Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6. The Sorting Ceremony and the Phoenix

Chapter 6.
The Sorting Ceremony and the Phoenix

"Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì... tiến lên!"

Người đàn ông khổng lồ một mình một thuyền, kêu to lần nữa. Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Xuyên qua hồ, đoàn thuyền đưa lũ nhóc vào trong một đường hầm lờ mờ ánh sáng. Thuyền nhỏ cập bến, đám học sinh năm nhất lật đật xếp lại hàng ngũ, theo chân người đàn ông cao lớn kia tới trước một cánh cửa bằng gỗ sồi khổng lồ. Chỉnh đốn lại lũ trẻ, ông ta giơ bàn tay to lớn lên đếm lại quân số, bước tới dùng nắm tay của mình đập ba cái vô cái cửa; chầm chậm mở ra, ở đó, một quý bà phù thuỷ cao lêu nghêu, tóc đen mượt búi gọn, mặc áo chùng màu xanh ngọc bích và đội chiếc nón cùng màu, bà ấy có gương mặt nghiêm nghị.

"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

Gã khổng lồ nói với quý bà phù thủy, người mà có lẽ là phó hiệu trưởng Minerva McGonagall với tông giọng kính cẩn.

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Tức thì, bà mở toang cửa. Bước vào trong, sảnh trước thật sự rất rộng lớn. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt đám nhóc con là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy dẫn lên các tầng trên.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Julia có thể nghe thấy âm thanh ồn ào của hàng trăm giọng nói vang lên sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng tụm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu. Giáo sư McGonagall cất lời:

"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con sẽ trở thành một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa. Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ. Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."

Bà giáo sư McGonagall nói.

"Giữ trật tự!"

Bà đi ra khỏi phòng. Đứng giữa đám đông, Julia nghe thấy tiếng xì xào từ khắp nơi. Phù thủy sinh năm thứ nhất, những đứa trẻ mới lớn, chúng ồn ào bàn tán xem bản thân sẽ được phân vào nhà nào. Có những đứa kể rằng người nhà chúng kỳ vọng chúng sẽ vào ngôi nhà mà cha mẹ chúng đã từng, cũng có những đứa thể hiện sự hiếu kỳ rằng không biết phù thủy sinh của Hogwarts thì sẽ được phân loại như thế nào. Công chúa nhỏ chìm trong thế giới riêng, nơi mà ở đó có những lời dặn dò của cha và mẹ. Không gian ồn ào chợt lắng lại khi Julia ngước lên và trông thấy những cái bóng trắng "đi" xuyên qua bức tường dày, để rồi một phù thủy sinh trẻ hét toáng lên và kéo theo đó là vô số tiếng la thất thanh như thể phản ứng dây chuyền.

Khoảng hai chục con ma vừa bay ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Có vẻ như "chúng" đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói.

"Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai..."

"Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự... Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?"

Con ma mặc đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.

"Học sinh mới đấy. Chắc là sắp được phân loại phải không?"

Con ma thầy tu nhìn quanh mỉm cười. Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng.

"Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."

Thầy tu béo nói tiếp. Giữa không gian lặng ngắt như tờ chợt vang lên một giọng sắc lạnh.

"Tiến tới trước, lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, những con ma vội lặng lẽ chui tọt vào bức tường đối diện, từng con một.

"Bây giờ các con đứng hàng một và đi theo ta."

Quý bà phó hiệu trưởng ra lệnh. Lần lượt từng đứa từng đứa một, cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường. Trước mắt hiện ra một gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư.

Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất tiến về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Cảm giác bị kẻ khác nhìn chằm chằm rất khó chịu, Julia tạm rũ mắt. Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt đám trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một tiếng roạt và gần vành nón mở ra như một cái miệng, cái nón bắt đầu hát.

"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung¹
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm."

Bài hát của chiếc nón kết thúc, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay.

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Layla Dyer"

Một cô bé có làn da màu cà phê sữa và mái tóc nâu đen bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé.

"Nhà Ravenclaw"

Yên lặng trong giây lát, cái nón hô lên. Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Dyer; cô bé đến gia nhập vào bàn của họ.

"Kế tiếp, Laura Pierson!" - "Nhà Hufflepuff."

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng. Pierson đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff. Julia thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với cô ấy.

Cứ thế, lần lượt từng phù thủy sinh nhỏ tuổi được xướng tên, chẳng mấy chốc, hàng dài người trở nên thưa dần.

"Julia Constant"

Lắng nghe tên mình, công chúa nhỏ tiến tới và nhẹ ngồi xuống. Giáo sư McGonagall đội chiếc nón lên đầu cô bé. Điều cuối cùng mà Julia nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt xám tro là cả sảnh đường đầy nhóc người vẫn đang hướng mắt nhìn về phía con bé. Công chúa nhỏ kiên nhẫn chờ đợi. Bỗng, một giọng nói khẽ vang lên bên trong tâm trí.

"Chà! Khó đây! Rất khó và có lẽ còn khó để phân loại hơn cả đứa trẻ sống sót nhà Potter. Trí tuệ và sự chăm chỉ của một Ravenclaw. Lòng trung thành và sự bao dung của Hufflepuff. Trong ngươi tồn tại một quyền năng ma pháp rất lớn, rất quen thuộc, ngươi cũng rất khôn ngoan và ôi chà, hậu duệ của ngài Salazar Slytherin đáng kính?"

Chiếc mũ đánh giá cô gái nhỏ và chợt sững lại khi nhận ra, đứa trẻ này vậy mà lại là người thừa kế nhà Slytherin.

"Ngươi là một con phượng hoàng lửa rực rỡ chờ ngày lại được tái sinh, tung cánh bay tự do. Vốn kiến thức mà ngươi có vượt xa hơn những gì mà một tân phù thủy sinh sở hữu và có lẽ là chúng lớn hơn mớ kiến thức của đám nhóc năm thứ tư. Ngươi là một đứa trẻ ngang bướng và có chủ kiến. Giờ thì nói ta nghe, một phù thủy sinh mang trong mình nhiều yếu tố để phù hợp với tiêu chí mà các nhà sáng lập đề ra, ngươi thực sự muốn được đưa tới nơi nào?"

Công chúa nhỏ phải công nhận, chiếc nón phân loại, công cụ ma thuật mà bốn nhà sáng lập để lại cho Hogwarts thật sự tinh tường. Không có gì là nó không biết khiến Julia có một sự khó chịu nhẹ khi bị kẻ khác đọc vị một cách dễ dàng, nhưng, bởi đó là ý chí của những đại phù thủy quyền năng nên cô bé không có cách nào để che giấu đi tâm tư của bản thân.

"Bất cứ quyết định nào đều sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến con đường mà ngươi đi"

Chiếc nón phân loại nhắc nhở, nó không có nghĩa vụ phải chỉ đường dẫn lối cho tất cả phù thủy sinh mà nó gặp, song, đứa trẻ này lại thuộc về một trường hợp khác. Trách nhiệm và sự kỳ vọng mà công chúa nhỏ mang trên mình, toàn bộ đều là vinh nhục của cả một gia tộc.

"Hậu duệ của Salazar Slytherin, nếu được phân vào nhà khác ta thật sự lo ngại rằng ông ấy sẽ sống lại và bóp nát cả ta lẫn ngươi"

Julia nghe thấy giọng bản thân đáp lời dù cho khóe miệng cô bé chẳng hề hé ra.

"Xem ra ngươi đã suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định của riêng mình. Vậy thì trước hết, ta, nón phân loại phù thủy sinh của Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, kẻ được kế thừa một phần ý chí của ngài Salazar Slytherin, xin phép được chào đón người thừa kế"

Gần như ngay lập tức, giọng nói trong đầu trở thành lời công bố vang vọng khắp đại sảnh đường.

"Hogwarts Slytherin."

Các phù thủy sinh vốn đã mang tâm lý hồi hộp vì cô nàng phù thủy sinh trẻ tuổi khiến chiếc nón phân loại lặng im khá lâu nay lại lần nữa bị tuyên bố làm cho trấn động. Hogwarts Slytherin? Chỉ có một cách lý giải lời tuyên bố ấy, hoặc là toàn bộ những người có mặt ở nơi này đã quá ồn ào dẫn đến chứng lãng tai, hoặc là cái nón có vấn đề.

Buổi lễ phân loại được tiếp tục ngay khi công chúa nhỏ mang chiếc nón trả lại cho giáo sư McGonagall và tiến về phía dãy bàn, nơi có các phù thủy sinh thuộc nhà Slytherin đang ở đó. Phù thủy sinh năm thứ nhất cuối cùng đã ngồi vào dãy bàn dài, giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi. Ngài hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy, tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Julia để ý thấy, mấy cái đĩa trống trơn khi nãy giờ đầy thức ăn, nhìn chúng thơm ngon hấp dẫn vô cùng khiến ai cũng cảm thấy đói bụng. Cảm giác rờn rợn và những thanh âm xì xào đầy vẻ sợ hãi khẽ vang lên bên tai, công chúa nhỏ nhận ra bên cạnh cô bé có một vị khách. Vẫn như những ngày tại trang viên Amouria, tác phong trên bàn ăn của Julia là không thể chê trách. Dùng xong bữa tối công chúa nhỏ lại âm thầm đưa mắt đánh giá xung quanh. So với ba dãy bàn còn lại, dãy bàn nhà Slytherin yên ắng và rất quy củ bởi phần lớn, các phù thủy sinh thuộc nhà rắn đều bước ra từ các gia đình quý tộc và tác phong trên bàn ăn là một phần bắt buộc hàng ngày.

Sau khi mọi người cũng đã hoàn thành bữa tối của họ, cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên trong sự im lặng của đại sảnh đường.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi tóc đỏ nhà Gryffindor, rồi cụ tiếp tục.

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch."

Cụ Dumbledore lại nói.

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Julia nhìn thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm đi.

"Tao không muốn hát."

Một phù thuỷ sinh nhà Slytherin âm thầm nói với đứa bạn của anh ta, hai đứa với dáng vẻ mập mạp cũng than thở theo. Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn.

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu."

Cụ Dumbledore nói và cả trường gào lên.

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau, cuối cùng chỉ còn hai anh em sinh đôi tóc đỏ khi nãy là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói.

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

------------
Kiên trung¹: Kiên cường và trung thành

oOo

(𝓟𝓻𝓮𝓿𝓲𝓮𝔀 𝓬𝓱𝓪𝓹𝓽𝓮𝓻 𝟕)

Dù cho chưa từng thực sự nhìn thấy thư Sấm, nhưng về cơ bản, đó là một loại thư đặc biệt được ếm bùa và đựng trong một phong bao màu đỏ, đặc biệt là nó có thể khuếch đại giọng nói của người viết. Nhìn phản ứng ở dãy bàn bên đó, công chúa nhỏ thật lòng thắc mắc, phải gây ra lỗi lớn cỡ nào để một phù thủy sinh năm thứ hai nhận được thư Sấm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com