Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Chương 28 - Hogsmeade

--------

Gió buốt cứ táp thẳng vào mặt, thổi tung mấy chùm tuyết từ mái nhà xuống. Làng Hogsmeade mở ra rực rỡ và ấm áp một cách lạ kỳ, đầy tiếng cười và hơi thở của ngày đông. 

Bốn đứa – Benedict, Ellen, Hannah và Lucasta – vừa đi vừa kéo khăn quàng cổ lên tận mũi.

"Đầu tiên là tiệm Zonko, đúng không?" Benedict lên tiếng, tay đút túi áo choàng, mắt liếc sang Ellen và Hannah.

"Tất nhiên rồi," Ellen đáp, môi đỏ ửng vì lạnh. "Không đi thì phí cả chuyến!"

Hannah cười rúc rích. "Mình đang nhắm bộ tai thỏ biết nhảy đó – đeo lên rồi nhảy lốp bốp theo nhạc!"

Lucasta đi chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn theo kịp. Mặt nó được che một nửa bởi khăn len màu kem, chỉ để lộ đôi mắt đang lặng lẽ nhìn những tấm biển đung đưa trong gió và những ô cửa sổ ấm sáng ánh đèn.

Zonko thì như tổ ong vỡ tổ. Mấy giá hàng chen kín mấy thứ đồ chơi phép thuật mà nhìn vô là muốn cười ầm – từ kẹo bốc khói đến mũ phát ra tiếng hét. Ellen suýt làm rớt cả một chồng kẹo đổi tiếng, còn Hannah cứ loay hoay thử từng cái kính kỳ quặc rồi xoay sang bắt Lucasta đeo thử.

"Không," Lucasta lắc đầu, giọng nhỏ. Nhưng nó vẫn đứng yên để Hannah đặt thử lên – một chiếc kính tròn phát sáng, khiến mọi người xung quanh bật cười vì nó trông như con cú phát quang.

Benedict đứng gần đó, tay cầm quả banh biết hét, nhưng ánh mắt vẫn chốc chốc liếc sang nó, khó hiểu.

Sau khi mỗi người đều mua được một món lặt vặt, cả nhóm rời khỏi tiệm trong tiếng leng keng của chuông cửa và luồng không khí lạnh buốt xộc thẳng vào cổ áo.

"Giờ thì đi đâu?" Ellen hỏi, hai má đỏ ửng.

"Bia bơ," Benedict đáp ngay. "Tay tớ gần đóng băng rồi đây."

Lucasta không nói, nhưng khi thấy Hannah gật đầu háo hức, nó cũng bước theo, lặng lẽ.

Tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa. Cửa kính thì đầy hơi nước, mờ đến mức phản chiếu ánh đèn vàng cũng nhòe như ký ức mùa đông cũ.

Lucasta ngồi đối diện Benedict ở chiếc bàn kê gần góc khuất. Ly bia bơ trước mặt nó đã vơi phân nửa, ngọt lịm, âm ấm và mơ hồ khiến đầu óc lơ đãng. Ellen và Hannah ngồi bên cạnh, nói chuyện rì rầm, đầu chụm lại, thỉnh thoảng bật cười nhỏ vì câu chuyện nào đó mà Benedict không quan tâm.

"Cậu không sao chứ?" Lucasta đặt ly xuống, liếc nhìn Benedict khi thấy ánh mắt cậu cứ thi thoảng dừng lại ở đâu đó trên mặt nó

"Chỉ hơi... phân tâm thôi," cậu cười nhẹ, nửa miệng. "Mình đoán là vì ai đó."

Ellen chớp mắt, chống cằm nghiêng đầu nhìn sang. "Benedict, cậu đang nói về Lucasta hả?"

"Chịu thôi," Hannah chen vào, giọng như trêu đùa, "tụi này đang nói về chuyện bánh nhân dâu ở tiệm bên kia mà, sao có người ngồi đây cứ như mất hồn?"

Benedict nhướng mày, làm vẻ ngây thơ: "Mình chỉ đang thưởng thức bia bơ thôi. Và ngắm quán... à không, ngắm khung cảnh."

Lucasta khẽ cười, giấu mặt sau vành ly. Không khí dễ chịu một cách lặng lẽ.

"Thật ra..." nó cúi đầu xuống, thì thầm, "Mình vẫn hơi sợ... bị phát hiện uống cái này khi chưa đủ tuổi."

"Yên tâm," Benedict nói, giọng chậm rãi, "nếu bị bắt thì mình sẽ nhận hết. Cùng lắm bị trừ điểm."

Hannah phì cười. "Đáng khen vì tinh thần hi sinh đấy, Ben."

Lucasta suýt nữa bật cười, rồi đứng dậy, lấy cớ đi rửa tay để thở một chút

Bên ngoài quán, trong một ngõ hẹp giữa hai căn nhà.

Không khí lạnh buốt tràn vào phổi, tỉnh táo một cách rõ rệt.

Lucasta không quay về phía toilet, mà đi lòng vòng, rẽ qua một ngõ hẹp để nhìn cho đỡ ngộp.

Dãy cửa sổ gỗ phủ tuyết, con hẻm nhỏ trống vắng, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ.

Rồi... một bóng người lướt qua rất nhanh nơi cuối con ngõ. Chiếc áo choàng rộng, bước chân quen thuộc.

Lucasta nín thở, bước sát vào tường.

Người đó ngó quanh, ngập ngừng một nhịp, rồi kéo áo trùm đầu lên - rất rõ ràng là Harry Potter.

Nó khựng lại. Harry?

"Không phải cậu ta không được phép đến Hogsmeade à?"

Lucasta định gọi, nhưng môi mím chặt.

Cậu ấy không nhìn thấy nó. Đang cúi thấp người, len vào... một cái bức tường đá? Không, đằng sau đó là một khe hở - không giống lối đi chính.

Và rồi... Harry biến mất.

Lucasta đứng sững một lúc rồi đảo mắt nhìn quanh. Không ai.

Nó bước nhanh đến chỗ bức tường nơi Harry vừa biến mất.

Khi lại gần, nó mới nhận ra: không phải tường - là một lối đi, hẹp đến mức suýt bị nhầm với vết nứt giữa hai dãy nhà.

Tim đập nhanh một cách lạ thường, Lucasta siết chặt khăn quàng cổ và len vào bên trong.

Tuyết rơi lặng lẽ phía sau lưng.

Tiếng bước chân cậu ấy phía trước - dù rất khẽ - vẫn đủ để nó lần theo. Lucasta cẩn trọng, từng bước một.

Không biết mình đang làm gì, nhưng vẫn bước tiếp, vì cảm giác... Harry không nên có mặt ở đây, mà càng không nên lén lút như vậy.

Trong màn tối, ánh đèn từ chiếc đũa của cậu ấy chập chờn, dẫn lối.

Lucasta nép sát vào bức tường đá lạnh ngắt, cố nén nhịp thở khi thấy Harry dừng lại bên một cửa sổ thấp của căn phòng nhỏ phía sau quán Ba Cây Chổi.

"...Nó có quyền biết," một giọng đàn ông - trầm, tức tối - cất lên. Hình như là Fudge?

"Không! Không thể nói cho Harry... Không phải lúc này!"

"Con trai của Lily, và của James! Chẳng lẽ cậu nghĩ giấu giếm mãi được sao?"

Lucasta sững lại.

Một giọng khác vang lên - đè nén, rất rõ ràng, nhưng cô không nhận ra ngay:

"...Ngày đó,không chỉ có Lily và James... còn có Helena."

Tim Lucasta chùng xuống một nhịp. Mẹ nó.

"Helena là người cuối cùng gặp Lily trước khi căn nhà nổ tung. Chính cô ấy đã cố thuyết phục Lily bỏ trốn khỏi Godric's Hollow. Nhưng Lily không chịu."

"Và điều đó đã giết chết cả hai người," một giọng khác khẽ nói - có lẽ là Giáo sư McGonagall.

Lucasta lùi lại nửa bước. Đầu óc quay cuồng.

"Không ai ngoài chúng ta biết chuyện Helena từng đi cùng hội Phượng Hoàng. Nếu con gái cô ấy mà biết..."

"Không," giọng Fudge nặng nề, "Lucasta không nên biết. Không phải bây giờ."

Nó đứng chết lặng giữa bóng tối, tuyết vẫn rơi nhẹ trên vai.

Một nhành tuyết khô gãy dưới chân Lucasta. Chỉ một tiếng "rắc" rất khẽ... nhưng quá đủ.

Ánh sáng từ trong phòng vụt lóe mạnh.

"Có ai đó ngoài kia!" một giọng già gắt lên - có thể là bà McGonagall.

Lucasta hoảng hốt quay lưng, chạy. Tim đập dồn trong lồng ngực, tuyết văng ra dưới gót giày.

Nó không dám ngoái lại. Chỉ biết ánh sáng phía sau đang quét loang loáng giữa các ngõ tối, sát lưng nó hơn từng giây.

"Lumos!" - một tiếng khác vang lên phía sau, rất gần.

Lucasta rẽ gấp qua một ngách nhỏ, va vào thùng gỗ, trượt ngã.Nó lồm cồm đứng dậy, thở gấp, rồi cắn răng lao tiếp.

Nó lảo đảo bước ra khỏi ngõ, mắt còn nhòe tuyết và tim vẫn chưa kịp hạ nhịp.

"Ối-!" Lucasta va mạnh vào ai đó.

"Ui da!" - một giọng quen thuộc bật ra, cùng lúc nó ngã dúi vào người ấy.

"Ê, em định tông người ta bay luôn à?" Fred Weasley càu nhàu, tay vẫn giữ chặt vai nó để không để cả hai ngã sóng soài.

Lucasta ngẩng lên, mặt tái đi. "Fred...?"

Fred nheo mắt nhìn nó "Em chạy trốn gì mà như bị đuổi bởi giám ngục thế kia?"

Lucasta lắp bắp, mắt liếc về hướng ngõ tối sau lưng. "Em... không sao. Chỉ là... bị lạc chút thôi."

Fred nhìn nó một lúc, rồi nhướng mày. "Lạc? Ở Hogsmeade, nơi duy nhất có ba con phố?"

"Ừm..." nó cúi gằm, né ánh mắt thăm dò. "Em phải đi. Các bạn em đang đợi."

Fred không hỏi nữa, chỉ nói khẽ,giọng bất thường dịu lại "Cẩn thận đấy, Lucasta."

Nó khẽ gật, rồi quay đi, tim vẫn nặng trĩu.

Khi quay lại quán, Lucasta lặng thinh. Tuyết trên tóc nhỏ từng giọt xuống vai, lạnh buốt – nhưng không lạnh bằng thứ vừa len lỏi vào lòng nó.

"Ổn chứ?" – cậu hỏi nhỏ, không ồn ào, nhưng ánh mắt rất rõ là đang dò xét.

Lucasta khẽ gật. "Ừ... hơi lạnh chút thôi." Nó ngồi xuống, kéo chiếc khăn ấm lại sát cổ hơn, cố che đi phần hơi run nhẹ nơi đầu ngón tay.

Ellen đang kể chuyện gì đó cho Susan về một nữ sinh Ravenclaw bị con mèo của bà Pince đuổi giữa hành lang – cả hai cười khúc khích, không để ý nhiều đến sự lặng im của Lucasta.

Benedict không nói gì nữa. Nhưng cậu rút từ túi áo choàng ra một chiếc khăn giấy khô, đặt lên mặt bàn.

Lucasta nhìn xuống, rồi mỉm cười rất nhỏ, nhận lấy. "Cảm ơn."

Cả nhóm lại tiếp tục như cũ – tiếng cười rì rầm, tiếng muỗng khuấy nhẹ vào ly sứ, mùi bơ và quế quyện trong không khí. Nhưng trong đầu Lucasta, mọi âm thanh như bị đẩy ra xa, mờ và méo mó.

Lucasta siết chặt ly bia bơ, cảm thấy mấy vết đỏ trên tay như chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh trong lòng. Nhưng nó không để lộ ra – vẫn giữ mặt tỉnh bơ như cũ.

"Chúng ta nên quay về sớm." Benedict lên tiếng. "Trước khi trời tối hẳn."

"Ừ, đi lúc tuyết còn chưa dày." Susan đứng dậy, phủi nhẹ áo. "Với lại... mình thấy như có ai nhìn tụi mình từ nãy đến giờ ấy."

"Cậu đọc truyện trinh thám quá nhiều rồi đó," Ellen cười khẽ, khoác tay vào Susan. "Đi thôi."

Lucasta đi sau cùng, kéo áo choàng sát người hơn khi bước ra ngoài. Benedict bước sóng vai bên nó, không nói gì, nhưng sải chân luôn giữ vừa đủ chậm để nó không bị bỏ lại.

Cả nhóm rẽ về phía lối ra làng, tuyết vẫn rơi chậm và đều, như một tấm màn trắng dịu phủ xuống mọi âm thanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com