10
Quyết định ngừng chủ quan, đoạt lại chút ít quyền kiểm soát mà anh từng có, hóa ra chỉ có thể kéo dài một ngày. Anh muốn từ chối. Nhưng anh mệt mỏi, và anh đã luôn, đã luôn yếu đuối.
Anh cho phép bản thân trốn trong phòng Minghao. Cho phép bản thân hít vào mùi hương hoa cúc và cỏ hương bài, để Minghao đọc cho anh nghe. Cậu ấy đã bắt đầu một quyển sách mới mà Joshua đoán rằng nó là sách thơ, dựa vào cách ngân nga ngắt nghỉ của giọng cậu mỗi khi cậu đọc.
Anh cũng cho phép bản thân được nhìn ngắm. Có né tránh cũng đâu để làm gì. Ngày nào anh chả thấy Minghao. Anh luôn được nghe thấy giọng cậu, được nhìn thấy cậu nhảy. Có lẽ nếu anh nhìn nhiều thêm, anh sẽ càng thêm miễn dịch với hình ảnh ấy thì sao.
Anh ngắm Minghao lật từng trang sách, quan sát cơ bắp ở tay cậu căng lên. Xương cổ tay tinh tế và ngón tay dài chạm nhẹ lên giấy. Khi Minghao đọc, Joshua tự hỏi liệu Minghao nằm lên người anh, dùng sức nặng cơ thể cậu để đè nghiến anh xuống đệm là cảm giác thế nào.
Muốn anh đi, anh nghĩ, và anh tự ghét chính mình. Làm ơn hãy muốn anh đi.
Anh dần mờ nhòa đi. Anh biết là anh đang tan ra, vì Minghao đang vươn tay, bàn tay xoa nhẹ nhàng sau lưng anh cho tới khi những ngón tay ấy chạm tới cơ bắp căng cứng nơi gáy Joshua. Họ đang ở trong phòng Joshua lúc này, và Minghao đang thì thầm gì đó. Vài phút hay vài giờ đã trôi qua, bàn tay Minghao trượt xuống dưới, lần vào chun quần anh đang mặc, và những ngón tay ấy cong lại bên trong Joshua, dễ dàng và mượt mà như bơ. Tất cả những gì Joshua cần làm là nâng hông lên một chút, ghì người xuống nệm và vào bàn tay Minghao, thế là anh có thể cảm nhận được nó đang đến, khiến bụng dạ anh chộn rộn nóng bỏng.
Anh đã gần tới ngưỡng rồi, thiếu chút nữa thôi khi anh bật dậy, hãy còn nằm sấp, cơ thể chếnh choáng thay vì tươi tỉnh, và lần đầu tiên anh bối rối không biết bản thân đang ở đâu kể từ sau khi việc ngủ trong phòng Minghao trở nên bình thường đối với anh. Da anh nóng quá, đầu ngón tay râm ran. Anh mất một lúc mới tỉnh táo trở lại để nhận ra bản thân đang cương cứng và nơi anh ghì xuống giường đang ngứa ran.
Cơn hoảng loạn ngay lập tức vồ lấy dạ dày anh, vặn xoắn đầy đau đớn. Anh vừa có một — mẹ nó chứ, về Minghao, ngay trên con mẹ nó giường của Minghao, và bây giờ anh đang cương cứng, không có cách nào để chạy trốn mà không hủy hoại chính cuộc đời mình.
Minghao đang ngủ bên cạnh anh nhưng ngay lập tức cựa quậy khi Joshua cử động, đôi mắt tỉnh táo mở lớn. Joshua hoàn toàn không thể hiểu nổi anh đang bày ra vẻ mặt gì, hay anh đã làm gì trong giấc ngủ. Có khi nào anh đã tạo thành tiếng động không. Có khi nào anh đã nói gì đó. Làm ơn, làm ơn, đừng.
"Chào buổi sáng," Minghao nói, giọng không có chút khàn nào, có lẽ cậu ấy đã thức từ lâu nhưng cứ lơ mơ làng màng một lúc. Cậu ấy nằm ngửa, tay đặt trên ngực. Chính đôi tay ấy đã mân mê khắp cơ thể Joshua trong mơ; trên người anh, trong người anh. Joshua không thể nào thốt lên thành lời. Làm gì có lý nào gương mặt anh lúc này lại không đỏ chót một màu đỏ chói mắt đầy nhục nhã cơ chứ?
Minghao gần như ngay lập tức quay mặt đi.
"Em đi tắm đây," cậu ấy nói, ngồi dậy khỏi giường, "Anh cứ từ từ mà dậy. Đằng nào em cũng tắm mất một lúc."
Có lẽ cậu ấy không biết. Vẫn có cơ hội cậu ấy chưa biết mà. Có lẽ cậu ấy thật sự cần phải tắm; có lẽ cậu ấy đang không tỏ ra tử tế để cứu rỗi lấy chút tro tàn cuối cùng của danh dự Joshua đâu nhỉ.
Joshua chờ vài phút trước khi dùng khuỷu tay đẩy người ngồi dậy, thầm cầu nguyện cho anh đừng rỉ dịch ra giường. Anh không biết anh đã làm gì nữa. Anh không biết anh sẽ làm gì đây. Thiêu rụi ga giường. Thiêu rụi cả căn phòng.
Không có gì ở đó cả — chút may mắn ít ỏi mà Joshua có được suốt hàng tháng trời — và anh gần như là chạy trốn trở lại phòng mình, đóng cánh cửa cái rầm khiến nó rung lên bần bật.
Anh muốn trốn ở đây, ít nhất là cho tới tuần sau. Anh muốn khóc. Anh muốn tự chạm vào mình cho tới khi da bị cào tới đỏ ửng. Anh chỉ có thể làm một trong số đó — anh không thể khóc vì khóc sẽ khiến mặt anh sưng phù — và anh biết là anh không nên khóc. Và thật tệ hại làm sao, sự kết hợp của nhục nhã và hoảng loạn trong anh khi anh chạy khỏi phòng Minghao cũng không đủ để anh hết cương cứng.
Những gì anh nên làm là tắm nước thật lạnh và tự kỳ cọ người mình cho tới khi phát đau.
Nhưng những gì anh làm lại là bật nước ấm, dựa mông vào tường tráng men lạnh buốt và nắm lấy dương vật trong tay. Giờ đây anh đã biết nhiều hơn về Minghao — đủ nhiều để thỏa mãn trí tưởng tượng. Anh biết Minghao có mùi thế nào khi lại gần. Anh biết Minghao trông như thế nào ngay trước khi chìm vào giấc ngủ và ngay sau khi tỉnh dậy. Giọng em ấy ra sao khi thủ thỉ cho một mình Joshua nghe. Anh dành quá đủ thời gian để nhìn ngắm đôi bàn tay Minghao, tới nỗi hình ảnh tưởng tượng của nó mới thật rõ ràng làm sao. Trong giấc mơ, Minghao đã lướt dọc đầu ngón cái theo xương sống của anh, ngón tay em ấy duỗi rộng và vững chãi đặt lên eo lưng Joshua. Em ấy sẽ hôn lên gáy anh. Joshua đã tự thỏa mãn bản thân như thế, bóng ma của bàn tay Minghao vờn khắp cơ thể.
Đó là một sai lầm, nhưng gần đây Joshua không cách nào ngừng gặp sai lầm được. Đây là lần cuối, anh tự nhủ thế — lần duy nhất.
Anh sẽ đi luyện thanh, và anh sẽ cẩn thận né tránh tất cả những thứ gì vượt quá giới hạn tiếp xúc lịch sự với Minghao, và anh sẽ không bao giờ trở lại nữa. Dù cho anh có phải thức trắng cho tới khi kết thúc kỳ quảng bá. Anh không thể trở lại nữa rồi.
/
Joshua trở nên thô lỗ hơn sau lần đó. Không phải là anh không nhận ra điều ấy. Đoạt lại quyền kiểm soát một điều gì đó trong cuộc sống đồng nghĩa với mất đi quyền kiểm soát của một khía cạnh khác — đã luôn là như vậy, chỉ là bản thân anh giỏi tìm được điểm cân bằng. Cẩn thận đủ để chỉ những nứt vỡ vặt vãnh nhất lộ ra và nhanh chóng vuốt phẳng nó lại trước khi bất cứ ai khác kịp chú ý tới. Càng ngủ ít, càng khó để cắn được lưỡi mình lại.
Anh đã luôn — đặc biệt là vào khoảng thời gian comeback — cố khiến bản thân hữu dụng dù là ít ỏi nhất có thể. Anh luôn cố tỏ ra chu đáo. Nó không dễ dàng như một vài thành viên khác. Anh luôn phải nỗ lực cho điều đó, cố để chú ý xem những người xung quanh anh cần gì. Anh muốn tỏ ra ngọt ngào, anh muốn tỏ ra lịch lãm, nhưng anh luôn phải cố vì điều đó.
Nó trở nên khó khăn hơn, trở thành một vấn đề nghiêm trọng, vì đó đã luôn là những gì Joshua thể hiện từ trước tới nay. Anh là người không gợn sóng, không khơi mào cãi vã. Là người luôn nói đồng ý. Nếu anh không phải như vậy, thì tức là anh là gánh nặng của nhóm.
Anh trở nên xét nét hơn mỗi khi họ chạm vào anh, và anh đảo mắt nhiều hơn khi họ bắt đầu nói những thứ ngu xuẩn. Anh biết là ai cũng để ý thấy điều đó. Nhưng vậy là không đủ để anh dừng lại.
"Anh ổn không đấy?" Mingyu hỏi, choàng tay qua vai Joshua, và anh không thể ngăn cơ thể mình sượng cứng lại dưới cú đụng chạm ấy. Mingyu lúc nào cũng nặng như voi, và cậu ấy lúc nào cũng thích chạm vào người này người khác.
"Đã từng," Joshua trả lời, cục cằn, và Mingyu ngay lập tức rời tay đi.
"Em chỉ hỏi thôi mà," cậu ấy hờn dỗi, rõ ràng là tổn thương lắm. Joshua ước gì anh để tâm nhiều hơn. Nhưng ngày nào mà Mingyu chả bị tổn thương bởi những việc lố bịch nhất có thể.
Seungkwan chen ngang, kéo Mingyu đi, vì phải rồi, cậu ấy thì có bao giờ là không chen ngang cơ chứ. Đáng ra Joshua nên biết ơn vì điều đó. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó chỉ khiến anh bực mình hơn. Tệ hơn là cái cách Seungkwan nhìn anh khiến anh biết là cậu ấy sẽ không dễ gì mà cho qua vụ này.
Seungkwan đợi tới tận chiều mới lại gần anh, giữa các buổi phụ đạo thanh nhạc.
"Anh vẫn ổn chứ, hyung?"
Cậu ấy đè thấp giọng, mặc dù xung quanh chả có ai, và gương mặt bày rõ vẻ lo lắng.
"Ừ, anh ổn. Em không cần phải lo," Joshua nói, giọng sắc bén hơn anh vốn định, và dù anh không nói ra nhưng ý tứ "đừng xía vào chuyện người khác" dày đặc. Anh không bỏ lỡ cái cách gương mặt Seungkwan như vỡ vụn trước khi cậu ấy lấy lại tự chủ.
"Em xin lỗi, đáng ra em không nên xía vào. Nếu anh cần gì thì bảo em, hyung," Seungkwan nói, gãy gọn và lịch sự. Joshua không xứng đáng với lòng tốt ấy. Tính đến giờ đã là hai thành viên rồi.
Anh nên xin lỗi ngay lập tức, anh biết, nhưng anh đã để Seungkwan bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Như vậy dễ dàng hơn. Và Joshua lúc này đây không còn lại gì ngoài sự im lặng đó cả.
Các thành viên cho anh không gian riêng trong suốt ngày hôm đó, và cả hôm sau nữa. Ít nhất anh cũng có không gian để hít thở, dù cho điều này đồng nghĩa với việc mọi người đều nhận ra anh đang gặp vấn đề. Hoặc anh chính là vấn đề. Joshua không chắc là mọi người đang nghĩ gì nữa.
Người duy nhất không cho anh không gian riêng tư, dễ đoán quá mà, chính là Jeonghan. Có một phần trong anh, bên dưới sự khó chịu đang lục bục sôi, thực lòng cảm thấy như được giải thoát. Hóa ra có một người muốn ngồi bên cạnh anh ngay cả khi anh không còn gì ngoài vẻ ngoài cau có và những câu trả lời đốp chát. Nhưng sự nhẹ lòng ấy vẫn là không đủ để ngăn anh tiếp tục hành xử như vậy.
"Shua," Jeonghan mè nheo, giọng rướn tới một cao độ rõ ràng là để làm phiền anh, "Tươi tỉnh lên nào. Chỉ còn," cậu ấy ngừng lại, làm màu kiểm tra đồng hồ, "mười hai tiếng nữa thôi mà."
Joshua ậm ừ, mong rằng như vậy là đủ để thể hiện anh đang không muốn trò chuyện chút nào. Về bất cứ chủ đề gì. Anh chỉ muốn hoàn thành tất cả công việc cần phải làm và yên lặng để thời gian trôi hết cái ngày hôm nay.
"Thôi nào, đừng cáu bẩn vậy chứ. Tí nữa tớ mua kem cho," Jeonghan nói, và điều tệ nhất ở đây là Joshua biết cậu ấy đang cố tỏ ra tử tế. Có lẽ cậu ấy đang thật lòng lo lắng cho anh. Nhưng giọng cậu ấy đập vào tai anh nghe hệt như lấy móng tay cào lên mặt bảng vậy.
"Mhm," Joshua trả lời, nhìn thẳng về phía trước. Một cơn đau đầu dội lên. Chỉ còn vài phút nữa thôi là tới lượt bọn họ tập lại đoạn của mình, và tới đó, tất cả những gì Joshua phải làm là tập trung vào cách chuyển động của đôi chân sao cho đúng, làm theo tất cả những người khác trong gương. Phòng tập nóng như lò hỏa thiêu, và Joshua có thể cảm nhận được lớp vải của cái áo phông bắt đầu dính nhớp nháp lên lưng mình.
Jeonghan hậm hừ, nịnh nọt anh, và rồi cậu ấy vươn tay để nhéo má anh. Cơn tức giận của Joshua bùng lên trước cả khi lý trí kịp cản anh lại, và anh hất tay Jeonghan đi.
"Đừng có con mẹ nó chạm vào tao," anh gắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Jeonghan, "Kệ mẹ tao đi được không?"
Jeonghan trông — hoàn toàn sốc, thậm chí còn không tức giận. Joshua ước gì cậu ấy tức giận. Ánh mắt ấy trông gần với tổn thương hơn. Nhạc vẫn đang bật nhưng không còn ai cử động nữa. Tất cả cái đầu trong căn phòng này đều đang quay sang nhìn anh.
Joshua không thể nhìn bọn họ, và anh cũng không cách nào nhìn vào Jeonghan được. Anh cúi gằm xuống đất cho tới khi mọi người bắt đầu chuyển động trở lại. Jeonghan thậm chí còn không rời đi. Hai người họ cứ ngồi đó cho tới khi tới lượt mình, và tất cả những gì Joshua làm là cử động chân của anh.
Buổi tập thật ra không kéo dài mười hai tiếng, nhưng có cảm tưởng như mười hai tiếng đã trôi qua thật. Có khi còn dài hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com