Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.




Tôi đang viết cái gì trong đây cơ chứ. Có lẽ viết sự thật rằng điều này đang giết chết tôi. Chết tiệt, đáng lẽ tôi không được thích ai. Họ khiến tôi muốn hét lên. Cách họ cột tóc lên và bước trên sân Quidditch. Cách họ mỉm cười và mái tóc của họ. Tôi muốn chạm vào nó. Chết tiệt. Điều này không đúng chút nào. Tôi sẽ phá hỏng mọi thứ mình có nếu hé môi một lời. Thế nên thêm một bí mật nữa. Một cái bí mật chết giẫm khác nữa. Cứ bỏ nó vào giỏ và hy vọng nó không tràn ra.

Ôi, cái cách họ nhờ vả tôi. Cái cách họ chọc ghẹo tôi. Cái cách họ tán tỉnh với bất cứ ai mình gặp. Và tôi muốn người đó tán tỉnh tôi. Nhưng sẽ không có chuyện đó đâu. Và tôi sẽ không bao giờ khiến họ làm thế. Tôi muốn làm mọi thứ với họ. Tôi sẽ dẫn người ấy đến làng Hogsmeade và tôi sẽ tặng cho họ những bông hoa. Tôi không quan tâm. Bất cứ thứ gì.

Ít ra chúng tôi là b—


"Remus, bồ viết gì thế?" Lily hỏi. Tôi ngẩng lên khỏi quyển sổ và nhanh tay đóng nó lại.

"Không có gì. Bài tập thôi," tôi biết mặt mình đang đỏ lên. Tôi có thể rõ ràng cảm thấy điều đó.

"Bài tập thôi," nhỏ mỉa mai nhại lại. "Không phải là thư tình bí mật đó chớ?"

"Mình sẽ không bao giờ kể bồ nghe về mấy chuyện tình yêu tình báo nữa," tôi thở dài và bắt đầu sửa bài luận của nhỏ trong lúc nhỏ sửa bài của tôi.

"Được rồi, mình sẽ thôi ngay." Nhỏ đặt bút xuống và ngáp. "Mới tuần đầu thôi, tụi mình có thể dừng học và đi làm gì đó được không?"

Tôi nhìn nhỏ, ngạc nhiên. "Cũng được, nếu bồ muốn vậy." Nhỏ mỉm cười và bắt đầu gom đồ vào túi da nâu.

"Đến buổi tập luyện Quidditch đi." Tôi rên rỉ. Tôi nào có đáng thương đến thế đâu. "Không phải để xem họ... ừ thì một phần, nhưng thôi nào, mặt Potter sẽ mắc cười lắm khi cậu ấy thấy mình ở đó đấy. Với lại bồ có gì tốt hơn để làm không?"

Tôi phải thừa nhận, mới đầu năm học mà lại vùi đầu vào sách vở thì thật chán như con gián. "Được rồi, nhưng mình sẽ viết, không có xem." Nhỏ đảo mắt và gật đầu. Trông nhỏ cực kì háo hức muốn đi; tôi không biết là nhỏ đến xem James chơi hay là nhỏ phải thôi học hành nữa.

Chúng tôi đến sân Quidditch lúc buổi luyện tập chỉ vừa bắt đầu. Không có ai khác trên khán đài cả, cho dù ngày vẫn còn ấm và mặt trời đang ló dạng. Tôi lấy quyển sổ ra và tiếp tục viết lách. Đôi khi tôi chỉ thích viết thơ, những lúc khác chỉ là lảm nhảm xàm xí. Tôi chưa bao giờ viết về ai đó cụ thể cả, ừ thì, cho đến bây giờ.


Đôi mắt của người
Trông thấu hồn ngươi
Nhìn lại hồn người
Chiều sâu rộng mở
Bí ẩn phơi bày
Cậu bé hỗn loạn.

Cái cậu bé ấy
Liệu có thích ngươi?
Hay người nghĩ là
Cậu bé đáng ngại.
Hay hồn của ngươi
Cậu đọc vanh vách.
Cả hai cái đấy
Chỉ một mà thôi.

Nhìn vào màu sắc
Nhìn vào cái tâm
Chúng miêu tả được
Màu sắc của cậu:
Màu vàng sáng chói
Đại diện mặt trời,
Chắc đó là ngươi
Nguồn mang ánh sáng.
Màu đỏ nhuốm máu
Đại diện nỗi đau,
Đau đớn của cậu
Hẳn ngươi mang lại.
Màu hồng của cậu
Đại diện tình yêu
Ôi chao ngươi ước
Yêu cậu là mình.


"Remus?" Tôi đóng quyển sổ lại và nhìn Lily, mắt tôi mỏi mệt.

"Thơ hay đấy. Vừa nghĩ ra hả?"

"LILY BỒ ĐỌC RỒI HẢ?" Tôi la lên, đặt quyển sổ cạnh mình và đỏ mặt.

"Bồ biết mình mà, mình là một người tò mò." 

Tôi đảo mắt.

"Sao cũng được." Nhỏ nhẹ cười và cả hai đều nhìn ra buổi luyện tập Quidditch. James chưa thấy Lily, nhưng tôi không thể đợi đến lúc đó. Lỡ may tôi được socola vì "đưa nàng thơ đến đây" thì sao. Không phải sự lựa chọn của tôi, nhưng cậu ấy không cần biết.

Mắt Lily khóa chặt vào James, người đang giúp đứa nhóc truy thủ năm hai nhắm trúng mục tiêu. Áo cậu ấy ướt đẫm mồ hôi và tóc bù xù. Sirius thật đẹp mê người. Cậu ấy đang nói chuyện với Marlene, tấn thủ khác trong đội, cười đùa với nhau. Hai người đang làm cái bắt tay cây chổi gì đó, hoặc ít nhất nó trông giống thế. Tóc cậu ấy búi lên nhưng vài sợi vẫn tung bay trong gió. Cậu trông thật hạnh phúc. Điều đó khiến tôi mỉm cười, cũng là lý do làm tôi mất tinh thần.

"Chào Remus," Dorcas nói từ kế bên tôi. Tôi giật mình nhìn qua. "Mình hơi bất ngờ khi thấy bồ đó, còn Lily thì... không hẳn." Hai đứa tôi nhìn qua Lily, người vẫn đang xuất thần ngắm James.

"Tất cả bồ ấy cần làm chỉ là đồng ý." Tôi cười nói.

"Mình biết mà. Việc đấy thì dễ lắm."

"Sao, bồ cũng thích ai hả? Chào mừng đến với câu lạc bộ." Cô bé cười.

"Chắc vậy."

"Ý bồ là sao?"

"Thế, sao bồ biết bản thân thích Sirius vậy?" Mắt tôi mở to và kinh hoàng nhìn cô bé, "Thiệt ra là chỉ có mình, Lily, và Marlene biết thôi. Và vì..." cô dừng lại giây lát, ngó xung quanh. "Mình cũng đồng tính, Marlene cũng thế. Nhân tiện cậu biết thì cậu ấy cũng không nói gì, vì bồ biết đó... bồ cũng thế mà." 

Tôi thoáng mỉm cười, nhưng khá là sượng. Tôi là bạn tốt với Marlene và Dorcas cũng như Lily, nhưng không đủ để họ biết tôi đồng tính. Nhưng tôi nghĩ cũng khá tuyệt khi biết mình không phải là người duy nhất.

"Thì, hai đứa mình đều... cậu biết đó." 

Tôi nhướng mày. 

"Tụi mình cũng kiểu như là đang hẹn hò. Nhưng mà cậu ấy không muốn ai biết hết. Miễn là cậu ấy thấy hài lòng thôi, nhưng mình cũng hiểu việc giữ bí mật." 

Tôi nhìn Dorcas và gật đầu. "Bồ thích cậu ấy lâu chưa?"

"Tầm hai năm. Tụi mình hẹn hò cũng được một năm rồi. Nên mình nghĩ tất cả nó đều đáng." Dorcas lan man. "Mình nhớ cái lúc mình tưởng cậu ấy thẳng. Hay lúc mà mình tưởng cậu ấy thích Sirius. Chà, ít nhất thì đã là cái kết đẹp. Xin lỗi mình nói nhiều quá." 

Tôi cười. "Không sao." 

Dorcas luôn nói ra những gì mình nghĩ. Quanh người khác thì cô bé hầu như là giữ im lặng nhưng chưa bao giờ giả tạo khi ở cùng bạn bè cả. Tôi bất ngờ là Dorcas có thể giữ chuyện của Marlene và mình bí mật cho đến giờ.

"Lily, gái à, bồ phải nhìn gì đó khác ngoài James đi." Dorcas nói, vòng tay qua Lily.

"Biến đi." Lily nhìn lên. Mặt nhỏ thoáng đỏ, mặc dù biểu cảm đang khó chịu. Tôi ngước lên và thấy James nhìn về phía nhóm. Ngay lập tức bắt gặp mái tóc đỏ rực của Lily và đỏ bừng. James vẫn hoàn James.

Cậu ấy la làng cái gì đó, có lẽ là tên của Sirius, vì khi đó Sirius quay qua chúng tôi và vẫy tay. Nháy mắt theo kiểu tán tỉnh đùa cợt. Tôi đảo mắt, nhưng có thể cảm thấy hai má nhẹ nóng lên.

James bay về phía nhóm và Lily đảo mắt quay đầu qua Dorcas. Nhỏ thật sự đang cố làm James điên đầu. Tôi ngưỡng mộ khả năng giữ mặt lạnh của nhỏ.

"Remus!" James ra hiệu cho tôi đi qua.

"Sao?"

"Bồ đem Lily tới đây hả?"

"Chắc thế? Bồ ấy phát mệt với chuyện học hành rồi." 

James nhẹ mỉm cười.

"Bồ có nghĩ... c-cậu ấy thích không?" Cậu ấy ngượng nghịu hỏi.

Tôi bắt đầu cười khùng cười điên làm James quay lại khuôn mặt nghiêm túc. "Mình không đọc suy nghĩ được."

"Ừ ha... cũng đúng." 

Tôi gật đầu, cố nhịn cười. Tôi vẫn chẳng hiểu sao mọi người có thể lầm tưởng James là người ngầu lòi và ngăn nắp. Cậu ấy là một đống hằm bà lằng.

"Bồ đi tập chưa?"

"Ừ ý hay đó." 

Tôi cười và bắt đầu quay lại chỗ Lily đang ngồi.

"Giỏi đó, bồ làm bồ ấy điên luôn rồi."

"Tốt." Lily trả lời và Dorcas bật cười.

_____

TRANSLATOR'S NOTE:

Ờm, thì, tôi có dịch lại bài thơ hơi khác so với bản gốc. Thứ nhất là để cho nó quen thuộc với ngôn ngữ của mình hơn, thứ hai là gì thì tôi không biết. Nhân tiện thì đây là bản gốc của bài thơ:

"Eyes
Their eyes stare into your soul
You stare back into theirs
Unlocking the inner mysteries and depths
Of the chaos boy
I wonder whether he likes you
Maybe he thinks of you as a
Ominous boy
Or maybe your soul is visible to him
Either way
Look into the colors that his soul
Portrays
The yellow represents his sunshine 
Maybe you're his sunshine
The red represents his pain
Maybe you're his pain
His pink represents his love
Oh how you wish he was your love
"

Dịch lại toàn bộ bài thơ mới biết được lúc trước mình dịch sai bài thơ đến cỡ nào, nhầm lẫn, bỏ sót nhiều chi tiết ra sao. Mặc dù edit nhiều rồi mà vẫn không thèm để ý đến :').

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com