưu Vũ, ánh mắt chỉ dám lơ đãng nhìn xuống mặt đất.
Hắn phát ngốc một hồi, né tránh mãi rồi mới mở miệng, chỉ lẩm bẩm: "Cái đó, tôi, tôi đi làm trước đây, em về nhà ăn cơm sớm chút..." Lời nói ra xong liền hoảng hốt chạy mất.
Chỉ còn lại Lưu Vũ một mình đứng đó, một lúc lâu sau khuôn mặt trắng nõn mềm mại phồng lên vì thất vọng, cắn chặt môi, gương mặt tinh xảo giờ lại có chút mất mát lại tủi thân.
Santa đầu óc treo ngược cành cây suốt cả ngày, hắn cầm một nhánh lúa, thả hồn mơ màng đến tận tối. Mãi đến khi Hồ Tử đi làm về vỗ vai hắn một cái, hắn mới hồi thần, ủ rũ chào hỏi. Người thanh niên có lông mày rậm đảo mắt một vòng, lông mày nhíu lại, mỉm cười đầy ẩn ý, hỏi: "Anh nhìn trúng con gái nhà ai rồi?"
"Sao mà nhìn trúng vậy?"
Santa nhổ phi phi mấy tiếng, nhảy dựng lên giống như một con cún bự lông vàng: "Tôi không..."
"Ồ" Hồ Tử trợn tròn mắt: "Nhìn bộ dáng anh giờ đi, có quỷ mới tin."
Santa lại ỉu xìu trở lại. Hắn không biết phải nói gì bây giờ cả. Cảm xúc kỳ lạ và bùng cháy mãnh liệt như vậy khiến hắn vừa thích thú vừa có chút bất an, chỉ sợ đi sai một bước mọi chuyện sẽ trở thành một mớ hỗn độn không kiểm soát nổi.
Hắn không nhịn được dùng khuỷu tay chọc chọc Hồ Tử: "Cậu làm cách nào mà rước được nàng dâu về nhà vậy?"
"Ui chao!" Khi nhắc đến chuyện này Hồ Tử liền trở nên phấn chấn: "Hỏi thằng em này là đúng người rồi đấy! Em không giống Nhị Trụ, thích người nào liền theo đuổi người đó, thích con nhà người ta ấy, cái quan trọng nhất là phải có lá gan lớn, phải dũng cảm nói ra, đối tốt với cô ấy, có tiền thì đưa cho cô ấy tiêu, có đồ tốt thì đưa cho cô ấy dùng, cuối cùng nắm tay cô ấy thề thốt trung thành với cô ấy—"
"Thế là thành công rồi~!"
Santa nghiêm túc gật đầu y như học sinh nghe giảng bài, thu hết những lời nói đó vào trong lòng, rồi hơi xấu hổ hỏi: "Vậy nếu có những ý nghĩ thiếu tôn trọng em ấy thì sao? Tôi sợ sẽ xúc phạm em ấy."
Hồ Tử trưng ra biểu tình của người từng trải, nói: "Huynh đệ à, em hiểu anh mà. Nhìn người trong lòng như hoa như ngọc, ai mà không muốn ôm lên giường chứ?"
"Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi," Hồ Tử nháy mắt: "Nói nhỏ cho anh biết, lúc lấy về rồi vợ em mới nói cho em, cái chuyện đó đó, thực ra cả đôi bên đều muốn, anh hiểu chưa?"
Santa nghe đến hoang mang: "Em ấy cũng nghĩ đến thật sao..."
Hồ Tử gật đầu, nói dứt khoát: "Chỉ cần người ta có hứng thú với anh."
Sau đó lại dùng nắm đấm đánh tới tấp: "Mau lên đi, nếu không sẽ có người cướp mất đó."
Santa như được khai sáng, trước mắt tưởng chừng có chân trời mới được mở ra. Hắn nói lời tạm biệt với Hồ Tử, vội vàng chạy về, trong lòng không ngừng vang lên một giọng nói. Hắn muốn thổ lộ với Lưu Vũ, nếu không, hắn sợ người trong lòng sẽ chạy mất. Quãng đường về nhà như mọi hôm nhưng hôm nay Santa lại chỉ đi mất một nửa thời gian, hắn thở hổn hển đẩy cửa ra, miệng nở một nụ cười, đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ của một người đàn ông:
"Lưu Vũ, cùng anh trở về đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com