Q2. Chương 59: Âm mưu ngấm ngầm nhiều lần xuất hiện (1)
edit: tiểu hoa nhi
Cố thị biệt thự.
Cố Diệu thư phòng.
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố tử Hàn rời khỏi thư phòng của Cố Diệu.
Trên hành lang.
Cố Tử Hàn đột nhiên lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Lần này, cô thỏa mãn chứ?"
Kiều Tịch Hoàn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta :"Rất thỏa mãn."
Sắc mặt Cố Tử Hàn âm trầm.
"Tôi thực sự không ngờ, ba sẽ bao che như vậy cho anh." Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói.
"Bao che?!" Cố Tử Hàn cười nhạt :"Cô thực sự cho rằng, tôi cứ như vậy để cho cô tính kế dễ như trở bàn tay sao?! Kiều Tịch Hoàn cô chớ xem thường tôi."
"Chưa bao giờ xem nhẹ anh. Cả nhà các anh nhất định đều là . . ." Kiều Tịch Hoàn thời ơ, khóe miệng nhàn nhạt lôi ra một độ cong, mỗi câu mỗi chữ nhìn Cố Tử Hàn nói :"Rắn chuột một ổ."
Nói xong bước chân rời khỏi, như là điều hiển nhiên.
Cố Tử Hàn nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt lạnh lùng.
Nhất định.
Anh ta họ Cố mà cô họ Kiều.
Đây chính là chênh lệch ở trong cái nhà này.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng Cố Tử Thần.
Lấy được kết quả mình mong muốn, nhưng cô cũng phát hiện trong lòng cô thực sự đã nguội lạnh.
Thực sự cũng không hẳn là trái tim băng giá, chỉ vì cảm thấy bản thân làm nhiều như vậy cũng có chút không đáng mà thôi. Luôn thấy bản thân dùng tính mạng để làm việc, đổi lấy lại được đôi lời mà người khác không thèm để ý.
Cô hơi mệt một chút.
Cố Tử Thần ở trong phòng đọc sách, ngồi bên ngoài ban công, biểu tình trên mặt mãi mãi cũng chỉ nhàn nhạt như vậy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, cô cứ thế tự nhiên dựa vào ghế một chút.
Đau nhức.
Đằng sau lưng truyền tới một trận đau rát.
Một giây kia tựa hồ đột nhiên nghĩ tới, thời điểm đi cứu Dụ Lạc Vi, bị thương nhẹ.
Cô lại ngồi lại ngăn ngắn, cũng không biết phía sau lưng của mình làm sao.
Cô cắn môi, trực tiếp nằm sấp trên ghế sofa, quay đầu nhìn Cố Tử Thần :"Anh qua đây một chút."
Cố Tử Thần nhíu mày một cái.
"Anh qua đây một chút." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.
"Chuyện gì?" Cố Tử Thần nhẹ giọng.
"Anh qua đây sẽ biết." Kiều Tịch Hoàn nói.
Cố Tử Thần mím mím môi, đẩy xe lăn đi về phía Kiều Tịch Hoàn.
"Anh xem dùm tôi phía sau lưng một chút, hình như có chút đau." Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nói.
Cố Tử Thần nhíu mày một cái.
"A, vừa mới xảy ra chút chuyện, bị thương." Kiều Tịch Hoàn nhắm mắt lại, lẳng lặng nói.
Cố Tử Thần để quyển sách xuống, ngón tay thon dài xốc y phục của cô lên.
Vừa mới đầu chỉ là vén lên một chút, bên hông trắng nõn của cô có chút hồng, nhìn qua không phải quá nghiêm trọng.
"Lên trên một chút." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp.
Cố Tử Thần lại đem áo vén lên một chút, Kiều Tịch Hoàn để cho Cố Tử Thần có thể dễ dàng kéo áo lên liền nhấc người lên một chút. Anh từ phía sau kéo hẳn lên khiến cả đằng trước cũng bị kéo lên theo, cứ thế cái áo được vén lên tận cổ của cô. Sau lưng là một mảng sưng đỏ cứ thế thẳng tắp chiếu vào mắt Cố Tử Thần.
Sắc mặt Cố Tử Thần liền biến đổi.
Triệt để biến đổi.
Bởi vì Kiều Tịch Hoàn nằm như thế, cô căn bản không thấy biểu tình của Cố Tử Thần lúc này thực sự không giống với bình thường.
Cô chỉ nhàn nhạt hỏi :"Có chút đau, nghiêm trọng không?"
"Ừ." Cố Tử Thần lên tiếng.
Chỗ sau lưng, sưng đỏ xanh tím cơ hồ không còn nhìn ra hình dáng gì, dường như không hề giống như da của cô, còn có vài vết tích rách da, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
"Trong nhà có cái hom thuốc, anh giúp tôi lau vết thương bằng thuốc gì gì đó. . ." Kiều Tịch Hoàn nói.
Phía sau tựa như không có bất cứ âm thanh nào, ngay cả hơi thở cũng không có.
Cô cau mày quay đầu.
Nằm như thế, xoay người, vết thương phía sau lưng lại càng đau thêm.
Cô cắn răng, nhìn người phía sau đã biến mất.
Bực mình!
Cố Tử Thần cái tên kia đã đi đâu rồi?!
Cô quay đầu tiếp tục nằm trên ghế sofa, sau đó cảm nhận vết thương đau đớn truyền tới, từng trận.
Cô cứ thế mơ mơ màng màng nằm trên ghế sofa, dù sao hôm nay cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Cô đột nhiên muốn nghỉ ngơi như thế một chút, ngủ một giấc, tinh dậy mới có thể suy nghĩ được cần làm gì tiếp theo, hoặc có thể là đối mặt với việc gì đó.
Cô đang dim dim đôi mắt, trên lưng đột nhiên truyền đến từng trận đau nhức.
Kiều Tịch Hoàn lập tức tỉnh cả ngủ, kèm theo âm thanh không tự chủ được :"A.. đau quá!"
Quay đầu nhìn Cố Tử Thần mặt lạnh đang giúp cô thoa thuốc.
Mà giờ phút này, trên người cô ngay cả áo ngực cũng không biết đã bị Cố Tử Thần tháo ra từ khi nào, nhưng phía sau lưng rỗng tuếch.
Kiều Tịch Hoàn căn môi, đau đến mồ hôi chảy ròng.
Cảm giác lúc này so với lúc lúc đầu còn bị hành hạ kinh khủng hơn.
Vừa mới bắt đầu nhận một quyền của người đàn ông kia, ít nhất là không kịp chuẩn bị nên không có gánh nặng trong lòng. Lúc này biết Cố Tử Thần đang giúp cô bôi thuốc, hơn nữa lực tay rõ mạnh, cô đau đến mắng anh.
"Anh có thể nhẹ tay chút không? Nhẹ chút, tôi đau muốn chết rồi!" Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc không nhịn nổi, lớn tiếng rống giận.
Cố Tử Thần không nói gì, trên tay độ mạnh yếu vẫn như cũ.
Thậm chí cô còn cảm thấy ngón tay thon dài của Cố Tử Thần đang đè ép phía sau lưng của cô. Một hồi cảm giác như đau thấu xương, đau đến nước mắt cô cũng phải chảy ra, hoang toàn không chút khống chế.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay, cả người đau như bị hút hết không khí.
Cô cắn răng, hung hăng mà cắn.
Cái đồ đàn ông chết dẫm này, chính là đang cố ý trả thù cô sao?!
Không có chút thương hương tiếc ngọc gì cả, không có chút đau lòng vì cô sao.
Nghĩ như vậy, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Vừa mới đầu bởi vì đau đớn, nước mắt theo phản xạ có điều kiện không chút nào kìm nén liền rơi xuống. Hiện tại dường như không chỉ có đau đớn, chung quy lại có chút đau lòng, trong lòng không hiểu hiện lên chút ít cô độc.
Không biết nhịn bao lâu, sau lưng mang theo đau rát dần biến mất, Cố Tử Thần rời tay khỏi lưng của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn cũng không nói chuyện, khống nháo, nằm yên một chỗ. Nước mắt thi nhau không ngừng rơi, cô cũng khó mà lau đi, có lau sạch cũng lại chảy tiếp, cô chỉ không muốn làm chuyện thừa.
Cô cứ như vậy nằm, vẫn nằm.
Cố Tử Thần dường như lại biến mất, Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy Cố Tử Thần sẽ đối với cô làm ra bất cứ chuyện gì kinh người.
Cô nhắm mắt lại, quyết định lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Cố muốn ngủ, nếu ngủ sẽ không còn cảm giác đau đớn gì, cũng sẽ không phải đau lòng một cách vô ích.
Cô ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.
Có thể là người như thế, càng ép buộc việc bản thân không muốn, càng như làm một việc dư thừa.
Cô đúng là vẫn không ngủ được.
Bên trong căn phòng dường như truyền đến âm thanh của xe lăn, Cố Tử Thần đứng ở bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, ngón tay dường như lần nữa chạm vào lưng của cô.
Kiều Tịch Hoàn kích động, mắng :"Cố Tử Thần, tôi mà nhìn thấy anh lần nữa, tôi liều mạng với anh!"
Ngón tay của Cố Tử Thần rõ ràng sững sờ ngẩn ra, rõ ràng bị giọng nói của Kiều Tịch Hoàn làm cho giật mình.
Kiều Tịch Hoàn không quản gì nữa gần lên :"Phía sau lưng đau đến muốn chết rồi, anh còn sử dụng lực mạnh như vậy. Anh không biết thương hương tiếc ngọc thì tôi không biết tự bảo vệ mình sao?! Tôi cho anh biết Cố Tử Thần, tôi mà nhìn thấy anh lần nữa, tôi liền lều mạng với anh!"
Cố Tử Thần lạnh mặt, nghe giọng nói của Kiều Tịch Hoàn chỉ tức giận.
Anh nhìn cô, tựa hồ cũng không giận gì, giọng nói còn thờ ơ đến dọa người, anh chỉ nói :"Tôi ôm cô lên giường ngủ."
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Cố đại thiếu nói cái gì?!
Ôm cô lên giường đi ngủ sao?!
Không lẽ thần kinh cũng đi đường ngắn a! Hay là có người bị chứng phân liệt tạm thời!
Vừa mới bắt đầu thoa thuốc cho cô cô đã quyết tâm rồi!
Cô nhắm mắt lại, hung hăng nói :"Không cần, tôi nằm ngủ ở đây, tôi thích ngủ sofa."
Cố Tử Thần trầm mặc nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn cũng không để ý, nhìn qua như đã ngủ.
Cố Tử Thần xoay người trực tiếp đẩy xe lăn rời khỏi.
Cảm nhận được Cố Tử Thần rời đi, Kiều Tịch Hoàn lại càng thêm khó chịu.
Đúng là tên đàn ông nửa điểm cũng không hiểu được tình thú.
Cô giãy dụa thân thể, vẫn như cũ đau muốn chết.
Hơn nữa cô không phải không thừa nhận, sofa quả thực không thích hợp để nằm ngủ. Cái đệm quá mềm khiến thân thể cô có chút vặn vẹo.
Cô nằm ở chỗ này, trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như rất cô độc.
Từ nhỏ cô thực sự đã rất nghịch ngợm, bị thương cũng rất nhiều. Lúc nhỏ vẫn được ba mẹ bảo vệ, mỗi lần bị thương trở về. Ba mẹ đều rất đau lòng, đối với cô tốt muốn chết, cô lúc đó bị thương cũng vẫn già miệng cãi, ra oai.
Mà hiện tại, trong hoàn cảnh này dù sao cũng vẫn lạ lẫm. Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô giật giật thân thể, cố gắng từ trên ghế sofa đứng dậy.
Cô thực sự vẫn còn may mắn, tuy phía sau lưng đau muốn chết, nhưng cảm giác hẳn là không có chạm phải xương, bằng không lúc này tự đứng dậy cũng không thể.
Cô nhịn đau, từ trên ghế sofa từng bước một đi tới cạnh giường, cô trực tiếp cởi hết áo, quần. Chỉ mặc một chiếc quần lót nằm trên giường ngủ, chăn cũng không có đắp, bởi vì luôn cảm thấy chăn sẽ chà sát cái lưng đau của cô.
Cô cứ như vậy không mặc gì nằm ngủ ở trên giường, sau đó cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, không đau, trái tim cũng không đau.
Như thế nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu thì thực sự ngủ.
. . . .
Cố Tử Thần từ bên ngoài tiến vào.
Đôi mắt tự nhiên nhìn về phía sofa, không một bóng người.
Đôi mắt anh căng thằng, ánh mắt hướng khắp phòng mà quét, nhìn thấy người đang nằm trên giường.
Lúc này có lẽ đã ngủ, thân thể không chút động đậy.
Nửa người trên đều không mặc gì, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần lót.
Mặc dù là mùa hè, nhưng trong phòng vẫn sẽ có chút khí lạnh, cứ thế mà ngủ. . .
Anh đẩy xe lăn đi tới, nhấc chiếc chăn đơn đắp lên người cô.
Người kia ngủ say đột nhiên giật giật, trong miệng nỉ non :"Đừng đụng tôi, đau. . ."
Cố Tử Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày nhíu lại rất chặt, cái miệng nhỏ khẽ cắn, nhìn qua lúc ngủ cũng vẫn còn khó chịu.
Ngón tay anh không tự chủ sờ sờ lông mày của cô, nhẹ nhàng kéo giãn ra. Ngón tay xẹt qua gò má của cô, rơi vào cánh môi mềm mại béo mập.
Giữa cánh môi truyền đến hơi thở ấm áp, phả lên ngón tay anh.
Ngón tay khẽ ở trên môi cô nhẹ nhàng ma sát. . .
Anh không tự chut được nuốt nước miếng, rời đi ngón tay, nhìn qua không có tâm tình gì chập chờn, còn có vẻ tự nhiên như vậy.
Tay anh với vào túi áo lôi điện thoại di động ra, cầm điện thoại mở tin nhắn ra.
Trong tin nhắn đơn giản viết ba chữ :"Đã xử lý."
Mặt anh không chút thay đổi đem nội dung tin nhắn xóa đi, sau đó bỏ điện thoại lại vào túi áo. Xoay người cầm quyền sách trên ghế sofa kia, ngồi cách giường không xa. Cử động như vậy tựa như đang bồi bạn, cũng tựa như đang làm việc ở nhà.
. . . .
Kiều Tịch Hoàn ngủ rất khó chịu, nằm như thế, cô cảm thấy không thở nổi.
Cho nên ngủ nhiều nhất chỉ được nửa giờ cô liền động đậy mở mắt.
Cô có chút không thoải mái muốn vặn vẹo người nhưng vẫn cứng ngắc, mới vừa giãy dụa hai cái, vì sau lưng có chút đau mà nhíu mày một cái không dám cử động.
Cô quay đầu, mắt nhìn khắp nơi.
Bản thân không biết từ lúc nào được đắp chăn lên, quay đầu liền nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi ở trong phòng.
Nhìn người đàn ông này lại thêm tức.
Kiều Tịch Hoàn bày ra vẻ mặt không tốt, di chuyển thân thể muốn đứng dậy.
"Cô làm cái gì?" Cố Tử Thần cầm sách, chân mày khẽ nhếch.
"Anh quản tôi làm cái gì! Ngược lại tôi chết anh cũng không cần quan tâm." Kiều Tịch Hoàn tức giận nói, tiếp tục vặn vẹo.
Cô muốn rời giường đi nhà vệ sinh, không nhịn nổi rồi.
Cố Tử Thần để sách xuống, đẩy xe lăn đi tới :"Cô tính làm gì?"
Vẫn một câu như vậy, không nóng không lạnh.
Kiều Tịch Hoàn không thèm để ý, dường như lúc sau đã thích ứng với cơn đau sau lưng, cô vén chăn từ trên giường ngồi dậy.
Sau đó mặt đối mặt nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn.
Nhìn sắc mặt Cố Tử Thần có chút biến hóa.
Cô nhíu mày, cúi đầu phát hiện bản thân lúc này không mặc gì.
Theo bản năng cô cầm lấy chiếc chăn kéo lên che, không biết có phải do động tác quá lớn hay không, phía sau lưng một hồi đau đớn. Nhịn không được 'A' một tiếng, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cố Tử Thần nhìn bộ dạng của cô, mắt hơi đổi chuẩn bị xoay người.
"Nhìn đi nhìn đi, cũng không phải chưa từng nhìn qua." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên lớn giọng buông chăn ra.
Dù sao cũng không phải người thương, trong mắt Cố đại thiếu thân thể cô cùng thịt heo không có khác biệt gì, cô cũng chả cần che!
Cố Tử Thần dừng mắt lại.
Kiều Tịch Hoàn tức giận từ trên giường xuống đất, trên mặt mang theo tức giận, dù sao cô cũng không thể không đứng dậy nổi.
Cô từ trên giường trèo xuống, cứ thế nghênh ngang mặc mỗi quần lót đi vào nhà tắm.
Bên trong phòng tắt lúc đầu rất yên tĩnh, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh của nước.
Cố Tử Thần căng thằng, đẩy xe lăn trực tiếp mở cửa phòng tắm đi vào, sau fdos nhìn Kiều Tịch Hoàn một thân trần truồng. Lần này cả quần lót cũng không có mặc, trong phòng tắm toàn là kính bắt đầu phủ hơi nước, như ẩn như hiện.
"Anh có bệnh a!" Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần sau đó nhìn cơ thể của mình.
Sắc mặt Cố Tử Thần tựa hồ cũng không mấy tốt :"Ai cho cô tắm!"
"Tôi ngay cả quyền tắm cũng không có?!" Kiều Tịch Hoàn rống giận.
"Đi ra!" Cố Tử Thần lạnh giọng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh.
"Tôi bảo cô đi ra!" Cố Tử Thần lớn giọng.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Người đàn ông này tại sao lại phải dữ dội như vậy!
"Kiều Tịch Hoàn, tôi bảo cô đi ra!" Từng câu từng chữ đều mang theo uy hiếp.
Kiều Tịch Hoàn vẫn không nhúc nhích.
Mặc dù không có ra khỏi bồn tắm, những cũng không có nghĩ phải đi ra ngoài.
Ngược lại đối với cô mà nói, cô chính là không sợ trời không sợ đất, Cố đại thiếu lại hung hăng thế, cô có nhìn thấy cũng làm bộ như không thấy. Cũng chỉ có thể như thế không ngừng nhìn anh, khiến cho anh tức chết a!!
Tức chết rồi, miễn cho cô phải phiền.
"MD!" Cố Tử Thần tựa hồ xổ ra một câu thô tục.
Bởi vì rất đè nén ngữ điệu, Kiều Tịch Hoàn thậm chí còn có cảm giác bản thân đang nghe lầm.
Cô vẫn luôn cảm thấy Cố đại thiếu sẽ không nổ giống như pháo hoa, tuyệt đối sẽ không giống như người bình thường. Cho dù có thế nào bản thân anh cũng sẽ không làm những chuyện người thường sẽ làm, càng không có khả năng nói những lời thô tục kia.
Cho nên một giây kia, cô vẫn còn rất cố gắng hồi tường, hổi tưởng lại có phải cô thực sự nghe được như vậy hay không hay là Cố Tử Thần có đúng là nghiến răng nghiến lợi mà nói từ bậy kia không.
Một giây cô sơ suất không đề phòng, đã bị một lực tay kéo mạnh. Mất thăng bằng cả người cứ thế thẳng tắp nhào vào cơ thể của Cố Tử Thần đang ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt trực tiếp đụng vào ngực anh, phía sau lưng bị ngã mạnh như thế, có một hồi nhói tim.
Còn chưa kịp phản kháng, Cố Tử Thần một tay đẩy xe lăn, tay còn lại giam cầm hông của cô, đem cô rời khỏi phòng tắm.
"Cố Tử Thần, anh làm cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn khó chịu gào thét.
Cố Tử Thần đẩy xe lăn trực tiếp đem Kiều Tịch Hoàn mang đến bên giường.
Trên người cô không mảnh vải che thân, ở trên người Cố Tử Thần còn vặn vẹo, nhưng cũng không dám làm gì quá lớn, phía sau lưng cô còn bị thương a!
Trong miệng không ngừng gào thét :"Anh tên khốn khiếp, anh một ngày không đối nghịch với tôi anh sẽ chết a! Lão tử trước đây không tắm anh liền bực tức, lão tử hiện tại muốn tắm, anh vẫn như thế không thoải mái. Anh muốn tôi hầu hạ anh thế nào đây?!"
Cố Tử Thần đang đẩy xe lăn đột nhiên ngừng lại.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, mặt đỏ lên, nguyên nhân có lẽ bởi vì quá tức giận.
Hai người đột nhiên yên lặng nhìn nhau.
Căn phòng yên tĩnh, toàn thế giới dường như đều im lặng.
Kiều Tịch Hoàn rất tự nhiên mấp máy khóe môi, không biết có phải hay không cảm giác khóe miệng có vẻ hơi khô, còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi mình. Vô tình cử động loại khiến yết hầu người đàn ông trước mặt khẽ giật giật.
"Cố Tử Thần. . ." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng, ngón tay tinh tế mà trắng noãn vẽ vẽ trước ngực anh, nơi đó đập rất lợi hại. Cô chỉ là tựa đầu ở trên ngực của anh cũng cảm nhận được, tần suất tim của anh đập mạnh mẽ mà dồn dập :"Tim của anh, rất nhanh."
Trên mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ, ngay cả chân mày cũng không động đậy một cái.
Phảng phất chỉ có tiếng tim của anh đập kịch liệt, cùng biểu cảm khuôn mặt tê liệt của anh không cùng một dạng. Mà rõ ràng là cùng trên một cơ thể.
Tay nhỏ bé của Kiều Tịch Hoàn rời khỏi chỗ trái tim đang đập kịch liệt của anh, khẽ nhích dần lên trên. Sau đó vuốt cái cổ của anh đang lộ ở bên ngoài, lỗ tai, tiếp đó đưa ngón tay đặt lên môi mỏng khiêu gợi đến hoàn mỹ của anh. Khỏe miệng cô vung lên một độ cong đẹp mặt :"Muốn hôn tôi sao?"
Cố Tử Thần nhìn cô, mắt cũng không có nhúc nhích một cái.
Ngón tay Kiều Tịch Hoàn đang đặt trên môi anh khẽ di động, từng điểm từng điểm mà vẽ. Căn bản cơ thể rất bài xích, cũng không biết từ khi nào tự nhiên tựa vào người anh. Đôi chân thon dài thậm chí quỳ gối xuống xe lăn của Cố Tử Thần, ngồi chồm hỗm ở trên bắp đùi của anh, tư thế khiến người khác phải phun máu mũi không ngừng dán chặt trên người anh.
"Tôi lúc ngủ luôn cảm thấy có ngón tay anh đó ở trên môi của tôi xoa xoa, tôi nghĩ mình đang nằm mơ, bây giờ nghĩ lại. . . Là anh đúng hay không?" Kiều Tịch Hoàn cười, giờ phút này tư thế vốn đã nóng bỏng, miệng lại phả ra hơi nóng, ngôn ngữ thì mập mờ, khiến nhiệt độ căn phòng dường như đang dần dần tăng lên.
Cố Tử Thần khẽ nhúc nhích đôi mắt, đem ánh mắt rời khỏi người cô.
Nhưng ở trong nháy mắt, thấy thân thể cô dán chặt, áp ở trên người anh. . .
Anh mấp máy môi, nhàn nhạt mở miệng nói :"Sau lưng cô có chút rách da, hai ngày này không thích hợp tắm, dễ bị cảm cùng nhiễm trùng. . ."
Cánh môi đột nhiên bị bịt lại.
Đôi mắt Cố Tử Thần tự nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở trong khoảng cách gần, ở trong hoàn cảnh này còn mang theo chút mập mờ hồng nhuận. Cùng sắc mặt tức giận lúc trước có hơi bất đồng, giờ phút này lại hồng hồng, rõ ràng mê người mà ngượng ngùng.
Anh cảm nhận được hơi thở của đôi môi cô, từng chút từng chút một thâm nhập.
Hơi thở quyện bên môi, càng tăng thêm.
Không biết qua bao lâu, hai người mới buông nhau ra để điều chỉnh hơi thở, cả hai cùng thở dốc.
Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ ngồi quỳ ở trên người của anh, nhìn khuôn mặt quen thuộc luôn lạnh lùng, nhưng ở bên viền tai rõ ràng có một vòng hồng nhuận.
Khóe miệng cô lôi ra một nụ cười :"Cố Tử Thần, thực sự anh không bài xích tôi có phải hay không?"
Cố Tử Thần không nói gì.
Kiều Tịch Hoàn ôm cổ anh, một lần nữa hôn lên gò má anh.
Không biết vì sao rõ ràng mới bắt đầu rất tức giận, tức giận bởi vì anh không quan tâm cô lại còn bôi thuốc đau như vậy. Nhưng bây giờ không rõ lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô thực sự không biết rõ tại sao bản thân cứ như vậy không thể ghét nổi Cố Tử Thần!
Không nghĩ ra liền không muốn nghĩ nữa.
Đối với bản thân cô mà nói, làm thế nào để cô mở trái tim mình là được.
Kiều Tịch Hoàn ôm Cố Tử Thần, không nhận được câu trả lời của anh cô cũng không hỏi nữa, chỉ là ôm anh nói :"Anh nói tôi không thể tắm tôi sẽ không tắm, ngược lại bẩn cũng không phải mỗi mình tôi. Đem tôi ôm lên giường đi! Tôi muốn đi nằm."
Cố Tử Thần đẩy xe lăn, đem Kiều Tịch Hoàn đặt lên giường.
Kiều Tịch Hoàn nằm lỳ ở trên giường :"Giúp tôi đắp chăn một chút."
Cố Tử Thần giúp cô đắp chăn lên.
Kiều Tịch Hoàn đàn chuẩn bị nói cái gì, liền cảm giác được Cố Tử Thần đã đi vào phòng tắm.
Cô quay đầu một chút, nghĩ phòng tắm còn đang chảy nước, đoán chừng người đàn ông này đi tắt nước rồi.
Hết ý, nước cũng không có tắt, nhưng cửa phòng tắm lại đóng lại.
Qua một lúc lâu, Cố Tử Thần mới đi ra ngoài, dường như bản thân anh có lẽ đã đi tắm.
Người đàn ông này!
Kiều Tịch Hoàn khẽ rủa, khóe miệng lôi lên một độ cong tà ác, nói không chừng một mình chính là đi giải quyết . . .
Nghĩ.
Khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Cô thậm chí không kìm nén được mà nghĩ giây phút ấy liệu biểu cảm của Cố Tử Thần có gì đặc biệt hay không. . .
Ví dụ như sẽ rên rỉ hoặc là quyến rũ. . .
Càng nghĩ, khuôn mặt càng hồng.
Lại không rõ có chút vui vẻ.
Giống như kiểu tự khiến bản thân vui vẻ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bộ nội y cùng đồ ngủ rộng thùng thình, âm thanh lành lạnh của Cố Tử Thần khẽ vang lên :"Mặc vào."
Kiều tịch Hoàn không tự chủ được cảm nhận một chút trong chăn.
Cầm nội y cùng đồ ngủ chuẩn bị thay, khóe miệng tà ác cười, nhíu mày nói :"Cố Tử Thần, anh biết rõ toàn thân tôi đau nhức, anh giúp tôi mặc đồ đi."
Cố Tử Thần ngẩn cả người ra.
Ánh mắt Kiều Tịch Hoàn vô tội nhìn anh, dáng vẻ còn thuần khiết nói :"Không phải anh nói sẽ giúp sao?"
Cố Tử Thần nhéo nhéo ngón tay, cầm nội y trên giường lên, thậm chí không vén chăn mà bắt đầu lần mò trong chăn.
"Ưm." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Cố Tử Thần đột ngột ngừng tay lại một chút.
Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười lớn :"Chỉ là đụng phải chân của tôi mà thôi, không có đụng tới. . ."
Sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm.
Lỗ tai đỏ ửng lên.
Anh cố gắng tới hai ba lần mới mặc được quần lót cho cô, cũng không để ý mặc có ngay ngắn hay không. Cầm đồ ngủ lên mặc cho cô, rõ ràng khi đem đồ ngủ mặc vào động tác đặc biệt nhẹ nhàng vì lưng cô.
Không hiểu có một loại cảm giác không nói lên lời, khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy có chút. . . Rung động.
Cô nhìn Cố Tử Thần trước mặt, nhìn anh giúp cô mặc quần áo xong, tựa hồ còn không để lại chút dấu vết thở hổn hển.
Khóe miệng cô mím mím cười, nhìn Cố Tử Thần sau khi mặc quần áo cho cô xong liền đẩy xe lăn rời khỏi.
Đường viền trên tai rõ ràng, rất đỏ, rất đỏ. . .
Cửa phòng bị đóng lại, cô dời ánh mắt đi.
Một giây kia nhịp tim của cô có chút đập hơi nhanh, không biết vì sao, lúc ở trong phòng một mình ngược lại tim sẽ đập nhanh hơn. Luôn cảm thấy có một loại tư vị không nói được, chao đảo. . . Không ngừng lắc lư.
Cô cắn môi, thuận tay cầm di động trên đầu giường lên.
Cô cũng không ngủ được, cũng không muốn rời giường, cũng chỉ có thể dùng điện thoại để giết thời gian.
Cô mở phần tin tức ra, xem một chút.
Đôi mắt đột nhiên trợn lên.
Cô nhìn thấy tin tức quan trọng ở đầu trang 'Gần núi Thanh Văn Thượng Hải, phát hiện 4 cỗ thi thể, được xác nhận là lính đánh thuê.'
Cô vội vàng mở nội dung tin tức ra, nhìn trên màn ảnh xuất hiện một tấm hình. Bốn người, tuy là được che bằng mặt nạ màu đen, nhưng nhìn cơ thể xem ra chính là những người ban sáng bắt cóc Dụ Lạc Vi.
Trong lòng cô ngẩn ra.
Doãn Tường cùng Võ Đại, đem đối phương giết chết sao?!
Cô cắn môi, vội vã rời khỏi giường, gọi điện cho Doãn Tường.
"Alo." Bên kia truyền đến âm thanh Doãn Tường, dường như là bị đánh thức, hiện tại mang theo giọng nói có phần không rõ.
"Doãn Tường, anh và Võ Đại giết người sao?"
Bên kia trầm mặc một giây :"Không có."
"Thế nhưng bốn người kia đã chết, tôi đọc được trên tin tức."
"Không biết, không phải là tôi và Võ Đại, lúc chúng tôi rời đi, bốn người kia chưa có chết." Doãn Tường nói rõ ràng.
Kiều Tịch Hoàn cau mày :"Xác định không phải hai người."
"Không phải." Doãn Tường nói, giọng rất khẳng định.
Kiều Tịch Hoàn thở phào nhẹ nhõm :"Không phải hai người là tốt rồi, tôi không muốn hai người gặp chuyện không may."
"Chúng tôi không có chuyện gì."
"Võ Đại?"
"Bây giờ đàn nằm ở bệnh viện, bị gãy vài cái xương sườn, vấn đề không lớn. Bây giờ đang ngủ, cô ấy cần nghe điện thoại sao?"
"Không cần, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh chuyển lời cho cô ấy, ngày mai tôi qua thăm."
"Được." Doãn Tường gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi."
Nói xong Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.
Không phải Doãn Tường cùng Võ Đại vậy thì là ai?!
Chẳng lẽ là giết người diệt khẩu, hoặc là tự sát?!
Không phải trong truyền thuyết có nói sao, chưa hoàn thành sứ mệnh thì phải dùng mạng của mình chôn theo sao?!
Có điều!
Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.
Lính đánh thuê!
Võ Đại cùng Doãn Tường có thể thuận lợi chạy trốn khỏi lính đánh thuê. . .
Võ Đại không nói, cô ấy vẫn luôn có thân thue tốt, vì sao có được thân thủ tốt cô không biết. Nhưng ít ra cô đã sớm biết cô ấy có thể đánh người! Thế những Doãn Tường thì sao!?
Người đàn ông này dường như luôn nằm ngoài dự đoán của cô.
Một người dân bình thường làm công ăn lương mà thôi, lại biết đua xe, đua xe so với những người trong nghề còn hoàn hảo hơn. Ở thời khắc quan trọng, còn biết cả võ, hơn nữa nhìn dáng vẻ, thân thủ của anh dường như không hề yếu so với Võ Đại. . .
Hai người như thế.
Cô vò đầu bứt tóc, càng ngày càng cảm thấy người bên cạnh không hề đơn giản một chút nào!
. . .
Bệnh viện thành phố tư nhân.
Doãn Tường cúp máy, ngồi trên ghế sofa.
Võ Đại hiện tại nằm ở trên giường bệnh, anh ta cũng như thế, nằm ngủ trong chốc lát.
Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại đem anh ta đánh thức, hiện tại anh ta cũng không ngủ được.
Anh ta tùy ý đứng lên rót một ly nước nóng, nhìn lên giường bệnh đã thấy Võ Đại mở mắt nhìn anh ta, hỏi một câu :"Vừa rồi Kiều Tịch Hoàn gọi điện thoại?"
"Ừ." Doãn Tường uống một hớp nước, trả lời.
"Cô ấy nói cái gì?" Võ Đại hỏi.
"Hỏi người có phải hay không do chúng ta giết." Doãn Tường nói nhẹ như mây, thuận tiện còn hỏi :"Cô có muốn uống một chút nước hay không?"
"Cám ơn." Võ Đại gật đầu.
Doãn Tường rót một chén nước ấm, đưa cho cô.
Võ Đại uống hai ngụm, nhìn Doãn Tường :"Kiều tịch Hoàn hỏi, anh trả lời như thế nào?"
"Đương nhiên là phủ nhận, lão đại căn dặn." Doãn Tương fnois.
Võ Đại suy nghĩ một chút nghĩ cũng phải, cười nói :"Anh có phát hiện hay không, lão đại đã thay đổi một chút."
"Nhiều năm như vậy, ai cũng sẽ thay đổi."
"Tôi muốn nói, tình cảm có chút thay đổi. Anh không cảm thấy lão đại vẫn luôn bảo vệ cô ấy sao?"
"Hình như có." Doãn Tường cười phụ họa.
Võ Đại cũng cười cười, nghĩ đến cái gì, liền nói :"Doãn Tường, tôi cảm thấy thời gian bình yên của chúng ta không dài."
"Thế là ý gì?" Doãn Tường nhìn cô.
"Giết bốn tên lính đánh thuê, sẽ rút dây động rừng Tổng hội." Võ Đại mở miệng.
"Yên tâm đi." Doãn Tường vỗ vỗ bả vai Võ Đại :"Lão đại biết phải làm sao, bất cứ lúc nào chúng ta cũng nên tin tưởng anh ấy tuyệt đối. Anh ấy cũng không phải là loại người vì tính cảm mà không giữ được lý trí. Hơn nữa. .."
Doãn Tường đột nhiên dừng lại một chút :"Từ khi rời khỏi chỗ đó, tôi luôn cảm thấy có một ngày chúng ta cũng sẽ quay lại!"
"Trở về đâu?" Võ Đại hỏi anh ta.
"Cô thật đúng là tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì ngu ngốc." Doãn Tường trợn mắt :"Đương nhiên là triệt để hủy diệt!"
"Lão đại không phải để chúng ta ẩn cư hết rồi sao?"
"Chúng ta không thể giấu mãi được. Một ngày nào đó bị tìm thấy, một ngày nào đó. . ." Doãn Tường nhíu mày, khóe miệng tựa hồ kéo ra một nụ cười vui vẻ :"Ngẫm lại, thực sự còn có chút kích động."
Đôi mắt Võ Đại chuyển động.
Quả thực.
Một ngày nào đó bùng nổ!
. . .
Kiều Tịch Hoàn dựa vào đầu giường, nhìn tin tức một chút.
Lính đánh thuê.
Cố Tử Hàn sao có thể tìm được người như thế làm việc cho anh ta?!
Cô mím mím môi.
Cô không nghĩ ra, Cố Tử Hàn ở chỗ nào tìm được năng lực lớn như vậy!
Đôi mắt khẽ động, nhìn màn hình điện thoại di động reng, mím môi nhận :"Alo."
"Không cần." Kiều Tịch Hoàn nói :"Các anh có thể đi."
"Không cần bảo vệ Dụ tiểu thư sao?!"
"Đúng."
"Vâng." Bên kia cung kính đáp ứng.
Kiều Tịch Hoàn cúp máy.
Dụ Lạc Vi, cuộc sống của cô cũng chính là như vậy.
Cô để điện thoại xuống.
Kiều Vu Huy, Dụ Tĩnh, Dụ Lạc Vi, một nhà ba người các ngươi rốt cục cũng có thể đoàn tụ trong tù.
Cũng không nói ra được tư vị gì, nhưng luôn cảm thấy đây là báo ứng bọn họ nên nhận được.
Cô nhắm mắt lại, ép buộc bản thân lần nữa chìm vào giấc ngủ.
. . . .
Căn phòng cách vách.
Cố Tử Hàn dựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn rất khó nhìn.
Vừa rồi đọc được tin nhắn bốn người kia đã chết.
Anh ta chau mày.
Lính đánh thuê?!
Anh ta vẫn cho rằng chỉ là hắc đạo bình thường mà thôi.
Làm sao đột nhiên bị chết?!
Chân mày anh ta nheo lại càng thêm lợi hại, cả người lẫn sắc mặt đều không tốt. Đặc biệt nghĩ đến Cố Diệu nghiêm phạt đối với anh ta, không chỉ có đem anh ta điều đi, còn đem cổ phần trên tay anh ta nhượng lại cho Cố Tử Tuấn!
Càng nghĩ, trong lòng càng them tức giận!
Ngôn Hân Đồng từ bên ngoài đi vào, cứ nhìn Cố Tử Hàn dựa ở đầu giường, sắc mặt lại không tốt.
"Tử Hàn?" Ngôn Hân Đông kêu anh ta.
Cố Tử Hàn chuyển đôi mắt, nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng, thậm chí chợt lóe lên.
Anh ta đối với Ngôn Hân Đồng càng ngày càng thấy rõ ràng chán ghét.
Trước đây không có Kiều Tịch Hoàn, anh ta cảm thấy nên vì tổ tiên nối dõi tông đường. Ngôn Hân Đồng cũng coi như nhu thuận, cái gì cũng đều nghe anh ta, sẽ không rước thêm phiền phức cho anh ta, anh ta cảm thấy cũng đủ rồi. Hiện tại bởi vì người gây sự là Kiều Tịch Hoàn, mà cảm thấy người phụ nữ này cái gì cũng làm sai, nửa điểm cũng không thể cùng anh ta chia sẻ gì.
Anh ta lạnh lùng không nói gì.
Ngôn Hân Đồng rất ngoãn ngoãn đi tới, ngồi bên cạnh anh ta :"Nghe nói ba kêu anh cùng Kiều Tịch Hoàn vào thư phòng, có chuyện gì không?"
"Chuyện của anh em đừng hỏi nữa!" Cố Tử Hàn giọng nói vô cùng không tốt, hoàn toàn không muốn phản ứng lại với Ngôn Hân Đồng.
Ngôn Hân Đồng cắn môi.
Cô ta không ngốc, đặc biệt đối với người đàn ông mà cô ta quan tâm. Cô ta thực ra cũng cảm thấy Cố Tử Hàn càng ngày càng chán ghét cùng xa lánh. Thậm chí hầu hết thời gian không muốn cô ta xuất hiện trước mắt.
"Tử Hàn, có phải Kiều Tịch Hoàn lại giở trò âm mưu gì rồi, khiến anh không được vui như thế?" Ngôn Hân Đồng vẫn như cũ nhẹ nhàng hỏi.
Cố tử Hàn vốn phiền tâm, Ngôn Hân Đồng lại cứ thế bám riết lấy anh ta, anh ta tức giận liền nặng lời :"Cô đủ rồi! Tôi hiện tại muốn một mình yên tĩnh, cô đi ra ngoài!"
Ngôn Hân Đồng nhìn anh ta, viền mắt lập tức đỏ.
Cố Tử Hàn bình thường tuy thờ ơ, nhưng cũng rất ít khi lớn tiếng mắng cô.
Cố Tử Hàn nhìn Ngôn Hân Đồng không chịu rời đi, nhìn cô ta khóc sướt mướt, trong lòng càng không thoải mái :"Ngôn Hân Đồng, tôi nói cô đi ra ngoài cô không nghe thấy sao?! Đừng lộ ra cái bộ mặt như thế, cút ra ngoài!"
Ngôn Hân Đồng cắn môi, nước mặt lã chã rơi xuống :"Tử Hàn, anh từ lúc nào liền biến thành như vậy?"
Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô ta.
"Em biết bình thường anh đi làm rất mệt, em cũng chỉ muốn cùng anh chia sẽ một chút. Em nghĩ anh nói ra một chút tâm tình sẽ tốt hơn, em chỉ là quan tâm anh, nhưng anh cứ thế mà lạnh lùng với em . . ."
"Quan tâm tôi?! Chia sẻ với tôi?! Ngôn Hân Đồng, cô cũng không nhìn xem bộ dạng của cô đi, cô có thể vì tôi gánh vác cái gì?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói :"Trước đây cô còn có thể lấy được lòng mẹ tôi, hiện tại theo tôi nghĩ mẹ tôi cũng không còn thích cô. Cô chưa từng nghĩ bản thân mình thất bại ở đâu sao?!"
"Nhưng em hiện tại đang mang thai mà, mẹ cũng rất là vui vẻ..."
"Được rồi! Ngoại trừ biết sinh con, cô còn biết cái gì! Tôi hiện tại muốn đều không phải những thứ này! Quên đi, nói cho cô cũng vô ích! Cô đi ra ngoài!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, vẻ mặt sốt ruột.
Ngôn Hân Đông cắn môi, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô ta trước đây cũng nghĩ đến việc đi làm, nhưng sau khi gả cho anh ta, trong nhà anh ta đều nói không cần đi làm. Chỉ cần ở nhà giúp chòng dạy con là được, chuyện bên ngoài thường trường nên để đàn ông dốc sức đi làm. Nhưng bây gờ thì sao, vì sao tất cả mọi tội lỗi đều là của cô ta rồi?!
Cô ta càng nghĩ, càng khó chịu.
Nhìn Kiều Tịch Hoàn ở trong công ty phát triển được tốt như vậy, nhìn Kiều Tịch Hoàn ở trong nhà có địa vị càng ngày càng quan trọng. Cô ta cũng rất tức, cô ta cũng sốt ruột, cô ta cũng khó chịu, nhưng không có ai đến an ủi cô ta, ngược lại chỉ có cô ta nghĩ đến việc an ủi anh ta.
Dựa vào cái gì bản thân là một nhân tài, lại biến thành bộ dạng như vậy.
Dựa vào cái gì?!
"Ngôn Hân Đồng, cô còn không đi ra?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói, cả người giận dữ.
"Tử Hàn, không phải anh muốn khiến Kiều Tịch Hoàn sống không dễ chịu sao? Em có cách." Ngôn Hân Đồng đột nhiên nói, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt, âm thanh lại vô cùng lạnh lẽo.
Cố Tử Hàn nhíu mày, có chút không tin, cũng mang theo chút giọng khinh thường nói :"Cô có thể có cách gì?"
"Không phải chỉ có Diệp Mị mới có thể giúp anh, em cũng có thể." Ngôn Hân Đồng rõng rạc nói.
Cố Tử Hàn nhìn cô ta.
Ngôn Hân Đồng biết sự tồn tại của Diệp Mị, vừa mới đầu Cố Tử Hàn còn cố gắng che giấu, về sau anh ta không cần che giấu nữa. Bởi đối với anh ta mà nói, Ngôn Hân Đồng không có bất kỳ giá trị gì. Đã hoàn toàn không ở trong tầm mắt anh ta nữa, cho nên anh ta căn bản không cần quan tâm đến cạm nhận của Ngôn Hân Đồng!
Diệp Mị thì ngược lại, anh ta phát hiện càng ngày càng muốn ở cạnh Diệp Mị, chí ít Diệp Mị vẫn có thể giúp anh ta bày mưu tính kế.
"Anh không phải nói em chỉ biết sinh con sao? Hiện tại nếu em không thể sinh đứa bé này . . ." Ngôn Hân Đồng nói, trong ánh mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, ánh mắt tàn nhẫn cùng căm hận như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com