Chương 10
Lớp sơn đen của nó đã rách mướp hơn nữa còn phủ đầy vết trầy. Tay nắm cửa bằng bạc xoắn lại thành hình con rắn. Không có lỗ khóa hay hộp thư trên cửa. Lupin móc đũa phép ra gõ vào cửa lớn một lần. Nghe thấy cánh cửa lớn phát ra một trận vang dội, nghe như tiếng va chạm của xích kim loại. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Số 12 quảng trường Grimaud, ngôi nhà mà hắn đã sống hơn mười năm ở đời trước.
Nơi xa truyền đến những tiếng bước chân vội vàng, mẹ của Ron, bà Weasley xuất hiện sau cánh cửa cuối hành lang. Trên mặt bà tràn đầy sự hoan nghênh và vui sướng vội vàng chạy về phía Harry, “Ôi, Harry, rất vui được gặp cháu!” Bà nhỏ giọng nói và cho Harry một cái ôm khiến hắn cảm thấy xương sườn của mình sắp bị bẻ gãy, sau đó cầm lấy cánh tay hắn kiểm tra, “Cháu khỏe mạnh hơn nhiều so với lần trước! Thật không thể tin được! Cụ Dumbledore đã quyết định đúng!”
Harry rón rén đi theo bà Weasley qua một cặp rèm cửa dài đầy mối mọt, quanh một giá đỡ ô trông giống như một vài cái chân khổng lồ, lên cầu thang tối, đi ngang qua một hàng đồ vật giống như đầu người thu nhỏ treo trên tường để trang trí.
“Cháu so với Ron khi lần đầu tiên tới nơi này khá hơn nhiều, Harry, phòng của cháu ở bên phải, Ron và Hermione sẽ giải thích mọi chuyện cho cháu.” Sau đó bà lại vội vã đi xuống dưới một lần nữa.
Harry đi xuyên qua chiếu nghỉ tối tăm, xoay tay nắm cửa. Tay nắm cửa cũng có hình dạng như một cái đầu rắn. Hắn biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng giờ phút này động tác xoay tay nắm cửa lại dừng lại, Trong một khoảnh khắc, hắn dường như để cảm thấy khi mở cánh cửa này ra sẽ nhìn thấy một cái đầu màu bạch kim.
Hermione xông lên cho Harry một cái ôm, gần như đẩy hắn ngã xuống đất, lại một lần nữa nhìn thấy Hermione và Ron khiến Harry có chút kích động, rốt cuộc hai người bọn họ cũng vì hắn mà chết. Nhưng hắn chút khó khăn không biết nên giải thích thế nào, đời trước đã trải qua như vậy mà họ vẫn không thể ủng hộ cho hắn và Draco, nhưng họ cũng chấp nhận điều đó. Hắn tin tưởng hai người bạn của mình, nhưng băn khoăn không biết phải nói như thế nào.
“Này, bồ có khỏe không?” Ron ngập ngừng hỏi, cậu sẵn sàng giải thích mọi chuyện, thậm chí sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của Harry, về việc tại sao cậu không gửi thư cho hắn, tại sao họ lại ở đây, đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng sự bình tĩnh của Harry khiến cậu không thể mở miệng được.
“Bồ nhìn mình có giống không khỏe không?” Harry cười ngồi lên thảm.
Niềm vui khi gặp lại làm Ron xem nhẹ ngoại hình thay đổi thật lớn của Harry, hiện tại nhìn lại thì không ngừng giật mình, “Bồ —— trông rất khác.”
“Rốt cuộc mình cũng bị mắc kẹt với Dursley và không thể làm gì khác, phải không?” Giọng điệu có chút trào phúng lại khiến cảm giác áy náy của Ron trở lại.
Hermione ở một bên có chút khẩn trương tiếp lời, “Giáo sư Dumbledore muốn bọn mình thề không được nói điều gì, a, có rất nhiều chuyện bọn mình muốn nói cho bồ, từ lúc bọn mình tới nơi này chỉ gặp được ông ấy hai lần, hơn nữa ông ấy cũng không có quá nhiều thời gian, ông ấy chỉ muốn bọn mình thề khi viết thư không được nói bất kỳ tin tức quan trọng nào cho bồ, ông ấy nói cú mèo có thể bị giữ lại trên đường. Harry, chúng mình thật sự xin lỗi!”
Sau đó các loại chuyện liên quan đến Nhật Báo Tiên Tri, Hội Phượng Hoàng, đều được Hermione nói rất nhanh, dường như cô cho rằng nói càng nhanh thì sự tức giận của Harry sẽ càng ít đi, chỉ là Harry vẫn luôn bình tĩnh khiến cô càng thêm sợ hãi trong lòng, giống như hắn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Em không cần kiềm chế cơn giận như vậy, Harry à, hãy để chúng bùng nổ đi.” Fred đột nhiên xuất hiện ở phòng vui vẻ nói.
“Không sai, Harry.” đồng thời George cũng xuất hiện cũng vui không kém nói với hắn.
“Chào hai anh, tiếc là em không còn sức để tức giận nữa rồi, vừa mới trải qua một quãng đường dài đến đây sau lại biết được nhiều tin tức như vậy làm em cảm thấy rất mệt.”
Fred nhún vai, “Ok, anh nghĩ em sẽ muốn biết cuộc họp của họ nói về điều gì.”
“Hai anh phải cẩn thận,” Ron nhìn chằm chằm vào Extendable Ears nói, “Nếu mẹ lại thấy chúng nó lần nữa ——”
“Hê, em trai, chúng ta là ai?” George cười một cái để tay lên vai Ron.
“Mạo hiểm cũng đáng, họ đang tổ chức một cuộc họp lớn, muốn thử phiên bản nâng cấp không?” Fred đè tay lên vai Harry.
Cửa phòng lại bị mở ra, một cái đầu với mái tóc dài màu đỏ tươi xuất hiện, “A, chào anh, Harry!” Người nói chính là em gái Ron Ginny, khuôn mặt cô ấy rạng rỡ, quay sang Fred và George, cô nói tiếp: “Nơi này không nghe thấy gì —— mang Extendable Ears đi thôi, mẹ đã ếm một cái bùa im lặng ở cửa bếp rồi rời đi.”
Fred phát ra một tiếng thở dài thật sâu. “Thật xấu hổ. Anh thật muốn biết lão Snape đang làm cái gì?”
“Snape?” Harry vội vàng nói, “Ông ấy cũng ở chỗ này sao?” Đầu óc hắn quay cuồng, vị giáo sư mà đời trước hắn kính trọng nhất, đúng vậy. Vượt qua cả Dumbledore tôn kính. Hắn quyết không thể để ông ấy chết lần nữa, không chỉ hắn mà còn có cha đỡ đầu. Hắn cần phải nói chuyện với ông ấy.
“Đúng vậy,” George nói, không chú ý tới Harry đang trầm tư, anh ta cẩn thận tiến lại gần cửa và ngồi xuống một trong những chiếc giường. Fred và Ginny đi theo anh ta.
“Ông ta đang nộp một bản báo cáo. Đây là bí mật tối cao.”
“Lão già ngu ngốc,” Fred lười nhác nói.
“Bây giờ ông ta ở phe bọn mình.” Hermione trách cứ nói.
Ron đối với luận điệu của Hermione khịt mũi coi thường. “Không nên ngăn cản ông ta trở thành một tên ngốc. Cách ông ta nhìn chúng ta và cách chúng ta nhìn ông ta là hai chuyện khác nhau.”
“Bill cũng không thích ông ta.” Ginny nói, như thể điều đó sẽ giải quyết tranh chấp.
“Nhưng đúng là ông ta ở phe chúng ta.” Harry lặp lại lời Hermione, khiến cả nhà Weasley ngạc nhiên.
“Rốt cuộc bồ bị sao vậy! Harry!” Ron không dám tin nhìn Harry.
Giọng bà Weasley đánh gãy cuộc nói chuyện trong phòng, “Cuộc họp đã kết thúc, bây giờ cháu có thể xuống nhà ăn tối. Mọi người đều muốn gặp cháu, Harry.”
“Bà Weasley ——” Harry vội vàng lao xuống nhà dưới hỏi, “Giáo sư Snape còn ở đó không?”
“Đi rồi, ông ấy không ở lại ăn cơm.”
“Harry!” Giọng Ron và Hermione từ trên lầu truyền đến, vẫn tràn đầy vẻ nghi hoặc và khó tin.
Harry đuổi tới cửa hiên, nhìn thấy Snape đang muốn rời đi, khoảnh khắc đó hắn gần như ngừng hô hấp khi lại một lần nữa nhìn thấy y, hắn mở miệng mang theo một chút do dự.
“Giáo sư Snape?” Người đàn ông này vẫn mặc một chiếc áo choàng chỉnh tề kiểu cũ, cài khuy tỉ mỉ, mái tóc bết dính trên khuôn mặt xám xịt vì mệt mỏi, cuộc gặp gỡ dài dằng dặc này dường như đã vắt kiệt sức sống cuối cùng của y, cả người u ám vô cùng.
“Potter?” Snape nhìn thấy ngoại hình của Harry cũng có chút hoảng sợ, sau đó lại khống chế được biểu tình, càng ngoài ý muốn chính là Harry chủ động tới tìm y.
“Giáo sư Snape, chúng ta có thể nói chuyện không?”
“Ta không có thời gian để lãng phí cho trò, Potter.”
“Là về Dr——Malfoy.” Harry đè thấp giọng bảo đảm chỉ có hai người nghe thấy.
“Nói về Malfoy với ta? Đầu óc trò lại bị tắc nghẽn à? Vấn đề về Tử thần Thực tử không liên quan gì đến trò.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Từ từ! Giáo sư.” Harry lộ ra thần sắc bức thiết, sau đó bật thốt lên một câu “Là về con đỡ đầu của ngài.”
Đồng tử Snape tức thì co rút lại, “Trò biết điều gì rồi? Potter.” Y đi về phía Harry mang theo cảm giác áp bách, “Đi theo ta.” Hai người đi vào một căn phòng trống, Snape ném ra các loại bùa chống nghe nghe trộm sau đó nói, “10 phút, giải thích hết đi.”
“Giáo sư, là một giấc mơ, em đã mơ thấy —— Voldemort muốn để Draco Malfoy mang một thứ đến Hogwarts.”
“Còn nữa không?”
“Hết rồi, thưa giáo sư.”
“Làm sao trò biết nó là con đỡ đầu của ta?” Snape có chút tức giận chất vấn, “Từ giấc mơ ngu xuẩn của trò sao? Potter!”
“Đây không phải trọng điểm, giáo sư. Trọng điểm là em tin tưởng thầy.” Ánh mắt Harry kiên định.
“Ha —— Harry Potter tin tưởng một Tử thần Thực tử.” Snape gằn từng chữ một, trầm thấp đáng sợ, “Trò không nên tin tưởng Tử thần Thực tử.”
“Dumbledore tin tưởng thầy, thưa giáo sư.” Harry trả lời tự nhiên đến nỗi Snape không thể phản bác.
“Bây giờ, trả lời ta —— làm sao trò biết được.”
“Em biết và nói cho thầy, không phải cụ Dumbledore.” Người biết chuyện này ngoại trừ gia tộc Malfoy chỉ có Dumbledore.
“Hừ —— trò không nên mơ thấy vài thứ kia.” Snape nhìn chằm chằm Harry hồi lâu, giống như thỏa hiệp xoay người rời đi.
Hắn biết y đi tìm Dumbledore.
A —— Chiết Tâm Bí Thuật của Severus vẫn luôn lợi hại như vậy, đáng tiếc hắn đã không phải Potter kia.
Harry ra khỏi phòng sau khi Snape đi và được chào đón bởi một nhóm bạn bè đang vây xem.
“Harry?” Hermione cẩn thận gọi hắn.
“Anh bạn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bồ và Snape? Đây rốt cuộc là chuyện gì!” Ron nhìn qua có chút hỏng mất.
“Trong kỳ nghỉ hè này, mọi người đều có một chuyện không thể nói không phải sao?” Harry cười cười, “Đi ăn cơm thôi, bà Weasley đang nhìn chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com