Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24 (17+)

Sau ngày đó, Tán Đa không còn đến Tướng quốc phủ nữa.

Nghe nói hắn dầm mưa nhiễm phong hàn, may mắn bây giờ là mùa hè, hơn nữa thể chất hắn không tệ, lăn qua lăn lại bảy tám ngày là hồi phục rồi.

Mấy ngày nay tuy rằng hai người không được gặp mặt, nhưng Lưu Vũ lúc nào cũng lén lút hỏi thăm tin tức của Tán Đa, biết được hắn vẫn chưa vào nhà lao lần nữa, hết thảy an lành, tảng đá trong lòng mới được đặt xuống.

Lưu Thần mấy ngày gần đây chạy tới Tướng quốc phủ thường xuyên, trước sau đi theo Lưu Vũ. Lưu phu nhân nói bóng nói gió vài lần Lưu Vũ đều ngăn lại. Lưu phu nhân đương nhiên hiểu tâm tư của y, nói vài lần cũng đành thôi.

Tướng Quốc nhìn trong mắt, tức giận trong lòng. Ông biết rõ nhi tử quật cường lại si tình, nhất thời không rút ra được. Chỉ tiếc Lưu Thần ngày thường đi dạo trăm bụi hoa, nhưng những chiêu trò đó dùng trên người Lưu Vũ một chút hiệu quả cũng không có, điều này làm cho Lưu Như Cung tương đối không vui.

"Tiểu Vũ——" Lưu Như Cung nhìn Lưu Vũ đang ngẩn người trong hoa viên hô một tiếng, nội tâm Lưu Vũ thắt chặt, cuống quít giấu chiếc khăn trong tay ở sau lưng, xoay người hướng phụ thân hành lễ.

"Phụ thân..." Lưu Vũ hít sâu một hơi làm cho mình trấn định lại, nói: "Con đi dạo một chút..." Lưu Như Cung nhìn thấy chiếc khăn lộ ra trong tay Lưu Vũ, lập tức nhận ra đó là thứ Tán Đa đưa cho y, mặt tỏ ý không vui: "Đi dạo một chút? Sao không để người đi cùng? Anh họ con đâu?"

Lưu Vũ khoát tay cự tuyệt: "Không, con muốn đi một mình, không cần làm phiền biểu huynh..."

"Làm phiền chỗ nào, ta thấy nó còn rất vui vẻ." Lưu Như Cung đi đến bên cạnh Lưu Vũ, vỗ vỗ vai y ân cần hỏi: "Mấy ngày gần đây tâm tình của con không tốt lắm, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không? Hay là có điều gì khó nói?"

"Không có..." Lưu Vũ ngẩng đầu cười, nói: "Hài nhi khỏe lắm, cám ơn phụ thân."

"Nói lung tung," Lưu Như Cung chỉ vào mắt y, lắc đầu nói: "Ánh mắt ảm đạm vô quang, con đây là đang nói cho có lệ với phụ thân."

Lưu Vũ sâu sắc thở dài nói: "Phụ thân rõ ràng biết hài nhi vì sao không vui, nếu không thể giải quyết nỗi khổ tâm của hài nhi, vậy liền không cần hỏi nữa, dù sao câu trả lời của hài nhi thủy chung như một, hỏi nữa cũng ích gì."

Lưu Như Cung đoán được y sẽ nói như vậy, có chút tức giận hừ lạnh một tiếng: "Phụ thân cái gì nên nói cũng đã nói rồi, ngươi cùng Dụ vương tình duyên dừng lại ở đây, ngươi nhất thời tức giận cũng được, qua một thời gian cũng nên quên —— trên thế gian này nam nhân tốt không thiếu, cũng không phải chỉ có một mình Cửu vương gia hắn. Ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, tự nhiên dễ dàng bị biểu hiện của hắn mê hoặc, nếu ngươi chịu khó nhìn xung quanh —— sẽ thấy được nhiều người tốt hơn..."

"Ai?" Lưu Vũ lạnh lùng ngắt lời Lưu Như Cung, thấy sắc mặt Lưu Như Cung trầm xuống, y cười nhạo nói: "Phụ thân muốn nói biểu huynh đúng không? Hài nhi nói qua nhiều lần, đối với biểu huynh tuyệt đối không có nửa điểm tình ái, trong lòng hài nhi chỉ có Tán Đa, nếu như không thể cùng hắn ở bên nhau, vậy hài nhi ai cũng không đồng ý."

Cuộc đối thoại của hai người lại lâm vào bế tắc, Lưu Như Cung quá hiểu Lưu Vũ, chỉ có thể đem đề tài này qua loa chấm dứt, nói thầm: "Phụ thân làm như vậy chính là đang bảo vệ con, vài năm sau con sẽ cảm tạ phụ thân!"

"Hài nhi biết phụ thân là vì tốt cho hài nhi, chuyện này bản thân con cũng không phân rõ được hắc bạch đúng sai, nhưng là ở trong đó, hài nhi chỉ là bất lực mà thôi, về sau cho dù là từ xa xa nhìn hắn, nhìn hắn khỏe mạnh chính là tâm nguyện lớn nhất của hài nhi..." Y nhìn lại Lưu Như Cung, cúi đầu thật sâu, ngữ khí có chút nghẹn ngào: "Phụ thân, những lời người nói hài nhi đều hiểu, chỉ là cần thời gian... Quên đi hắn... Cũng xin phụ thân không nên thúc ép quá mức..."

Lưu Như Cung nhìn bóng lưng gầy gò của Lưu Vũ biến mất ở cuối hoa viên, thở dài một hơi.

Ngày sinh nhật Lưu Vũ, phủ Tướng Quốc đặc biệt náo nhiệt, với lời thăm hỏi của chúng tân khách, Lưu Như Cung luôn lấy lý do "Vương gia công vụ bận rộn, hôm nay không thể đến đây" cho qua chuyện.

Lưu Vũ buồn bực không vui ngồi ở ghế chính, cho dù yến hội hoành tráng hoa lệ, tỉ mỉ an bài tiết mục yêu thích của y, ca múa nhã nhạc, y hoàn toàn không có hứng thú.

Lưu Thần trái phải ân cần hỏi han y, ngay cả ca ca cũng đùa giỡn hai người. Lưu Vũ không tiện ở trước mặt mọi người kéo mặt nạ xuống, chỉ có thể giận dỗi với chính mình. Càng náo nhiệt thì càng cảm thấy mình cô đơn... Không ai tâm sự, chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, giơ chén rượu mạnh mẽ uống một ngụm, có chút thất hồn lạc phách ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ mà ngẩn người, ngay cả Tiểu Phúc Tử gọi y ba tiếng cũng không nghe thấy.

"Công tử... Công tử..." Tiểu Phúc Tử nhìn Lưu Thần bên cạnh Lưu Vũ, bất động thanh sắc nhét một tờ giấy nhỏ cho Lưu Vũ dưới gầm bàn.

Lưu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, Tiểu Phúc Tử nháy mắt, Lưu Vũ hiểu ý âm thầm gật đầu. Y nắm chặt tờ giấy, mượn cớ qua loa với Lưu Thần rồi lặng lẽ chạy ra ngoài, chạy thật xa cho đến khi không nghe được tiếng hát kịch, trốn dưới một gốc cây không người, ôm trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng mở tờ giấy ra nhìn, mặt trên rõ ràng viết hai chữ "phòng ngủ".

Lưu Vũ lập tức nhận ra nét chữ quen thuộc đoan chính này chính là của Tán Đa, y mừng rỡ như điên cơ hồ muốn nhảy dựng lên! 

Đó là Tán Đa!

Chàng đang ở đây!!

Chàng đến gặp ta! !

Lưu Vũ che miệng gần như muốn hét chói tai thành tiếng, một đường cẩn thận tránh đi đám gia nhân, một bên nhanh chóng chạy về phía biệt viện.

Lưu Vũ vụng trộm chạy về biệt viện, thở hồng hộc đẩy cửa phòng ra lại cẩn thận đóng lại, lúc này mới nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ trống trải lặng lẽ gọi một tiếng: "Tán Đa ——"

Y đột nhiên nghe thấy phía sau rèm có tiếng vang, còn chưa kịp xoay người, một đôi tay từ sau lưng ôm lấy y, hương vị quen thuộc xộc vào mũi, thanh âm ôn nhu khàn khàn.

"Tiểu Vũ, cuối cùng cũng gặp được ngươi..."

Lưu Vũ xoay người ôm cổ Tán Đa kéo hắn vào một nụ hôn triền miên. Hai người chia lìa nửa tháng, mỗi ngày tương tư, mỗi đêm tra tấn lẫn nhau về tinh thần và thân thể, hôn môi giống như một ngọn lửa, lập tức châm ngòi cho nội tâm tịch mịch.

"Trương Huỳnh ở Anh Xuyên cứu trợ thiên tai hơn một tháng bắt mấy tên cầm đầu, không chỉ Có Vương Khuê, Sầm Duy cũng bị bắt..." Tán Đa ôm chặt Lưu Vũ vào trong ngực, nói: "May mắn lúc đó ta bảo Lý Nhị soạn ra một phần chứng cứ... Bọn hắn cũng không biết, Lý Nhị tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng năm xưa hắn làm công việc ở trường tư thục, biết chữ, bọn họ cho rằng cắt đầu lưỡi của hắn rồi đem hắn giết người diệt khẩu liền yên tâm vô ưu, trên thực tế ta đã sớm phái người đưa đến Hạnh Thành chuyển đến tay Trương Huỳnh, phần chứng ngôn này vào thời điểm mấu chốt trở thành một trong những chứng cớ trọng yếu tố cáo tri phủ và thương nhân muối năm đó... Hơn nữa còn có lời khai của Vương Khuê cùng Sầm Duy – hiện tại Thánh Thượng bổ nhiệm Trương Huỳnh làm tổng đốc hai châu, triệt để truy xét vụ án buôn bán muối ở Anh Xuyên, cùng với vụ án năm đó cùng nhau điều tra đến cùng ——"

Tán Đa nói xong giọng điệu kích động, trong mắt ngấn nước mắt, Lưu Vũ vừa kiên nhẫn nghe vừa lau nước mắt cho hắn, vuốt ve lưng hắn một lần nữa an ủi: "Chỉ cần Thánh thượng phái người đi điều tra, vụ án chắc chắn sẽ được đưa ra ánh sáng, minh oan cho Tôn Thân Dụ vương năm đó... Tán Đa, chàng đã cố gắng hết sức rồi..." Y ngẩng đầu lên, vui mừng vừa đau lòng vuốt ve khuôn mặt gầy gò mệt mỏi của Tán Đa, khẽ thở dài nói: "Chàng thật sự lợi hại... Ta rất tự hào vì chàng..."

"Ta muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này..." Tán Đa siết chặt hai tay hận không thể đem Lưu Vũ khảm vào trong thân thể của mình, hắn chớp chớp hai mắt, nghẹn ngào nói: "Như vậy có thể nhanh chóng đón ngươi về nhà..."

Nghe được hai chữ "về nhà", ánh mắt Lưu Vũ run lên, ôm lấy cổ Tán Đa ngậm lấy môi dưới của hắn, thở ra hơi thở mềm mại làm nũng nói: "Ta đâu có nói sẽ theo chàng trở về..."

Tán Đa vuốt ve eo thon, đẩy y lên giường, vừa hôn môi vừa cởi dây lưng, giọng nói khàn khàn do chưa khỏi phong hàn của hắn nghe cực kỳ lôi cuốn.

"Ngươi không trở về... Ta biết chờ ai..."

Tán Đa vừa nói bàn tay vừa phủ lên bầu ngực mềm mại, cố tình lôi kéo khiến Lưu Vũ đau đớn kêu lên.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài.

"Biểu đệ —— biểu đệ, có ở đây không?"

Lưu Vũ và Tán Đa hai mặt nhìn nhau, chỉ nghe người nọ lại hô: "Ta vừa nghe thấy giọng nói của đệ, đệ có ở đây không? Ta vào nhé ——"

Theo tiếng mở cửa ọp ẹp, Lưu Thần bước vào.

Chỉ thấy Lưu Vũ mặc một thân áo choàng trắng bạc ngồi trên giường, thấy hắn đến lập tức đứng lên tươi cười nghênh đón: "Biểu huynh ——"

Đây là nụ cười tươi sáng nhất hôm nay của Lưu Vũ, Lưu Thần cho rằng mình nhìn hoa mắt, liếc mắt nhìn sa y rải rác trên giường, trong lòng nổi lên một trận hồ nghi, nhưng cũng không hỏi gì, cười nói: "Đợi nửa ngày không thấy đệ trở về, vừa hay có nha hoàn thấy đệ trở về phòng ngủ, biểu huynh lại đây xem một chút, đệ không sao chứ?"

"Rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi một chút," Lưu Vũ nói thêm: "Tạ biểu huynh quan tâm."

Lưu Thần thấy y ngồi im bất động liền lên tiếng nhắc nhở: "Tiết mục nhã nhạc tiếp theo không phải là đệ thích nhất sao? Ta đặc biệt mời đội ngũ tốt nhất Hạnh thành hôm nay vì biểu đệ chúc mừng, không bằng bây giờ đi qua xem một chút?"

Lưu Vũ không tự nhiên nhúc nhích chân, cứng ngắc gật đầu cười nói: "Được, đợi lát nữa đi."

Lưu Thần đợi nửa ngày cũng không đợi được Lưu Vũ đứng dậy, xem ra biểu đệ nhất thời sẽ không đi cùng mình, gã nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng đi tới trước mặt Lưu Vũ ngồi xuống, cúi đầu yên lặng kéo tay y lên.

"Biểu đệ..." Lưu Thần nắm tay Lưu Vũ, tựa như vuốt ve một viên ngọc thượng đẳng: "Hôm nay biểu huynh tặng đệ lễ vật đệ có vui không?"

Lưu Vũ bị gã sờ đến cả người lông tơ dựng thẳng, muốn rút tay lại không rút ra được, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, có lệ nói: "Rất vui vẻ."

"Vui vẻ là tốt rồi..." Lưu Thần đem tay y đặt ở trong tay mình, thở dài: "Biểu đệ cũng đầy hai mươi, gần đây thúc phụ nhiều lần nói với ta về biểu đệ, thúc phụ tuổi đã cao, vẫn luôn hy vọng đem biểu đệ gả cho người tốt, trong lòng đầy tâm sự ——" Gã thăm dò nhìn Lưu Vũ, nhếch khóe miệng ném ra một cái mị nhãn: "Mấy ngày nay cùng biểu đệ như hình với bóng, ta suy nghĩ rất nhiều. Ta không ngại quá khứ của đệ, chỉ cần đệ ngày sau có thể toàn tâm toàn ý với huynh, huynh có thể cho đệ hết thảy những gì đệ muốn, cũng không kém so với đệ đi theo Cửu vương gia..."

Lưu Vũ lặng lẽ rút tay về, liếc nhìn gã một cái rồi lắc đầu: "Biểu huynh thân là nhất phẩm Thượng thư, thanh niên tài tuấn, loại nữ tử gì không cưới được? Hà tất tìm ta hòa thân như vậy, huống chi, ta lại là nam tử, sợ là chậm trễ biểu huynh..."

Lưu Thần nghe vậy cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Biểu huynh biết ngươi đối với Cửu vương gia tình thâm ý trọng, nhưng hai người ngươi đã hòa ly, đây cũng là sự thật không thể chối cãi, nói không chừng hắn qua mấy ngày nữa liền đem biểu đệ bỏ lại sau đầu, cưới năm sáu bảy tám mỹ thiếp sống qua ngày khoái hoạt của hắn, điều này sẽ làm biểu đệ càng khổ tâm hơn, đệ tội gì phải thế chứ..."

"Ôi, ôi!" Lưu Thần còn chưa dứt lời, mắt cá chân đột nhiên bị đá mạnh một cái, gã đau đến nhảy dựng lên, lóc cóc ôm mắt cá chân bị đá đau ngã ngồi xuống một bên ghế, vừa xoa chân vừa oán giận: "Tiểu Vũ... có chuyện gì thì từ từ nói, không cần đá ta —— sh..."

Lưu Vũ xuống giường, đi tới giả vờ nhìn vết bầm tím ở mắt cá chân Lưu Thần, nghẹn cười giả lả xin lỗi.

"Biểu huynh, ta nghe thấy nhã nhạc bắt đầu," Lưu Vũ hướng nha hoàn phân phó nói: "Dìu biểu huynh tới sân khấu bên kia nghỉ ngơi."

"Đệ không đi sao?"

"Đệ có chút buồn ngủ, đợi lát nữa đi."

Lưu Vũ nhìn theo Lưu Thần rời đi, gọi Tiểu Phúc Tử cùng hai tên tôi tớ tới, lấy cớ hiện tại muốn ngủ trưa rồi đuổi họ đi ra ngoài, dặn dò không được cho người vào liền đóng kín cửa phòng lại.

Lưu Vũ trở lại phòng, chỉ thấy Tán Đa từ dưới gầm giường chui ra, bộ dáng tức giận đùng đùng hận không thể lập tức tìm Lưu Thần quyết đấu.

"Lão hồ ly Lưu Thần kia —— ngậm máu phun người ——  gã mới cưới năm sáu bảy tám thiếp thất!"

Tán Đa cầm tay Lưu Vũ xoa xoa, muốn đem dấu vết Lưu Thần chạm vào lúc trước triệt để lau sạch sẽ, lại sợ khiến Lưu Vũ đau, đau lòng thổi thồi rồi ôm vào trong ngực.

"Vậy chàng cũng không thể đá gã, vạn nhất bị gã phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Lưu Vũ vừa tức giận vừa buồn cười đấm hắn một cái, thần sắc trên mặt cô đơn vài phần.

"Có chuyện gì vậy?" Tán Đa kéo y đến bên giường ngồi xuống, vuốt ve lưng y, hỏi.

"Lời của biểu huynh nhắc nhở ta..." Thanh âm Lưu Vũ nhẹ như muỗi: "Nếu như ta không có biện pháp sinh con cho chàng, chàng còn muốn thêm trắc thất để khai chi tán diệp..." Lưu Vũ lấy hết dũng khí nói những lời này, Tán Đa thấy y khổ sở đến sắp khóc, nhất thời kích động không thôi. Hắn ôm Lưu Vũ, ở bên tai y thề: "Mẫu thân ngươi không phải nói ngươi có thể sinh sao... Ta không sinh với người khác... Chỉ sinh với ngươi..."

Lưu Vũ cúi đầu xắn tay áo, thấp giọng nói: "Nhưng mà... Ta cũng không biết ta có thể sinh con hay không..."

"Không thể thì thôi..." Tán Đa vỗ vai y, nói cho y nghe đồng thời cũng giống như nói cho chính mình nghe: "Cùng lắm thì hai chúng ta tự mình vui vẻ sống nốt phần đời còn lại..."

"Nhưng như vậy không phải tuyệt..." Lưu Vũ cuống quít che miệng lại, thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tán Đa. Tán Đa lại không cho là đúng: "Con nối dõi trong tộc đông đảo, ngươi muốn thì ôm một đứa về, như thế nào mà chẳng là nuôi."

"Chàng là Vương gia."

"Vương gia thì sao chứ?" Tán Đa đột nhiên có chút kiêu ngạo vỗ vỗ ngực: "Cha ta chỉ có mẹ ta, vì sao ta không thể chỉ có ngươi?"

Lưu Vũ nín khóc mỉm cười, nhào tới đẩy hắn ngã xuống giường, vừa hôn hắn vừa lột quần áo của mình. Đã trải qua hơn nửa tháng không nếm được yêu thương của vợ làm sao chịu được câu dẫn này, hai ba cái đem quần áo hai người lột sạch sẽ, ở trên thân thể trơn nhẵn mà hắn ngày nhớ đêm mong không ngừng xoa xoa.

Lưu Vũ gần đây không ra đến cửa, một thân da thịt trắng trẻo bị che lại càng thêm non mịn, nhiều ngày nay ngực sữa cùng núm vú anh đào không được vuốt ve lại trở về màu sắc phấn nộn. Hắn một tay vuốt ve trước ngực thuần thục xoa xoa núm vú hơi phồng lên, đùa bỡn đầu nhũ anh đào nhỏ vểnh lên, một tay trực tiếp dò xuống dưới đùi, nắm lấy gốc rễ nam nhân nửa cứng kia từ trên xuống dưới, còn chưa kịp lộng đã nghe tiếng ngâm khẽ.

Tán Đa nhìn bộ dạng phóng đãng này của y nhất thời muốn bốc hỏa, trong đầu tất cả đều là ý niệm điên cuồng, thứ dưới háng cứng đến phát đau, hắn bắt lấy hai tay Lưu Vũ ôm lấy cổ mình. Lưu Vũ tự giác mở hai chân quấn lấy thắt lưng cường tráng của hắn, huyệt thịt ướt sũng cọ lên tính khí cứng rắn của hắn.

Lưu Vũ thở hổn hển tay vắt lên bả vai Tán Đa ngồi vào trong ngực hắn, nhiều ngày nhớ nhung như nước lũ, trống rỗng như vỡ đê bao phủ lý trí của y, y ôm Tán Đa tinh tế hôn lên môi hắn, bên tai hắn, hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại "Ta rất nhớ ngươi... Sắp phát điên rồi..."

Tán Đa rất thích Lưu Vũ vuốt ve mình, hắn thích Lưu Vũ khi ở trên giường, y giống như một nàng tiên vậy. Hắn cắn lên yết hầu, lên xương quai xanh của y, liếm đầu ngực nhỏ nhắn đáng yêu của y. Khoảnh khắc răng nanh cắn vào đầu vú khiến Lưu Vũ cảm thấy hơi đau, nhưng y vẫn thích được Tán Đa liếm như thế này.

Mông tuyết tròn trịa mềm mại hấp thu bàn tay hắn, ngón tay dài cắm qua lại vào trong hai huyệt thịt trước sau của y, mang theo mật nước sền sệt dâm mỹ, phảng phất như đang dùng thân thể nói cho hắn biết, ta rất nhớ ngươi.

Tán Đa nâng cằm Lưu Vũ lên, đối phương híp lại đôi mắt mê say hôn hắn, đầu ngực mềm mại ma sát lồng ngực cứng rắn của hắn, vừa bị liếm đến nhũ đầu sưng to cùng nhũ đầu của hắn ma sát cùng một chỗ có cảm giác đau đớn chua xót kỳ diệu. Thanh thịt cứng rắn trượt vào trong huyệt thịt ướt sũng, ma sát qua lại giữa hai bên đùi mềm mại.

Lưu Vũ lắc lắc, ôm bả vai Tán Đa bắt đầu đong đưa thắt lưng lên xuống, bị vật thô to của hắn mài đến sảng khoái, một bên ra sức cưỡi, trong miệng cũng bắt đầu hừ lên: "Tán Đa... Ừm... Sướng quá... Thật to, thật thoải mái..."

Tán Đa vòng tay qua eo y, tay kia sờ ngực, véo lấy núm vú đùa bỡn.

Lưu Vũ cúi người ngậm đỉnh thô to kia vào, Tán Đa thở hổn hển một hơi, chờ Lưu Vũ động đầu lưỡi ngậm cây gậy sâu hơn một chút, lại chờ y điều chỉnh góc độ một chút, mới động thắt lưng ở trong miệng y vào ra.

Ngón tay Tán Đa mò mẫm ở hậu huyệt Lưu Vũ, trong miệng Lưu Vũ đang bị Tán Đa đỉnh lợi hại, liền cảm thấy người phía sau dùng thứ kia chọc vào huyệt khẩu, bên trong càng thêm trống rỗng bủn rủn, chỉ làm cho y không ngừng lắc đầu, trong cổ họng ô ô a a, kìm lòng không được ngậm chặt tính khí trong miệng.

Lưu Vũ chờ hắn bắn xong mới buông tay ra, Tán Đa nâng y dậy, nhìn y nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động, đem tinh dịch của mình nuốt xuống. Tán Đa si mê nhìn bộ dáng Lưu Vũ nuốt tinh dịch của hắn, nam căn dưới thân lại cứng rắn lên.

Lưu Vũ nâng thắt lưng lên, dùng nhục huyệt chậm rãi nuốt vật kia vào, trong huyệt sớm đã xuân thủy đầm đìa, mềm mại nuốt vào nam căn.

"Tiểu Vũ... Muốn ngươi khai chi tán diệp cho ta... sinh con cho ta..."

Tán Đa thở hổn hển một tiếng ôm chặt y, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ bụng dưới khuếch tán đến tứ chi bách hài, hắn cúi đầu mút đầu nhũ cứng rắn trên ngực Lưu Vũ. Lưu Vũ ấn đầu Tán Đa, có chút si mê đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cưỡi ở trên người hắn trước sau động thắt lưng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Y cảm giác lực đạo của Tán Đa mút đầu vú rõ ràng tăng lên, thậm chí bắt đầu gặm cắn, làm cho y có chút đau đớn cùng khoái cảm ngứa ngáy, cảm giác thỏa mãn trong huyệt thịt cùng xúc cảm trước ngực trùng kích, y gia tăng động tác bên hông, trong miệng bắt đầu nhẹ nhàng kêu lên: "Ừm... Tán Đa... Dùng sức... Mạnh thêm một chút..."

Lưu Vũ run lên như thể bị bỏng, lập tức càng thêm kịch liệt động thắt lưng nuốt vào tính khí trong huyệt, có chút không khống chế được tìm môi Tán Đa dùng sức hôn môi.

Tán Đa để cho y hôn, cảm giác được trong khoang miệng cũng tràn ngập nhiệt ý, luồng nước ấm áp kia làm cho toàn thân hắn đều khô nóng lên, hắn đưa tay trêu chọc tính khí cứng rắn của Lưu Vũ.

Lưu Vũ bị hắn động qua điểm mẫn cảm, thắt lưng lập tức mềm nhũn xuống, thất thanh nói: "Chàng —— a...!"

Tán Đa dùng lực ưỡn thắt lưng, mỗi một lần đều tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cho Lưu Vũ mồ hôi đầm đìa, trước sau hai chỗ đều giống như vỡ đê. Chỗ hai người kết hợp một mảnh dính dính, dương vật màu đỏ thẫm ra vào trong nhục huyệt màu hồng nhạt, tiếng nước ùng ục trong căn phòng yên tĩnh hết sức rõ ràng.

Thanh âm Lưu Vũ mềm nhũn, kêu lên triền miên không dứt. Tán Đa nghe được cả người mềm nhũn, động tác cũng càng thêm kịch liệt, hai tay ở trên da thịt nhẵn nhụi mạnh mẽ xoa nắn, khiến Lưu Vũ lại rên rỉ lớn hơn.

Hai người ở trong phòng cọ xát nửa canh giờ, Lưu Vũ lo lắng chậm trễ quá lâu sẽ bị phát hiện, lưu luyến không rời mặc quần áo xuống giường, lại vụng trộm dẫn Tán Đa đi ra, nhìn hắn trèo tường đi ra ngoài, lúc này mới sửa sang lại dung nhan, tinh thần phấn chấn đi vào trong đám người.

Hai người chia lìa không được mấy ngày, trong cung truyền đến tin tức, nói là chuyện của Anh Xuyên càng điều tra liên lụy càng nhiều người, cư nhiên cùng rất nhiều người trong triều đều có liên quan. Lưu Tướng Quốc mấy ngày nay cũng đặc biệt bận rộn, có đôi khi đêm không về nhà.

Lưu Vũ bị cấm túc gần một tháng nhân cơ hội đi dạo chợ, vì tránh bị phát hiện chỉ mang theo một mình Tiểu Phúc Tử, hai người đi dạo đến tối mới về nhà.

Tiểu Phúc Tử xách giỏ đi ở phía trước, lải nhải nói: "Công tử, nếu vụ án Cửu vương gia kia lắng xuống, Vương gia có thể khôi phục tước vị, đến lúc đó chính là tôn thân Dụ vương, đây chính là thân vương so với phẩm hàm lão gia còn lợi hại hơn nha! Đến lúc đó lão gia cũng sẽ không phản đối ngài cùng Vương gia ở cùng một chỗ, ngài nói có phải hay không..."

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, Tiểu Phúc Tử vội quay đầu lại, phát hiện phía sau không thấy bóng dáng Lưu Vũ, dự cảm không lành dâng lên, hắn kích động nhìn ngó chung quanh hô: "Công tử? Công tử —— Ngài đang ở đâu?! —— Công tử ——"

Con hẻm tối tăm trống rỗng.

——————————————————

Đoán xem, Lưu Vũ đã đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com