Chương 17
Hành lý của Draco đều đã bị Goyle đi trước mang đi, bây giờ thiếu niên ướt sũng đang dựa vào phía sau xe ngựa để cố gắng giữ khoảng cách với Harry.
Harry lấy ra một cái thảm từ trong vali của mình đắp cho Draco, nhưng bị gạt đi một cách tàn nhẫn.
“Cầm đi, tao sẽ không đắp thảm của Gryffindor lên người!”
Tóc vàng ướt đẫm dán ở sườn mặt, chiếc xe ngựa chạy như bay khiến gió đêm thổi tới từng trận lạnh lẽo.
“Đúng vậy, đã đến lúc mẹ mày phải mang một tấm thảm Slytherin cao cấp đến cho đứa con bé bỏng của bà ấy.” Ron ngồi đối diện với Draco và nói một cách mỉa mai.
“Chỉ có nhà Weasley mới coi những tấm thảm do trường học phân phát là những món đồ cao cấp, ồ để tao đoán xem —— đó có phải là tấm thảm quý giá nhất trong gia đình mày không?” Người kia không chịu kém cạnh trả lời.
Mặt Ron nháy mắt đỏ lên, giơ đũa phép nhắm ngay Malfoy.
Draco theo bản năng dựa lại gần Harry một chút giống như yêu cầu sự bảo vệ, như thể trong tiềm thức cậu cho rằng Harry sẽ che chắn cho cậu.
Harry thuận thế đem thảm khóa lại trên người Draco, vòng tay qua nửa người cậu áp chế sự phản kháng, “Tao đã nói rồi, bây giờ mày không có quyền lựa chọn.” Nghe không ra là đang tức giận hay vui đùa, đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm hơi nhiễm sự lạnh lẽo.
“Không sai, mày nên thấy rõ tình cảnh của mình.” Ron đắc ý phụ họa.
“Cho nó một cái bùa giữ ấm.” Harry nói với Ron đang giơ đũa phép.
“Cái ——? Cái gì?”
“Bồ bảo mình cho nó một cái bùa ấm!?”
“Mày bảo nó cho tao một cái bùa ấm!?”
Hai người ăn ý đồng thời rống lên, sự tức giận khiến Draco quên mất người kia vẫn đang ôm mình, ngẩng đầu chất vấn Harry, cậu có thể cảm giác được hơi thở của đối phương khi ngẩng đầu lên. Cậu không tin Ron, nhưng lại quên mất những lời này tự động khiến Harry trở thành người bảo vệ mình. Lần đầu tiên nhìn Harry ở khoảng cách gần như vậy, trái ngược với đôi mắt xanh sẫm màu của Nigrum, mắt Harry càng giống màu ngọc lục bảo êm dịu hơn, được bao quanh bởi con ngươi đen sâu thẳm, hoàn toàn thu hút tâm trí của Draco, khiến cậu quên mất việc đấu tranh để chữa lại sự nóng cùng phẫn nộ.
Hiển nhiên, nỗ lực xoa dịu mối quan hệ giữa hai người của Harry đã thất bại hoàn toàn.
Một cái bùa ấm được phóng ra, Hermione rút đũa phép xụ mặt nói, “Mấy người im hết đi! Chúng ta tới nơi rồi.”
Một tòa tháp tràn đầy những toà tháp nhỏ cao thấp, một tòa lâu đài màu đen hướng lên bầu trời đêm đen hiện ra trước mặt, khắp nơi đều có cửa sổ chiếu sáng rực rỡ...
Harry nhìn tòa lâu đài quen thuộc, rốt cuộc cũng trở về rồi ——.
Xe ngựa loạng choạng giống như uống say dừng lại gần những bậc thang bằng đá của lâu đài, đối diện với cánh cửa trước bằng gỗ sồi. Trước tiên Harry nhảy ra khỏi xe rồi vươn tay định đỡ Draco nhưng lại bị hất ra, Malfoy theo sau lưu loát nhảy xuống.
Ánh đuốc hội trường lập lòe ở lối vào; tiếng bước chân vang vọng trong hội trường khi các học sinh băng qua sàn đá được đánh dấu để đến cánh cửa thứ hai bên phải, dẫn đến sảnh chính đang diễn ra lễ khai giảng.
Malfoy không nói một lời vội vàng cùng hòa vào dòng người, bước xuống hầm. Sự vội vàng khiến cậu quên mất trên người còn khoác thảm của Gryffindor! Trở lại căn phòng không một bóng người mới đột nhiên phát hiện ra, cậu phẫn hận ném nó xuống đất rồi đá vào một góc.
Cậu có chút run rẩy lấy Tủ Biến Mất từ trong túi ra, vừa rồi Potter không nhắc đến chuyện này trước mặt hai người kia vẫn luôn làm Draco lo lắng đề phòng, cậu có chút không xác định được ý đồ của Potter. Nhưng thứ này làm cậu sợ hãi, từ lâu đã mất đi hưng phấn khi mới nhận được, nghĩ đến ánh mắt phức tạp của cha đỡ đầu và mẹ lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy có thể lý giải được sự lo lắng này, lo lắng cho sự ngu xuẩn của cậu. Đem đồ khoá cẩn thận vào trong tủ sắt, nặn ra một nụ cười giả tạo trước gương, một lần nữa sửa sang lại quần áo rồi mới cất bước đi về phía đại sảnh.
Trong sảnh chính, bốn chiếc bàn dài tỏa sáng dưới trần nhà đen không một ánh sao, hệt như bầu trời đêm mà họ nhìn thấy qua những ô cửa sổ cao. Những ngọn nến lơ lửng giữa không trung dọc theo chiếc bàn dài, chiếu sáng những bóng ma điểm xuyết màu bạc đang lang thang trong sảnh, các học sinh sôi nổi trao đổi tin tức về kỳ nghỉ hè, ầm ĩ chào hỏi bạn bè từ các nhà khác, hết người này đến người khác bình luận về kiểu tóc mới, phong cách mới của áo choàng. Một lần nữa, Harry nhận thấy mọi người chụm đầu vào nhau và thì thầm khi hắn đi qua.
Harry, Ron, Hermione cùng nhau tìm một chỗ ngồi ở giữa bàn, bên cạnh Nick-suýt mất đầu. Nick-suýt mất đầu là hồn ma của Gryffindor, bên cạnh đó còn có Parvati Patil và Lavender Brown, xuyên qua hai hồn ma vui vẻ chỉ về phía Harry, nhiệt tình vượt mức bạn bè, điều này khiến Harry khá chắc chắn rằng họ chỉ vừa mới ngừng bàn luận về mình. Nhưng hắn càng có thứ quan trọng cần phải lo lắng: Harry lướt qua đỉnh đầu bọn học sinh cẩn thận tìm tòi một cái bàn dài khác ở đại sảnh.
“Harry, nó tới kìa.” Hermione giống như biết Harry đang tìm ai, dùng ánh mắt chỉ người vừa mới từ cửa lớn tiến vào. “Mình không biết bồ đang định làm gì, nhưng so với Malfoy, chẳng lẽ bồ không lo lắng cho Hagrid sao?”
Cả kỳ nghỉ hè đều không nhìn thấy ông, Hagrid vốn nên là người đón tiếp ở chỗ xe lửa, hiện tại trên ghế giáo viên cũng không có bóng người to lớn kia.
“Bồ không nghĩ rằng bác ấy... bị thương, hoặc là gặp chuyện gì khác sao?” Hermione khó khăn nói.
“Không.” Harry tiếp lời.
“Nhưng bác ấy đang ở đâu?” Hermione có chút khát cầu nhìn Harry, hy vọng có thể biết đáp án từ hắn.
“Có lẽ bác ấy chưa kịp trở về, cả mùa hè bác ấy đều làm việc Dumbledore giao cho.” Harry nói chắc chắn, hắn biết Hagrid bị phái đi đàm phán với người khổng lồ.
“Harry, vô luận bồ có bao nhiêu bí mật, bồ không nên giấu giếm bọn mình như vậy.” Hermione an tâm đồng thời lại có chút bị thương.
“Không sai.” Ron phụ họa, “Bồ càng không nên đi giúp thằng Malfoy kia.” Tiếp theo lại cường điệu bỏ thêm một câu.
“Có phải bồ hoài nghi nó đang làm việc cho Kẻ Mà Ai Cũng Biết?” Hermione do dự hỏi.
“Ha? Không có khả năng, gã kia sao có thể dùng đến nó, vừa nhìn thấy giám ngục Azkaban đã sợ tới mức tè ra quần, chẳng lẽ bồ muốn nói chính nó đã đưa giám ngục tới sao?” Lần này Ron nói có chút khinh thường cùng chắc chắn.
“Không, không phải. Mình chỉ đang hoài nghi! Hơn nữa bồ cũng bỏ chạy còn gì.” Hermione với sự mâu thuẫn logic này có chút xấu hổ, chỉ có thể hướng mũi giáo về phía Ron, “Thực sự rất đáng sợ.”
“Ít nhất mình không có ngất xỉu!” Ron lập tức phản bác.
Hermione không tiếp tục để ý tới Ron, chuyển hướng đến Harry tiếp tục vấn đề vừa rồi, “Harry! Bồ cảm thấy sao? Là ai đã đưa giám ngục tới? Lúc bồ cùng Malfoy ở trên xe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình không biết —— mình ngủ quên, khi tỉnh lại thì thấy trên xe không còn ai, sau đó mình nhìn thấy giám ngục Azkaban đang tấn công Malfoy nên dùng thần chú gọi Thần Hộ Mệnh.”
Hermione dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Harry trong chốc lát, cuối cùng cũng không tiếp tục truy vấn.
“Hai bồ nhìn người kia đi.” Ron chỉ vào giữa băng ghế của giáo viên.
Harry theo hướng tay Ron nhìn qua. Họ nhìn thấy đầu tiên là cụ Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế lưng cao bằng vàng ở giữa chiếc bàn dài, mặc một chiếc áo chùng màu tím có những ngôi sao bạc và đội một chiếc mũ cùng màu. Dumbledore quay đầu về phía một người phụ nữ ngồi bên cạnh, người đó đang thì thầm vào tai ông. Harry nghĩ rằng bà ấy trông giống như dì của ai đó: Bà ngồi xổm ghế trên, mái tóc xoăn, ngắn, màu nâu giống như lông chuột, trên đầu là một chiếc nơ Alice màu hồng đáng sợ để phù hợp với bộ đồ bà ấy đang mặc. Một chiếc áo đan len màu hồng bên ngoài áo chùng. Rồi bà khẽ quay mặt lại để hút nước từ chiếc cốc trước mặt, một khuôn mặt nhợt nhạt như con ếch với đôi mắt lồi lồi lõm rõ rệt.
“Bà ấy là ai?” Hermione hỏi.
“Umbridge, làm việc cho Fudge. Bố mình đã nhiều lần đề cập đến hành vi xấu xa của người phụ nữ này.”
“Bộ Pháp Thuật đang muốn can thiệp vào chuyện của Hogwarts.” Hermione sau khi nghe Ron nói kiên định mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com