Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20.3


CHƯƠNG 20.3

⋆⁺₊⋆ ☀︎ ⋆⁺₊⋆


Tựa như một đám mây vũ tích, nó vươn tay ôm lấy vầng dương nóng rực, mặc cho bản thân bị bốc hơi đến một giọt nước cũng chẳng còn.

Mày đã làm đủ chuyện xấu xa rồi, thêm một việc này nữa thì có thấm tháp gì? Nó nhủ lòng hết lần này đến lần khác.

Harry không được làm Thần Sáng thì đã sao, hắn sẽ chết đói chắc?

Không thể đợi đến tháng Năm ư?

Đến tháng Năm khi hắn tỉnh dược, cứ để hắn băm vằm nó thành ngàn mảnh rồi xách đầu nó đến ứng tuyển Thần Sáng, không được sao?

Nhưng Lucius phải làm thế nào?

Lucius...

Nó chẳng làm được việc gì cả...việc gì nó cũng làm không tốt...Draco vừa khóc vừa nghĩ.

Rõ ràng hồi năm sáu vẫn có thể kia mà. Nó suýt chút nữa đã giết Katie Bell, suýt chút nữa đã giết Ron Weasley, áp lực khủng khiếp khi ấy gần như đã quật ngã nó, nhưng chẳng phải nó vẫn đã trụ vững sao? Chẳng phải nó cũng sửa thành công cái Tủ Biến Mất, thả Tử Thần Thực Tử vào trường ngay trước mũi Dumbledore hay sao?

Tại sao bây giờ lại không thể? Tại sao bây giờ lại không làm được nữa?

Lẽ nào chỉ vì nó đã yêu Harry thật lòng thật dạ?

Nhắm chặt hàng mi vẫn ứa lệ không ngừng, Draco nhớ lại từng khoảnh khắc được ở bên người con trai ấm áp, mạnh mẽ, sáng bừng trong ánh hào quang ấy...

Nó là màn sương mù từng được mặt trời soi chiếu, là sa mạc cằn khô từng được nhuận dưỡng bởi ốc đảo xanh tươi, là sông băng ngàn năm từng tan chảy bởi dung nham nóng bỏng, là tảng đá cứng đầu từng được xoa dịu bởi gió lành.

Nó sớm đã mất đi hình hài vốn có ban đầu của mình.

Nó không làm được nữa rồi.


Khi Harry một lần nữa đưa nó trở về giường, Draco choàng tay qua cổ hắn và kéo hắn vào một nụ hôn.

Dĩ nhiên là Harry tự động mở miệng ra như một bản năng, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy bị tên nhóc nọ mớm cho một ngụm nước có vị chua ngọt.

"Cái gì vậy?" Hắn ngơ ngác hỏi.

Draco sụt sịt đáp, "Nước cam đấy."

"Được rồi," Harry háo hức nói, "Thế tụi mình..."

"Stupefy."

Tầm nhìn trước mắt Harry tối sầm lại, cơ thể mềm oặt đột ngột ngã xuống, được Draco đỡ lấy ôm vào lòng.

Nó cuối cùng cũng òa lên nức nở, tay ôm chặt mái đầu đen bù xù của hắn, nghẹn ngào hôn lên mớ tóc lộn xộn, lên vết sẹo Tia Chớp, rồi đến gò má, đôi môi hắn.

Sau khi ôm Harry một lúc lâu, Draco bắt đầu giúp hắn mặc lại quần áo, đó là bộ áo chùng trang trọng mà trước đó đã bị hắn cẩu thả quăng xuống đất. Nó tỉ mẩn dùng phép thuật ủi phẳng lại chúng, mặc lên chàng trai đã ngủ say một cách gọn gàng trước khi thắt cho hắn một chiếc nơ cổ thật đẹp.

"Wingardium Leviosa." Draco khẽ vẩy đũa phép, khiến phù thủy tóc đen bay lơ lửng trên không.

Chuẩn bị tươm tất cho Harry xong, Draco mới tháo chiếc khăn Gryffindor ra, hong khô nước trên đó, gấp lại cẩn thận rồi cất dưới gối. Nó chậm chạp thay đồ cho mình, cuối cùng dẫn Harry rời khỏi Phòng Chứa Bí Mật.

Khi đi đến chỗ rẽ ở góc cầu thang tầng năm, Draco quay đầu lại, ánh mắt một lần nữa hướng về người đang bất tỉnh nhân sự kia.

Nó nhịn không nổi lại đưa tay ve vuốt mái tóc hắn, khuôn mặt hắn, quyến luyến ngắm nhìn thật kỹ mí mắt đã nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng mạnh mẽ và bờ môi góc cạnh thân thuộc tự bao giờ.

Draco ôm lấy hắn một lần nữa và đặt lên làn môi ấy một nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt đã làm ướt khóe môi Harry, nó run rẩy mút sạch chúng.

Phải mất rất nhiều công sức Draco mới có thể nấu ra được vị nước cam cho bình thuốc giải còn lại, giúp lấn át đi mùi tanh hôi đặc trưng của cây cần núi. Cho đến bây giờ đôi môi hắn vẫn còn vương lại cái vị ngọt chua nhan nhát ấy. Ban đầu nó có chút do dự, sau cùng vẫn quyết định nhỏ vào trong vạc thuốc vài giọt nọc độc của loài Sà quỷ [1] – Draco chắc chắn rằng điều này sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc giải, nhưng nó không biết liệu loại nọc ấy khi gặp cây cần núi có còn giữ được tác dụng vốn có hay không.

Có lẽ ngày mai khi mặt trời lên, những ký ức này sẽ chỉ còn một mình nó cất giấu và trân trọng vĩnh viễn.

Ngắm nhìn người thương thật lâu, Draco ôm chặt hắn một lần cuối và trao cho hắn một nụ hôn mặn nồng, sâu lắng.

Sau đó nó chỉnh trang lại gương mặt Harry, lại lau mặt mình cho thật sạch, đoạn nó mím môi và bước lên tầng sáu với những bước chân kiên định.

Ngay lối vào cầu thang tầng sáu, một nữ phù thủy tóc nâu xù cùng một chàng phù thủy cao gầy với mái tóc đỏ rực đang chờ đợi với vẻ sốt ruột. Vừa thoáng thấy Draco, Ron đã khịt mũi, tức tối hỏi, "Mày dùng hạc giấy tìm tao có việc gì? Con chồn sương chết dẫm này?"

Hermione là người đầu tiên phát hiện ra Harry đang lơ lửng trong trạng thái ngủ say phía sau Draco, cô vội vàng lao tới đỡ lấy hắn, kinh ngạc hỏi, "Malfoy, cậu đã làm gì Harry vậy?"

"Không gì cả." Draco dài giọng, hừ mũi đáp, "Cậu ta chỉ ngủ quên thôi."

"Mày..." Ron nhấp nhổm không biết phải nói gì.

"Đừng hỏi nhiều nữa, Chồn Hôi đáng ghét." Draco chun mũi khinh bỉ. "Mau đưa thằng đó về đi, tao không muốn nhìn thấy thằng Đầu Bô chết tiệt này thêm một giây nào nữa."

"Malfoy, mày muốn đánh nhau phải không?" Ron xắn tay áo hùng hổ xông tới.

"Ron, đừng mà." Hermione vội ngăn cản cậu bạn trai nóng máu của mình. Cô băn khoăn nhìn sang Draco, cảm thấy tên Slytherin này có gì đó rất lạ – dù gương mặt cau có đầy vẻ ác ý, nhưng đôi mắt nó lại vừa đỏ vừa sưng, toàn thân cũng khẽ run lên cứ như đang bị bủa vây trong một nỗi đau buồn vô hạn.

Cô vẫn còn muốn nhìn rõ hơn để xác nhận, nhưng Draco đã quay người bỏ đi, không buồn ngoái lại.

_________________________________________


"D.M thân mến."

Bữa sáng ngày hôm sau, Draco nhận được thư của Scamander. Nó liếc sang bàn Gryffindor, để ý thấy hôm nay Bộ Ba Vàng đều vắng mặt, ngay cả Ginny Weasley cũng không thấy tăm hơi.

Có vẻ như thuốc giải đã gây ra một chấn động lớn giữa mấy người họ.

Draco nhếch mép mỉa mai, tiếp tục đọc thư:

"Thật nực cười, không ngờ anh lại yêu phải một con gia tinh, nhất định là khoảng thời gian qua anh đã trở thành trò hề lớn nhất của thế giới phù thủy mất rồi. Cảm ơn em đã điều chế ra thuốc giải – khi trúng độc anh thật sự không thể làm ra bất cứ việc gì có thể tổn hại đến Linby, chẳng hạn như việc tự tay chế thuốc giải độc. Nếu không có em, e là anh đã ký cả hôn ước pháp thuật với gia tinh rồi cũng nên. Bây giờ anh đã đưa cho cô ấy một bộ quần áo, điều này sẽ tốt cho cả hai, nếu không sẽ rất khó xử..."

Có lẽ nó thậm chí còn chẳng được cho một bộ quần áo ấy chứ, Draco thầm nghĩ. Nó sẽ chỉ là một chiếc ủng cũ bị Harry vứt đi mà thôi.

Draco dụi dụi mắt đọc tiếp:

"Thuốc giải đã được Linby trộn vào tô súp của anh, Merlin ơi, nó khó uống thật đấy. Hy vọng khi nào em chế ra được vị nước trái cây sẽ gửi cho anh một bình khác cho đỡ ám ảnh. Hiển nhiên là khi bị trúng độc anh đã dồn Linby vào thế bí rất khó xử. Cô ấy thật thê thảm, không có cách nào từ chối yêu cầu của anh, nhưng lại không thể ép buộc bản thân yêu anh. Khoảng thời gian qua chắc hẳn cô ấy còn khốn khổ hơn anh nhiều. Anh đã cho cô ấy vài ngàn Galleon cùng một bộ quần áo bằng lụa tinh khiết, hy vọng cô ấy có thể làm một gia tinh giàu có nhất..."

Mình còn không tỉnh táo bằng một con gia tinh nữa.

Draco gấp lá thư lại, thẫn thờ ngồi đó một lúc lâu.

Đại Sảnh Đường đã vắng tanh, các học sinh ai nấy đều đã dùng xong bữa sáng và tản ra tứ phía để lên lớp. Draco uể oải nhấp một ngụm nước ngô, chùi miệng rồi nhặt cặp sách lên chậm chạp lê bước về phía lớp học dưới tầng hầm. Hôm nay là tiết học Độc dược, trong tay nó là vài cuốn sách Độc dược to tổ chảng, chúng rất nặng, khiến Draco cảm giác như đi không nổi.

Khi đến hành lang tầng hầm, nó dừng lại.

Ở đầu bên kia của hành lang, một bóng người cao lớn cũng dừng lại cùng lúc.

Draco cảm giác nhịp thở của mình bắt đầu trở nên bất ổn, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trái tim đập bịch bịch vào lồng ngực. Nó ngần ngừ trong giây lát, tay ôm chặt đống sách, bắt đầu bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra.

Bóng người đối diện cũng bắt đầu di chuyển.

Bước chân của đối phương nhanh hơn nó rất nhiều. Ánh đèn lờ mờ không đủ thắp sáng hành lang tối tăm, do vậy nó chỉ có thể trông thấy một dáng hình cao lớn, hiên ngang với mái tóc rối bù, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Đột nhiên nó bắt đầu mường tượng vẻ mặt của người ấy trong đầu một cách không thể kiểm soát.

Biết đâu hắn đã quên hết mọi chuyện, và sẽ điềm nhiên lướt qua kẻ thù không đội trời chung mà chẳng cần lên tiếng. Chiến tranh đã kết thúc rồi, Draco cũng không còn ném ác chú về phía hắn, đương nhiên hắn sẽ không cần đánh trả – dù gì thì hắn cũng chưa bao giờ là người gây sự trước.

Biết đâu sau khi hắn đi tới đây sẽ phụng phịu nhìn nó, chu môi làm nũng với nó rồi trách móc, "Draco, sao em lại đánh anh bất tỉnh rồi trả về Gryffindor thế..."

Nó không rõ bản thân đang ảo tưởng điều gì, cũng như nó không biết tại sao mình cứ phải xác nhận đi xác nhận lại với Scamander rằng, liệu thuốc giải có gây ra tác dụng phụ nào với người chưa từng uống phải Độc Tình Thủy hay không?

Người đó đang đến gần, những đốm lửa trên tường bập bùng chớp tắt, nhưng khuôn mặt ấy cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trong ánh sáng mờ ảo. Giờ thì Draco không cần phải đoán nữa.

Bởi vì nó đã nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc suốt bảy năm qua.

Ấy là đầy sự chán ghét, khinh bỉ, ghê tởm, căm hận.

"Malfoy."

Tiếng gọi lạnh như băng vang lên, làm cả cõi lòng nó cũng lạnh buốt theo.

"Cuối cùng mày cũng tìm thấy lương tâm, chịu cho tao uống thuốc giải rồi."


(tbc)

_________________________

[1] Sà quỷ – Swooping Evil: Sinh vật huyền bí lai giữa bò sát và bướm khổng lồ. Khi đứng yên nó có hình dạng một cái kén màu xanh, khi bay có sải cánh rộng nhọn hoắt với màu sắc rất đẹp. Chúng là loài nguy hiểm vì thích ăn não người, nhưng nọc độc của chúng nếu được pha với liều lượng phù hợp có thể tạo ra loại thuốc giúp xóa đi những ký ức không tốt đẹp.

TN: Arc 1 đã kết thúc, chương này quá dài nhưng là chương quan trọng nên mình chia ra để ai không muốn đọc smut có thể skip part 2 nha😊.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com