Chương 15 (1): Phân loại nhà.
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, làm Rihanna nhớ tới cô chủ nhiệm hồi còn đi học ở kiếp trước. Tự nhiên Rihanna cảm thấy sợ vị phù thủy trước mặt này (sợ hơn cả sợ Voldemort nữa), cái ý nghĩ nảy ra trong đầu cô rằng đừng gì dại dột mà lôi thôi với bà ấy.
Vị Giáo sư lia mắt nhìn Rihanna. Ôi trời ạ. Rihanna tim đập hụt 1 nhịp, cô vội cúi gằm mặt xuống đất. Bị chiếu tướng mất rồi. Harry thấy thế liền đưa tay ôm lấy cái đầu đang cúi của Rihanna, hỏi han đến mức quáng lên:
"Bồ bị đau đầu hả Rihanna, có sao không, có cần đi vô y tế không?"
"Không, mình ổn Harry, cám ơn,"
"Chắc chứ? Được rồi, có gì thì phải báo ngay cho mình, nghe không?"
Rihanna cười:
"Ừm."
Lão Hagrid giới thiệu:
"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."
"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."
Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh 10 căn nhà như của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến.
Rihanna có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.
Giáo sư McGonagall cất lời:
"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."
Rồi bà giới thiệu cho mọi người về các nhà và luật lệ nơi đây. Bà thông báo:
"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."
Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville; chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng. Harry cố hết sức vuốt cho mái tóc bù xù của mình nằm ẹp xuống. Bên cạnh Rihanna thấy thế thì cười khúc khích, cô nói:
"Ôi Harry, tin mình đi, đừng cố làm gì với mái đầu đó của cậu, nó không suy chuyển chút nào đâu."
Harry buồn bã:
"Có vẻ là vậy."
"Hơn nữa cậu nhìn trông rất đẹp trai với cái đầu xù đó."
"Thật sao?"
"Phải, đẹp trai lắm."
Trông Harry có vẻ hài lòng với câu nói đó của Rihanna, cậu cười cười, lại đưa tay sờ cái đầu của Rihanna làm nó rối tinh lên mới chịu buông ra. Rihanna đánh nhẹ vào vai Harry, ôm đầu phụng phịu nói:
"Harry đáng chết, dám làm đầu mình rối thành 1 cục, hừ."
Cái đánh của Rihanna vốn trong mắt người nào đó là cái đánh yêu. Harry nhịn không được lại đưa tay nhéo lấy cái má phúng phính của Rihanna, không ngoài dự tính mà bị Rihanna trừng một cái. Một cái trừng kia đem toàn thân Harry không được tự nhiên mà hơi cứng nhắc lại.
Đáy lòng Harry hơi run run, có cái gì đó đánh thật mạnh vào tim cậu khoảnh khắc Rihanna đưa đôi mắt tím biếc ấy nhìn cậu. Đôi mắt có màu hoa đậu biếc, một loài hoa mà Harry bất giác yêu mến đến tận xương tủy. Đôi mắt ấy rõ ràng non nớt, không hề lẫn chút tạp chất nào mà chỉ chan chứa trong đó ánh sáng long lanh, đầy sự trong sáng. Giờ đây khi nhìn vào đôi mắt ấy tim cậu đập chậm 2 nhịp. Lại không rõ đây là cảm xúc gì, nhưng Harry không cảm thấy chán ghét cảm xúc này, bản thân cậu lại có chút thầm mong nó lại đến, mặc dù tim đập chậm 2 nhịp cũng chẳng là chuyện gì tốt. Mãi đến sau này, Harry mới biết cảm xúc đó tên gọi là gì.
Harry đỏ mặt cười cười, nhìn vào mắt Rihanna, nói:
"Thôi thôi không trêu cậu nữa,"
Nói rồi đưa tay vuốt đầu giúp Rihanna gỡ rối tóc. Nha~ tóc Rihanna mềm mượt, sờ lên thật thích.
Rihanna tuyệt đối cảm thấy đây vốn chẳng phải hành động giúp đỡ gì cả, tranh thủ sờ đầu người ta thì có. Hừ bà đây người lớn không đi so đo với con nít. Lại quay sang trừng Harry một cái nữa.
Cái cảm xúc đó lại ùa về Harry. Sao mắt Rihanna lại đẹp thế nhỉ... Rihanna đáng yêu đến không chịu nổi nữa rồi, bộ dáng đầy ủy khuất mà trừng cậu, Harry chết trong sự mềm dẻo mất thôi~~
Harry tiếp tục cười cười mà vuốt tóc Rihanna, Rihanna tiếp tục trừng mắt nhìn Harry.
Cái không khí ấm áp ngươi trừng ta cười này kéo dài cho đến khi một lực chú ý kéo hai đứa trẻ về.
"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."
Bà giáo sư McGonagall nói.
"Giữ trật tự!"
Bà đi ra khỏi phòng. Harry vừa vuốt tóc đang tính hỏi Rihanna về vụ phân loại nhà nhưng cậu chợt sực nhớ ra Rihanna cũng như mình, biết gì đâu mà hỏi nên đành quay sang Ron kế bên:
"Phân loại vô các nhà là sao?"
" Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi."
Rihanna cười một tiếng:
"Uầy hai người đừng lo, không có kiểm tra mà cũng không có đau gì đâu, anh Fred nói đùa cho cậu sợ đấy. Phân loại nhà thực chất là đội cái nón lên đầu xong nó nói tên nhà nào thì mình vô nhà đó thôi. Làm gì có chuyện con nít chưa biết gì mà lại kiểm tra chứ."
Harry ngạc nhiên, tay vẫn không ngưng vuốt vuốt tóc Rihanna, hỏi:
"Sao bồ biết hay thế?"
"Tớ có hỏi qua một số người ở trên tàu,"
Harry thấy lạ, Rihanna toàn ở chung một chỗ với cậu mà, có thấy cô nàng đi hỏi ai đâu nhỉ? Nhưng Harry cũng không tiếp tục hỏi nữa, Rihanna tự có cách để bản thân bồ ấy biết được.
Mặc dù là biết trước lễ phân loại là thế nhưng nói không lo lắng là nói xạo. Rihanna lần này cũng căng thẳng lắm, chưa lần nào như lần này. Không biết cái nón phân cô vô nhà nào nhỉ, có hai nhà là cô thích nhất đó là Gryffindor và Hufflepuff.
Cá nhân cô vẫn thích Hufflepuff nhất, vì nhà này hiền lành lại tốt bụng, sống chung rất thoải mái. Gryffindor thì nghĩa khí nhưng lại mạo hiểm, nhiều nguy hiểm, hơn nữa bạn bè cũng không được như bên Hufflepuff. Ravenclaw lại là một đám học giỏi hay ra vẻ ta đây. Slytherin thì lại càng không ổn, không nói đến con người, ngay cả lễ nghi quý tộc là Rihanna chịu không nổi rồi, quậy như cô mà vào Slytherin chắc cái nhà đó banh chành sớm.
Nghĩ đến trường hợp mình và Harry bị phân khác nhà, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực. Bạn thân bị tách ra, dù nói gì thì nói, cũng không thể thân thiết như trước. Hơn nữa Harry còn phải đi lo chuyện riêng của cậu ấy, sau này cũng chẳng tiện nói chuyện, cậu ấy sẽ có bạn mới cùng kề vai sát cánh. Rihanna nhịn không được mà ưu buồn nhìn một lượt qua Hermione, Ron và sau cùng ánh mắt dừng trên người Harry lâu nhất, rồi lại ưu buồn dời tầm mắt.
Cũng phải thôi, bản thân Rihanna cũng là một người ngẫu nhiên rơi vào trong thế giới này, may mắn được làm bạn với Harry coi như không lỗ rồi. Cũng đã đến lúc thuận theo mạch truyện rồi, không khéo lại vì Rihanna mà mạch truyện đi sai, dẫn đến kết cục không mong muốn thì lại hối hận cũng không kịp. không đành lòng, nhưng biết phải làm sao?...
Hốc mắt Rihanna nóng lên, một cảm xúc không lời len lỏi vào tim cô. Đau thật đấy. Nói thì dễ chứ làm thì chẳng dễ dàng chút nào. Làm bạn nối khố từ bé, nói bỏ liền bỏ, sao mà chịu được chứ? Thôi thì cho là vì tất cả mọi người đi, tình nguyện rời bỏ. Mong là đừng có hiệu ứng cánh bướm vào đây, không lại phiền phức.
Harry đương nhiên thấy không ổn. Đôi mắt Rihanna khi nãy còn vui tươi, bừng sức sống, nhưng khi một thoáng lướt qua Harry, đôi mắt ấy bỗng nhuốm màu ưu thương, viền mắt lại ngập nước. Harry dừng vuốt tóc Rihanna, đưa tay ôm lấy vai Rihanna, cuối đầu hỏi nhẹ:
"Rihanna, trong người khó chịu sao? Sao lại khóc thế này?"
Ngữ khí nhẹ nhàng non nớt tràn đầy quan tâm của đứa trẻ 11 tuổi này khiến Rihanna an tâm hơn một chút. Rihanna nói:
"Ừm, không sao, không có chuyện gì, cậu không cần phải lo lắng."
"Không có chuyện gì là tốt nhất. Nhưng nếu có tâm sự, bồ phải nói cho mình ngay. Tụi mình là bạn bè thân thiết, cũng không phải xa lạ gì."
Harry đưa tay quẹt nước mắt của Rihanna đi, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Đừng khóc nữa nhé, nhìn bồ khóc mình đau lòng lắm. Hơn nữa khóc rất xấu. Bồ xem, con người sinh ra để cười, ai lại đi khóc nhè."
"ừm"
Rihanna đột nhiên ngước lên hỏi Harry:
"Nếu, mình nói là nếu nha. Nếu như có một ngày cậu có bạn mới thì cậu có thèm chơi với mình nữa không?"
"Nói cái gì vậy đồ ngốc. Trong mắt cậu tớ là loại người như vậy à? Có mới nới cũ à?!"
Harry giận dữ cốc đầu Rihanna một cái.
"Ai ui, đương nhiên không, hỏi cho chắc thôi mà làm gì dữ..."
Harry lại cốc thêm một cái nữa lên đầu Rihanna.
"Đồ ngốc, làm gì tớ dám bỏ rơi cậu chứ!" Tớ còn hận không đem cậu cột bên người kia.
"Ngược lại nếu mà cậu dám bỏ rơi tớ đi chơi với người khác thì đừng hòng tớ tha cho cậu!"
"Hức, dữ quá nha Harry."
" Có như vậy cậu mới không hỏi nhảm nữa. Nghe đây, không được nghĩ bậy nữa nghe chưa?!"
"Nghe rồi."
"Ừm."
Harry rất không khách khí mà nhéo lên mặt Rihanna.
Rihanna vui vẻ lên, chuyện không vui cũng quăng ra sau đầu. Hình như cái thằng nhóc tên Harry rất thích khi dễ cô quá nhỉ? Hết vuốt tóc, sờ đầu, nhéo mặt giờ lại là cốc đầu. Ô hay! Nhưng mà Rihanna cũng không thấy khó chịu là sao nhỉ? Dường như còn có hơi... thích. Cha mẹ ơi Rihanna bị gì thế này? Thật khủng khiếp! Nhất định là do lâu nay chơi với Harry bị riết quen rồi.
Harry tiếp tục công việc vuốt tóc.
"Vậy ra nãy giờ là do cậu lo tớ bỏ cậu, không chơi chung nữa ấy hả?"
Rihanna cực kì xấu hổ, mặt đỏ ửng lên, gật gật đầu.
"Lo cái gì, chẳng phải tớ vẫn luôn ở đây sao?"
Ron nãy giờ lo lắng, muốn tìm bọn Rihanna Harry nói chuyện cho bớt căng thẳng, ngẫu nhiên thấy được một màn trên. Đui mắt chó của Ron luôn rồi, sao nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy kì kì nhỉ? Ron biết điều mà tránh xa, nhìn xuống đất đếm kiến.
Bỗng nhiên có một chuyện khiến bọn trẻ con xung quanh kêu thét lên.
"Ối! Cái... cái gì...?"
Rihanna há hốc mồm ra. Tất cả đám trẻ cũng đều há hốc mồm kinh hãi. Sống trên đời đây là lần đầu tiên Rihanna thấy ma đó nha! Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau.
Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời. Con ma thầy tu mới nhìn quanh mìm cười:
"Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?"
Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:
"Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
"Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:
"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."
Rihanna đứng vô hàng đùn đẩy thế nào lại đứng ngay đầu hàng. Harry đứng sau lưng Rihanna, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường.
Rihanna chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng.
Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn Rihanna, cô cảm giác thấy mặt mình nóng lên. Cũng chịu thôi. Rihanna nói một cách khiêm tốn chính là đẹp. Tóc vàng xoăn nhẹ buông thõng trên vai, làn da trắng hồng mịn màng, thân hình thon gọn nhỏ nhắn, nhìn đâu cũng thấy đẹp, và đặc biệt là đôi mắt màu tím biếc kia, trong vắt như nước hồ mùa thu. Bởi mới nói con người sinh thời ai cũng thích cái đẹp, lại thêm Rihanna đi đầu hàng, không bị nhìn mới là lạ.
Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Rihanna ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.
Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Mẹ Amanda mà thấy cái nón này trong nhà chắc chửi cô với ba cô chết.
Mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Rihanna cũng chăm chú nhìn. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
Ron thì thào với Rihanna:
"Vậy là cậu nói đúng, mình sẽ đội cái nón ấy. Phải đập Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ."
Rihanna mỉm cười. Harry lại thấy chướng mắt vô cùng, nhưng lại không hiểu sao, đành phải chen chen không cho Ron xích lại gần Rihanna, cậu vuốt tóc Rihanna thấp giọng nói:
"Cậu sau này cười với tớ thôi."
Rihanna lại hơi ngạc nhiên:
"Ủa tớ cười với ai thì đó đó là quyền của tớ mà. Cậu lại bị động kinh đấy à?"
Không còn lời nào phản bác, Harry đành phải im miệng.
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu:"
"Hannah Abbott!"
Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:
"Nhà Hufflepuff."
Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.
Kế tiếp, Susan Bones!
"Nhà Hufflepuff."
Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.
"Terry Boot!"
"Nhà Ravenclaw.'
Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.
"Mandy Brocklehurst!"
Cũng vô nhà Ravenclaw. Và:
"Lavender Brown!"
Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Harry thấy hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng.
Sau mấy người khác lại đến:
"Hermione Granger!"
Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:
"Nhà Gryffindor."
Ron nghe tới đó nghiến răng trèo trẹo.
Khi Neville Longbottom – thằng bé cứ mất cóc hoài đó – được gọi tên, cậu đi lập cập, đến nỗi có một đoạng ngắn tới cái ghế mà cũng vấp ngã mấy lần. Cái nón phải mất khá lâu mới quyết định được số phận Neville.
"Nhà Gryffindor!"
Neville nhảy câng lên, quên cả giở nón ra. Cậu phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall, mà cậu lắp bắp gọi nhầm là MacDougal... Morag.
Rihanna che miệng cười:
"Cậu ấy đáng yêu thật."
Harry lập tức trừng mắt nhìn Neville, lại quay sang trừng Rihanna. Cô nàng không phát giác tiếp tục cười cười làm cho Harry có phần bực mình, nhưng lại không biết bực cái gì.
Tới lượt Draco Malfoy. Mặc dù không ưa, cũng phải thừa nhận Malfoy có phong thái quý tộc. Cậu bước đi tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu cậu đã tuyên bố liền:
"Nhà Slytherin!"
Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông cậu cực kỳ thoả mãn.
Chẳng còn lại mấy người nữa. Và rồi cuối cùng cũng đến:
"Harry Potter!"
Khi Harry bước tới, cậu nghe tiếng cổ vũ của Rihanna: "Không sao đâu Harry, cố lên!", cậu còn nghe những lời xì xầm nổi lên khắp bốn phía.
"Có phải cô giáo mới gọi Potter không?"
"Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?"
Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt cậu, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về cậu. Harry chờ đợi. Không nhịn được nghĩ đến Rihanna, cậu bình tâm lại một chút.
Rihanna đứng nhìn Harry ngồi ở phía trên, hồi hộp chờ đợi, hi vọng là đúng theo mạch truyện.
"Nhà Gryffindor!"
Rihanna nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Cô thở phào. May quá không có hiệu ứng bươm bướm.
Harry giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Tiếng reo hò cổ vũ cho cậu lớn hết thảy từ nãy đến giờ. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay cậu nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:
"Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!"
Harry ngồi xuống, nhìn Rihanna. Bây giờ thì chỉ còn bốn đứa học trò chưa phân loai.
"Dean Thomas!"
Là một thằng bé da đen cao hơn cả Ron, được vô Gryffindor đến ngồi bên cạnh Harry.
"Lisa Tupin!"
Cô bé này về nhà Ravenclaw.
Tới lượt Ron. Cậu xanh lét như tàu lá chuối, Rihanna đập lên vai cậu một cái, thầm nói sẽ ổn cả thôi. Vài giây sau, cái nón tuyên bố:
"Nhà Gryffindor!"
Ôi chao, bộ ba vàng Gryffindor tập trung lại rồi, có vẻ như là còn thừa mỗi mình Rihanna thôi.
Người cuối cùng cũng chính là người bị bỏ lại:
"Williams, Rihanna."
Cười khổ trong lòng, Rihanna bước lên đi về phía cái nón. Cô bỏ ngoài tai những lời nói xì xầm trong sảnh.
"Thì ra là Rihanna Williams, tên cũng như người, đẹp thiệt."
"Cô bé xinh thế! Hi vọng em ấy vào nhà mình."
"Nằm mơ, cô bé vào nhà của tôi rồi."
Cái nón xụp xuống mắt, che đi tầm nhìn. Bỗng bên tai vang lên một giọng nói nhỏ:
"Trường hợp của ngươi cũng chẳng khác thằng nhóc Harry Potter nhỉ? Chà, thiệt là làm khó lão nón già như ta mà. Được rồi, ngươi có tố chất của cả bốn nhà, Thông minh, dũng cảm, tốt bụng lại đôi lúc lém lỉnh âm mưu. Mặc dù ta muốn phân ngươi ngay vô Gryffindor ấy, nhưng lại vì ngươi đặc biệt quá nên cũng nên hỏi qua ý kiến ngươi. À mà thôi, dù ngươi muốn đi nhà nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ phân ngươi vô Gryffindor mà thôi, miễn cho lại phí phạm nhân tài. Sao? Nói gì đi?"
"......"
Nói cái gì nữa hả lão nón kia!!! Ý của ông rành rành ra như vậy rồi, nói gì nữa giờ?!
"Haha, chỉ muốn nói chuyện một tí với người đặc biệt thôi mà."
"Tôi đặc biệt chỗ nào vậy."
"Ai da, ta suy cho cùng cũng chỉ là một cái nón cũ rích, cũng khó nói ngươi đặc biệt chỗ nào lắm. Tự mình tìm hiểu đi hén."
"......"
Nói chuyện với ông đúng phí thời gian.
"Haha, vậy đi nhé,"
"Nhà Gryffindor!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com