Chương 60
Harry vừa xuất hiện, Viburnum liền lao về phía hắn, Draco tay run lên bản năng cho nó một cái bùa choáng —— mặc dù bùa chú không có tác dụng với nó.
“Xì xì—— Potter! Hắn công kích ta!!” Viburnum không ngừng khè Harry giống như đang cáo trạng.
“Em ấy là chủ nhân của ngươi. Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Harry khó hiểu, chủ nhân và thú khế ước có thể cãi nhau sao?
“Xì —— hắn vẫn luôn lăn lộn không ngủ được —— ta cảm thấy có khả năng hắn bị khó ngủ, ngươi nên khiến người con trai của mình thoả mãn thay vì để hắn trút giận lên ta! Potter! Ngươi phải chịu trách nhiệm về việc này!” Lấy nguyên tắc tuyệt đối không bao giờ khinh bỉ của loài rắn, Viburnum nói ra lời lẽ chính đáng.
“……” Harry bị nói đến nghẹn, nửa tin nửa ngờ nhìn Draco đang ngồi giường, tóc cậu rối tung, áo ngủ mở rộng, tư thế cầm đũa phép tấn công ngược lại làm người ta khơi dậy ham muốn chinh phục —— tước vũ khí của cậu, phá vỡ vòng bảo vệ của cậu, rồi cậu sẽ khóc lóc xin tha thứ hay vẫn kiêu ngạo đứng đó như nữ thần nguyệt quế dưới ánh trăng. ( 1 )
“Được rồi, gần đây ta thật sự rất bận, dù sao thì —— mong ngươi chấp nhận lời xin lỗi của ta, nể mặt em ấy là chủ nhân của ngươi —— sau này đừng dọa em ấy nữa được không? Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Lấy cớ sứt sẹo.”
“Ha ha” Harry cười khẽ, trong tiếng xì xì hỗn loạn nói với Draco, nghe quỷ dị mà dụ hoặc, “Ta hy vọng em ấy mãi mãi là một đứa trẻ, ít nhất là khi ở trước mặt ta.”
“Thật ngọt ngào, khiến cho ta muốn nôn hết đống máu mình đã uống ra để chúc mừng ngươi.” Viburnum trợn trắng mắt, sau đó chậm rãi xuống giường rời khỏi phòng, tuy rằng lúc rời đi nó có chút giận dỗi dùng đuôi rắn nặng nề đập xuống sàn nhà vài cái.
Harry đạp rơi giày trên chân, bò lên chiếc giường lớn mình chưa kịp ngủ qua, nhấc lên một góc chăn góc chui vào, đem Draco đang cứng đờ kéo lại, cùng nhau chìm vào cái gối mềm mại.
“Ngủ đi, tôi dỗ em ngủ một lúc.” Harry sờ tóc Draco.
Tuy rằng không biết Viburnum đã nói gì với Harry, nhưng Draco biết mình lại bị nói xấu, sự thiếu an toàn và căng thẳng thần kinh thường trực khiến gần đây cậu trở nên lo lắng và mất kiểm soát.
Hắn muốn cho mình một điểm tựa, nhưng dù là câu chú gọi Thần Hộ Mệnh hay người mà mẹ nhờ cậu đi tìm đều hoàn toàn không có tiến triển, cảm giác không có lợi thế khiến cậu sợ hãi cực độ. Tuy rằng nơi này rất an toàn —— nhưng không có Harry cậu căn bản không có cách nào tự do ra vào nơi này! Cảm giác này rất tồi tệ, giống như đang bị giam cầm, càng khó chịu hơn chính là ngay cả cảm xúc của chủ nhân nó cậu cũng không nắm chắc.
Có lẽ cậu có thể thử một lần.
Draco vuốt ve trước ngực Harry, chậm rãi di chuyển xuống cúc quần của hắn, “Anh không thay đồ ngủ à?”
Hắn thấy lông mày Harry theo động tác của mình nhướn lên, sau đó đôi tay đang cởi từng cúc áo sơ mi của cậu bị nắm lấy, “Em có biết mình đang làm gì không?” Giọng của đối phương trở nên khàn khàn, điều này làm cho Draco cảm thấy nhẹ nhõm, cũng tin tưởng hơn nhiều.
“Em? Em chỉ đang giáo dục một tên quê mùa lễ nghi chính xác trên giường.” Draco lần đầu tiên không bị cách trở sờ vào cơ ngực cùng cơ bụng của Harry, chúng cứng đến mức khiến tim cậu đập nhanh hơn, nhưng vẫn bảo trì bộ dáng thản nhiên của mình.
Ngay khi Harry đang kịch liệt hôn cậu, Draco sung sướng cong khóe môi, chính là như vậy —— không sai —— chính là như vậy, dù là trái tim hay thể xác, một khi đã trao cho Malfoy thì nhất quyết không cho phép có chút tiềm tàng nào, phải hoàn toàn chìm đắm vào, điên cuồng vào.
Sau đó, trở thành lợi thế, để mình sử dụng.
“Ôi Merlin —— anh yêu em, Draco.” Tuổi 17 quả thực muốn mạng của Harry, thân thể trẻ tuổi này giống như không biết mệt mỏi dù hắn có đi đi lại lại, kế hoạch cấm dục để chuẩn bị cho cuộc họp với Bill về những hành động tiếp theo vào ngày mai đã sớm bị vứt ra sau đầu.
Tất nhiên là anh yêu em, anh cần phải yêu em.
Harry Potter, anh đã là chiến lợi phẩm duy nhất của em rồi...
Đây là giấc ngủ sâu nhất mà Draco lâm vào trong mấy ngày gần đây.
Trong giấc mơ sâu xa, cậu lại về căn phòng kia, lại đang niệm câu chú kia.
“Em quá khẩn trương, thả lỏng đi, hãy nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ ——”
“Em không có chuyện gì vui vẻ để nghĩ tới!” Cậu nghe thấy chính mình giận dỗi trả lời.
“Sao có thể không có!?” Người đàn ông trước mặt hiển nhiên không tin, “Khi còn nhỏ em bị cha mẹ chiều thành tên đáng ghét còn gì, nghĩ lại —— ừm, ví dụ như, cảm giác khi cưỡi một con ngựa lớn?”
“Ha ha ha cưỡi con ngựa lớn, đó là cái gì? Hoạt động giải trí của gia đình Muggle à?” Cậu nghe thấy mình đang trào phúng người đàn ông kia, nhưng trong lòng lại cảm thấy sung sướng.
Quả nhiên người đàn ông đã bắt đầu tức giận, “Ví dụ! Chỉ là một cái ví dụ! Cưỡi ngựa lớn chính là một loại trò chơi để trẻ con cưỡi lên người cha mình, anh không hiểu nổi…” Câu cuối cùng nhỏ dần có chút ai oán.
“Im đi, anh nghĩ tuổi thơ của em sẽ thô tục như vậy hả!? Ồ không, làm ơn —— đừng nói với em là anh đang cầu xin sự đồng cảm, em sẽ không an ủi anh. Hơn nữa em khuyên anh tốt nhất không nên trải qua loại trải nghiệm này.”
“Câm miệng của em lại đi, nhanh mà học xong câu chú, nếu không anh sẽ cho em đẹp mặt.” Người đàn ông có chút tức giận uy hiếp, cậu cảm thấy sự sung sướng của mình càng ngày càng rõ ràng.
“Ồ, anh muốn khiến em đẹp mặt như thế nào, ngài —— Cứu Thế Chủ?” Cậu dựa vào tường nghiêng đầu khiêu khích một câu, tràn ngập chờ mong.
Người đàn ông nổi giận đùng đùng vọt tới, đè cậu vào tường, cậu gần như không có chút phản kháng nào mà mặc hắn giam cầm rồi hướng tới mông mình đánh một cái, “Chậc, đau quá —— chỉ biết dùng bạo lực ngu ngốc, khó trách anh không dạy được học sinh.”
“Em là học sinh duy nhất anh không dạy được!” Người đàn ông tiến đến trước mặt cậu, bị hắn hôn một cái.
“Thật ra em đang nghĩ đến phương pháp để mình học được câu chú này, trước tiên em cần tạo ra một số ký ức nhanh chóng —— ví dụ như, cưỡi ngựa lớn...” Cậu hướng về phía người đàn ông nhướng mày, liếm liếm môi sau đó tiếp tục, “Để em cưỡi anh trở về phòng của chúng ta, anh cảm thấy... thế nào?”
Động tác nuốt nước bọt rõ ràng của người đàn ông cùng sắc đỏ trên mặt khiến cậu hài lòng, vì thế cậu thúc giục: “Nhanh buông em ra, sau đó quỳ xuống, —— anh yêu.”
Người đàn ông đang bò từng bước một cũng oán giận, “Em nặng quá...”
“Đi mau! Đi mau!” Cậu vừa nói vừa vỗ mông người đàn ông không ngừng thúc giục.
“Lát nữa em xong rồi, Malfoy!”
“Em đang chờ đây, Potter.”
Lại cầm lấy đũa phép vung lên lần nữa, cảm giác vui vẻ trong lòng gần như muốn tràn ra, khi Thần Hộ Mệnh từ đũa phép bay ra, cậu phát hiện điều mình nghĩ đến chính là khi người đàn ông nói với mình “Anh yêu em”, một lần lại một lần, ở bất cứ nơi đâu.
Tình yêu, khiến cậu tràn ngập sự mạnh mẽ mà không sợ bất cứ điều gì.
“Nhìn đi, giáo sư Potter, vẫn là phương pháp của em dùng tốt hơn.” Cậu trợn mắt nói dối, dùng chính Thần Hộ Mệnh của mình không ngừng trêu đùa người đàn ông.
“Rõ ràng cưỡi ngựa lớn là anh nghĩ ra... Sau này anh sẽ quảng bá nó một chút.” Đáy mắt có chút bỡn cợt, người đàn ông nhân cãi lại.
“Anh dám.”
……
…………
(1) Nữ thần nguyệt quế dưới ánh trăng chính là nữ thần Artemis
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com