Chương 7 : Anh tin em
Kei như chết lặng khi thầy Dumbledore xướng tên mình, cậu nghe lầm chăng?
Dần dà nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên, không phải khen ngợi, mà là giận dữ.
- Chúng nó gian lận!
- Trời, không thể tin nổi.
- Không, tao chắc chắn Kei không làm như thế.
- Đúng vậy, tao cá là thằng Potter ghi thêm tên cậu ta vào.
- Đúng đúng, Kei không cần cuộc thi để nổi tiếng, cậu ta vốn nổi tiếng rồi.
- Má mày Potter, dám bôi tro trét trấu vào mặt Kei!!!
Giờ đây tâm điểm của cơn giận dữ đều chĩa vào Harry.
- Harry Potter, Minamoto Kei! - Cụ Dumbledore lặp lại tên hai đứa.
- Hai bạn mau đi đi - Hermione thúc giục, cô bé lo lắng nhìn đôi mắt không có tia sáng của Kei.
Nó... vô hồn.
Kei không biết làm cách nào mình đứng dậy, không nhớ cơ thể mình làm sao cử động được.
Chỉ nhớ bản thân bị thầy Dumbledore đẩy vào tường hỏi:
- Có phải con bỏ tên mình vào chiếc cốc không?
- Không ạ - Cậu lắc đầu.
- Có phải con nhờ người khác bỏ vào không?
- Không ạ.
- Tôi củng nghĩ cạo ta khôn bỏ hay nhờ đâu - Bà Maxime nói đỡ - Nhìn biễu hiện thằng bé là biết, nó shock còn hơn chúng ta nửa.
- Nhưng ai biết được nó đóng kịch? - Ông Igor trừng mắt nói.
- Trò Minamoto không cần phải đóng kịch, cũng như không cần tham gia cuộc thi để tăng độ nổi tiếng, tôi dám chắc là vậy - Lần đầu tiên trong đời Kei thấy yêu thầy Snape đến vậy - Còn trò Potter chúng ta phải xem lại, tên trò ấy lại đứng đầu tiên.
- Cho phép tôi giới thiệu lại – có thể đây là một việc không tin nổi – vị quán quân thứ tư và năm của Tam đấu - Ông Bagman nói với các quán quân.
Viktor Krum đứng thẳng dậy. Bộ mặt cáu kỉnh của anh tối sầm lại khi quan sát Harry và Kei. Cerdic có vẻ bối rối cùng sửng sốt nhìn Kei. Tuy nhiên, Fleur Delacour lại vừa hất mái tóc vừa cưởi mỉm nói:
- Ồ, chiện giỡn vui đó, ôn Bagman!
Ông Bagman độp lại, hoang mang:
- Giỡn hả? Không, không, không hề. Tên của Harry và Minamoto bay ra từ chiếc Cốc Lửa mà!
Cặp chân mày rậm đen của Krum hơi cau lại. Cerdic trông vẫn còn hoang mang một cách lịch sự. Fleur nhăn mặt, nó nói một cách nhỏ mọn với ông Bagman:
- Nhưng dỏ dàn là có nhầm lẫn… Hai đứa nó không thể thi đấu, còn chẽ quá!
Ông Bagman đáp, vừa xoa cằm vừa cười với Harry:
- Vâng… thiệt là kinh ngạc… Nhưng, như cô biết đó, năm nay có đặt ra việc giới hạn tuổi cũng chỉ là một biện pháp phụ thêm cho an toàn thôi… Ý tôi nói, tôi không nghĩ đã đến nước này rồi mà lại còn đào ngũ… Cứ theo luật mà bắt buộc phải theo… Harry và Minamoto cứ phải ráng mà làm thôi…
- Ông Dumbly-dorr, hai đứa nhỏ phãi thi là xao? - Bà Maxime hống hách hỏi.
- Chính tôi cũng muốn biết đó, Albus - Ông Karkaroff xen vào. Ông ta nở một cụ cười lạnh như thép, hai con mắt xanh sẫm như hai thỏi nước đá - Ba quán quân Hogwarts cơ à? Tôi không nhờ xưa nay có ai nói với tôi là trường chủ nhà lại được cho phép có ba quán quân không, hay là tại tôi đọc nội quy không đủ cẩn thận?
- C’est impossible, trường Ogwarts không thễ có tới ba quán quân. Chiện này không công bằng- Bà Maxime nói, bàn tay khổng lồ của bà đeo đầy ngọc mắt mèo cực đẹp đặt trên vai Fleur.
Karkaroff vẫn mỉm cười lạnh lẽo, tuy nhiên đôi mắt lại lạnh lùng hơn bao giờ hết:
- Vậy mà chúng tôi cứ ngỡ là Lằn tuổi của ông sẽ gạt được những đối thủ nhỏ tuổi ra ngoài chứ, ông Dumbledore? Dĩ nhiên, nếu không phải vậy thì tụi tôi đã mang theo nhiều đối thủ từ trường tới hơn rồi!
- Ông Karkaroff, đó không phải là lỗi của ai cả, mà chỉ là lỗi của hai đứa nhỏ- Thầy Snape nói dịu dàng. Cặp mắt ông sáng lên - Đừng trách ông Dumbledore chỉ vì Potter đã quyết tâm phá luật. Ngay từ khi tới đây cậu ấy đã biết vượt qua các làn ranh rồi…
- Cám ơn anh Severus-Cụ Dumbledore nói cộc lốc và thầy Snape im bặt.
- Con có bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không, Harry? - Cụ ôn tồn hỏi.
- Dạ không - Harry đáp.
- Con có nhờ trò nào lớn hơn bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa không?
- Dạ không! - Harry cứng rắn đáp.
- Dĩ nhiên là nó phãi nói dới rồi - Bà Maxime thốt lên. Thầy Snape lắc đầu, môi cong lên.
Giáo sư McGonagall nói, giọng đanh thép:
- Trò ấy không thể vượt qua nổi Lắc tuổi. Tôi chắc chúng ta đều đồng ý như vậy…
Bà Maxime nhún vai:
- Ôn Dumbly-dorr, chắc cái lằn ranh đả có gì sơ sót rồi.
- Dĩ nhiên, rất có thể - Cụ Dumbledore nói một cách lịch sự.
Giáo sư McGonagall giận dữ:
- Ông Dumbledore, ông thừa biết là ông không hề làm gì sai sót mà! Thực vậy, thật là vô lý hết sức! Bản thân Harry thì không thể vượt qua được Lằn tuổi, còn giáo sư Dumbledore thì chắc chắn không hề thuyết phục một đứa học trò lớn nào làm thế việc ấy cho Harry. Tôi nghĩ, vậy mọi người còn muốn gì nữa nào!
Ông Karkaroff một lần nữa kêu lên:
- Thưa ông Crouch … Ông Bagman … các ông là những giám khảo khách quan. Chắc các ông cũng đồng ý đây là chuyện trái quy tắc nhất chứ ạ?
- Chúng ta phải theo luật, và luật đã chỉ rõ, rằng những ai có tên bắn ra từ chiếc Cốc Lửa sẽ phải đọ tài trong cuộc đấu - Ông Crouch âm u nói.
- Đúng, ông Barty đây là thuộc sách luật làu làu! - Ông Bagman vừa nói vừa cười rạng rỡ, quay lại với ông Karkaroff và bà Maxime, như thể vấn đề thế là đã khép lại - Xong, chúng ta tiếp tục được chưa? Phải hướng dẫn cho các vị quán quân của chúng ta chứ hả? Anh Barty, muốn làm cái vinh dự này không?
Ông Crouch dường như vừa ra khỏi giấc mơ màng:
- Vâng… chỉ dẫn… vâng… bài thi đầu tiên…
Ông bước tới trước nói với năm người:
- Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy … rất quan trọng… Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.
- Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.
- Kei - Cedric hớt hải đuổi theo bóng lưng cô độc của cậu.
- Vâng? - Đôi mắt Kei vẫn như vậy, bàng hoàng kèm lạnh tanh.
- Anh tin em.
- Dạ?
- Anh tin em không bỏ tên mình vào đó - Cedric vỗ vai cậu - Đừng lo lắng nhé.
- Cảm ơn anh - Kei quay người lững thững đi về, Cedric lo lắng nhìn theo.
Hy vọng là em ấy ổn.
- Kei - Gwang kéo cậu vào một góc.
- Kei, đừng lo lắng, tao tin mày - Gwang ôm lấy cậu vỗ về, đột nhiên Kei cảm thấy sống mũi cay cay.
- Ngoan, không khóc, mày không làm không việc gì phải khóc.
- Tao không khóc - Chỉ là cậu thấy hơi cảm động thôi.
- Bạch Ngọc Hiên nhờ tao đưa cái này cho mày - Gwang đưa một lá thư lớn - Đột nhiên mẹ cậu ta gửi thư sấm nên phải về phòng ngủ rồi.
- Ừm, thôi tao về phòng đây - Kei yếu ớt nói - Tao hy vọng không có lời đồn thổi nào.
- Đừng lo, không ai dám nói gì đâu - Gwang xoa mái tóc đã dài của cậu - Tóc dài rồi, sao không cắt đi. Tao suýt lầm mày là con gái đấy.
- Thì tao là con gái mà.
- Ồ, còn nhớ vậy luôn - Gwang búng mũi cậu rồi vẫy vẫy tay - Về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon mơ đẹp.
- Ừm, mày cũng vậy.
Khi mở cửa phòng sinh hoạt chung, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt soi mói. Nhưng Kei không quan tâm lắm, trong lòng cậu chỉ đang bị tảng đá về cuộc thi đè nặng.
- Kei, chúc mừng nha.
- Đè bẹp tên Diggory đó đi!!!
- Bọn này tin tưởng vào cậu!
Kei chỉ lạnh nhạt về phòng mình tu dưỡng tâm hồn.
- Sấc, tỏ vẻ cái gì chứ.
- Tưởng giàu là muốn làm gì thì làm.
- Tao cũng muốn tham gia cuộc thi đó!
- Thằng đó chỉ được cái giàu chứ có biết gì đâu mà được chọn.
- Hay lão cha nó mua chuộc ban tổ chức chăng?
Bla bla bla, liên tục những âm thanh bàn tán của đám con trai năm thứ bảy không được chọn oang oang vang lên.
- Hự - Một tên bị Fred húc vào bụng ngã lăn quay.
- Không bằng một đứa năm tư thì chúng mày mãi mãi là thằng thua cuộc. Không được chọn là chúng mày đã thua thằng bé rồi - George lạnh lùng nói - Ai còn dám nói xấu Kei tao sống mái với chúng mày.
Không ai dám hó hé nữa, ai cũng biết anh em sinh đôi Weasley đánh nhau rất cừ.
Kei tắm rửa xong thì thả mình lên giường vắt tay lên trán suy nghĩ.
Mắc cái gì tên cậu lại nằm bên cạnh Harry?
Tên Barty Crouch con đó sao lại nhắm đến cậu?
Cậu đã làm gì sao?
(Bắp: Quà Giáng sinh muộn, tạm biệt mọi người, tui đi sống ẩn đây :')
P/s: Đừng khóc :') )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com