Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

“Snape, ngài thấy thế nào?.... Snape? Giáo sư Snape.” Giáo sư McGonagall gõ ngón trỏ lên bàn vài lần, cố gắng đánh thức người đàn ông đang thất thần.

Nếu người thất thần là Black bà còn cảm thấy bình thường, nhưng trong một cuộc họp quan trọng như vậy người thất thần lại trở thành Severus Snape nghiêm khắc và cẩn trọng, điều này khiến bà bận tâm, hướng ánh mắt lên người đàn ông này để nắm bắt những chi tiết vụn vặt làm căn cứ phán đoán, chiếc áo chùng đen cũ kỹ hơi xỉn màu, không được khô ráo như đã giặt nhiều lần, đầu tóc còn bết dầu, không, thậm chí còn tệ hơn.

Đôi môi mím chặt giống như hai tấm thép ép vào nhau, vắt đi giọt máu cuối cùng còn sót lại, "Gần đây kẻ đó không tấn công."

Sau mấy lời nói ngắn gọn lại là một mảng tĩnh lặng, điều này làm cho McGonnagal lo lắng nhìn về phía Dumbledore tìm sự trợ giúp, “Snape, còn có chuyện khác không? Tình trạng của thầy không tốt lắm.”

“Nếu các người có thể ngăn con chó điên này đừng để hắn tùy tiện đi ra ngoài sủa bậy, ta đại khái có thể ngủ thêm được mấy giấc nữa mà không phải nửa đêm bị triệu tập đến trả lời vấn đề.” Âm điệu khắc nghiệt không mang theo cảm xúc, thậm chí còn không thèm cho Sirius một ánh mắt, “Nếu không có  gì để nói nữa, ta muốn được trở về ngủ mấy giờ.”

Tâm trạng hiện tại của y có thể dùng từ không ổn để hình dung, một tuần trước Voldemort phát hiện có kẻ đột nhập vào trang viên Malfoy, mà người này lại là Sirius Black —— một thành viên cao cấp của phe Dumbledore, anh trai Narcissa Malfoy, tội phạm đầu tiên thoát khỏi Azkaban. Nếu hắn biết người này là cha đỡ đầu của Harry Potter, chỉ sợ sẽ càng thêm hứng thú, thậm chí có khả năng sẽ không từ thủ đoạn giữ anh lại.

Lucius vì thế đã phải chịu một cuộc khủng hoảng lớn về niềm tin và một ít trừng phạt vì điều này. Còn y, không lúc nào là không đem bế tâm bí thuật phát huy đến cấp bậc cao nhất để đối phó mỗi đêm triệu tập cùng chất vấn. Chết tiệt, y cũng muốn biết tại sao đây!

Nếu chỉ như thế này, có lẽ y còn có thể xử lý, nhưng hiển nhiên là Chúa tể Hắc ám không có ý định dễ dàng cho bọn họ, một kẻ muốn giải thoát cho những thuộc hạ của mình ở Azkaban lại gặp phải một tên tội phạm từng vượt ngục ngay dưới mí mắt mình, trừ phi đầu hắn bị chứa đầy cặn độc dược do Longbottom chế tạo, bằng không sao hắn thể bỏ qua loại cơ hội này? Hãy nhìn sự phấn khích tỏa ra từ hai khe hở sắc nét trên khuôn mặt méo xệch đó, Black chết tiệt. Y hoàn toàn không muốn biết bộ não ngu xuẩn kia rốt cuộc đang muốn làm gì! Snape nói rõ ràng, y sẽ ném ra hết thảy mọi vấn đề, chỉ hy vọng anh ta sẽ không lại gây thêm phiền phức cho y.

Sau khi Dumbledore gật đầu, mệt mỏi đứng lên chuẩn bị rời khỏi Hội Phượng Hoàng, vừa mới đi đến gần cửa đã bị vị khách độn thổ đến thăm đâm cho lùi về phía sau vài bước, trên áo đen dính phải máu của đối phương, người vốn đang xem mức độ nghiêm trọng của vết thương vội vàng gạt bỏ sự oán hận của mình.

“Remus?” Lupin đi không vững lùi trở về.

“Lupin!?” Sirius từ bên trong vọt ra, anh tiếp được người trong tay Snape, “Hôm nay không phải trăng tròn, sao anh lại biến mình thành bộ dạng này?”

“Anh cần phải nghỉ ngơi, chúng ta sẽ nói sau, giáo sư McGonnagal, phiền cô trị liệu một chút.” Dumbledore hạ xong chỉ thị liền bảo Snape rời đi còn mình thì đưa Sirius đưa tới bên kia.

“Ông để cậu ta làm cái quái gì vậy!?” Black rít gào trừng mắt nhìn khuôn mặt bị bộ râu bạc chôn vùi.

“Ta xin lỗi, Sirius...” Giọng ông cụ rất nhỏ có chút cảm xúc dao động, hơi lướt qua, “...Mấy tháng trước, ta bảo Hagrid đi giao thiệp với tộc người khổng lồ, còn Lupin đi đàm phán cùng nhóm người sói, nhưng kết quả của hai bên đều không như mong muốn.”

“Ông nên nói cho tôi biết sớm một chút, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ thậm chí còn không có con cháu! Ông không thể luôn lý tưởng hóa như vậy, Dumbledore.”

“Đúng vậy, ta xin lỗi.”

“Ông còn an bài gì mà không nói cho chúng tôi biết không? Chẳng lẽ ông không tin chúng tôi sao? Cả Nước Mũi... Snape cũng biết nhiều như giáo sư McGonnagal và tôi, Dù ông tín nhiệm y! Nhưng tất cả đều không đúng.”

“Ta đã đem toàn bộ những chuyện ta có thể nói cho các anh rồi, ta vô cùng tín nhiệm các anh, điểm này anh cần phải tin tưởng, Sirius. Ta biết anh tuyệt đối không phải người lỗ mãng, cho nên, có thể nói cho ta tại sao lại muốn đến trang viên Malfoy không?”

“Nếu tôi từ chối, ông có nghi ngờ sự trung thành của tôi không?”

“Không, ta nói rồi ta vô cùng tín nhiệm các anh.”

Sirius thâm trầm nhìn vẻ mặt chân thành của ông cụ, “Tôi hy vọng Narcissa có thể hồi tâm chuyển ý, nghe nói cô ta còn không chấp nhận dấu hiệu Hắc Ám.”

“Ôi, Sirius...” Dumbledore dùng ánh mắt anh rốt cuộc đã trưởng thành nhìn anh khiến anh có chút nổi da gà, bỏ thêm một câu “Vì gia tộc Black.”

Dumbledore há miệng thở dốc, sau đó không tiếng động đem lời nói nuốt trở về. Ánh mắt cụ trở nên phức tạp, một kẻ từng bị xoá tên khỏi gia tộc lại nói ra những lời này, bản tính thuần huyết chung quy cũng sẽ đem sự kiêu ngạo khắc vào xương tủy, cho dù người nhà lầm đường lạc lối, cho dù chỉ còn lại mấy người, cho dù sớm đã suy bại phủ bụi trần, nhưng ở sâu trong linh hồn vẫn sẽ tự hào về nó như cũ. Có lẽ suốt cuộc đời này cụ cũng sẽ không thể lý giải vinh quang của gia tộc thuần huyết đại biểu cho điều gì.

“Đừng để bị lộ tung tích nữa, chuyện của nhà Malfoy ta sẽ để ở trong lòng, đồng ý với ta, Sirius.”

“Được, được, hy vọng là như thế. Tôi muốn đi xem Lupin một chút.”

Giờ phút này những người khó có thể bình yên đi vào giấc ngủ còn có Malfoy, người đang trở mình trên giường trong hầm, kể từ khi trở về từ Hogsmeade với một tâm trạng tốt, cậu gần như đã dùng hết sự may mắn của mình. Đầu tiên là Nott tới chơi, gã nói cho cậu biết, gã đã gặp cha mình ở Hogsmeade, mang đến cho gã mệnh lệnh của Chúa tể Hắc ám.

Đến trang viên Malfoy để gặp cậu thông qua Tủ Biến Mất.

Nghĩa là muốn cậu trở thành người đầu tiên thử dùng chức năng không biết có tốt hay không của cái Tủ Biến Mất này! Nếu đủ may mắn để dịch chuyển bản thân đến đó, cậu sẽ lại phải đối mặt với Chúa tể Hắc ám một lần nữa, kẻ khiến cậu nhịn không được cả người run rẩy mỗi khi nghĩ đến. Đúng vậy, cậu muốn làm việc cho Chúa tể Hắc ám, nhưng cậu cũng sợ hãi khi nhìn thấy hắn.

Phiền hơn chính là cả người Nott đang toát ra hơi thở ghen tị, gã còn đem này mệnh lệnh nói cho Crabbe để giám sát cậu. Nghe gã nói, tao hâm mộ vì mày được triệu tập. Triệu tập chết tiệt!

Cậu không muốn nói cho cha đỡ đầu chuyện này, cậu biết Snape sẽ ngăn cản mình, điều này thật kinh khủng, nhưng sự triệu tập của Chúa tể Hắc ám là một sự ban ân. Cậu sẽ chứng minh mình có tác dụng một lần nữa, có lẽ lần này cậu có thể có được dấu hiệu Hắc Ám, trở thành thủ lĩnh của Tử thần Thực tử. Không sai, chính là như vậy, được trọng dụng giống như cha cậu, đúng là Nott nên hâm mộ cậu, chỉ cần cậu có thể bảo đảm khi mình ra khỏi Tủ Biến Mất không có thiếu một cái cánh tay hoặc chân, cậu lại tới kiểm tra ngăn tủ một chút.

Malfoy lại mở mắt ra và cố ý lật người lại, lấy một lọ thuốc không mộng mị từ chiếc bàn cạnh giường ngủ ra rót hết, có lẽ ngày mai, đúng vậy, ngày mai sẽ lại đi kiểm tra một lần nữa ngăn tủ chết tiệt kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com