Chương 1: Chiếc mũ phân loại đã nhầm?
Không khí trong Đại Sảnh Đường vào buổi tối Phân loại luôn mang một vẻ huyền bí khó tả, một sự kết hợp giữa hân hoan chờ đợi và một chút lo lắng khôn nguôi. Hàng trăm đôi mắt tròn xoe, rạng rỡ dõi theo từng học sinh năm nhất bước lên bục, từng đứa một đối mặt với Chiếc Mũ Phân Loại sờn cũ, và chờ đợi bản án định mệnh của mình. Nhưng đối với Draco Malfoy, mọi thứ không chỉ là lo lắng. Đó là sự chắc chắn, một tương lai đã được định hình từ khi cậu còn nằm trong nôi. Draco Malfoy sẽ là một Slytherin. Đó là định mệnh, là dòng máu, là truyền thống.
Lucius Malfoy, cha của Draco, đã nhắc đi nhắc lại điều đó hàng trăm lần. "Con trai ta sẽ là một Slytherin danh giá, giống như tất cả các Malfoy trước con. Con sẽ mang vinh quang đến cho gia tộc, con sẽ chứng minh được giá trị của dòng máu thuần khiết." Giọng Lucius vang vọng trong tâm trí Draco, mạnh mẽ và kiên định như chính cái gia huy rắn lục của nhà Malfoy. Draco đã hình dung ra khoảnh khắc mình bước lên, đội chiếc mũ, và trước khi nó kịp nói bất cứ điều gì khác ngoài "Slytherin!", cậu sẽ mỉm cười đắc thắng.
Nhưng khi tên cậu được gọi, "Malfoy, Draco!", mọi thứ bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo. Draco bước lên bục, ánh mắt kiêu hãnh quét qua đám đông. Cậu dễ dàng nhận ra Potter, với mái tóc đen rối bù và cặp kính tròn, đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ tò mò. Thằng nhóc Potter đó, một đứa trẻ mồ côi được nuôi lớn bởi Muggle, chắc chắn sẽ kết thúc ở Gryffindor, cái nhà của những kẻ ngây thơ và liều lĩnh. Và điều đó càng củng cố thêm niềm tin của Draco vào số phận Slytherin của mình.
Chiếc Mũ Phân Loại được đặt lên đầu cậu. Một mùi ẩm mốc, cũ kỹ xộc vào mũi. Draco nhăn mặt, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bất cần. Cậu chờ đợi, sẵn sàng cho lời tuyên bố.
"À, Malfoy," một giọng nói nhỏ bé, cũ kỹ vang lên trong đầu cậu. "Một dòng dõi quý tộc, rất đúng vậy. Khí chất cao ngạo, tham vọng... Chắc chắn là có tiềm năng lớn lao."
Draco nhếch mép. Đúng vậy, Chiếc Mũ Phân Loại cũng nhận ra điều đó. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Nhưng... lạ lùng thay..." Giọng nói đó lại tiếp tục, như đang suy tư. "Ta thấy... một sự dũng cảm ẩn sâu. Một khát khao muốn chứng tỏ bản thân, không chỉ qua địa vị mà còn qua hành động. Một trái tim... khá là trung thành, mặc dù cậu cố gắng che giấu nó kỹ càng. Và một mong muốn được bảo vệ những gì cậu tin là đúng..."
Draco cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Điều đó không đúng. Cậu là Draco Malfoy, một Malfoy thuần chủng. Tham vọng và xảo quyệt mới là đặc điểm của cậu. Dũng cảm? Trung thành? Đó là những thứ dành cho Gryffindor, cho Weasley, cho Potter!
"Cậu đang cố gắng chống lại ta, Malfoy. Ta thấy sự đấu tranh trong tâm trí con. Cậu muốn gì? Địa vị? Quyền lực? Hay... một nơi mà cậu có thể thực sự trở thành chính mình, không bị gò bó bởi những định kiến?"
Draco muốn hét lên. "Slytherin! Tôi là Slytherin! Đừng nghĩ ngợi gì nữa, đồ mũ cũ kỹ!" Nhưng cậu không thể thốt ra lời nào. Chiếc mũ như đọc được suy nghĩ của cậu, như đang cười thầm.
"Vậy thì... nếu cậu đã chọn con đường của sự đấu tranh, của sự kiên cường và lòng dũng cảm... Ta biết nơi cậu thuộc về."
Và rồi, với một tiếng rống vang dội khắp Đại Sảnh Đường, Chiếc Mũ Phân Loại tuyên bố:
"GRYFFINDOR!"
Một sự im lặng chết chóc bao trùm toàn bộ sảnh đường. Chỉ trong tích tắc. Rồi một làn sóng xì xào, thì thầm bùng nổ, mạnh mẽ như một cơn sóng thần.
Draco đứng sững, đôi mắt xám trợn trừng, không thể tin vào tai mình. Gryffindor? Không thể nào! Điều này phải là một trò đùa, một sai lầm khủng khiếp nào đó! Cậu cảm thấy như có hàng ngàn con dao găm đang đâm vào mình, từ mọi phía. Các bàn ăn, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào cậu. Những gương mặt từ ngạc nhiên tột độ, đến nghi hoặc, rồi cả sự chế giễu.
Bàn ăn của nhà Slytherin, nơi lẽ ra là nhà của cậu, đang nhìn cậu với ánh mắt khó tin và khinh thường. Thậm chí những người bạn cùng hội cùng thuyền như Pansy Parkinson và Blaise Zabini cũng há hốc mồm, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Và rồi, ánh mắt của cậu lướt qua bàn ăn Gryffindor. Ron Weasley, với mái tóc đỏ rực, đang há hốc mồm nhìn cậu như thể vừa thấy một con quỷ. Hermione Granger thì tròn mắt ngạc nhiên, còn Harry Potter… Harry Potter đang nhìn cậu với một vẻ mặt khó tả. Không phải sự chế nhạo, không phải khinh thường. Chỉ là một ánh mắt tò mò, gần như là... thông cảm?
Draco cảm thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng. Thông cảm cái quái gì? Cậu không cần sự thông cảm của bất cứ ai, đặc biệt là của một Potter!
"Này, Draco, đến đây đi!" Một giọng nói phấn khởi vang lên từ bàn Gryffindor. Cậu quay đầu lại, và thấy Fred và George Weasley, hai tên sinh đôi tóc đỏ, đang vẫy tay gọi cậu một cách đầy tinh quái. Dường như hai anh em này thấy chuyện này cực kỳ hài hước.
Với bước chân nặng trĩu và ánh mắt đầy tức giận, Draco lê mình về phía bàn Gryffindor. Mỗi bước đi như một sự sỉ nhục. Cậu cảm thấy như tất cả không khí trong phổi mình đã bị rút cạn. Làm sao cậu có thể đối mặt với cha mình đây? Lucius sẽ phát điên mất! Điều này sẽ là vết nhơ lớn nhất trong lịch sử gia tộc Malfoy!
Cậu ngồi xuống chiếc ghế trống, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, nhưng bên trong thì một cơn bão đang gào thét. Percy Weasley, ngồi gần đó, nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi. Neville Longbottom, đứa trẻ nhút nhát đó, dường như cũng đang nhìn cậu với vẻ sợ sệt. Chỉ có Harry, ngồi đối diện cậu, vẫn giữ ánh mắt đó, ánh mắt không hề phán xét.
"Này, Malfoy," Harry nói khẽ, giọng điệu không có chút mỉa mai nào. "Cậu... ổn chứ?"
Draco muốn gầm lên. Ổn? Làm sao cậu có thể ổn được khi vừa bị sỉ nhục trước toàn trường, bị đẩy vào cái nhà của những kẻ mà cậu luôn coi thường? "Cút đi, Potter," cậu nghiến răng, không thèm nhìn Harry. "Đó không phải việc của cậu."
Harry nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Draco. Có vẻ như cậu ta đang cố gắng giải mã điều gì đó. Ron thì vẫn còn sốc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Draco với vẻ không thể tin nổi.
Suốt buổi tiệc, Draco không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Mọi miếng thức ăn đều trở nên vô vị, như cát. Cậu cảm thấy hàng trăm con mắt đang dán vào mình, những lời thì thầm không ngừng vang lên. Cậu cố gắng phớt lờ tất cả, nhưng sự nhục nhã cứ xoáy sâu vào tâm trí.
Khi bữa tiệc kết thúc và học sinh năm nhất được dẫn về ký túc xá, Draco đi theo sau cùng, chậm chạp và miễn cưỡng. Cậu đi qua hành lang, qua những bức tường đá lạnh lẽo, tâm trí trống rỗng. Lời của Chiếc Mũ Phân Loại vẫn văng vẳng bên tai:
"GRYFFINDOR!"
Khi cánh cửa Phòng Sinh Hoạt Chung Gryffindor hiện ra, Draco cảm thấy như thể mình đang bước vào một thế giới xa lạ. Căn phòng ấm cúng với những chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, lò sưởi rực cháy, và những tấm thảm dày. Các học sinh Gryffindor khác đang cười đùa vui vẻ, nhưng khi thấy Draco bước vào, một sự im lặng kỳ lạ lại bao trùm.
Giáo sư McGonagall, Chủ nhiệm nhà Gryffindor, người đã dẫn dắt họ, quay sang Draco với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần tò mò. "Malfoy," bà nói, giọng đều đều. "Chào mừng con đến với Gryffindor. Đây sẽ là nhà của con trong bảy năm tới."
Draco chỉ gật đầu một cách miễn cưỡng. Bà McGonagall sau đó giải thích về các quy tắc của nhà Gryffindor, về điểm thưởng và điểm phạt. Draco chỉ nghe loáng thoáng, tâm trí cậu vẫn đang quay cuồng với suy nghĩ về phản ứng của cha mình.
Sau khi Giáo sư McGonagall rời đi, các học sinh năm nhất được hướng dẫn về phòng ngủ của mình. Draco bước vào một căn phòng rộng với bốn chiếc giường có rèm. Cậu nhận ra ba người bạn cùng phòng của mình: Harry Potter, Ron Weasley và Neville Longbottom. Cả ba đều đang đứng cạnh giường của mình, nhìn cậu với những ánh mắt khác nhau.
Ron vẫn còn sốc, Neville thì co rúm lại một chút, nhưng Harry... Harry lại là người đầu tiên lên tiếng. "Này, Malfoy," Harry nói, giọng cậu nghe có vẻ... thân thiện? "Chắc là cậu bất ngờ lắm nhỉ."
Draco cau mày. "Cậu thì biết gì về sự bất ngờ, Potter? Tôi lẽ ra phải ở Slytherin."
"Ờ thì, mình nghĩ Chiếc Mũ có lý do của nó," Harry đáp lại một cách bình thản. "Dù sao thì, cũng chào mừng cậu đến Gryffindor."
Draco không trả lời. Cậu ném túi đồ của mình xuống chiếc giường trống gần cửa sổ, tránh ánh mắt của cả ba người. Cậu cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, bị đẩy vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, không lối thoát.
Đêm đó, Draco nằm trên chiếc giường có rèm đỏ, đôi mắt mở thao lácc nhìn chằm chằm vào trần nhà. Tiếng ngáy đều đều của Ron và Harry vang lên từ những chiếc giường khác. Cậu nghe thấy tiếng rít của gió bên ngoài cửa sổ, và tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi của Phòng sinh hoạt chung.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn độn. Hình ảnh Lucius Malfoy, với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy thất vọng, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cậu. Cha cậu sẽ nói gì? Sẽ làm gì? Liệu ông có từ bỏ cậu không? Ý nghĩ đó khiến một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bóp nghẹt trái tim Draco.
Cậu không thuộc về nơi này. Gryffindor là nhà của những kẻ tốt bụng, dũng cảm, những kẻ không màng đến dòng máu thuần khiết hay địa vị. Gryffindor là nhà của Potter, của Weasley. Không phải của Draco Malfoy.
Nhưng Chiếc Mũ Phân Loại đã nói. Và Chiếc Mũ Phân Loại chưa bao giờ sai.
Draco trằn trọc cho đến gần sáng, cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng tâm trí thì vẫn quay cuồng. Sự kiêu ngạo của cậu bị tổn thương nghiêm trọng. Danh dự gia tộc bị vấy bẩn. Và quan trọng nhất, cậu cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Đây là sự khởi đầu của một cuộc sống mới, một cuộc sống mà Draco chưa bao giờ tưởng tượng tới. Một cuộc sống không có màu xanh lá và bạc của Slytherin, mà thay vào đó là màu đỏ và vàng của Gryffindor. Một cuộc sống mà cậu sẽ phải đối mặt với những ánh mắt dò xét, những lời thì thầm, và cả những điều mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm: sống chung phòng với Harry Potter.
Liệu cậu có thể tồn tại ở nơi này không? Liệu cậu có thể chứng minh được bản thân, hay chỉ mãi là một Malfoy lạc loài trong nhà sư tử? Và liệu, trong cái mớ hỗn độn này, có điều gì đó tốt đẹp hơn, một con người khác, đang chờ đợi để được khám phá? Chỉ thời gian mới có thể trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com