Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Chương 14 - Cái Vạc Lủng          

-------

Chuyến tàu Hogwarts rền vang tiếng còi dài, lăn bánh rời ga Hogsmeade trong buổi trưa rực nắng.

Lucasta ngồi gần cửa sổ, cằm tựa lên tay, nhìn những thung lũng xanh mướt lùi dần phía sau.

Ellen ngủ gục bên cạnh,tay còn ôm một hộp Chocolate Ếch chưa kịp ăn hết.

Trên kệ,con Puffskein nhồi bông lăn tròn theo nhịp rung của toa tàu.

Lucasta thở ra nhẹ, một luồng gió nóng len vào qua ô cửa khẽ hé. Tóc mái mới cắt giờ đã dài thêm chút ít, đủ để che bớt phần trán khi nó cúi đầu xuống, cười một mình.

Một năm lộn xộn thật sự — tin đồn, thư viết rồi xé, mấy lần mém khóc ngoài hành lang.

Nhưng cũng có mấy chuyện lạ lùng – mấy cuộc trò chuyện kiểu từ trên trời rơi xuống, cái phòng sinh hoạt mà ban đầu tưởng ai cũng lạnh như băng, hóa ra không phải... Và mấy người bạn, không xa  như nó tưởng.

"Mình không phải Harry Potter. Không phải người mở Phòng chứa. Nhưng ít nhất, mình đã chọn không quay lưng."

Lucasta cầm cuốn sổ, mấy trang lem mực. Có ghi chú Hermione, vài ghi chép linh tinh, và một mẩu giấy gấp tư mà ai đó từng nhét vô:

"Đừng chờ ai cho phép mới dũng cảm – cậu đã vậy rồi."

Con tàu vẫn chạy, xuyên qua những cánh đồng và đồi cao, mang theo tất cả những ký ức lấp lánh của năm học thứ hai.

Lucasta nhắm mắt, để gió luồn qua kẽ tóc.

Kỳ nghỉ hè năm đó — một mùa hè chậm rãi, đầy những khoảng lặng lấp lánh nắng.

Lucasta rời khỏi sân ga số 9¾ cùng ba mẹ như thường lệ, vai khoác túi hành lý phù thủy cũ kỹ.

Căn nhà ven thung lũng nơi gia đình nó sinh sống luôn mang lại cảm giác an toàn, nhưng kỳ lạ là năm nay, khi bước qua bậc cửa gỗ quen thuộc, nó không còn thấy hoàn toàn "vừa vặn" như trước nữa.

Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có mình là thấy khác đi.

Trong những ngày đầu tháng Sáu, Lucasta giật mình khi thấy mặt mình trong gương – không còn trẻ con nữa.

Đường nét bắt đầu thay đổi — đôi má bớt tròn, cằm nhỏ lại, tóc mọc dài và dày hơn, dù vẫn là màu nâu sẫm rối nhẹ.

Không biết nên vui hay lo, chỉ thấy có gì đó không giống mình hồi trước.

Có ngày, nó dành nguyên buổi sáng chỉ để đứng ngẩn ra trước tủ quần áo, tự hỏi vì sao chiếc váy hoa năm ngoái giờ lại trở nên chật đến thế.

Có ngày, nó nằm dài trên giường, đọc hết ba quyển sách liên tiếp nhưng không nhớ nổi nội dung — đầu óc mải nghĩ đến những chuyện không đầu không cuối.

Mẹ bảo: "Con lớn thật rồi. Mấy bộ đồ phù thủy sắp phải thay hết đấy."

Bố chỉ cười, dúi cho nó một cuốn truyện Muggle cũ, bảo: "Con nên thử đọc loại này. Nhẹ nhàng mà hay."

Lucasta thử đi dạo một mình quanh thị trấn Muggle gần nhà — một điều mà trước đây nó chưa từng làm.

Trong bộ đồ đơn giản, tóc buộc cao và túi nhỏ đeo vai, nó hòa vào đám đông mà không ai nhận ra là phù thủy.

Nó đi qua tiệm sách, quán bánh mì và một cửa hàng băng đĩa cũ kỹ — nơi phát ra những bản nhạc rất lạ, rất... thành thị.

Và Lucasta thích nó.

Một lần, trời mưa tầm tã khi nó chưa kịp về. Chạy qua con hẻm nhỏ, mái tóc ướt sũng dính sát vào cổ, váy nặng trĩu nước — Lucasta bất giác bật cười.Lúc này, nó chỉ là một cô gái mười hai tuổi rưỡi ướt như chuột lột, nhưng thấy cuộc đời thú vị vô cùng.

Tối đến, nó hay mang trà ra ngồi trước hiên, đọc những thư hồi đáp của Ellen hay Hannah — những dòng chữ thân quen từ Hogwarts, khiến nó yên lòng đôi chút.

Không đề cập đến Ernie. Không đề cập đến Harry. Chỉ là những chuyện tầm phào, như chuyện bánh bí ngô bán đầy ở chợ, hay chuyện bà Sprout chắc chắn sẽ trồng nấm mới kỳ tới.

Trong số những phong thư ngả màu, có một cái không đề tên người gửi, chỉ ghi đơn giản:

"Lucasta – Thung lũng Edevane, theo đường cú."

Bên trong là một tờ giấy viết tay, ngắn gọn và sạch sẽ đến mức cẩn trọng:

"Tôi nghĩ cậu đã đúng, về chuyện ngày hôm đó ở hành lang tầng ba.

Không phải ai cũng có lý do để tin cậu, nhưng tôi nghĩ có thể tôi đã hiểu.

Tôi không giỏi viết những thứ như thế này. Nhưng... tôi hy vọng kỳ nghỉ của cậu yên ổn.

Nếu cậu còn giữ cuốn 'Dark Objects: Volume II' thì trả sau năm học cũng được. Tôi không cần gấp.

— T.N."

Đó là bức thư duy nhất trong kỳ nghỉ không hỏi thăm sức khỏe, không đính kèm bánh trái, không có lời chúc hay thậm chí một chữ "bạn".

Trước ngày trở lại trường, mẹ cắt cho nó một kiểu tóc mới — gọn gàng hơn, không rối bù như trước. Lucasta nhìn mình trong gương lần nữa.

Mắt vẫn là đôi mắt ấy — màu xám nhạt, đôi khi nhìn đời bằng nỗi ngơ ngác như cũ.

-------

Một tuần trước đó, nó nhận được một bức thư do cú mèo đưa đến – nét chữ cứng nhắc, gọn gàng như bảng tính, chỉ có thể là của Benedict Thorne, học sinh năm ba nhà Ravenclaw mà nó quen sơ trong vài buổi học phụ đạo Lịch sử Pháp thuật.

"Tôi sẽ đến Vạc Lủng vào ngày 19 lúc 2 giờ để ghé tiệm sách và lấy vài mẫu thảo mộc từ hiệu thuốc. Nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể trao đổi nhanh."

– Benedict T.

Lucasta không chắc vì sao Benedict lại chọn viết cho nó — nhưng điều đó khiến nó thấy mình như một phần của một điều gì đó... nghiêm túc, trật tự, và không ồn ào. Nó chuẩn bị ngay lập tức.

Khi bước qua lối gạch lăn vào Diagon Alley, rồi tiến vào quán Vạc Lủng, Lucasta trông thấy Benedict ngay lập tức — cậu ta đang cắm cúi ghi chú điều gì đó vào cuốn sổ tay, kính trễ xuống chóp mũi, bộ áo chùng hơi rộng khiến cậu càng trông... lêu nghêu hơn bình thường.

"Ồ, đúng giờ." – Benedict nói, không cười, cũng không hẳn là chê.

Nó mỉm cười, rồi cả hai ngồi xuống một bàn trống gần góc quán.

Benedict lôi ra thêm một danh sách sách cũ từ thư viện Hogwarts mà cậu đang cố tái bản.

Câu chuyện của họ xoay quanh ngữ nghĩa cổ, chữ rune và vài giả thuyết kì quặc từ thế kỷ XIII.

Cho đến khi cánh cửa Vạc Lủng bật mở.

Lucasta thoáng thấy màu tóc đỏ rực — rồi là mái tóc xoăn nâu quen thuộc. Ron Weasley bước vào trước, rồi Harry, tiếp theo là Hermione và sau cùng là bà Weasley, đang túm chặt cặp song sinh Fred – George, vốn đang hí hửng khoe túi bom phân mới.

Lucasta cúi đầu nhẹ, định quay đi — nhưng Harry đã thấy nó.

"Lucasta?" — cậu ngạc nhiên, nhưng gương mặt sáng lên đôi chút.

Ron và Hermione cũng nhìn theo.

"Chào cậu," Hermione nói, có chút ngập ngừng — không phải do khó xử, mà như đang cân nhắc điều gì đó. "Cậu khoẻ không? Nghỉ hè ổn chứ?"

Lucasta đứng dậy, gật đầu. "Cũng ổn. Gần như vậy."

Nó liếc Benedict, rồi nói thêm: "Đây là Benedict — cậu ấy học Ravenclaw. Rất giỏi rune cổ."

Benedict gật đầu lễ phép, nhưng mắt vẫn dán vào quyển sách trong tay như thể cuộc gặp gỡ xã hội này vượt ngoài mọi dự liệu.

Fred Weasley thì thầm gì đó với George — chắc chắn liên quan đến "bạn trai Ravenclaw" — khiến Ron phải huých nhẹ vào hông anh.

"Bọn mình sẽ ở đây đến chiều," Hermione nói, ánh mắt lướt qua cuốn sách trong tay Lucasta. "Nếu rảnh... cậu có thể ghé bàn bọn mình sau."

Lucasta ngập ngừng, rồi nhẹ giọng:

"Có thể. Nếu Benedict không bắt tớ học hết mục lục cổ đại."

Benedict lúc ấy mới ngẩng đầu lên:

"Chỉ 42 mục thôi."

"...Thấy chưa?" — Lucasta nhún vai, khiến Ron bật cười khục khặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com