1. Chàng Trai Trẻ Và Đôi Mắt Hồng Ngọc
Mùa đông năm 1967 đến sớm hơn nhiều so với thường lệ. Trận tuyết đầu tiên rơi vào đêm cuối cùng của tháng Mười. Gió bắc hòa lẫn với những bông tuyết đập vào cửa sổ của mọi cư dân trong Ngõ Spider's End - âm thanh dữ dội như một con thú đói.
Vào những ngày như vậy, quấn mình trong một chiếc chăn len dày, ngồi bên lò sưởi ấm áp trong nhà và cầm một tách trà ấm chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất, đó chính xác là những gì ông bà Malthus đang làm bây giờ. Cặp vợ chồng già đã sống trong ngôi nhà số 17 Spider's End ít nhất năm mươi năm. Ngay cả những quả đạn pháo của Đức cách đây hơn một thập kỷ cũng không thể xua đuổi họ khỏi ngôi nhà thân yêu của mình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ dự định sẽ ở lại đây cho đến ngày Chúa gọi họ.
Đêm nay không khác gì những năm trước. Tất cả những gì họ cần làm là chờ đợi trong im lặng. Gió và tuyết cuối cùng sẽ lắng xuống. Ngày mai sẽ là một ngày mới.
- "Marina, muộn rồi. Đi ngủ thôi"
Kim đồng hồ chuyển sang mười hai giờ. Con cú nhỏ bằng đồng xoay ra khỏi ngăn bí mật dưới mặt đồng hồ, gù ba lần và nhanh chóng quay lại. Ông Malthus từ từ đứng dậy, duỗi người, quay sang vợ, nói.
- "Đợi thêm một chút nữa, Derek. Chiếc khăn này sắp hoàn thành rồi."
Bà Malthus không ngẩng đầu lên. Bà cẩn thận kiểm tra những chiếc kim đan, sợi len trong tay bằng kính đọc sách.
- "... sắp rồi."
Ông Malthus mỉm cười, bước tới, vuốt ve bàn tay của vợ mình.
- "Vẫn còn lâu mới đến Giáng sinh. Bà không cần phải lo lắng như vậy. Ngày mai bà tiếp tục đan lát cũng vậy thôi. Lên lầu với tôi đi. Trời lạnh lắm. Liệu Bà có đủ tàn nhẫn để một ông già như ta nằm trên giường lạnh chết cóng không?"
Bà Malthus mỉm cười đáp lại, đặt tác phẩm trên tay xuống, đứng dậy.
- "Ông đã nói như vậy năm mươi năm rồi. Ông không thể nói gì khác sao?"
Ông Malthus nói,
- "Ôi trời, miễn là nó có tác dụng với bà, bà phải biết rằng tôi luôn không giỏi chọn từ ngữ. Và tôi tin rằng đây chính xác là điều bà thích, bởi vì tôi luôn thể hiện bằng hành động thay cho những gì tôi không thể nói."
Cặp vợ chồng già nắm tay nhau, chuẩn bị đi về phía phòng ngủ trên tầng hai. Đột nhiên, có tiếng "bùm" rất lớn từ bên ngoài, như thể có thứ gì đó phát nổ dữ dội, rung chuyển cả ngôi nhà, phủi bay rất nhiều bụi trên kệ. Hai người nhìn nhau, chưa kịp phản ứng thì lại có tiếng "bùm" nữa, lần này gần hơn nhiều, như thể là ngay bên ngoài cửa vậy.
Ngôi nhà được bao quanh bởi những khu ổ chuột nổi tiếng, những khu nhà gần đó không an toàn. Thường xuyên có những cuộc ẩu đả giữa các băng đảng vào ban đêm. Mặc dù luôn có tiếng ồn, nhưng không bao giờ quá đáng đến thế!
Chuyện gì đã xảy ra? Nếu lại xảy ra, ngôi nhà có thể sụp đổ! Ngay cả khi đó là một tổ chức tội phạm không phạm tội gì, những người trẻ tuổi này cũng nên tôn trọng nơi ở cuối cùng của một cặp vợ chồng già nghèo không có ai dựa vào để sống những năm tháng tuổi già! Hơn nữa, vào một đêm có bão tuyết như vậy, họ không sợ lạnh sao?
Ông Malthus nhanh chóng bảo vệ vợ mình sau lưng, bước đến cửa trước, nghiến răng và kéo cánh cửa ra. Trái với dự đoán của ông, không có một nhóm côn đồ đầu tóc bù xù nào bắn nhau bằng dao rựa hay súng lục trên phố. Trong làn tuyết bay, chỉ có một bóng người cao lớn màu đen đứng cách cửa không xa, quay lưng về phía họ.
- "Quý ông này..."
Ông Malthus há miệng, đồng thời nheo mắt lại. Gió tuyết quá mạnh khiến ông không nhìn rõ.
Bóng người đứng bất động, đột nhiên quay lại như thể sợ hãi với tư thế rất cảnh giác. Đó là một chàng trai trẻ đẹp trai, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng một số chỗ bị ướt vì bông tuyết, phần tóc phía trước còn hơi rối trên trán.
Ông Malthus nhanh chóng nhận ra rằng tình trạng của chàng trai không được tốt. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, gần như xanh xao, như thể anh ta vừa trải qua một điều gì đó cực kỳ khủng khiếp. Mặc dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng anh ta vẫn đang thở dốc. Có một vài vết rách trên chiếc áo khoác đen vốn rất đẹp, chiếc áo sơ mi bên trong thì hơi nhuộm máu - anh ta bị thương.
Chàng trai trẻ quay lại nhìn vợ chồng Malthus, với vẻ mặt có phần nham hiểm, nhưng không nói gì. Khoảnh khắc anh ta ngước mắt lên, trái tim của đôi vợ chồng già đột nhiên nhảy lên: đỏ. Trong ánh lửa, đôi mắt của chàng trai trẻ lộ ra một màu đỏ rực hơn cả loại rượu vang êm dịu nhất thế giới.
Trong lúc kinh ngạc, ngài Malthus có chút không chắc chắn về danh tính của người này và vợ ông đã lợi dụng lúc ông còn ngơ ngác để đi vòng từ sau ra trước,
- "... Chàng trai trẻ, trông anh có vẻ không khỏe."
Chàng trai trẻ nhìn xuống bản thân mình, sau đó nhếch khóe miệng lên, mỉm cười đáp lại,
- "... Ồ, tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ tôi chắc hẳn trông rất tệ."
- "Vậy thì tôi nghĩ anh cần giúp đỡ. Nếu anh không phiền..."
- "Marina..."
Ông Malthus không khỏi thở dài. Kể từ khi đứa con trai duy nhất của ông bị chôn vùi dưới biển cùng với chiếc tàu tuần dương yêu quý của mình trong Trận chiến Crete hơn mười năm trước, vợ ông luôn tràn đầy tình yêu thương và sự đồng cảm với những người trẻ cùng độ tuổi với con trai mình. Mặc dù bản thân ông Malthus luôn có những cảm xúc giống nhau, nhưng chàng trai trẻ trước mặt ông luôn trông có vẻ hơi khác. Tiếng ồn lớn trước đó và đôi mắt đỏ.
- "... Cảm ơn lòng tốt của bà, thưa bà. Nhưng bây giờ tôi không có vấn đề gì cả, bà có thể trở về phòng và tiếp tục ngủ. Tôi rất xin lỗi vì tiếng ồn vừa rồi."
Chàng trai trẻ thấy được ý của bà Malthus cùng sự miễn cưỡng của ông Malthus, liền nhanh chóng ngắt lời bà, với thái độ xa cách nhưng vẫn lịch sự, rồi hơi cúi chào, quay người chuẩn bị rời đi.
Ông Malthus nhìn theo cơn gió thổi tung chiếc áo khoác đen của chàng trai trẻ. Ôi trời ơi, trong thời tiết lạnh giá như vậy, anh ta chỉ mặc một lớp quần áo! Đó là một lớp quần áo duy nhất dính đầy máu bị cắt thủng nhiều lỗ! Chàng trai trẻ này chắc hẳn đã gặp rất nhiều rắc rối! Chết tiệt, lòng trắc ẩn của chính ông bắt đầu tràn ngập một cách vô lý! Đứa trẻ đường phố mà ông đưa về nhà lần trước đã lấy trộm hết tiền mặt trong nhà họ! Chả lẽ ông vẫn chưa học được bài học sao?
- "Khoan đã, chàng trai trẻ! Ở ngoài trời vào một đêm tuyết lạnh như vậy không phải là ý hay. Cậu chắc là cậu không cần giúp đỡ chứ..."
Trước khi ông Malthus nói xong, ông thấy chàng trai trẻ chưa đi được vài bước đã ngã thẳng xuống tuyết.
..........................
Anh ta lại mơ.
Giấc mơ tràn ngập đủ loại hình ảnh kỳ lạ và quái đản, nhưng anh ta không có cách nào để kết nối chúng lại.
Tiếng hét loạn trí của người phụ nữ,
"Quái vật...! Đồ quái vật...!"
Bức tường sân lạnh lẽo xám xịt, nhiều trẻ con ồn ào, mùi hôi thối của phân và thức ăn thối rữa. Một con rắn chết bị đóng đinh vào cửa một ngôi nhà đổ nát, đôi mắt vô cơ lạnh lẽo và trống rỗng. Một người đàn ông nằm trong đống chai rỗng, vẻ đẹp trai trước đây của người đàn ông đã hoàn toàn bị thời gian và rượu làm cho phai nhạt, đôi mắt ông ta tràn đầy sự sợ hãi,"... Đừng giết tôi!"
Ông ta nói. Khuôn mặt dần dần méo mó và biến thành một người phụ nữ kỳ lạ, rồi thành một người đàn ông kỳ lạ. Những khuôn mặt liên tục lóe lên, và thứ duy nhất không thay đổi là nỗi sợ hãi và câu nói: "Đừng giết tôi!"
Tòa lâu đài có mái nhọn trong sương mù là một trường học. Cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến anh ta cảm thấy ấm áp trong lòng. Những người mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ kỳ lạ liên tục xuất hiện từ bóng tối đang cuộn trào,
"My Lord!"
Họ hét lên, giọng nói sắc nhọn chói tai. Đột nhiên, một cậu bé mắt xanh lao đến trước mặt anh ta, với một vết sẹo rất rõ trên trán, chĩa cây trượng của mình vào anh, cậu ta hét lơn như bằng ca tính mạng của mình:
"Expelliarmus--!"
"Là Severus, thưa Chúa tể," người phụ nữ tóc đen ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, "Severus đã phản bội ngài, chính anh ta đã làm thế."
... Severus.
... Severus, là ai vậy?
Anh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, không lớn, đồ đạc cũ kỹ và đơn giản, nhưng giường lại ấm áp. Giấc mơ hỗn loạn vừa rồi dần dần tan biến, mỗi cảnh tượng dường như đang bỏ qua câu chuyện của người khác. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như toàn thân vừa bị một con rồng lửa giẫm lên. Khắp người đều đau đớn, vết thương giữa các xương sườn đặc biệt đau nhói. Anh không khỏi cứng đờ một lúc rồi ngã xuống giường.
Ký ức trước khi hôn mê dần hiện về, trong một khu phố xa lạ, anh dừng lại trước một ngôi nhà để thở, rồi cánh cửa mở ra... ôi, chết tiệt, là cặp vợ chồng già tọc mạch đó!
Cánh cửa bị đẩy ra, bà Malthus bước vào, theo sau là chồng bà. Thấy ánh mắt anh hướng về phía mình, bà mỉm cười,
- "Con yêu, thật tuyệt, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."
Anh ta nửa người nhô lên, cau mày,
- "... Thưa bà, tôi không nhớ rằng tôi..."
- "À, đúng rồi, con ạ."
Bà Malthus ngồi xuống bên cạnh anh ta và trả lời,
- "Tôi xin lỗi vì Derek và tôi đã chuyển cháu vào nhà chúng tôi mà không có sự đồng ý của cháu. Nhưng nếu chúng tôi để cháu nằm trên tuyết ngoài cửa đêm đó, điều đó sẽ cản trở công việc dọn tuyết của chúng tôi vào ngày hôm sau. Đối với một cặp vợ chồng lớn tuổi, việc dọn dẹp những người bị đóng băng trên mặt đất luôn khó khăn."
Anh ta nhướn mày ngạc nhiên. Người phụ nữ này trông có vẻ tử tế, nhưng mức độ độc địa của bà ta có phần bất ngờ. Hơn nữa, đây là đối mặt với một người lạ mà anh ta chưa từng gặp trước đây. Ông Malthus đứng sau vợ mình, mỉm cười ngượng ngùng, tỏ vẻ "thứ lỗi cho tôi".
Điều anh không biết là trong những ngày anh bất tỉnh, cặp vợ chồng già đã định nghĩa anh là "một thanh niên có học thức, không may bị cuốn vào một cuộc ẩu đả giữa các băng đảng và suýt mất mạng vì những mối quan hệ bạn bè không tốt" sau những cuộc thảo luận cùng trí tưởng tượng liên tục thì họ quyết tâm "làm mọi cách có thể để kéo anh trở lại từ vực thẳm của sự đồi trụy".
- "Tôi là Marina, Marina Malthus, và đây là chồng tôi, Derek Malthus. Con có thể gọi chúng tôi bằng tên, nhóc ạ".
Bà Malthus tự giới thiệu và nhìn thẳng vào chàng trai trẻ. Nhóc ư? Anh không thể không nghĩ, và anh dường như đã nói điều này ở đâu đó.
- "... Tom",
Sau một lúc im lặng, chàng trai trẻ miễn cưỡng thốt ra một cái tên.
- "... Không có họ".
Tâm trí anh trống rỗng ngoại trừ những hình ảnh rời rạc, tơi tả trong giấc mơ, anh không thể nhớ bất cứ điều gì. Một cái tên rất bình thường, mọi thứ khác dường như đều bị anh quên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com