Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Nguy hiểm

- Ây yo Đại thiếu gia này - Cái giọng bỡn cợt gợi đòn này không ai khác chính là Moran Victoria, hình như nhìn cậu ta có chút khang khác. Cao lên, đẹp trai ra chăng?

- Tam hoàng tử - Kei nhàn nhạt chào, Moran hừ lạnh nhìn nhà Weasley và Hermione rồi khịt mũi.

- Đại thiếu gia đi chung với một lũ tầm thường đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đấy.

- Hể, Tam hoàng tử học được từ mới rồi sao? Giỏi quá - Kei châm chọc nói khiến cả bọn bụm miệng nhịn cười.

- Tôi không gây với anh, anh là kiếm chuyện với tôi đấy - Moran lạnh lùng nói.

- Moran, không được gây chuyện với người khác - Một giọng nói uy nghiêm vang lên đằng sau cả bọn.

- Cha - Moran thu liễm lại đôi chút.

- Thiếu gia đây có phải là Đại thiếu gia Minamoto không? - Cha của Moran, Clinton Victoria hay còn được gọi là Vua Victoria đời thứ IX

- Xin được diện kiến đức vua vạn tuế - Kei lập tức khuỵu nhẹ vai xuống, một tay vòng ra trước, một tay ra sau - Gửi đến người lời chúc tốt đẹp nhất của thần.

Đám Harry hơi ngáo ra rồi cũng nhanh chóng thực hiện theo.

- Ấy miễn lễ miễn lễ - Clinton xua tay với họ - Lần sau gặp ta không cần thi lễ, Đại thiếu gia dù sao cũng là người kế vị.

- Cảm tạ đức vua - Mặc dù gia thế ngang hàng nhưng Kei nhỏ tuổi và vẫn chưa nắm quyền điều hành gia tộc nên cậu vẫn phải thi lễ với đức vua.

- Kindo có khỏe không nhóc? - Clinton cúi xuống thì thầm với cậu.

- Thưa...

- Không cần thưa thốt đâu, Kindo là bạn thân của ta mà - Clinton vuốt cằm cười ha hả.

H...hả? Ba cậu là bạn thân của Clinton á?

Ấu mài...sập pờ rai!!!

- Khỏe ạ.

- Ta với hắn cá cược xem ai sống lâu hơn ấy mà hahahahaha - Clinton cười gian khiến Kei ba chấm.

Người già có thú vui như vậy sao?

- Tóm lại hắn vẫn còn thở đúng không? Vậy thì ta cũng phải thở hơn hắn mới được, thôi bây giờ ta phải đi rồi, hẹn nhóc lần sau qua nhà ta chơi.

- Hơ...vâng - Kei thoáng liếc qua thằng nhóc đang phồng mang trợn má với mình.

- Có phải Moran làm gì nhóc phải không? - Clinton tinh ý nhận ra bầu không khí nồng nặc mùi súng của hai người.

- Không phải đâu ạ, là do thần không tốt nên mới khiến em ấy nổi giận ạ - Kei cụp mắt nói, người ngoài nhìn vào tưởng cậu đáng thương. Nhưng mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, Moran thừa biết Kei đang giả vờ.

- Moran Victoria, có phải ta đã quá nuông chiều khiến con quên đi phép tắc của người hoàng gia sao? - Clinton nghiêm khắc nói với Moran.

- Thưa cha, không phải như người nghĩ đâu - Moran cố gắng giải thích.

- Hôm nay ta đã tận mắt chứng kiến con dùng những lời lẽ không mấy hay ho với những cô cậu bé kia, con còn gì để nói không?

Moran câm lặng.

- Lập tức trở về chép phạt gia quy 50 lần. Đại thiếu gia, khiến cậu chê cười rồi - Clinton nắm lấy đầu Moran bắt cậu cúi xuống - Mau xin lỗi.

- Con không...

- 100 lần.

- Xin lỗi.

- Thành khẩn - Clinton bóp lấy ót cậu.

- Thành thật xin lỗi - Moran cắn răng nói.

- Chủ ngữ vị ngữ đâu?

- Tôi thành thật xin lỗi các anh chị - Moran tức đến phát khóc, đây là lần đầu cậu phải chịu uất ức như vậy.

Kei nhìn thằng nhóc nhỏ hơn mình một tuổi mặt mũi đỏ bừng, mắt thì đỏ hoe căm tức nhìn khiến cậu thấy trong lòng sảng khoái hơn bao giờ hết.

- Tốt, người hoàng gia chúng ta không nên hành xử thiếu lễ nghi với người khác, đặc biệt là người lớn hơn con. Nghe rõ chưa? - Clinton răn dạy.

- Đã rõ.

- Về nhà chép phạt đi, khiến mọi người chê cười rồi. Cáo từ - Clinton vỗ vai Kei rồi xách đầu Moran về nhà.

- Há há, bồ có thấy mặt thằng nhỏ không? Không hề cam chịu chút nào - Ron cười ha hả nói với Harry.

- Với một hoàng tử như cậu ta thì không dễ bỏ qua chuyện này đâu. Kei, bạn cẩn thận - Hermione nói nhỏ.

- Ừm - Kei cũng thấy vậy.

- Mà cậu ta sẽ là Tân hoàng đế của Vương triều Victoria đời sau sao? - Patrick hỏi.

- Không, cậu ta chỉ là Tam hoàng tử, Thái tử mới là người kế vị.

- Vậy Thái tử là ai? - Fred hỏi.

- Là một con quái vật, rất đáng sợ - Kei nhấn mạnh khiến cả bọn hơi sởn.

- Tên đó đáng sợ vậy sao? - George thắc mắc.

- Anh ta rất ít khi xuất hiện, báo chí không hề biết mặt hay tên của anh ta. Nghe bảo dung nhan của anh ta bị hủy hoại các thứ, tên anh ta là Mevoltord Victoria, Thái tử Victoria.

Ngay khi Kei dứt lời thì một đám đông ùa đến khiến cả bọn bị cuốn vào nó. Mỗi người một nơi.

- Oops...- Kei xoa xoa cái cổ mình, dòng đời xô đẩy cậu đến cái chốn gì thế này?

Rồi đám đông khi nãy là sao? Tị nạn à?

"Cộp cộp cộp cộp"

Trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân đều đều khiến Kei hơi rợn tóc gáy.

- Ồ, một con mèo nhỏ sao lại lạc vào đây? - Giọng của anh ta rất nhẹ, rất hay như muốn gột rửa tâm hồn của đối phương.

Trong hẻm khá tối nên cậu không thể nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta, nhưng quả đầu bạch kim của Kei nổi bật giữa cái u tối khiến anh ta dễ dàng nhìn rõ cậu.

- Một bé mèo xinh đẹp, em sao lại lạc vào đây?

Kei cảnh giác nhìn anh, người này... nguy hiểm quá.

- Không cần cảnh giác thế đâu bé - Anh ta cúi xuống gần cậu, mắt Kei mở lớn khi thấy gương mặt của hắn.

Tóc vàng kim rũ xuống che khuất một bên mắt trái nhưng cậu có thể thấy nó màu xám tro, mắt còn lại màu xanh lơ đang nhìn Kei với vẻ tìm tòi.

Khoan đã...đường nét khuôn mặt này quen lắm, cậu đã thấy ở đâu nhỉ?

Kei nắm lấy tóc mình gắng nhớ thử nhưng không sao nhớ được, lúc này cậu cần tìm não của mình!!!

- Tôi là Martin - Martin chìa tay ra.

- Tôi là Kei.

- Họ là?

- Jang Kei - Xin lỗi mày nghe Gwang, anh ta đáng nghi quá.

- Ồ - Anh ta nở một nụ cười khó hiểu - Bé bị lạc sao?

- Tôi là con trai - Cho nên đừng gọi "bé" nữa cái tên này!!

- Ơ, bé là con gái mà - Martin nhoẻn miệng nói, Kei hơi giật mình nhưng lập tức trấn tĩnh lại.

- Tôi là con tr---

"Rầm"

Martin đẩy Kei vào tường ôm mặt cậu hôn xuống, tay còn lại luồn vào áo trong xoa nắn.

- Tôi là con trai mà cũng muốn có ngực như bé đó.

Kei chết trân không phản ứng, anh ta... quá mạnh.

- Anh trai nhìn là có thể biết bé là con gái rồi, thấy anh trai giỏi không? - Martin rời khỏi môi cậu vui vẻ nói.

Kei giữ lấy hai vai Martin rồi huých một cú thật mạnh vào bụng anh ta, sau đó còn tặng thêm một cú đấm trời giáng vào thẳng mặt khiến Martin choáng váng.

- Đừng để tôi thấy anh lần nữa nhé tên khốn - Kei vội vã rời khỏi con hẻm với tốc.độ nhanh nhất, má biết ngay lần nào đi mua đồ là y rằng hôm đó gặp chuyện mà.

Martin xoa xoa cái mũi đang chảy máu của mình, con gái ngó vậy mà mạnh dữ. Tầm mắt hắn đặt lên một vật thể lạ trên đất.

Một tấm bùa? Của bé con đó sao?

Vậy là có thể gặp lại rồi.

Hảo thú vị.

(Bắp: Ai đoán được những gì tui đang nghĩ thì bão 5 chương :))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com