Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Dân Đông Lào

Kỳ tỉnh dậy ở một căn phòng xa lạ, nhìn xuống thấy bản thân đang mặc quần áo bình thường.

- Cái quái gì...?

"Reng reng reng"

- Khổng Quân Kỳ, sắp có cuộc họp, cậu mau đến - Giọng nói nghiêm chỉnh ở đầu giây bên kia vang lên rồi cúp máy cái rụp, không để cậu ú ớ gì.

Từ từ... Khổng Quân Kỳ?

Kỳ chạy như bay vào nhà vệ sinh. Tóc đen, mắt đen, môi hồng, mũi thẳng, da trắng, đúng chuẩn gương mặt của dân Đông Lào rồi. 

Khoan... Cậu sao lại ở đây? Lại còn họp nữa? 

"Reng reng reng"

- Khổng Quân Kỳ! Con mẹ nó cậu chết ở xó nào rồi? Trưởng phòng đang nổi giận kìa! - Lần này lại là giọng nam khác nhưng gấp gáp vô cùng - Lão Thương mà nổi giận là tới công chuyện đó! Mau đến!

Khổng Quân Kỳ cậu... đã trở về rồi sao? Kỳ tát vào mặt mình mấy cái để chứng thực nhưng khung cảnh vẫn chỗ cũ. Không nghi ngờ gì nữa, cậu trở về Việt Nam rồi, lại còn đang đi làm.

- Aish đi làm cái đã - Quân Kỳ vớ lấy cặp sách trên bàn chạy thục mạng ra khỏi cửa - Chung cư... Mình ở chung cư này. 

Trong đầu tự bật lên con đường đến công ty, vừa vào đã đón nhận cơn thịnh nộ từ trưởng phòng Lê Hoài Thương.

- Khổng Quân Kỳ, dự án lần này sao cậu còn chưa hoàn thành hả? Chiều nay đối tác đã đến rồi mà còn chưa hoàn thành, cậu muốn bị đuổi việc sao? 

- Sếp Lê, thành thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nó trong trưa nay, tôi xin hứa - Không cần biết bản thân đúng sai, lý do là gì, cứ xin lỗi trước đi đã.

- Cái gì? Trong trưa nay? Cậu đừng nói suông đấy - Lê Hoài Thương nghi ngờ nhìn Quân Kỳ, đoạn anh cúi xuống áp sát mặt cậu nói tiếp - Nếu không xong chính tay tôi sẽ sa thải cậu.

- Đã rõ! - Quân Kỳ nghiêm túc đáp, cậu nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc mở máy tính lên. Kinh nghiệm làm việc cho gia tộc ở thế giới kia khiến tốc độ làm việc bây giờ của cậu miễn bàn rồi.

- Quân Kỳ, cậu có ổn không đấy...- Là anh chàng đã gọi thông báo sếp Thương nổi giận cho cậu lúc sáng đây mà - Sếp Thương nổi tiếng là thái giám cay nghiệt, cậu bị anh ta ngắm trúng rồi đấy.

- Không sao không sao, sẽ xong trong trưa nay mà - Kỳ không nhìn anh đáp, sự chú ý của cậu đã hoàn toàn dồn vào công việc rồi.

- Nếu có gì khó khăn cứ nói với tôi - Lý Anh Kiệt thấy cậu không muốn nói chuyện với mình cũng đành thôi.

- Cảm ơn anh.

"Lạch cạch lạch cạch"

Khi đồng nghiệp đều đã rời đi ăn trưa, cũng chỉ còn mình cậu mải mê làm việc.

"Soạt"

Trước miệng có gì đó thơm thơm kề phải, ngẩng lên thì thấy Lý Anh Kiệt đang để bánh mỳ trước miệng cậu.

- Ăn đi có sức làm việc.

- Đợi tôi hoàn thành xong đã...

- Dạ dày cậu yếu, bỏ bữa là không được đâu - Anh Kiệt bẻ nhỏ miếng bánh mỳ ra đút cho cậu - Tôi cứ đút, cậu cứ làm.

Quân Kỳ cứ thấy nó quái quái mà không biết nó quái chỗ nào, bản thân cũng không còn là Đại thiếu gia lừng lẫy, chốn công sở lại là chiến trường, nên biết người biết ta một chút.

- Cảm ơn anh.

- Không có gì, cậu cứ làm việc đi.

Nhờ có đồ ăn khiến năng suất làm việc của cậu x 10 tỷ lần, chẳng mấy chốc đến 12 giờ 30 cậu đã hoàn thành dự án.

- Khổng Quân Kỳ, cậu đã hoàn thành nó chưa? - Lê Hoài Thương tiêu sái bước đến bàn làm việc của cậu hỏi.

- Đã xong ạ, anh xem qua thấy thế nào? - Quân Kỳ đưa xấp tài liệu cho anh, Hoài Thương nhận lấy nhìn sơ qua, trong mắt thoáng chút kinh ngạc.

- Cậu thật sự hoàn thành nó? 

- Vâng.

Lúc này Hoài Thương mới chịu xem xét kĩ dự án của cậu, anh ta trầm ngâm tận 15 phút khiến cậu hơi bồn chồn...

- Trưởng phòng, dự án này tôi làm không tốt sao ạ? - Quân Kỳ e ngại hỏi, Anh Kiệt đằng sau cũng lo lắng nhìn theo.

- Không - Lê Hoài Thương nhìn thẳng vào mắt cậu - Tôi chỉ tự hỏi công ty chúng ta có người giỏi như vậy sao?

- Vâng? - Quân Kỳ ngáo ngáo hỏi lại.

- Khổng Quân Kỳ, cậu đỗ rồi, tháng này tăng 10 triệu, chiều nay cậu đi gặp đối tác với tôi, hôm nay cả phòng được tan làm sớm - Hoài Thương chỉ ném lại câu đó rồi rời đi, cả phòng một phen sửng sốt.

- Vcl anh em, Tiểu Kỳ được tăng hẳn 10 triệu kìa!!!

- Lão Thương nhắm lấy cậu ta rồi chăng?

- Tôi chưa từng thấy anh ta tăng lương cho ai cả, đi gặp đối tác chung càng không!

- Quan trọng là chúng ta được tan làm sớm, hú hú!!!

- Ôi Quân Kỳ, cậu giỏi thật đấy - Anh Kiệt vui mừng lắc vai cậu - Được tăng hẳn 10 triệu, là tháng này cậu được hẳn... 25 triệu!!! Quá ghê gớm!

- 25 triệu? - Kỳ ngẩn cả người, với nhân viên văn phòng như họ thì 25 triệu quả là con số quá khủng - Khụ, Lý Anh Kiệt, trưởng phòng rất hung dữ mà, sao hôm nay anh ta lại...

- Aizz, chắc là anh ta vừa lòng với dự án của cậu đi - Lý Anh Kiệt vô tư khoác vai cậu - Đi ăn thịt nướng nào người anh em, chúc mừng cậu được tăng lương.

- À... ừ...- Quân Kỳ bình ổn lại cảm xúc của bản thân, lát nữa cậu sẽ tìm gặp Mộng Quân và Tiểu Cóc sau.

Quán thịt nướng

- Quân Kỳ này, chúng ta là đồng nghiệp cũng được 2 năm rồi, sao cậu vẫn còn gọi họ và tên tôi thế? - Anh Kiệt vừa nướng thịt vừa nói.

- Vậy... tôi gọi thế nào đây? 

- Gọi là Anh Kiệt hoặc Kiệt kìa haha.

- Ừm... Anh Kiệt... chúng ta bằng tuổi nhau sao? - Quân Kỳ dò hỏi.

- Gì chứ, anh đây lớn hơn cậu tận 4 tuổi nhé, 28 cái xuân xanh rồi - Anh Kiệt khó tin nhìn cậu - Tôi nhớ đã từng nói với cậu rồi nhỉ?

- Hơ... Vậy phải gọi là "anh" rồi...

- Anh em gì ở đây, đồng nghiệp cả, xưng hô ngang hàng đi, chẳng phải trước giờ cậu đều vậy sao? - Anh Kiệt nhíu mày nhìn cậu, Quân Kỳ vội cầm ly nước lên uống để che đi sự lúng túng.

- Mà kể ra khi cậu vừa mới ra trường mà vào được đây với mức lương 15 triệu là năng lực hơi khủng đó - Anh choàng vai cậu nói - Bộ bữa giờ giấu nghề hay sao bây giờ mới thấy "dự án 25 triệu" vậy nè.

Quân Kỳ chỉ biết cười mỉm chứ không biết trả lời sao cả.

- 1, 2, 3, dô - Anh Kiệt cụng chai bia với cậu, Quân Kỳ cứ nghĩ mình lớn rồi nên chắc tửu lượng cũng lớn theo.

Nhưng mà không.

- Oi Quân Kỳ, chưa gì mà ngủm rồi - Anh Kiệt vẫn còn tỉnh queo lay lay cậu - Mới có 2 nháy mà eyy.

Quân Kỳ nằm ra bàn ngủ mẹ mất, mặt mày đỏ ửng đủ hiểu tửu lượng kém đến độ nào.

- Anh đưa cậu về - Anh Kiệt tính tiền xong liền cõng cậu về chung cư - Phòng 301... 

"Cạch"

Sau khi ném vật thể say mèm lên giường, anh xắn tay vào bếp nấu canh giải rượu cho Kỳ.

- Ê Quân Kỳ, mau dậy uống - Anh Kiệt đỡ cả người mềm oặt của cậu dậy.

- Ưm... Không uống...- Quân Kỳ khẽ rên lên rồi vô thức nhăn mặt lại, không hiểu sao trong một giây tim Anh Kiệt bỗng chốc đập mạnh hơn bình thường.

- Quân Kỳ... Tôi thấy hơi nóng...- Anh Kiệt mặt mày đỏ bừng đẩy cậu ra rồi bỏ chạy trối chết. Ra đến bên ngoài tim vẫn không có dấu hiệu bình ổn lại.

Chết tiệt... Thế mà lại cương với một tên con trai.

(Bắp: Bão ba chương, uy tín nhá =)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com