Q2. Chương 98: Lúc nào rảnh rỗi ly hôn đi?
edit: tiểu hoa nhi
Căn phòng tĩnh mịch.
Gió mùa hè cứ vậy nhè nhẹ lẳng lặng thổi rèm cửa sổ bay bay, rèm cửa sổ theo gió cứ thế đong đưa, ánh trăng soi sáng chiếu dưới sàn nhà, lộ ra màu sắc loang lổ.
"Cố Tử Thần. . ." Kiều Tịch Hoàn ngồi trên đùi Cố Tử Thần, khóe miệng tà ác cười.
Cố Tử Thần nhìn cô, thản nhiên nói :"Anh không ngại bị đè."
" . . ." Kiều Tịch Hoàn có chút trố mắt ra nhìn.
Tựa hồ không nghĩ qua người đàn ông này sẽ nói như vậy.
Kiều Tịch Hoàn trố mắt hai giây, không phải chỉ hai giây.
Trong phòng hai người luông nhiệt nóng đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Cố Tử Thần tốt đẹp như thế ở trong mắt của cô, càng lúc càng khắc sâu.
Cô nghĩ, cô chắc sẽ không thể quên mất gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Cố Tử Thần, cũng không có khả năng quên được. Đường nét gương mặt hoàn mỹ như dao gọt, ngón tay nhỏ bé bé từng chút từng chút vuốt ve ngũ quan, từ lông mày đến môi, dung ngón tay phác họa gương mặt tuyệt mỹ của anh.
Người đàn ông này, ngay cả lúc lên giường đều như vậy, đẹp như họa.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, có lẽ là nhớ là buổi chiều hôm nay.
Thân thể còn có chút không khỏe.
Lần đầu tiên không thể làm nhiều lần như vậy, nữ nhân trời sinh liền như thế, bị động.
Cho nên, cô cứ thế cười gian ác, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Tử Thần người kia.
Đoán hiện tại ánh dám chắc sẽ không dám đè cô, anh mặt vẫn như cũ sắc mặt không đổi, nói ra, vẫn nhu cũ chết không biết xấu hổ.
Cố Tử Thần cứ như vậy lẳng lặng nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn tâm trạng biến hóa ngập tràn trong mắt. Đôi mắt anh sâu thảm, lúc ngón tay chạm vào, vẫn như cũ duy trì dáng dấp lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn cô, lông mi dài ở dưới ngọn đèn óng ánh lấp lánh.
"Ngủ đi." Anh nói, giọng nói không cao cũng không thấp.
Cố Tử Thần vẫn mua chuộc được cảm xúc rất tốt.
Cô thực sự không rõ giống như trời sinh vậy, luôn dồn hết tâm trí.
Hầu như cô thực sự sợ Cố Tử Thần tim không đập mặt không đổi sắc, cô cảm thấy con người vốn dĩ phải có cái cơ bản nhất là thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, nếu những thứ này cũng không có, như vậy vẫn còn là người hay sao ?! Hay là bên người tỏa ra nhiệt độ thì có thể làm cho loài người cảm thấy ấm áp sao ?!
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhào vào cái ôm ấm áp của Cố Tử Thần, đầu tựa vào lồng ngực của anh.
Thân thể anh rất ấm áp, ấm áp khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Nhịp tim luôn cảm thấy rất có lực, một tiếng lại thêm một tiếng, chọc vào lòng cô.
"Cố Tử Thần, chân của anh thực sự không có chuyện gì rồi chứ?" Kiều Tịch Hoàn cứ thế dựa vào, tay ôm lưng anh, âm thanh ở lồng ngực anh nỉ non.
"Ừ." Cố Tử Thần dịu dàng thổi qua trên đầu cô :"Có thể tự nhiên đi lại."
"Còn cần làm khôi phục trị liệu không?"
"Kiểm tra định kỳ là được." Cố Tử Thần nói.
"Vậy thật là tốt." Kiều Tịch Hoàn cảm thán, lẩm bẩm nói.
Thực sự.
Ngóng nhìn anh đứng lên, lại run sợ, anh sẽ rời đi.
"Không còn sớm, ngủ đi." Cố Tử Thần tắt đèn, thuận thế đưa tay ôm cô vào lòng.
Căn phòng tối xám, ánh trăng sáng không cố kỵ chiếu sáng thân thể bọn họ đang quấn quýt lấy nhau.
Kiều Tịch Hoàn vùi trong cái ôm của Cố Tử Thần, hai người ôm nhau thật chặt ở chung một chỗ.
Gian phòng trở nên tĩnh mịch, hơi thở có chút dồn dập.
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
"Cố Tử Thần, buông!" Bên trong gian phòng đột nhiên vang lên âm thanh của phụ nữ có chút cáu kỉnh.
Người đàn ông kia đột nhiên buông lỏng tay một chút.
"Anh nha muốn che chết em à!" Người phụ nữ nổi giận.
Sắc mặt người đàn ông đen thấu.
Còn có chút xấu hổ.
Anh cho là cô cần một cái ôm như vậy, người phụ nữ này một giây trước còn mang theo chút bất an.
"Đừng ôm em, em muốn đi ngủ rồi." Người phụ nữ rất nghiêm nghị nói.
Sau đó lật người một cái xoay mông đưa lưng về phía anh, ngủ rất ngông nghênh.
Cố Tử Thần nhìn người phụ nữ 'Qua cầu rút ván này'.
Cũng không biết ai mới chủ động nằm trên người anh, hiện tại lợi dụng xong cũng không cần, người phụ nữ này. . .
Cố Tử Thần có chút khó chịu, đưa lưng về phía cô.
Người cửa sổ vừa lúc là bóng đêm.
Bên cạnh người phụ nữ đã truyền đến hô hấp đều đều.
Cho nên anh cứ thế chờ người phụ nữ này nhận ra anh đang khó chịu căn bản là đang tự ngược !
Anh thở phì phò xoay người, một tay kéo người phụ nữ này ôm vào trong lòng.
Người phụ nữ tựa hồ không thoải mái di chuyển thân thể có chút giật mình, rồi lại ngoan ngoãn nằm vào trong ngực của anh, cái mông ma sát ở thân thể anh, ngủ say. . .
Bóng đêm rất trầm.
Tất cả như thường ngày, bình yên.
. . .
Qua hơn nửa tháng.
Diêu Bối Địch mở mắt, nhìn bầu trời sáng sủa.
Từ khi Tiêu Dạ rời khỏi đây, cô chính là ở chỗ này một mình tối tăm kông ánh mặt trời ngủ ở chỗ này, ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.
Cô không muốn phiền phức, lần trước nhịn không được gọi cho Kiều Tịch Hoàn, sau đó không còn có gọi cho bất cứ một ai nữa.
Thực sự cô cũng chẳng có bạn bè nào.
Ngoại trừ Tiểu Khê cùng Cổ Nguyên, cô cũng không biết còn ai là bạn bè của mình nữa.
Cô từ nhỏ đã không thích cùng người khác giao lưu, hầu như đều do người khác cảm thấy bản thân cô quá thanh cao, bởi vì nhà cô quả thực có tiền, cho dù ở Thượng Hải, thì cũng được coi như kẻ có tiền.
Cô nhìn điện thoại báo.
Đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức, cô xoa xoa thái dương có chút đau.
Cú điện thoại này thực sự vang lên rất lâu rồi.
Cô thực sự một mực chờ đợi, chờ đợi, anh gọi điện tới.
Cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi xuống, cầm điện thoại lên.
Đôi mắt khẽ dừng một chút.
Trái tim một giây kia, tựa hồ cũng theo đó mà an phận theo.
Khóe miệng cô lôi ra một nụ cười nhạt nhòa, bắt máy, giọng nhẹ nhõm :"Cổ Nguyên, nghĩ thế nào hôm nay gọi điện cho tôi."
"Bối Địch, cô đã từng sinh con rồi." Cổ Nguyên đột nhiên nói một câu khiến Diêu Bối Địch có chút ù ù cạc cạc.
Cô theo lời của anh ta :"Ừ, tôi đã sinh con rồi, làm sao vậy? Anh cũng muốn sinh con rồi?"
"Đúng. . . Đã mang thai rồi." Bên kia tựa hồ có chút ngoài ý muốn nói.
Diêu Bối Địch cười cười :"Anh còn có thể mang thai."
"Là cô ấy, Tử Nhan." Cổ Nguyên nói, âm thanh nghe cũng không có chút đặc biệt gì.
Diêu Bối Địch thực sự cũng biết, người bạn gái kia.
Cô từ trên giường đứng lên.
Mấy ngày nay ăn rất ít, luôn cảm thấy cơ thể có chút suy yếu, cô kéo cửa sổ lớn sát đất đi ra ngoài ban công, cảm nhận ánh mặt trời cứ thế chiếu lên người cô, nghe nói ánh mặt trời buổi sáng có thể tu bổ canxi.
"Anh muốn hỏi tôi cái gì cứ hỏi đi." Bạn bè nhiều năm như vậy, chỉ cần đối phương biểu hiện một chút là có thể biết anh ta cần gì.
"Tôi hôm nay phải dẫn Tử Nhan đi bệnh viện làm kiểm tra lần đầu tiên, thế nhưng tôi không biết phải mang những thứ gì, ở trên mạng có nhiều quá, ý kiến không đồng nhất, cho nên liền muốn hỏi cô." Cổ Nguyên lẳng lặng nói.
Diêu Bối Địch vẫn đem ánh mặt đặt ở một nơi thật xa, cô dựa người vào ban công chỉ cảm thấy trong lòng có chút xúc động.
Cô nghĩ trên cái thế giới này ngoại trừ Cổ Nguyên, cũng không có người đàn ông này có thể cẩn thận tỉ mỉ đến nước này.
Chí ít bản thân năm đó mang thai cũng chưa bao giờ có hy vọng xa vời đó là có người đàn ông đối với cô hỏi han ân cần, ôm đồm tất cả.
Cô hít sâu :"Thực sự lần đầu tiên đi bệnh viên không cần mang cái gì, bác sĩ thường chỉ làm một chút kiểm tra bình thường, sau đó làm một bộ hồ sơ, căn cứ theo yêu cầu của bác sĩ đi kiểm tra định kỳ là được."
"Chỉ đơn giản vậy sao?" Cổ Nguyên không tin.
"Sinh con không có phức tạp chút nào." Diêu Bối Địch nói.
Xem, cô không phải cứ như vậy vượt qua dù chỉ có một người hay sao ?!
"Ah, tôi vẫn cứ cho là phải chuẩn bịg ì đó. Là tôi chuyện nhỏ biến lớn rồi." Cổ Nguyên có chút ngượng ngùng cười cười.
"Không có gì không tốt." Diêu Bối Địch nói.
Chuyện bé xé ra to, không có gì không tốt.
Cô thực sự có thể tưởng tượng, bây giờ người phụ nữ kia ở bên người Cổ Nguyên có bao nhiêu hạnh phúc.
"Được rồi, bởi vì lần thứ nhất đi kiểm tra sẽ có thể tương đối nhiều. Lúc tới bệnh viên trước đừng ăn uống, ăn uống liền không thể làm." Diêu Bối Địch nhắc nhở.
"Thật tốt, cô ấy còn chưa có tỉnh." Cổ Nguyên có chút kinh hãi nói.
Diêu Bối Địch nghĩ Hoắc Tiểu Khê bỏ lỡ Cổ Nguyên thực sự là sai lầm.
"Đối xử tốt với cô ấy." Diêu Bối Địch nói.
Cổ Nguyên tựa hồ biết cô có ý gì, nửa ngày nói :"Ừ, đã buông xuống. Coi như là giấu vào trong lòng, cũng là buông xuống."
"Vậy là tốt rồi." Diêu Bối Địch mỉm cười.
Ba người bọn họ, chung quy sẽ như vậy, sẽ tự tìm được mọi thứ sở hữu thuộc về chính mình.
"Không nói, tôi cúp máy. Có chuyện gì gọi cho tôi." Diêu Bối Địch vô tư nói.
"Yên tâm đi có gì không hiểu tôi sẽ hỏi cô." Cổ Nguyên nói.
Diêu Bối Địch cười :"Được, vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Diêu Bối Địch cúp điện thoại.
Đột nhiên hiểu ý cười.
Cổ Nguyên nói đúng, coi như giấu vào trong lòng cũng là buông.
Cô xoay người, trở lại phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng tắm, rửa mặt.
Cô nhìn mình trong gương có chút gầy gò, sắc mặt cũng có chút trắng bệnh, hít một hơi thật sâu không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng rửa mặt, đổi một bộ quần áo đi ra ngoài, đeo một ít đồ trang sức nền nã, cầm túi ra cửa.
Cửa chính vẫn còn mấy vệ sinh thay phiên nhau canh gác.
Diêu Bối Địch nhìn bọn họ.
Bọn họ nhìn Diêu Bối Địch.
Diêu Bối Địch đi theo vào thang máy.
Vệ sĩ đuổi kịp.
Luôn cảm thấy bầu không khí như vậy có chút xấu hổ.
Diêu Bối Địch nhìn mặt kiếng thủy tinh trong thang máy phản chiếu, nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không nhận được thông báo sao?" Diêu Bối Địch đột nhiên mở miệng.
Vệ sĩ ngẩn ra, tựa hồ cũng có chút không rõ.
"Xem ra còn chưa có nhận được thông báo. Đoán chừng đã quên rồi." Diêu Bối Địch nói, lại tự mình cười lẩm bẩm nói :"Muốn đi theo cứ đi theo đi!."
Vệ sĩ hôm nay cảm thấy chị dâu có chút là lạ.
Diêu Bối Địch cũng không có giải thích, ngồi vào xe của mình.
Thật lâu không có ra cửa.
Cô lái xe, xe cộ đi lại ở Thượng Hại có chút chật chội-
Đi làm giờ cao điểm liền như thế.
Diêu Bối Địch cũng quen rồi.
Cô lái xe không nhanh không chậm, chiếc xe màu đen phía sau vẫn như cũ không nhanh không chậm đi theo sau cô.
Tiêu Dạ còn chưa ly hôn cho nên vẫn được hưởng thụ chế độ có vệ sĩ, cũng không tính là chiếm tiện nghi của anh.
Xe đến công ty Dược Khang Thịnh.
Diêu Bối Địch lái xe vào bãi đỗ xe của công ty, lại không tìm được vị trí đỗ xe nào, chỗ đỗ xe riêng của cô đã bị một chiếc xe đen khác đỗ, Diêu Bối Địch quay cửa xe cuống, nhìn nhân viên quản lý bãi đậu xe :"Cái xe này là của anh?"
Cô là thiên kim tiểu thư của công ty này, cơ bản rất ít khi được đãi ngộ gì đặc biệt, có điều chuyện bãi đỗ xe cũng là do cô chủ động yêu cầu, tài lái xe của cô không tốt lắm nên cần phải có một chỗ đậu xe đặc biệt dễ cho cô. Mà bây giờ, chỗ đậu xe riêng của cô bị một chiếc xe khác đậu ở đó, điều này khiến cho cô có chút bốc hỏa.
Quản lý bãi đậu xe vội vàng đi tới, nhìn Diêu Bối Địch lễ phép :"Diêu tiểu thư, là xe của Ân tiên sinh, anh ta nói cô trong khoảng thời gian này sẽ không tới đi làm cho nên liền đậu xe ở vị trí của cô, nói không ai được đậu ở đây thật là lãng phí. Cô chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại kêu anh ta rời xe đi."
Diêu Bối Địch, cứ vậy chờ.
Đại khái qua 10 phút, Ân Bân mặc chỉnh tề xuất hiện ở bãi đỗ xe, nhìn xe Diêu Bối Địch dừng ở trước xe của anh ta, nụ cười xán lạn đi tới :"Tôi lập tức rời xe đi, cô chờ tôi một chút."
Diêu Bối Địch gật đầu, cũng không biểu hiện ra sắc mặt khó chịu gì.
Ân bân nhanh chóng đem xe di rời, đậu ở một chỗ khác, sau đó tự nhiên chỉ huy cô đậu xe, trêu ghẹo cô nói :"Tôi nghĩ cô sẽ không đi làm, liền đỗ ở đây, nếu không đỗ ở đây đúng là để trống vô ích, không để ý mà sử dụng.
"Dùng đồ của người khác vẫn như là đương nhiên vậy." Diêu Bối Địch nói thầm.
Ân Bân cũng không giải thích gì nhiều,
Hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Vệ sĩ cũng đi ở phía sau bọn họ.
Ân Bân có chút buồn cười nhìn hai người một mực lễ phép kia.
Diêu Bối Địch cũng hiểu bây giờ đang ở công ty. . .
Cô dừng bước :"Mấy anh ở dưới lầu là được."
Vệ sĩ nhìn xung quanh, tựa hồ suy nghĩ một chút, gật đầu nói :"Vâng."
Diêu Bối Địch cùng Ân Bân đi vào thang máy.
Diêu Bối Địch làm ở bộ tài vụ, lầu 13, Ân Bân làm ở bộ thị trường, lầu 12.
Ân Bân tự nhiên ấn thang máy cho cô.
Con số trong thang máy không ngừng chuyện động, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện.
Đến tầng 12.
Thời điểm Ân Bân chuẩn bị rời khỏi thang máy, đột nhiên quay đầu chặn cửa thang máy, nói :"Buổi tối cùng nhau ăn cơm thì sao?"
Diêu Bối Địch nhìn anh ta, cự tuyệt :"Không được."
Ân Bân suy nghĩ một chút, nhún vai cười :"Vậy thì để lần sau đi."
Diêu bối Địch gật đầu.
Cửa thang máy đóng lại.
Cô điều chỉnh lại chút tâm tình.
Thật lâu chưa có đi làm, cũng không biết bản thân còn có thể hay không hòa nhập được vào trong đó.
Cô hít một hơi thật sâu, mở thang máy đi ra ngoài.
Nhân viên bộ tài vụ nhìn cô không khỏi bị kinh ngạc, nhịn không được gọi cô :"Trưởng phòng Diêu, cô đi làm rồi?"
Đi trên hành lang có rất nhiều người bắt chuyện với cô.
Khóe miệng cô vẫn mang theo nụ cười.
Cô đã bao lâu không coi trọng team của cô rồi. . .
Cô ngồi ở phòng làm việc của mình.
Không ở làm việc trong khoảng thời gian này, công việc của cô đều giao cho một đồng nghiệp, hiện tại cô mới vừa ngồi trong phòng làm việc thì có nhân viên nhỏ chạy tới, đặc biệt dịu dàng hỏi cô có cần điểu chỉnh công việc một chutd hay không. . .
Cô lắc đầu.
Hiện tại trong khoảng thời gian này, khiến cho cô rảnh rỗi hết sức a!.
Đúng lúc vừa mở máy vi tính lên, đột nhiên nhận được điện thoại của ba cô.
Ba cô kêu cô tới phòng làm việc của ông.
Diêu Bối Địhc hít sâu, không dừng lại, trực tiếp lên lầu.
Ba cô ngồi trong phong flàm việc, biểu cảm rất nghiêm túc, trong miệng cũng có chút thờ ơ nói :"Còn hiểu được cần đi làm lại ?!"
Diêu Bối Địch có chút ninh nọt cười, quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh ba cô.
"Không phải mẹ con mỗi ngày đều khuyên ta, ta đã sớm tới chất vấn con rồi. Nói đi, làm sao đột nhiên nghĩ thông suốt rồi đi làm ?!" Ông ta hò hét hỏi.
Diêu Bối Địch mấp máy môi, ngón tay có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo của mình.
Ba Diêu cũng không có ép bức, biết con gái mình có tính cách gì, cứ vậy chờ cô mở miệng.
Diêu Bối Địch ngồi một lúc lâu, yên lặng thở nhẹ, lôi ra một nụ cười đẹp mắt :"Ba, ba không phải vẫn luôn ngóng trông con ly hôn sao? Con lập tức ly hôn."
Sắc mặt ba Diêu lập tức thay đổi.
Ông ta từ lúc nào thì ngóng trông cô ly hôn rồi ?!
Diêu Bối Địch nhìn sắc mặt ba cô cúi thấp đầu không nói lời nào.
Thực sự cô cũng biết ba cô ăn nói tuy chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ, ước gì cô với Tiêu Dạ có thể sống thật tốt, trong miệng nói thế nào cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
"Mẹ con biết không ?!" Diêu ba hung hăng hỏi.
"Còn chưa nói cho mẹ, con sợ mẹ lo lắng cho con. . ."
"Con cũng biết mẹ con lo cho con sao! Ta thực sự sợ con khiến mẹ con bị tái phát bệnh tim mất!" Ba Diêu nghiêm khắc nói.
Diêu Bối Địch cắn môi, cô cũng rất sợ cho nên không dám hỏi.
"Bây giờ con tính thế nào ?!" Diêu ba vẫn hỏi, con tức vẫn như cũ rất lớn.
"Con và Tiêu Dạ ly hôn, chỉ cần Tiêu Tiếu cùng căn hộ, những cái khác chưa từng muốn."
"Nhà của chúng ta cũng không cần cái gì của Tiêu Dạ." Diêu ba đối với Tiêu Dạ luôn có thành kiến rất lớn.
"Sau đó con muốn một thời gian ngắn liền dọn về nhà ở, con cũng có thể yên tâm mà chăm sóc Tiêu Tiếu, sau đó hiếu thuận với ba mẹ. . ." Diêu Bối Địch nhỏ giọng nói.
Cô rất sợ chọc tức ba của cô, thực sự hầu hết thời gian ba của cô tức giận đều là bởi vì cô sống không được tốt.
Cô thực sự cảm giác bản thân có đôi khi rất không hiếu thuận.
Diêu ba nghe Diêu Bối Địch nói về nhà ở, đột nhiên nhớ lại tâm tình liền tốt hơn một chút, chỉ là biểu hiện trên mặt vẫn mang chút lạnh nhạt :"Con trước nói chuyện với mẹ đi, ta lười nhúng tay vào chuyện cảu con. Vốn cảm thấy con đủ ngoan ngõan, ít nhất so với em trai con, hiện tại xem ra, hai người chị em các con, đều là do trời phái tới nghiêm phạt ta. . ."
Diêu Bối Địch cười cười rung người.
Cô đều ngang hàng cùng Diêu Bối Khôn rồi.
Thực sự cảm thấy thân phật của mình bị kéo xuống.
Nhưng lúc này, cô thực sự biết điều nên không muốn lại đi kích thích ba cô, vội vàng nói :"Ba không có chuyện gì con liền ra ngoài làm việc trước."
"Ừ." Diêu ba gật đầu.
Diêu Bối Địch đi nhanh ra ngoài, kéo cửa phong làm việc của ba cô lại thật nhanh.
Diêu ba đột nhiên nghĩ tới cái gì, lớn tiếng hỏi :"Con định lúc nào cùng Tiêu Dạ ly hôn?"
Tay Diêu Bối Địch cứng đờ, nhìn người đàn ông Ân Bân đứng trước mặt.
Ân Bân có lẽ nghe được lời của ba cô, nhìn cô, biểu tình có chút thay đổi.
Diêu Bối Địch quay đầu :"Mấy ngày nữa."
Diêu ba gật đầu.
Diêu Bối Địch nhìn thoáng qua Ân Bân, khóe miệng lễ độ cười :"Tìm ba tôi."
"Có chút công việc muốn báo cáo." Ân Bân nói.
"Ah, vậy anh vào đi, ông ấy vừa lúc rất rảnh rỗi."
Ân Bân cười.
Diêu Bối Địch rời khỏi.
Trước đây rất sợ chuyện của bản thân bị người ngoài biết, hiện tại đột nhiên cảm thấy, cũng không có gì là không thể chấp nhận được.
Cô trở lại phòng làm việc của mình, có chút vô tri vô giác mãi cho đến buổi chiều tan tầm.
Cửa phòng đột nhiên có người gõ, người giúp cô xử lý công việc Ngô Vũ Lâm, cũng là phó phòng bộ tài vụ, cười hỏi :"Trưởng phòng Diêu hôm nay định đi Hạo Hãn hả ?!"
Diêu Bối Địch ngẩn ra, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hơi ngạc nhiên hỏi :"Đi tới đó làm cái gì ?!"
"Ngày hôm nay là sinh nhật của trưởng phòng Ân, không phải trưởng phòng Ân đều có mời đồng nghiệp đi ăn sao? Chị không có được mời sao?"
Diêu Bối Địch ngẩn người.
Cô còn tưởng Ân Bân là mời cô ăn cơm riêng lẻ, không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.
"Đừng nói với em trưởng phòng Ân thật sự không mời nhé, em đây có phải hay không tiết lộ cái gì rồi!" Ngô Vũ Lâm yếu ớt nói.
Diêu Bối Địch cười nhạt :"Mời, chị chỉ là quên mất mà thôi."
"Ai, làm em sợ giật mình." Ngô Vũ Lâm nói :"Sau khi tan việc cùng đi nhé!."
"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.
Thì ra là sinh nhật Ân Bân.
Làm đồng nghiệp, toàn bộ trưởng phòng của các tầng đều đi, cô không đi có vẻ không nể mặt nể mũi rồi.
Cô cầm điện thoại len gọi.
"Ừ, Diêu Bối Địch." Bên kia truyền tời một giọng nam tính nhanh nhẹn.
Ân Bân tương đối biết cách nói chuyện, tính cách cũng tốt, rất hiền rất hài hước, năng lực làm việc cũng không tệ, ở công ty rất được yêu thích, ba cô cũng rất thưởng thức những người trẻ tuổi như thế. Tự nhiên, địa vị của anh ta ở công ty không cần nói cũng biết.
"Sinh nhật anh sao không nói trước một tiếng?" Diêu Bối Địch hỏi.
"Mỗi năm đều có, cũng không có gì đặc biệt, có điều nghĩ đã lâu không cùng đồng nghiệp họp mặt, vài bộ phân đều lạnh nhạt rồi, công việc đôi lúc cũng rất phiền phức, liền dùng cớ này để nối lại chút tình cảm." Ân Bân nhẹ nhàng nói.
Diêu Bối Địch cười cười.
Người đàn ông này tình thương quá nhiều rồi.
Bộ phận thị trường khi tiến hành công việc, hầu hết đều cần những bộ môn khác giúp đỡ, phàm là người nào đối với bộ phận của bọn họ chậm trễ một chút xíu sẽ kéo theo thời gian của bọn họ, công việc của bọn họ cũng không dễ dàng là tiếp tục, mà Ân Bân lại là người biết cách đối nhân xử thế, mặc kệ tầng trên tầng dưới, không để ý tới cấp dưới cấp trên, hầu như có thể một lưới thu gọn mọi người, đương nhiên ở công ty như thế cũng như cá gặp nước.
"Buổi tối tôi sẽ đến, là Hạo Hãn sao?" Diêu Bối Địch chủ động tham gia.
"Vốn là muốn chiếu cô việc làm ăn nhà cô, không nghĩ tới buổi sáng nghe được đối thoại giữa cô với chủ tịch, nhưng đã dự tính trước, hơn nữa cũng đã thông báo hết cho mọi người cũng không thể sửa lại." Ân Bân nói :"Hơn nữa tôi nghĩ cô cũng sẽ không đi. . ."
"Không có gì, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không làm phu thê cũng không có nghĩa sẽ thành kẻ thù chứ!. Tôi còn chưa có nhỏ mọn như vậy." Diêu Bối Địch nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Buổi tối tới đó đi!."
"Được, anh có muốn có quà sinh nhật gì không?" Diêu Bối Địch hỏi.
"Chớ lãng phí, tôi không để ý tới mấy điều này."
"Thực sự không cần?"
"Không cần, cô là đủ rồi." Ân Bân nói.
Diêu Bối Địch trợn mắt.
"Tôi nói, cô đến là đủ rồi." Ân Bân giải thích, sau đó cười cười :"Còn có chút chuyện chưa xử lý xong, cúp máy trước."
"Được."
Diêu Bối Địch cúp điện thoại, nhìn việc trong tay cũng không có nhiều, rời khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng của Ngô Vũ Lâm, gõ cửa.
Ngô Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn cô :"Trưởng phòng Diêu?"
"Em mua quà cho Ân Bân chưa?"
"Mua rồi." Ngô Vũ Lâm vừa cười vừa nói :"Mua một chiếc cà vạt, chị có muốn xem một chút hay không?"
"Cà vạt?" Diêu Bối Địch nhìn cô.
"Chuẩn bị tỏ tình đêm nay mà." Ngô Vũ Lâm trên mặt khẽ xẹt qua một tia ngượng ngùng, rất nhanh liền khôi phục lại sự tự nhiên.
Ngô Vũ Lâm là loại phụ nữ tương đối thẳng thắn, cũng không thích che che giấu giấu gì đó nói :"Không biết Ân quản lý đối với em có hảo cảm hay không?"
Diêu Bối Địch khích lệ cười :"Phụ nữ theo đuổi đàn ông cách nhau chỉ bằng một tầng vải mỏng, chúc em thành công."
"Cám ơn." Ngô Vu Lâm chân thành nói :"Có điều nghe nói, chị với chồng chị cũng là chị theo đuổi anh ấy?"
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Chậm rại run run cười :"Chị không phải là một tấm gương tốt rồi, là trường hợp thất bại."
"Hả?" Ngô Vũ Lâm hơn kinh ngạc.
Nghe mọi người nói trong khoảng thời gian này Diêu Bối Địch không tới công ty là bởi vì cùng chồng ở nhà gắn bó với nhau như keo như sơn.
"Cái kia, chị còn chưa có mua quà cho Ân Bân, chị đi trước."
"Em đi cùng chị! Trên tay em cũng không có nhiều việc xê xích gì, chỉ cần chị không kiểm tra điểm chuyên cần của em, em đi cùng với chị, hai người dù sao cũng náo nhiệt hơn." Ngô Vũ Lâm chủ động nói.
Diêu Bối Địch gật đầu :"Được."
Hai người rời khỏi công ty.
Diêu Bối Địch ở công ty xem như là một chức vụ nhỏ, có điều bởi vì là con gái của chủ tịch nên vài người chủ động xum xoe cũng không ít, cô ở công ty cùng với đồng nghiệp ở chung vẫn còn tốt, không gần cũng không quá xa, cô đối với ấn tượng của mọi người cũng không tệ.
Diêu Bối Địch lái xe chở Ngô Vũ Lâm đi về phía trung tâm thương mại.
Ngô Vũ Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, nghiêm túc nói :"Phía sau có xe theo chúng ta."
"Không cần để ý."
"Là người chị biết?" Ngô vũ Lâm hỏi.
"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.
Ngô Vũ Lâm hơi ngạc nhiên, luôn cảm giác hình như Diêu Bối Địch không muốn nói nhiều.
Diêu Bối Địch cùng Ngô Vũ Lâm đến trung tâm thương mại.
Ngô Vũ Lâm đưa ra rất nhiều ý kiến hay, Diêu Bối Địch đều cảm thấy không tệ.
Việc tặng quà cho đồng nghiệp, không thể tặng quá mắc, cũng không thể không có chút thành ý.
Hai người dừng trước cửa một tiệm văn phòng phẩm, suy nghĩ một chút :"Tôi đi mua cho Ân Bân một cây bút máy a! Mong anh ta về sau sẽ thăng chức thật nhanh."
"Không sai." Ngô Vũ Lâm gật đầu, rất tán thành.
Thăng chức của đời người, không phải ai cũng muốn phấn đấu leo lên hay sao ?!
Diêu Bối Địch đi vào cùng Ngô Vũ Lâm.
Giá của cây bút máy này đắt đến dọa người, đều là đồ nhập ngoại, số lượng căn bản rất hạn chế.
Ngô Vũ Lâm nhìn cây bút máy, nhịn không được nuốt nước miếng :"Chậc chậc, thời buổi này cũng không có mấy người sử dụng bút máy nữa, thế mà món đồ này vẫn đắt như vậy."
Diêu Bối Địch cười cười, chọn một cây bút màu đen bên ngoài, bên trong khảm màu đỏ có thêm chút mạ vàng, nhìn người bán hàng nói :"Gói lại đi!."
"Vâng, tiểu thư trả bằng thẻ sao?"
"Ừ." Diêu Bối Địch từ bên trong ví lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho người bán hàng :"Tôi đem đi tặng, phiền cô giúp tôi gói lại đẹp một chút."
"Vâng, tiểu thư, cô chờ một chút, khoảng 15 phút."
Diêu Bối Địch gật đầu, nhìn xung quanh :"Ngô Vũ Lâm, tôi đi qua kia xem một chút."
"Tiệm sách?" Ngô Vũ Lâm hơi ngạc nhiên :"Trưởng phòng Diêu, sở thích của chị cũng quá ngoan ngoãn rồi nha ?!"
"Tôi có một người bạn chuẩn bị lên chức ba, mua cho cậu ta mấy cuốn sách miễn cho cậu ta luôn tới quấy rầy tôi." Diêu Bôi Địch nói.
"Ah."
Diêu Bối Địch đi tới tiệm sách, chọn mấy quyển <Mang thai>, <Dưỡng thai>, <Làm sao là một người ba tốt trong thời gian vợ ở cữ>, <Làm sao để trở thành một người ba tốt>, . . . . Cô mua một đống, nghĩ cũng khong xê xích gì nhiều liền trả tiền.
Xoay người chuẩn bị rời đi.
Đôi mắt đột nhiên căng thẳng.
Cô nghĩ thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô chưa từng nghĩ, ở một nơi thế này cũng có thể đụng phải Tiêu Dạ, còn có Lôi Lôi.
Tiêu Dạ dường như bị Lôi Lôi điên cuồng lôi tới trung tâm thương mại.
Trong trí nhớ, Tiêu Dạ hẳn chưa bao giờ biết đi dạo phố.
Lôi Lôi tay xách túi lớn túi nhỏ, Tiêu Dạ đứng ở bên cạnh cô ta.
Tiêu Dạ chân không sao rồi ?!
Nhanh như vậy.
Nhìn bước chân anh vững vàn, vóc người cao ngất.
Cô đột nhiên lại cảm thấy bác sĩ Mạc có phải đang cố ý gạt cô, cái gì nửa năm. . . Nhiều lắm thì bây giờ cũng mới 3 tháng!
"Diêu Bối Địch, thật khéo." Lôi Lôi chủ động mở miệng.
Diêu Bối Địch không có biểu tình gì, trong tay ôm mấy cuốn sách.
Lôi Lôi thoáng nhìn sách trên tay cô :"Mang thai? Dưỡng thai? Chồng tốt? Ba ba tốt? Những cuốn sách này. . . với cô còn hữu dụng?!"
Diêu Bối Địch bình tĩnh nói :"Một người bạn sắp làm ba, đưa cho cậu áy."
"Tôi biết mà, nhanh như vậy làm sao có thể hữu dụng với cô. Căn bản là đưa cho bạn a." Lôi Lôi cố ý nói, cũng không biết là cố ý cho ai nghe, cô ta tự nhiên kéo cánh tay Tiêu Dạ, ngọt ngào nói :"Dạ, chúng ta đi qua bên kia nghỉ một lát đi! Bác sĩ nói chân của anh không thể đi quá lâu. . "
Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi rời đi.
Cô hung hăng ôm chặt đống sách trên tay, im lặng điều chỉnh hơi thở.
Thật tốt, cũng không phải quá khó để tiếp nhận.
Cô cúi đầu nhìn đống sách trên tay, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.
Trước đây làm sao cũng không có nghĩ mua mấy quyền này cho Tiêu Dạ.
Muốn mua cho anh, hẳn là sắc mặt so với vừa rồi càng khó coi a!.
Diều chỉnh lại tâm tính, trở lại tiệm văn phòng phẩm, bút máy cũng đã đóng gói xong, Diêu Bối Địch cùng Ngô Vũ Lâm rời khỏi trung tâm thương mại.
"Vừa rồi Ân Bân gọi điện thoại, anh ấy nói hiện tại đã tới Hạo Hãn rồi, chúng ta trực tiếp đi qua đi!."
"Được." Diêu Bối Địch lái xe.
Bình tĩnh mà lái xe.
Xe đến nơi.
Thực sự vẫn còn tốt, chí ít biết Tiêu Dạ hiện tại không có ở đây.
Cô và Ngô Vũ Lâm đến phòng bao đã chỉ định.
Có rất nhiều người ở đó, căn bản mọi người đều đã đến.
Ngày hôm nay sinh nhật Ân Bân, tự nhiên anh ta sẽ trở thành nhân vật chính.
Diêu Bối Địch đem quà đưa ra :"Sinh nhật vui vẻ."
"Tôi đã nói là tôi không để bụng những thứ này, lại khiến cô lãng phí rồi." Ân Bân khéo léo nói, tay nhận lấy quà, mở ra.
"Một chút tâm ý mà thôi. Không cần để trong lòng." Diêu Bối Địch cười cười :"Có điều có chút tâm ý, mong anh có thể tiếp thu."
Ân Bân tựa hồ vẫn không hiểu ý của Diêu Bối Địch.
Anh ta mở quà của Diêu Bối Địch, cầm một cây bút máy lên, có chút khoa trương nói :"Làm sao cô biết tôi thiếu một cây bút?"
Diêu Bối Địch nhín vai cười.
Cũng biết Ân Bân nói như vậy, coi như không thích thì vẫn sẽ nói như thế.
Ân Bân đem bút máy ra, cắm vài túi áo ngực trên áo sơ mi, đắc ý nói :"Có phải rất giống dáng vẻ của thư sinh hay không?"
Diêu Bối Địch trợn mắt.
Đúng là tự luyến.
"Trưởng phòng Ân." Ngô Vũ Lâm cũng có chút đỏ mặt đem quà của mình ra :"Sinh nhật vui vẻ."
Ân Bân có chút tùy ý, ngay cả món quà cũng không có mở ra, đang chuẩn bị bắt chuyện với những người khác.
Ngô Vũ Lâm có chút nóng nảy nói :"Anh không mở ra nhìn sao?"
Ân Bân ngẩn ra :"Tôi không phải là mải nhìn lão Vương đi vào sao?! Lão Vương qua đây tùy tiện ngồi một chút, tôi bận mở chút quà."
Nói lớn tiếng khiến người ở cả căn phòng nở nụ cười.
Ân Bân luôn rất biết điều tiết bầu không khí.
"Cậu cẩn thận kéo kẻo theo thù hận đấy, cậu nói xem cậu ở công ty chúng ta chính là vạn người mê đấy!" Lão Vương trêu ghẹo nói.
Ân Bân cười cười.
Mở quà ra, một chiếc và vạt màu xanh ngọc, cà vạt hình xọc nghiêng, nhìn ra được Ngô Vũ Lâm vì chiếc cà vạt này mà cũng hao tổn tâm tư.
Ân Bân nhìn cà vạt, đột nhiên ngừng một chút.
Những người khác trong nháy mắt liền rõ ràng, có người trêu ghẹo :"Đồng chí tiểu Ân, anh đúng là có diễm phúc a!"
"Còn không đeo lên thử xem. . ." Những người khác ồn ào.
. . .
Ngô Vũ Lâm là người phụ nữ thoải mái, thẳng thắn như vậy nhưng gương mặt vẫn có chút hồng hồng, nhìn bầu không khí hiện tại, âm thanh có chút nhỏ nhưng cũng đủ cho người trong phòng nghe thấy :"Trưởng phòng Ân, em thích anh, anh làm bạn trai em nhé."
"Oa . . ."
"Oa oa oa. . . "
"Oa oa oa oa. . ."
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi.
Ngô Vũ Lâm quả nhiên là nữ trung hào kiệt.
"Ôm đi." Một người đồng nghiệp mở miệng.
"Ôm đi." Những người khác cũng phụ họa theo.
Diêu Bối Địch cứ như cũ xen lẫn trong một đám người, đi chúc phúc người khác.
Ngô Vũ Lâm đỏ mặt.
Ngượng ngùng nhìn Ân Bân, vẻ mặt chờ mong.
"Xin lỗi." Ân Bân đột nhiên mở miệng.
Căn phòng đột nhiên im lặng.
Ngô Vũ Lâm mặt đỏ bừng đột nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Ân Bân.
"Xin lỗi, tôi đã có người mình thích." Ân Bân nói, đem quà trả lại :"Tôi tin còn có người đàn ông tốt hơn thích hợp với cái cà vạt này."
Ngô Vũ Lâm chưa từng bao giờ khóc trước mặt ai, thế nhưng lúc này viền mắt đột nhiên hồng thấu, ngạc nhiên nói :"Mấy lần trước lúc chúng ta cùng ăn cơm, em hỏi anh, không phải anh nói anh không có thích ai sao?"
"Hiện tại có." Ân Bân mở miệng.
"Nhanh như vậy. . ." Ngô Vũ Lâm nhìn anh ta, khó chịu nhìn anh ta, cũng có chút tiếc nuối.
Ân Bân gật đầu, xin lỗi :"Xin lỗi, Ngô Vũ Lâm."
"Không có liên quan, không có liên quan." Ngô Vũ Lâm xoa xoa nước mắt :"Là em bày tỏ trước, cũng không nhất định anh sẽ đồng ý. Cái kia, cái kia, mấy lần trước lúc ăn cơm em nghĩ anh đưa em về nhà là. .. Em nghĩ em cũng có chút hiểu lầm, không sao, không có quan hệ, nhưng hiện tại em có chút việc, em đi trước, mọi người chơi vui vẻ. . . Nói chung, sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, cầm lấy cà vạt Ân Bân đưa, liền chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người nhìn Ngô Vũ Lâm có chút thương tâm, đã lâu đều chưa có ai lên tiếng.
Ân bân chuyển mắt thoáng nhìn qua Diêu Bối Địch, lại nhìn những người khác nói :"Ai, sinh nhật hôm nay làm tổn thương một người phụ nữ rồi, thực sự xin lỗi."
"Nhìn anh đi!" Một người đồng nghiệp nam đi tới nện lên bả vai Ân Bân :"Một cô gái tốt như vậy anh cũng từ chối, vậy những người đàn ông độc thế như chúng tôi thế này phải làm sao ?!"
"Cậu là người độc thân, nhưng thân thể có thể không độc thân. . ." Ân Bân trêu ghẹo nói.
"Ai ôi, tiểu tử cậu không nên vu oan cho tôi, ngay trước nhiều nhân viên nữ trẻ trung như thế, tôi thực sự là trong sạch a. . .." Đồng nghiệp nam bộ dạng vô tội nói.
Những người khác đều không nhịn được cười.
Mọi người đều đã là những người trưởng thành rồi, vui đùa dĩ nhiên cởi mở hơn rất nhiều.
Rất nhanh, bầu không khí liền trở lại như lúc bắt đầu.
Có Ân Bân ở đây, coi như có xấu hổ thế nào cũng có thể trong nháy mắt khôi phục lại vẻ ban đầu.
Diêu Bối Địch nhìn Ân Bân cùng vài đồng nghiệp nam nói chuyện vui vui.
Chuyện tình cảm, thật đúng không thể một người thích là được.
Vừa rồi giống như chưa trải qua gì vậy, mọi người khóai trá vây lại chung một cái bàn, vì Ân Bân chúc mừng sinh nhật.
Ân Bân làm chủ bữa tiệc, rượu nhất định không thể thiếu.
Mọi người đang uống vui vẻ.
Cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra.
Mọi người quay đầu, nhìn một người phụ nữ xa lạ.
Đương nhiên, Diêu Bối Địch không thấy xa lạ chút nào.
Lôi Lôi trên tay cầm một đĩa bánh kem, đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười thân thiện :"Nghe nói đồng nghiệp Bối Địch ăn cơm ở đây, liền không nhịn được tiến vào cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi, đoạn thời gian trước mới làm phẫu thuật, không thể đụng vào rươu, chỉ có thể dùng sữa kính các vị, hy vọng bỏ quá cho."
"Đâu có đâu có." Tất cả mọi người cùng nhau đứng lên.
Rượu trên bàn này, ông chủ qua đây mời rượu thực sự rất bình thường, vì đã chào hỏi như vậy, đáp lại là điều dĩ nhiên.
Nhưng mọi người đèu biết Hạo Hãn là nơi nào, có thể cho Diêu Bối Địch loại mặt mũi này, đương nhiên đều cảm thấy Diêu Bối Địch và người phụ nữ này quan hệ rất tốt.
Mọi người cùng nhau uống một ly.
Lôi Lôi liếc mắt :"Nghe nói có người sinh nhật?"
"Ân Bân, anh còn không mau, mỹ nữ mời rượu kia." Một đồng nghiệp nam vội nói.
Ân Bân rót đầy ly rượu nói :"Con người của tôi có một thói hư tật xấu thế nào cũng không đổi được. Mong rằng Lôi tiểu thư bỏ qua cho."
"Anh biết tôi?" Lôi Lôi có chút ngạc nhiên.
Ân Bân không nói nhiều, lần trước tụ họp cũng đã từng gặp qua một lần.
"Thói hư tật xấu như thế nào? Tôi thực sự có chút hiếu kỳ." Lôi Lôi nhìn qua rất hiền hòa.
"Con người của tôi chưa bao giờ uống rượu cùng một người không uống." Ân Bân nhìn qua rất tự nhiên, tự nhiên cầm lấy ly rượu anh ta vừa rót đầy lên đưa cho Lôi Lôi :"Phụ nữ cũng không được."
Sắc mặt Lôi Lôi liền trầm xuống.
Mọi người cứ thế nhìn nhau.
Từ lúc nào Ân Bân có khuyết điểm hư hỏng như vậy rồi ?!
Diêu Bối Địch nhìn Ân Bân, nhìn Lôi Lôi, mím môi không có mở miệng.
"Vậy sao? Thì ra trên cái thế giới này còn có người có thói hư tật xấu như vậy." Lôi Lôi khôi phục nụ cười :"Đã vậy, tôi đây cũng không thể chúc rượu rồi."
Cách làm như vậy nếu quả thật là bạn bè của Diêu Bối Địch, cũng quá là không nể mặt mũi rồi.
Ngay cả một chút khéo léo lấy lý do cũng không có.
Ân Bân cười cười, đem ly rượu thả xuống, nói :"Không có thành ý cũng không cần giả bộ ở đây nữa, chúng tôi đến tiệm này dùng cơm không phải là nể mặt cô."
Vẻ mặt kiều mị của Lôi Lôi liền khó coi.
Ân Bân không thèm để ý đi chào hỏi những người khác :"Tôi hôm nay sinh nhật, mau, mọi người đều phải cạn đầy ly, dám hư tình giả ý tôi liền đánh các người nhừ tử!"
Sắc mặt Lôi Lôi càng thêm khó coi.
Hư tình giả ý. . .
Bị nói ngấm ngầm hại người, sắc mặt lúc thì đen lúc thì trắng.
Cô ta cắn môi, có chút tức giận cầm bánh kem trên tay xoay người rời khỏi.
Cô ta rời đi có chút gấp, phục vụ đưa đồ ăn đi lên dường như không kịp tránh, lập tức chạm phải Lôi Lôi, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khay cùng đĩa vỡ.
"A!" Lôi Lôi hét chói tai.
Ánh mắt mọi người đều đặt trên người cô ta.
Phục vụ nhìn hành động của mình sợ rúm, vội vã xin lỗi :"Lôi tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi thực sự không phải cố ý, là do tôi không thấy được cô từ bên này đi qua. Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn, nhất định chú ý hơn. . ."
"Câm miệng!" Lôi Lôi nổi giận :"Cô lập tức thu dọn đồ đạc cút cho tôi, về sau cũng đừng nghĩ làm việc ở chỗ này, cút ngay!"
Sắc mặt phục vụ liền trắng bệch :"Lôi tiểu thư, tôi rất cần phần công việc này, bạn gái của tôi thân thể không tốt vẫn còn đang nằm viện. Tôi cần công việc này vì bạn gái tôi cần chữa bệnh, cô đừng đuổi tôi đi về sau tôi sẽ làm việc cho giỏi, xin lỗi, cho tôi một cơ hội. . ."
"Tôi không muốn nói với anh, tôi lập tức đi thông báo cho quản lý đại sảnh!" Lôi Lôi khinh thường nhìn phục vụ, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ đã." Diêu Bối Địch đột nhiên đứng lên.
Lôi Lôi quay đầu nhìn cô.
"Từ lúc nào thì chỗ này do cô quyết định?" Diêu Bối Địch hỏi cô ta.
Chân mày Lôi Lôi căng thẳng :"Cô định làm cái gì ?!"
"Gọi quản lý của anh tới đây." Diêu Bối Địch nhìn phục vụ nói.
"Tiêu phu nhân. . ."
"Câm miệng, anh gọi cô ta là cái gì ?!" Lôi Lôi luống cuống.
Phục vụ có chút bối rối sợ sệt.
"Gọi quản lý của cậu tới, đừng để tôi lặp lại." Diêu Bối Địch nhìn phục vụ tiếp tục nói.
"Vâng." Người phục vụ vội vã rời khỏi.
Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Địch, trong mắt tràn lửa giận thân thể tức đên run lên.
Trên bàn cơm những người khác đều có chút không giải thích được tình huống hiện tại, Diêu Bối Địch cùng người phụ nữ này không phải là bạn bè hay sao ?!Nhìn qua, chỗ nào giống bạn bè. Ở trên thương trường nhiều năm như vậy, nhưng người này thấy cũng nhiều chuyện rồi, dĩ nhiên nhìn sắc mặt nghe lời nói liền biết là ai, cũng thích xem náo nhiệt nữa, nên đều thức thời không nói gì.
Ân Bân nhịn một chút, không mở miệg.
Không bao lâu, quản lý đại sảnh đi tới, vừa mới nghe nhân viên phục vụ kia nói qua loa tình huống một chút, có chút run rẩy với Diêu Bối Địch cùng Lôi Lôi :"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Thời điểm anh ta mới mang đồ ăn lên không cần thận đem quần áo của Lôi tiểu thư làm dơ, anh tính phần giặt ủi bộ quần áo này là bao nhiêu tiền, tính vào anh ta." Diêu Bối Địch mở miệng, trực tiếp dặn dò.
Quản lý đại sảnh có chút trố mặt nhìn, nhưng lập tức vội vàng gật đầu :"Vâng.
"Ai mà thèm anh ta bồi thường!" Lôi Lôi nói.
"Nếu như Lôi tiểu thư hào phòng như vậy, cậu qua đây nói lời xin lỗi đi." Diêu Bối Địch nói.
Nhân viên phục vũ đã choáng váng không rõ hiện tại là tình huống gì, chỉ là nghe theo dặn dò :"Lôi tiểu thư xin lỗi. . .."
Lôi Lôi nổi trận lôi đình nhìn Diêu Bối Địch.
Như vậy rốt cuộc ai là chủ nhân ?!
"Về sau đối với việc huấn luyện nhân viên phục vụ cần nghiêm ngặt, đừng để xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng Hại Hãn." Diêu Bối Địch nghiêm túc dặn dò.
Quản lý đại sảnh vội vã gật đầu :"Vâng,Tiêu phu nhân, tôi nhất định sẽ chú ý."
"Không có chuyện gì đi ra ngoài đi, kêu cậu ta đem đồ ăn còn lại đưa lên cho chúng tôi."
"Vâng." Quản lý đại sảnh lễ phép, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ :"Còn không mau."
Nhân viên phục vụ ngẩn ra.
Anh ta không cần từ chức sao ?!
Có chút mừng rõ như điên :"Cảm ơn Tiêu phu nhân, cám ơn, về sau tôi nhất định sẽ chú ý."
Nói xong nhân viên phục vụ vội vàng đi ra ngoài.
"Cái kia, còn có chuyện gì không? Tiêu phu nhân."
"Không còn chuyện gì, đi ra ngoài đi." Diêu Bối Địch phân phó.
"Vâng." Quản lý đại sảnh cung kính, lui ra.
Lôi Lôi tức giận đến nổi trận lôi đình, hình tại là tình huống gì ?!
Truyền đi không phải Lôi Lôi cô ta tính toán chi ly, còn Diêu Bối Địch khoan hồng độ lượng hay sao ?!
Người phụ nữ này thật là chó biết cắn người, sẽ không gọi quản lý!
Cô ta cư nhiên bị người phụ nữ này xiên một đao.
Diêu Bối Địch chuyển mắt nhìn Lôi Lôi :"Thân thể cô không tốt, nghỉ ngơi nhiều vào."
"Diêu Bối Địch. . ." Lôi Lôi nghiến răng nghiến lợi.
Diêu Bối Địch không tỏ thái độ gì, xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi.
Cả căn phòng, mọi người đều sợ tới ngây người.
Đây là tình huống gì ?!
Nữ chủ nhân của Hạo Hãn rốt cuộc là Diêu Bối Địch, vẫn là Diêu Bối Địch sao ?!
Đúng lúc.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra.
Phía sau truyền đền một giọng nói ôn nhu của Lôi Lôi :"Dạ, anh cũng tới sao?"
Diêu Bối Địch ngẩn ra, tự nhiên ngồi trên ghế của mình.
"Dạ, vừa rồi mới xảy ra chút chuyện nhỏ ở đây, đã giải quyết rồi." Lôi Lôi nói :"Diêu Bối Địch vừa mới giải quyết, rất có khí phách nha."
Diêu Bối Địch trầm mặc, không mở miệng nói chuyện.
Tiêu Dạ lạnh lùng :"Không còn sớm, tôi đưa cô về."
Là nói Lôi Lôi.
Hiện tại còn chưa đến 8 giờ a.
Tiêu Dạ không có làm theo quy luật làm việc cùng nghỉ ngơi, chỉ là muốn đuổi cô ta mà thôi.
Ân Bân quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Bối Địch, chủ động dùng đũa gắp cho cô một miếng thịt bỏ vào trong đĩa :"Cô uống ít rượu một chút, ăn nhiều chút thịt."
Diêu Bối Địch ngẩng đầu nhìn Ân Bân.
Khóe miệng Ân Bân cười.
Diêu Bối Địch đứng quay lưng về phía bọn họ, thế nhưng chỗ Â Bân lại là đối diện.
Cho nên hai người đứng ở cửa có thể nhìn thấy mặt Ân Bân rõ ràng mang theo cưng chiều mỉm cười.
"Được rồi, Dạ." Lôi Lôi cố ý thân mật lôi kéo tay Tiêu Dạ :"Trong khoảng thời gian này thân thể em đã tốt hơn nhiều, anh không cần vẫn cứ ở bên cạnh em, vừa lúc Diêu Bối Địch ở đây, nếu anh không hỏi cô ấy lúc nào thì ký vào giấy ly hôn đi."
Diêu Bối Địch căng thẳng.
Ân Bân thấy rõ ràng.
Mọi người một giây kia vẫn không hiểu bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.
Diêu Bối Địch là vợ cả, mà người phụ nữ kia là tiểu tam.
Diêu Bối Địch là vợ cả mà vị trí kia bây giờ còn khó giữ được.
Nói. . .
Tầm mắt của mọi người dồn hết lên người Lôi Lôi.
Trên cái thế giới này sao lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, đoạt chồng người khác mà còn làm ra vẻ đương nhiên như thế ?!
Lôi Lôi nhìn những ánh mắt khinh thường bản thân, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cô ta đem cánh tay Tiêu Dạ ôm chặt hơn chút, giống như đang cố gắng để bản thân cảm thấy an toàn hơn, cũng giống như đang tuyên bố đây là của cô ta, cô ta trực tiếp mở miệng hỏi :"Diêu Bối Địch, cô chừng nào thì rảnh rỗi?"
Chừng nào thì rảnh rỗi ?!
Diêu Bối Địch cười lạnh một tiếng.
Lúc nào thì rảnh rỗi không phải do Tiêu Dạ định đoạt hay sao ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com