Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viktor Krum ♡ Bánh ngọt, hương vani và em

Một chương nữa về Viktor Krum dành tặng paongyn

Toi chợt nhận ra mỗi lần ai đó thêm tác phẩm của toi vào danh sách đọc, toi sẽ khám phá ra nhiều tác phẩm khá thú vị trong danh sách đọc của bạn ấy. Bình thường toi lười tìm truyện lắm 😂

Ví dụ như một đồng chí trưa nay thêm oneshot Morofushi và DC x reader của toi vào danh sách đọc , toi tò mò nhấn vào và khám phá ra một list về Morofushi của bạn ấy, trên cả tuyệt vời haha. Dù sao cũng cảm ơn bạn nhiều.

Cũng có khi toi được mở mang thêm vê gu truyện của mn qua danh sách đọc luôn nhểy??

____________.・。.・゜✭・_______________

Đêm vũ hội Yule Ball ở Hogwarts vẫn còn là một vết chạm khắc rực rỡ trong tâm trí Viktor Krum. Anh bị thu hút bởi sự thông minh sắc sảo và vẻ đẹp lộng lẫy bất ngờ của Hermione Granger. Cô gái tóc nâu xù đã mở ra một cánh cửa mà anh luôn khóa chặt. Suốt Giải đấu Tam Pháp Thuật, họ đã trao nhau những khoảnh khắc ngọt ngào của tuổi mới lớn: những câu chuyện thì thầm, những cái nắm tay vụng về trong thư viện và những nụ cười bí mật chỉ có hai người hiểu.

Ngày chia tay đến, giữa sự huyên náo của sân ga, Viktor đã kéo Hermione lại gần. Anh dặn cô hãy giữ liên lạc, và Hermione đã đồng ý. Họ đã giữ lời hứa, thư cú bay qua lại thường xuyên giữa Durmstrang và Hogwarts, chứa đựng những câu chuyện thường nhật. Đối với Viktor, những lá thư của Hermione là một nguồn sáng, là hy vọng thầm kín trong cuộc sống vốn dĩ cô độc và đầy áp lực của một tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp.

Nhưng rồi, một buổi chiều u ám ở Bulgaria, lá thư của Hermione đến. Nó không mang theo sự ngọt ngào, mà là một tin tức vui vẻ nhưng cũng đầy tàn nhẫn: Hermione và Ron Weasley đã thành đôi. Cô viết về việc cuối cùng đã tìm thấy "ngôi nhà" của mình, một nơi chốn yên bình sau những phiêu lưu.

Viktor lặng người. Trái tim anh, vốn ít khi để cảm xúc chi phối, chợt thắt lại. Anh chấp nhận sự thật một cách trưởng thành nhất: không giận dữ, chỉ trống rỗng. Anh vẫn viết một lá thư chúc mừng đáp lại, những câu chữ được chọn lọc kỹ lưỡng để che giấu nỗi đau. Nhưng sau lá thư đó, Viktor đã ngưng viết. Anh hiểu, vai trò của anh trong cuộc đời cô đã kết thúc.

Nỗi buồn trống rỗng đeo bám, Viktor dạo quanh những con đường vắng vẻ ở quê nhà. Anh bước đi vô định. Đột nhiên, một cơn mưa nặng hạt kéo đến, dữ dội và bất ngờ. Viktor vội vã tìm một chỗ trú ở hiên của một tiệm bánh nhỏ, nơi mùi bơ và vani thơm lừng lan tỏa, đối lập với sự lạnh lẽo trong lòng anh.

Và rồi, cô gái xuất hiện.

Một cô gái bước về, mái tóc ướt nhẹ, trên tay là chiếc ô nhỏ màu sắc. Cô không mang vẻ ngoài lộng lẫy, nhưng giọng hát ngân nga, trong trẻo như tiếng chuông gió đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Viktor. Cô chính là chủ tiệm bánh - Y/n L/n. Y/n hiểu Viktor đang trú mưa. Cô nở một nụ cười ấm áp, rạng rỡ và chào hỏi anh. "Chào anh Krum. Anh cứ vào trong đi, tiệm còn nhiều bánh nóng lắm," cô nói, giọng điệu tự nhiên và thân thiện.

Viktor lặng người. Anh bị ấn tượng mạnh bởi sự xuất hiện bất ngờ, nụ cười không vụ lợi và sự dịu dàng bình yên của cô.

Chiều hôm ấy, mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài. Bên trong tiệm bánh nhỏ ấm cúng, Viktor ngồi lặng lẽ. Chiếc bánh ngọt Y/n mời anh tan chảy trong miệng. Mùi thơm quyến rũ, sự bình yên của tiệm bánh, và cô gái lạ lẫm-tất cả vô tình trở thành một dấu ấn khó phai mờ trong cuộc đời Viktor Krum, bắt đầu một chương mới không cần lời hoa mỹ hay ánh đèn sân khấu.

Sau buổi chiều định mệnh trú mưa, tiệm bánh nhỏ của Y/n bỗng trở thành điểm dừng chân thường xuyên của Viktor Krum. Anh không đến để mua bánh, dù hương vị ngọt ngào của chúng đã làm anh xao nhãng khỏi nỗi buồn, mà là để tìm kiếm sự bình yên mà Y/n mang lại. Anh thường chọn một góc khuất, ngồi lặng lẽ với một tách trà thảo mộc.

Y/n hoàn toàn khác biệt so với những người phụ nữ anh từng gặp. Cô không hề đề cập đến Quidditch, không hỏi về chức vô địch, và hoàn toàn miễn nhiễm với hào quang của sự nổi tiếng. Trong khi Hermione là sự thách thức trí tuệ, sự rực rỡ của sách vở và nghị lực, Y/n lại là sự bình yên, chân thật và nội tâm. Cô không cần chứng tỏ điều gì, chỉ đơn giản là sống trong thế giới nhỏ bé, ấm cúng của mình.

Y/n, bằng trực giác nhạy bén, nhận ra sự trống rỗng và buồn bã sâu sắc ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của Viktor. Cô không hỏi về quá khứ, mà chỉ đơn giản đối xử với anh bằng sự tử tế giản dị nhất. Cô chia sẻ những câu chuyện về việc làm thế nào để bột nở hoàn hảo, về mùi hương của mộc lan trong vườn, về cuộc sống chậm rãi và an toàn của cô.

Chính sự chân thật và bình dị đó đã giúp Viktor dần thoát khỏi vỏ bọc của mình. Anh bắt đầu kể cho Y/n nghe những câu chuyện cá nhân: áp lực không ngừng nghỉ của một tuyển thủ chuyên nghiệp, sự cô đơn khi liên tục di chuyển giữa các sân vận động,...

"Mọi người chỉ nhìn thấy 'Krum' trên sân đấu," anh nói, giọng trầm khàn, "Họ không nhìn thấy ai phía sau áo choàng."

Y/n nhẹ nhàng đặt một chiếc bánh sừng bò vừa nướng xong trước mặt anh. "Vậy thì, rất vui được gặp anh," cô đáp, nụ cười ấm áp như ánh lửa lò nướng. "Em chỉ thấy người đang cần một chút trà nóng và một nơi để nghỉ chân thôi."

Mối quan hệ của họ nảy nở chậm rãi, không dựa trên sự vội vã hay kịch tính, mà trên sự đồng cảm và chia sẻ chân thật. Trong tiệm bánh nhỏ của Y/n, mùi bơ vani thơm lừng và sự an tĩnh đã trở thành liều thuốc chữa lành vết thương lòng cho Viktor. Anh không còn tìm kiếm sự rực rỡ bên ngoài, mà tìm thấy sự yên ổn ở nơi mà anh được phép là chính mình, không phải một biểu tượng.

Mùa giải Quidditch chuyên nghiệp trở lại, kéo theo cơn lốc của danh vọng và áp lực. Lời mời trở về đội tuyển Bulgaria không chỉ là một nghĩa vụ, mà còn là một lưỡi dao cắt đứt sự tĩnh lặng quý giá Viktor đã tìm thấy. Anh biết mình phải đi, nhưng sự do dự hiện rõ trong đôi mắt anh khi anh đến tiệm bánh của Y/n.

Anh thông báo việc mình phải rời Bulgaria để tập huấn và thi đấu ở Anh. Viktor nhìn vào Y/n, vẻ mặt giằng xé giữa lý trí và con tim. Anh sợ hãi việc phải mang Y/n vào cuộc sống hỗn loạn của mình-một cơn bão mà anh không thể kiểm soát.

Y/n, với sự tinh tế của mình, nhận ra sự lo lắng và bối rối ở Viktor. Cô hiểu áp lực của anh, nhưng cô cũng sợ rằng sự giản dị của mình không đủ để giữ chân một ngôi sao thế giới trước ánh hào quang chói lòa. Vì vậy, cô chọn cách im lặng, giấu đi tình cảm của mình.

"Em sẽ tiếp tục viết thư cho anh," Y/n nói, giọng cô nhẹ nhàng và ổn định như hương vani. "Như một người bạn ở quê nhà, luôn chờ đợi tin tức tốt lành của anh."

Cô nở một nụ cười an ủi, rạng rỡ như ánh nắng cuối ngày. "Tiệm bánh này vẫn ở đây, Viktor. Luôn ở đây, ấm áp và sẵn sàng chào đón anh nghỉ chân khi anh mỏi mệt."

Viktor ngậm ngùi đồng ý. Sự đồng ý này là một thỏa thuận ngầm đầy đau đớn, chấp nhận rằng mối quan hệ mới chớm nở của họ sẽ lại bị đóng băng trong những lá thư-một sự lặp lại của thất bại cũ, nhưng lần này, anh chấp nhận sự đau khổ đó là cần thiết.

Những tuần đầu tiên, những lá thư vẫn bay qua lại. Lá thư của Y/n không bao giờ nhắc đến sự cô đơn. Nó kể về chiếc bánh sừng bò mới nướng, về tiếng chuông gió rung rinh ngoài hiên, về ánh nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ. Giữa sự ồn ào của sân vận động, giữa những câu hỏi xoi mói của báo chí, lá thư của cô giống như một chiếc mỏ neo kéo anh khỏi cơn bão. Nó là hơi thở của sự bình yên.

Nhưng rồi, một ngày mỏi mệt, sau một trận đấu căng thẳng, Viktor nằm trên chiếc giường khách sạn lạnh lẽo. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố Anh quốc lấp lánh ánh đèn, nhưng lòng anh lại thấy trống rỗng. Anh cầm lá thư của Y/n, và sự thật đột ngột chiếu rọi.

Anh nhận ra sự sợ hãi lớn nhất của mình không phải là thất bại trên sân đấu, mà là mất đi sự yên bình mà Y/n đã mang lại. Cô không phải là sự rực rỡ của hào quang, cô là ngọn lửa sưởi ấm duy nhất trong căn phòng lạnh lẽo của tâm hồn anh. Anh không thể lặp lại sai lầm cũ: từ bỏ hạnh phúc vì một lý tưởng lạnh lùng.

Một quyết định dứt khoát được đưa ra. Viktor, người luôn tuân thủ kỷ luật một cách tuyệt đối, đã làm điều chưa từng có tiền lệ: anh bỏ qua một buổi tập quan trọng và ngay lập tức sử dụng Khóa Cảng.

Anh xuất hiện bất ngờ tại tiệm bánh của Y/n vào buổi chiều muộn. Cô đang chuẩn bị đóng cửa, tay lấm lem bột mì, ánh sáng hoàng hôn hắt vào mái tóc cô.

Viktor bước vào, mang theo mùi của gió lạnh và một sự quyết tâm mãnh liệt. Đứng giữa mùi bơ vani nồng nàn quen thuộc, anh nhìn thẳng vào Y/n, đôi mắt xanh lục bảo của anh lần đầu tiên lộ ra sự thất thủ tuyệt đối trước tình cảm.

"Anh đã sai," Viktor nói, giọng anh trầm , lạc hẳn đi . "Anh đã nghĩ rằng tình yêu chỉ làm anh mềm yếu. Anh đã nghĩ rằng sự xa cách là điều cần thiết để bảo vệ em."

Anh tiến lại gần, bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào má cô. "Nhưng... sự trống rỗng khi không có em còn tàn phá hơn bất kỳ đối thủ nào. Anh nhận ra, Y/n à, em không phải là ánh sáng rực rỡ khiến anh mất tập trung hay lo lắng, em là ngôi nhà khiến anh muốn trở về."

"Anh yêu em," Viktor thú nhận. "Không phải theo cách cuồng nhiệt, mà là theo cách anh cảm nhận được tâm hồn anh được em chữa lành, theo cách mà anh đã chắc chắn với con tim mình. Anh yêu cảm giác bình yên vô giá mà em mang lại. Anh không muốn xa em nữa."

Y/n lặng người, nước mắt lăn dài. Đó là lời thú nhận mà cô không dám mong chờ, một lời thú nhận đến từ tận cùng trái tim của một người đàn ông đã học được cách đặt cảm xúc lên trên lý trí. Sự dịu dàng và chân thành trong lời nói của anh đã xua tan mọi nỗi sợ hãi của cô.

Vài năm sau, thế giới pháp thuật xôn xao với tin tức: Viktor Krum - tầm thủ Quidditch huyền thoại, biểu tượng của sự lạnh lùng và kỷ luật - đã kết hôn. Anh tuyên bố lấy vợ ở tuổi 22, và báo chí đưa tin rầm rộ về phu nhân Krum của chàng tầm thủ. Sau đám cưới giản dị nhưng ấm cúng ở Bulgaria, Viktor và Y/n chuyển đến Anh sinh sống để tiện cho lịch thi đấu của anh.

Cuộc sống của họ hạnh phúc. Một căn nhà rộng rãi, tràn ngập ánh sáng và mùi bánh ngọt, cùng những người hàng xóm thân thiện. Giữa những trận đấu căng thẳng, Viktor luôn tìm về ngôi nhà đó, tìm về sự bình yên mà Y/n đã tạo nên.

Một buổi chiều, trong lúc dọn dẹp giá sách cũ, Y/n tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, đựng những lá thư cũ được buộc bằng sợi dây da. Cô tò mò mở ra và thấy những nét chữ mạnh mẽ, quen thuộc của Viktor , và cả nét chữ của người lại. Cô lẩm bẩm đọc vài dòng, và rồi một cái tên xuất hiện . Tên người viết thư cho chồng mình trong những lá thư cũ ấy - Hermione Granger.

Y/n cảm thấy cái tên này thật quen thuộc. Cô ngồi lại, bắt đầu đọc hết những lá thư của Viktor. Từng bức thư, từng câu chữ, đều lộ rõ một sự chân thành và khao khát được sẻ chia. Rồi cô tìm thấy lá thư cuối cùng, lá thư của Hermione, tràn ngập niềm vui về tình yêu của cô với Ron Weasley. Cô liền hiểu sự tình. Viktor đã từng thích cô Granger. Mối tình đầu chớm nở đã kết thúc trước cả khi nó kịp bắt đầu.

Y/n mải mê trong dòng ký ức của chồng đến nỗi không nhận ra anh đã trở về.

Viktor bước vào, áo choàng còn vương chút hơi ẩm của sương chiều. Anh nhìn thấy Y/n đang ngồi trên sàn, tay cầm chiếc hộp gỗ. Vẻ mặt anh cứng lại, sự bối rối hiện lên trong đôi mắt. Anh chưa bao giờ muốn nhắc lại quá khứ đó, và anh không biết phải giải thích thế nào.

Y/n ngẩng đầu lên, đặt hộp thư xuống. "Em xin lỗi," cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ. "Em đang dọn dẹp và vô tình tìm thấy chúng. Em đã... tự ý đọc."

Viktor gật đầu, sự lo lắng không thể che giấu. "Em... em đã đọc hết rồi sao?"

Y/n gật đầu. "Có phải anh đã từng... thích cô Granger không?" cô hỏi, ánh mắt cô trong veo nhưng lại khiến anh bối rối.

Viktor đang định đáp, thì Y/n lại nói tiếp, giọng cô đầy sự thấu hiểu. "Anh không cần lo lắng đâu, Viktor. Cô Granger thật sự là một người phụ nữ rất xuất sắc, rất rực rỡ, rất đặc biệt. Anh thích cô ấy cũng là điều dễ hiểu." Cô mỉm cười, một nụ cười ấm áp, nhưng chính Y/n không nhận ra trong đôi mắt cô đang đọng lại một chút buồn man mác. Sự nghi ngờ lặng thầm đang len lỏi trong lòng cô: Liệu cô có thể rực rỡ như Granger, có đủ để giữ anh không?

Và rồi, Viktor nhận ra. Anh không thấy sự ghen tuông, mà thấy sự tự ti và hy sinh thầm lặng quen thuộc của Y/n. Anh lập tức quỳ xuống, ôm chặt lấy cô.

"Y/n," anh nói, giọng anh chân thật hơn bất cứ lời nào anh đã từng nói trên sân đấu. "Tất cả chỉ là quá khứ. Nó đã kết thúc ngay cả trước khi chúng ta gặp nhau."

Anh siết chặt vòng tay. "Ngày đó, anh đã trống rỗng, và chính lúc đó, anh đã gặp em. Em không giống ai cả. Em không rực rỡ như một ngôi sao, mà em là sự bình yên của buổi chiều tháng Tám, là hương vani ấm áp và là ngôi nhà mà anh luôn khao khát."

"Y/n," anh thì thầm, hôn nhẹ lên mái tóc cô. "Anh yêu sự dịu dàng của em. Anh yêu sự bình yên em mang lại. Em đặc biệt với anh. Em không phải là một sự thay thế, em là định mệnh của anh."

"Từ cái ngày anh gặp em, anh đã tìm thấy câu trả lời. Và từ giây phút ấy , hiện tại và cả tương lai, anh sẽ chỉ yêu mình em, vợ của anh."

Trước lời thú nhận chân thành và đầy trưởng thành của Viktor, Y/n không thể kiềm nén cảm xúc. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần và đáp lại nụ hôn của anh, một nụ hôn chứa đựng sự thấu hiểu, chấp nhận, và niềm hạnh phúc vỡ òa. Mùi bột mì và vani của tiệm bánh đã trở thành hương vị của sự giải thoát và tình yêu vĩnh cửu.

"Bánh ngọt đã xong rồi, Viktor," Y/n thì thầm, nụ cười của cô rạng rỡ sau những giọt nước mắt. "Em đang chờ anh về thưởng thức."

Và đó là cách Viktor biết rằng mình đã thực sự được tha thứ và được yêu. Anh đã tìm thấy sự bình yên vĩnh cửu của mình.

Một năm sau, niềm vui lại nhân lên gấp bội. Y/n , vợ của Viktor, hạ sinh đứa con đầu lòng. Khi mọi thứ tạm ổn định và đứa bé đã đủ cứng cáp, Viktor hộ tống vợ con đến Bộ Pháp thuật để làm thủ tục pháp lý cần thiết cho thành viên mới của gia đình.

Tại đại sảnh quen thuộc của Bộ, giữa dòng người qua lại, Viktor dừng lại. Anh nhìn thấy một mái tóc nâu xù quen thuộc-Hermione Granger. Cô đang làm việc tại Bộ Pháp thuật, toát lên vẻ trưởng thành, tự tin và đầy quyền lực.

Viktor tiến tới, gửi lời chào thân thiện. "Hermione, đã lâu không gặp."

Hermione ngạc nhiên, rồi mỉm cười rạng rỡ. "Viktor! Chào anh. Anh làm gì ở đây vậy?"

"Anh đến Bộ làm giấy tờ," Viktor đáp, ánh mắt anh dịu dàng hơn hẳn so với những năm ở Hogwarts.

Đúng lúc đó, Y/n bước tới. Cô ôm đứa bé ngủ ngoan trên tay, ánh mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời.

Viktor dịu dàng vòng tay qua eo vợ, kéo cô sát lại. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô một cách âu yếm, một cử chỉ tự nhiên, đầy trân trọng.

"Hermione, đây là vợ anh, Y/n," Viktor giới thiệu, giọng anh đầy sự tự hào. "Y/n, đây là Hermione Granger, bạn cũ của anh từ Hogwarts."

Y/n mỉm cười, chào cô ấy một cách ấm áp. Cô nhìn Hermione, quả thật cô gái này rất xinh đẹp, cuốn hút và rực rỡ-đúng như người mà Viktor từng đem lòng tương tư. Nhưng sự thật đó không còn làm cô thấy bất an nữa.

Họ nói chuyện vài câu xã giao cuộc sống mới. Hermione ngắm nhìn đứa bé một cách ngưỡng mộ.

"Cháu bé đáng yêu quá, Viktor. Chúc mừng chị, Y/n . Viktor nữa, anh đã tìm thấy hạnh phúc rồi," Hermione nói, ánh mắt cô chân thành và vui vẻ.

"Cảm ơn Hermione," Viktor mỉm cười. "Đúng vậy, anh đã tìm thấy."

Ngay lúc đó, Ron Weasley đi tới. Anh nhìn thấy Viktor và nhếch mép cười trêu chọc.

"Ồ, Krum! Vẫn còn quanh quẩn ở đây à? Anh đang định xin đấu thay Harry cho trận tiếp theo hay sao?" Ron nói đùa.

Hermione khẽ đánh vào vai chồng một cách yêu chiều. "Ron! Đừng vô duyên thế. Họ đang làm giấy tờ cho đứa bé." Cô quay sang Ron, ánh mắt rạng ngời. "Anh ấy thật sự hạnh phúc, Ron à. Cậu nhìn cách anh ấy nhìn vợ cậu ấy đi."

Ron nhìn Viktor đang ôm chặt Y/n, vẻ mặt anh tràn ngập sự ngưỡng mộ và yêu thương. Ron chợt dịu giọng, mỉm cười chân thành.

"Tuyệt vời, Krum," Ron nói. "Thật mừng cho anh. Chúc mừng cả hai người." Anh kéo Hermione lại gần, hôn nhanh lên tóc cô và thì thầm: "Về thôi, bà xã. Anh thấy ghen tị với cảnh này rồi đấy."

Viktor hiểu mỉm cười. Quá khứ đã khép lại một cách nhẹ nhàng nhất. Anh có được sự bình yên mà anh khao khát; Ron và Hermione có được sự rực rỡ và quen thuộc mà họ cần.

Viktor cúi xuống, hôn lên môi Y/n một cách nồng nàn, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh đại sảnh Bộ Pháp thuật. Họ là hiện tại, là tương lai.

"Về nhà thôi, Y/n," Viktor nói. "Về với mùi bánh ngọt của chúng ta."

End.
3492 từ. Chưa fix.

Bart_J.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com