Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Joshua gần như chắc chắn rằng, ngoài tiếng giày cọ cót két trên sàn phòng tập và không khí ẩm thấp của mười ba con người nặng nhọc thở dốc, anh còn có thể nghe được từng phút một trôi qua qua tiếng tích tắc từ đồng hồ treo trên tường. Anh cố không nhìn lên đó, dù chiếc đồng hồ ngự ngay trên tấm gương rộng bao cả mặt tường, lệch khỏi trung tâm một cách khó chịu. Nó nằm ngả về bên trái của tấm gương, thành công thu hút sự chú ý của Joshua mỗi lần anh quay lại đối diện với căn phòng. Anh chỉ muốn kiếm đâu ra cái thang để leo lên sửa lại vị trí cho nó. Hoặc là hay hơn ấy, kiếm đâu ra cái búa để đập nát nó luôn đi.

"Okay, một lần nữa thôi," Soonyoung nói, câu nói lặp đi lặp lại suốt một tiếng đồng hồ. Một lần nữa. Cả người Joshua đều đang nhức mỏi — đến cả ngón chân cũng thấy đau. Chân anh nhũn hết cả ra tới mức anh không tin rằng mình có thể ngồi xuống được khi Soonyoung quyết định cho cả bọn uống nước nghỉ giải lao. Anh nghĩ là anh sẽ chìm vào sàn nhà mất thôi, nơi da thịt lộ ra hòa vào cùng nền gỗ. Ai đó sẽ phải cạo anh khỏi sàn như cạo bã kẹo cao su khỏi mặt dưới bàn học.

Joshua chớp mắt, tròng mắt anh có cảm giác lợn cợn, như thể anh đang cố làm sạch rỉ mắt vốn không hề tồn tại. Đêm qua anh ngủ được ba, hay là bốn tiếng gì đấy. Ngủ không yên nổi; anh tỉnh dậy nhiều hơn một lần. Trong gương, Joshua chỉ điềm tĩnh đứng đó. Gương mặt anh trông bình tĩnh như mọi khi — ít nhất đối với anh thì là vậy. Những gương mặt khác bộc lộ nhiều hơn anh nhiều. Sự khó chịu trên mặt Mingyu, sự kiệt sức trên mặt Wonwoo. Seungkwan trông đến là thê thảm.

"Soonyoungie," Jeonghan mè nheo. Cậu ấy khuỵu người, hai tay chống lên đầu gối. "Muộn lắm rồi đấy."

Cuối cùng thì Joshua cũng nhìn liếc qua cái đồng hồ treo trên tường, một cách vô thức. Quá 2 giờ đêm rồi. Lần cuối anh xem giờ là khoảng 1:45, tức là gần 20 phút tra tấn đầy đau đớn đã trôi qua kể từ đó. Phút mà dài như giờ.

"Tụi mình chưa xong mà hyung."

Chan. Em ấy bày ra vẻ mặt nghiêm túc y như mọi lần luyện tập, tập trung một cách hoàn hảo vào nhiệm vụ phải làm. Lồng ngực hơi phập phồng, phần tóc nơi thái dương ôm lấy gương mặt bởi mồ hôi, nhưng trông em ấy chẳng có tí mệt mỏi nào. Đáng ra Joshua không nên nghiến chặt hàm khi thấy vậy. Anh có thể chịu đựng được mà, chắc thế, nếu như suốt nửa tiếng vừa qua cả nhóm bọn họ không xoay sở để hoàn thiện chuỗi vũ đạo 5 nhịp ngắn ngủi. Chỉ những động tác đó lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại; anh không thể hiểu nổi tới nước này rồi thì Soonyoung và Chan đang xét nét cái gì. Dù là gì đi chăng nữa, họ cũng sẽ không buông tha cho cả nhóm tới khi mọi khuyết điểm đều biến mất.

"Hyung, chú ý chân anh ở phần này này," Chan nói, mô tả lại đoạn vũ đạo mà anh có cảm tưởng như cậu ấy đã làm hàng trăm lần rồi, và Joshua không thể giữ biểu cảm của mình bình tĩnh được nữa.

"Anh đang chú ý đây," anh nạt, gắt gỏng hơn anh vốn định, và có cảm giác như bầu không khí trong phòng ngay lập tức thay đổi. Mười hai đôi mắt hướng về phía anh. Con mẹ nó chứ.

"Anh xin lỗi," anh nói, ngay lập tức, sửa lại biểu cảm gương mặt mình với một nụ cười, "Anh đang mệt. Anh không cố ý."

"Không sao ạ," Chan nói, rõ ràng là không phải không sao, nhưng ít nhất là trong hôm nay Joshua sẽ không phải nghe em ấy nhai lại chuyện này. Anh nhìn thẳng vào ảnh phản chiếu của mình trong gương, không muốn trông thấy gương mặt của những người khác lúc này. Ngạc nhiên, bối rối. Hân hoan, là biểu cảm của Jeonghan.

"Okay," Soonyoung nói, xoay vai như thể đang cố rũ bỏ bầu không khí ngượng nghịu trong phòng tập, "Một lần nữa."

Tiếp tục là ba mươi phút nữa trôi qua trước khi Soonyoung, nhân đạo thay, quyết định kết thúc buổi tập. Joshua thấy thật tồi tệ trên suốt quãng đường trở lại phòng tắm, anh thấy anh còn không phải một con người, mãi cho tới khi chỉ còn nước nóng và không gian kín không còn đôi mắt nào đặt lên anh nữa, anh mới thấy khá trở lại, rồi anh lại thấy tệ hại như cũ. Anh đứng dưới làn nước cho tới khi đầu ngón tay nhăn nheo, hai vai ngứa ran bởi nước cứ đều đặn xối xuống với áp lực cao.

Có một tin nhắn đang chờ anh trên màn hình điện thoại khi anh vừa bước ra ngoài. Anh đã ngờ rằng đó là Chan với một đoạn văn dài ngoằng, và anh buộc phải đọc hết và trả lời lại trước khi cố ngủ. Joshua thà rằng anh vẫn đang bị nước xối thay vì phải soạn văn bản xin lỗi vào chính lúc này.

Nhưng hóa ra lại không phải Chan. Là Minghao.

Đến phòng em sau khi anh xong

Thật xấu hổ làm sao khi áp lực trên xương sống của anh nhẹ hẳn đi trước dòng tin nhắn. Đáng ra anh phải dành nhiều thời gian suy nghĩ hơn. Anh không nên đi — anh biết thừa là anh không nên, nhưng cái suy nghĩ ngồi một mình gặm nhấm tội lỗi suốt cả đêm, trong khoảnh khắc ấy, tệ hơn nhiều so với việc nuông theo phần mong muốn thèm khát Minghao trong đầu.

Suy nghĩ đầu tiên của anh khi đặt chân tới phòng Minghao, rằng khung cảnh này thân quen một cách kỳ lạ. Minghao đã nằm trên giường với chăn bông đắp ngang eo. Đèn ngủ tờ mờ sáng. Minghao đang giữ một quyển sách — giống với quyển anh trông thấy đêm nọ — đặt trong lòng, đã gập lại. Như thể em ấy đang đợi Joshua leo lên giường, như thể đây là chuyện quá đỗi bình thường giữa đôi bên.

Suy nghĩ thứ hai của anh là tự nhắc mình tỉnh táo lại.

"Nằm xuống đi," Minghao cất lời sau khi thấy rõ là Joshua sẽ mãi tần ngần đứng ở cửa nếu như cậu vẫn tiếp tục giữ im lặng. Cứ như là cậu ấy đang mời chào một con ma cà rồng vậy. Joshua khẽ thắc mắc không biết Minghao có bao giờ đọc Twilight không, rồi tự nhủ trong đầu là đừng có bao giờ hỏi câu hỏi đó ra miệng.

Việc Minghao trực tiếp gọi anh như vậy khiến mọi thứ có cảm giác chân thực. Ý là, không phải trước giờ mọi thứ đều vô thực. Nhưng nó giống như một việc cả hai đều không nói thành lời. Một thứ gần giống như là tai nạn đã vô tình xảy ra. Joshua không biết điều đó nghe thảm hại tới mức nào nếu xét trong cấp bậc những việc thảm hại trên đời — lớn từng này rồi mà vẫn cần người ru ngủ, và có người biết tới bí mật đó của anh. Đáng ra anh nên rũ bỏ chuyện đó, nói với Minghao là anh ổn. Trở lại phòng mình và ngủ vài tiếng vụn vặt mỗi đêm cho tới khi cơ thể anh hoàn toàn từ bỏ.

Joshua cứ ngụp lặn trong suy nghĩ như thế cho tới khi anh nhận ra bản thân đang bước đi, và rồi anh bò lên giường, vùi má vào trong gối.

"Sao chăn gối của em thơm vậy?"

"Xịt gối đấy," Minghao nói, "Hoa cúc và cỏ hương bài. Em có thể cho anh một ít, nếu anh muốn?"

"Không cần đâu," Joshua nói, một phần vì lịch sự, phần còn lại là do như thế đồng nghĩa với việc anh sẽ ngửi thấy mùi hương này trên giường của chính anh thay vì giường của Minghao. Suy nghĩ ấy chả hay ho gì cho cam.

Minghao nhìn anh trong một chốc. Không phải là ánh nhìn đòi hỏi; cậu ấy chỉ nhìn vậy thôi. Joshua sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để biết được suy nghĩ của cậu ấy. Chẳng tìm ra được gợi ý nào trên gương mặt cậu ấy cả, lông mày không nhíu lại, khóe môi cũng không khẽ mím. "Nếu anh mệt, anh chỉ cần tới đây thôi," cậu ấy nói, rõ ràng. Như thể dễ dàng lắm.

Mắt Joshua nóng ran.

"Anh không biết anh có ngủ được không nữa. Anh vẫn còn tỉnh," anh nói, thực lòng không hề điêu toa nửa lời. Cơ thể anh kiệt sức rồi, nhưng đó chỉ là kết quả của hàng giờ liền tập nhảy. Trong anh vẫn cuộn trào adrenaline chạy dọc theo từng thớ cơ. Anh biết trước là tâm trí mình sẽ không cách nào ngừng hoạt động.

"Được thôi," Minghao nói, "Em cũng vậy. Em sẽ đọc sách một lúc."

Ánh mắt của cậu ấy rời đi, và rồi Joshua hít vào mùi hương của hoa cúc và cỏ hương bài. Chăn nệm bên phía anh nằm hãy còn lạnh ngắt, nhưng trượt dọc theo má anh một cách êm ái và thoải mái. Joshua đã tiêu tốn rất nhiều sức lực vào việc bày trí cho căn phòng ngủ của mình được đẹp mắt, theo đúng cách anh muốn. Anh dành rất nhiều thời gian lăn lộn trên trang khám phá của Instagram. Phòng của Minghao lại không giống thế. Nó giống như một căn phòng được minh họa trong cuốn tạp chí thiết kế nằm lăn lóc đâu đó giữa một quán cà phê trông có vẻ quá ngầu để Joshua dám bước chân vào. Tất cả mọi thứ đều trông giống Minghao — gu của em ấy, chứ không phải bất cứ ai khác. À không, quên cuốn tạp chí đi; căn phòng này sẽ không được tìm thấy ở bất cứ đâu nữa. Joshua muốn hỏi Minghao về bức tranh đang treo trên tường, hỏi xem có phải em ấy tự mình vẽ không. Còn nếu là do người khác vẽ thì tại sao em ấy lại chọn.

Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, rằng có khi nào Minghao cũng tò mò về anh như cách anh tò mò về Minghao hay không. Có lẽ em ấy sẽ nhìn vào phòng của Joshua, quần áo Joshua mặc, hoặc cách anh đi đứng, rồi tò mò về anh.

Đúng là một suy nghĩ ngu xuẩn. Joshua giữ mình quá cẩn thận để Minghao có thể nảy sinh bất cứ hứng thú gì đối với anh.

Minghao bắt đầu nói chuyện với anh, và vì lý do nào đó mà Joshua chẳng hiểu một chữ nào. Anh lờ mờ tự hỏi trong đầu là có phải anh đang ngủ rồi không, mãi cho tới lúc anh chỉnh đốn lại bản thân và nhận ra Minghao đang nói tiếng Quan thoại. Và em ấy đang không nói chuyện với Joshua; em ấy đang đọc từ quyển sách trong tay mình.

Dù không phải là hát, nhưng giọng em thật gần với bài hát ru.

Joshua không nhắm mắt lại. Dù đêm nay có không ngủ cũng ổn thôi. Anh nghĩ anh có thể dành cả đêm như thế này, với Minghao đọc cho tới khi cuốn sách đó kết thúc. Tới lúc đó có lẽ trời cũng sáng rồi. Anh muốn chạm vào cậu, nên anh làm thế; những ngón tay sượt nhẹ qua hông Minghao, cảm nhận được chất liệu mềm mại của bộ đồ ngủ cậu đang mặc. Bàn tay Minghao cũng trượt xuống để chạm vào tay anh, ngón cái xoa nhẹ lên cổ tay Joshua.

Anh không biết bao nhiêu thời gian đã trôi đi. Dầu sao, anh cũng không thể đếm được từng phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com