Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C.1

CHÚA sẽ mang một bệnh khủng khiếp đến cho các dân tộc đã đánh Giê-ru-sa-lem. Thịt chúng nó sẽ bị rữa nát khi chúng còn đang đứng trên hai chân, mắt chúng sẽ mục trong hốc mắt, và lưỡi mục trong miệng. Trong ngày ấy, CHÚA sẽ gieo sự kinh hoàng trong chúng nó khiến ai nầy đều túm lấy kẻ cạnh mình và đánh lẫn nhau.

– Zechariah 14:12 –

----


"Đừng! Đừng mà...! Đừng!"

Harry bật dậy, mở choàng mắt trong đêm đen. Không kịp thở, anh cuống quýt sờ soạng dưới đất như đang tìm một thứ gì đó. Sương rừng che mờ mắt kiếng của anh. Không thấy! Anh bấn loạn. Nhanh. Nhanh lên. Không kịp mất! Tay anh chạm phải một vật cán dài làm bằng kim loại.

Đây rồi!

Mắt anh sáng hẳn, chụp lấy cây rìu cứu hỏa trong tay và lăm lăm nắm chặt nó như người sắp chết vớ được cái phao. Chẳng một nhịp tim, không một hơi thở, anh tựa lưng vào cửa lều và căng mắt nhìn cho rõ từng tán cây bụi cỏ để chắc rằng ban nãy chỉ là cơn ác mộng, không ai uy hiếp sự an toàn của...họ. Mọi thứ vẫn bình thường...ít ra là cho đến giờ phút này. Nén một hơi thở nhẹ nhõm, anh khẽ xoay người, liếc vào bên trong lều, hy vọng hành động ban nãy không làm gián đoạn giấc ngủ của cô.

Chết tiệt... Ngủ gục trong lúc canh gác! Mày không thể tệ hơn nữa, Harry!

Anh tự rủa bản thân đã quá sơ suất, để sự mệt mỏi xâm chiếm bản thân vào một không gian không đúng lúc và vào một thời điểm không đúng lúc.

Đau...

Khi cơn hoảng loạn đã qua đi cũng là nỗi đau xâm chiếm tâm trí anh. Lúc nãy vì vội quá nên anh cử động mạnh, làm động đến vết thương trên cánh tay...Giờ nó rướm máu, đau đến chảy nước mắt. Không để phí thời gian, anh với tay lấy hộp sơ cứu bên cạnh, cầm máu và thay một lớp băng khác dưới ánh sáng mù mờ của đầu diêm. Có vài viên thuốc giảm đau trong hộp... Harry khựng lại một chút nhưng rồi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ sử dụng nó. Biết đâu sẽ có những lúc nguy cấp hơn cần dùng đến, với lại...giữ cơn đau này không chừng sẽ là một liều thuốc tốt chống cơn buồn ngủ. Anh ngáp dài, vùi đầu diêm xuống đất, xóa tan đi nguồn ánh sáng duy nhất trong đêm đen và của sự sống. Không thể liều. Anh tựa đầu vào cửa lều, ánh mắt xa xăm, tự hỏi lần cuối cùng anh có một giấc ngủ ngon là khi nào? Không ác mộng, không lo âu, không sợ hãi và biết rằng khi mở mắt ra sẽ lại thấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới.

Một giấc mơ xa xôi.

.

.

.

Tay anh bâng quơ bứt lấy đóa bồ công anh dại mọc cạnh lều và đưa lên miệng thổi. Hạt bồ công anh tỏa ra, nhưng thay vì tung cánh bay cao bay xa hơn nữa thì chúng lại chao đảo lượn vòng, rồi lác đác rơi xuống đất. Đêm nay không có gió. Thiên nhiên đã từ bỏ chính nó như Harry đã thôi không còn dám mơ về tương lai. Một ngày mới từ lúc nào đã trở thành ngày tận thế trong mắt anh.

Phim ảnh và sách báo Muggles cứ vài năm lại tung ra một bộ phim thảm họa hay giải mã một lời sấm truyền, làm dậy lên những tin đồn về ngày tận thế. Dĩ nhiên, ăn theo trào lưu và hòa trong dòng người xếp hàng dài trước cửa rạp chiếu phim có cả anh, lẫn cô. Những ngày xa xưa đó, cả hai đứa vẫn luôn cho rằng ngày tận thế sẽ là ngày trái đất bị xâm lăng bởi một dân tộc lạ đến từ những chiếc dĩa bay tối tân của một thiên hà xa xôi nào đó. Nhẹ hơn một chút...có lẽ là ngày các cường quốc ganh đua dội bom hạt nhân để tiêu diệt lẫn nhau. Thực tế hơn một chút... có thể đó là ngày mẹ thiên nhiên nổi cơn thịnh nộ với loài người và giáng xuống nào những thiên tai động đất, sóng thần, dịch bệnh...để rồi cuốn theo sự sụp đổ của một nền văn minh nhân loại. Đôi lúc một trong hai đứa xúc động rơi nước mắt thì đứa còn lại sẽ len lén luồn bàn tay vào đứa kia, siết chặt như một lời khẳng định rằng dù có thế nào đi nữa thì cũng sẽ luôn ở bên người còn lại, dĩ nhiên không quên trơ trẽn thòng thêm một câu 'chỉ sợ khi ngày đó đến thì mình đã ngủm củ tỏi từ lâu'. Harry khẽ bật ra một tiếng cười khan, nheo mắt lắc đầu. Xem ra ngày đó đến nhanh hơn mình tưởng. Chỉ có điều là cảnh tượng ngày tận thế đang bày ra trước mắt anh thật khác với những gì anh đã đọc, đã xem và đã nghĩ. Vẫn còn đó những tòa nhà chọc trời, những cửa hiệu, siêu thị, hàng quán, và lác đác cả bóng người. Không khói lửa. Không nứt đổ. Có chăng, điểm khác biệt duy nhất so với ngày thường chính là sự tĩnh lặng của không gian khi tất cả sự sống đã ngừng hoạt động và những bóng người kia chỉ còn là những bước chân vô hồn, thất thiểu lê thân vô định trong hồi kết của nhân loại.

"Đừng mà...Đừng giết họ..."

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt bởi tiếng rên khe khẽ của cô. Hẳn là ác mộng. Vội vàng, anh bước vào trong lều và ngồi xuống cạnh cô. Khẽ siết nhẹ lấy bàn tay mềm nhỏ, anh thì thầm như thở.

"Chỉ là mơ thôi! Đừng sợ!"

Nghe được lời trấn an của Harry, cô gái dịu lại một chút. Cô thôi vẫy vùng nhưng vẫn nắm chặt lấy tay anh. Hàng mi cong nhắm nghiền, lạc lõng trong cơn mơ. Harry cũng không có ý định dời chân. Anh vén một sợi tóc rối đẫm mồ hôi vào mang tai cô rồi hạ tay, lướt nhẹ trên khuôn mặt xinh xắn đã thấm bẩn bụi đường của cô mà nghe lòng đau thắt. Kiệt sức rồi.

Thi thoảng trong những đêm muộn

Tôi thao thức nằm ngắm em ngủ

Khi em chìm vào giấc mộng bình yên

Là lúc tôi tắt đèn và trăn trở trong đêm

Tình cảnh này y hệt như năm đó. Cùng là không khí trầm mặc của những đêm rừng hoang tàn tĩnh mịch, cùng là hai kẻ cô độc bị ruồng bỏ và phải nương tựa vào nhau. Harry nhắm mắt để dòng ký ức tuôn nhẹ từ tận sâu thẳm trong tim anh, hòa quyện và quấn lấy nhau thả đưa anh về những mảng ký ức nhập nhằng xa xôi của năm năm trước. Những ký ức anh đã buộc bản thân phải quên và nếu không phải trong những hoàn cảnh đặc biệt như thế này thì anh sẽ không bao giờ dám nhớ tới.

Đêm vắng. Mưa than. Đắng chát cái vị bị bạn thân ruồng bỏ trong lúc anh cần cậu ta nhất. Tình bạn vỡ tan theo hạt mưa. Văng vẳng bên tai là tiếng la thét bất lực của chính bản thân, tiếng đập bàn đập ghế và cả hàng triệu tiếng lòng khác mà anh trút hết vào người bạn thân còn lại. Mưa ru trên tàn lá dày. Dịu đi lòng người. Xoa nhòa nỗi đau. Còn nhớ như in hình ảnh cô như một cơn gió, nhào tới và ôm chầm lấy anh cùng khụy xuống nức nở; đêm hàng đêm, giờ hàng giờ, lưng đối lưng, kẻ này âm thầm làm điểm tựa cho kẻ kia, cả trên tinh thần lẫn cả trên chiến trường, cố lấp cho đầy chỗ trống của người đã bỏ lại. Lại một đêm vắng. Không trăng cũng không mưa. Thế mà nóng hừng hực như thiêu như đốt khi ngón tay đối phương lướt qua từng sợi tóc, bờ môi, khuôn ngực, lột trần từng mảnh quần áo cho đến khi cả hai cùng hòa làm một. Đó là cảm giác tìm về bình yên khi cô nằm gọn trong vòng tay anh, san sẻ bờ ngực trần của hai trái tim cô độc và tổn thương sâu sắc. Mãi đến tận bây giờ, anh vẫn không sao quên được ánh mắt ám ảnh, nhói buốt khi cô rơi giọt nước mắt ấm nóng trên vai anh, thì thầm.

"Harry à, chuyện chúng ta...sẽ ra sao?"

Anh biết cô định nói gì. Anh biết cô đang nghĩ về ai. Anh biết sẽ có một ngày anh phải đối mặt với câu hỏi này. Anh biết chuyện giữa họ sẽ chẳng đi đến đâu. Anh thậm chí còn biết trước câu trả lời đã định sẵn trong đầu cô và rằng cô chỉ đang tìm kiếm một sự đồng cảm.

"Mình biết..." Anh thở hắt, siết chặt vòng tay quanh cô và trì hoãn dù chỉ một khắc yêu thương ngắn ngủi này. "...Bồ yêu Ron!"

"Bồ... cũng vậy!",cô chậm rãi. Một câu trả lời anh đã không ngờ tới và như mọi lần, cô luôn biết cách làm cho đối phương phải im lặng rút lui khỏi cuộc tranh luận. Nhưng lập luận này khắc nghiệt làm sao. Anh biết cô nói sự thật và anh biết nó không công bằng với cô. Thề có Merlin, anh đã nghĩ cô sẽ trả lời 'và bồ yêu Ginny'. Đơn giản nhưng là một lý do hòan hảo để anh ngụy biện rằng chuyện giữa họ, tất cả chuyện này, chỉ là một sai lầm trong phút yếu mềm và rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cả hai quay về trong vòng tay anh em nhà Weasley, nếu anh không bỏ mạng dưới tay Voldemort.

Anh không nói gì thêm, đã không biết nói gì hơn và thay vào đó, anh áp môi vào hôn cô trong say đắm, mãnh liệt và tự nhủ đây sẽ là nụ hôn tạm biệt, là lần cuối cùng anh được phép yêu thương cô như thế. Vì anh cũng đã chọn.

.

.

.

Rồi một ngày kia, Ron trở về.

Khi Ron trở về, cô giải thích rằng giữa anh và cô thật sự chỉ có tình bạn.

Khi Ron trở về, anh khẳng định rằng 'anh trai – em gái, làm sao yêu nhau được?'

Thời gian đầu, cậu bạn tóc đó vẫn còn giữ những ánh mắt nghi kỵ, ngờ vực nhưng rồi ngày qua ngày... cậu đã bắt đầu chấp nhận cái 'sự thật' nửa vời đó. Tháng qua tháng, cô bạn tóc nâu đã thôi không còn tự vấn về mối quan hệ phức tạp đó nữa. Rồi năm qua năm, khi lời nói dối đã chất chồng, đã len lỏi ăn sâu vào từng sợi máu thì đến cả bản thân anh chàng tóc đen cũng dần quên mất rằng đó vốn dĩ chỉ là một lời nói dối. Anh đã tin, thật sự tin rằng Chẳng.Có.Gì.Giữa.Họ.

~ Còn tiếp... ~

A/N: Chap 1 chưa có nhiều hành động, hứa hẹn chap 2   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com