Chương 7: Bí Mật Của Người Ghi Chép
Phòng làm việc của Dumbledore vẫn vẹn nguyên như trong ký ức của Harry. Những thiết bị bằng bạc kỳ lạ vẫn đang quay và phụt ra những làn khói nhỏ. Tủ chứa Ký Tưởng vẫn đứng trong góc, mặt đá của nó xoáy một màu trắng bạc mời gọi. Và trên chiếc ghế sau bàn làm việc, con Phượng hoàng Fawkes trong bức chân dung khổng lồ dường như đang gật đầu chào họ một cách trang trọng.
"Giáo sư McGonagall đã giữ lại mọi thứ," Hermione thì thầm, giọng đầy kính cẩn. "Bà ấy nói rằng căn phòng này là một phần di sản của cụ Dumbledore."
Họ bắt đầu công việc. Hàng giờ trôi qua. Họ lật giở những cuốn sách cổ về lời nguyền, về ma thuật linh hồn, về những phép thuật phòng hộ cổ xưa. Ron kiểm tra các ngăn kéo bí mật mà anh nhớ được từ thời còn là học sinh. Harry đi vòng quanh các thiết bị bạc, cố gắng cảm nhận một dấu hiệu ma thuật quen thuộc. Nhưng họ không tìm thấy gì. Dumbledore, với sự cẩn trọng cố hữu của mình, đã không để lại một ghi chép rõ ràng nào về chủ đề nguy hiểm như vậy.
"Cụ ấy đã không viết ra," Ron nói, vẻ thất vọng. "Có lẽ cụ ấy nghĩ nó quá nguy hiểm."
"Không," Harry lắc đầu. "Cụ ấy đã chỉ chúng ta đến đây. Nó phải ở đây. Chúng ta chỉ đang tìm sai cách."
Ánh mắt của Hermione quét khắp căn phòng, không nhìn vào những cuốn sách nữa, mà là những đồ vật. "Chúng ta đang tìm kiếm một cái gì đó được cất giấu," cô nói. "Nhưng có lẽ, nó không được giấu đi. Nó được bảo vệ."
Cô chỉ vào một vật trên một chiếc bàn nhỏ mà họ đã bỏ qua. Đó là một bộ dụng cụ viết trông rất cổ, gồm một lọ mực bằng đá obsidian đen và một cây bút lông vũ màu trắng bạc cắm trong đó. Trông nó có vẻ bình thường, nhưng Hermione biết rằng trong văn phòng của Dumbledore, không có gì là bình thường.
"Đó là một Bộ Ghi Chép," cô giải thích. "Một thiết bị cổ để ghi lại những suy nghĩ phức tạp mà không cần người viết. Nó được bảo vệ bởi những lớp bùa chú dày đặc. Em đã thử dùng bùa Revelio, nhưng không có tác dụng."
Harry bước tới, nhìn chằm chằm vào cây bút lông. Anh nhớ lại lời của Dumbledore. Vết thương trên tay ta không chỉ là một lời nguyền. Nó còn là một bài học.
Anh chợt hiểu ra. Chìa khóa không phải là một câu thần chú để mở khóa. Chìa khóa là ý định. Dumbledore đã chiến đấu với lời nguyền của chiếc nhẫn, một lời nguyền của sự mục rữa và cái chết ích kỷ, bằng kiến thức và sự hy sinh.
Harry không rút đũa phép ra. Anh từ từ đặt bàn tay của mình lên trên lọ mực obsidian, giống như cách Dumbledore đã làm với chiếc nhẫn. Anh không cố gắng lấy đi thứ gì. Anh tập trung vào ý định đối nghịch: không phải là sự tò mò để khám phá bí mật, mà là một nhu cầu sâu sắc muốn hiểu để chữa lành. Anh nghĩ về khu rừng đang chết, về cái hố đen trong lòng Hogwarts, và anh rót vào đó một sự chân thành tuyệt đối.
Một luồng hơi lạnh toát ra từ viên đá obsidian. Cây bút lông vũ màu bạc khẽ rung lên, rồi từ từ nhấc mình ra khỏi lọ mực. Nó lơ lửng trên một tờ giấy da trống tự động xuất hiện bên cạnh, và bắt đầu viết. Nét chữ nghiêng nghiêng, thanh lịch của cụ Dumbledore hiện ra trên trang giấy.
Nhật ký nghiên cứu. Ngày... không xác định, nó viết. Lời nguyền trên chiếc nhẫn thật phi thường. Một ma thuật của sự mục rữa, ăn mòn sự sống từ bên trong. Nhưng việc phá hủy Trường Sinh Linh Giá bên trong nó bằng nọc độc Tử Xà lại để lại một hậu quả khác. Một khoảng trống. Một sự mất cân bằng trong nguyên lý cơ bản của phép thuật: Nguyên lý Cân bằng Nội tại (Magical Homeostasis)...
Cả ba nín thở đọc khi cây bút lướt trên mặt giấy, ghi lại những suy nghĩ sâu kín nhất của Dumbledore. Cụ đã khám phá ra rằng không thể vá một vết rách ma thuật bằng một phép thuật thông thường. Phải dùng đến một nguyên lý gọi là Cộng hưởng Ý định Đối nghịch.
Cây bút viết tiếp, vạch ra lý thuyết cốt lõi:
* Đối với vết thương 'Xé Rách' (do Thanh gươm): Được tạo ra bởi ý định chia cắt. Phép thuật chữa lành phải mang ý định Ràng buộc hoặc Hợp nhất. Một hành động gắn kết hai thứ lại với nhau một cách bền chặt.
* Đối với vết thương 'Ăn Mòn' (do Nọc độc): Được tạo ra bởi ý định làm ô uế, gây độc. Phép thuật chữa lành phải mang ý định Thanh tẩy hoặc Nuôi dưỡng. Một hành động gieo mầm sự sống và vun trồng cho nó phát triển trong vùng đất chết.
* Đối với vết thương 'Hút cạn' (do Lửa Quỷ): Được tạo ra bởi ý định tiêu thụ ích kỷ. Phép thuật chữa lành là khó khăn nhất, đòi hỏi ý định Sáng tạo Vô ngã. Một hành động cho đi thuần túy, tạo ra thứ gì đó từ hư vô mà không đòi hỏi nhận lại.
Cuối cùng, cây bút vạch ra những yếu tố cần thiết cho một nghi lễ chữa lành:
* Một Tâm điểm: Một vật thể có liên quan mật thiết đến sự hủy diệt ban đầu.
* Một Người dẫn dắt: Một phù thủy hoặc pháp sư có khả năng tập trung và truyền tải ý định đối nghịch một cách tuyệt đối.
* Một Điểm tựa: Một nguồn ma thuật mạnh mẽ, ổn định để bảo vệ Người dẫn dắt không bị chính quá trình chữa lành làm tổn thương hoặc hút cạn.
Khi cây bút dừng lại, cả ba nhìn nhau, trong mắt họ ánh lên một sự kính sợ và một niềm hy vọng mong manh. Đây không phải là một câu trả lời dễ dàng. Đây là một công thức cho một loại phép thuật ở cấp độ hoàn toàn khác, một loại phép thuật đòi hỏi sự chính xác, sự hy sinh và một sức mạnh ý chí phi thường.
"Chúng ta có một bản đồ rồi," Harry nói, giọng anh chắc chắn trở lại. "Một bản đồ không chỉ dẫn đến những nơi nguy hiểm, mà còn chỉ dẫn đến những loại phép thuật mà chúng ta chưa từng dám nghĩ tới."
Họ biết phải bắt đầu từ đâu. Vết thương "Xé Rách" trong Khu rừng Dean. Họ cần một hành động "Ràng buộc". Họ có lý thuyết. Giờ là lúc biến nó thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com