Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Chương 31 - Cây Liễu Roi

--------

Xế chiều hôm đó – Nhà kính số 3

Lucasta đứng một mình giữa những bụi cây uốn cong như xúc tu, ánh sáng từ đũa Lumos chiếu lên tấm lưng trần của một cái cây đang rung rinh.

"Lùi lại chút, nó phun dịch đấy." – Giọng Benedict vang lên.

Sau khi thu dọn những mảnh gạc rễ cây Snargaluff, Lucasta tháo găng tay da rồng, rũ lớp đất khô khỏi áo choàng rồi đứng tựa lưng vào bàn trồng cây. Mặt trời đã bắt đầu khuất sau rặng cây Rừng Cấm, nhuộm lớp kính của nhà kính số 3 thành màu cam sẫm.

"Xong chưa?" Benedict gọi, tay đang bọc một túi hạt giống nhỏ vào vải lanh rồi nhét vào hộp gỗ.

Lucasta gật, bước theo cậu ra ngoài, nơi gió chiều thổi se lạnh. Hai người sóng bước men theo lối đá rêu trơn trượt, không khí vẫn vương mùi đất ẩm và bạc hà hoang.

"Thật lạ là mình bắt đầu... thấy bình yên khi ở gần mấy cái cây," Lucasta thì thầm, như sợ phá vỡ tĩnh lặng. "Dù hồi trước, mình sợ cả giun đất."

Benedict bật cười, lần đầu trong ngày. "Giờ thì cậu thấy chúng dễ chịu hơn người rồi hả?"

Nó nhún vai

Cả hai im lặng, chỉ có tiếng giày sột soạt trên nền đất ẩm. Xa xa, rặng cây thì thầm điều gì đó.

Khi họ rẽ qua lối tắt sau nhà kính, men theo bờ hồ, Benedict chỉ tay:
"Cậu đi lối này bao giờ chưa? Cắt ngang gần gốc Cây Liễu Roi, tới thẳng hành lang phía Tây."

"Liễu Roi?" Lucasta khựng lại. "Nghe có vẻ... hơi liều."

"Không tới quá gần thì không sao. Mình đi lối này hoài. Nhanh hơn đến phòng sinh hoạt chung nhà cậu đấy."

Lucasta ngập ngừng rồi gật đầu.Cả hai rảo bước vào con đường lát đá hẹp, xuyên qua bãi cỏ úa màu sương giá.

Mặt trời đã khuất hẳn.Bầu trời chuyển sang tím tro.Một cơn gió mạnh thổi qua khiến Lucasta siết chặt áo choàng.
Bỗng—
"ẦM!"
Một âm thanh chát chúa vang lên từ phía Cây Liễu Roi.

Lucasta giật mình,quay phắt lại.
"Chuyện gì—?"

"Có gì đó đang ở đó." Benedict bước nhanh hơn, nheo mắt.

"Nhìn kìa—đó có phải là... ai đó vừa bị hất văng?"

Từ phía xa, dưới tán cây rậm rạp, Cây Liễu Roi đang gào lên như một con thú khổng lồ – các nhánh roi dày quất loạn xạ, tạt gió mạnh như tiếng rít rống. Có một cái bóng nhỏ đang bị nó ném lên, rơi xuống—rồi bò lồm cồm chạy tới gốc cây.

Lucasta nín thở. "Có người bị tấn công! Là học sinh?"

"Không... nhìn kìa—có người khác đang lao vào. Là... R...Ron Weasley?"

Một nhánh cây quất mạnh xuống đất khiến mặt cỏ bay lên từng mảng.

Benedict nắm lấy tay Lucasta kéo lùi lại.

"Không lại gần! Đó là Cây Liễu Roi! Có gì đó rất không ổn..."

Nhưng Lucasta không thể rời mắt. Ngay dưới gốc cây, Ron, Hermione, và một người khác—Harry?!—đang cố kéo một cái gì đó vào... một cái hốc bên dưới thân cây!

"Có... một cái đường hầm?" Benedict thì thầm "Họ đang chui vào đó!"

Lucasta sững người, toàn thân tê cứng.

Gió rít lên như tiếng hú,cây cối nghiêng ngả.

Và rồi—bầu không khí im bặt.

Cây Liễu Roi đột ngột dừng lại, như một sinh vật vừa hết cơn điên.

Không còn ai dưới gốc cây. Ba cái bóng đã biến mất vào lòng đất.

Không ai thấy. Không ai biết.

Chỉ có hai người,đứng trong lớp cỏ lạnh ngắt, chứng kiến mọi thứ.

Lucasta nuốt khan, quay sang Benedict, giọng run:
"Chúng ta... nên báo ai đó. Ngay lập tức"

Lucasta và Benedict gần như chạy dọc theo hành lang đá lạnh, bước chân vang vọng trong không khí đêm đang đè nén.

Tim nó đập thình thịch trong tai, không rõ vì sợ hay vì không tin vào điều mình vừa chứng kiến.

"Cậu chắc là nên báo cho... giáo sư McGonagall?" Lucasta thở dốc, vừa hỏi vừa chạy.

"Không" Benedict nói gấp. "Vụ đó xảy ra gần Cây Liễu Roi. Và nếu... nếu đúng là họ – thì giáo sư Snape sẽ biết nhiều hơn."

Lucasta khựng lại một nhịp – rồi gật.Họ rẽ sang hành lang tầng hầm, ánh đèn lồng treo trên tường chập chờn trong bóng tối. Không khí ở đây lạnh hơn, ẩm và có mùi tro than cũ kỹ.

Và rồi—
Cánh cửa phòng Snape mở ra đột ngột.

"Tránh đường."

Giọng nói khô khốc vang lên, giáo sư Snape bước ra, áo choàng dài phất mạnh sau lưng như bóng dơi. Ông dừng lại khi thấy hai học sinh đứng đơ giữa hành lang.

"Có lý do gì khiến hai trò lảng vảng gần phòng làm việc ta vào giờ này?" Snape nhìn thẳng vào họ, ánh mắt tối sẫm và khó đoán.

Lucasta há miệng, nhưng Benedict đã lên tiếng trước, giọng bình tĩnh hơn nó tưởng:

"Thưa giáo sư... Chúng em vừa thấy Potter, Granger, và Weasley ở gần Cây Liễu Roi. Họ—họ đã... chui vào một đường hầm bên dưới gốc cây."

Một khoảng lặng nặng như đá.

Snape chớp mắt, mặt ông không thay đổi gì, nhưng không khí quanh ông như đông lại. "Chui vào?"

Lucasta gật, lùi một bước vì ánh nhìn lạnh tanh ấy.

"Rõ ràng. Cây Liễu quật mạnh lên, rồi bỗng dừng hẳn sau khi họ biến mất dưới gốc." Benedict nói rõ ràng.

Giáo sư Snape hạ thấp giọng, như đang nói với chính mình.

"Black... Dám vậy thật sao..."

Rồi ông quay phắt lại. "Đứng đây. Không được rời đi."

Áo choàng đen của ông lướt qua như cắt gió — Snape lao đi về hướng sân trường.

Lucasta quay sang Benedict, thở dốc.

"Cậu có thấy... ông ấy nói gì không?"

"'Black'," Benedict thì thầm. "Ý ông ấy là... Sirius Black?"

Họ nhìn nhau – cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Căn phòng đá nhỏ cạnh văn phòng Snape lạnh buốt và thiếu ánh sáng.Một lò sưởi nhỏ ở góc đã tắt lửa từ lâu, để lại chút tro âm ỉ.

Lucasta ngồi co người trên ghế gỗ dài, tay nắm chặt nhau trong lòng.

Benedict ngồi đối diện,trông không kém phần căng thẳng dù cố giữ bình tĩnh.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân vọng xa rồi lịm mất.

"Chúng ta... liệu có rắc rối không?" Lucasta thì thầm, mắt vẫn dán xuống gạch lát sàn.

"Mình nghĩ... không phải rắc rối,"
Benedict đáp. "Nhưng nếu chuyện đó thực sự nghiêm trọng như Snape phản ứng... thì chúng ta vừa chứng kiến thứ gì đó không ai đáng ra nên thấy."

Cánh cửa bật mở.

Một giọng nói lạc quan vang lên: "Ồ, không khí nặng nề quá nhỉ. Cứ như bị đuổi học đến nơi ấy."

Lucasta ngẩng lên. Là Tonks – trong chiếc áo choàng Thần sáng cũ kỹ, tóc đổi màu mỗi bước chân, hôm nay là màu tím violet cháy, hơi rối vì gió.

Cô lách vào phòng, tay cầm một bình nước nóng và hai cốc giấy in hình con lửng.

"Snape bảo cô trông hai đứa, ít nhất cho tới khi có người khác tới. Không ai nói gì về việc không được pha sô-cô-la nóng," Tonks nháy mắt.

Lucasta nhận lấy cốc, ấm tới mức tay nó hơi run. "Cô Tonks... có chuyện gì vậy?"

Tonks ngồi xuống thành cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bóng tối ngoài sân trường, giọng bỗng trầm lại.

"Cô không rõ chi tiết. Nhưng nếu có liên quan tới Cây Liễu Roi... thì chắc chắn không phải chuyện vặt."

"Cô biết có đường hầm ở đó thật sao?" Benedict hỏi, giọng gần như thì thầm.

Tonks nhìn hai đứa,nghiêng đầu. "Biết chứ. Nhưng điều quan trọng là ai dùng nó và vì sao. Mà..." – cô dừng một nhịp – "hai trò đã thấy tận mắt Potter và các bạn biến mất vào đó?"

Lucasta gật, môi mím chặt. "Và giáo sư Snape đã nói... 'Black'."

Tonks thở ra thật chậm. Ánh mắt cô không còn nghịch ngợm như thường.Có gì đó nghiêm túc, gần như... lo âu.

"Nếu đúng là vậy..." cô lẩm bẩm, rồi nhìn thẳng Lucasta. "Lucasta, trò nên biết... có những chuyện sắp thay đổi. Rất nhanh."

"Chuyện gì?"

Tonks không trả lời ngay. Một cơn gió rít qua khe cửa, mang theo mùi đất lạnh và tàn tro.

"Cứ tạm coi là... một cánh cửa cũ đang bị mở lại."

Cửa mở lần nữa. Snape bước vào, tro lem trên áo choàng, mặt không đổi sắc,ông chỉ liếc qua cả hai, rồi cộc lốc: "Đi."

Lucasta và Benedict đứng bật dậy.

Tonks nháy mắt ra hiệu "Đi đi" đầy nhẹ nhõm,như thể cô cũng vừa thoát một phen căng thẳng. Cô dúi lại cốc rỗng vào tay Benedict: "Mang về làm kỷ niệm, kẻo mai lại bảo cô Tonks vô tâm."

Hành lang ngoài trời lạnh băng. Snape dẫn đầu. Họ lặng lẽ theo sau.

Tới ngã ba về Hufflepuff và Ravenclaw, Snape khựng lại:
"Chuyện hai trò thấy hôm nay... không được kể với ai. Kể cả bạn thân, cả trong thư gửi cha mẹ. Rõ chưa?"

Lucasta gật nhanh. Benedict cũng vậy.

Snape nhìn xoáy thêm một lúc rồi quay đi. Áo choàng quét đất, biến mất sau khúc quanh.

Họ đứng lặng.

"Mình không chắc vừa cứu ai... hay mở đầu cho chuyện rắc rối hơn nhiều." – Benedict lẩm bẩm.

Lucasta ngước nhìn cửa sổ cao, nơi bầu trời xám tro, vài vì sao lấp lánh.

"Mình thấy... ông ấy sợ. Snape. Lúc đó. Không phải giận – là sợ."

Benedict nhíu mày.

"Nếu Sirius Black thực sự ở gần... thì ai cũng bắt đầu sợ."

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com