Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2. Chương 90: Bắt tay vào điều tra.

edit: tiểu hoa nhi



Từ bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố đi ra.

Kiều Tịch Hoàn vội vội vàng vàng chạy tới nhà Diêu Bối Địch.

Thời điểm Diêu Bối Địch mở cửa cho Kiều Tịch Hoàn, viền mắt Diêu Bối Địch đều sưng đỏ cả lên.

"Kiều Tịch Hoàn." Diêu Bối Địch gọi tên cô, vừa mới bắt đầu lên tiếng, cả người liền không chút khống chê khóc lên.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày :"Đừng khóc, vào nhà rồi nói."

Diêu Bối Địch hít một hơi thật sâu, lần nữa đem nước mắt thu lại.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế sofa nhà Diêu Bối Địch, hai người cứ thế mặt đối mặt ngồi với nhau, Diêu Bối Địch vẫn nức nở, một giây kia không nói gì cả.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng dáng Diêu Bối Địch, nghiêm túc nói :"Đã xảy ra chuyện gì?"

Giống như nhiều năm về trước, mỗi khi Diêu Bối Địch bị ủy khuất, Hoắc Tiểu Khê giống như một người chị lớn, chuẩn bị trút giận cho Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch lắc đầu.

Đã xảy ra chuyện gì ?!

Thực sự Diêu Bối Địch cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Diêu Bối Địch thậm chí còn không biết bản thân đã trải qua những gì, Diêu Bối Địch cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy!

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Tiêu Dạ nói ly hôn với tôi, sau đó muốn cùng Lôi Lôi sống chung một chỗ."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày :"Lôi Lôi ?"

Diêu Bối Địch gật đầu, có chút cô đơn cười :"Đã nhiều năm như vậy, thì ra có chiếm được tình yêu đi chăng nữa, bất chấp bản thân có cố gắng cỡ não cũng không thể được dài lâu."

"Ai nói thế!" Kiều Tịch Hoàn nhìn Diêu Bối Địch, rõ ràng không nhìn nổi Diêu Bối Địch bị tổn thương như vậy, bị ủy khuất như vậy :"Tiêu Dạ là tên độc ác độc địa, có mắt như mù!"

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, rũ mắt xuống.

Kiều Tịch Hoàn có chút bất đắc dĩ, lôi kéo tay Diêu Bối Địch :"Nói thật, tôi vẫn không chấp nhận cô cùng với Tiêu Dạ, cuộc sống của Tiêu Dạ quá phức tạp, mà cô lại đơn thuần như vậy. Căn bản không thích hợp với anh ta, tôi đã sớm mong tới ngày hai người có thể ly hôn, rồi cô có thể yên tâm tìm một người đàn ông bình thường, yên phận sống qua ngày. Ngày hôm nay đã như vậy, nếu như cô đã đưa ra quyết định ly hôn, tôi tuyệt đối giúp cô mở mấy bàn ăn mừng một phen, nhưng tôi chỉ là không nhịn được khi Tiêu Dạ chiếm được nhiều tiện nghi trong nhiều năm như vậy. Đến bây giờ lại còn mặt dày đòi ly hôn cùng cô ?! Cô nuốt được cơn tức này nhưng tôi không có cách nào giúp cô nuốt xuống được."

Diêu Bối Địch cười cười.

Vẫn là Tiểu Khê, ở trong thời khắc quan trọng luôn vì Diêu Bối Địch mà ra mặt.

Diêu Bối Địch thực sự cảm thấy rất may mắn, không biết bản thân có thể tổn thương đến mức nào, nhưng bên cạnh có một người bạn như vậy, chung quy cũng chỉ muốn cho Diêu Bối Địch vui vẻ, luôn không thể nhìn Diêu Bối Địch bị dù chỉ một chút tổn thương.

Diêu Bối Địch cắn môi, không dám khuyên Kiều Tịch Hoàn.

Bởi vì dựa theo tính cách Kiều Tịch Hoàn, có khuyên cũng chỉ vô ích.

"Tôi đồng ý ly hôn với Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch nói.

"Đồng ý rồi? Thành toàn cho đôi cẩu nam cẩu nữ kia?!" Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh :"Tôi mà là cô, tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Dạ được như ý."

Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, hơi ngạc nhiên.

Không phải đang mong Diêu Bối Địch cô ly hôn sao ?!

"Vì sao Tiêu Dạ nói cái gì thì phải là cái đó !? Diêu Bối Địch, cả đời này ngoại trừ đối với người đàn ông này thật lòng hay không, cô không hề có lỗi với người đàn ông này dù chỉ một chút. Mặc kệ hôn nhân của hai người đến cùng bởi vì lý do gì mà đến bên nhau, sự thật vẫn là cô đối với anh ta đưa ra toàn bộ mà anh ta vẫn không hề biết điều, không ngừng tổn thương cô. Cuộc hôn nhân này người bỉ ổi nhất chính là Tiêu Dạ." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, rất cực đoan :"Cho nên tại sao phải nhường cho người bỉ ổi như vậy, cứ thế đâm xuống cho anh ta một đao!"

Diêu Bối Địch hiểu lời của Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn là muốn nói, hà tất phải nhanh như vậy ly hôn sau đó tác thành cho Tiêu Dạ với Lôi Lôi.

Thực sự Diêu Bối Địch cũng đã nghi như vậy, có một giây kia cũng không cam lòng nghĩ như thế, tại sao phải ly hôn, tại sao phải để cho bọn họ hạnh phục còn bản thân phải chịu khổ như thế ?!

Suy nghĩ một chút, Diêu Bối Địch vẫn là chấp nhận.

Diêu Bối Địch cô không muốn làm khó Tiêu Dạ, thực sự không muốn quấn lấy, nếu như Tiêu Dạ nói kết thúc, Diêu Bối Địch cô cũng sẽ chọn kết thúc. Diêu Bối Địch không muốn giống như lúc ép buộc anh kết hôn, rồi đến lúc ly hôn vẫn còn khiến anh khó chịu như vậy. Hầu như lần nào Diêu Bối Địch cũng mang theo thói quen suy nghĩ vì người khác, cho nên tới bây giờ không thể làm ra chuyện tàn nhẫn gì.

Điểm ấy, Kiều Tịch Hoàn cũng rất rõ.

Cho nên Kiều Tịch Hoàn nói ác liệt như vậy, lúc sau lại nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói :"Quên đi, cô muốn làm thế nào thì như thế đó đi! Cô chưa bao giờ có thể làm tổn thương một người nào, mà không làm được nhiều nhất chính là tổn thương Tiêu Dạ."

Diêu Bối Địch gật đầu.

Diêu Bối Địch thực sự làm không được.

Thật lòng Diêu Bối Địch mong Tiêu Dạ có thể sống thật tốt, tuy là vẫn luôn đem chữ 'Tốt' kia buộc lại cùng bản thân một chỗ, nhưng bây giờ con như không phải bản thân, Diêu Bối Địch cũng không có cách nào hận Tiêu Dạ.

Tình yêu của cô đơn giản chính là đơn thuần như vậy, lúc ở bên cạnh nhau, liền đem mọi thứ của bản thân đưa ra.

Không thể ở chung một chỗ. . .

Thì chúc phúc đi !.

Thực sự hôm nay Diêu Bối Địch có chút khó chịu, khó chịu đến nỗi không chấp nhận nổi, muốn tìm một người có thể trò chuyện một chút để trong lòng bình yên hơn một chút.

Trong lòng không tốt lên bao nhiêu, chỉ là cảm giác bản thân không phải chỉ có một mình.

Sau khi bản thân bị tổn thương, ít ra còn có người ở bên cạnh.

Như vậy tốt hơn nhiều.

"Kiều Tịch Hoàn, hôm nay cô có bận rộn gì không?" Diêu Bối Địch hỏi.

"Lúc này vẫn còn có thời gian mà suy nghĩ tới tôi? Diêu Bối Địch cô lúc nào thì có thể bỏ cái tính thánh mẫu ấy đi được không ?!" Kiều Tịch Hoàn nhịn không được mỉa mai.

Diêu Bối Địch cười, có chút cô đơn.

Diêu Bối Địch có đôi khi cảm thấy bản thân giống như 'thánh mẫu' trong nhân vẫn tiểu thuyết tình cảm, luôn là nhân vật bao dung, quen đứng ở góc độ của người khác mà lo lắng.

Mà người như vậy thực sự rất ngu xuẩn.

Hoàn toàn trái ngược với Hoắc Tiểu Khê.

Hoắc Tiểu Khê luôn rất độc đoán, cô mặc kệ mọi người đang làm gì !! Cô mặc kệ mọi người đang suy nghĩ gì!! Cô mặc kệ mọi người nói cái gì, cô nghĩ cái gì liền làm cái đó, dường như trên trái đất đều phải rung chuyển theo cô, cô thực sự có thể là con người không tim không phổi như vậy, lấy bản thân làm trung tâm.

"Tôi giúp cô, tôi sợ cô nghĩ quẩn trong lòng." Kiều Tịch Hoàn còn nói thêm, giọng như trước cũng không mấy tốt.

Diêu Bối Địch lắc đầu.

Diêu Bối Địch không biết phải làm gì.

Vốn dĩ Diêu Bối Địch không thể khiến người khác tổn thương, cũng đồng nghĩa với việc không được làm tổn thương bản thân.

Diêu Bối Địch không phải sợ bản thân tổn thương thế nào, chỉ là sợ sau khi làm tổn thương chính mình, rồi sẽ lại có nhiều người phải quan tâm đến Diêu Bối Địch cô khiến cô càng thêm khó chịu, hơn nữa Tiêu Tiếu còn nhỏ như vậy, Diêu Bối Địch cô nhất định phải cùng bé trưởng thành.

Cho tới bây giờ Diêu Bối Địch cũng sẽ không vì ham muốn cá nhân mà hoàn toàn liều mạng.

"Có điều." Kiều Tịch Hoàn nhìn Diêu Bối Địch, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc :"Lần trước cô có nói với tôi Lôi Lôi bị người ta cưỡng gian?"

Diêu Bối Địch gật đầu.

"Tôi không phải bảo cô trong khoảng thời gian này phải để ý tới Tiêu Dạ sao?"

Diêu Bối Địch lẳng lặng nhìn Kiều Tịch Hoàn, cái gì gọi là 'Để ý', Tiêu Dạ trong khoảng thời gian này thực sự rất đứng đắn, đối với Diêu Bối Địch cô cũng rất tốt.

"Suy nghĩ kỹ một chút, tôi nói với cô cô cũng không làm." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên lại dữ dằn trở lại.

Đối với một Diêu Bối Địch đơn thuần như vậy mà nói, nói nhiều rồi, ngược lại là gánh nặng.

Diêu Bối Địch cười nhạt.

Ở trong lòng Hoắc Tiểu Khê, cô cho tới bây giờ vẫn là cái người cần bảo vệ kia, thực sự thỉnh thoảng cô cũng có tưởng tượng, một ngày kia bản thân cũng có thể mạnh mẽ như vậy mà đứng dậy!

Đôi mắt hơi đổi.

Diêu Bối Địch lẳng lặng dựa vào ghế sofa, đem cả người dựa sát vào.

Diêu Bối Địch im lặng nhìn lên trần nhà, yên lặng thừa nhận, Tiêu Dạ mang tới đả kích cho Diêu Bối Địch, hoặc cũng có lẽ là đang lặng lẽ thừa nhận bản thân nhiều năm như vậy đang gặp báo ứng. . .

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diêu Bối Địch, nhìn dáng vẻ khó chịu của cô. Mím môi, trong lòng thực sự đã có suy nghĩ khác, cô thấy có điểm gì đó không ổn, cứ luôn cảm thấy mặc kệ Tiêu Dạ có bỉ ổi đến mức nào cũng sẽ không bỉ ổi tới mức này, mà cách cô hiểu rõ về người đàn ông kia. . . Tiêu Dạ không giống như người lật lọng. Cho nên sẽ không ở bên cạnh một thời gian dài không dài ngắn không ngắn như vậy, đột nhiên lại suy nghĩ trở về bên cạnh Lôi Lôi.

Cô cứ vậy nghĩ thêm một số chuyện, một bên ngồi cùng Diêu Bối Địch, nhìn Diêu Bối Địch nước mắt đã khô khốc lại thêm lần nữa không chút báo trước rơi xuống, cô nghĩ, cuộc hơn nhân này cuối cùng cũng sẽ khiến trái tim bị tổn thương quá nặng.

. . .

Ở bên cạnh Diêu Bối Địch nguyên một ngày, Kiều Tịch Hoàn rời khỏi nhà Diêu Bối Địch.

Diều Bối Địch thực sự là một người không bao giờ biết làm phiền người khác, hôm nay mới gọi cô có nghĩa là không thể chịu đựng thêm nổi nữa, phải ủy khuất như thế nào mới có thể gọi điện thoại cho cô, dường như rất nhiều năm về trước cũng bởi vì chuyện Tiêu Dạ mà tìm cô tố khổ, chỉ tới khi Diêu Bối Địch không thể chịu đựng thêm được nữa thì mới đi làm phiền người khác.

Một người phụ nữ giống y như thiên sứ ấy còn tồn tại ở nhân gian, cô thực sự rất sợ Tiêu Dạ làm hại.

Bây giờ ly hôn cũng tốt.

Rời xa cái thế giới phức tạp kia của Tiêu Dạ.

Chỉ là cứ thế mà ly hôn. . .

Diêu Bối Địch có thể nuốt xuống, nhưng mà cô không nuốt trôi !

Cùng lúc bé giống nhau, Diêu Bối Địch chỉ là đơn thuần tố khổ một chút thôi, nhưng trong lòng cô người nào dám khi dễ em gái cô, mà đã khi dễ em gái cô, cô thực sự muốn giết chết hắn!

Cô ngồi trong xe Võ Đại, đột nhiên nhìn Võ Đại nói :"Cô có số điện thoại của A Bưu không?"

Võ Đại gật đầu :"Làm sao vậy?"

"Tìm anh ta có chút việc."

"Ah." Võ Đại đọc nguyên một dãy số.

Kiều Tịch Hoàn gọi, nửa ngày bên kia mới bắt máy.

"Alo."

"A Bưu, là tôi, Kiều Tịch Hoàn." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn nói.

A Bưu dừng một chút :"Kiều tiểu thư cô tìm tôi có việc gì sao?"

"Anh bây giờ có rảnh không?"

"Tôi đang ở cùng đại ca."

"A Bưu, tôi có chuyện tìm anh, nếu như bây giờ anh rảnh, tôi lập tức kêu Võ Đại lái xe tới đón anh."

A Bưu trầm mặc một hồi hỏi :"Cô tìm tôi có chuyện?"

"Về chuyện Tiêu Dạ vì sao đột nhiên cùng Bối Địch ly dị, tôi muốn nói chuyện này, trừ anh ra, không có ai hiểu rõ hơn." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói.

"Được." A Bưu đồng ý :"Tôi bây giờ còn đang ở bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố, tôi đứng dưới chờ hai người."

Kiều Tịch Hoàn có một giây sửng sốt, khóe miệng lập tức cười.

Có thể A Bưu đang chờ ai đó tới giúp anh ta giải quyết chuyện này.

Cúp điện thoại, Kiều Tịch Hoàn kêu Võ Đại với bệnh viện tư nhân trung tâm thành phố, A Bưu đã chờ trước cửa, xe của bọn họ dừng lại, A Bưu không chút do dự lên xe, Võ Đại đem xe tùy ý chạy đến gần biển nơi có thể thoải mái nói chuyện. Kiều Tịch Hoàn cùng A Bưu xuống xe, Võ Đại không có việc gì làm ở trên xe nhìn bọn họ nói chuyện với nhau.

"Anh biết rõ sự tình chuyện này chứ ?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi :"Tiêu Dạ đột nhiên điên cuồng muốn cùng Diêu Bối Địch ly hôn."

A Bưu gật đầ, sau đó nghĩ đến cái gì, nghiêm túc nói :"Đại ca không có điên cuồng!"

Kiều Tịch Hoàn phẫn nộ.

Ở trong lòng A Bưu Tiêu Dạ chính là thần, ai cũng không được bôi nhọ.

Cô mấp máy môi, cũng không nghĩ muốn đi đả kích A Bưu, cô hiện tại vẫn còn rất nhiều chuyện cần A Bưu giúp đỡ, vì thế thay đổi cách nói có chút ôn nhu :"Tiêu Dạ đột nhiên như vậy, có phải hay không là do người phụ nữ Lôi Lôi kia gây ra."

"Tôi không biết có phải hay là không." A Bưu lắc đầu :"Giống như khi chúng tôi ở ngoài xã hội, mọi người chỉ thấy một mặt nên đa phần đều nghĩ chúng tôi rất hung ác độc địa, thực sự chúng tôi cũng chưa bao giờ phủ nhận, chúng tôi đôi khi cũng đèu vì một quyền lợi nào đó mà làm ra một số chuỵên cực đoan trong mắt người ngoài căn bản cũng bởi vì sinh sống trong một hoàn cảnh phức tạp như vậy. Nhưng thực chất suy nghĩ cũng không quá phức tạp, so với việc nghe nói trên thương trường người này lừa người kia gạt thì chúng tôi có vẻ đơn thuần hơn rất nhiều, thích liền lấy, không thích liền bỏ, sẽ không cân nhắc quá nhiều đến việc được hay mất."

Kiều Tịch Hoàn thừa nhận, gật đầu.

Cô vẫn cho là A Bưu chính là một kẻ lỗ mãng, giống như Võ Đại, hai người chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì thật ngốc, cô cũng đã từng nghĩ qua, hai người này thực sự rất giống nhau, nếu có thể cũng muốn làm mối, nhưng sau đó không biết vì sao có cảm giác tác hợp hai người lại với nhau cũng rất khôi hài. Làm sao cũng thấy hai người không thể trở thành người một nhà, nên không còn nghĩ tới những chuyện như thế. Có điều hôm nay cô lại cảm thấy A Bưu cũng không phải giống như trong tưởng tượng của cô chỉ biết cậy mạnh mà không suy nghĩ đến tình người, anh ta nói một chút, khiến cho cô cảm thấy anh ta rất hiểu biết.

A Bưu nhìn về phía sóng biển, tiếp tục nói :"Sở sĩ chúng tôi không cách nào phỏng đoán lòng người, hầu như nếu một thuộc hạ không trung thành thì chỉ có thể biết qua khi gặp phải tai nạn. Bình thường sẽ không nhìn ra, mà đối với loại người không trung thành, chúng tôi đều phải đưa ra cách thức tàn nhẫn nhất mà xử lý, thế cho nên kỳ thực người không trung thành, sẽ không có nhiều."

Kiều Tịch Hoàn im lặng lắng nghe A Bưu nói.

Anh ta nói :"Đối với chuyện Lôi Lôi có phải hay không gây ra, tôi chỉ là nghi ngờ nhưng không tìm được bằng chứng gì nên cũng không thể kết luận Lôi Lôi rốt cuộc là hạng người gì. Có điều tôi có thể nói rõ cho cô biết, Lôi Lôi thực sự bị người ta cưỡng hiếp, kiểm tra báo cáo rất rõ ràng, mà phần kiểm tra báo cáo kia bác sĩ cũng không có khả năng lén lút thay đổi cái gì. Lôi Lôi còn chưa có loại năng lực lớn như vậy, bời vì từ đầu tới cuối tôi vẫn đều coi chừng. Mặt khác, Lôi Lôi mang thai cùng với việc đột nhiên bị cắt đi tử cung, cũng không thể mua được bác sĩ, đối với bệnh viện tư nhân này, rất nhiều người không biết, người có cổ phần lớn nhất ở đây chính là Tiêu lão gia, nên cũng không dám ở dưới mắt Tiêu Dạ mà động tay động chân gì. . . Tôi muốn nói ở đây chính là Lôi Lôi trải qua những chuyện này đều là thật, cũng không phải là gạt Tiêu Dạ để tranh thủ việc đồng tình mà tôi cảm thấy một người phụ nữ cũng sẽ không thể bản thân bi thảm đến bước này, chỉ để đạt được một người đàn ông!"

Kiều Tịch Hoàn rơi vào trầm tư.

Cô cảm thấy có quá nhiều thông tin, cô muốn phân tích từng chút chút một.

Lôi Lôi bị cưỡng hiếp, bị mang thai, bị cắt đi tử cung. . .

Chuyện này thực sự không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được, là người bình thường thực sự sẽ không ai biến bản thân thành kẻ kiệt quệ đến vậy, trừ khi bị tâm thần. Mà Lôi Lôi hẳn còn chưa tới mức biến thành người bị tâm thần.

Chân mày cô khóa rất chặt, đang lẳng lặng suy nghĩ chuyện này, có phải có chỗ nào đó có chút kỳ quặc ?!

Tại sao tất cả lại trùng hợp như vậy ?!

Sau khi Lôi Lôi rời đi, đột nhiên phát sinh ra nhiều chuyện như vậy ?!

Đôi mắt cô nhíu chặt, quay đầu nhìn A Bưu :"Cũng bời vì Lôi Lôi thê thảm như vậy cho nên Tiêu Dạ liền thương hại, quyết định cả đời quan tâm Lôi Lôi ?!"

"Không hẳn vậy." A Bưu nói :"Đại ca cũng không phải là một kẻ nhân từ nương tay, tuy là anh ấy đối với Lôi Lôi rất áy náy nhưng căn bản lập trường của anh ấy rất đơn giản, anh ấy muốn bù đắp cho Lôi Lôi, dù sao Lôi Lôi bị cưỡng hiếp, bị mang thai, bị mất đi tử cung đều là do nhân quả. Cuối cùng anh ấy cũng không thoát được khỏi việc có liên quan, mà tính tình đại ca như thế sẽ không muốn bản thân thiếu ai cái gì! Cho nên anh ấy nhất định muốn bù đắp, mặc kệ Lôi Lôi yêu cầu cái gì, chỉ cần không phải anh ấy, anh ấy đều bằng lòng. Mà Lôi Lôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đại ca. Đại ca cũng có cự tuyệt, thái độ rất kiên quyết, thế nhưng sau đó. . . Sau đó Lôi Lôi cắt cổ tay tự sát, lại ở trước mặt đại ca nhảy lầu. . ."

Tự sát ?!

Dùng cái chết đe dọa ?!

Nói mọi thứ đều là trung hợp, Kiều Tịch Hoàn càng không thể tin!

Rõ ràng đây đều là do Lôi Lôi cố ý bày ra, để cho bản thân chịu tổn thương lớn nhất, lấy cái chết ra đe dọa, tranh thủ sự đồng tình, buộc Tiêu Dạ đối với cô ta phải có trách nhiệm, để Tiêu Dạ khoanh tay chịu trói.

Nghĩ tới đây, Kiều Tịch Hoàn nặng nề hít thở một hơi thật sâu.

Nói như vậy, tâm tư của Lôi Lôi con người này không phải là người bình thường có thể có, để bản thân phải đi tới bước này, có thể ra tan tàn nhẫn với chính mình như vậy, người phụ nữ như thế quả nhiên không hề đơn giản.

Cho nên nhìn thấy Diêu Bối Địch bị thương tích đầy mình như vậy, hiện tại cũng đã bình tĩnh trở lại.

Diêu Bối Địch kia đơn thuần giống như con cừu, làm sao có thể là đối thủ với Lôi Lôi!

"Kiều tiểu thư, cô đang nghĩ tới cái gì sao?" A Bưu nhìn thần sắc của cô biến hóa liền hỏi.

Thực sự anh ta không rõ vẫn là cảm thấy Lôi Lôi cố ý, nhưng cũng cảm thấy, một người phụ nữ không có khả năng đối với chính mình tàn nhẫn như vậy, cho nên anh ta đang khiến chính bản thân mình rơi vào ngõ cụt, không biết cuối cùng nên đi nơi nào.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn A Bưu, đột nhiên nói :" A Bưu, tôi tìm tới anh là bởi vì tôi cảm thấy anh là một người có thể tin cậy, mà cũng là người duy nhất có thể hiểu được suy nghĩ của Tiêu Dạ. Nên anh so vơi ai khác cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Dạ bị hãm hại."

A Bưu gật đầu.

Không cần nói cũng biết.

"Tôi hiện tại nói với anh chuyện này, thực sự đều là suy nghĩ lớn mật của tôi mà thôi, thế nhưng tôi hy vọng anh có thể phối hợp với tôi đi kiểm chứng lại." Kiều Tịch Hoàn nhìn A Bưu.

A Bưu gật đầu, anh ta luôn thấy người trên thương trường rất thông minh, mà anh ta ngoài trừ đánh đấm, thì cái đầu không phải cực kỳ tốt.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi noi :"Tôi không biết rốt cuộc Lôi Lôi là loại người gì, sự hiểu biết của tôi về cô ta thực sự cũng không khác gì so với anh, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ cho tôi thấy người phụ nữ này tuyệt đối không phải cái loại tín nam thiện nữ, để đạt được Tiêu Dạ cô ta sẽ sử dụng mọi thủ đoạn. Có điều thủ đoạn như vậy chưa ai dùng tới mà thôi. Ví như, cô ta có thể tìm người cố ý cưỡng hiếp chính mình sau đó cố ý mang thai, rồi đánh mất. Ở góc độ của Lôi Lôi mà nói, cô ta vì Tiêu Dạ chịu khổ nhiều như vậy, Tiêu Dạ không có khả năng còn đối với cô ta thờ ơ, cộng thêm cô ta lại dùng cách thức tự sát để uy hiếp Tiêu Dạ. Dựa theo sự hiểu biết của Lôi Lôi về Tiêu Dạ nhiều năm như vậy, chắc chắn biết Tiêu Dạ sẽ không dễ dàng để cô ta cứ thể mà chết đi, hoặc Lôi Lôi có thể nói thêm những câu tàn nhẫn với Tiêu Dạ, nói chung dùng mọi cách để Tiêu dạ trở lại bên cạnh cô ta."

A Bưu gật đầu, cảm thấy Kiều Tịch Hoàn nói rất có lý.

"Mà Lôi Lôi cái duy nhất chưa từng suy nghĩ đến chính là để bản thân sinh non như vậy rồi bỗng dưng bị mất đi tử cung. Một người phụ nữ sẽ không đem tử cung của mình ra đùa, trừ phi người phụ nữ kia biến thái hoặc bệnh thần kinh, hiển nhiên Lôi Lôi không phải. Cô ta bị mất đi tử cung của mình tuyệt đối là ngoài ý muốn, là một người phụ nữ, muốn sinh cho người đàn ông mình yêu một đứa con là chuyện đương nhiên, cho nên Lôi Lôi làm nhiều chuyện như vậy, đúng là báo ứng bị dính lên người của chính cô ta. Có thể thê thảm đến như vậy khiến Lôi Lôi càng lúc càng không kiêng nể gì, đến nỗi điên cuồng như hiện tại, bây giờ trong thế giới của Lôi Lôi có thể làm được chính là nếu không chiếm được Tiêu Dạ, tình nguyện chết cũng được, dù sao cái gì cũng không có, sao không thể đập vỡ nát luôn!" Kiều Tịch Hoàn nói thêm.

A Bưu càng lúc càng cảm thấy có lý.

"Tóm lại, toàn bộ cũng chỉ là do tôi suy đoán, anh có nói như thế với Tiêu Dạ, anh ta cũng sẽ không nghe. "Kiều Tịch Hoàn nghiêm túc nói.

"Vậy làm sao bây giờ?" A Bưu có chút nỏng nảy.

"Điều tra." Kiều Tịch Hoàn nói :"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi thực sự không tin Lôi Lôi làm nhiều như vậy ngay cả một chút dấu vết cũng không có. Cho nên, A Bưu anh bây giờ nên điều tra từ khi Lôi Lôi bị người ta hãm hiếp, tôi đoán mấy người cưỡng hiếp Lôi Lôi theo như năng lực của anh cũng không quá khó tìm. Tìm được người nào đó trong bọn họ, hỏi một chút, chân tướng đều sẽ rõ ràng."

"Cái này cô không cần phải nói, tôi với đại ca cũng đã làm chuyện như vậy. Chúng tôi tìm mấy người kia, một mặt là muốn báo thù cho Lôi Lôi, mặt khác chính là muốn tìm được chứng cứ để đem Trương Long loại bỏ. Đương nhiên tôi cũng có tâm tư muốn biết chân tướng có phải hay không Lôi Lôi thực sự gặp phải chuyện như vậy. Vẫn đề chính là chúng tôi không tìm được bất kỳ ai, mà mấy ngày hôm trước đột nhiên nhận được tin tức, mấy người chúng tôi muốn tìm, đều trước sau không rõ chết oan uổng." A Bưu nói.

Kiều Tịch Hoàn đôi mắt nhíu chặt :"Cái này thì càng thêm khó tin."

A Bưu lắc đầu :"Cái này không thể nói rõ cái gì cả, giết người giệt khẩu, đây là thủ đoạn trong xã hội ngầm thường dùng. Trương Long có lẽ là vì che giấu chuyện tìm người đi cưỡng gian Lôi Lôi, sợ bị đại ca bắt được cái đuôi sẽ đẩy hắn ta vào chỗ chết cho nên mới đem mấy người kia giải quyết hết, mà không phải không có đạo lý, chuyện này hoàn toàn không thể hoài nghĩ hết lên người Lôi Lôi."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Như thế.

Cô cũng không thể nào đi sâu hơn, cũng không biết tình huống cụ thể của bọn họ.

A Bưu thở dài :"Có điều hôm nay nghe xong cách cô lý giải, tôi nghĩ tôi không thể không điều tra. Không biết có tiển triển hay không tiến triển, nhưng tôi tuyệt đối sẽ đi điều tra, thẳng đến khi tra được ra manh mối."

Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Coi như không tìm được mấy ngiười kia, cũng có thể tìm được ra dấu vết khác của Lôi Lôi, cô ta làm nhiều chuyện như vậy dù sao cũng phải có người để liên lạc. Tra một chút cuộc trò chuyện của cô ta, nhìn xem cô ta có thể xuất hiện cùng lúc với ai, sau đó từ từ tìm kiếm từng người một, tôi không tin Lôi Lôi làm việc cẩn thận tới mức lúc nào cũng có thể khiến chúng ta không chút phát hiện ra. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng có thể quan sát cô ta một chút xem có cái gì. . . lạ lùng hay không, không buông tha dù chỉ là môt chút dấu vết, cuối cùng chân tướng cũng sẽ bại lộ."

"Được." A Bưu gật đầu.

Bản thân anh ta vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt, thế nhưng nghe Kiều Tịch Hoàn nói như vậy, anh ta thực sự tin tưởng sự kiên định của bản thân, anh ta thực sự không có đại não hoàn mỹ như vậy, phân tích được nhiều thứ như vậy.

A Bưu chuyển mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói với Kiều Tịch Hoàn :"Cô cảm thấy nếu như đại ca hối hận, anh ấy còn có thể tìm chị dâu về hay không?"

"Cái này. . ." Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Không thể."

"Nhưng đại ca thực sự rất yêu chị dâu, hơn nữa chị dâu cũng yêu đại ca nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy mới có được tình yêu, không thể tha thứ một lần sao ?!" A Bưu nghi ngờ hỏi.

"Không thể." Kiều Tịch Hoàn chém sắt như chém bùn :"Phụ nữ là như thế có thể chấp nhận bản thân bị tổn thương, đến lúc bản thân cũng không biết phải làm gì, nhưng thực sự quyết định buông tay, nghĩa là quyết định không muốn bị tổn thương. Vậy cũng chính là một điểm kết thúc, mười con trâu cũng không thể kéo lại được! Mà tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi tìm anh điều tra chuyện Lôi Lôi cũng không phải vì muốn để Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch gương vỡ lại lành. Tôi chỉ là muốn cho Tiêu Dạ hiểu rõ, anh ta cả đời này có bao nhiêu ngu ngốc mà thôi."

A Bưu nhíu chặt mày.

Cái này cùng với dự tính ban đầu của anh ta hoàn toàn khác nhau.

Anh ta rõ ràng muốn điều tra rõ chân tướng để đại ca có thể cùng chị dâu hòa thuận như lúc ban đầu.

Kiều Tịch Hoàn dường như nhìn ra tâm tư A Bưu, cười nhạt một tiếng nói :"Mặc kệ mục đích là dì, chúng ta đều muốn biết rõ sự tình là giống nhau. Mà chân tướng rõ ràng rồi, Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch sẽ như thế nào, đó cũng là chuyện của bọn họ, còn chúng ta chỉ là không có ý nghĩ giông nhsu mà thôi."

A Bưu mím chặt môi, vẫn gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn nói đúng, điều tra xong chuyện này, về sau nên xử lý thế nào cũng là chuyện của hai người kia, bọn họ không có quyền tham sự vào.

"A Bưu, vừa rồi tôi gọi điện cho anh đấy là số điện thoại của tôi, anh lưu lại, có cái gì khác thường liền gọi cho tôi, không nên hành sự lỗ mãng, có thể rút dây động rừng, bằng không điều chúng ta mong chờ thực sự có thể biến thành không đáy."

"Được." A Bưu bằng lòng.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi."

A Bưu theo Kiều Tịch Hoàn ngồi vào trong xe.

Võ Địa ngồi ghế lái, nhìn bọn họ, không hỏi nhiều dù chỉ một câu.

Võ Đại trước đem A Bưu đưa tới trung tâm thành phố bệnh viện tư nhân, sau đó lái xe đưa Kiều Tịch Hoàn về Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn trên đường đi vẫn còn suy nghĩ.

Cô luôn cảm thấy Lôi Lôi không có khả năng thông minh như vậy, một người phụ nữ không có khả năng nghĩ tới cách dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để đoạt được người đàn ông, nhưng luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện khẳng định không thể nào tự nhiên xảy ra chuyện như vậy được. . .

Cô khóa chặt lông mi.

Hiện tại có nhiều chuyện đều nghĩ không thông, cô cần A Bưu điều tra được một chút, coi như một chút thôi để cho cô có thể ra tay cũng tốt!

Đôi mắt đột nhiên nheo lại :"Cô có điện thoại của Diêu Bối Khôn không?"

Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn qua kính chiếu hậu :"Tôi hôm nay trở thành mèo máy của cô rồi sao ?"

"Mèo máy so với cô dễ thương hơn nhiều."

Võ Đại không sao cười cười, lần nữa đọc một dãy số.

Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại lên, bên kia bắt máy, giọng có chút lười biếng :"Alo, xin chào."

Thanh âm nghe có vẻ như đang ngái ngủ.

Bây giờ là mấy giờ rồi còn đang ngủ ?!

"Là tôi, Kiều Tịch Hoàn." Kiều Tịch Hoàn trực tiếp nói.

Bên kia dường như trố mắt ra mất hai giây, cả người từ trên giường ngồi dậy :"Nữ hần, chị gọi điện thoại cho tôi sao? Lúc đôi làm tài xế cho chị, tôi đem số điện thoại cố gắng đưa cho chị chị cũng không lấy, bây giờ chị lại chủ động gọi điện thoại cho tôi!"

Kiều Tịch Hoàn sững sờ.

Tên nhóc này luôn khiến người khác khóc không ra nước mắt.

"Nữ thần chị tìm tôi có chuyện gì? Mặc kệ chị tìm tôi có chuyện gì, tôi đều sẽ cúi rạp người chết mới dừng !" Diêu Bối Khôn rõ ràng là đang nịnh bợ, lấy lòng các loại.

"Diêu Bối Khôn, cậu có thể dùng ngôn ngữ bình thường để nói chuyện với tôi được chưa ?!" Kiều Tịch Hoàn không chịu nổi nói.

Diêu Bối Khôn tựa hồ bị đả kích quá độ, yếu ớt hỏi :"Nữ thần, thế nào được gọi là dùng ngôn ngữ bình thường nói chuyện !?"

Kiều Tịch Hoàn quả thật không phải có chuyện tìm Diêu Bối Khôn, tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc thằng nhóc ấy, cô mấp máy môi, điều chỉnh lại tâm trạng nói :"Trong khoảng thời gian này cậu chịu khó tới Hạo Hãn nhiều một chút, cùng mấy thuộc hạ bên người Tiêu Dạ quan hệ cho tốt."

"Vì sao?" Diêu Bối Khôn ngạc nhiên, đột nhiên nháy mắt liền hiểu nói :"Nữ thần là đang dạy tôi, để phát triển phải đi từ dưới lên trên sao? Đầu tiên phải lôi kéo trái tim người khác ư ?!"

"Tôi dạy cho cái Peep!" Kiều Tịch Hoàn luống cuống.

Diêu Bối Khôn đơn thuần kia cảm thấy toàn thế giới này người nào cũng đang giúp cậu ta sao ?!

Dĩ nhiên, Diêu bối Khôn bên kia lại bị đả kích thêm.

"Tôi chính là muốn kêu cậu giúp tôi để ý một chút, thuộc hạ của Tiêu Dạ có hay không ai đó có quan hệ không cạn với Lôi Lôi!" Kiều Tịch Hoàn dứt khoát nói.

"Quan hệ không cạn là có ý gì? Lên giường sao ?!" Diêu Bối Khôn yếu ớt hỏi thêm.

"Đầu cậu là đầu của con quỷ lớn!" Kiều Tịch Hoàn tức giận nổi nóng :"Cậu lưu ý dùm tôi có hay không người nào đang giúp Lôi Lôi làm việc, che giấu Tiêu Dạ cùng A Bưu, chính là đang giúp Lôi Lôi."

"Ah, chị muốn để tôi làm gian điệp ?!" Diêu Bối Khôn bừng tỉnh.

"Tôi để cho cậu ở trong đó làm nội gián." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Diêu Bối Khôn cảm thấy bản thân cũng khong có cách nào cùng nữ thần trao đổi thật tốt.

"Nghe chưa?" Kiều Tịch Hoàn ép hỏi.

Diêu Bối Khôn khóc không ra nước mắt :"Vâng, nữ thần nói cái gì, thì tôi sẽ làm cái đó."

"Có động tĩnh gì liền gọi điện thoại cho tôi, tôi cho cậu biết Diêu Bối Khôn, chuyện này có liên quan đến chị cậu cậu có thể hay không có chút động lực, cậu không muốn thấy chị cậu bị người khác khi dễ thì liền nghiêm túc làm cho tôi một chút, đừng để người khác phát hiện cậu là nội gián có biết không?" Kiều Tịch Hoàn căn dặn.

"Tôi có thể là gián điệp hay sao?" Luôn cảm thấy cái tên gián điệp rõ ràng có chút đặc biệt hơn.

"Diêu Bối Khôn!" Kiều Tịch Hoàn nghiến răng nghiến lợi.

Có phân biệt sao ?!

"Rõ, Nữ thần, tôi nhất định cúi rạp mình chết thì mới dừng!"

"Chết thì không cần, cậu mà chết tôi còn không có cách nào tìm cho chị cậu một đứa em trai cực phẩm như thế!"

" . . ." Diêu Bối Khôn không nói :"Nữ thần, hẹn gặp lại."

Lễ phép cúp điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn mỗi lần đều cảm thấy nói chuyện điện thoại cùng Diêu Bối Khôn, rõ ràng chính là giết chét rất nhiều tế bào.

Cô ngước mắt, khó chịu nhìn Võ Đại, nhìn Võ Đại có chút hả hê.

"Cô cười cái gì mà cười, không thấy lúc tôi nổi giận hay sao?" Kiều Tịch Hoàn khó chịu gầm nhẹ với Võ Đại.

"Nhìn thấy, mới rồi." Võ Đại nói :"Diêu Bối Khôn rất có năng lực, càng lúc càng cảm thấy thu được một đồ đệ như vậy cũng rất thú vị!"

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt :"Mọi người đều nói sư phụ cảm hóa đồ dệ, cô lại bị đồ đệ cảm hóa."

"Vui vẻ thì sao cũng đều tốt." Võ Đại nói.

Kiều Tịch Hoàn sắc mặt không chút nào tốt.

Cô không vui, được chưa!

Không có chút nào hài lòng, nhớ tới tên đàn ông Tiêu Dạ ngu xuẩn kia, liền không thoải mái !

Có điều nghĩ lại cảm thấy tính cách Tiêu Dạ đúng là không thể thiếu nổi người khác cái gì, nếu như không đem bằng chứng lấy ra, Tiêu Dạ nhất định vẫn sẽ đối với Lôi Lôi áy náy, mà người phụ nữ kia tuyệt đối cũng không phải loại người an phận. Cho nên coi như hiện tại Tiêu Dạ có cùng Diêu Bối Địch ở một chỗ, Lôi Lôi vẫn cứ sẽ ba lần bốn lượt làm ầm ĩ lên, quả thật cũng khiến người khác phiền lòng, còn không bằng cứ như bây giờ, làm một phát thật gọn gẽ!

Cô cứ thế cả đường đi đều suy nghĩ, xe cũng đã đỗ trước Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào biệt thự.

Hiện tại đã là xế chiều, cùng Diêu Bối Địch ở cho tới trưa, sau đó lại tìm A Bưu nói chuyện một hồi, đến bây giờ cô vẫn còn chưa kịp ăn cơm. Buổi sáng bởi vì một mực đòi đi cùng Cố Tử Thần đến bệnh viện, buổi sớm ngay cả bữa ăn sáng cũng chưa ăn, hiện tại đột nhiên có chút đói bụng.

Cô tự nhiên đi tới phòng khách, đang chuẩn bị kêu người giúp việc bày vài món ăn, đột nhiên lại nhìn thấy trên ghế sofa ở đại sảnh, Tề Tuệ Phân ngồi một chỗ, mà ngồi cạnh bà ta có hai người, một Diệp Vũ, một là Tề Lăng Phong.

Đây là.

Nói chuyện yêu đương ?!

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cười, thu tầm mắt lại, nhìn người giúp việc nói :"Giúp tôi làm vài món ăn, tôi chưa có ăn cơm trưa, làm xong nói với tôi một tiếng."

"Vâng, đại thiếu phu nhân." Người giúp việc lễ phép nói.

Kiều Tịch Hoàn dặn dò xong, tự nhiên đi về phía sofa bên kia, thân mật ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân ngọt ngào kêu :"Mẹ."

"Hoàn Hoàn hôm nay sớm như vậy đã về, nghe người giúp việc nói hôm nay con cũng không có đi làm."

"Vâng, con theo Tử Thần ra ngoài một lát, sau đó trên đường gặp phải một số chuyện cần giải quyết, bây giờ cơm trưa cũng chưa ăn, đã kêu người giúp việc làm vài món rồi." Kiều Tịch Hoàn tùy ý nói.

"Con xem con đứa trẻ này, bận rộn đến ăm cũng chưa ăn, đói bụng thì phải làm sao ?!" Tề Tuệ Phân nhìn qua có chút đau lòng.

"Vâng, đã biết, lần sau con sẽ chú ý." Kiều Tịch Hoàn vô cùng thân thiết mà nói.

Diệp Vũ cùng Tề Lăng Phong ngồi một bên có chút ngưỡng mộ nói :"Hoàn Hoàn cô thật hạnh phúc, có mẹ chồng tốt như vậy."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diệp Vũ, nhìn người phụ nữ thỉnh thoảng lộ ra vài nét ôn như như nước, bộ dạng nhu nhược, thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dạng giả dối, khiến người ta không phân rõ được, đến cùng ai mới là cô ta ?!

Mà giờ phút này.

Cô cảm thấy có thể bây giờ loại nào cũng không phải là cô ta, người phụ nữ này chính là đang dấu đi.

Kiều Tịch Hoàn khống chế cảm xúc trong lòng, khóe miệng mỉm cười :"Diệp Vũ, ba mẹ Lăng Phong đều mất rồi. Từ nhỏ đã ở cùng Cố gia kớn lên, mẹ đối với Lăng Phong cũng coi như con ruột, nếu như cô với Lăng Phong có thể nở hoa kết trái, mẹ lúc đó chẳng phải cũng giống như mẹ chồng cô sao?"

Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, nghe miệng cô nói, khóe miệng chỉ là mỉa mai nở nụ cười, nở nụ cười mà thôi.

Tề Tuệ Phân nghe xong những lời này lại rất thoải mái, vội vàng nói :"Diệp Vũ, Hoàn Hòan nói đúng, ta từ nhỏ đã đem Lăng Phong nuôi lớn, so với mẹ ruột thì cũng không khác biệt lắm. Lăng Phong đứa trẻ này cũng rất có hiếu, đối với ta rất tốt, cháu với Lăng Phong nếu kết hôn rồi, dĩ nhiên ta cũng coi cháu như là con cái trong nhà mà đối đãi."

Diệp Vũ có chút ngượng ngùng cười :"Cháu và Lăng Phong, chuyện này để sau hãy nói. . . "

"Thực sự tuổi tác hai đứa cũng không còn nhỏ. Nhanh chóng kết hôn gì đó, ở thởi buổi này đối với thanh niên các con không phải đang rất thịnh hành sao? Ta cũng không phải người cổ hủ, ta tin mẹ của cháu cũng không phải người cứng nhắc, mấy đứa thực sự nên suy nghĩ sớm một chút đến việc lập gia đình đi. Phụ nữ tới một độ tuổi nhất định sinh con sẽ rất mệt, Diệp Vũ, ta nói vài lời này không phải muốn cháu suy nghĩ, nhưng cháu đã 30 tuổi, được cho vào thành phần sản phụ cao tuổi rồi!" Tề Tuệ Phân một mực khuyên nhủ.

Diệp Vũ có chút khác thường cười nói :"Dì à, cháu biết gì cũng vì muốn tốt cho chúng cháu, thế nhưng chuyện tình cảm, nếu như đã nghiêm túc thì không thể qua lao, Lăng Phong anh cũng nghĩ như vậy có đúng không?"

Tề Lăng Phong cười cười :"Con nghe theo ý của Tiểu Vũ, chờ thêm hai năm cũng không sao cả."

"Thật không biết mấy đứa nghĩ như thế nào?" Tề Tuệ Phân thở dài.

Diệp Vũ chỉ là cười cười.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng của bọn họ.

Nhìn Tề Lăng Phong cùng Diệp Vũ, nhìn hai người này đều đang cố che giấu đi tâm tư của bản thân. . .

Đúng lúc.

Người giúp việc lễ phép đi tới :"Đại thiếu phu nhân, cơm đã làm xong."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Con đi ăn cơm trước, mọi người cứ từ từ trò chuyện."

Tề Tuệ Phân gật đầu.

Diệp Vũ đột nhiên nói :"Hoàn Hoàn, tôi đi cùng cô nha! Đúng lúc có vài lời giữa phụ nữ với nhau muốn nói với cô."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Diệp Vũ cười đến vui vẻ.

Tề Tuệ Phân cũng có chút bất ngờ :"Hoàn Hoàn lúc nào thì cùng Diệp Vũ có tình cảm tốt như vậy ?"

"Trước đây chúng cháu có gặp qua mấy lần, vẫn luôn xem Hoàn Hoàn là bạn tốt." Diệp Vũ giải thích :"Hơn nữa con thích cá tính của Hoàn Hoàn."

"Thì ra hai đứa quen nhau trước rồi." Tề Tuệ Phân gật đầu, cũng không hoài nghi gì thêm.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Diệp Vũ.

Diệp Vũ mím môi cười, rất thân mật lôi kéo tay Kiều Tịch Hoàn :"Đi thôi, tôi đi ăn cùng cô."

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích lòng bàn tay.

Không thích người phụ nữ này đụng vào cô.

Cô mím môi, quay đầu nhìn Tề Lăng Phong cười nói :"Lăng Phong, vậy mượn bạn gái anh một chút."

Tề Lăng Phong gật đầu cười :"Thuận theo cô."

Cho nên hai người thực sự đã xác định quan hệ ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com