Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Sự Trở Lại Của Severus

Severus Snape biết rằng mình đã chết.

Cơn đau nhói buốt khi những chiếc răng nanh sắc nhọn của con rắn trắng đâm vào động mạch cảnh, rồi đôi mắt xanh lục của cậu bé cứu tinh.Y cố gắng tập hợp chút sức mạnh ma thuật cuối cùng và kéo ký ức từ sâu thẳm trong tâm trí mình ra, đau đớn, buồn bã, hòa lẫn với máu cùng tội lỗi nặng nề nhất.

Hãy lấy nó... hãy lấy tất cả... sau đó tôi sẽ không còn nợ người bất cứ điều gì nữa.

Gánh nặng tích tụ trong lòng y trong nhiều thập kỷ đã được giải tỏa hoàn toàn trong chớp mắt, Snape thấy một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có. Hội Phượng hoàng, Tử thần Thực tử và số phận của toàn bộ thế giới phù thủy, tất cả đều xuống địa ngục. Không có điều gì trong số này liên quan đến y, không bao giờ nữa. Và rồi... y... cảm thấy rất buồn ngủ.

- "Severus..." ai đó khẽ gọi.

- "Hm..."

Snape khịt mũi một cách mất kiên nhẫn để trả lời.

- "Severus... dậy đi..."

- "Đừng làm phiền..."

Snape miễn cưỡng mở mắt sau khi cuối cùng cũng có một giấc ngủ thư giãn như vậy.

- "... nhưng cậu đang ngủ trên đường ray xe lửa, hơn nữa tàu sắp đến rồi."

Dù sao đi nữa, đó là một nơi mát mẻ... đường ray xe lửa...không, cái gì cơ?!

Snape đột nhiên bật dậy, điều đầu tiên y nhìn thấy là đôi mắt xanh lam dưới cặp kính hình bán nguyệt. Trong một khoảnh khắc, dường như vẫn còn một chút nước mắt trong đôi mắt đó.

- "Ôi, Hiệu trưởng... Hiệu trưởng Dumbledore."

Snape lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Y thấy mình đang nằm trên hai thanh ray thẳng trong một tư thế rất xấu hổ. Y nhìn xung quanh. Có những bức tường đá cẩm thạch và một mái vòm cao. Sương mù dày đặc đang cuộn trong không khí. Đây có phải là Sân ga Chín Ba Phần Tư không?!

Nhưng tại sao tất cả đều màu trắng? Đây có phải là phong cách trang trí phổ biến mới nhất không?

Vị phù thủy già mặc áo choàng trắng ngồi xổm trước mặt y, vẻ mặt có chút tội lỗi cùng buồn bã.

- "Đứng dậy, Severus, chúng ta đến sân ga."

- "Được rồi, Hiệu trưởng."

Snape run rẩy đứng dậy khỏi đường dây. Y cảm thấy tất cả sức mạnh trong cơ thể mình đã tiêu tan đến đâu đó. Tay chân y tê liệt. Gần như ngã xuống lần nữa sau khi bước một bước. Thấy vậy, Dumbledore nhanh chóng đưa tay ra đỡ y,

- "... Đó là Nagini. Nọc độc của nó rất mạnh, có tác dụng làm tê liệt thần kinh mạnh."

Nghe thấy tên của con rắn khổng lồ, Snape không khỏi đưa tay ra chạm vào cổ theo phản xạ. Cảm giác răng nanh đâm vào động mạch cảnh vẫn rất sống động. Đó chắc chắn là một trải nghiệm đau đớn mà không ai muốn trải qua lần thứ hai. Những ngón tay của y lướt qua cổ họng. Ồ, may mắn thay, không có máu, không có vết thương, không còn dấu vết.

Hai người chậm rãi bước lên sân ga, cả hai ngồi xuống một chiếc ghế dài. Không có nhiều người xung quanh. Theo Dumbledore, chuyến tàu vừa đi qua đã chở rất nhiều hành khách trước đó.

- "Có vẻ như đã có một cuộc chiến dữ dội ở Hogwarts", Dumbledore bình luận,

- "Họ đã lấp đầy mọi toa tàu, chưa kể đến những người ở lại chờ đợi trận chiến cuối cùng. May mắn thay, tôi đã tìm thấy cậu trên đường ray trước khi chuyến tàu tiếp theo đến, cậu còn đang ngủ say."

- "Tôi không hiểu, Dumbledore. Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã chết rồi."

Snape cau mày, tò mò nhìn xung quanh,

- "Nhưng nơi này là đâu? Nó trông giống hệt Sân ga Chín Ba Phần Tư."

- "Oh, có lẽ là Sân ga Chín Ba Phần Tư, nhưng chúng ta đang đứng ở một chiều không gian khác. Một hành trình đã kết thúc và một hành trình khác sắp bắt đầu, và đây là một trạm trung chuyển nghỉ ngơi. Cậu phải biết rằng cái chết không bao giờ có nghĩa là kết thúc, và hành trình của linh hồn là vô tận. Nhưng tôi không thể nói chắc chắn. Chưa từng có ai thực sự khám phá ranh giới giữa sự sống và cái chết trước đây. Nơi này luôn là một khoảng trống trong kiến ​​thức của các phù thủy."

Snape không trả lời. Y nghĩ rằng mỗi lần đến nhà ga xe lửa ma thuật này, có lẽ y đang lang thang giữa thiên đường và địa ngục. Y không thể biết liệu mình có bất cẩn hay không. Y không thể không cảm thấy lạnh sống lưng.

Hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế và im lặng một lúc.

- "...Severus, ta xin lỗi."

Dumbledore lên tiếng trước, và một lần nữa thể hiện sự thương hại và buồn bã mà Snape nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của con ong già đã điên cuồng bóc lột sức lao động của mình.

- "Ta thực sự không ngờ... rằng kết quả sẽ như thế này. Cái giá mà cậu phải trả là quá lớn và quá nặng nề, và ta..."

- "Không, không phải lỗi của ông, Dumbledore."

Snape ngắt lời ông, giọng nói vẫn bình tĩnh và êm ái như mọi khi, không chút cảm xúc.

- "Mọi thứ đều là lựa chọn của tôi. Tôi đã chọn con đường của riêng mình và tôi sẽ đi đến cùng."

- "Severus..."

Dumbledore muốn nói điều gì đó, nhưng sau một hồi im lặng, ông quyết định rút lại. Đối với người đàn ông kiêu hãnh này, bất kỳ cảm xúc nào giống như thương hại hay hối tiếc đều chẳng khác nào sự sỉ nhục.

- "... Potter vẫn còn sống chứ?" người đàn ông tóc đen đột nhiên hỏi.

- "Ồ, tất nhiên. Đứa trẻ hiện đang ở cùng những người bạn đồng hành đáng yêu của mình, những người đang bảo vệ nó. Harry vẫn an toàn trong thời điểm hiện tại."

- "Nhưng nó sẽ sớm đến đây thôi, phải không?" Snape hỏi bằng giọng nhỏ,

- "... như là Trường sinh linh giá cuối cùng."

Dumbledore lại dừng lại, vẻ mặt ông bình tĩnh và nghiêm túc.

- "Thằng bé có trí nhớ của cậu, Severus, nó biết phải làm gì tiếp theo. Tất cả Bảo bối Tử thần mà ba anh em để lại đều nằm trong tay nó, điều đó hẳn có ích - Harry là một cậu bé ngoan, ta tin rằng số phận sẽ không bao giờ tàn khốc như vậy."

- "Số phận luôn tàn khốc và ông phải hiểu điều đó hơn bất kỳ ai."

- "Nhưng chúng ta vẫn còn hy vọng. Khi Pandora mở chiếc hộp của mình, thứ bay ra không chỉ là nỗi đau cùng thảm họa. Sự tồn tại của Harry tự nó đã là một phép màu. Và cậu nên tin rằng-"

- "Ta tin vào vận may đáng kinh ngạc của cậu bé cứu tinh,"

Snape nói một cách mỉa mai, cuối cùng cũng hồi phục sau cú sốc tử thần, dần bộc lộ bản chất là xà vương, giọng điệu của y có chút ẩn ý, ​​

- "Có vẻ như còn rất nhiều Felicis chảy trong huyết quản của cậu ta, ai mà biết được-"

"Bang--"

Cả hai đều giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đột nhiên xuất hiện từ hư không trên không trung rồi rơi thẳng xuống sân ga.

- "Có vẻ như sẽ rất đau--"

Dumbledore lắc đầu thông cảm, trước khi ông nói xong, một người khác đã bị đánh ngã với một tiếng "bang" rồi ngã thẳng xuống chân ông.

- "... Họ lại đánh nhau à?"

Snape cau mày và không nhìn vào gã đã ngã xuống đất nhưng có vẻ đang ngủ một cách thoải mái. Y sẽ không bao giờ thừa nhận rằng vừa rồi mình cũng là một nạn nhân tương tự. Ngày càng có nhiều người ngã xuống đất,nhưng tàu vẫn chưa đến. Mọi người đứng dậy và tụ tập thành từng nhóm ba hoặc hai người, nói chuyện nhỏ nhẹ.

Một số người mặc quần áo đen của Tử thần Thực tử, một số người mặc áo choàng phù thủy bình thường, và một hoặc hai người thậm chí còn mặc đồng phục trường Hogwarts. Tất nhiên, cũng có những người đấu đá lẫn nhau,tiếp tục cuộc chiến mà họ đã trải qua ở kiếp trước, nhưng họ sẽ sớm bị chia cắt lần nữa. Tin tức mới nhất về trận chiến liên tục được những người mới truyền lại,và bầu không khí căng thẳng, nghiêm trang tràn ngập toàn bộ sân khấu.

Dumbledore đột nhiên nghiêng tai, như thể ông nghe thấy điều gì đó và Snape nhìn ông với vẻ bối rối.

- "Harry đang gọi tôi, thằng bé triệu hồi tôi bằng Viên đá Phục sinh, tôi phải đến đó nhanh chóng." Dumbledore giải thích,

- "Thằng bé cũng triệu hồi cha mẹ mình, James và Lily ở đó, cả Sirius ..."

- "Vậy thì mau đi đi, nhanh lên." Snape khịt mũi một cách thiếu kiên nhẫn,

- "Đừng nhắc đến con chó ngu ngốc của nhà Black trước mặt tôi."

Dumbledore vẫn cằn nhằn, "Ôi Severus, nếu cậu có thể làm hòa với Sirius, ta, một ông già, sẽ rất vui. Cậu biết rằng chỉ có đoàn kết mới là sức mạnh, và tất cả các cậu đều là những đứa trẻ tốt...", trong khi nhặt một góc áo choàng dài màu trắng của mình và sải bước về phía đầu kia của sân khấu, ông biến mất sau một tia sáng.

Snape ngồi lại trên băng ghế và tiếp tục chờ đợi. Tâm trí y tràn ngập những ký ức. Khi còn nhỏ, người cha say xỉn của y đã mắng y trong ngôi nhà cũ ở Spinner's End.

_Mẹ ôm chặt y dưới cơ thể và nước mắt bà ướt đẫm má.

_Khi mới đến Hogwarts, y được phân vào Slytherin vàLily vào Gryffindor. Cô gái tóc đỏ mỉm cười và nói rằng họ sẽ mãi là bạn tốt.

_Trong văn phòng hiệu trưởng, Dumbledore trông buồn bã.Ông nói, Severus, cậu phải giết ta...

_Vào phút cuối, con rắn khổng lồ Nagini há miệng. Khi y ngã xuống, đôi mắt đỏ như máu của hắn lạnh lùng nhìn sang một bên.

"Ta xin lỗi, Severus."

Chúa tể bóng tối nói, giọng nói cũng lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. ... Người ta nói rằng khi con người sắp chết, ký ức về toàn bộ cuộc đời họ thường hiện lên trong tâm trí họ, từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành,đau đớn hay vui sướng mà họ nếm trải tất cả từ đầu đến cuối.

Nhưng Snape nhớ rằng khi y sắp chết, y hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ ký ức quý giá nào của cuộc sống.

Điều y đang suy nghĩ một cách tuyệt vọng là làm thế nào để lưu lại những ký ức quan trọng về Voldemort cho vị cứu tinh mắt xanh. Y không biết tại sao thằng nhóc chết tiệt đó lại xuất hiện ở nơi đó vào thời điểm đó.Đơn giản là một phép màu chết tiệt.

Nhưng tình hình của trận chiến là gì?

Với danh tiếng của Vua rắn hầm ngục trong nhiều năm,khi y đang hồi tưởng lại những điều này, một vùng chân không đã được hình thành trong phạm vi năm mét xung quanh y. Không ai có đủ can đảm để tiếp nhận đòn tấn công tử thần không phân biệt trong truyền thuyết - ngoại trừ một người.

- "Kẻ phản bội! Severus Snape! Ngươi đã phản bội Chúa tể bóng tối!"

Người phụ nữ tóc xoăn màu đen rơi xuống từ trên không trung. Khi nhìn thấy Snape lần đầu tiên, cô đứng dậy và hét lên, với ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong mắt.

Bellatrix Lestrange, người phụ nữ điên rồ đó, tín đồ trung thành nhất của Chúa tể bóng tối.

Bellatrix nhìn Snape giận dữ, như thể cô ta muốn lao vào y và cắn đứt cổ y ngay giây tiếp theo. Nhưng người liên quan dường như hoàn toàn không biết gì, đôi mắt y di chuyển quanh khuôn mặt Bellatrix, rồi nhìn chằm chằm vào khoảng không.

- "Severus Snape!"

Không thể chịu đựng được việc bị phớt lờ, nữ Tử thần Thực tử lại gầm lên.

- "... Cô muốn gì, Bella? Giết tôi sao? Nhưng thật không may, tôi đã chết rồi."

Snape nhướn nửa lông mày một cách mỉa mai,

- "Hay là nữ hiệp sĩ của Chúa tể bóng tối thích đấu tay đôi? Nhưng theo như tôi biết, phép thuật dường như bị cấm hoàn toàn trong phạm vi của sân ga này. ... Đừng nói với tôi là cô định chiến đấu theo cách của Muggle."

Bellatrix có vẻ thực sự muốn lao vào y, nhưng cô ta dừng lại ngay sau khi nghe điều này. Cô hoàn toàn không thể chịu đựng được việc bị đối xử ngang hàng với một Muggle và một phù thủy thuần chủng cao quý.

- "Kẻ phản bội đáng hận!"

Người phụ nữ tóc đen nghiến chặt răng.

- "Chúa tể bóng tối, Chúa tể bóng tối sẽ sớm biết về sự phản bội của ngươi và lần này ngài ấy sẽ tin ta. Ta đã biết từ lâu rằng ngươi không đáng tin cậy. Ngươi luôn nghĩ về con lily nhỏ bé của mình và ngươi muốn trả thù cho con máu bùn thấp hèn đó! Ta đã cảnh báo ngài ấy vô số lần và ta đã nhắc nhở ngài ấy từ lâu nhưng Chúa tể không tin điều đó! ... Và lần này, ngài ấy sẽ không tha thứ cho ngươi, Severus Snape, Chúa tể bóng tối sẽ trừng phạt ngươi. Ngươi sẽ bị ném xuống địa ngục cùng những Muggle và máu bùn thấp hèn đó!"

Nghe Bellatrix nhắc đến Lily, sắc mặt Snape đột nhiên tái nhợt, sau đó lại trở về vẻ mặt thờ ơ thường ngày, lạnh lùng nói:

- "Im đi, mụ điên. Ta không bao giờ mong đợi được lên thiên đường nhưng ta sẽ rất vinh dự nếu có thể sớm gặp được Chúa tể bóng tốiở dưới địa ngục. Điều kiện tiên quyết là hắn vẫn có thể đến đó nguyên vẹn sau khi cắt linh hồn mình thành từng mảnh. Theo ta, điều đó có thể rất khó khăn."

- "Đồ khốn nạn! Sao ngươi dám nói vậy! Còn ai trên thế giới này ngoài ngài ấy dám sử dụng loại ma thuật đó? Ta nguyền rủa ngươi..."

Có người đứng bên gần cô im lặng lẫy giờ bỗng lên tiếng ngắt lời.

- "Oh, Bellatrix, quên đi. Nhìn kìa, Chúa tể của ngươi đã đến rồi kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com