Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

“Trước buổi học hôm nay,” Snape nói, bước đến bục giảng của mình và bắt đầu nhìn quanh họ, “Ta muốn nhắc nhở các trò rằng các trò sẽ có một kỳ thi quan trọng vào tháng 6, khi đó các trò sẽ chứng minh mình đã học được bao nhiêu. đã tự mình học cách chế tạo và sử dụng thuốc. Mặc dù có một vài người trong lớp bị chậm phát triển trí tuệ, nhưng ta hy vọng trò có thể miễn cưỡng ‘đủ tư cách’ thông qua kỳ thi O.W.Ls, nếu không ta sẽ... Rất tức giận.”

Y nhìn chăm chú Neville một lúc, Neville đang nỗ lực kiềm chế nỗi sợ.

“Sau năm nay, tất nhiên, nhiều người sẽ không thể tiếp tục học với ta.” Snape tiếp tục, “Ta sẽ chỉ cho những học sinh giỏi nhất vào lớp Độc dược NEWT của mình, điều đó có nghĩa là một số người sẽ phải nói lời tạm biệt.”

Ánh mắt y dừng trên mặt Harry, Harry không biểu lộ quá nhiều biểu tình, qua năm thứ 5 hắn sẽ có thể bỏ qua khoá Độc Dược khiến hắn có thể thở phào một hơi, hắn là thật sự không có thiên phú về phương diện này.

Snape tiếp theo tiếp tục nói theo kiểu nửa uy hiếp nửa châm chọc cảnh cáo những người đang cố gắng tiếp tục học tập.

“Hôm nay, chúng ta sẽ chuẩn bị một loại thuốc thường xuất hiện trong các kỳ thi: Thuốc xoa dịu, có thể trấn tĩnh và giảm bớt sự cáu kỉnh và lo lắng. Lưu ý: nếu pha chế không cẩn thận, nó sẽ khiến người uống thuốc rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết, có khi thậm chí còn không thể tỉnh dậy được...”

Dưới giọng nói đều đều của Snape, Hermione ngồi ngay ngắn, nếu có thể bỏ qua màu xanh lục xung quanh mình, chỗ ngồi gần bảng đen và bục giảng này sẽ là một loại hạnh phúc với cô.

Ron trong lòng run sợ nhìn mục lục của sách giáo khoa, hiển nhiên đang rơi vào trạng thái như lạc vào cõi thần tiên.

Harry sững sờ nhìn cái đầu tóc vàng bạch kim đang ngồi trước mặt mình, như muốn đếm xem trên đó có bao nhiêu sợi tóc.

“...Bây giờ, các trò có một tiếng rưỡi... bắt đầu đi.”

Sau khi Snape để lại công thức trên bảng đen và mở tủ đựng đồ, cả lớp trở nên bận rộn. Loại thuốc mà y sắp xếp cho họ là loại khó nhất và tốn nhiều công sức nhất. Nó phải được khuấy theo trình tự nghiêm ngặt và số lượng, số lần quy định, không nhiều hơn hoặc ít hơn; đầu tiên theo chiều kim đồng hồ và sau đó ngược chiều kim đồng hồ; nhiệt độ và thời gian lửa phải được nắm vững chính xác.

“Ồ —— cậu nhìn này.” Pansy quay đầu nhìn cái vạc của Harry rồi nói với Draco.

Draco xoay người liếc mắt một cái, vui sướng nhếch khóe miệng, nhưng không dám quá phận ở trong tiết học của Snape, cậu khiêu khích nhìn về phía Harry và phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn mình, điều này làm cậu vừa mơ hồ vừa có chút khẩn trương.

“Potter, đây là thứ gì?”

“Ờm... Thuốc xoa dịu?”

“Không tồi.” Giọng điệu mỉa mai thu hút sự chú ý của Snape.

Đôi mắt trên chiếc mũi khoằm nhìn xuống chiếc vạc màu xám đen, “Potter, trò có biết đọc không?” Snape nhẹ nhàng nói.

Draco ở một bên cười lớn.

“ Đọc cho nó dòng thứ ba.” Snape đối với Draco nói.

“Thêm bột đá mặt trăng, khuấy ngược chiều kim đồng hồ ba lần...”

Harry không nói lời nào nhìn Draco đang đắc ý ưu nhã đọc phần hướng dẫn.

“Trò đã làm xong mọi thứ chưa, Potter?”

“Chưa.” Harry bình tĩnh nói, “Em muốn được trợ giúp.” Hắn nói trong khi liếc nhìn Hermione, nhưng Draco lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.

“Không ai có thể giúp trò xử lý đống rác này.” Snape nói trong khi đổ toàn bộ cái vạc đi.

“Em cần giúp đỡ để bắt đầu lại từ đầu.” Hắn lặp lại và nghiêm túc nhìn Snape.

“Có lẽ học sinh ưu tú nhất của môn Độc Dược còn có thể giúp trò một chút.” Snape nhìn Harry vẫn luôn ám chỉ Hermione, “Malfoy.” Y hô: “Hy vọng Potter sẽ không lãng phí nhiều thời gian của trò.”

“Vâng, thưa giáo sư.”

Snape không nhìn thấy Harry mang vẻ mặt khó có thể diễn tả sau khi xoay người cười với Malfoy.

Nó cố ý! —— Draco rất khó để hình dung loại cảm giác này nhưng vô cùng xác định mọi chuyện vừa rồi xảy ra đều là cái bẫy của tên khốn này, mà cậu và cha đỡ đầu đều đã nhảy xuống! Draco có chút căm giận quay lại để hoàn thành việc đóng chai lọ thuốc của mình, cậu phải hoàn thành việc của mình trước.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?”

Harry chống tay lên bàn, rướn thân trên về phía trước để thì thầm vào tai Malfoy ở hàng ghế đầu. Cảm giác hơi thở của hắn phả vào vành tai khiến cậu giận dữ quay lại, nhưng lời mắng chửi đều nghẹn lại trong phòng học nghiêm túc, chỉ để lại cái trừng mắt không có lực uy hiệp gì.

“Nó làm gì à?” Pansy bên cạnh cảm giác được sự bất thường của Draco nghi ngờ nhìn Potter không có động tĩnh gì.

“Làm thuốc của cậu đi.” Draco cũng không định làm cô gái này mất tập trung.

Cậu dùng đũa phép chọc vào ngực Harry đẩy người hắn trở về, “Bắt đầu.” Giọng điệu mang vẻ chán ghét, “Tốt nhất là mày nên hoàn thành trước khi tan học.” Cậu còn có việc quan trọng muốn đi tìm cha đỡ đầu bàn bạc.

Nhân tiện còn khịt mũi coi thường châm chọc chiếc vạc xanh lè của Ron ở bên cạnh.

“Từ từ, khuấy trước rồi mới bỏ đá mặt trăng vào.” Ánh mắt Draco nhìn theo bàn tay Harry, đúng lúc nhắc nhở, “Theo chiều kim đồng hồ, ba lần....tiếp tục.”

“Helleborus, Đừng phạm cùng một sai lầm hai lần, Potter...Đợi đã, cắt nó theo chiều dọc.”

“Có gì khác nhau, phiền vãi!” Ron ở bên cạnh chửi một câu.

Trước khi Draco mở miệng châm chọc, Hermione chen vào, “Sẽ cắt đứt kinh mạch của nó khiến thuốc giảm tác dụng phải không?” Cô bừng tỉnh, khó trách điểm môn Độc Dược của mình luôn thấp hơn so với Malfoy, đây là một môn học đòi hỏi chi tiết và sự tinh tế.

“Một sự thật mà ngay cả một đứa Máu Bùn cũng có thể hiểu...”

“Không được gọi bồ ấy như vậy!” mặt Ron đỏ lên phản kháng, “Không phải do thuốc xoa dịu...”

“Malfoy...” Harry đánh gãy Draco đang muốn châm chọc người khác một lần nữa, hắn nghịch những thứ cong queo mà mình đã cắt và đưa cho đối phương xem, vẻ mặt bối rối cầu xin, “Có thể làm mẫu một lần không?”

Kinh mạch của cỏ Helleborus không theo đường thẳng nên rất khó để không làm đứt nó.

Draco cao ngạo hếch cằm, đi đến Harry bên cạnh giơ đũa phép lên, “Đũa phép đối với với phù thủy chưa bao giờ là vật trang trí.” Những lời này tràn đầy kiêu ngạo và cảm giác ưu việt đối với thuần huyết.

Đối với những đứa con lai và máu bùn chỉ được tiếp xúc với đũa phép từ năm 11 tuổi, chúng sẽ không bao giờ hiểu được tầm quan trọng của đũa phép như một bộ phận của cơ thể.

Chỉ thấy một thứ sắc bén màu bạc loé ra từ cây đũa phép, theo động tác lưu loát của cậu vẽ ra một đường cong ưu nhã, hoàn mỹ trên thân cây Helleborus.

Hermione ở bên cạnh nhẹ giọng kêu lên một tiếng, hiển nhiên là đang khát vọng kiến ​​thức mới, trước đây cô sẽ không ngồi gần như vậy, cũng sẽ không chú ý tới thao tác của kẻ vĩnh viễn đứng No.1 khoá Độc Dược, chỉ cho rằng do Snape thiên vị, cho nên có nhiều chuyện, chỉ có thể đánh giá bằng sự hiểu biết. Sự thành kiến khiến con người ta trở nên hẹp hòi.

“Thật giống một nghệ thuật gia.” Harry nhẹ giọng ca ngợi.

Quả nhiên thu hoạch được nụ cười đắc ý của Draco, “Tiếp tục đi, Potter.”

“Mày không thể mong đợi tao học được thao tác này ngay bây giờ." Potter dùng đũa phép cắt nó với vẻ mặt xấu hổ, rồi lại nhìn cậu. Phàn nàn với Draco, "Tao có thể không bao giờ hoàn hảo như mày."

“Hừ, đó là điều đương nhiên.” Draco hình như đang vô cùng hài lòng với biểu hiện của Harry, bỏ phần vừa trình diễn vào vạc của đối phương, thậm chí còn tự mình lo liệu các bước tiếp theo với tâm trạng vui vẻ.

Chỉ là đột nhiên cậu cảm thấy phía sau lưng bị một thân thể ấm áp kề sát, một bàn tay phủ lên, “Giáo sư Snape đang tới đây...” Giọng điệu của hắn có chút khẩn trương, phảng phất hết thảy hành động đều ở trong tiềm thức căng thẳng gây ra.

Malfoy buông cái khuấy ra như thể bị điện giật, rời khỏi bàn của Harry và quay trở lại chỗ của người hướng dẫn đối diện, bí mật chà xát những ngón tay của mình trong chiếc áo chùng phù thủy rộng lớn, như thể đang cố gắng xua tan hơi ấm còn sót lại lúc nãy.

“Dừng lại, Potter.” Giọng Snape chợt vang lên, “Nói cho ta ngươi đang làm gì?”

Harry đang đắm chìm trong sự chung sống hòa bình hiếm có với Draco, lúc này mới phát hiện mình đang quấy quá mức...... Trong vạc nấu bắt đầu sủi bọt...

“Cậu Malfoy.” Snape nói nhìn về phía thiếu niên kia, “Xem ra ta không trông cậy vào trò có thể giúp đỡ Potter ngu xuẩn." Snape lại một lần nữa vung tay đem đồ vật đổ đi, "Bài tập về nhà, tuần sau nộp bài báo về ảnh hưởng của tần suất khuấy động đối với việc bào chế thuốc, không dưới 1.000 từ. Tối nay tám giờ, đến văn phòng của ta, Potter."

Như cũ, Snape vẫn là giữ chút thể diện cho Malfoy. Chỉ là, thanh niên kiêu ngạo kia đã xấu hổ cả đỏ mặt, cậu chỉ là nhất thời thất thần mà thôi! Potter ngu ngốc!

Mà lúc này Harry sớm đã ở trong lòng âm thầm kêu khổ, lại xong rồi...
______
Helleborus có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp có tên H. orientalis "helleboros"; "Elein" để làm tổn thương và "bora" thực phẩm. Nhiều loài độc hại. Mặc dù những cái tên như "Hoa hồng mùa đông", "Hoa hồng Giáng sinh", "Hoa hồng Lenten", Helleborus lại không có mối quan hệ gần gũi với họ Hoa hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com