Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

REMUS POV

Điều đầu tiên tôi nghe được khi dậy là chất giọng nhẹ nhàng của Lily: "Cảm ơn Potter." Tôi cau mày, bối rối tại sao Lily Evans lại ở trong phòng của chúng tôi và hơn hết nữa, sao cô lại đang cảm ơn James.

Ồ— uầy.

Tôi nghe tiếng cửa đóng lại và nhanh chóng mở rèm ra, đẩy đi cơn đau nhói lên trong đầu mình. James quay qua tôi, nhướng một bên mày.

"Lily— bồ ấy... cảm ơn bồ á? Vì sao thế?" Tôi hỏi với sự tò mò căng thẳng. Tôi không nghĩ Lily là loại con gái đó, nhưng quan trọng hơn là tôi không nghĩ James là loại con trai đó.

"Bình tĩnh đi Remus, không có gì xảy ra cả." Tôi nhìn lên Sirius cố xác nhận nhưng cậu ấy ngoảnh đi chỗ khác. "Nghe nè, lát nữa mình có thể giải thích thêm nhưng mình mệt lắm. Ngủ trên sàn chẳng dễ chịu xíu nào." Tôi nhìn xuống đống chăn nệm nằm trên sàn, James ngồi trên chúng. Tóc cậu ấy bù xù, như thường, và mắt kính hơi nứt. Chút nữa tôi phải sửa lại cho cậu ấy.

"Hiểu rồi," tôi cười nói. "Bồ đi làng Hogsmeade không, Sirius?"

"Không, cảm ơn." Cậu ấy đáp lại và tôi ngạc nhiên nghiêng đầu. Sirius đẩy mình khỏi giường, đồ đã thay và trông sẵn sàng cho ngày mới, bước ra phòng sinh hoạt chung. Cậu đóng mạnh cánh cửa sau lưng và tôi quay đầu qua hướng James.

"Bồ ấy bị sao thế?"

"Mình không biết nữa. Bồ ấy đã như thế từ đêm qua khi hai người cuối cùng cũng quay về bữa tiệc. Bồ ấy cũng chẳng nói tại sao." 

Tôi thấy đầu mình còn đau hơn khi cố nhớ chút gì về tối qua. Tôi nhớ những ngôi sao. Tôi không biết sao nhưng mà tôi có nhớ. Tôi nhớ cơn cháy bỏng trong mình. Nhưng chủ yếu chỉ nghĩ về ngôi sao trên trời. Gần như là tôi đã bay trong chúng. Gần như kiểu tôi đã trở thành một phần trong bức Đêm đầy sao, gột rửa mọi nỗi buồn của mình với cảnh đẹp. Wow, hẳn tôi đã say bí tỉ.

"Vậy bồ đi Hogsmeade không?" James hỏi. Tôi lắc đầu, xoa xoa thái dương. Cơn đau đầu hiếm gặp này đang giết chết mọi suy nghĩ tôi có.

"Mình muốn biết Sirius bị gì. Chắc mình vừa làm gì đó ngu ngốc rồi."

"Thiệt không đó, bồ chẳng bao giờ làm gì đó ngu ngốc cả Moony à." Tôi phì cười và nhìn qua Peter, người trông như sẽ ngủ đến quên cả ngày đêm.

"Bồ muốn mình đi không?"

"Không sao. Dù gì mình cũng cần phải mua đồ cho Quidditch." James nói, chỉnh lại cặp kính trên mặt. Tôi tròng chiếc áo len cũ qua đầu và mặc vào cái quần jean rách, lật gấu. "Và có thể mình sẽ làm bài tập."

Tôi nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu, "James Potter... đi thư viện... để học?"

"Nếu bồ định cười về chuyện đó thì, nó hiếm xảy ra thật." Có một khoảng im lặng trước khi hai đứa bật cười. "Nhưng ừ, năm thứ Năm rồi, và mình chỉ muốn làm mọi người tự hào thôi, bồ hiểu không?"

"Được đó Prongs." Một nụ cười dịu dàng nở trên môi tôi. Tôi nhảy khỏi giường, "Đi tìm Pads cáu kỉnh cộc cằn đây."

"Chúc may mắn, và đừng chết nhé!" James cười toe toét. Tôi chào cậu ấy, cười và đóng cửa lại.

Đầu tôi vẫn hơi quay cuồng khi tôi bước dọc hành lang dài, trống vắng. Tôi không biết Sirius đi đâu nữa. Chắc nơi nào đó cậu ấy không muốn tôi tìm ra. Sirius luôn là một drama queen, nhưng nếu tôi thật sự có làm điều gì đó sai, ít nhất tôi xứng đáng được biết. Để tôi có thể có cơ hội xin lỗi.

Tôi đảo mắt với bản thân khi nhớ ra mình có Bản đồ Đạo tặc trong túi. Lạy hồn, hôm nay tôi chẳng nhớ nổi thứ gì. Thật ra, tôi chẳng nhớ nổi thứ gì về tối qua. Tôi biết từ James là tôi đã ở cùng Sirius, và tôi biết mình đã cực kì say (điều mà lý giải được cơn đau đầu). Có lẽ tôi chỉ nói gì đó lúc say thôi. Mong là vậy, nhưng mặt khác tôi nhớ ra mình khá thất thường khi ở quanh mọi người.

Tôi mở Bản đồ Đạo Tặc ra, mở ra tờ giấy da gấp lại trong tay. "Tôi trang trọng thề tôi đang không có ý định tốt." Nó lộ mình ra cho tôi, và tôi nhanh chóng quét mắt tìm tên của Sirius. Một phòng học trống á? Tôi biết cậu ấy sẽ ở đâu đó lạ lẫm nhưng không phải một mình trong phòng học... làm gì đó ai biết.

Tôi mau mắn bước dọc hành lang, dùng tấm bản đồ để dẫn tôi đến chỗ của cậu ấy. Hành lang im ắng và cô độc. Chỉ có vài bức tranh thức sớm thế này vào sáng thứ Bảy, tám chuyện với nhau khi tôi đi ngang. Một vài đứa Slytherin năm Nhất u ám bước qua, mỉm cười với tôi. Đó là một giải lao tốt khỏi những những Slytherin tồi tệ khác tôi từng gặp.

Tôi rẽ trái và thấy phòng học trống mà tấm bản đồ đã dẫn tôi đến. Tôi bước đến cánh cửa, cố mở nó ra bằng tay nắm. Nó bị khóa rồi. Tôi lấy đũa phép của mình ra: "Alohomora". Cánh cửa gỗ bật mở, dừng lại trước khi nó đập vào tường.

Tôi chậm rãi bước vào trong chỉ để thấy Sirius ngồi tại bàn... chăm chú viết gì đó? Tóc cậu ấy bù xù ngay mặt và tôi có thể thấy gân tay nổi lên. Nước sơn màu đen gọn gàng bao phủ móng tay và mấy sợi dây lủng lẳng trên quần bò. Tôi lấy lại nhịp thở và thầm mắng mình.

"Sirius?" Cậu ấy nhảy giật lên và nhìn tôi. Đôi mắt cậu thật vô tội. Và xanh. Xanh pha lê, như màu xanh biếc của đại dương bạn thấy tại Disneyworld. Tựa một điều không tưởng.

"Gì?" Tông giọng cậu mất kiên nhẫn.

"Sao thế?" Tôi nói lại, bắt chước tông của cậu.

"Chẳng sao cả." Cậu mỉm cười với tôi và bắt đầu gom giấy lại, sắp nó thành một chồng ngăn nắp. Có sao rồi, Sirius chưa bao giờ hành động như thế: ngắn gọn và xúc tích với câu trả lời.

"Sirius, tối qua mình đã làm gì vậy?"

Mặt cậu đỏ lên và cậu quay lại việc gom đồ. Cậu khẽ nói mà không nhìn lên, "Điều gì khiến bồ nghĩ bồ đã làm gì đó?"

"James bảo mình bồ quay lại khó chịu sau khi nói chuyện với mình. Tối qua mình say. Mình không nhớ gì hết." Sirius không nói gì và tôi thở dài. "Nói mình nghe mình đã làm gì để mình có thể sửa lại đi. Nhậu nhẹt không phải là lời biện hộ chính đáng nhưng ít nhất nói mình để mình có thể xin lỗi chứ."

Cậu nhìn lên tôi, nín thở, gần như thể cậu muốn nói gì đó nhưng không tìm được lời. Như thể tôi đã đánh cắp chúng khỏi cậu ấy. Sirius lắc đầu và cố lách qua tôi ra khỏi cửa, ấn mạnh tay lên vai tôi. Cơn tức giận dâng trào bên trong, tôi nhẹ đẩy cậu lại và quan sát khi cậu nhìn lên tôi, mắt mở to.

Tôi bước lại gần cậu ấy, "Nói mình nghe đi." Tôi thấy khá chiếm hữu. Tôi cần phải biết. Tôi không thể để Sirius ôm ác cảm với tôi như cậu ấy đã làm nhiều lần trước kia với những người khác.

Cậu không trả lời tôi. "Mẹ nó, Sirius Black. Mình bảo bồ nói mình nghe mình đã làm gì sai vì mình đéo thể nhớ nổi. Mình mà nhớ được mình sẽ biết nói gì rồi. Nên nếu bồ không nói con mẹ nó ra, thì đừng lơ mình như thể lỗi là của mình chứ." Tôi nặng nhọc thở dài, ngả gương mặt giận dữ về phía cậu.

Miệng cậu hé mở và mắt rũ xuống đất. Tôi hít sâu một hơi, cố ngăn cơn giận kiểm soát mình, đây là thói xấu của tôi. Mắt cậu từ từ nâng lên để nhìn vào mắt tôi. "Tụi mình bay ra ngoài trên chổi của mình vì bồ nói là: muốn làm gì đó ngu ngốc."

"Trời ạ."

"Và mình cố làm một thứ, nhưng bồ không thích lắm. Và mình nghĩ bồ— say và bồ giận mình. Nên mình giận ngược. Xin lỗi nha." Cậu ấy nhìn xuống chân, gần giống như cậu ấy đang xấu hổ. Sirius không cần phải thấy xấu hổ đâu, tối qua tôi mới là người say mà.

"Bồ nên thấy may là mình chịu leo lên chổi. Bồ tính làm gì thế? Trò kì cục nào đó hay gì hả?"

"Ừ kiểu vậy." Cậu cho tôi một nụ cười nhỏ và tôi mỉm cười lại, nhẹ nhõm vì không có gì tệ hơn. Một ý nghĩ nhỏ trốn sau đầu tôi tự hỏi liệu tôi có cố hôn cậu ấy không. Mừng là tôi đã không, vì nếu vậy thì khỏi sửa chữa gì được hết cả.

"Mình xin lỗi đã nổi giận."

"Xin lỗi đã phản ứng thái quá." Sirius nhìn lại tôi và tôi thấy hai má nhẹ nóng lên. Tôi cố đẩy nó xuống. Nó đã dễ giấu hơn vào năm ngoái nhưng năm nay cứ khác khác làm sao. Giống như sự cháy bỏng thay vì mong muốn. Tôi ghét điều đó.

"Vậy tối qua bồ không say hả?"

"Có một ly à. James và mình đều quyết định tụi mình muốn có trách nhiệm. Và rồi bồ và Lily nhập bọn và cứ... ừ bồ biết đấy."

Tôi cắn môi, "Không có lần sau nữa đâu Pads, mình chỉ bị lo âu thôi."

"Về gì?" Cậu nhìn tôi, vẻ lo lắng thật thà hiện lên. Tôi chửi đổng trong đầu vì đã nói về nó.

"Không có gì, mình ổn. Mình và Lily có nhiều thứ trong đầu về bài tập và... những thứ khác." Tôi nhẹ cười. Đặt tay lên vai cậu ấy, "Đi Hogsmeade chứ?"

"Mình nghĩ mình sẽ đi tập với Marlene một chút hôm nay khi bồ ấy về lại từ Hogsmeade nên chắc là không đâu."

"Mình sẽ học bài vậy." Tôi đùa cợt nói.

"Mình học chung được không?" Tôi nhìn lên cậu ấy, bối rối.

"Sirius Black học á? Giờ cả bồ và James luôn. Vũ trụ bị gì vậy?"

"Mình phải đánh bại bồ ấy trong kì thi OWLs." Tôi cười và đảo mắt. Tất nhiên đó là lý do thật rồi.



SIRIUS'S POV

"Nhanh lên Black." Marlene la lên, và tôi đua nhanh hơn trên chổi qua phía bên kia của sân. Làn gió trên mặt tôi thật tuyệt. Điều gì đó để nhắc nhở rằng tôi đang sống, rằng tôi là thật. Khi tôi cuối cùng cũng bắt kịp cô bé và Marlene nhìn qua tôi, với ánh mắt lo lắng. "Đang nghĩ về điều gì hả?"

Đúng rồi.

"Ý bồ là mình chơi dở đó hả?" Tôi nói với tiếng cười không thuyết phục.

"I'm serious." ("Mình nghiêm túc đó.")

"Không, là mình mà." Lúc nào cũng có tác dụng.

"Mình không đùa đâu," cô nói lại. Tôi thở dài và đáp chổi xuống đất. Không khí se lạnh hơn trước. Tháng Chín qua đi và tháng Mười hấp tấp đến.

"Chỉ mấy thứ bình thường tôi." Mấy cái thứ bình thường là gì? Có lẽ không có thứ bình thường gì hết. Mọi thứ luôn như đập bịch bịch quanh tôi. Cha mẹ, xu hướng tính dục, giới tính, Quidditch, mọi thứ. Không có điểm dừng.

"Remus hả?" Marlene hỏi. Tôi gật đầu. Cô bé là người duy nhất biết về Remus. Tôi không thích điều đó chút nào. Tôi không thích đám bướm trong lòng mình hay màu đỏ lan ra trên má khi cậu ấy ở quanh. Tôi không thích cái cách đầu mình suy nghĩ khi cậu ấy đẩy tôi lại phòng học. Cái cách cậu ấy nói. Như mật ngọt và thuốc độc cùng một lúc. Tôi không muốn cảm thấy như thế về ai cả, đặc biệt không phải một trong những người bạn thân của tôi.

"Mình biết bồ ấy là gay." Marlene nói, với cái nhếch mép cười khẩy.

"Bồ ấy không có. Mình—"

"Hả?"

"Tại bữa tiệc..." Tôi nói, nhẹ nhỏ giọng lại, nhớ về đêm đó. Những ngôi sao xinh đẹp, và khuôn mặt của Remus. Cái cách đôi môi cậu ấy hé mở khi cậu nhìn quang cảnh. Cậu ấy thật đẹp.

Marlene chuyển vẻ mặt thành bối rối, "Cái hồi thứ Bảy á hả?" Tôi gật đầu. "Chuyện gì thế?"

"Cậu ấy bảo mình cậu ấy muốn làm gì đó ngu ngốc, nên mình lấy chổi và chở cậu ấy đi lòng vòng. Và mình biết cậu ấy ghét độ cao, nhưng mấy phút sau cậu ấy có vẻ bình tĩnh lại." Tôi lại dừng, và rồi tiếp tục lan man về cậu ấy, như chẳng thể nào ngưng được. "Và cậu ấy nhìn ra như bị kinh ngạc bởi bầu trời và chung quanh. Ôm eo mình từ phía sau để giữ mạng sống yêu quý của cậu ấy và việc đó khiến mình muốn chết đi."

"Ừ mình càng thấy bồ ấy gay." Marlene nhún vai nói.

"Mình chưa xong." Cô bé nhìn tôi với một biểu cảm kì lạ, "Khi tụi mình dừng lại, mình quay qua cậu ấy và thấy như là chẳng có gì sai cả. Nên mình cố hôn cậu ấy, và rồi... cậu-cậu ấy rời đi."

"Ôi trời ạ."

"Mình biết. Thật ngu ngốc và cậu ấy còn chẳng nhớ."

"Cậu ấy say hả?" Tôi gật đầu. Cô nhìn tôi như có thứ gì đó rõ rành rạch thế mà tôi bỏ lỡ. "Chà, người ta thường không nghĩ về ai khi họ say cả. Bồ có say không?" Tôi lắc đầu. "Có lẽ cậu ấy nghĩ bồ say?"

"Thì sao chớ?" Không có lý do lý trấu gì hết. Cậu ấy không thích tôi, và tôi chỉ phải đối mặt với điều đó như tôi đang làm.

"Chà, bồ có xu hướng... bồ biết đó— hôn người ta khi bồ say." Tôi mở miệng để nói gì đó, "Đừng có chối, bồ cố hôn mình năm ngoái tại một buổi tiệc và mình nói thật, Dorcas muốn giết bồ lắm ấy."

"Mình có hả?"

Cô gật đầu. "Vậy có thể bồ ấy không muốn hy vọng thêm?"

Có khả năng sao? Có lẽ sau cùng cũng chẳng vô vọng mấy. Nhưng tôi phải cứ lặp lại trong đầu chuyện đó sẽ không thành. Cậu ấy thật chăm chỉ, tài năng và thật hoàn hảo. Tôi phá hỏng mọi thứ tôi chạm vào. Tôi không muốn phá hoại cậu ấy. Cậu ấy, khuôn mặt hoàn hảo và tính cách hoàn hảo. Cậu ấy và vết sẹo của cậu. Cậu ấy và mái tóc. Tôi hít sâu. Nó sẽ không thành, không thể thành. Và tôi không định phá hỏng mọi thứ.

_____

[t/n]

- Bức Đêm đầy sao của Vincent van Gogh.

- Chắc cũng không cần giải thích là do từ serious và tên Sirius phát âm giống nhau ha :) tôi nghĩ hầu hết marauder stan thì ai cũng biết cái joke này


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com