Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1:

Mùa hè nóng hầm hập chẳng bao giờ là gu của ai hết. Mồ hôi thì dớp dính, lại hay có mưa rào. Tiếng côn trùng kêu rả rích không dứt vào đêm hạ, làn gió nóng chen qua rèm cửa phần nhiều mang hơi ẩm dính dính vào phòng khiến tay chạm vào cái gì cũng dính chặt nóng hổi. Chắc là vì như thế rồi, Ruto có chút không tỉnh táo suy nghĩ, vì nếu không thì tại sao hai bàn tay đan chặt vào nhau đã một lúc lâu đến tê rần mà vẫn không thể gỡ ra như vậy.

"Ah đừng.. anh.. aahhh"

Đúng hơn là không chỉ có hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, phía bên dưới anh Doyoung đang như hút chặt lấy cậu, vùng giữa hai chân đã bắn một lần vẫn chưa hết nhạy cảm liên tục ứa ra dịch thể nóng hổi, dán cho hai cơ thể cùng quần áo chưa có cởi hết dính chặt vào nhau, nóng đến phát rồ.

Tuổi trẻ tinh lực dồi dào, đã cùng nhau qua một đêm lang thang ngoài đường rồi lại "vận động mạnh" không nghỉ, vậy mà sát đến lúc hừng đông hai người mới có thể thoát ly cao trào, dần dần lấy lại tỉnh táo.

Người phía dưới đã sớm tiến vào mộng đẹp, nhưng không hiểu sao Ruto chẳng thể ngủ được. Không đúng, cậu thật ra vừa làm một việc tày trời còn gì. Ngủ với người bạn bấy lâu nay vẫn vô tư chơi với mình, chuyện này ban đầu thật sự cậu chưa có bao giờ nghĩ tới.

Cậu nhìn xuống phía dưới, ngơ ngẩn nhìn anh, rồi lại nhìn những sợi tóc đỏ tán loạn trên nệm trắng. Phần tóc quanh trán và thái dương uốn éo quanh xương mặt tinh tế, mồ hôi trên mặt óng ánh như sương phủ lá cây, bộ dạng có phần nhếch nhác của người khác đến lúc áp vào anh Doyoung kì lạ lại thu hút cậu vô cùng. Cậu luồn tay vào tóc anh, vuốt ngược từ trước ra sau, ánh mắt rơi xuống dưới cứ thế lại bị hàng lông mi dài của anh ấy khoá chặt.

Anh ấy đẹp quá, làm cậu nghiện mất rồi. Cậu cứ vậy ngắm anh, rồi lại vuốt tóc anh, cho đến khi xung quanh tù mù sáng rõ dần lên.

Mệt mỏi cả đêm làm cả hai chưa thể nhúc nhích, hai cơ thể mềm mại chen chúc trong chăn mỏng, đến tẩy rửa cũng chưa có làm. Nhưng như nếu cứ để như vậy thì chắc là không nên, nhất là người bên dưới, cái đó cứ để vậy làm sao được...

Rút tay trái ra khỏi bàn tay phải đã khẽ duỗi ra của người bên dưới, cậu đánh bạo kiểm tra nơi đã lao lực cả đêm. Phía dưới gel bôi trơn đã hơi khô lại rồi, cậu lật chăn ra nhìn, không dám để anh Doyoung phải chịu khổ. Đôi chân thường ngày gầy gò nhưng vẫn có cơ bắp của người luyện nhảy nhiều lúc này duỗi thẳng ra trên đệm trắng, làn da nơi đùi non còn trắng hơn cả da trên cổ tay đỏ ửng lên, đôi ba chỗ thẫm lại vì vết hôn. Còn có vài vết trắng mờ đục.. chỗ này.. chỗ kia...

Ôi trời ơi

Cố lấy lại tỉnh táo, cậu hít một hơi sâu trèo xuống giường, bế người lên tay, mò mẫm trong cái mờ mờ lúc tảng sáng, đưa vào nhà vệ sinh tẩy rửa. Nước ấm chảy xuống bồn ồn ã trùng hợp che đi trống ngực rộn rã nổi lên trong khi tay chân cậu lóng ngóng chưa biết làm thế nào.

Bàn tay to lớn đánh bạo lần xuống dưới, da thịt mềm mại đụng chạm những ngón tay dài, người trong bồn dần thức giấc theo bản năng cựa quậy trốn tránh, chỉ là cậu không ngờ, anh ấy thế mà hơi dựng người lên, nũng nịu vòng tay qua cổ cậu.

"Ruto đang làm gì anh thế" giọng có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn rung lên bên vành tai cậu đỏ lựng.

Haruto xấu hổ không dám nhìn lại người trong ngực. Cậu kiên nhẫn tẩy rửa giúp anh, lờ đi những vệt hồng trên chính gương mặt mình, lờ đi cả những tiếng nỉ non của tóc đỏ bên tai.

Người thầy giáo mẫn cán tắm cho anh sạch sẽ, đến cả những sợi tóc đỏ ban đầu bết lại vì mồ hôi cũng được xoa sạch hết một lượt.

Có lẽ ma xui quỷ khiến khiến cậu lần đầu cẩn thận tắm cho một người như thế này. Cũng có lẽ chẳng có ma quỷ gì sất, chỉ là người trong lòng cậu quá mức xinh đẹp thôi. Hàng mi ướt đẫm, phấn mắt vẫn còn chưa phai hết ma mị quyến rũ, đôi má bầu bĩnh không giống như của một thanh niên đã học đến năm thứ hai đại học. Bên dưới bàn tay cậu, tóc đỏ miệng dù ngủ nhưng vẫn he hé mở, môi trên cong veo như tiểu tinh linh chỉ có trong mơ. Ngũ quan của anh ấy không phải quá đẹp, nhưng kết hợp lại thì lại quá mức rực rỡ so với người bình thường, làm người ta muốn nâng niu.

Tắm táp xong thì mặt trời cũng đã lên. Trong căn phòng đã sáng rõ, cậu nhẹ nhàng đặt anh nằm lại lên đệm, gió mùa hè ấm áp dần hong khô mái tóc ướt đã được cậu cẩn thận lau bằng khăn bông.

Cậu đã thôi tự hỏi tại sao mình lại dịu dàng như thế với anh. Đầu ngón tay rảnh rỗi vô thức nấn ná ở má người lại đang say ngủ trượt dần xuống đến bờ môi hơi hé ra, mềm mại bất ngờ trong tay khiến cậu giật mình rụt tay lại.

Phải rồi, dù đã trải qua cả một đêm cuồng nhiệt bên nhau, nhưng cậu vẫn chưa hề hôn anh. Có lẽ cả hai đều ngấm ngầm cho rằng cuộc giao hoan này vốn không phù hợp với một thứ sến súa như là một nụ hôn.

Bởi cả hai thậm chí còn không phải là người yêu của nhau.

Chỉ là do anh ấy đẹp quá thôi, Haruto âm thầm tẩy não mình.

***
Flashback~

"Được rồi, cả lớp nhớ phải tiếp tục luyện tập ở nhà đó. Mọi người đã vất vả rồi."

Tiếng chuông tan lớp vang lên cũng là lúc thầy giáo Watanabe được nghỉ ngơi. Ba ca dạy liên tiếp sáng trưa tối đã làm Haruto cảm thấy cạn kiệt sức lực. Thực ra cường độ làm việc cao này không phải là cậu lần đầu mới biết đến. Trước khi đi dạy ở đây, có công việc chân tay nào cậu chưa từng làm ở Hàn Quốc đâu.

Hết lớp chín cậu đã một mình sang Hàn Quốc, ôm theo giấc mơ làm idol đã được ấp ủ từ khi còn nhỏ xíu. Dĩ nhiên sự đời không có cái gì là dễ dàng, cậu vào được SM nhưng cũng lại bị loại khỏi nơi đáng mơ ước đấy vì phong cách không phù hợp, trải qua một quãng bể dâu, hiện cậu đang tạm thời làm thầy giáo tiếng Nhật cho trường trung học cơ sở tư nhân này. Mùa hè học sinh nghỉ hết, nhưng tháng 8 này cậu vẫn nhận được suất dạy thêm cho trung tâm tiếng nhật của trường, ngày nào cũng có ca dạy đủ mọi loại đối tượng có nhu cầu học thêm tiếng Nhật.

Nếu có ai hỏi cậu đi làm như vậy có mệt không, nếu cậu bảo là không thì rõ là dối lòng. Nhưng hiện tại cậu cũng không thể làm khác đi được. Cậu có ước mơ, nhưng cậu cũng cần phải sống nữa. May mắn là hồi còn làm thực tập sinh SM tiếng Hàn của cậu cũng không phải tồi, nên giờ cậu vẫn có thể tạm thời tự lo cho cuộc sống của mình ở Hàn Quốc. Có điều cũng hơi tịch mịch. Khắp người cậu mệt mỏi lan tràn, nhưng nhiều khi kết thúc ca làm đã lâu mà cậu chẳng muốn về nhà. Dù rằng căn phòng cậu ở được ngôi trường này cấp luôn cho trong khuôn viên, nhưng có lúc cậu chẳng muốn về lại căn phòng có chút cô đơn ấy.

Tan học rồi phải không, ra cổng trường đợi anh ~

Tiếng tin nhắn ting ting trong túi quần như sạc thêm năng lượng cho cậu. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ, không nhận ra mình đã đi như bay ra nơi hẹn quen thuộc từ lúc nào, loáng một cái đã băng qua sân trường rộng lớn, còn quên cả về phòng để cất cặp, một thân sơ mi quần âu tay nắm cặp da đứng chờ sẵn cạnh cổng trường.

Học sinh nữ tràn ra cổng trường không hề bỏ qua cơ hội được cười với thầy giáo đẹp trai ít nhất một cái, ai cũng muốn chào thầy giáo hoặc bắt chuyện một chút trước khi ra về, khiến cậu đã vốn ít thể hiện cảm xúc lại càng trở nên ngại ngùng hơn. Cậu lúng túng cầm điện thoại lên, giả vờ như mình đang có chút bận bịu hòng kiếm cớ để không phải đáp lại mấy ánh mắt mong chờ của nữ sinh vừa tan học về.

"Thẳng cái lưng lên bé ơi"

Đang cắm cúi check điện thoại thì lọt vào tầm mắt cậu đôi giày trắng phốp phối cùng quần kaki bó cũng trắng đến lóa mắt luôn. Cậu hốt hoảng ngước lên, ngay lập tức lia mắt xung quanh, sợ rằng người kia sẽ lại tiếp tục lái con siêu xe đắt đỏ đến trường cậu rồi gây sự chú ý như mấy lần trước thì nguy.

"Yên tâm, anh gửi xe ở Massy rồi đi bộ đến đây, sẽ không gây sự chú ý nữa đâu" tóc đỏ lấp lánh ý cười đoán trúng phóc điều cậu đương lo lắng.

Không gây sự chú ý cái gì đây, Haruto ngao ngán nhìn chàng trai tóc đỏ ở trước mặt. Tóc xoăn nhuộm đỏ, mắt còn đánh một ít phấn, áo sơ mi xanh nhạt khoác ngoài áo phông trắng, trên nền xanh nhạt in mấy con đại bàng đang đối đầu nhau trông không thể phô trương hơn, thật khiến cho đôi con mắt người ta nhức nhối.

Dĩ nhiên là cậu sẽ không bình phẩm gì cả. Cậu vẫn ngạc nhiên vì gu thời trang của người đối diện, nhưng cậu không phải là người thích bình phẩm về người khác cho lắm.

"Em định cầm theo cái cặp này để dạy anh học hay để đi chơi đây, hửm, sen-seii ~", người kia kéo dài câu hỏi, ngón tay vươn ra vẽ vòng vòng trên mu bàn tay cậu, thành công khiến mang tai cậu đỏ lên. Cậu có chút xấu hổ không muốn người kia đoán được chuyện cậu vội chạy ra gặp anh đến độ vẫn cầm cặp từ nãy đến giờ. Nhưng chút xấu hổ đó không thể so bì được với tiếng ngân nga vô cùng cấm trẻ con này.

Doyoung ssi làm ơn xem ít "phim hành động nhật bản" thôi ><

Biết anh đang trêu mình, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Đợi em lên phòng cất cặp đã."

"Anh đi cùng em ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com