Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

25 tháng 9


"Lớp nghỉ." Cô McGonagall nói, đặt bút lông xuống và đứng lên từ cái ghế đỏ. Tôi nghe vài người thở phào, xoa xoa thái dương. Bài học hôm nay đã khá khó đối với nhiều người, trừ Lily ra. Nhỏ tiếp thu được ngay, nhận được nhiều điểm cho nhà Gryffindor hơn tôi đã nhận được trong tuần. Tiếng nói chuyện ríu rít vang lên từ các học sinh khi họ ùa ra khỏi lớp, mỗi đứa đều mừng vì lớp học đã kết thúc.

Tôi nhìn qua Sirius, người mà, lần nữa, không nhìn lại khi theo đám học sinh ra khỏi cửa cùng James và Peter. Tôi thở dài và quay qua Lily đang gom đồ cạnh tôi.

Nhỏ cho tôi một cái nhìn nghiêm túc, "Bồ ấy sẽ trở lại bình thường thôi. Ý mình là, James mất vài phút để tiếp thu. Thì bồ ấy chắc cần lâu hơn."

Tôi hít sâu một hơi nhanh, "Hai ngày rồi." Mắt tôi lần những đường kẻ trên sàn, theo những kiểu mẫu không nhất định trên gạch. "Thêm nữa bồ ấy không phải James." Tôi cáu, nghe thô lỗ hơn dự định.

"Mình biết bồ ấy không phải mà." Lily bật lại.

"Xin lỗi," Tôi ngay lập tức xin lỗi. "Gần đây mình có hơi căng thẳng." Lily gật đầu với tôi và tôi thở phào.

Tôi quay đầu lại giáo sư McGonagall, người dường như đang nhìn hai đứa với ánh mắt lo lắng. Tôi khẩn trương nắm cánh tay Lily và kéo nhỏ ra khỏi cửa. Tôi ghét cảm giác bị dòm ngó. Tôi luôn có ảo tưởng là ai cũng đều biết mọi thứ về tôi, và tình huống như này chỉ làm nó chắc chắn thêm.

"Remus nè."

"Hả?" Tôi nói, cố không nói gì đó thô lỗ với Lily lần nữa. Cũng không phải là nhỏ đã làm gì sai.

"Mình xin lỗi." Nhỏ nhìn tôi, mắt rơm rớm nước. Ôi chúa ơi, đừng là ở đây chứ. "Lúc đó lẽ ra mình nên lấy lại quyển sổ, mình chỉ nghĩ là— mình không biết mình nghĩ gì nữa. Mình còn không buồn nghĩ. Mình chỉ... mình muốn bồ cũng hạnh phúc. Mình không nhận ra điều đó chỉ làm cho bồ cảm thấy tệ hơn, mình đúng thật là ngu ngốc và mình—"

"Lily!" Tôi cắt ngang. Nhỏ nhìn lên tôi, cắn môi và lo sợ ấn ngón tay lại với nhau. "Không sao mà." Tôi kéo nho lại gần và ôm nhỏ. Cảm giác ôm Lily thật dễ chịu. Tôi hít sâu, đặt đầu lên vai nhỏ. Lily, không bất ngờ gì mấy, luôn là một người biết cách ôm.

"Thôi nào, đi tìm James thôi." Nhỏ nói, môi kéo thành nụ cười. Chúng tôi bước dọc hành lang về phía phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Hành lang không đến nỗi đông khi mùi hương của bữa trưa từ Đại Sảnh Đường phảng phất qua những hành lang. Nhưng tôi không đói, tôi đã không đói bụng gì trong một thời gian rồi.

Tôi thấy mình thật trần trụi. Như thể lớp da đã bị lột trần. Để lại tôi run rẩy trong một góc im ắng, để mọi người ngó vào. Không phải Sirius đáng lẽ phải chấp nhận tôi sao? Không phải đó là giao kèo khi chúng tôi trở thành bạn ư? Tôi đã ở đó vì cậu ấy khi cậu chạy khỏi nhà. Tôi đã ở đó vì cậu ấy, khi cậu từ chối nói chuyện với bất cứ ai trừ tôi sau khi cha mẹ cậu ấy đã gửi cậu lá thư khiếp vía. Làm sao tôi luôn là người ở cạnh cậu ấy? Sao cậu không thể trả ơn lại chỉ lần này thôi?

Tôi thấy cảm giác tội lỗi trong ngực. Hóa thú sư. Họ đã làm thế vì tôi. Tôi thở dài và bước qua bức chân dung sau Lily. Hầu như không có ai trong căn phòng sinh hoạt chung sáng bừng. Rèm mở to, ánh nắng sáng sủa chiếu qua. Peter chơi cờ cùng Dorcas, và dĩ nhiên đang thua. James nhịp ngón tay lên ghế, trông lo lắng.

"James? Sao thế?" Lily hỏi, nhíu mày lại. James nhìn từ tôi đến nhỏ và giục Lily đến gần hơn. Tôi khó xử đứng cách xa họ.

Sau khi James thì thầm xong điều gì đó vào tai nhỏ, tôi thấy mặt Lily tối sầm lại. Lily bỏ túi xuống sàn và bắt đầu chạy lên kí túc xá nam.

"Lily?" Tôi lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu anh bạn." James khẽ nói. Tôi nghe thấy ai đó la từ "IM MẸ MỒM" trước khi nghe tiếng cửa đóng sầm lại lần nữa. Sự im lặng khó xử trụ giữa chúng tôi, như rào chắn từ ngữ và suy nghĩ im lặng đang giữ chúng tôi ra xa.

"Mình muốn bồ biết là mình ổn với chuyện đó." Tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười. James đã rất ủng hộ từ khi chuyện đó xảy ra. Chắc rồi, cậu ấy khó xử, nhưng không lờ tôi. Cậu chỉ luôn ở cùng Sirius... người mà đang lờ tôi đi.

"Mình biết." Tôi lặng lẽ nói. "Nhưng Sirius giận mình, phải không?"

James nhìn xuống chân mình. "Cậu ấy làm mình bối rối lắm. Sirius không giận bồ hay thấy ghê tởm gì, mình chỉ nghĩ cậu ấy đang bỏ bớt thứ gì đang trong đầu mình và thường đó có nghĩa là trở nên xa cách." James nói. "Bồ biết Sirius mà."

"Nhưng cậu ấy chưa bao giờ xa cách với mình." Tôi nghe tiếng động trên lầu, gần như thể ai đó đã dậm chân và tôi nhìn qua James, một vẻ lo lắng trên mặt.

Mặt cậu ấy cũng tái nhợt như tôi, nhưng trông như chẳng có ý định gì lên lầu. "Chuyện gì trên đó thế?" Tôi hỏi, to tiếng hơn dự định.

"Marlene và Lily đang bực Sirius." Tôi rên rỉ; tất nhiên rồi. "Thì lúc đầu chỉ là Marlene, nhưng Lily muốn tham gia. Và ý mình là, một phần mình cũng muốn cứu Sirius, nhưng phần kia lại nghĩ là cậu ấy phải biết đây sẽ là kết quả của... bồ biết đó."

Tôi nhịn cười. Dù tôi hơi kinh ngạc vì tôi có Marlene và Lily nói hộ mình, nhưng tôi cũng không thể không hình dung Lily Evans nhỏ bé mắng mỏ Sirius. Không phải là nhỏ không đáng sợ, nhưng viễn cảnh đó vẫn rất mắc cười nếu bạn không phải là người bị mắng.

"Được rồi mình đi lên đây." Tôi đứng dậy và đến cầu thang. "Đi không?"

"Mình không đi. Tốt hơn không dây vào cơn thịnh nộ của họ."

"Nghĩ tốt đó, nói Giáo sư McGonagall bài luận của mình trên giường nếu mình không sống sót nổi nha." Tôi cười nói khi bước lên bậc thang. Tôi bỏ qua mấy bậc kia, dùng đôi chân dài trợ giúp tốc độ. Bước xa bao nhiêu thì tiếng hét lớn bấy nhiêu. Chủ yếu là của Marlene, cộng với Lily hét vài điều sau đó. Không quan trọng tôi giận Sirius bao nhiêu, nhưng tôi cũng không thể để cậu ấy với họ quá lâu được, cậu ấy sẽ chết trong tay họ mất.

Tôi mở cửa ra, mắt sợ hãi mở to với điều sắp tới.

"Bồ nghĩ đây là cách bồ sẽ giành lấy cái bồ muốn đó hả?" Marlene hét, đẩy Sirius lại làm cậu mất thăng bằng. Tôi biết Marlene là người thiên về động tay động chân nhưng đây là cả một trình độ mới.

Lily là người thấy tôi đầu tiên và tôi thấy nhỏ nhanh chóng căng thẳng.

Tôi đảo mắt với hai đứa và giữ Marlene khỏi việc nhào lại vào Sirius. "Marlene, dừng lại đi." Cô bé thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống và lườm Sirius. "Marlene." Tôi nói lại, nhướng mày lên. Cô bé nhìn tôi và thở dài.

"Cho đáng." Marlene nói, trông vẫn tức giận.

"Mình biết nhưng để mình giải quyết đi, được chứ?" Marlene chần chừ gật đầu. Tôi chỉ ra cửa. "Giờ thì ra ngoài, cả hai người luôn."

Cả hai ra khỏi cửa, nhìn xuống chân. Họ không nói lời nào nhưng tôi thấy Marlene liếc Sirius lần nữa. Hai người là bạn thân trên sân, nhưng Marlene nghiêm khắc và dễ để bụng. Cũng khá hay là họ đã đứng dậy vì tôi. Nhưng đây là trận đấu của tôi, không phải họ. Tôi nghe tiếng cửa đóng và tôi nhìn qua Sirius.

Kẻ mắt của cậu hơi lem và tôi có thể thấy một giọt nước mắt nhỏ xíu ngay cằm, để lại một vệt nước dài trên mặt. Tóc cậu không vào nếp và đũa phép bị văng qua bên kia phòng.

Cậu nhìn lên tôi, mỉm cười như thể mọi thứ đã quay lại bình thường. Nhưng không hề. Cậu vẫn lờ tôi suốt hai ngày, cậu vẫn khép mình với tôi, để lại tôi rối bời và buồn bã. Cậu vẫn thô lỗ và xa cách. Và tôi tức giận. "Cảm ơn Rem—"

Tôi chặn họng Sirius, "Đừng có mà hòng." Tôi nói, giọng thoáng run rẩy. "Đừng có hòng giả vờ như bồ không hề lờ mình đi trong hai ngày sau khi mình mở lòng."

Sirius nhìn xuống chân. Một phần trong tôi thấy tội lỗi nhưng giận thì vẫn giận. "Khi bồ lờ mọi người xung quanh đi thì ai đã giúp bồ?" Im lặng. "Ai?" Tôi gằn giọng. Gần như là đáng sợ.

"Bồ." Sirius khẽ nói.

"Khi bồ bệnh và không ai lại gần bồ, ai đã giúp bồ?" Giờ thì tôi đang la, giọng giận dữ ngang ngửa Marlene. Ngoại trừ việc tôi đang đấu trận đấu của chính mình. Đây là lúc tôi làm điều này. "Là mình, đồ khốn. Bồ còn không thể trả ơn lại nữa hả."

Sirius im lặng, mắt dán chặt vào thảm. 

"Mọi người khác đều ủng hộ và mình xin lỗi nếu mình có đang trở nên khác thường đối với bồ, hay nếu mình không đủ tốt cho bồ nữa, nhưng bồ biết không, chuyện đó thật con mẹ nó ngu ngốc! Nếu bồ nghĩ bồ sẽ cứ đi tìm ai đó làm những gì mình đã làm cho bồ, thì bồ sai rồi. Nên là vui vẻ với mấy cái bĩu môi bồ làm mỗi khi có gì đó khó khăn với bồ, nhưng mình xong rồi. Tạm biệt Sirius." Tôi bước về phía cửa, hít sâu mấy hơi. Ngay khi tôi chạm tay nắm, tôi nghe giọng Sirius.

"CHỜ ĐÃ!" Cậu kêu lên. Nhìn lại đôi mắt xanh biếc của cậu, chúng vẫn long lanh thậm chí khi giận dữ hay sợ hãi. Như những gợn sóng nhỏ của đại dương. "Bồ có biết cái cảm giác người bồ thích không muốn làm gì với bồ cả không?" Sirius nhổ ra.

Tôi hít sâu và giận dữ bước lại gần cậu. Cậu ấy đang nói chính mình đấy, "Ừ mình biết khá rõ đó."

"Khi người mà bồ không thể nào bỏ khỏi đầu cuối cùng cũng nói bồ là họ thích người cùng giới. Và bồ nhận ra bồ có khả năng có cơ hội với người đó, nhưng họ vẫn không muốn liên quan gì với bồ cả."

Tôi há hốc, "Bồ đang nói—"

"Bồ nghĩ nghe bồ nói bồ thích con trai bộ dễ lắm hả? Nhận ra bồ không thích mình lại không phải vì mình là con trai, mà vì mình không đủ tốt với bồ." Sirius hét. Giờ thì chúng tôi đang đứng gần. Tôi không biết làm sao nhưng thực sự là thế. Tôi nhìn xuống cậu ấy, khi cậu tiếp tục hét. "Mọi người trong cái trường này đều muốn mình trừ cậu ra."

Tôi nhìn cậu thở hổn hển. Giọng cậu đột nhiên khẽ lại, "và bồ là người duy nhất mình muốn."

Và rồi chúng tôi hôn. Tôi không biết ai hôn ai, nhưng chúng tôi đang hôn. Đó không phải là khoảnh khoắc trong phim nơi nụ hôn nhẹ nhàng và nở hoa. Như mặt trời nở ánh sáng qua ngọn đồi. Nó tối, khi chúng tôi phun ra cơn tức vào nhau. Nhưng cảm giác thật tuyệt. Rất, rất tuyệt. Đôi môi khô nứt của cậu và bàn tay cậu trong tóc tôi, luồn qua mọi lọn xoăn cậu tìm thấy. Cái cách mọi thứ thấy thật đúng cho dù mọi thứ một giây trước vừa thật sai trái. Và tôi lạc lõng trong thế giới quanh mình.

Tôi đang hôn Sirius Black.


the end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com