VOL5. CHAPTER 10: Vòng Tuần Hoàn Của Ki
VOL5. CHAPTER 10: Vòng Tuần Hoàn Của Ki
Dịch, Edit, Fanpage: TheSun Fansub
Ủng hộ mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem
****
Mọi chiến binh đều bị thương trong trận chiến với hark. Một số bị thương nghiêm trọng như gãy xương hoặc nội tạng rối loạn, vì vậy họ phải nhanh chóng hành động để điều trị. May mắn thay, các chiến binh của làng YeongHeung đã có thuốc chữa hữu hiệu cho những tình huống như vậy.
Phải mất nửa giờ để điều trị tất cả các chiến binh. Thật may mắn là không có ai bị móng vuốt của con hark đâm xuyên qua. Chữa trị xương bị gãy hoặc mất đi một phần da thịt không quá nghiêm trọng.
Vấn đề là những người bị rối loạn nội tạng do chấn động mạnh, không có cách nào tốt để điều trị ngoài việc để họ nghỉ ngơi trong khi nằm nghỉ. Ít nhất thì loại thuốc họ có sẽ giúp được họ.
"Tại sao anh ấy chưa quay lại?"
Nain không rời mắt khỏi điểm cuối chân trời nơi mà Haroon đã biến mất.
“Chính xác nó cũng là câu hỏi của mình. Đối mặt với con hark khi chỉ có một mình là tự sát." Haeran nói
"Chị có nên thử ra ngoài và đi tìm cậu ấy không? ”
Seran bồn chồn, vì cô ấy không bị kiệt sức. Nhưng cô không thể thực sự ra ngoài và tìm kiếm cậu ta. Cô ấy không giỏi tìm đường và không đời nào cô ấy có thể đuổi theo họ một mình.
"Ôi, Không."
Nain đột nhiên hét lên. Mọi người vây quanh cô, trở nên lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Haeran nắm lấy tay của Nain và hỏi.
"Mặt nạ! Quần áo!"
"Có chuyện gì với mặt nạ và quần áo sao?"
"Người đó, Haroon ……"
Mặt Haeran tái đi ngay khi cô nhận ra ý của Nain.
"Ôi, không . Cậu ta đang đuổi theo con hark mà chỉ mặc áo giáp."
Để da trần tiếp xúc với ánh nắng mạnh như vậy sẽ gây ung thư da cấp tính. Hơn nữa, hít thở bầu không khí bị ô nhiễm phóng xạ trong hơn 30 phút làm tổn hại đến hệ hô hấp và hệ tuần hoàn, bắt đầu từ phổi. Những công nhân được Haroon cứu sống và những người đã chiến đấu với Haroon cảm thấy đau khổ tột cùng. Thời gian đã trôi qua được 30 phút.
"Cậu ta không nên đuổi theo nó. ”
“ Đúng thế, cậu ấy không nên làm vậy.”
"Trời ạ, tôi thất vọng vì tôi không thể làm được gì!"
Thời gian trôi đi không chờ đợi. Một giờ trôi qua sau khi Haroon rời đi, sau đó hai giờ, thậm chí cậu ấy vẫn chưa trở lại. Đã quá thời gian mà con người có thể tồn tại bên ngoài mà không cần bất kỳ thiết bị nào.
"Có thể nào cậu ấy chết rồi không ?"
Những người công nhân thì thầm với bạn của cậu ấy.
"Đừng nói những điều khủng khiếp như vậy. Anh có nghĩ rằng một chiến binh có thể đâm vào mắt của một con hark sẽ chết dễ dàng như vậy? Anh biết Hosang,, phải không?"
"Hosang? Ý cô là tên mồ côi đã đi theo cô trong cuộc hành trình đến Lò Nung Lửa?"
"Đúng thế. Lần đầu tiên tên ngu ngốc đó ra khỏi rào chắn, hắn đã quên lời cảnh báo của chúng tôi và không đeo mặt nạ trong một giờ."
"Hắn làm vậy à? Đừng nói với tôi rằng tên ấy đã chết.”
“Không, anh ấy không chết. Anh ấy bị ốm trong hai ngày hoặc lâu hơn sau đó anh ta đã khoẻ rồi. Tôi muốn nói rằng không phải tất cả con người đều giống nhau. Có lẽ Haroon cũng khỏe như Hosang."
"Hồ, thật thú vị. Chà, tôi hy vọng vị cứu tinh của chúng ta cũng ở trong trường hợp đó.”
"Tất nhiên là thế rồi. Cậu ta đã chiến đấu với một con hark, nh biết là.…"
Nghe công nhân nói chuyện, người ta tìm thấy một tia hy vọng giữa lúc tuyệt vọng. Họ nói rằng một số người vẫn sống sót ngay cả khi họ tiếp xúc với khí hậu này trong một thời gian dài. Ngoài ra, Haroon là chiến binh đã chiến đấu một chọi một với con hark và cố gắng làm mắt nó bị tê liệt, trong khi không ai có thể chiến đấu một mình với nó. Vì vậy, họ vẫn còn thắp lên một tia hy vọng.
Vào lúc như thế này, những người thường sẽ bỏ rơi người đã rời khỏi nhóm, nhưng Varan, trưởng nhóm và thậm chí cả Rosu, đều không có ý định làm thế. Tất nhiên, họ bị thương nặng, nhưng nếu họ muốn di chuyển, họ phải lê đôi chân đi bằng ý chí mạnh mẽ của họ.
Cuối cùng thì cũng có tin tức khi sự lo lắng của họ đã lên đến đỉnh điểm. Người chiến binh không bị thương và đã tình nguyện trông chừng đã hét lên với cả nhóm từ phía xa.
"Có thứ gì đó đang đến."
Sự căng thẳng lan tràn trên khuôn mặt của họ. Con hark có thể đã bị mất thị lực, nhưng mọi người biết nó sẽ trả thù và họ biết nó sẽ quay trở lại với cái khứu giác vượt trội.
"Đó là Haroon. Cậu ấy đang đến."
Nghe tiếng hét của người canh chừng, những người tương đối lành lặn chạy về hướng người canh chừng. Họ có thể thấy Haroon đang đi về phía họ dưới ánh nắng chói chang. Cậu ta đi hơi chậm nhưng có vẻ như cậu ấy không bị thương quá nhiều.
"Haroon!" Haeran yếu ớt hét lên, nhẹ nhõm khi thấy câuh an toàn. Seran cũng mĩm cười và chạy về phía cậu.
"Thật nhẹ nhõm. Thật là nhẹ nhõm.” Nain nói, ngay sau đó khuỵu xuống. Cô ấy cũng rất lo lắng cho Haroon và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu ấy trở lại.
Haroon đang đi về phía nhóm một cách tự hào (mặc dù đôi khi cậu ấy có hơi loạng choạng), cầm một thứ gì đó trên tay và kéo một thứ gì đó trên mặt đất.
Mọi người quan sát vùng da lộ ra của Haroon bằng mắt khi cậu ấy đến đủ gần.
"Cậu ấy ổn! Da cậu ấy không bị phồng rộp hay là phỏng!"
Cậu ấy đã tiếp xúc với ánh nắng mạnh như vậy trong hơn 2 giờ, nhưng ngoài việc cậu ta bị nổi những mẩn đỏ có thể nhìn thấy, thì da của cậu ấy không có nhiều thay đổi.
"Có phải cậu đã đi qua những khu rừng, thay vì vùng đất hoang suốt thời gian đó?" Họ nghĩ trong đầu.
Haroon dường như vẫn khoẻ mạnh như lúc trước trận chiến, tốt đến mức khiến một số người nghĩ rằng lo lắng cho cậu ấy là vô nghĩa.
Dù sao, mọi người rất vui khi thấy cậu ấy trở lại.
"Đó là gì?" Haeran hỏi,
“Đầu của con hark và da của nó. ”
"Thật không? Vậy, cậu thực sự đuổi theo và giết nó?”
Haroon gật đầu, đặt bao tải xuống. Haeran, Nain và các chiến binh đã kiểm tra những thứ mà cậu ấy mang về. Nó chắc chắn là da con hark, nó có lông tơ ngắn, mỏng, rậm rạp, nhìn từ xa có vẻ giống như một bộ da mịn.
"Cậu thực sự đã giết nó! Bằng cách nào?! Và cậu đã lột da nó như thế nào?” Haeran nói.
Miệng của cô ấy không chịu dừng lại. Ngay cả khi nó bị mù, họ không thể biết làm thế nào Haroon đuổi theo nó, hoặc làm thế nào cậu ta lột được da của nó.
Mọi người nhìn Haroon một cách đầy nghi ngờ và yêu cầu một lời giải thích, nhưng Haroon chỉ đặt cái đầu con hark xuống trước mặt Nain, nó cũng đã bị lột da.
“Nó là quà của tôi!"
Nói rồi, Haroon bước đi một đoạn ngắn và ngồi xuống, nhắm mắt lại. Cậu ấy có vẻ khá mệt nên không ai dám làm phiền Haroon nữa.
Đối với họ, Haroon là một người đàn ông ít nói và ít thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt. Bất cứ ai cũng có thể nói rằng Haroon đã kiệt sức rất nhiều, mặc dù cậu ấy không nói ra điều đó.
".....Cha ơi!”
Nain bắt đầu khóc, quỳ xuống trước cái đầu con hark. Phía sau cô, Rosu và những chiến binh khác đang nhìn chằm chằm vào nó.
Sau một lúc, Nain lấy ra con dao găm sắc nhọn của mình và đâm vào đầu con hark hai lần. Nó dường như là một nghi lễ để vinh danh. Các chiến binh cũng làm điều tương tự.
Haeran, Seran và các công nhân đã cố gắng đưa ra suy nghĩ của riêng họ về cảm giác của các chiến binh, nhưng họ không bao giờ có thể tự tin nói rằng họ đã nghĩ đúng.
Đuổi theo con hark trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, Haroon hầu như không thể săn được nó. Chỉ sau khi đâm thanh kiếm của cậu vào miệng nó và tận dụng sự mù lòa của nó, cậu ta mới có thể giết nó. Cậu ấy đã trải qua một số khoảnh khắc đe dọa tính mạng trong quá trình này, nhưng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp vì cậu ta may mắn nhận ra điểm mạnh và điểm yếu của nó rất nhanh trong trận chiến đầu tiên.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cậu ta mổ da con hark đã chết và quay lại, buộc vào cơ thể của cậu rồi sử dụng Messenger Walking, tiếp nhận và luân chuyển ki trong khi kéo theo cái đầu và da của nó, nhưng cậu ấy thực sự cảm thấy cậu ta có thể chết.
Chiến đấu bằng ý chí mạnh mẽ với khao khát được để cơ thể của cậu nghỉ ngơi trên sa mạc, cậu ấy đã quay trở lại. Cậu ta muốn ngủ nên nhắm mắt lại, nhưng sau sự kiện* đó cậu không thể làm được. Cuối cùng khi cơ thể cậu ấy cảm thấy nó có thể nghỉ ngơi, mọi bộ phận trên cơ thể cậu ta bắt đầu đau nhức, sau đó cơn đau càng lúc càng mạnh. Haroon nghiến răng để kìm nén những tiếng rên rỉ.
*Sự kiện nhận ki vào cơ thể ấy.
"Ugh, mình sắp chết. Đau quá, mình chỉ muốn chết đi cho xong."
Haroon cố gắng chịu đựng cơn đau, nhưng làn da hấp thụ nhiệt của cậu bắt đầu bỏng rát như thể vậu ấy bị châm vào lửa; xương, cơ và các cơ quan bắt đầu kêu gào đau đớn.
"Mình thực sự sắp chết như thế này sao?"
Cậu ấy chợt sợ hãi.
Cậu ta cố gắng nghĩ về điều gì đó khác để quên đi sự lo lắng và đau đớn đó, nhưng cậu không thể tập trung. Trong game hay ngoài đời, cậu ấy chưa bao giờ mệt mỏi hay đau đớn như vậy.
"Mình sẽ không chịu thua. Không lần nào nữa……." Cậu ấy nghĩ đến bản thân cậu.
Cậu ta cố gắng tập trung ý chí của mình vào đại dương mana, nơi còn được gọi là bể chứa của ki.
Cậu có thể thấy ki của cậu đang sôi lên như một ngọn núi lửa. Nó không phải ở dạng rắn mà bị tan chảy thành dạng lỏng và sôi sục.
"Ngay cả ki của mình cũng không ổn định! Điều này không tốt."
Có gì đó không ổn với nó. Cảm giác như nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào và xé xác cậu ấy ra từng mảnh.
Haroon bắt đầu dồn sức mạnh ý chí vào ki của cậu ta khi cảm nhận được sự đe dọa của cái chết một cách mạnh bạo. Cậu ấy không biết liệu nó có hoạt động hay không, nhưng cậu chỉ biết một cách đó để làm nguội nó trước khi nó nóng hơn nữa. Đó là vòng luân chuyển của ki. Cậu ta biết việc luân chuyển ki làm dịu lại nó dựa trên kinh nghiệm ít ỏi của cậu ấy.
"Thôi nào! Di chuyển đi."
Cậu ấy cắn môi dưới và máu chảy xuống cầm.
Trong khi nhìn chằm chằm vào Haroon đang ngồi thẳng, Haeran bật dậy.
"Trời ơi...cậu đang bị cái gì thế ?" Haeran hét lên.
Cô lo lắng xoa hai tay vào nhau và không biết nên làm thế nào. Mọi người tụ tập quanh Haroon. Haeran đến gần Haroon mà không cần suy nghĩ. Nain cũng đang làm như vậy.
"Không!" Rosu ngăn họ lại.
Haeran và Nain ngạc nhiên nhìn anh, nhưng anh ta chỉ lắc đầu.
“ Cậu ấy dường như đang ở trong trạng thái khẩn cấp, vì vậy hãy cứ để cậu ấy như vậy."
"Nhưng tại sao?" Nain hỏi.
"Người bạn Haroon đó, cậu ấy là một chiến binh với sức mạnh nào đó mà chúng ta không biết. Cậu ta phải có cách xử lý riêng của chính mình. Trừ khi cậu ấy bất tỉnh, chúng ta không được làm phiền cậu ta trong khi cậu ấy đang giải quyết bất cứ vấn đề gì mà cậu ta đang mắc phải." Anh ấy giải thích một cách tự tin.
"Anh ấy nói có lý! Cậu ta có một thứ gì đó. Chúng ta nên để cậu ấy như vậy, như Rosu đã nói." Varan tán thành.
Không ai dám tiến lại gần Haroon một bước. Họ lo lắng cho cậu, nhưng điều duy nhất họ có thể làm là cầu nguyện cho cậu ấy.
Không biết điều gì đang xảy ra xung quanh mình, ý thức của Haroon vẫn chìm sâu trong vào bên trong.
"Xin hãy di chuyển đi. Di chuyển đi."
Cậu ta van xin, hỏi han và thuyết phục, nhưng ki của cậu ta không chịu di chuyển mà thay vào đó, nó càng sôi lên dữ dội hơn nữa. Theo bản năng, cậu biết nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Cậu ấy không cảm nhận được nỗi đau nữa vì cậu ta quá tập trung vào việc cố gắng di chuyển Ki.
Sau một thời điểm nào đó, cậu đã từ bỏ việc cố gắng di chuyển nó và quan sát xem nó đang sôi như thế nào. Đó là một khung cảnh rất hấp dẫn. Đột nhiên cậu ấy quên mất tại sao cậu ta lại cố gắng di chuyển nó.
Chẳng bao lâu sau, ý thức của cậu đi sâu vào bên trong ki của cậu. Khi ý thức của cậu ấy đã trộn lẫn với ki, cậu ấy có thể cảm nhận được nó.
"Ồ, nó không nóng."
Nó đang sôi lên như thể nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, nhưng nó lại không nóng.
"Vậy tại sao nó lại sôi lên chứ?"
Ngay khi nghĩ đến điều này, cậu ấy đã có thể nhận ra rằng nhiệt đang truyền vào chiếc phía dưới bụng của cậu ta từ đâu đó. Cậu không thể biết nó đến từ đâu vì nó quá tinh vi, nhưng nó đủ mạnh để làm ki sôi lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhìn thấy một lối đi mở ra ở cuối bụng của mình. Bản thân lối đi không lớn, nhưng nó rất rộng. Khi cậu ấy nghĩ có lẽ ki của cậu ta không biết cái lỗ hở nhỏ này và bị mắc kẹt, cậu di chuyển ý thức của mình về phía lỗ hở, ki nhanh chóng di chuyển về phía lối đi ngay lập tức.
Ý thức của Haroon nhanh chóng bị hút vào trong lối đi.
"Cái này gần bộ phận sinh dục của mình."
Cậu ta nhận thấy nó đang ở một điểm gần bộ phận sinh dục của cậu. Ki chứa một lượng năng lượng cực lớn dồn về phía lưng khi nó đi qua gần xương cụt.
Ki dừng lại ở đó một lúc và đi theo một lối đi mở lên trên. Vì nó tích lũy thế năng dưới dạng động năng khi nó rơi xuống, nó dễ dàng bay vọt lên. Ngoài ra, đoạn đường này đã quen thuộc với nó.
Nó lướt qua cột sống, gáy, rồi sau đầu, chẳng bao lâu sau ki đã lên đến đỉnh đầu. Nó cộng hưởng với năng lượng bên ngoài trong chốc lát, bay qua trán, nhân trung, gốc lưỡi, cổ của cậu ấy và sau đó nằm yên tại hố dạ dày. Nó cộng hưởng với năng lượng bên ngoài thêm một lần nữa.
Chẳng bao lâu, nó trở lại trạng thái mờ nhạt.
‘Đây là con đường tôi tìm thấy trước đây. '
Ki đã hòa nhập với ý thức của anh ta theo con đường lưu thông mà nó đã quen thuộc. Nó trở nên bình tĩnh hơn sau khi luân chuyển quanh cơ thể dọc theo con đường, nhưng năng lượng nhiệt vô tận vẫn tiếp tục đốt nóng nó.
Chẳng bao lâu, nó trở lại dưới bụng.
"Đây là con đường mình đã tìm thấy trước đây."
Ki đã hòa nhập với ý thức của cậu ta theo con đường lưu thông mà nó đã quen thuộc. Nó trở nên ổn định hơn sau khi luân chuyển quanh cơ thể dọc theo con đường ki, nhưng nhiệt năng vô tận vẫn tiếp tục đốt nóng nó.
"Đi nào!"
Cậu ta không thể biết đó là ý muốn của cậu ấy hay ý muốn của ki. Nhưng nó sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh và bắt đầu lưu thông một cách ổn định hơn.
Vòng tuần hoàn của ki dường như không kết thúc.
Khoảng không được tạo ra ở đuôi của dòng ki đã hút nhiệt năng vào trong và theo vòng tuần hoàn. Ki chấp nhận nhiệt năng và hợp nhất nó vào chính nó và làm dịu nó khi nó luân chuyển.
Vòng tuần hoàn này tiếp tục cho đến khi nhiệt năng biến mất.
Ngay cả khi quên đi khái niệm về thời gian và không gian, Haroon cuối cùng đã dừng lại vòng tuần hoàn khi cậu cảm thấy rằng ki của mình giờ đã hoàn toàn ổn định. Điều đáng chú ý là nó đã từng từ chối làm theo ý muốn của cậu ta nhưng bây giờ, nó bắt đầu sẵn sàng làm theo ý định của cậu ấy.
Cậu nghĩ nó tồn tại trong cơ thể cậu nhưng không phải là một phần của cơ thể, nhưng cậu ấy đã nhầm. Bây giờ, cậu ra bắt đầu cảm thấy ki của mình là một phần cơ thể tương tự như cánh tay hoặc chân của cậu. Ngay cả hình dạng của Ki của cậu ấy cũng đã thay đổi. Trước đây nó đặc hơn, nhưng bây giờ nó giống chất lỏng hơn. Chuyển động của ki đã êm dịu hơn và không có dấu hiệu sôi sục.
Bây giờ ki của cậu đã ổn định, cậu lấy lại ý thức của mình để trở lại thế giới bên ngoài.
Cậu ấy mở mắt ra.
Cậu ta thấy mọi người đang nhìn cậu. Một số có ánh mắt lo lắng và một số có ánh mắt ngạc nhiên.
"Hừ, không còn đau nữa."
Cậu ấy không cảm thấy đau nữa. Làn da bỏng rát của cậu ta cũng trở lại bình thường.
Cậu đứng dậy vươn thẳng người để kiểm tra tình trạng cơ thể. Cơ thể cậu ấy vẫn linh hoạt như bình thường. Không có cảm giác đau và cậu ta không gặp vấn đề gì khi cử động cơ thể.
Cơ thể cậu ta hoàn toàn thoải mái, giống như là cậu đã có một giấc ngủ ngon.
"Đừng nói với mình rằng mình đã như thế này trong một ngày."
Cậu ấy âm thầm quét qua khuôn mặt ngạc nhiên của mọi người và cảm thấy nhẹ nhõm vì có vẻ như không tốn quá nhiều thời gian. Có không giống như là cuộc hành trình đã bị trì hoãn vì cậu ấy.
"Cậu ta thực sự bị nội thương sao? Cậu ấy có đang nói sự thật rằng cậu chưa rời khỏi rào chắn trước đây không? Cậu ấy đã trở lại bình thường trong vòng chưa đầy 30 phút vào lúc có thể cậu ta sẽ chết bất cứ lúc nào. Cậu ấy là cái quái gì vậy, Haroon?” Haeran nghĩ.
Cô ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu ấy trở lại bình thường chỉ bằng cách nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn, đến nỗi cô ấy thậm chí còn quên mất rằng cô ấy rất vui khi thấy cậu ta quay trở lại sau khi đuổi theo con hark.
Nhưng có một người đã không quên điều đó. Nain nhảy vào vòng tay của Haroon, thậm chí không bận tâm rằng áo giáp của cậu ấy đã bị bẩn bởi máu và sìn lầy.
“AHHHH! Cảm ơn, CẢM ƠN ANH! Vì mọi thứ và đã sống lại!" cô ấy bật khóc .
Cậu vỗ nhẹ vào lưng cô ấy mà không nói một lời. Lúc đó cậu ấy nghĩ cô cần được xoa dịu.
Rosu đi qua. Anh cố gắng đi về phía cậu trong khi khuôn mặt tái nhợt vì đau do nội thương.
"Xin hãy nhận lấy sự cảm kích chân thành của tôi." Rosu nói.
"Con quái vật mà cậu đã giết là kẻ thù không đội trời chung của Nain và tôi, 12 chiến binh vĩ đại của làng tôi và cha của Nain, thủ lĩnh chiến binh đã gục ngã dưới móng vuốt của nó. Trong một lần hộ tống trở về cho một nhóm thương nhân, họ đã bị phục kích bởi con hark. Họ đã chiến đấu dũng cảm dù không ai có thể đối mặt với nó được để kiếm chút thời gian cho các thương nhân trốn thoát và kết thúc trận chiến …….” Anh ta thở dài.
“Chà, họ đã bị nó ăn thịt, và nó không để lại một cái thi thể nào."
"Tôi hiểu."
Haroon bình tĩnh trả lời và ôm Nain đang khóc trong vòng tay.
“Thành thật mà nói, Nain và tôi định mời cậu đến làng của chúng tôi để săn lùng nó. Sự cố đáng tiếc đó đã xảy ra trước khi chúng tôi, thế hệ chiến binh tiếp theo chưa được học tập đầy đủ, vì vậy, chúng tôi không đủ tự tin để tự mình săn lùng nó.” Anh ấy nói thêm.
Điều đó giải thích những gì Nain định hỏi Haroon. Cô muốn cậu tham gia nhóm của cô để giúp trả thù cho cha cô và các chiến binh.
"Chúng tôi nợ cậu lời cảm ơn chân thành nhất về điều này, cũng như rất nhiều sinh mạng mà cậu đã giúp cứu trước đây.”
“Tôi chỉ là may mắn. Nếu các chiến binh của các anh không chiến đấu với nó và khiến nó bận tâm, và nếu Nain không ngừng di chuyển của nó bằng khả năng của mình, thì cuộc tấn công con hark đơn thuần của tôi sẽ chẳng có ích lợi gì. Tôi chỉ hoàn thành nó và tôi nghĩ các anh mới chính là những chiến binh đã tự mình trả thù được."
Rosu và các chiến binh chỉ giơ ngón tay cái lên, mỉm cười mà không nói thêm lời nào với Haroon’s. Họ thực sự không biết khiêm tốn là từ như thế nào, nhưng lời của Haroon đã nâng cao danh dự và cái tôi của các chiến binh đã bị tổn thương do vết thương từ trận chiến.
"Chỉ cần nói cho chúng tôi biết cậu muốn gì và chúng tôi sẽ liều mạng chiến đấu vì cậu. Chúng tôi hầu như chưa bắt đầu quá trình huấn luyện phù hợp, nhưng chúng tôi sẽ sớm được hồi sinh giống như những chiến binh dũng cảm."
"Tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ cần điều đó, nhưng tôi sẽ nhờ vả nếu tôi cần anh em của anh giúp đỡ.”
Rosu và các chiến binh rất vui khi nghe cậu gọi họ là anh em của cậu. Những lời đó khiến Haroon trở nên đặc biệt hơn là một người mà họ mắc nợ.
"Hahaha! Đúng vậy, chúng ta đã chiến đấu với mạng sống của mình, vậy nếu chúng ta không phải là anh em thì là thế nào? Hahaha! Đây. Hãy nhận sợi dây chuyền của tôi. Hãy cho người làng tôi xem điều này và họ sẽ đối xử với cậu như thể họ đang đối xử với tôi."
Haroon không ngần ngại và nhận sợi dây chuyền của Rosu. Haroon cảm thấy như ở cùng với những chiến binh có đầu óc phóng khoáng sẽ khiến cậu ấy thoải mái đầu óc hơn.
"Cảm ơn. Gọi cho Varan bất cứ khi nào cậu cần tôi. Tôi sẽ giúp đỡ ở bất cứ nơi nào.”
Haroon không biết liệu mình có đi ra khỏi rào chắn một lần nữa hay không. Nhưng cậu đã bị cuốn vào khoảnh khắc này; cậu ấy không muốn từ chối sự chân thành của họ và cậu ta muốn trả lại một ít.
"Chà, điều đó thật khó chịu. Anh không phải là những người duy nhất chiến đấu trong trận chiến.”
Đó là Varan, người đã tham gia vào đám đông. Khuôn mặt của anh ấy cũng tái nhợt như Rosu’s vì nội thương, nhưng đôi mắt của anh ấy vẫn rất mãnh liệt. Anh ấy có hình ảnh giống như Rosu. Anh ta sẽ là một chiến binh nếu anh ấy không sinh ra trong một gia đình thợ rèn.
"Hay lắm! Hãy trở thành những người anh em của nhau!"
Varan và Rosu ôm nhau một cách đầy nam tính.
"Ugh!"
"Kugh!"
Một giây sau, họ đau đớn tách ra. Họ không xem trước tình trạng cơ thể của họ khi họ tuyên bố tình bạn với nhau. Đám đông phá lên cười rộn ràng.
**HẾT**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com