1.9. Sinh nhật bị bỏ quên
Granger đã ngừng nói chuyện với Potter và Weasley sau cuộc đấu tay đôi của phù thủy hôm đó, tuyên bố cả hai đều gian lận không biết xấu hổ. Cô ấy nói rằng Potter đã xấu hổ thừa nhận với Gryffindors rằng cậu ta không biết là không được phép dùng tay để đánh. Tuy nhiên, rõ ràng, Weasley đã cố bảo vệ Potter rằng cậu ta có quyền tự vệ bằng bất kỳ cách nào để bảo vệ bản thân, bởi vì các quy tắc đã được phá bỏ bởi vì Draco đã sử dụng Ma thuật hắc ám trái phép. Một cuộc đấu tay đôi đúng nghĩa không bao gồm đánh nhau bằng tác động vật lý, nhưng nó cũng không được sử dụng các ma thuật cấm. Nhưng may mắn ở chỗ, không có bất kỳ Gryffindors nào đủ thông minh để biết Langlock là cái gì để chứng minh điều đó.
Draco đáng lẽ phải làm Granger thất vọng về sự phẫn nộ của cô ấy, thừa nhận rằng Weasley đã đúng khi nói rằng đó là ma thuật hắc ám mà cậu đã sử dụng. Cậu mới là người không chơi cộng bằng trong ngày hôm đấy, thậm chí vui vẻ bỏ rơi lại họ cũng như mấy tên Gryffindor khác để bị Filch bắt. Nhưng lưỡi cậu không cho phép điều đó, cảm giác khi có ai đứng về phía mình thật tuyệt.
Và Potter đã gửi cho cậu một bức thư xin lỗi sau khi làm hoà với Granger vài ngày, Draco đã giữ nó trong những cuốn sổ tay của mình, lấy ra đọc mỗi khi nghĩ về cậu ta, để chứng minh đó là sự thật.
Draco thân mến,
Tôi xin lỗi vì đã gian lận trong cuộc đấu tay đôi của chúng ta. Tôi thực sự không hiểu các quy tắc, nhưng đó không phải là lý do. Tôi không nên thách đấu tay đôi với cậu ngay từ đầu. Tôi đã nghĩ rằng cậu cố gắng làm vậy để tôi bị đuổi học trong việc vi phạm trong bài học bay hôm đó. Nhưng đó cũng không phải là lý do. Tôi biết tôi không nên nói linh tinh để bào chữa cho mình nữa, nhưng tôi muốn cậu hiểu.
Tôi không nên nói về việc chúng ta đã gặp nhau ở quán của ông Ollivander với Ron và Hermione. Sau khi chúng ta gặp nhau ở Ollivander's, tôi đã hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn khi đến Hogwarts. Nhưng tôi hiểu nếu cậu không muốn điều đó lúc này.
Nhân tiện, Ron cũng xin lỗi, nếu cậu không thực sự làm vậy để tôi bị đuổi học.
Nếu cậu không, và rằng cậu chỉ muốn chơi Quidditch với tôi, tôi vô cùng xin lỗi.
Tôi thực sự muốn chúng ta chơi Quidditch cùng nhau một lần nữa vào một lúc nào đó nếu cậu muốn. Cậu rất giỏi Quidditch.
Trân trọng,
Harry Potter
Draco sẽ giữ bức thư nhỏ ăn năn này cho đến khi chết.
Khi Granger xem về bức thư hoà bình của các chàng trai, cô vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng vẻ mặt thoáng thư giãn hơn. Về tối hôm đó, Hermione đã kể cho cậu nghe về câu chuyện cả ba người họ chạy trốn khỏi Filch và tìm thấy một con chó ba đầu. Điều mà Draco sẽ không tin nếu không phải Potter và những người bạn.
Một tuần kể từ ngày cuộc đấu tay đôi diễn ra, cô ấy một lần nữa im lặng và trở nên cáu kỉnh sau các lớp học Gryffindor của mình một lần nữa, ngay cả khi cả hai cùng ngồi trong thư viện để viết bài luận về môn Biến hình, một trong những môn học yêu thích nhất của cô. "Chỉ là, đó là sinh nhật tớ" cô ấy thì thầm, không giấu được chút nghẹn ngào trong giọng nói của mình. "Không một ai, kể cả bố mẹ tớ, để ý cả"
Draco cau mày. "Không phải cha mẹ cậu là Muggles à? Họ có biết gửi thư cú không?"
"Họ không, và tớ đã nói với họ đừng cố gắng để hiểu, chỉ là- nó không quan trọng," Hermione rít lên, trông như thể nó rất quan trọng, và khi cô ấy đóng A Beginner's Guide to Transfiguration với một lực quá mạnh và bắt đầu nhét sách vào túi của mình, Draco làm theo bản năng của mình để làm điều tương tự và bước ra ngoài với cô ấy, sự tò mò thúc đẩy cậu phải đi theo. "Tớ về Tháp Gryffindor đây."
Nó như một lời nói đuổi đi nhẹ nhàng, nhưng Draco vẫn theo sau. "Sao thế, đừng nói không ai trong đám Gryffindors các cậu chúc gì cậu nha? Tôi biết Weasley là lũ quỷ nghèo, nhưng Potter có rất nhiều Galleons mà"
"Ron? Harry?" cô thở hổn hển, dừng lại nhìn cậu như thể cậu đã bị Confunded. "Hai kẻ lừa đảo đó? Những kẻ kém cỏi về trí tuệ của chúng ta?" Merlin, Draco thực sự cần phải ngừng sử dụng cụm từ đó trước mặt cô ấy. "Tại sao họ lại phải mua cho tớ một món quà sinh nhật?" Từ âm thanh của nó, sau đó, không một ai nói nữa. "Và tớ không cần bất cứ thứ gì cả, đó không phải là vấn đề lớn, mặc dù tớ đã 12 tuổi, vậy thì sao-"
12, không phải 11. Điều giải thích cho sự thông minh vượt trội của cô gái này, rằng cậu thấy cô không trẻ con như những đứa trẻ bằng tuổi khác. Draco ước mình biết điều này sớm hơn.
Granger tiếp tục, tự biến mình chống lại chính mình. "Và thực sự, thật ngớ ngẩn. Chúng ta ở đây để học tập, không phải để tổ chức các bữa tiệc, và ngày một người được sinh ra không phải là một thành tựu lớn nào đáng để tâm-" Môi dưới của cô ấy bắt đầu run rẩy mạnh mẽ. "Chỉ là, thậm chí không ai chúc mừng sinh nhật tớ."
Salazar ngọt ngào. Đây có phải là phù thủy vĩ đại nhất trong thế hệ của họ không?
Tuy nhiên, khi Granger bắt đầu dậm chân đi về phía Gryffindor và Draco bị bỏ lại ở hành lang, cậu gọi sau cô, "Chúc mừng sinh nhật!"
Cô ấy mỉm cười với cậu một cách yếu ớt trước khi rời đi.
Cậu đã không nghĩ về nó lần nào nữa cho đến bữa tối hôm đó, khi một con cú lao vào để thả cho cậu một lá thư, nó khiến trái tim Draco hẫng xuống một nhịp khi biết đó là Claudius của Cha. Cũng không có một món quà nào của mẹ, khiến Vince và Greg bên cạnh thoáng hụt hẫng. Thay vào đó, chỉ có một bức thư, được viết từ văn phòng của cha mang huy hiệu của Trang viên, viền màu xanh lá cây và đen, chữ viết tay của ông sắc nét và bớt gọn gẽ hơn bình thường, như thể nó được viết một cách vội vã trong sự tức giận. Draco đã mong đợi nó rất nhiều khi bản thân nhận hình phạt từ lớp học bay. Nhưng tận sau một tuần, vào bữa tối, chứng tỏ nó không hề có niềm vui nào ở đây cả. Cậu cảm thấy trái tim khẽ run một cái, nên lo sợ hơn là mong đợi. Có người nhìn chằm chằm vào cậu, vì vậy, cậu mang nó và rời khỏi Đại sảnh đường, bước những bước chân dài, cậu không mong muốn ai sẽ đọc được nó ngay tại đây đâu.
Draco,
Hành vi của con với cây đũa phép mà ta không muốn nhắc đến, cùng với việc thực hành ma thuật hắc ám chưa qua chỉ dẫn và không ai giám sát trước khi con khởi hành đến Hogwart, hoàn toàn không thể chấp nhận được với tư cách là một Malfoy. Và hành vi mà con gây ra tại Hogwart vượt quá mức không thể chấp nhận đến xấu hổ với tên tuổi nhà chúng ta.
Và thậm chí thời gian dài quá mức cho phép trong lễ phân loại của con, nhưng cuối cùng vẫn là Slytherin, ta có thể châm chước và không buồn nhắc đến nữa. Nhưng, con liên tục mắc các lỗi quá cơ bản với lễ nghĩa mà gia đình này đã nuôi dạy, đến lớp muộn, không tham gia các lớp học đầy đủ và hơn nữa, nhận một loạt các hình phạt về sự cố Quidditch liên quan đến Harry Potter. Những tin đồn này có phù hợp với tư cách là một Malfoy hay không?
Hơn nữa, và nghiêm trọng hơn nhiều, con đã xa lánh bản thân khỏi các bạn cùng lớp, phớt lờ những người bạn mang dòng máu thuần cao quý mà mẹ của con đã sắp xếp rất lâu để trở thành bạn bè và đồng minh của con sau này, và thay vào đó công khai kết bạn với một Gryffindor Mudblood. Việc con hành xử theo cách trái ngược với mọi thứ mà gia đình này đã dạy vượt quá mức xấu hổ của chúng ta, đến mức ta bắt đầu sợ những thứ lai tạp bẩn thỉu khác sẽ làm ô uế dòng máu cao quý đang mang trong con.
Chúng ta hi vọng con sẽ ngay lập tức hòa giải với các bạn cùng lớp Slytherin của mình, chấm dứt mọi quan hệ không cần thiết với bất kỳ cá nhân có dòng máu bẩn hoặc không cùng tư cách để có thể làm bạn với một Malfoy tôn quý, sau khi đọc trả lời ta với một lời giải thích thoả đáng.
Cha thậm chí còn không ký nó, đó là ý nghĩa cho việc ông tức giận thế nào sau những lời nói hết mức kiềm chế này, nhưng không cần thiết. Draco nhìn chằm chằm vào bức thư, đọc lại nó và làm như những gì mình đã làm: ném nó lên không trung, đốt cháy nó, cây đũa phép đã tự phóng ra câu thần chú trước khi cậu nhẩm Incendio. Cậu nhìn xung quanh để xem có ai vô tình hình thấy hành động bốc đồng đầy khả nghi này không, nhưng không có ai cả.
Cậu thích thư từ của Potter hơn.
Draco lệnh cho Claudius đợi ở Owlery khi cậu viết thư trả lời. Ồ, cậu sẽ viết cho Cha một câu trả lời. Ngày mai. Có thể, nếu cậu thấy thích. Hoặc ngày hôm sau, bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Nhưng bây giờ cậu có những việc quan trọng hơn là xoa dịu kẻ đày tôi ưu việt của Voldemort. Cậu có một người bạn nhỏ Muggle đang mong chờ một món quà sinh nhật.
Draco đã cố tìm trong đống đồ của mình xem có thứ gì đó phù hợp với Hermione hay không, và chẳng có một thứ gì, quá nhỏ, quá lớn và quá đơn điệu, không phải Draco không có bất kì ý tưởng nào để tặng cho cô bé 12 tuổi, cậu đã suy nghĩ rất nhiều về việc có nên tặng những cuốn sách không, điều này sẽ khiến một con mọt sách như Granger nhảy cẫng, nhưng không, cậu cần thứ gì đó tử tế và đặc biệt hơn.
Draco áp mặt vào chiếc cổ dài của Imoogi, dụi mũi để tìm sự thoải mái và cố gắng hiểu chính xác cuộc sống của cậu đã bế tắc đến mức phải đau đầu để tặng cho Hermione Granger một món quà.
Cậu di chuyển môi dưới của mình xuống dưới chiếc vòng cổ của Imoogi, cảm thấy cái răng rồng con đâm vào da mình như mọi khi. Thực sự, cậu không biết dì Andromeda nghĩ gì mà lại tặng cho mình một món quà với vật trang trí lòe loẹt như vậy-
Một chiếc vòng cổ đồ chơi nhỏ, có kích thước bằng cổ tay của một cô gái 12 tuổi. Draco căn thời gian cho việc Biến hình và nghĩ có thể hoàn thành nó trước khi thời gian quá muộn. Cậu yểm một số bùa xung quanh và ôm Imoogi vào lòng với chiếc vòng tay và sách giáo khoa môn Biến hình cho năm nhất, tất nhiên là nó hoàn toàn vô dụng. "Không ổn tý nào cả" Cậu nói với Imoogi, trước khi kiên quyết rằng tốt nhất không nên nói chuyện với một con rồng nhồi bông. Và lẻn sang bên giường của Theo. Theo có những cuốn sách về Biến hình ở mức độ khó hơn, điều này giúp Draco nhanh chóng hoàn thiện món quà này, cậu dùng đũa mình và lấy chúng một cách gọn gẽ, không một ai biết.
Draco không biết được thời gian đã trôi qua lâu như thế nào, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng chim từ xa đang dần hót líu lo bên ngoài những bức tường đá trước khi trả những cuốn sách lại cho Theo một cách an toàn. Sau khi hoàn thành, chiếc vòng tay không giống như những gì cậu tưởng tượng ban đầu, một thứ gì đó giống như vòng tay của mẹ thường đeo trong những dịp quan trọng, mà mấy con gia tinh trong nhà đã nói với cậu là đó là món quà Cha đã tặng bà ấy nhân dịp lễ rửa tội của Draco. Mẹ có một chiếc răng rồng lớn hơn, nằm nghiêng trên sợi dây như một điểm trung tâm nổi bật. Với những cánh hoa sen được lạm khắc bằng kim cương giữa một loạt các viên đá Opal đen chạy dọc theo vòng dây, dập nổi phần bên trên chiếc răng nanh như một chuỗi dao găm.
Draco cố biến đổi một số hạt trên chiếc vòng cổ ban đầu của Imoogi, cùng với gỗ bị sứt mẻ từ giường và các mảnh ống và kim loại được lấy từ phòng tắm Slytherin, thành những viên pha lê nhỏ thay vì kim cương và ngọc lam châu Phi thay vì opal. Nhưng nhìn nó giống hệt nhau và không có sự khác biệt nào, cậu dùng các đốm màu ngọc lam và khéo léo chạm khắc nó thành một lá bùa giống như của mẹ thay vì là một quả cầu hình tròn. Và ngọc lam được cho là những viên đá mang lại sự thông minh, thông tuệ, vô cùng phù hợp với Granger.
Phải mất rất nhiều thời gian để tìm ra những câu chú phù hợp trong các cuốn sách của Theo. Trong đó có một số là sự sáng tạo của riêng cậu, được kết hợp từ trí nhớ của cậu về các Latinh cũ trong mấy bài học thơ ấu. Phải mất rất lâu sau đó để nhớ hình dạng đá opal của Mẹ và vì vậy cậu đã trì hoãn lại giấc ngủ của mình để tự khắc ra ít nhất một viên đá có hình dạng y như vậy: một Kali yantra phức tạp. Cậu đã vô cùng dễ dàng khi không gặp khó khăn nhiều trong mấy câu thần chú Biến hình phức tạp này. Không chỉ ngay lúc này mà khi bị hút vào cái gương và quay lại đây. Và tự nghĩ ra một lời giải thích với cô bạn Muggle của mình rằng: tôi đã được dạy trước từ khi còn nhỏ.
Rõ ràng Draco không nhất thiết phải làm cho nó quá phức tạp, nhưng bằng cách nào đó, cậu muốn như vậy, như một sự thoả mãn chống lại mệnh lệnh của Cha, sẽ rất thú vị nếu ông ấy biết được cậu đã thức nguyên đêm để làm một chiếc vòng tay cho một cô gái Muggle ông ấy căm ghét, chống lại những lời hăm doạ vô ích của mình.
Cậu quên mất rằng đây là buổi sáng Potter nhận được Nimbus 2000 của mình, một trong những việc khiến cậu cô cùng tức giận vào thời điểm đó. Nhưng lần này thì không, như một bằng chứng nữa chứng minh cho việc cậu đã không làm hỏng vận mệnh gắn liền với Quidditch của Potter. Và cậu còn thấy hài lòng hơn hơn Claudius già tội nghiệp của Cha phải đưa một gói hàng bọc giấy da đơn giản trong bữa sáng cho Granger, khiến cô ấy giật mình trước khi Claudius bay đi một cách chua chát về Owlery.
Gói dài của Potter đã thu hút hầu hết sự chú ý của Gryffindor - làm thế nào mà bất cứ ai không biết ngay đó là một cây chổi - vì vậy không ai ngoài cậu chú ý khi Granger tthấy món quà của mình, cùng với ghi chú mà cậu đã viết nguệch ngoạc vào phút cuối khi rất buồn ngủ- Chúc mừng sinh nhật lần thứ 12, Granger. Draco quay ngoắt đi ngay khi tầm nhìn của Hermione ném về phía mình, lo lắng rằng cô ấy sẽ làm cậu thấy xấu hổ vì một lời cảm ơn phô trương hay thậm chí là từ chối một cách lạnh lùng, vì vậy cậu rời đi ngay cùng Zabini, cố ép mình vào giữa Vince và Greg.
Cậu đã không nhìn thấy cô ấy cho đến khi cô ấy đến gặp cậu tại bàn của học quen thuộc của cả hai sau bữa tối. Khi Draco đang nhìn chằm chằm vào một mảnh giấy da một cách trống rỗng, tự hỏi mình nên viết gì cho cha, thì Granger làm cậu giật thót bằng một lời thì thầm bên tai, "Draco, tớ có thể nói chuyện với cậu bây giờ không?" Draco nhìn lên và cau mày, né sang một bên cho cô ngồi xuống. Và cô ấy chỉ khoanh tay.
"Bên ngoài," Hermione ra lệnh, một sự khó chịu len lỏi trước khi cậu thấy chiếc vòng tay răng rồng lấp lánh trên cổ tay cô ấy.
Draco thả chiếc túi của mình xuống bãi cỏ ngay khi họ kết thúc chuyến đi, chớp mắt một cách khó chịu dưới ánh sáng lờ mờ của mặt trời, sự thiếu ngủ bắt đầu hành hạ cậu. Tuy nhiên, cô ấy vẫn tiếp tục đi, cho đến khi lên đến khán đài Quidditch của tất cả các nơi, mặt trời đã lặn một nửa trên bầu trời. "Tôi nghĩ cậu ghét Quidditch," Draco hỏi, bối rối, và Granger thở dài trước khi rơi xuống một trong những chiếc ghế dài bằng gỗ.
"May thâth, không có ai trong lịch tập luyện hôm nay," cô nói một cách thiếu kiên nhẫn, "Vì vậy, đây là nơi đủ tốt cho chúng ta nói chuyện, một chút yên bình, tĩnh lặng để tránh xa những đứa trẻ ồn ào dưới kia" Draco thích thú với các Granger nói về những phù thuỳ cùng năm của mình. "Và tớ cần nói chuyện với cậu. Draco, tớ không thể chấp nhận điều này."
Đó là phản ứng khiêm tốn phô trương để họ có mặt ở đây lúc này, có lẽ Draco sẽ thích lòng biết ơn đến phô trương tôn thờ của cô ấy hơn. Cậu nhìn xuống nơi đã đẩy cổ tay về phía trước, vào ánh hoàng hôn lấp lánh xinh đẹp. Và ngạc nhiên bởi thành quả của mình, quá khéo léo. "Tại sao không?"
"Quá nhiều," cô khăng khăng, lắc cổ tay một cách dứt khoát. "Tớ biết gia đình cậu giàu có, nhưng điều này chắc hẳn đã tốn rất nhiều tiền..."
Draco không có kế hoạch khoe khoang về năng lực Biến hình của mình, nhưng nếu cậu phải thì... "Nó không tốn một chút nào, Granger, và cậu nên học nhiều hơn để có thể đánh giá những viên ngọc ma thuật. Tôi làm nó từ chiếc vòng cổ của một con rồng đồ chơi - của Pansy và biến hình nó" Cậu vội vàng nói thêm, để cô không tồn tại bất kì suy nghĩ nào về việc Draco còn quá trẻ con với một con rồng đồ chơi nhồi bông. "Pansy sẽ không bận tâm đến điều này, dù sao thì cậu ấy sẽ không..."
Granger có vẻ ngạc nhiên trong giây lát. "Cậu đã dùng phép biến hình để biến ra chiếc vòng này á? Làm thế nào? Đây không phải những viên đá quý thật hả, chúng có bị thay đổi không?"
"Chỉ là pha lê và ngọc lam thôi" Draco nói với sự khiêm tốn giả tạo, "Và một sự quyến rũ đặc biệt từ tấm lòng của tôi"
"Vậy thì điều này thậm chí còn khó tin hơn, Draco," cô ấy nói, trông gần như mờ mắt. "Cậu đã làm nó cho tôi, đây hẳn là không dễ tý nào"
"Không hẳn," Draco nói dối, và Hermione nhìn cậu với một ánh nhìn hối hận kỳ lạ.
"Cậu đã tự làm nó, điều này thậm chí tốt hơn là việc cậu chi quá nhiều tiền trong một cửa hàng" Có phải không? "Tớ biết ơn vì điều này và cũng xin lỗi cậu" Cô hít một hơi thật sâu, màu hồng đỏ của ánh hoàng hôn chiếu vào những viên đá trên chiếc vòng toả ra những ánh sáng đáng yêu trên mép gỗ.
"Draco, mặc dù chúng ta chưa quen nhau được một tháng, nhưng tớ rất tôn trọng sự thông mình và sự chu đáo này từ cậu. Tôi rất thích chiếc vòng này, và thích cả những buổi học chung của chúng ta. Và những gì mọi người nói về gia đình cậu, tớ hy vọng cậu biết rằng tớ thích con người thật của cậu, mặc dù cậu không coi tớ là bạn, nhưng mà, tớ sẽ vui lắm, vinh dự nếu như một ngày nào đó mình là bạn, chỉ...chỉ là bạn"
Cô ấy cắn môi như thể đang giáng một đòn chí mạng. "Chúng ta vẫn còn là những học sinh năm đầu tiên, và còn quá trẻ để nghĩ đến việc hẹn hò, cậu biết đấy - chúng ta chỉ nên tập trung vào việc học của mình, và Draco, tớ không cố ý hiểu thay cách này, nhưng mà, tớ xin lỗi-" Bài phát biểu dường như đang mất hơi nhiều thời gian khi cô ấy đến nó với sự ngập ngừng xấu hổ. "Tớ thích cậu, nhưng chỉ với tư cách là một người bạn, mặc dù tớ biết cậu không muốn làm bạn, này, sao, tại sao cậu lại cười?"
"Granger!" Draco cười đứt không ra hơi, cố kìm nén vì cười to đến nỗi bụng bắt đầu đau. "Cậu- cái gì thế? Đưa tôi đến đây?" Một nơi vắng vẻ và cậu đột nhiên cậu nhận ra được ý nghĩa của nó. Chắc hẳn cô ấy đã nghĩ rằng cô là một người đang ân cần, tinh tế để cậu đến một nơi đủ vắng để không ai chứng kiến sự xấu hổ khi bị 'từ chối' này. "Cậu nghĩ rằng tôi tặng cậu chiếc vòng tay đó vì tôi thích cậu á?"
Mặt Granger trở nên đỏ tươi như Weasley vào dịp Giáng sinh. "Thì, là như vậy, chứ cậu muốn tớ phải nghĩ gì đây, Draco? Cậu nói chúng ta không phải là bạn, nhưng cậu lại tặng tớ món đồ trang sức lạ mắt này, và-"
Granger rõ ràng đã đọc và máy móc theo sự lãng mạn trong những cuốn sách Muggle chết tiệt. "Merlin, Granger, những thứ tưởng tượng trong đầu cậu, đừng ảo tưởng, cậu luôn an toàn khi ở với tôi. Sẽ không có sự xuất hiện nào về việc nảy sinh tình cảm giữa chúng ta, tôi không bao giờ thích cậu được"
Thật bất ngờ, thay vì có vẻ hài lòng khi giải quyết được sự hiểu lầm lẫn này, khuôn mặt của Granger nhăn lại. "Ý cậu là sao, tớ? Tớ có vấn đề gì hả? Tại sao lại buồn cười khi nghĩ rằng giữa chúng ta không thể...như thế?" Cô ấy đột nhiên gần như rơi nước mắt một cách đáng báo động, mặc dù cậu chưa bao giờ thực sự làm cô ấy khóc trước đây. "Có phải vì tôi..." Cậu nghĩ rằng cô ấy có thể nói là cô là mộ Gryffindor hoặc Muggle, nhưng thay vào đó cô ấy kết luận một câu làm Draco váng đầu "Không đẹp sao?"
Một tiếng cười chói tai khác khiến Hermione bắn cho cậu cái nhìn xấu xa nhất có thể tưởng tượng được, như thể sự giải trí của cậu phải trả giá bằng ánh nhìn chết chóc của cô ấy. "Không, Granger, không phải vậy," cậu cười, lắc đầu trước hình ảnh cô gái mà Victor Krum đưa đến Yule Ball, đang lo lắng về vẻ ngoài của cô ấy.
Cho dù bây giờ cô gái này có mái tóc khá rậm, răng thỏ, nhưng trong kí ức của cậu, về việc cô ấy sẽ xinh đẹp như thế nào khi lớn lên. Nhưng cậu cần giải thích ngay bây giờ, về việc làm cô ấy đang hoang mang. "Vì cậu là một cô gái, chỉ có vậy".
Hermione nhìn cậu sững sờ. "Tôi không thích con gái, Granger, bất kì ai trong số họ". Vẫn chưa có sự biến đổi nào trên khuôn mặt thông minh của cô gái này. "Tôi thích con trai, tôi là người đồng tính" Cậu rút đũa của mình ra để thề. "Tôi thề với chiếc đũa của mình, đủ rõ ràng chưa?"
Đáng lẽ cậu phải cười to hơn trước vẻ bối rối trên khuôn mặt của cô ấy. Nhưng lại phải ôm chặt bụng mình và cúi xuống vì đau đớn khi cô thúc khuỷu tay vào xương sườn cậu. "Suỵt! Nhìn kìa, có người"
Tiếng cười của Draco đóng băng trong cổ họng khi nhìn thấy Harry Potter bên dưới họ, và sau đó trên họ, đá khỏi mặt đất và bay lên với Nimbus 2000 mới của mình. "Đừng lo lắng," Cậu nói với Granger, "Cậu ta sẽ không nhìn thấy chúng ta đâu, chúng ta đang ở phía sau góc trong tối,"
"Đó là Harry!" Granger rít lên. "Cậu ấy đã được vào đội Gryffindor Quidditch! Như một phần thưởng cho hành vi vi phạm của mình! Cậu đã bao giờ nghe những thứ tương tự như vậy chưa?" Sau khi biết được sự thật về giới tính của Draco, điều đó không làm cho cô ấy bận tâm cho lắm, thay vào đó, phàn nàn về những thứ phá vỡ các quy tắc. Lời nói của cô khó có thể khiến bất kỳ lập luận nào hùng hồn như cảnh tượng tốc độ của Potter, lao qua các cột khung thành và sau đó loanh quanh sân với sức mạnh của một lời nguyền giết người lao về phía nạn nhân của nó. "Những học sinh năm đầu tiên không được phép chơi. Nếu cậu ấy đã trở thànhTaafm thủ, thì cậu nên có cơ hội đó, vào Slytherin. Cậu chơi thậm chí tốt hơn cậu ấy"
"Mặc dù tôi không thích con gái?"
"Ồ, tớ không quan tâm về điều đó," Granger nói một cách lạnh lùng, nó chẳng liên quan gì đến nhau, "Tớ biết, chú tớ cũng vậy, chú ấy còn có một người bạn đời cơ, và tớ cũng đọc rất nhiều về vấn đề này, nó không quan trọng gì cả, Draco, đừng để tâm quá nhiều về đièu này, được chứ?"
Đôi mắt cô ấy dõi theo Potter với một cảm xúc lẫn lộn giữa lạc quan và phẫn nộ, giống như Draco. Họ nhìn Potter đầy oán giận, như thể không hiểu làm thế nào cậu ta có thể đạt được mọi thứ một cách dễ dàng, từ giấc ngủ đến sử dụng phép thuật trong những công việc thường ngày. "Cha tớ nói với tớ rằng chú Gary luôn biết. Rằng chú ấy sinh ra đã như vậy rồi. Còn cậu thì sao, cậu cũng thế à?"
"Đúng," Draco nói dối, "Tôi luôn biết," và cảm thấy vai mình thoáng thư giãn, với một sự nhẹ nhõm siêu thực, và rằng cậu đã lo lắng gì một điều gì đó khó nói. Nhưng đây là người đầu tiên cậu nói, trong cả hai dòng thời gian. 'Nói' với Theo về câu chuyện thổi kèn vớ vẩn gì đó trong lúc say xỉn không được tính.
Thật tuyệt khi có thể nói dối như vậy, tưởng tượng ra một phiên bản không xấu hổ và mặc cả với chính mình và phủ nhận về con người của bản thân. Trở lại Hogwarts và tái tạo Draco Malfoy lại từ đầu, như một thiên tài bất lực nào đó, người đã biết mọi thứ trong các bài học, bởi vì cậu rất xuất sắc, và là một nhà tư tưởng tự tin độc lập chấp nhận con người thật của chính mình. Đã không còn quá tôn sùng người Cha tài giỏi, không còn thời gian để suy nghĩ về ông ấy, về những người bạn xung quanh, cậu phải học, và trở thành một Unspeakables.
Không ai dám ép buộc cậu, và nếu họ dám làm điều đó trước, cậu sẽ tiêu diệt hết tất thảy.
Cậu tự hỏi liệu đó có phải là những gì Potter nhìn thấy ở cậu không, nếu không thì đó chỉ là bức tranh biếm họa khó chịu như một con chó Slytherin hèn nhát như lần trước. Nếu cậu thực sự gây ấn tượng với Potter nhiều hơn, như bộ bài được xếp chồng lên nhau sau bảy năm chứng kiến những từng sự việc đã xảy ra, hoặc ít nhất là khiến Potter ít có khả năng thương hại cậu hơn.
Bởi vì cậu biết rõ điều mình thấy mỗi khi nhìn Potter bay qua không trung, với ánh mặt trời lặn dần sau đường chân trời phía sau lưng cậu ta, trước khi nghe tiếng gọi của Oliver Wood bên dưới và hạ cánh một cách thanh thoát. Dường như thật không công bằng khi ai đó lại có thể tự nhiên như thế, chỉ cần leo lên chổi vài lần mà đã bay lượn tuyệt vời như thể cậu ta đã ở trên không trung cả đời. Như thể ngay cả không khí xung quanh cũng yêu mến Potter, để hỗ trợ cậu ta, đưa gió đẩy về phía sau như một sự tối thiểu mà "Người được chọn" xứng đáng nhận được.
Potter là tất cả những gì Draco từng muốn trở thành, và hãy cho Draco cơ hội thứ hai, cho cậu năm mươi kiếp sống để thử đi thử lại, cậu sẽ không bao giờ với tới được.
Mẹ thân mến,
Xin vui lòng thông báo cho Cha rằng con có một lời giải thích ngắn cho những chuyện được cho là mang lại sự xấu hổ cho cái tên Malfoy. Con biết ơn nếu được viết lại lời giải thích như thế này. Tuy nhiên, một cuộc đối thoại trực tiếp sẽ hiệu quả hơn và quá tin vào những tin đồn sai sự thật bởi sự ghen tỵ tầm thường từ Hogwarts.
Thời gian kéo dài trong lễ Phân loại của con là do sự khó khăn của Chiếc mũ trong việc chọn ra ngôi nhà phù hợp với tính cách của con. Chiếc mũ nói với con, rằng con rất khó để đi vào bất kì nhà nào, con có lòng can đảm của Gryffindor, sự sáng suốt và suy nghĩ rõ ràng mạch lạc của Ravenclaw, niềm tin và lòng tốt của Huflepuff, và cuối cùng là sự tàn nhẫn rứt khoát của Slytherin. Sau khi dành thời gian để tìm ra phẩm chất đặc biệt và nhận ra tiềm năng to lớn của con, chiếc mũ đã đồng ý tuân theo mong muốn của con và gửi con đến với Slytherin.
Con mong mẹ sẽ nói với cha rằng, về sự cố Quidditch với Harry Potter, đó là những thông tin sai lệch khi Potter không phải kẻ xúi giục và tự gây chuyện mà do Ronald Wwasley, người luôn ghét gia đình của chúng ta, cậu ta đã nói xấu Cha, cố gắng ô nhục gia đình ta với mọi người xung quanh, vậy nên mới có sự xuất hiện của những lan truyền sai sự thật này. Con đảm bảo với mẹ, con vẫn luôn được các bạn ở Slytherin tôn trọng và là tấm gương của họ trong truyện học tập.
Gryffindor mà Cha nói đến là Muggle, tên Hermione Granger. Cậu ấy là một ngoại lệ hiếm hoi chứng minh sự thông minh không liên quan đến dòng máu. Mẹ và cha đã dạy con về sự thuần khiết trong máu của mình, tầm quan trọng của những phù thuỷ thuần khiết cao quý và cũng dạy con về việc khôn ngoan nắm lấy các cơ hội. Với sự khác biệt rõ rệt là một Malfoy, con nhận ra tầm quan trọng của Hermione Granger, và cũng thật đặc biệt khi có thể nhìn nhận rằng cậu ấy sẽ trở nên vô cùng đặc biệt trong tương lai, trí tuệ và tham vọng ấy. Granger không chỉ là phù thuỷ thông minh nhất trong năm nay, mà còn là phù thuỷ thông minh nhất mọi thời đại. Cậu ấy có thể trở thành Bộ trưởng bộ pháp thuqtaj trong tương lai. Nếu mẹ và cha không tin, thì hãy để thời gian chứng minh tất cả.
Mẹ và cha hãy yên tâm vì con sẽ không yêu thích hay say mê với Mudblood này, thậm chí là tình bạn. Mối quan hệ của chúng con chỉ là cộng sự trong việc học tập, vì cậu ấy thực sự là người học tốt nhất so với mọi người trong năm nay. Với con việc học là trên hết, và con phải đạt được kết quả học tập đúng đầu toàn trường, không chỉ với tư cách là một Malfoy, mà bởi vì con sẽ trở thành một Unspeakable.
Thân ái gửi mẹ,
Draco Malfoy
_____________________
Done ✔️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com