Draco phát cáu cả lên và không có dấu hiệu dừng lại trong buổi sáng kéo dài. Đúng như lời bà Pomfrey, cậu đã được thả sau bữa sáng và thậm chí bà đã hộ tống cậu đến lớp học đầu tiên. Vấn đề bây giờ là mọi giáo sư dường như muốn lướt qua cậu thật nhanh để thì thầm với nhau rằng liệu Malfoy có ổn không.
Thật là không thể quản được cái miệng của mấy giáo sư kia, ừ thì họ nhiều chuyện trong nội bộ giáo viên thôi đi nhưng không cái sự "thì thầm" của họ bây giờ cả cái Hogwarts đều nghe lén được hết rồi: Draco đang-cáu Malfoy nghĩ.
Tất cả đều đang cố gắng cẩn thận để không làm cậu bé Malfoy khó chịu đến mức thực sự đang khiến Draco khá lo lắng và chắc chắn khiến cậu mất tập trung. Vào lúc bữa trưa diễn ra, cậu đang có tâm trạng tồi tệ khi bước tới Đại Sảnh với một trong những giáo viên của cậu đi cùng.
Vào lúc bữa trưa gần kết thúc, có vẻ như mọi học sinh trong Hogwarts dường như đều biết, hoặc tự họ cho rằng họ đã biết chuyện gì đã xảy ra, khi những câu chuyện phiếm từ việc nghe lén các giáo sư lan truyền khắp phòng. Ngay cả những người bạn cùng nhà của Draco cũng không biết phải làm gì với cậu. Hầu hết chỉ cố gắng tránh cậu để làm giảm bớt cảm giác khó xử của họ, nhưng một số có vẻ hoàn toàn tức giận với Draco.
Khi một cô gái Hufflepuff trẻ tuổi đột nhiên thấy mình đang đứng trước mặt cậu khi các học sinh đến lớp học buổi chiều, cô ấy nhìn Draco với vẻ thương hại khi tránh xa cậu đến nỗi Draco cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
"Tự tử không lây." - cậu lớn tiếng nói với cô gái, khiến những thiếu niên khác xung quanh cậu dừng lại và nhìn chằm chằm vào tên tóc bạch kim. Trước khi Draco có thể nổi quạo và sẵn sàng đấu khẩu với mấy người ở đó, Moody Mắt điên đã bước tới.
"Hãy đi đến lớp học của mình đi các trò"- Giáo sư Crouch hướng dẫn những đứa học sinh đang nhiều chuyện không chịu tới lớp học. "Trò Malfoy, tôi tin rằng em có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với tôi. Trò có thể đi cùng tôi."
Draco ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng khi nhìn thấy những học sinh khác nhìn mình bằng ánh mắt chia buồn, thương hại hay ánh mắt khinh bỉ hoàn toàn.
Cậu nhận thấy Harry đang đứng với hai người bạn Gryffindor của mình, có vẻ như anh muốn nói điều gì đó và Draco lắc đầu phủ định. Chàng trai tóc vàng ngoan ngoãn đi theo Giáo sư của mình với tư thể cúi đầu và vẻ mặt cau có.
"Nó thực sự đã cố gắng tự sát"- Ron nói trong sự kinh ngạc sau khi Giáo sư Crouch và Draco Malfoy đi khuất. "Nó thừa nhận kìa."
"Ron, chúng ta đã hứa sẽ không làm nghiêm trọng vấn đề lên rồi mà" Hermione nhấn mạnh.
Harry không nói gì, nhưng cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy Draco như vậy mà mình đã không làm điều gì. Anh hy vọng có thể nói chuyện với Slytherin sau giờ học và Harry quyết định sẽ cố gắng khiến tên tóc bạch kim kia ít nhất phải thú nhận rằng nó đã gặp một tai nạn nào đó và không phải cố gắng tự tử, rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm lớn.
XXX
Harry đợi cậu thiếu niên tóc vàng bên ngoài lớp học cuối cùng trong ngày của Draco. Anh đã lẻn ra khỏi lớp học của mình để gặp Slytherin. Ngay sau đó cánh cửa lớp học mở ra và học sinh bắt đầu đổ ra ngoài. "Draco"- Harry rít lên từ khi tên tóc vàng đi ngang qua.
Harry vẫy tay để bảo cậu bé đi tới. Draco nhìn xung quanh và sau đó đi vào hành lang liền kề với cậu bé tóc đen. "Chúng ta cần nói với mọi người một điều gì đó khác"- anh nói. "Mày có thể nói rằng mình đã gặp một tai nạn và rằng các giáo sư đã nhầm lẫn."
"Mày đùa à, Potter?" Draco châm biếm. "Nếu tao cố gắng phủ nhận nó bây giờ, sẽ làm cho nó giống như tao thực sự đã cố gắng tự tử. Sẽ không ai tin tao." Draco tiến lại gần một bước và hạ giọng. "Mày vẫn còn giữ cuốn sách, phải không?"
"Ừ, nó ở trong rương để đồ của tao, ờm trong phòng tao."
"Chúng ta phải tìm ra cách để thực hành những phép thuật đó tránh khỏi những cặp mắt tò mò"- Draco trầm ngâm nói.
"Tại sao chúng ta không quên nó đi"- Harry thắc mắc.
"Quên... Tao cho rằng mình không có nhiều sự lựa chọn đâu Potter"- Draco cáu kỉnh trả lời, đôi mắt xám của cậu nhăn lại.
"Mày vẫn có ý định trốn khỏi đây phải không?" Harry hỏi để níu Draco lại khi cậu có ý định dừng cuộc trò chuyện và rời đi.
"Tao không biết"- Draco thành thật trả lời. Cậu nhìn lên đôi mắt xanh tuyệt vời của một cậu bé khác.
"Có vẻ như tao không thể rời đi ngay bây giờ với sự canh chừng của tất cả giáo sư. Tao chỉ thực sự lo lắng rằng cha sẽ phát hiện ra chuyện này"- Draco thừa nhận.
"Mày có nghĩ rằng ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì không?"- Harry đặt câu hỏi, vươn tay và nắm lấy tay Draco để hỗ trợ cậu một chút về mặt tinh thần.
Draco ngạc nhiên về động tác này, nhưng cậu không bỏ tay ra. "Tao không biết, ông ấy rất khó lường"- Chàng trai tóc vàng Slytherin cảm thấy một nút thắt cảm xúc bắt đầu hình thành trong cổ họng và cậu cố nuốt khan để nó biến mất.
Harry cảm thấy thương cảm cho người bạn bây giờ của mình khi nhìn thấy nét mặt đau khổ thoáng qua trên khuôn mặt cậu. Harry siết chặt bàn tay thon nhỏ để cố gắng an ủi, hai cậu bé vô thức xích lại gần nhau hơn.
"Mọi thứ sẽ sớm lắng xuống. Chúng ta sẽ thực hành các phép thuật. Nếu mày quyết định rời đi thì mày cần chuẩn bị sẵn sàng. Còn nếu mày quyết định ở lại, thì cả hai chúng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu với Voldemort."- Harry mỉm cười tự tin, nụ cười toe toét hơn khi Draco trả lại nó bằng một cái nhỏ của mình.
"Mày sẽ không gạt tao chứ"- Draco đặt câu hỏi, cảm thấy vui vì có người muốn cậu ở bên.
"Không"- Harry tiếp tục cười toe toét, thậm chí còn bước lại gần Draco để trán họ gần như chạm vào nhau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám như bão tố đó.
"Malfoy, Potter"- Snape gọi. Ông đã hơi muộn để gặp Draco sau buổi học cuối cùng của mình và ngạc nhiên hơn trước cảnh tượng chào đón ông khi Snape nghe thấy giọng nói phát ra từ hành lang. Có vẻ như cả hai sắp hôn nhau, khiến Snape kinh hãi, nhưng chắc chắn điều đó không thể xảy ra.
Hai cậu bé buông ra xa nhau như một mũi tên bay từ một cây cung đang căng hết cỡ, cả hai đều mặt đỏ bừng vì bị bắt bởi không ai khác ngoài Giáo sư Độc dược khó tính.
Snape nhướng mày với cặp đôi, chống lại ý muốn chế giễu họ vì sợ làm mất lòng đứa con đỡ đầu của mình. "Chúng ta sẽ đi ăn tối"- ông nói, xoay người trong một vòng xoáy của chiếc áo choàng đen, phong thái của ông nói rằng mong các chàng trai đi theo.
Bậc thầy Độc dược quyết định trên đường đến Đại Sảnh ông cần phải nói chuyện nghiêm khắc với cậu bé Potter về việc này. Snape sẽ không để bất cứ ai làm Draco buồn, bất kể điều đó có chủ ý tốt hay không.
Severus không nghi ngờ Potter có âm mưu chống lại Draco. Nhiều khả năng đó là do cái máu Gryffindor luôn muốn giúp đỡ người khác, điều này đã gây ra sự thay đổi này trong mối quan hệ không tồn tại trước đây của hai cậu bé. Bất chấp điều đó, con đỡ đầu của ông lúc này đang có tâm hồn nhạy cảm và ông sẽ không để Potter lợi dụng điều đó.
Severus tự hỏi liệu lão Hiệu trưởng có khuyến khích Harry trở thành bạn với Draco để lão ta có được thông tin về Lucius và các Tử Thần Thực Tử hay không.
Ông sẽ không bỏ qua lão già đầy mưu mô kia đâu. Càng nghĩ về nó, ý tưởng đó càng trở nên hợp lý hơn cho đến khi về cơ bản ông đã quyết định rằng mình sẽ ý kiến trong vấn đề này.
XXX
Cùng lúc bữa tối gần như kết thúc ở Đại Sảnh. Lucius Malfoy, sau khi nói chuyện với Crabbe, thì đã xông ra từ phòng riêng của mình, một đám mây giận dữ giết người bao trùm quanh Malfoy lớn. Nắm lấy chiếc áo choàng của mình, và với vẻ mặt có thể làm tan chảy kim loại dù là loại cứng nhất. Ông bẻ khớp tay tạo một tiếng rắc.
Điểm đến ... Hogwarts.
-----------------------------------------------------------
Có hai bạn phù thủy đã bão bình luận trên truyện của tui mấy bữa trước. Cảm ơn hai bồ đã bình luận sôi nổi nha, tui đọc hết và tui rất vui.
Chap 14 này tui dành tặng cho hai bồ nha. ^.^
@MizuiroRuki @mathslove
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com