Chương 2: Hẻm Xéo
"Happy birthday to you ~
Happy birthday to you ~
Happy birthday happy birthday ~
Happy birthday to...
Josh Ethelward!"
Tất cả mọi người vỗ tay, trong khi Josh thổi phù vào đống nến trên chiếc bánh kem của mình. Bố mẹ cậu đã mời những gia đình pháp sư khác ở trong làng cùng chung vui trong sinh nhật 11 tuổi của người con duy nhất.
Trong lúc Ethan và Ramona trò chuyện vui vẻ với hàng xóm, Josh liếc nhìn đầy tự hào và mãn nguyện về phía lá thư trên bàn. Một lá thư làm bằng giấy vàng nhạt, địa chỉ được viết bằng mực màu xanh lục bảo rực rỡ, không tem:
"Ông Josh Ethelward
Ngôi nhà của gia đình Ethelward
Làng Upper Flagley"
Con dấu niêm phong tím biếc với biểu tượng bốn con thú quốn quanh chữ H đã được Josh gỡ ra cẩn thận, cất trong tủ kính của nhà cậu. Nội dung trong thư thì khỏi cần phải đọc, Josh cũng biết thừa nó là gì.
Thư gọi nhập học Hogwarts.
Chưa bao giờ trong cuộc đời, Josh cảm thấy hạnh phúc như khi bố mẹ đưa cậu bức thư. Ngay cả như mấy hôm trước, sau nhiều năm, cậu cuối cùng cũng có thể thực hiện Giải giới... Khoảnh khắc đó chẳng là gì so với bức thư này.
Và bây giờ, cậu đã 11 tuổi. Josh cuối cùng cũng có cây đũa phép của riêng mình.
Bố mẹ đã hứa vài ngày sau sẽ đưa cậu đi Hẻm Xéo và bắt đầu mua những dụng cụ học tập đầu tiên. Josh vô cùng nóng lòng về chuyện này. Cậu muốn được ngắm nhìn nhiều thứ hơn về thế giới phù thuỷ. Chổi thần chẳng hạn. Năm 1991 là năm ra mắt của cây Nimbus 2000. Mặc dù Josh chắc chắn sẽ không giỏi giang gì ở Quitchdich nhưng có cơ hội tận mắt chứng kiến thì đâu thể bỏ lỡ, phải chứ?
Và còn cú đưa thư, vạc, các loại nguyên liệu trong môn Độc Dược, sách vở,.... Quá nhiều thứ thú vị khi đến Hẻm Xéo. Josh thật sự không thể chờ đến lúc đó được.
Hai ngày trôi qua, Josh thậm chí còn tạm ngưng công cuộc sáng chế ma thuật của mình chỉ để năn nỉ bố mẹ dẫn đi mua đồ. Với vợ chồng nhà Ethelward, việc đứa con trai hướng nội của họ muốn một thứ gì đó là vô cùng hiếm hoi. Nên ngay buổi chiều Chủ Nhật hôm sau, gia đình họ đã sẵn sàng mua sắm cho niên học thứ nhất của Josh.
Do Yorkshire khá xa Luân Đôn, nên nhà Ethelward bắt đầu chuyến hành trình của mình khi mới chỉ 13:00 chiều.
Josh rất tò mò về cách họ sẽ đến quán Cái Vạc Lủng:
"Chúng ta sẽ đến đó bằng gì ạ? Độn Thổ Kèm? Bột Floo?"
Ethan bật cười khi nghe con trai mình nói vậy:
"Không, không. Những cách đó quá 'phù thuỷ' rồi. Cả bố lẫn mẹ vốn xuất thân là Muggle mà. Nhà mình sẽ đi bằng tàu hoả."
Trước hết, gia đình họ phải đến thành phố York, cách làng Upper Flagley rất rất xa. Riêng việc này thì Ethan và Ramona phải Độn Thổ Kèm với Josh. Mặc dù nhà họ có một cái xe ô tô hiệu Ford cũ rình, nhưng riêng việc tới York theo cách thông thường thôi đã tốn hàng tiếng, chưa kể chỗ gửi xe và vân vân.
Josh thắc mắc tại sao Ethan không Độn Thổ thẳng đến trước quán Cái Vạc Lủng, mà lại phải phức tạp thế này. Ramona giải thích với cậu bằng giọng nhẹ nhàng trong khi Ethan mua vé tàu:
"Chỗ đó rất đông đúc, con yêu. Muggle sẽ phản ứng ra sao nếu đột nhiên có 3 người thình lình xuất hiện ngay trước mắt họ? Chưa kể bố mẹ còn làm việc trong Bộ nữa. Phải làm gương thôi, Josh à."
Josh nghĩ vậy chứ 3 người Độn Thổ vào một con hẻm ở York thì không ai nghi ngờ chắc? Song cậu cũng không cãi lại mẹ. Ramona thường ngày rất dịu dàng, nhưng khi cô "vào guồng" thì khác hẳn. Josh đã từng được chứng kiến mẹ cậu xử lý một hồ sơ bằng cách cho hắn mãn đời trong Azkaban, vì đã khiến một đứa trẻ Muggle mất khả năng nhận thức. Sở Thực thi Pháp luật Pháp thuật quả không phải trò đùa.
Ít nhất là cỡ 4 năm nữa, khi Harry Potter phải hầu toà vì cáo buộc sử dụng phép thuật trước mặt Muggle, dù cậu ta làm thế là để bảo vệ bản thân. Cái Sở này lúc đó coi bộ không được liêm chính và đàng hoàng cho lắm.
Ngồi tàu cỡ gần bốn tiếng thì họ mới tới nơi. Rồi từ ga Luân Đôn, họ phải đi taxi đến đường Charing Cross. Càng đi, Josh càng nghi ngờ mục đích của bố mẹ mình. Hình như lý do chính khiến họ không muốn xài bột Floo hay Độn Thổ chỉ đơn giản là để cậu có cơ hội ngắm nhìn thủ đô của Anh Quốc.
Cũng phải công nhận, Luân Đôn là một cái gì đó khác hẳn. Cậu cứ ngỡ như đây không phải năm 1991, mà là đang ở sau những năm 2000. Những toà nhà chọc trời hay đường phố tấp nập ô tô tuy không quá lạ lẫm, song nhìn thấy chúng vào cái thời Internet còn chưa phát triển... Rất thú vị.
Năm này cũng là năm nhiều có sự kiện lịch sử chấn động thế giới, theo lịch sử mà Josh biết. Nhưng cậu không chắc chúng có áp dụng vào thế giới phép thuật này không.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một tiệm băng đĩa nhạc khá lớn. Ngay cạnh đó là một quán rượu hết sức tồi tàn và nhếch nhác. Quán rượu này nằm lọt thỏm giữa một hiệu sách lớn và tiệm băng đĩa kể trên. Ethan trả tiền, còn Ramona dẫn Josh xuống xe.
Cậu ngước nhìn quán rượu cũ kĩ mà lòng tràn đầy háo hức. Sự phấn khích của cậu sắp nổ tung ra khỏi người mất. Ethan sau khi bước xuống xe thì xoa đầu ông con đầy tự hào và nói:
"Chào mừng đến với Cái Vạc Lủng, Josh!"
Nói rồi, anh đẩy cửa ra, giữ cho vợ cùng con trai vào rồi mới đóng lại.
Josh nhìn quanh đầy hứng thú khắp cửa tiệm tối tăm này. Do là Chủ Nhật nên khách khứa cỏ vẻ đông đúc. Ngay gần đó là hai mụ phù thuỷ già nhỏ con đang trò chuyện với nhau bằng cái giọng the thé kinh hồn. Một ông già trong bộ áo chùng có tua rua - Josh nhận ra đó là lễ phục - ngồi ở một góc, tợp vài chén rượu con con. Một thằng cha với cái tẩu to tướng vừa châm lửa, vừa trò chuyện với ông già ở quầy rượu.
Josh ngay lập tức biết đó là ai. Nhất định là ông Tom - Chủ quán Cái Vạc Lủng. Ông ta có một cái đầu hói sọi, cùng hàm răng đã rụng gần hết.
Chẳng ai trong quán để ý đến nhà Ethelward. Ethan dẫn gia đình mình đi thẳng qua quán rượu, chỉ gật đầu chào lấy lệ với ông Tom. Ông này hình như còn chẳng để ý. Thằng cha với cái tẩu đang lớn tiếng về cái gì đó nghe giống như độ dày của đít vạc.
Khi Ethan dẫn cả hai ra sân sau - nơi chẳng có gì ngoài một cái thùng rác, anh cẩn thận đếm từng ô gạch bên trên cái thùng và lẩm bẩm:
"Ba dọc... Hai ngang... Phải ..."
Nói rồi, anh lấy cây đũa phép của mình ra và gõ vào một viên gạch ba lần.
Trước cái nhìn đầy hưng phấn của Josh, những viên gạch bắt đầu co lại, tạo thành một cánh cổng vô cùng lớn. Cánh cổng này dẫn ra một con đường quanh co trải bằng đá cuội.
Ethan tỏ vẻ rất hài lòng khi thấy Josh thích Hẻm Xéo. Con trai anh từ nhỏ đã không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng nó cực kỳ thông minh. Thiên tài, có thể gọi Josh như vậy. Nên chứng kiến đứa con mình hào hứng đến nhường này, Ethan vô cùng mãn nguyện. Việc còn lại chỉ là kiếm một cô bạn gái cho ông quý tử của anh nữa mà thôi.
Josh không quá khác ông bố của mình. Cậu chạy dọc loanh quanh như một đứa trẻ mười một tuổi bình thường, ngắm nghía đến từng viên đá cuội dùng để lót đường. Đôi chân cậu dường như chạy nhanh hơn gấp mười lần, và cậu cảm thấy Ethan cùng Ramona như quá chậm. Cậu muốn nhanh chóng được đến những địa điểm huyền thoại, có cho bản thân một cây đũa phép và lên tàu Tốc Hành Hogwarts càng sớm càng tốt.
Ramona vốn ôn hoà cũng rất vui khi thấy Josh tận hưởng chuyến mua sắm trước thềm nhập học. Thằng bé luôn là niềm tự hào trong gia đình, và nó còn được học cùng Harry Potter lừng danh nữa chứ! Đâu phải ai cũng có phúc phần mà cho con mình được nói chuyện với cậu bé đó?
Gia đình nho nhỏ ấy bước qua cánh cổng và tiến sâu hơn. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một quán vạc. Ethan nói:
"Con muốn mua sắm luôn không, hay muốn vào Gringotts trước đã?"
Josh đáp lại với tông giọng của một đứa con nít sắm được cho quà:
"Gringotts đi ạ!"
Thế là ba người tiếp tục đi theo con đường. Dần dà, vô số hàng quán hiện lên: Nào là những cửa hàng thiên văn học với vô số mô hình hệ Mặt Trời bày sau lớp kính; Sở Cú Eeylop âm u cùng đủ loại cú chủng loại lẫn màu sắc khác nhau; những chồng sách thần chú cao ngất ngưởng; đám trẻ con ịn mũi lên kính để xem cây chổi thần Nimbus 2000; tiệm kem Florean Fortescue toả ra thứ mùi hương quyến rũ lòng người. Tất cả tạo nên một không gian không ghể nào pháp thuật hơn được nữa.
Nhà Ethelward cứ đi mãi, đi mãi, cho tới khi họ đến một toà nhà to lớn hơn hẳn những hàng quán khác, có những cột trụ cẩm thạch bên ngoài.
Nhà băng Gringotts.
Hai tên yêu tinh gác cửa cúi chào ba người, rồi họ đối diện với hai cánh cửa bạc. Josh nhớ lại những gì lão Hagrid từng nói với Harry vào lần đầu tiên cậu đến đây:
"Chỉ có những kẻ điên mới toan cướp Gringotts."
Và cậu hoàn toàn đồng ý. Hai cánh cửa này vừa tráng lệ nhưng cũng cao chót vót, rất dày và không có cách nào đục thủng nổi. Khắc trên đó là những dòng chữ răn đe bất kỳ kẻ nào toan tính ăn trộm:
"Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:
Hễ tham thì thâm.
Những ai hưởng mà không hiến,
Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.
Vậy cho nên nếu khám phá được.
Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.
Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.
Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu."
Ethan đẩy cửa ra và nói:
"Đừng táy máy gì hết nhé, Josh. Con không muốn bị đám trong này bắt được đâu."
Cả nhà cùng đi qua một hành lang dài với vô số quầy, cùng rất nhiều yêu tinh đang làm việc. Từ sổ sách, kiểm tra đá quý, đổi tiền, tính toán,... Mọi chỗ đều lấp lánh ánh vàng của đồng Galleon. Từng quầy một đều toả ra thứ mùi rõ rệt của giàu sang và thịnh vượng. Ethan đi đến một cái quầy đang vắng:
"Buổi chiều tốt lành. Chúng tôi muốn rút tiền trong kho của nhà Ethelward."
Tên yêu tinh đáp lại bằng giọng chán chường:
"Chìa khoá, thưa ngài?"
Ethan lấy ra từ trong túi một chiếc chìa nhỏ bằng vàng bé tí xíu, rồi đưa tận tay tên yêu tinh. Hắn kiểm tra không đến năm giây rồi nói:
"Griphook, đưa ba người này xuống kho của nhà Ethelward!"
Con yêu tinh tên Griphook tỏ vẻ khó chịu:
"Làm việc nghiêm túc lên, Bashali, và đừng có nói với tôi bằng giọng kiểu đó!"
Tên Bashali không thèm nghe nữa; y đã chuyển sang cân những đồng Galleon do một khách hàng vừa đưa. Griphook nghiến răng, rồi dẫn mọi người xuống lối đi dưới lòng đất.
Josh thừa nhận, việc ngồi trên xe mỏ không phải trải nghiệm gì hay ho cho lắm. Nó cứ lắc lư và tròng trành suốt, lại còn những cú quẹo trái phải hết sức gấp gáp và chóng mặt. Trong truyện không đề cập gì hết đến sự khó chịu này.
Khi họ đã xuống sâu, rất rất sâu rồi, cái xe mỏ mới chịu dừng lại. Josh bước xuống mà hơi tròng trành suýt ngã. Ramona trông như thể cô sắp ói, nhưng Ethan lại không hề hấn gì lắm. Griphook nói:
"Kho số sáu trăm tám tư."
Ethan mở cửa hầm ra, và Josh thoáng thấy vô số cột bạc, kha khá vàng cùng vô số tiền đồng nhỏ. Bố mẹ cậu làm ở Bộ Pháp Thuật nên lương lậu cũng khá khẩm đó chứ.
Sau khi bốc cỡ ba túi, tất cả trở lại xe mỏ và lên mặt đất trong im lặng. Khi đã ra khỏi được Gringotts, Ethan mới mở miệng:
"Rồi... Bây giờ nhé, bố sẽ dẫn con đến tiệm của ông Olivanders, rồi con thử đũa phép ở tròng, còn bố mẹ sẽ mua những thứ khác trong danh sách, được không nào? Sắp tối đến nơi rồi, mà thử đũa phép thì rất mất thời gian. Cả nhà mình cùng đi thì không được hợp lý lắm nhỉ."
"Vâng ạ."
Nói rồi, cả nhà cùng nhau đi đến tiệm đũa phép. Trong khi Ramona đọc danh sách vật dụng cần mua của năm nhất, Josh hỏi bố:
"Vậy còn áo chùng thì sao ạ? Kiểu, con tưởng con phải thử hay làm sao đó chứ?"
Ethan cốc đầu đứa con:
"Chứ mẹ con lại không biết cơ thể con tròn méo ra làm sao hả? Yên tâm đi, bố mẹ sẽ lo được tất."
Họ đã đến trước một cửa tiệm nhỏ, với một tấm biển có khắc những chũ bằng vàng ròng:
"Olivanders: Nhà Chế tác Đũa phép Uy tín từ năm 382."
Josh nhìn qua khung cửa sổ bám đầy bụi, trong đó trưng ra duy nhất một cây đũa nhỏ trên một chiếc gối tím bạc màu. Cậu cảm thấy hơi nản lòng.
Ethan vỗ vai con trai:
"Vậy nhé, chúc con chọn được cây đũa phép ưng ý!"
Anh đưa cho cậu con một túi nhỏ vàng. Khi đảm bảo bố mẹ đã đi mất, Josh mới mở thử ra và đếm. Chín Galleon vàng và ba Sickle. Không quá tệ.
Với tâm trạng đã bớt hào hứng đi rất nhiều, Josh đẩy cửa rồi bước vào bên trong tiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com