Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tài sản của Joker 2

Nhật ký thân yêu,

Cuối cùng thì tôi cũng đã ổn định cuộc sống mới tại căn hộ mới và tôi cảm thấy rất hài lòng về nó. Thời tiết tại Gotham u ám đến khó tin gần như ngày nào cũng mưa hết. Tôi đã thay đổi và điểm thêm màu sắc cho căn phòng ngủ thành màu hồng và xanh vì nó giúp tôi cảm thấy như nhà. Tôi vẫn chưa có đủ tiền để mua một cái TV nên tôi đã mua tạm một cái radio, đó là thứ giải trí duy nhất mà tôi có ngoài mấy cuốn sách về tâm thâm học.

Nói tới tâm thần học, tôi đang cố tìm vài công việc để làm, hiện tại tôi đang làm pha chế ở quán bar ngay bên dưới căn hộ của tôi. Ông chủ ở đó rất tốt bụng. Tôi vừa phát hiện một công việc vô cùng hoàn hảo được đăng trên báo, đó là bệnh viên tâm thầm Arkham đang cần một bác sĩ tâm thần. Tôi thực sự hy vọng họ nhận tôi, mặc dù tôi đã chờ đợi cuộc gọi từ họ trong bốn ngày qua và vẫn chưa nhận được một cuộc gọi nào. Tôi sợ họ sẽ từ chối tôi, một đứa trẻ mồ côi, ra trường ở một cái trường tồi tàn thì có học giỏi tới đâu cũng chả có nơi nào thèm ngó ngàng tới. Nhưng điểm số của tôi rất cao. Dù sao, tôi luôn có niềm đam mê đặc biệt với tâm thần học vì vậy tôi đã lựa chọn con đường này và tôi thực sự hào hứng để bắt đầu nó.

Cầu mong mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.

Harleen nhắm mặt lại và thở dài. Cô đưa tay đóng cuốn nhật ký lại và cất nó vào trong ngăn kéo cạnh giường ngủ, rồi ngồi phích xuống chiếc giường cũ nát mà chủ cũ của căn hộ này đã bỏ lại. Nói có mùi như cà phê và báo cũ, cái mùi khiến cô nhăn mặt mỗi khi ngửi thấy.

Bây giờ là 9h tối, bầu trời ban đêm của Gotham bị mây đen bao phủ không có tới một vì sao, Harleen vừa ăn xong miếng bánh pizza cuối cùng từ hộp pizza mà cô đã mua vào ngày hôm qua, thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Ring ring

Cô ngồi thẳng người dậy và liếc sang chiếc điện thoại màu trắng đang đổ chuông nằm ở phía cuối giường.

Ai lại gọi cho tôi giờ này nhỉ? Trong danh bạ của tôi chỉ có duy nhất 3 người. Thế thì có thể là ai?

Debby, người bạn thân nhất từ bé đến giờ của cô ở trại trẻ mồ côi.

Ông chủ ở quán bar nơi cô đang làm việc.

Và số đường dây trợ giúp khẩn cấp.

Chỉ có thể là lộn số.

Harleen thôi thắc mắc, chồm lấy chiếc điện thoại và kê sát vào tai. "Xin chào" giọng một người phụ nữ cất lên, "Đây có phải là bác sĩ tâm thần Harleen Quinzel?" cô ta hỏi, giọng cô ta có chút văn phòng và nghiêm túc.

"Vâng là tôi đây" Harleen đáp bằng một âm thanh chói tai vì hồi hộp, nín thở lắng nghe.

"Tôi là Roberts, thư ký làm việc ở bệnh viện tâm thầm Arkham. Chúng tôi đã xem qua hồ sơ lý lịch của cô và chúng tôi thấy cô phù hợp để làm việc ở đây, nếu cô còn hứng thú với nó" người phụ nữ tên Roberts nói bằng một giọng đơn điệu, khiến Harleen cảm giác như cô ta đã học thuộc lòng nó từ thuở nào.

"Có chứ, tôi vẫn còn hứng thú."

"Tốt" Roberts đáp từ bên đầu dây kia, "Một tin nhắn sẽ được gửi cho cô sau cuộc gọi này. Đừng xóa nó vì cô sẽ cần nó để vào được bên trong Arkham vào ngày mai lúc 9 giờ sáng, sẽ có người ở đó hướng dẫn công việc cho cô" cô ta nói một cách suôn sẻ.

"Được." Harleen nuốt nước bọt và trả lời, "Cảm ơn."

"Vậy hẹn gặp lại" Roberts nói và gác máy, trước khi Harleen nhận thức được hết những điều cô ta vừa nói.

Điện thoại Harleen rung lên và cô nhìn xuống để thấy một tin nhắn vừa mới được gửi tới cùng một số, cô nhanh chóng lưu lại số đó là Ms. Roberts và đọc tin nhắn.

Tin nhắn thông báo giờ và địa chỉ tới Arkham và bên dưới còn kèm theo 6 con số, Harleen đoán đó là mật mã gì đó.

Cô đưa mắt nhìn cái đồng hồ đang điểm 9:15. Có lẽ nên đi ngủ sớm để lấy sức cho ngày mai, cô đặt điện thoại lên bàn và kéo mềm chùm người lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

.........

Harleen đứng trước cổng của bệnh viện tâm thần Arkham, nơi khét tiếng nhất Gotham và cô có thể nói là nó được canh gác rất nghiêm ngặt bởi vì có rất nhiều lính gác lính canh ở khắp nơi, và tất nhiên là họ có trang bị vũ khí. Cô tiến về phía cánh cổng, nơi có hai tên lính đang đứng canh gác hai bên.

Harleen bước về phía họ và đừng lại.

"Tôi là bác sĩ Harleen Quinzel, tôi tới đây để phỏng vấn." cô nói và một trong hai người lính gác hỏi, "Cô có mật mã không?"

Harleen lập tức lấy điện thoại ra và cho họ xem số mật mã trong tin nhắn của cô. Họ gõ mã số đó lên một cái màn hình cảm ứng được gắn và nó hiện thị ' Xác nhận mã thành công'. Cánh cổng thép tự động mở ra. Hai người lính gác bước qua một bên cho phép cô đi vào bên trong. Bệnh viên tâm thần Arkham là một toà nhà đồ sộ màu xám, nơi chả ai bước vào mà không cảm thấy sởn gai óc vì vẻ u ám của nó.

Cô nắm chật dây đeo túi và đi về phía nó, cảm thấy lo lắng và bồn chồn. Sau vài phút, cô đừng chân trước một cánh cửa thép nữa và trình mã số cho tên lính canh gác. Anh ta cũng làm điều tương tự mà người lính trước đó đã làm và cánh cửa thép lại mở ra.

Harleen bước vào bên trong toà nhà và một luồng gió lạnh bỗng thổi ngay vào người cô, khiến cô rung mình. Bên phía tay phải cô có một cái quầy nơi một người đàn ông đang ngồi. Ông ta nhìn như là người đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi.

Harleen điều chỉnh cặp mặt kính của mình và bước về phía ông ta. Âm thanh của tiếng giày cao gót của cô vang vọng khắp căn phòng.

"Chào buổi sáng" người đàn ông cất tiếng, giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt nâu của ông nhìn cô và nở nụ cười, "Chào buổi sáng" cô đáp.

"Tôi tới đây để phóng vấn, tôi là bác sĩ Harleen Quinzel" cô nói và ông ta gõ cái gì đó lên máy tính, rồi ngước sang nhìn cô.

"Của cô đây, cô gái trẻ" ông ta nói và đưa cô một tấm bản đồ của Arkham, cô đưa mắt nhìn xuống tấm bản đồ và bất ngờ trước sự rộng lớn của nơi này.

Ông ta chỉ một căn phòng trên bản đồ, "Đó là nơi cô cần tới" ông nói và quay ở về với công việc của mình. "Cảm ơn và chúc một ngày tốt lành" Harleen lịch sự đáp và quay người bước đi.

Cô cầm bản đồ trên tay và đi dọc hành lang, lần theo bức tường xám. Mọi thứ ở đây điều mang một màu xám, không có một tranh ảnh treo tường nào cả. Thật u ám và tẻ nhạt, khiến cho cô cảm giác thật nặng nề và muốn phát bệnh.

Cuối cùng thì cô cũng tới được nơi cô cần tới, Harleen có thể nghe thấy tiếng nhiều người đang nói chuyện và nó dường như làm dịu đi sự căng thẳng của cô một chút. Cánh cửa mở sẵn và cô bước vào trong.

"Cô chắc hẳng là bác sĩ Harleen Quinzel rồi" một người phụ nữ nói và Harleen nhận ra giọng của cô ta, đó là Ms. Roberts.

"Hãy ngồi xuống đi. Cuộc họp sắp bắt đầu" cô ta ngồi xuống cái ghế ở trung tâm bàn họp và Harleen thì đi về phía chỗ ngồi của mà cô ta đã chỉ, phớt lờ ánh nhìn của mọi người trong phòng.

Cô nhìn xung quanh căn phòng sau khi đã ngồi xuống chỗ của mình, chợt nhận ra tất cả bác sĩ tâm thần ở đầu điều là nam và cô là bác sĩ nữ duy nhất. Một lần nữa sự căng thẳng và bồn chồn lại dâng trào bên trong cô, Harleen hít một hơi sâu, cố chấn an bản thân mình.

"Chào mừng tới Arkham" một giọng nói lớn phát ra ở cuối phòng, khiến cả căn phòng im bật ngay lập tức. Harleen ngước đầu nhìn lên và thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest đen, mái tóc sẫm màu của anh ta được chải chuốt một cách hoàn hảo sang một bên.

"Tôi là Fox và tôi là giám đốc của bệnh viên tâm thần này" anh ta giới thiệu, "Tôi sẽ hướng dẫn cho các bạn mọi thứ bạn cần biết về Arkham."

______

Hiện tại: Harl 21t và J 40t ?

Vì độ trên lệt về tuổi của hai người nên mới có vụ Daddy và Baby giữa hai thánh. Joker đáng tuổi cha của Harley đó các bồ—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com